Chương 16
“Đại tẩu, về rồi sao?” Thẩm thị thấy Hứa Thảo liền cười nói. Lại quay đầu liếc mắt nhìn Ngưu thị một cái.
Ngưu thị nghe thấy có tiếng nói, cũng ngẩng đầu nhìn qua theo, nhìn thấy là Hứa Thảo, lại mệt mỏi cuối đầu xuống thở dài.
Hứa Thảo hướng Thẩm thị gật đầu coi như đáp lại rồi đem quần áo đi phơi trên một đoạn dây thừng cột ngang ở sau viện. Tiếp đó Thẩm thị mang một chiếc rổ nhỏ đựng kim chỉ ra, bắt đầu may vá. Ngưu thị tiếp tục ngồi ngơ ngác ngoài hiên nhà, qua nửa ngày, hai người tựa hồ nghe tiếng nàng thở dài một hơi, rồi bỏ đi vào phòng, cũng không liếc mắt nhìn Hứa Thảo hay Thẩm thị một cái.
“Tam đệ muội làm sao vậy?” Hứa Thảo ngồi sát vào Thẩm thị hỏi nhỏ, “Mới khi nãy ta còn thấy nàng ta bình thường, giặt xong quần áo trở về nàng ta liền trở thành như vậy?”
Thẩm thị cười cười, thấp giọng trả lời: “Vừa rồi nhà mẹ đẻ nàng ta đến đây, đi ra ngoài thì thầm cả buổi, muội cũng nghe không rõ là họ nói gì, chỉ biết sau khi trở về nàng liền thành ra như vậy. Có lẽ nhà mẹ nàng xảy ra chuyện gì đó.”
“Khó trách.” Hứa Thảo khẽ chậc lưỡi một tiếng.
Hai người đang nói chuyện, Miêu Miêu lon ton đi từ sau viện đến, nhìn thấy Hứa Thảo cười híp hai con mắt, gọi: “Nương... nương...”
Hứa Thảo cuống quýt buông việc trong tay, vẫy tay về phía Miêu Miêu cười nói: “Miêu Miêu ngoan, mau lại đây với nương.”
Miêu Miêu lắc lắc thân mình nhỏ bé, dùng hết sức chạy thật nhanh về phía Hứa Thảo, ngọt ngào kêu: “Nương… nương…”
Ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại vào lòng, Hứa Thảo chỉ chỉ vào Thẩm thị nói: “Miêu Miêu, gọi nhị thẩm.”
Miêu Miêu nghe Hứa Thảo nói, vội vàng chuyển đầu qua Thẩm thị, mềm mại gọi: “Nhi… thần.”
“Miêu Miêu, là nhị thẩm, không phải nhi thần.” Hứa Thảo cười nói, con nhóc này gọi nương thì rất rõ ràng, nhưng gọi những người khác lại có chút ngọng.
Miêu Miêu gật gật đầu, gắng sức gọi: “Nhị… thần…”
Thẩm thị thấy vậy, cũng nở nụ cười nói: “Miêu Miêu cũng đã hai tuổi lẻ ba tháng, nên nhanh chóng dạy bé nói chuyện, ngày trước do nương mang, đều không có ai chỉ bảo cho bé. Muội thì bận việc, Tam đệ muội lại càng không dám trông mong đến, đại ca lại không biết cách chăm sóc đứa nhỏ, nay có tẩu thật sự tốt biết bao. Miêu Miêu cũng là đứa bé có phúc, gặp được một người mẹ như tẩu.”
Hứa Thảo nghe vậy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng không nói lời nào.
Hai người nhỏ to nói chuyện, Hứa Thảo ngồi một bên may vá, một bên dạy Miêu Miêu nói chuyện. Đang nói Ngưu thị đột nhiên từ trong phòng chạy vọt ra, nhìn thấy Thẩm thị và Hứa Thảo, sắc mặt nàng ta có chút khó coi, bình tĩnh nhìn Thẩm thị nửa ngày, dường như có chút ngại ngùng mở miệng, qua nửa ngày mới lấy hết dũng khí hướng về phía Hứa Thảo nói: “Đại… đại tẩu, ta có chút chuyện muốn nhờ tẩu giúp.”
Hứa Thảo ngạc nhiên một chút, rồi mới cười nói: “Tam đệ muội có việc gì cứ nói thẳng ra đi.”
Ngưu thị liền ngồi xuống bên cạnh, trên mặt tràn đầy vẻ xin lỗi, nàng ta nói: “Đại tẩu, trước đó vài ngày đều là của ta sai, ta rất lười, thế này mới làm cho tẩu cùng nhị tẩu hiểu lầm, ngày sau ta chắc chắn sẽ nhanh chóng sửa đổi, hiện nay ta thật không còn biện pháp nào khác mới có thể tìm đại tẩu hỗ trợ. Đại tẩu, nhà mẹ đẻ của ta xảy ra chút chuyện, tẩu có thể cho ta mượn chút bạc hay không?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Thảo ngạc nhiên hỏi.
Ngưu thị mắt có chút hồng hồng nói; “Nhà mẹ đẻ của ta cùng cậu ở trấn trên mở một gian cửa hàng, sau lại đắc tội với người ta, cửa hàng bị đập. Cha ta không cẩn thận làm vỡ vòng ngọc của người khác, người nọ mở miệng đòi bồi thường hai trăm lượng, nương ta cùng cậu vay mượn mấy ngày cũng chỉ mượn được hơn một trăm lượng bạc, hiện nay còn thiếu tận chín mươi lượng, thật sự không còn biện pháp nào mới tìm đến ta. Mà ta… ta như thế nào có nhiều bạc như vậy, nhưng dù sao đó cũng là cha mẹ của ta, ta không thể thấy chết mà không cứu được, nếu là không bồi thường đủ bạc, cha ta sẽ bị quan phủ bắt đi. Ô ô ô, đại tẩu, nhị tẩu các ngươi giúp ta đi.”
Hứa Thảo nghe xong có chút trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà việc này bọn họ cũng không giúp được cái gì a.
Thẩm thị thở dài nói: “Tam đệ muội, không phải là ta với đại tẩu không giúp ngươi, mà thật sự chúng ta vô lực a, chúng ta đều chỉ là dân chúng bình thường, làm sao có thể đấu với những kẻ có tiền? Ngươi nói có đúng hay không? Hơn nữa, nhà các ngươi đem cửa hàng nhượng cho người khác lấy tiền trả nợ không phải là xong sao?”
Ngưu thị lắc đầu, nước mắt cũng bắt đầu lăn dài, khẩn cầu nhìn Hứa Thảo cùng Thẩm thị: “Không… không được, trong nhà tất cả mọi người còn phải dựa vào cửa hàng để sống, không thể bán lại cho người khác, đại tẩu, nhị tẩu, các ngươi cho ta mượn chút bạc đi.”
“Tam đệ muội, việc này chỉ sợ có chút khó.” Thẩm thị mang vẻ mặt khó xử nói: “Ngươi cũng biết ấm no một nhà chúng ta đều là đại ca, nhị ca và tam đệ bọn họ cố gắng gồng gánh, trên người ta nào có cái gì đáng giá. Xin lỗi, việc này ta thật sự là không giúp được ngươi.”
Ngưu thị lại đem ánh mắt khẩn cầu chuyển sang Hứa Thảo. Hứa Thảo cũng khó xử nói: “Tam đệ muội, không phải là ta không giúp ngươi, mà ta gả lại đây cũng mới được nửa tháng mà thôi, trên người thật sự là không có chút tiền nào cả.” Không phải là nàng không cho mượn, mà nàng không tin được nhân cách của Ngưu thị, loại người như Ngưu thị, khi có khó khăn thì đem ngươi làm người cứu mạng, làm ân nhân. Việc này qua đi, tiền chưa chắc lấy lại được, cho nên, nàng sẽ không ngốc mà cho mượn.
Còn nữa, Ngưu thị cùng bà bà Trần thị vốn là không ưa gì nàng cùng Phú Quý, không biết chừng nào sẽ bị phân ra ở riêng. Đến lúc đó, cần rất nhiều tiền bạc thì nàng biết mượn ai? Mười lạng bạc kia của nàng là lưu trữ phòng khi có chuyện gì xảy ra cần dùng gấp.
Ngưu thị nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên không vui, vội vàng lau nước mắt, chất vấn: “Đại tẩu, ngươi trước đó vài ngày không phải đi bán cái kêu là tương hoa quả gì đó hay sao? Làm sao có thể không có bạc? Đại tẩu, tẩu lền cho ta mượn một ít đi, chờ nhà mẹ đẻ ta qua một cửa này, ta chắc chắn sẽ hoàn trả lại cho tẩu.”
“Tam đệ muội a, thực sự không phải là ta không muốn giúp ngươi, lần trước bán tương hoa quả cũng không được bao nhiêu tiền, mua mọt cuộn vải bố lớn, lại mua đồ ăn này nọ, thật sự còn dư lại cũng chẳng còn mấy.” Hứa Thảo mặt không đổi sắc nói dối.
“Làm sao có thề?” Ngưu thị gọng nói đột nhiên nâng cao lên, sau đó nghĩ nghĩ cảm thấy không ổn, giọng nói liền tận lực giảm xuống: “Đại tẩu, làm sao có thể bán được một chút bạc a? Đại tẩu, xin ngươi giúp ta đi mà.”
Hứa Thảo bộ dáng khó xử nói: “Tam đệ muội, thật sự xin lỗi, việc này chúng ta thực sự không có cách nào, nếu không chờ cha mẹ trở về, ngươi thử hỏi mượn bọn họ đi. Ta còn thừa mấy trăm văn tiền đều giao cho Phú Quý, cũng không biết hắn cất ở nơi nào, ngươi nếu thực sự cần, chờ đại ca ngươi trở về, liền hỏi mượn hắn.”
Ngưu thị nghe vậy, cũng không khóc nữa, lau khô nước mắt, oán hận trừng mắt nhìn Hứa Thảo và Thẩm thị một cái, sau đó liền chạy ra ngoài.
Hứa Thảo cùng Thẩm thị nhìn nhau, cười bất đắc dĩ.
Thẩm thị nói: “Tam đệ muội nói chuyện hẳn là không giả, chính là nàng ta làm người thật sự là.. aiz.” Nói xong khẽ thở dài, “Tam đệ muội ngày thường đắc tội không ít người, nàng dâu và các đại thẩm trong thôn đều không thích nàng ta, sợ là bạc này không dễ mượn a.”
Hứa Thảo cũng gật đầu theo, thuận miệng đáp: “Việc này chúng ta thật sự không thể giúp, cũng không có chút biện pháp nào. Chờ cha mẹ trở về, nàng ta liền cùng cha mẹ nói đi.”
Thẩm thị cười nói: “Nương trước kia là có chút kiêng kị người nhà mẹ đẻ của nàng ta, nay nhà mẹ đẻ nàng ta bản thân khó bảo toàn, nương khẳng định sẽ không giúp, tiền này chỉ sợ nàng ta khó mượn được.”
“Cũng còn không phải a.” Hứa Thảo thở dài theo, sau đó lại không mở miệng nói gì thêm nữa.
Một ngày trôi qua rất nhanh, hai người ngồi ở trong sân may vá, hoàng hôn buông xuống, Dương gia một nhà liền lục tục trở lại.
Ngưu thị cũng sớm quay về, vẫn là khóc lóc chạy vào phòng, đại khái là không mượn được bạc.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Ngưu thị mắt đỏ bừng đi ra, Dương gia Tam đệ Dương Tiểu Đồng nhìn thấy, lập tức hoảng hốt hỏi: “Vợ, đã xảy ra việc gì? Tại sao lại khóc?”
Ngư thị ô ô khóc, nói: “Tướng công, nhà mẹ đẻ của ta xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì? Đi, chúng ta vào nhà rồi nói.” Dương tam đệ nói xong liền lôi kéo Ngưu thị vào phòng. Không đến một hồi liền truyền đến tiếng Ngưu thị nước nở khóc, rất là tội nghiệp.
Hứa Thảo đi vào phòng bếp giúp đỡ, cũng không rõ là có chuyện gì.
Một lát sau, Dương gia Tam đệ liền vác cái mặt đen đến phòng bếp tìm Trần thị: “Nương, ta có một số việc muốn cùng người thương lượng.”
Trần thị nhìn Dương Tam đệ một cái hỏi: “Là vì chuyện gia đình nhà vợ ngươi?”
Dương Tam đệ gật đầu, đem chuyện gia đình nhà mẹ đẻ Ngưu thị kể cho Trần thị một lần, xong liền nói: “Nương, nàng cũng không còn cách nào khác, nếu không người cho nàng mượn chút bạc đi.”
Trần thị vừa nghe, cười lạnh một tiếng, chỉ vào Ngưu thị ở trong phòng mắng: “Nghĩ hay quá ha! Một cái nữ nhân hết ăn lại nằm, Tam lang nhà chúng ta cưới phải ngươi đúng là thất đức ba đời, nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện còn không biết xấu hổ dám tìm ta mượn bạc sao? Lão nương cung phụng ngươi ăn, ngươi uống, nay nhà ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện đúng không? Sao? Còn muốn làm thiên kim đại tiểu thư a? Ta nói cho ngươi biết từ nay về sau việc nhà ngươi cũng phải làm, mỗi ngày đều nấu cơm giặt giũ cho ta, lấy ngươi về không phải để cho ngươi làm đại tiểu thư. Lão nương không có bạc cho ngươi mượn, nhà mẹ đẻ của ngươi không phải thực có bản lĩnh sao? Lão nương trước kia mắng ngươi một câu ngươi còn không phải tìm vài cái ca ca của ngươi đến đánh ta sao? Nay còn không biết xấu hổ theo ta đòi mượn bạc. Có bản lĩnh ngươi với Tam Lang nhà ta cùng cách a, chạy trở về nhà mẹ đẻ của ngươi đi, lão nương cũng không hiếm lạ một kẻ hết ăn lại nằm như ngươi.”
Trần thị rốt cuộc thả ra một hơi tức, thanh âm mắng vừa cao vừa vang. Mắng xong, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái. Nghĩ nghĩ một chút, liền nói: “Nhà mẹ đẻ ngươi xảy ra chuyện là xứng đáng! Hừ, thế nhưng lại dám tìm người đánh lão nương.”
Dương gia tam đệ đứng bên cạnh sắc mặt càng thêm khó coi, chuyện đó hắn vẫn đều có chút trách cứ vợ hắn, chính là nương ngày thường nói cũng không được thuận tai, hắn bị kẹp ở giữa cũng vô cùng khó chịu a.
Hứa Thảo nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên, thì ra Ngưu thị cùng Trần thị còn có một ân oán như vậy a, khó trách ngày thường Trần thị cũng chỉ dám ở sau lưng mắng Ngưu thị vài câu, không dám mắng trước mặt nàng ta a. Nàng một bên nhìn bếp lửa, một bên nghe Trần thị mắng chửi. Ánh mắt của nàng tuyệt đối sẽ không nhìn hướng lên người Trần thị, nếu không xui xẻo bị lửa chửi dính vào thân thì tiêu.
Dương tam đệ sắc mặt càng ngày càng đen, Trần thị nhìn thấy, có chút đau lòng khuyên nhủ: “Tam Lang a, nương cũng không phải cố ý mắng nàng, thật sự nàng là một đứa con dâu vô cùng lười biếng, lại không tôn trọng mẹ ngươi a, ngươi xem ngươi lớn lên tuấn tú, hưu nàng cưới một cô gái khác là được. Chúng ta trong thôn, cô nương tốt còn nhiều mà. Ngươi đại tẩu, nhị tẩu tuy rằng cũng chưa đạt đến yêu cầu của ta, nhưng tốt xấu gì so với nàng ta cũng tốt hơn nhiều, ngươi xem ngươi vất vả ra ngoài đi làm cực khổ cả ngày, trong nhà quần áo bẩn liền vứt lung tung thế này, cũng không giặt cho ngươi, chẳng lẽ còn chờ ngươi về tự đi giặt? Đứa con dâu này chúng ta không cần cũng được.”
Hứa Thảo cũng Thẩm thị có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nương cũng thật là, nói thì nói được rồi, tự nhiên lôi hai người bọn họ vào làm chi a. Kỳ thật, có thể làm cho Trần thị coi trọng người không nhiều lắm, đầu tiên, trong nhà người kia phải có điều kiện không tệ, tiếp theo lớn lên phải thanh tú. Lúc trước Ngưu thị nhưng là do Trần thị gật đầu đồng ý a, ai mà biết giờ lại biến thành bộ dáng như vậy.
“Nương, người không nên nói như vậy. Dù sao cũng là người vợ ta đàng hoàng cưới hỏi về, hiện nay chúng ta không thể giúp nàng thì người cũng không nên mắng nàng, dù sao trong lòng nàng cũng khổ sở.” Dương Tam đệ có chút bất bình thay cho vợ mình.
Lời này vừa ra, Hứa Thảo chỉ biết sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên, Trần thị vừa nghe, liền nổi giận: “Ngươi, cái kẻ có vợ quên nương. Ỷ bây giờ ngươi lớn rồi, cánh cứng rắn rồi có phải hay không a? Còn dám giúp nàng ta nói chuyện? Sao ngươi không nghĩ đến thời điểm nàng lôi một đống ca ca đến đánh ta a? Vợ như vậy ngươi còn dám muốn? Không được, hôm nay ngươi phải hưu nàng cho a.”
“Đại tẩu, về rồi sao?” Thẩm thị thấy Hứa Thảo liền cười nói. Lại quay đầu liếc mắt nhìn Ngưu thị một cái.
Ngưu thị nghe thấy có tiếng nói, cũng ngẩng đầu nhìn qua theo, nhìn thấy là Hứa Thảo, lại mệt mỏi cuối đầu xuống thở dài.
Hứa Thảo hướng Thẩm thị gật đầu coi như đáp lại rồi đem quần áo đi phơi trên một đoạn dây thừng cột ngang ở sau viện. Tiếp đó Thẩm thị mang một chiếc rổ nhỏ đựng kim chỉ ra, bắt đầu may vá. Ngưu thị tiếp tục ngồi ngơ ngác ngoài hiên nhà, qua nửa ngày, hai người tựa hồ nghe tiếng nàng thở dài một hơi, rồi bỏ đi vào phòng, cũng không liếc mắt nhìn Hứa Thảo hay Thẩm thị một cái.
“Tam đệ muội làm sao vậy?” Hứa Thảo ngồi sát vào Thẩm thị hỏi nhỏ, “Mới khi nãy ta còn thấy nàng ta bình thường, giặt xong quần áo trở về nàng ta liền trở thành như vậy?”
Thẩm thị cười cười, thấp giọng trả lời: “Vừa rồi nhà mẹ đẻ nàng ta đến đây, đi ra ngoài thì thầm cả buổi, muội cũng nghe không rõ là họ nói gì, chỉ biết sau khi trở về nàng liền thành ra như vậy. Có lẽ nhà mẹ nàng xảy ra chuyện gì đó.”
“Khó trách.” Hứa Thảo khẽ chậc lưỡi một tiếng.
Hai người đang nói chuyện, Miêu Miêu lon ton đi từ sau viện đến, nhìn thấy Hứa Thảo cười híp hai con mắt, gọi: “Nương... nương...”
Hứa Thảo cuống quýt buông việc trong tay, vẫy tay về phía Miêu Miêu cười nói: “Miêu Miêu ngoan, mau lại đây với nương.”
Miêu Miêu lắc lắc thân mình nhỏ bé, dùng hết sức chạy thật nhanh về phía Hứa Thảo, ngọt ngào kêu: “Nương… nương…”
Ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại vào lòng, Hứa Thảo chỉ chỉ vào Thẩm thị nói: “Miêu Miêu, gọi nhị thẩm.”
Miêu Miêu nghe Hứa Thảo nói, vội vàng chuyển đầu qua Thẩm thị, mềm mại gọi: “Nhi… thần.”
“Miêu Miêu, là nhị thẩm, không phải nhi thần.” Hứa Thảo cười nói, con nhóc này gọi nương thì rất rõ ràng, nhưng gọi những người khác lại có chút ngọng.
Miêu Miêu gật gật đầu, gắng sức gọi: “Nhị… thần…”
Thẩm thị thấy vậy, cũng nở nụ cười nói: “Miêu Miêu cũng đã hai tuổi lẻ ba tháng, nên nhanh chóng dạy bé nói chuyện, ngày trước do nương mang, đều không có ai chỉ bảo cho bé. Muội thì bận việc, Tam đệ muội lại càng không dám trông mong đến, đại ca lại không biết cách chăm sóc đứa nhỏ, nay có tẩu thật sự tốt biết bao. Miêu Miêu cũng là đứa bé có phúc, gặp được một người mẹ như tẩu.”
Hứa Thảo nghe vậy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng không nói lời nào.
Hai người nhỏ to nói chuyện, Hứa Thảo ngồi một bên may vá, một bên dạy Miêu Miêu nói chuyện. Đang nói Ngưu thị đột nhiên từ trong phòng chạy vọt ra, nhìn thấy Thẩm thị và Hứa Thảo, sắc mặt nàng ta có chút khó coi, bình tĩnh nhìn Thẩm thị nửa ngày, dường như có chút ngại ngùng mở miệng, qua nửa ngày mới lấy hết dũng khí hướng về phía Hứa Thảo nói: “Đại… đại tẩu, ta có chút chuyện muốn nhờ tẩu giúp.”
Hứa Thảo ngạc nhiên một chút, rồi mới cười nói: “Tam đệ muội có việc gì cứ nói thẳng ra đi.”
Ngưu thị liền ngồi xuống bên cạnh, trên mặt tràn đầy vẻ xin lỗi, nàng ta nói: “Đại tẩu, trước đó vài ngày đều là của ta sai, ta rất lười, thế này mới làm cho tẩu cùng nhị tẩu hiểu lầm, ngày sau ta chắc chắn sẽ nhanh chóng sửa đổi, hiện nay ta thật không còn biện pháp nào khác mới có thể tìm đại tẩu hỗ trợ. Đại tẩu, nhà mẹ đẻ của ta xảy ra chút chuyện, tẩu có thể cho ta mượn chút bạc hay không?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Thảo ngạc nhiên hỏi.
Ngưu thị mắt có chút hồng hồng nói; “Nhà mẹ đẻ của ta cùng cậu ở trấn trên mở một gian cửa hàng, sau lại đắc tội với người ta, cửa hàng bị đập. Cha ta không cẩn thận làm vỡ vòng ngọc của người khác, người nọ mở miệng đòi bồi thường hai trăm lượng, nương ta cùng cậu vay mượn mấy ngày cũng chỉ mượn được hơn một trăm lượng bạc, hiện nay còn thiếu tận chín mươi lượng, thật sự không còn biện pháp nào mới tìm đến ta. Mà ta… ta như thế nào có nhiều bạc như vậy, nhưng dù sao đó cũng là cha mẹ của ta, ta không thể thấy chết mà không cứu được, nếu là không bồi thường đủ bạc, cha ta sẽ bị quan phủ bắt đi. Ô ô ô, đại tẩu, nhị tẩu các ngươi giúp ta đi.”
Hứa Thảo nghe xong có chút trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà việc này bọn họ cũng không giúp được cái gì a.
Thẩm thị thở dài nói: “Tam đệ muội, không phải là ta với đại tẩu không giúp ngươi, mà thật sự chúng ta vô lực a, chúng ta đều chỉ là dân chúng bình thường, làm sao có thể đấu với những kẻ có tiền? Ngươi nói có đúng hay không? Hơn nữa, nhà các ngươi đem cửa hàng nhượng cho người khác lấy tiền trả nợ không phải là xong sao?”
Ngưu thị lắc đầu, nước mắt cũng bắt đầu lăn dài, khẩn cầu nhìn Hứa Thảo cùng Thẩm thị: “Không… không được, trong nhà tất cả mọi người còn phải dựa vào cửa hàng để sống, không thể bán lại cho người khác, đại tẩu, nhị tẩu, các ngươi cho ta mượn chút bạc đi.”
“Tam đệ muội, việc này chỉ sợ có chút khó.” Thẩm thị mang vẻ mặt khó xử nói: “Ngươi cũng biết ấm no một nhà chúng ta đều là đại ca, nhị ca và tam đệ bọn họ cố gắng gồng gánh, trên người ta nào có cái gì đáng giá. Xin lỗi, việc này ta thật sự là không giúp được ngươi.”
Ngưu thị lại đem ánh mắt khẩn cầu chuyển sang Hứa Thảo. Hứa Thảo cũng khó xử nói: “Tam đệ muội, không phải là ta không giúp ngươi, mà ta gả lại đây cũng mới được nửa tháng mà thôi, trên người thật sự là không có chút tiền nào cả.” Không phải là nàng không cho mượn, mà nàng không tin được nhân cách của Ngưu thị, loại người như Ngưu thị, khi có khó khăn thì đem ngươi làm người cứu mạng, làm ân nhân. Việc này qua đi, tiền chưa chắc lấy lại được, cho nên, nàng sẽ không ngốc mà cho mượn.
Còn nữa, Ngưu thị cùng bà bà Trần thị vốn là không ưa gì nàng cùng Phú Quý, không biết chừng nào sẽ bị phân ra ở riêng. Đến lúc đó, cần rất nhiều tiền bạc thì nàng biết mượn ai? Mười lạng bạc kia của nàng là lưu trữ phòng khi có chuyện gì xảy ra cần dùng gấp.
Ngưu thị nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên không vui, vội vàng lau nước mắt, chất vấn: “Đại tẩu, ngươi trước đó vài ngày không phải đi bán cái kêu là tương hoa quả gì đó hay sao? Làm sao có thể không có bạc? Đại tẩu, tẩu lền cho ta mượn một ít đi, chờ nhà mẹ đẻ ta qua một cửa này, ta chắc chắn sẽ hoàn trả lại cho tẩu.”
“Tam đệ muội a, thực sự không phải là ta không muốn giúp ngươi, lần trước bán tương hoa quả cũng không được bao nhiêu tiền, mua mọt cuộn vải bố lớn, lại mua đồ ăn này nọ, thật sự còn dư lại cũng chẳng còn mấy.” Hứa Thảo mặt không đổi sắc nói dối.
“Làm sao có thề?” Ngưu thị gọng nói đột nhiên nâng cao lên, sau đó nghĩ nghĩ cảm thấy không ổn, giọng nói liền tận lực giảm xuống: “Đại tẩu, làm sao có thể bán được một chút bạc a? Đại tẩu, xin ngươi giúp ta đi mà.”
Hứa Thảo bộ dáng khó xử nói: “Tam đệ muội, thật sự xin lỗi, việc này chúng ta thực sự không có cách nào, nếu không chờ cha mẹ trở về, ngươi thử hỏi mượn bọn họ đi. Ta còn thừa mấy trăm văn tiền đều giao cho Phú Quý, cũng không biết hắn cất ở nơi nào, ngươi nếu thực sự cần, chờ đại ca ngươi trở về, liền hỏi mượn hắn.”
Ngưu thị nghe vậy, cũng không khóc nữa, lau khô nước mắt, oán hận trừng mắt nhìn Hứa Thảo và Thẩm thị một cái, sau đó liền chạy ra ngoài.
Hứa Thảo cùng Thẩm thị nhìn nhau, cười bất đắc dĩ.
Thẩm thị nói: “Tam đệ muội nói chuyện hẳn là không giả, chính là nàng ta làm người thật sự là.. aiz.” Nói xong khẽ thở dài, “Tam đệ muội ngày thường đắc tội không ít người, nàng dâu và các đại thẩm trong thôn đều không thích nàng ta, sợ là bạc này không dễ mượn a.”
Hứa Thảo cũng gật đầu theo, thuận miệng đáp: “Việc này chúng ta thật sự không thể giúp, cũng không có chút biện pháp nào. Chờ cha mẹ trở về, nàng ta liền cùng cha mẹ nói đi.”
Thẩm thị cười nói: “Nương trước kia là có chút kiêng kị người nhà mẹ đẻ của nàng ta, nay nhà mẹ đẻ nàng ta bản thân khó bảo toàn, nương khẳng định sẽ không giúp, tiền này chỉ sợ nàng ta khó mượn được.”
“Cũng còn không phải a.” Hứa Thảo thở dài theo, sau đó lại không mở miệng nói gì thêm nữa.
Một ngày trôi qua rất nhanh, hai người ngồi ở trong sân may vá, hoàng hôn buông xuống, Dương gia một nhà liền lục tục trở lại.
Ngưu thị cũng sớm quay về, vẫn là khóc lóc chạy vào phòng, đại khái là không mượn được bạc.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Ngưu thị mắt đỏ bừng đi ra, Dương gia Tam đệ Dương Tiểu Đồng nhìn thấy, lập tức hoảng hốt hỏi: “Vợ, đã xảy ra việc gì? Tại sao lại khóc?”
Ngư thị ô ô khóc, nói: “Tướng công, nhà mẹ đẻ của ta xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì? Đi, chúng ta vào nhà rồi nói.” Dương tam đệ nói xong liền lôi kéo Ngưu thị vào phòng. Không đến một hồi liền truyền đến tiếng Ngưu thị nước nở khóc, rất là tội nghiệp.
Hứa Thảo đi vào phòng bếp giúp đỡ, cũng không rõ là có chuyện gì.
Một lát sau, Dương gia Tam đệ liền vác cái mặt đen đến phòng bếp tìm Trần thị: “Nương, ta có một số việc muốn cùng người thương lượng.”
Trần thị nhìn Dương Tam đệ một cái hỏi: “Là vì chuyện gia đình nhà vợ ngươi?”
Dương Tam đệ gật đầu, đem chuyện gia đình nhà mẹ đẻ Ngưu thị kể cho Trần thị một lần, xong liền nói: “Nương, nàng cũng không còn cách nào khác, nếu không người cho nàng mượn chút bạc đi.”
Trần thị vừa nghe, cười lạnh một tiếng, chỉ vào Ngưu thị ở trong phòng mắng: “Nghĩ hay quá ha! Một cái nữ nhân hết ăn lại nằm, Tam lang nhà chúng ta cưới phải ngươi đúng là thất đức ba đời, nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện còn không biết xấu hổ dám tìm ta mượn bạc sao? Lão nương cung phụng ngươi ăn, ngươi uống, nay nhà ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện đúng không? Sao? Còn muốn làm thiên kim đại tiểu thư a? Ta nói cho ngươi biết từ nay về sau việc nhà ngươi cũng phải làm, mỗi ngày đều nấu cơm giặt giũ cho ta, lấy ngươi về không phải để cho ngươi làm đại tiểu thư. Lão nương không có bạc cho ngươi mượn, nhà mẹ đẻ của ngươi không phải thực có bản lĩnh sao? Lão nương trước kia mắng ngươi một câu ngươi còn không phải tìm vài cái ca ca của ngươi đến đánh ta sao? Nay còn không biết xấu hổ theo ta đòi mượn bạc. Có bản lĩnh ngươi với Tam Lang nhà ta cùng cách a, chạy trở về nhà mẹ đẻ của ngươi đi, lão nương cũng không hiếm lạ một kẻ hết ăn lại nằm như ngươi.”
Trần thị rốt cuộc thả ra một hơi tức, thanh âm mắng vừa cao vừa vang. Mắng xong, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái. Nghĩ nghĩ một chút, liền nói: “Nhà mẹ đẻ ngươi xảy ra chuyện là xứng đáng! Hừ, thế nhưng lại dám tìm người đánh lão nương.”
Dương gia tam đệ đứng bên cạnh sắc mặt càng thêm khó coi, chuyện đó hắn vẫn đều có chút trách cứ vợ hắn, chính là nương ngày thường nói cũng không được thuận tai, hắn bị kẹp ở giữa cũng vô cùng khó chịu a.
Hứa Thảo nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên, thì ra Ngưu thị cùng Trần thị còn có một ân oán như vậy a, khó trách ngày thường Trần thị cũng chỉ dám ở sau lưng mắng Ngưu thị vài câu, không dám mắng trước mặt nàng ta a. Nàng một bên nhìn bếp lửa, một bên nghe Trần thị mắng chửi. Ánh mắt của nàng tuyệt đối sẽ không nhìn hướng lên người Trần thị, nếu không xui xẻo bị lửa chửi dính vào thân thì tiêu.
Dương tam đệ sắc mặt càng ngày càng đen, Trần thị nhìn thấy, có chút đau lòng khuyên nhủ: “Tam Lang a, nương cũng không phải cố ý mắng nàng, thật sự nàng là một đứa con dâu vô cùng lười biếng, lại không tôn trọng mẹ ngươi a, ngươi xem ngươi lớn lên tuấn tú, hưu nàng cưới một cô gái khác là được. Chúng ta trong thôn, cô nương tốt còn nhiều mà. Ngươi đại tẩu, nhị tẩu tuy rằng cũng chưa đạt đến yêu cầu của ta, nhưng tốt xấu gì so với nàng ta cũng tốt hơn nhiều, ngươi xem ngươi vất vả ra ngoài đi làm cực khổ cả ngày, trong nhà quần áo bẩn liền vứt lung tung thế này, cũng không giặt cho ngươi, chẳng lẽ còn chờ ngươi về tự đi giặt? Đứa con dâu này chúng ta không cần cũng được.”
Hứa Thảo cũng Thẩm thị có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nương cũng thật là, nói thì nói được rồi, tự nhiên lôi hai người bọn họ vào làm chi a. Kỳ thật, có thể làm cho Trần thị coi trọng người không nhiều lắm, đầu tiên, trong nhà người kia phải có điều kiện không tệ, tiếp theo lớn lên phải thanh tú. Lúc trước Ngưu thị nhưng là do Trần thị gật đầu đồng ý a, ai mà biết giờ lại biến thành bộ dáng như vậy.
“Nương, người không nên nói như vậy. Dù sao cũng là người vợ ta đàng hoàng cưới hỏi về, hiện nay chúng ta không thể giúp nàng thì người cũng không nên mắng nàng, dù sao trong lòng nàng cũng khổ sở.” Dương Tam đệ có chút bất bình thay cho vợ mình.
Lời này vừa ra, Hứa Thảo chỉ biết sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên, Trần thị vừa nghe, liền nổi giận: “Ngươi, cái kẻ có vợ quên nương. Ỷ bây giờ ngươi lớn rồi, cánh cứng rắn rồi có phải hay không a? Còn dám giúp nàng ta nói chuyện? Sao ngươi không nghĩ đến thời điểm nàng lôi một đống ca ca đến đánh ta a? Vợ như vậy ngươi còn dám muốn? Không được, hôm nay ngươi phải hưu nàng cho a.”