Xe cuối cùng dừng lại trước cửa một quán cà phê sang trọng.
“Đây không phải là chỗ vừa mới nãy sao? Anh rốt cuộc có ý gì, đùa giỡn tôi thì vui lắm hả?” Nhìn thấy trước mắt là quán cà phê mới rời khỏi không lâu, Thu Ý Hàm cảm thấy hắn vốn không hề có ý định muốn hợp tác, ngay từ đầu chỉ là trêu đùa cô, ngay cả cái hôn phớt vừa mới rồi cũng là thủ đoạn của hắn. Càng nghĩ càng tức giận, thật chẳng biết chính mình vì cái gì lại gửi gắm hy vọng vào hắn, cứ vậy mà từ bỏ chuyện hợp tác với hắn sao? Theo tình hình trước mắt, nếu hắn cứ tiếp tục can thiệp như vậy, kế hoạch cùng với Trình Dịch Phong căn bản không có biện pháp thực thi.
“Cô muốn bàn ở trên xe sao? Tôi không ý kiến.” Trọng Lâm đứng bên ngoài xe ung dung nhìn cô.
Lúc này không phải thời điểm nên tức giận, chính sự quan trọng hơn, Thu Ý Hàm đành phải theo anh ta đi vào.
“Tôi không thích bàn chuyện ở nơi đông người, nên khi nãy mới đưa cô đi ra ngoài, hơn nữa tôi cũng muốn cô dành cho bản thân mình một ít thời gian thư giãn. Cho nên, cũng không phải tôi có ý đùa bỡn cô.” Trọng Lâm thành thật nói xong câu đó liền bưng tách cà phê lên uống, thật nhìn không ra rốt cuộc anh ta suy nghĩ cái gì.
Nghe xong lời hắn, Thu Ý Hàm kinh ngạc ngẩng đầu lên, muốn tìm thấy dấu vết dối trá trong đôi mắt đó, cũng muốn bản thân tin vào tin tức vừa nhận được, quên đi, tin anh ta một lần vậy, dù sao bản thân mình cũng không bị tổn thất gì. Vẫn là chỗ ngồi lúc trước, nhưng tâm tình thì đã khác.
“Anh làm vậy để đạt được thứ gì, tiêu tốn nhiều tinh lực như vậy, bản thân lại không được lợi thì không giống với tác phong của anh.”
“Sao? Vậy cô nói xem tác phong của tôi nên thế nào?”
“Vì đạt được mục đích bất chấp mọi thủ đoạn.”
“Giờ tôi chính là như vậy mà, như lời cô nói, vì đạt được mục đích bất chấp mọi thủ đoạn.”
Thu Ý Hàm nghiền ngẫm ý tứ trong lời anh ta nói, tâm tư người đàn ông này thật đúng là khó đoán. Hiện tại điều mà cô có thể khẳng định chính là anh ta hẳn là có thù hận rất sâu nặng với Chương thị. Bởi vì anh ta nhúng tay vào, khiến Chương thị không chỉ đối diện với nguy cơ phá sản, còn có thể phải gánh một món nợ rất lớn. Đối với một người cao ngạo như Chương Khiếu Thiên mà nói, chuyện này không thể nghi ngờ là bức ông ta vào bước đường cùng. Là mối hận thù gì mà có thể khiến anh ta xuống tay tàn độc như thế, trong lòng Thu Ý Hàm lại tăng thêm một nghi vấn.
*
“Cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần, tôi có lái xe đến, còn nữa, giờ anh có thể biến khuất mắt tôi, tôi không muốn lại nhìn thấy anh nữa.” Tận đáy lòng có một giọng nói mách với cô rằng, đừng lui tới quá thân cận với Trọng Lâm, không có lợi đối với bản thân.
“Thật xin lỗi, cô chớ quên rằng hiện giờ chúng ta có quan hệ hợp tác, cô không muốn thấy tôi cũng không được.” Trọng Lâm bình thản ung dung ra vẻ cũng không muốn làm như vậy.
“Tôi mặc kệ anh muốn làm gì, nhưng xin anh đừng đến trêu chọc tôi lần nữa, những chuyện sau này tôi sẽ giao cho phó tổng Trình Dịch Phong xử lý, cho nên tôi sẽ không gặp lại anh.” Hiện giờ Thu Ý Hàm chỉ thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi nơi này, dường như nếu tiếp tục ở lại cô sẽ luyến tiếc phải rời đi. Thật là, không thể để cho bản thân động lòng, cảm tình là thứ mà Thu Ý Hàm cô không cần đến.
*
Trọng Lâm đột nhiên quay ngoắt tay lái tấp xe vào dừng ở ven đường, đập mạnh xuống tay lái, như muốn phát tiết sự tất cả tức giận trong lòng. Tại sao anh phải để ý đến cô như vậy, cô là con gái của tên kia, biết rõ chính mình và cô không có khả năng, không có kết quả, nhưng lại không khống chế được bản thân muốn quan tâm cô, nhớ đến cô. Sống hai mươi bảy năm qua, lần đầu tiên anh bị chuyện cảm tình làm cho rối rắm, đây là loại cảm giác gì chứ.