Mấy hôm nay, Trọng Lâm mỗi ngày đều đến sân chơi trò chơi này, rốt cuộc cũng không gặp được Thu Ý Hàm. Anh không biết phải làm sao để tìm cô, chỉ có thể hy vọng ở trong này gặp được cô lần nữa. Lại suốt một ngày, một mình anh đi loanh quanh ở trong sân chơi trò chơi. Ý Hàm thật sự sẽ không xuất hiện ở trong này nữa sao? Trọng Lâm tự hỏi mình như vậy. Thật ra, dường như anh hơi ngốc một chút, nếu là trước kia, cho dù phải lật tung thành phố này, cũng nhất định phải dùng phương pháp cực đoan để tìm ra Thu Ý Hàm.
Nhưng bây giờ, Trọng Lâm nở nụ cười, kiểu lặng lẽ gặp nhau mới là cái anh thật sự muốn sao? Nếu ông trời chưa từng để cho bọn họ gặp nhau, anh sẽ không lại đi làm phiền cuộc sống của Ý Hàm.
Mấy năm nay không có anh, Ý Hàm nhất định đã thật sự hạnh phúc. Có lẽ anh sẽ lựa chọn ở nơi này lâu dài, cùng hít thở chung một bầu không khí với Ý Hàm trong cuộc sống về sau. Cứ như vậy anh cũng có thể thoả mãn.
“Anh à, nước của anh.” Thu Ý Hàm bỗng nhiên ôm mấy chai nước xuất hiện trước mặt Trọng Lâm, điều này khiến anh không thể tin đây là sự thật.
Hôm đó, sau khi Thu Ý Hàm trở về mới nhớ đến, ngày hôm đó, khi cô đụng rớt nước của anh, còn chưa kịp nhặt lên đã bị hành động quái lạ của anh này làm cho quên. Mấy hôm nay, cô đã đến đây xem có thể gặp lại được anh hay không, trả lại nước cho anh.
Hôm nay cô rốt cuộc nhìn thấy anh, cho nên cô vội vàng đi đến chỗ bác bán nước để mua nước, chỉ sợ vô ý là không gặp lại anh được. Dường như Ý Hàm cũng không nghĩ tới bây giờ trả lại nước cho người ta là có trễ hay không.
“Ừ.” Trọng Lâm không biết nên nói cái gì bây giờ, chỉ có thể mau mau nhận lấy mấy chai nước trong tay cô, sợ là chậm chạp sẽ làm cô mệt.
“Anh hai, hôm đó thật xin lỗi nha.” Thu Ý Hàm không biết tại sao mình nói chuyện với anh lại hồi hộp như vậy, đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu. “Em…” Tiếp theo, cô cũng không biết muốn nói những gì.
“Chúng ta cùng chơi đu quay ngựa gỗ đi.” Trọng Lâm không muốn cô bỏ đi lúc này, nhìn thấy đu quay ngựa gỗ bên cạnh liền nói ra đề nghị này với cô.
“Nhưng mà…” Thu Ý Hàm muốn nói người của anh trai cô an bài đang ở gần đây, hơn nữa đã sắp đến thời gian quy định của anh trai, cô và người cận vệ mà anh trai đã an bài phải trở về nội trong khoảng thời gian này mới được. “Một mình em ngồi chắc là sẽ sợ hãi.” Thu Ý Hàm cũng không biết tại sao lại nói ra những lời này, sau khi nói xong thì rất hồi hộp.
“Anh sẽ đỡ em ở đằng sau.” Nghe thấy lời của Thu Ý Hàm, Trọng Lâm liền buột miệng nói ra. Thu Ý Hàm cúi đầu càng thấp, nhưng lại theo anh nắm tay đến chỗ ngựa gỗ.
Ý Hàm không nhớ rõ anh, không sao cả, chỉ cần không bài xích anh, bằng lòng ở chung với anh thì Trọng Lâm sẽ rất vui. Cho dù cùng cô cả đời như vậy anh cũng cam lòng.
Đu quay ngựa gỗ chầm chậm quay vòng, phía trên hiện giờ chỉ có hai người, anh và Ý Hàm. Không có người khác quấy rầy, bọn họ có thể càng cười đến mức toe toét.
Thời gian vui vẻ lúc nào cũng qua thật mau, trời đã tối rồi, anh không để Ý Hàm đi thì không được. “Ngày mai chúng ta gặp lại ở chỗ này, được không?” Thu Ý Hàm cũng không muốn cứ như thế rời khỏi anh, liền vui vẻ gật đầu.
Hiện giờ, thời gian đã muộn, cô phải đi rồi. Sau khi nói lời tạm biệt với Trọng Lâm, cô mới nhớ tới mình chưa nói cho anh biết tên của cô.
Nhìn thấy cô đã quay lại, người cận vệ mà Phương Úc Vấn an bài mới đi đến phía sau cô. Thật ra, Thu Ý Hàm không thích có người đi theo mình lắm, nhưng cô biết anh trai là muốn tốt cho cô. Người xấu ở bên ngoài rất nhiều, cô còn quá nhỏ không biết tự bảo vệ được mình.