Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 42: Phiên ngoại 1

 

Một đoạn trong đêm giao thừa

 

“Hôm nay, em và ba lại hạ thành thế hòa à?”

 

Trước khi đi ngủ y, phút chốc nghe thấy câu hỏi mang ngụ ý cười của một người nào đó, cơn buồn ngủ của Tô Thố tan đi một nửa, cô mở to hai mắt.

 

Đang là đêm giao thừa, hai người ngồi trên giường xem tiệc liên hoan trong tivi, cô xem tivi trong mệt mỏi, buồn ngủ, Trần Tử Gia gắng sức ôm cô thật chặt, giống như làm như vậy có thể uy hiếp, đe dọa cơn buồn ngủ của cô.

 

“Phải rồi, là hòa.” Tô Thố vừa nói vừa vươn tay tìm quyển sách bên cạnh chiếc gối, vừa mới sờ trúng bìa sách, tay lại bị Trần Tử Gia cầm lấy nhét vào trong chăn.

 

“Em có nhường ông ấy không?” Trần Tử Gia hôn lên trán và mắt cô, cười, hỏi.

 

Tô Thố nhìn anh, nói chậm rì: “Cùng ba đánh cờ, ai lại không nhường chứ, thầy Trịnh còn phải nhường ba, huống hồ là em.”

 

Nói rồi tỏ vẻ không chịu khuất phục, thò tay với lấy sách, đáng tiếc là Trần Tử Gia lại ngăn cản động tác tiến thêm một bước của cô. Anh cẩn thận tránh lấy phần bụng, ôm lấy lưng cô, giam cầm cô trong lòng anh, không cho cô cử động, thì thào vào tai cô: “Vẫn còn nửa tiếng nữa mới sang năm mới, chúng ta nói chuyện đi.”

 

“Nói cái gì?”

 

“Nói về em lúc còn nhỏ.” Khẩu khí của Trần Tử Gia không giấu được sự mong đợi: “em bắt đầu học chơi cờ vây từ lúc nào? Lý tưởng lúc đó là gì? Thích gì? Không thích gì….. Nói gì cũng được.”

 

“Đại khái vào khoảng 4 tuổi em bắt đầu chơi cờ vây, căn nguyên là gì em cũng không nhớ nữa.” Tô Thố vừa nghĩ vừa nói: “Nguyên tắc của cờ vây rất đơn giản, lúc mới học rất dễ, sau đó em liền say mê nó luôn, rồi còn tham gia mấy trận đấu, hình như cũng giành được chút phần thưởng.”

 

Trần Tử Gia lại hỏi: “Tại sao lại không vào đội tuyển quốc gia?”

 

Tô Thố thở dài: “Lúc đó ba mẹ em mới qua đời chưa lâu, mọi người trong nhà không yên tâm, cho nên em không đi. Nếu mà lúc đó em kiên quyết một chút, có thể họ sẽ không ngăn cản nữa, nhưng mà em không muốn để họ lo lắng.”

 

“Rất buồn phải không? Lúc buông bỏ môn cờ vây mà em đam mê nhất.”

 

“Lúc đầu có một chút, sau này thì không còn buồn nữa, học những thứ khác nên hứng thú với cờ vây cũng nhạt dần. Bây giờ nghĩ lại, cũng không có gì là nuối tiếc lắm, thậm chí còn cảm thấy, sở thích của con người nên có nhiều một chút mới tốt, như thế, tầm mắt mới nhìn xa hơn được.”

 

“Quả thực là vậy. Hồi nhỏ anh cũng nghĩ như vậy, ban đầu học đàn piano, sau đó đổi sang học đàn violong, tuy là bị ba mẹ thúc ép, nhưng sau khi học được cũng quen rồi, dần dần còn lĩnh hội được một số đạo lý, rồi trở nên thật lòng thích nó, không hề phản đối những sắp đặt của ba mẹ. Cho nên mê tín, quyền uy tất yếu trưởng thành qua câu nói này, thật là có đạo lý.”

 

Tô Thố “ừ” một tiếng, em vẫn nhớ, hồi đi học, thích rất nhiều thứ, nhìn đông một chút, nhìn tây một chút, không toàn tâm toàn ý, đối với học tập cũng không để tâm lắm.”

 

“Không để tâm mà có thể đậu được trường đại học Thanh Hoa.” Trần Tử Gia hất mày.

 

Tô Thố cười cười, thuận miệng nói: “Tuy sau giờ học, em đều xem những loại sách khác, nhưng khi lên lớp em vô cùng chăm chỉ, thực sự là không học thì làm sao mà có được thành tích tốt chứ, hiệu suất nghe giảng của em rất cao, chỉ sợ thành tích quá tốt, giáo viên sẽ lại đặc biệt quan tâm em, để em tham gia thi đấu, hoặc là tổ chức gì đó cho em. Lúc đó em lại không có thời gian xem những quyển sách em thích, làm những công việc khác.”

 

“Anh cũng tương tự như vậy.” Trần Tử Gia tán thành, “chăm chú nghe giảng một tiết học, còn hữu hiệu hơn tự mình học bốn tiếng đồng hồ, anh luôn tin rằng, trên thế giới này, không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng.”

 

“Anh nói quả thực rất đúng.” Nói rồi, Tô Thố gật đầu, nói rồi vừa tỏ vẻ bất đắc dĩ, vừa buồn cười hỏi: “Tại sao anh luôn thích ôm lưng em vậy?”

 

“Ôm em rất thoải mái, một tay có thể ôm trọn em rồi.” Trần Tử Gia nhịn cười, “vả lại, với lại một khi đã ôm rồi, là em chạy không thoát đâu.”

 

“Qua vài tháng nữa, anh không thể ôm trọn em được đâu.” Tô Thố liếc anh một cái

 

“Vậy thì ôm bằng hai tay.” Ánh mắt của Trần Tử Gia chuyển hướng, bàn tay cẩn thận đặt lên phần bụng của Tô Thố “em cảm thấy, đây là con trai hay con gái?”

 

“Anh thích con trai hay con gái?”

 

“Đều thích.” Trần Tử Gia suy nghĩ rồi nói: “ Chúng ta có thể sinh hai đứa, tốt nhất đứa này là con trai, đứa sau là con gái, con trai giống anh, con gái giống em, sau này khi già rồi, còn có thể tìm người đấm lưng, cùng chúng ta chơi bài, đánh cờ.”

 

“Già cũng già rồi, ai mà quản anh nữa chứ.” Tô Thố không nhịn được cười, cười rồi đập vào bàn tay to đang xoa xoa trên bụng cô, “được rồi nói về thời anh còn đi học đi, toàn là em nói không à, chẳng công bằng chút nào.”

 

Cơ thể của Trần Tử Gia hơi nghiêng về phía trước, trong con ngươi như viên ngọc đen lộ lên vẻ hồi tưởng: “ Thời tiểu học anh cực kì nghịch ngợm, thành tích không được tốt lắm, không thi được trường trung học trọng điểm, bị ba mắng cho một trận, tuy sau cùng anh vẫn vào được trường trung học đó, nhưng trong lòng quả thực cảm thấy mất mặt, sau đó liền biết nghe lời một chút, chăm chỉ học hành hai năm, cuối cùng cũng thi vào trường trung học phổ thông một cách suông sẻ, sau ba năm rốt cuộc cũng rửa sạch được nỗi nhục nhã, rồi sau này lại đậu đại học, còn những chuyện sau đó, em đều biết rồi.”

 

“A” Tô Thố gật đầu: “ Lúc học trung học phổ thông nữa?”

 

“Hồi đó cũng như vậy, thành tích rất tốt, em nói Tô Trí trong trường được mệnh danh là đi ngang, anh nghĩ lúc đó anh cũng tương tự như vậy, may ra còn có Hứa Nhất Hạo cùng anh tranh đua.”

 

“Lúc đó, những cô gái thích anh rất nhiều nhỉ.” Trong mắt Tô Thố xẹt qua một tia sáng.

 

Trần Tử Gia cũng không khách khí: “ Đúng là không ít, mỗi lần mở học bàn ra, đều thấy có thư tình ở trong.”

 

Tô Thố “hừ” một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua anh, rồi hỏi: “Vậy anh thích ai?”

 

Trần Tử Gia nhìn cô mỉm cười, không trả lời.

 

Tô Thố cầm lấy điều khiển, bắt đầu chuyển kênh, chậm rãi nói: “Vậy em đành đi hỏi anh Tô Trí thôi.”

 

Cô vừa nói vừa liếc nhìn anh, Trần Tử Gia ôm cô vào lòng, dường như ánh sáng trong đôi mắt anh khẽ dao động: “A Thố, anh quả thực rất thích nhìn bộ dạng của em lúc ghen. Kì thực cô gái ấy lúc đó chỉ là để lại cho anh chút thiện cảm mà thôi, anh đã sớm quên tên và hình dáng của cô ấy rồi.”

 

Tô Thố phì cười, nụ cười vô cùng rạng rỡ.

 

Trần Tử Gia nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, thời tiết cực kì nóng, lúc đó cô đứng ngay cửa ra vào của trạm xe lửa, mồ hồi đầy đầu, vẻ mặt cũng không có gì là sốt sắng, khuôn mặt có chút tươi cười. Kì thực, lúc đó, toàn thân anh đều nhễ nhại mồ hôi, nhưng lúc cô dùng ánh mắt mát rượi nhìn anh, dường như toàn bộ cái nóng trong anh đều tiêu tan, nhiều ngày sau, anh luôn nhớ tới đôi mắt của cô, sau đó rốt cuộc cũng biết, bản thân anh đã thích cô rồi.

 

Nghĩ tới đây, Trần Tử Gia liền nói: “Anh vừa gặp em là đã yêu rồi. Còn em, bắt đầu thích anh từ khi nào?”

 

Câu nói vừa dứt, tiếng chuông báo hiệu 0 giờ trong tivi vang lên, mọi người reo hò, vui mừng.

 

Ban đầu, Tô Thố chỉ chú ý lên màn hình tivi, một lúc sau mới lân la lại gần, kề sát vào tai anh nói một câu, Trần Tử Gia nghe xong, trong lòng ngực ấm hẳn, nở nụ cười mãn nguyện, cái cảm giác ấm áp trong lồng ngực ấy, khiến cho anh ôm cô càng chặt hơn, không khí ấm cúng trong căn phòng càng ấm hơn nữa, dường như mùa xuân đã tới rồi.

 

Cách lớp cửa kính dày và bức rèm cửa sổ, tiếng pháo hoa nổ trên khoảng không của thành phố, truyền lại một cách mơ mơ hồ hồ.

 

Sinh nhật

 

Tuy đã là tháng giêng, nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, sau một trận tuyết rơi, thành phố như được bao trùm bởi một chiếc chăn tuyết trắng.

 

Lúc rời khỏi nhà Tô Trí, thời gian còn chưa tới chín giờ, lúc này vẫn chưa được coi là muộn lắm, trái tim của Trần Tử Gia chợt lay động, liền quay xe, dừng lại dưới lầu một cửa hàng gần đó.

 

“Tới đây làm gì?” Sau khi xuống xe, Tô Thố đưa mắt nhìn bốn phía: “Anh muốn mua quần áo sao?”

 

Khóe miệng Trần Tử Gia nở một nụ cười “Sinh nhật em sắp tới rồi, mua cho em.”

 

Thiết bị sưởi ấm trong cửa hàng rất tốt, chưa đi được mấy bước đã cảm nhận được sức nóng, Tô Thố thờ ơ kéo lấy tay Trần Tử Gia đi dạo trong cửa hàng. Trần Tử Gia thường cầm mấy bộ đồ tới cho cô thử. Bộ đồ nào cô cũng thử, nhưng khi cuối cùng Trần Tử Gia hỏi cô có thích không, cô đều tỏ vẻ lạnh nhạt lắc đầu, không nói được, cũng không nói không được.

 

Nhìn thấy Tô Thố lại một lần nữa bảo nhân viên phục vụ mang bộ đồ cực kì đẹp để lại chỗ cũ, Trần Tử Gia nhịn không được, hỏi: “Sao rồi, bộ này mà vẫn không cảm thấy đẹp à?”

 

Tô Thố cười cười: “Mua thì lãng phí lắm, bình thường cũng không có dịp để mặc.”

 

Cuộc trò chuyện của hai người truyền đến tai của nhân viên bán hàng, cô nhìn hai người, không nhẫn nại được đành nói: “Quý khách, cô mặc bộ đồ này quả thực rất đẹp, bạn trai đã đồng ý mua rồi, cô còn lo lắng gì nữa?”

 

Trần Tử Gia quay đầu nhìn cô nhân viên, thản nhiên trả lời: “Không phải bạn trai.”

 

Cô nhân viên kinh ngạc: “Sao?”

 

Trần Tử Gia gật đầu cười : “Là bà xã.”

 

Chỉ một nụ cười lịch sự đã khiến cho khuôn mặt cô nhân viên đỏ ửng.

 

Sau khi ra hiệu cho nhân viên phục vụ gói đồ lại, Trần Tử Gia nắm lấy tay Tô Thố, nói: “Anh không cảm thấy lãng phí, bình thường em ít khi mua đồ cho mình, anh muốn mua cho em nhưng lại sợ em không thích, thật không dễ để có cơ hội, em đừng tranh cãi với anh nữa.”

 

Tô Thố nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, định nói gì đó thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên: “Trần Tử Gia, Tô Thố, hai người cũng ở đây, thật trùng hợp.”

 

Quay lại nhìn, thì thấy Hứa Nhất Hạo và Lí Văn Vi, hai người họ tay trong tay từ một bên của cửa hàng đi tới, bước chân của Lí Văn Vi nhẹ nhàng giống như một đứa trẻ, vẻ mặt phấn khởi bắt chuyện cùng bọn họ.

 

Trần Tử Gia cười rồi gật đầu: “Hai vị hưởng tuần trăng mật trở về rồi à?”

 

“Trở về rồi.” Lí Văn Vi cười vô cùng vui vẻ: “vô cùng mệt, nghỉ ngơi hai ngày, hôm nay mới ra khỏi cửa.”

 

Tô Thố quan sát họ một lúc rồi nhận xét: “Xem ra nghỉ ngơi rất tốt, vẻ mặt của hai người rất có tinh thần.”

 

“Tiểu Văn đúng là nghỉ ngơi rất tốt.” Hứa Nhất Hạo đồng ý, nói: “Chỉ là, tôi vẫn còn có vụ án, thật khó để nghỉ ngơi, lại còn bị kéo đi mua đồ.”

 

Lí Văn Vi nhìn Hứa Nhất Hạo với vẻ nũng nịu, trong ánh mắt như chất chứa tình yêu thương, lại ngoảnh đầu lại, ánh mắt dừng trên người Tô Thố, ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi: “Mấy tháng rồi?”

 

Trần Tử Gia trả lời, giọng nói cởi mở: “Sắp bốn tháng rồi.”

 

Kì thực vóc dáng của Tô Thố vẫn không có gì thay đổi, trước giờ không có ai vừa nhìn là biết cô đang có bầu, lúc này Tô Thố vô cùng ngạc nhiên, hỏi Lí Văn Vi: “Sao cô lại có thể nhìn ra vậy?”

 

“Xem thường tôi sao?” Lí Văn Vi lại gần một bước, tỉ mỉ quan sát làn da của Tô Thố: “Tôi là bác sĩ mà, cái ngày mà chúng tôi kết hôn, cũng nhìn thấy cô, nhưng lúc đó quả thực nhìn không ra, hai người mới kết hôn được hơn nửa năm, hoạt động thật là nhanh.”

 

Trong ngữ khí của cô có ý trêu đùa, ai cũng có thể nghe ra, Tô Thố cũng không cảm lòng chịu yếu thế hơn, cô cũng trêu chọc lại: “Cô quay lại nhìn chú rể của cô đi, sao lại có thời gian nhìn tôi chứ.”

 

“Vậy cũng phải.” Lí Văn Vi vui vẻ thừa nhận, sau đó dùng giọng điệu của bác sĩ dặn dò cô: “Bình thường nên cẩn thận một chút, đi đường phải cẩn thận, không được ăn đồ sống……” Cô nói không ngớt, hầu như những gì trong sổ tay của phụ nữ có thai cô đều lấy ra nhắc lại một lần, nhiều quy tắc, chú ý đến nỗi Tô Thố nghe xong hai mắt trợn tròn, còn Trần Tử Gia thì lắng nghe vô cùng tỉ mỉ.

 

Hứa Nhất Hạo thản nhiên mở miệng, chắn ngang những lời tự thuật thao thao bất tuyệt của Lí Văn Vi: “Anh nhớ em là bác sĩ khoa nhi, đâu phải bác sĩ khoa phụ sản.”

 

Câu nói vừa dứt, mọi người đều cười rộ lên.

 

Nhân viên bán hàng lúc này mới có cơ hội nói chen vào: “Hai vị, bộ quần áo này ____”

 

Tô Thố lúc này mới nhớ ra, nghiêng đầu nhìn cô nhân viên rồi xua tay: “Cảm ơn cô, tôi không mua bộ quần áo này đâu.”

 

Ngữ khí của cô mười phần quả quyết, không hề dao động, cô nhân viên tỏ vẻ khó xử, định tiếp tục khuyên cô thì nghe thấy nghe thấy cô gái đằng sau nói: “Tô Thố, cô thực sự không lấy bộ đồ này, cô không cần, tôi cần.”

 

Trần Tử Gia cười với Lí Văn Vi rồi biểu thị động tác như “mời”.

 

Hứa Nhất Hạo nhìn lướt qua Trần Tử Gia nói: “Quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác, hai người chắc chắn là không cần bộ đồ này chứ?”

 

“Đắt quá.” Tô Thố mấp máy môi, cười: “tiết kiệm tiền cho ông xã tôi.”

 

Lí Văn Vi đang xách túi đồ đưa cho Hứa Nhất Hạo cầm, chuẩn bị đi thử đồ, lúc này cô cười nói: “Tô Thố, ông xã cô không nói cho cô biết anh ấy có bao nhiêu tiền à?”

 

Hứa Nhất Hạo nhìn Trần Tử Gia, sau một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Mình trái lại không biết cậu ____” nói đến đây bỗng dừng lại một cách kì lạ. Khuôn mặt nở nụ cười vừa có ý trêu chọc lại vừa có ý thấu hiểu.

 

Trần Tử Gia để lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, rồi thả lỏng người, cười, trong nụ cười lúc này không còn nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ nữa, ngược lại còn tỏ ra vô cùng hạnh phúc: “Còn cách nào nữa, ai bảo tôi cưới được cô vợ giỏi tiết kiệm tiền.”

 

Hứa Nhất Hạo im lặng trong phút chốc, nhìn Tô Thố với gương mặt đầy vẻ phức tạp, không nói thêm gì nữa, nhìn thấy vẻ mặt của anh, lông mày Trần Tử Gia nhíu lại, rồi cũng bình tĩnh trở lại.

 

Sau khi Lí Văn Vi thay đồ xong, vừa quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của hai người, liền gọi: “Nhất Hạo, anh xem, thế nào?”

 

Hứa Nhất Hạo chăm chú, tỉ mỉ quan sát Lí Văn Vi một chốc: “Cực kì hợp với em.”

 

Câu nói này khiến cho vẻ mặt Lí Văn Vi vô cùng phấn chấn, gương mặt cô sáng hẳn lên.

 

Chiếc áo khoác màu trắng tuyết rốt cuộc vẫn là Lí Văn Vi mua, sau khi chia tay bọn họ ở cửa hàng, Tô Thố ngửa đầu nhìn những hạt tuyết trắng muốt đang rơi xuống không khỏi nhớ đến một trận tuyết rơi cách đây nhiều năm, mới nói: “Em có lỗi với Hứa sư huynh.”

 

Trần Tử Gia dừng bước, nói: “Em đừng nghĩ nhiều nữa, Nhất Hạo bây giờ cũng sống rất tốt, em sẽ không nhìn ra, chỉ là ……”

 

Nói rồi ngữ khí của anh có chút biến đổi, nhưng không nói gì nữa, Tô Thố nhíu mày nhìn anh, vài bông hoa tuyết rớt xuống, nhẹ nhàng đậu trên lông mày cô.

 

Trần Tử Gia lại gần, hôn lên chân mày cô làm tan biến những bông hoa tuyết trắng muốt: “Chỉ là một khi đã yêu luôn sẽ để lại dấu vết trong tim.

 

Tô Thố rầu rĩ.

 

Trên đường về không hề thuận lợi, tuyết rơi rồi, trên đường kẹt xe dữ dội, thật không dễ để lưu thông, lúc về đến gần nhà thì đã gần tới mười giờ rồi, trong khu phố vô cùng trống trải, vài tia sáng trong những ngôi nhà không cao lắm lọt ra ngoài, hòa lẫn cùng với những ánh sáng được lớp tuyết phản chiếu lại, khiến cho tất cả mọi thứ đều trở nên kì diệu, huyền bí giống như trong mơ.

 

Bãi đậu xe cách ngôi nhà của họ khoảng một hai trăm mét, bình thường Tô Thố hay đi trên con đường đá trở về nhà, nhưng hôm nay lại không giống vậy, lớp tuyết đọng lại bao trùm hết thảy mọi thứ, khiến cho người ta không thể phân biệt đâu là đường, đâu là vườn hoa, đâu là bãi cỏ. Trong lúc cô đang bỏ công suy nghĩ thì bị Trần Tử Gia bế lên.

 

Cô nắm lấy vạt áo trước của Trần Tử Gia la lớn: “Mau thả em xuống, em sẽ tự mình đi, đây vẫn còn là bên ngoài đó, những người sống ở đây đều là đồng nghiệp của anh đó, để họ nhìn thấy sẽ không hay đâu.”

 

“Tuyết rơi rồi, đường rất trơn.” Trần Tử Gia bế lấy cô, tiếp tục đi: “hơn nữa, muộn như thế này, làm gì có ai nhìn thấy chứ, cứ cho là nhìn thấy, thì cũng chỉ là ngưỡng mộ tình cảm sâu đậm của vợ chồng chúng ta mà thôi.”

 

Tô Thố cũng không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn ở trong vòng tay của anh, vùi đầu vào khuôn ngực nở nang, chăm chú lắng nghe tiếng nhịp đập của con tim anh, bây giờ cô mới phát hiện, tần suất nhịp đập con tim của hai người là như nhau. Trần Tử Gia không đi thang máy, một mạch bế cô đến tận cửa nhà trên lầu bốn, rồi thả cô xuống với vẻ lưu luyến không muốn rời, tay phải cầm lấy chìa khóa, tay trái ôm cô trong lòng.

 

Sau khi vào nhà, Tô Thố vẫn dính lấy bên cạnh anh, cười, nói: “Cũng may, em không mập.”

 

Trần Tử Gia nhìn cô: “Bây giờ anh sẽ bắt đầu luyện tập, dù em có mập thêm, anh vẫn có thể bế em.”

 

Sau khi cười, Tô Thố lại gần, hôn lấy anh, nói: “Cảm ơn anh, ông xã.”

 

Trần Tử Gia không hiểu lí do: “Cảm ơn cái gì?”

 

“Ngày sinh nhật của em, cảm ơn anh đã nhớ.” Tô Thố vòng tay qua cổ anh, chăm chú nhìn anh một hồi, thấp giọng nói: “Chỉ là từ trước tới giờ em đều không tổ chức sinh nhật.”

 

Lông mày Trần Tử Gia nhíu lại: “Tại sao?”

 

“Vì đó cũng là ngày giỗ của ba mẹ em.” Tô Thố khe khẽ nói một câu: “Cái hôm xảy ra chuyện, cũng là ngày mà em vừa tròn bảy tuổi.”

 

Đây là Trần Tử Gia lần đầu tiên nghe chuyện này, anh bế Tô Thố đặt vào ghế sopha, thở một hơi thật dài: “Anh biết rồi.”

 

Tô Thố “ừ” một tiếng.

 

Trần Tử Gia liền nói: “Trong Phật giáo có một câu, anh không biết là em từng nghe chưa, câu nói đó là sinh tử, tử sinh, sinh sinh tử tử như toàn hỏa luân, vị hữu hưu tức, ba mẹ em ra đi, nhưng lại có con chúng ta ra đời, đây chính là ý nghĩa của câu nói đó, họ sống trong máu của em, chỉ cần em sống tốt thì họ cũng sẽ được sống tốt.”

 

“Lục đạo luân hồi, do như xa luân vô thủy chung, hoặc vi phụ mẫu, vi nam nữ, thế thế sinh sinh. Em chỉ nhớ được câu này, câu mà anh nói, em lại không nhớ được.”

 

Nói rồi hai người mỉm cười nhìn nhau.

 

Sau khi tiếng cười ngưng lại, vẻ mặt Trần Tử Gia đột nhiên căng thẳng: “Em vừa nhắc, anh lại nhớ ra một việc rất quan trọng.”

 

“Cái gì?” Tô Thố bị vẻ mặt nghiêm trọng của anh dọa cho giật nảy mình.

 

“Con chúng ta nên đặt tên gì mới hay đây?”

 

Chắc là vấn đề nghiêm trọng.

 

Tô Thố nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nói: “Để ba đặt đi, ba rất biết đặt tên, tên của anh cũng khá hay.”

 

Trần Tử Gia dịu dàng nhìn Tô Thố: “Không, chúng ta tự mình nghĩ, ý kiến của ba chỉ là để tham khảo thôi.”

 

“Vậy cũng được,” Tô Thố chỉ vào phòng sách nói “ anh mau mang từ điển ra đây đi, chúng ta cùng nhau xem.”

 

Kết quả là cả hai tiếng đồng hồ đều không tìm ra cái tên nào hay.

 

Cả mấy quyển từ điển lớn đều được mở ra, đặt gọn gàng trên giường, chiếm cứ cả một nửa giang san, Trần Tử Gia hôn lấy Tô Thố, xếp gọn từng quyển một, cười rồi nói một câu.

 

Đừng lo lắng, vẫn còn nhiều thời gian mà.

back top