Chương 26
Hứa Thảo cùng Phú Quý ở trong bếp nấu cơm, Phú Quý ngồi cạnh bếp lò canh củi lửa, còn Miêu Miêu ngồi cạnh hắn cầm lấy một thanh củi nhỏ chọc chỗ nọ chọc chỗ kia, cười khanh khách vui vẻ một mình chơi.
“Phú Quý, chàng trông chừng Miêu Miêu cẩn thận, đừng để bé bị bỏng.”
Phú Quý khẽ đáp một tiếng, quay đầu ra ngoài sân nhìn tuyết bay tứ tung, vui vẻ nói: “Vợ, may mà mọi việc đã xong hết, giờ chúng ta có thể an tâm vượt qua trận tuyết này rồi.”
Bận hơn mười tám ngày, rốt cuộc trước khi trận tuyết lớn này đến đã đem hai mẫu đất làm xong xuôi, khai hoang, xới đất, bón phân.
Hứa Thảo nhẹ nhàng thở ra, hai mẫu đất này nếu chỉ có hai người bọn họ tự làm, ít nhất cũng phải hai ba tháng mới xong. May mà mướn người phụ nên nhanh hơn. Kỳ thật chặt cây với đào rễ cũng chỉ cần năm sáu ngày, thời gian còn lại Phú Quý cuốc đất, sau đó lại xới thêm vài lần cho đất tơi, bởi vậy mới chậm trễ thêm đôi chút.
Từ sáng sớm đã đem kháng thiêu ấm, ăn sáng xong một nhà ba người ngồi lên trên kháng trò chuyện, bên trong phòng mùa đông vẫn lạnh, Hứa Thảo đi vào bếp, múc một ít than củi còn sót lại khi nãy nấu cơm cho vào cái chậu, rồi bưng vào phòng.
Lồng gà dưới mái hiên truyền đến vài tiếng kêu, Hứa Thảo lại đi ra đem một ít rau dại ném vào cho tụi nó ăn.
Nói đến hai con gà rừng này Hứa Thảo vẫn còn ngạc nhiên không thôi. Trước đó hai ngày Hắc Tử từ trên núi đuổi trở về, lúc đuổi đến nhà vẫn còn sống, chỉ là có chút bị dọa sợ. Ngày đó nhìn Hắc Tử đuổi hai con gà rừng chạy vào trong sân, Hứa Thảo trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn trân trối, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy chó có thể đuổi gà sống về. Hắc Tử liền đuổi hai còn gà chạy về dưới chân Hứa Thảo mới dừng lại.
Buổi tối Phú Quý trở về nghe Hứa Thảo kể lại, cười nói: “Hắc Tử rất có bản lĩnh, ngày thường cũng hay gặm con mồi mang về, hai con gà rừng kia chúng ta đừng giết vội, để nuôi, lưu lại đến mùa đông có chút thịt ăn đổi vị.”
Vào ban đêm Hứa Thảo liền thưởng cho Hắc Tử một khúc xương để cắn, chọc cho Tiểu Bạch đứng bên cạnh kêu ô ô vô cùng tội nghiệp, Hứa Thảo lại nghĩ đến khoảng thời gian này Tiểu Bạch lo giữ nhà, trông coi thịt muối, thịt hun khói và lạp xưởng, không có công lao cũng có khổ lao, nên cũng thưởng cho nó một khúc xương khác. Tiểu Bạch không có rộng rãi như Hắc Tử, gặm khúc xương bỏ chạy ra sau nhà ăn một mình, một lát sau liền chạy về, ngồi xổm bên cạnh xem Hắc Tử ăn. Cuối cùng không biết là do no rồi hay có chuyện gì, Hắc Tử nhường lại một nửa khúc xương cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng không khách khí, hai chân trước vội vàng ôm nửa khúc xương còn lại, vui vẻ cắn.
Hai con gà rừng để dưới mái hiên, Hứa Thảo sợ chúng lạnh, nên nàng làm một cái lồng gà, bên trong trải một lớp cỏ khô thật dày.
Mang chậu than vào phòng, cả căn phòng mới ấm áp lên một chút. Hứa Thảo ngồi trên kháng may vá, Phú Quý ở một bên dạy Miêu Miêu nói chuyện. Một lát sau Thẩm thị ôm Quân ca nhi sang đây, Quân ca nhi vẫn sợ Phú Quý, trốn trong lòng Thẩm thị không dám đi qua cùng Miêu Miêu chơi đùa, vẫn là do Hứa Thảo ôm hai đứa bé bỏ lên trên đầu kháng ấm áp nhất cho chúng tự chơi.
Thẩm thị cùng Hứa Thảo nói chuyện khá hợp, hai người vừa trò chuyện vừa may vá luôn tay.
Hứa Thảo may không bao lâu đã bị khói từ chậu than trong phòng hun đến mức mắt mở ra không nổi, Thẩm thị ánh mắt cũng có chút hồng hồng, khẽ nói: “Củi này đốt lên chính là hun chết người mất, ngày mai chắc phải đi lên trấn mua chút than trở về thôi, chứ sớm hay muộn cũng bị khói này làm hỏng mắt.”
Hứa Thảo phụ họa: “Còn không phải là, Phú Quý, chúng ta cũng mua chút than đi.” Trên trấn bán than loại bình thường là hai văn tiền một cân, mua hai ba trăm cân trở về, dùng tiết kiệm cũng có thể sống qua mùa đông.
Tuyết rơi lớn, không có đi đâu được, nên buổi tối ăn cơm xong ba người liền đi ngủ sớm.
Hai ngày nay Hứa Thảo luôn cảm thấy bụng ẩn ẩn đau, nàng cũng không quá để ý lắm, buổi tối nằm trong lòng Phú Quý ngủ, bỗng cảm giác hạ thân có chút nóng, một dòng nước gì đó chảy ra. Cả người nàng chợt trở nên cứng ngắc, rốt cuộc cũng biết chuyện gì xảy ra.
Thì ra là nàng đến quỳ thủy a, rốt cuộc khi nàng sắp bước vào tuổi mười bốn cũng có quỳ thủy lần đầu tiên. Sợ là mấy ngày nay ăn thức ăn tốt, nhiều chất, dưỡng cơ thể không tệ, mới nhanh có quỳ thủy.
Thân mình Hứa Thảo cứng ngắc, khẽ xoay người một chút.
“Vợ, làm sao vậy?” Phú Quý cuống quýt ngồi dậy, cũng nhận ra người Hứa Thảo cương cứng. Mấy ngày nay nàng đã sớm quen với việc bị hắn ôm ngủ, sẽ không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa, bây giờ nàng như vậy làm hắn tưởng nàng xảy ra chuyện gì đó.
Mặt Hứa Thảo nóng lên, nhỏ giọng nói: “Ta... ta muốn đi vệ sinh một lát.”
Phú Quý nghĩ có lẽ do nàng ăn gì đó nên bị đau bụng, cầm lấy áo khoác để một bên phủ lên cho nàng và nói: “Nhanh đi đi, đừng để bị lạnh.”
Hứa Thảo mặc thêm áo, khẽ ừ một tiếng, chậm chậm đi lại giương gỗ lấy một cái tiết khố mới, lại tìm những thứ dùng khi có quỳ thủy, mới hoang mang chạy ra ngoài. Phú Quý hơi nhăn mày suy nghĩ, nhìn thoáng qua bóng dáng nàng mất hút ở bên ngoài, rốt cuộc cũng hiểu được nàng như vậy là vì sao.
Hứa Thảo đổi tiết khố, đem quần và tiết khố dơ cuộn tròn lại, mới chậm chạp trở về phòng, vừa vào trong phòng nàng liền đem đồ dơ giấu đi, rồi trèo lên kháng.
Phú Quý cũng không có nói gì, tiếp tục ôm nàng ngủ.
Buổi sáng vừa mở mắt ra, Hứa Thảo phát hiện Phú Quý dùng một chậu nhỏ ngồi trong góc phòng giúp nàng giặt quần và tiết khố bị dơ. Nàng hoảng hốt ngồi dậy, vội vàng mặc thêm áo rồi mới từ trên kháng leo xuống, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Không... không cần chàng làm đâu, để tự ta giặt được rồi.”
Kiếp trước cũng chưa có người đàn ông nào giặt giúp nàng mấy thứ này, không xấu hổ mới là lạ.
“Nàng đi nằm nghỉ đi, mấy ngày nay tốt nhất đừng làm gì cả, nước lạnh cũng không được đụng, bằng không sẽ không tốt cho cơ thể.” Phú Quý đã thành thân một lần rồi, nên cũng hiểu biết đôi chút, hắn cũng biết vợ mình đây là đang thẹn thùng.
Hứa Thảo khuôn mặt đỏ bừng đứng một bên nhìn người đàn ông này giúp mình giặt quần và tiết khố, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, so với việc giữa mùa đông được uống một chén canh nóng còn thoải mái hơn.
Phú Quý lại múc một chậu nước khác đem đồ xả sạch sẽ. Hắn giặt đồ giúp vợ mình không muốn bị người khác nhìn thấy, nhất là nương và Tam đệ muội, mất công họ nói này nói kia, bảo vợ hắn lười biếng, đối với thanh danh của vợ hắn không tốt, hắn không muốn nhìn đến tình huống như vậy xảy ra.
Giặt sạch quần và tiết khố, hắn treo trong phòng để hong khô, hôm nay bên ngoài tuyết rơi lớn, cũng không có nắng mà phơi.
Chờ Phú Quý phơi xong quần và tiết khố lên một sợi dây thừng, Hứa Thảo mới hồi thần, mặt đỏ bừng đi vào bếp nấu cơm, Phú Quý cũng nhanh chân theo vào giúp đỡ.
Buổi sáng Hứa Thảo nấu một nồi cháo, gạo là gạo trắng mua lần trước, nàng vẫn không nỡ ăn, còn lại tầm ba cân, nắm vài nắm cho vào nồi để nấu cháo. Lại đem cải trắng muối chua mấy ngày trước làm ra cắt thành một đĩa. Tới giờ cơm, Miêu Miêu lắc lắc thân mình bé nhỏ đi từ bên ngoài vào, trên người mặc quần áo chỉnh tề, chân cũng đi giày.
“Miêu Miêu đã dậy rồi sao, nào nhanh đến đây rửa mặt sạch sẽ, sau đó chúng ta ăn cơm nha.” Đối với việc Miêu Miêu tự mặc quần áo, đi giày Hứa Thảo đã sớm không còn kinh ngạc nữa, đứa bé này tuy nhỏ nhưng đã có thể tự làm một vài việc rồi.
Một nhà ba người ăn sáng xong, Phú Quý rửa bát, rồi chuẩn bị đi lên trấn mua chút than về, Hứa Thảo nhìn bên ngoài tuyết rơi đầy trời, khuyên nhủ: “Vẫn là đừng nên đi, hôm nay có tuyết rơi, chờ tuyết ngừng chàng hãy đi, năm nay ta đoán chắc còn một hoặc hai trận tuyết lớn nữa đó.”
“Không được, ta vẫn nên đi hôm nay thôi, hai ngày nay tuy có tuyết rơi nhưng cũng không lớn lắm, cũng không có gió bấc, không đáng sợ, nếu không đi nhỡ hai ngày nữa có gió lớn, tuyết rơi mạnh, khi đó có muốn đi cũng không đi được.” Mùa đông đến thường rất lạnh, hắn da dày không sợ, nhưng vợ và con hắn không giống vậy, cần phải đi mua than về sớm, trước đó do vội vàng chuyện đồng ruộng, vẫn chưa có thời gian đi được, giờ rảnh rồi hắn phải đi thôi.
Hứa Thảo ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu có gió lớn sẽ đi chậm hơn nên cũng không ngăn cản nữa, mà đi vào trong bếp lấy mấy cái bánh bột ngô, lại chưng một miếng thịt lợn rừng cho hắn mang theo, trên đường có đói thì ăn.
Cất kĩ bánh và thịt heo rừng, Phú Quý mới đi vào trong thôn mượn xe trâu, thẳng về phía trấn trên mà đi.
Nhìn bóng dáng Phú Quý biến mất ở cửa thôn, Hứa Thảo mới quay trở lại phòng. Hắc Tử cùng Tiểu Bạch nằm cạnh lồng gà để trông chừng. Tiểu Bạch thường xuyên đúng lên, nhìn nhìn vào trong lồng gà vài lần, Hắc Tử lại bình tĩnh hơn, nó nằm ngay ngắn bên cạnh, mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn từng bông tuyết rơi đến mất hồn.
Một lát sau, Thẩm thị ôm Quân ca nhi lại đây, hai nữ nhân vừa trò chuyện vừa làm mấy việc vặt vãnh, hai đứa bé ngồi trên kháng tự chơi vui vẻ. Quân ca nhi và Miêu Miêu đều dễ tính, cũng không khó chịu nên chơi với nhau rất hài hòa.
Hai ngày trước Hứa Thảo may cho Miêu Miêu một con búp bê bằng vải, bây giờ chúng ở trên kháng chơi trò đoạt búp bê. Một lát thì Miêu Miêu đoạt lấy, một hồi khác Quân ca nhi lại đưa tay đoạt lại, vậy mà hai đứa bé cũng không khóc nháo, ai đoạt được thì chơi, đứa còn lại ngồi nhìn, nhìn chán muốn chơi thì tự tay đoạt về lại.
Hứa Thảo và Thẩm thị thấy hai đứa nhỏ như vậy, khẽ liếc nhìn nhau cười cười.
Hai người đang trò chuyện, bỗng bên ngoài vang lên tiếng Ngưu thị nôn khan, tiếp theo là giọng nàng ta nũng nịu: “Tướng công, người ta rất khó chịu, muốn ăn lạp xưởng.”
Hứa Thảo và Thẩm thị vừa nghe liền bất đắc dĩ nhìn nhau. Chỗ này làm gì có lạp xưởng, do Hứa Thảo nhớ đến lạp xưởng ở kiếp trước, nên mấy ngày Phú Quý bận rộn khai hoang nàng ở nhà mân mê làm thử. Một loại làm từ huyết gọi là dồi lợn, một loại nhồi thịt vào gọi là lạp xưởng. Tiết lợn là mua được từ thôn cách vách, thứ này không phải cái gì quý giá nên chẳng đáng mấy văn tiền, nàng còn mua thêm ba cân thịt ba chỉ, vì thịt lợn rừng đều làm thịt muối, thịt xông khói hết rồi, không thích hợp nhồi làm lạp xưởng.
Bận bịu hai ngày Hứa Thảo mới làm xong, nàng cắt cho Thẩm thị một ít nếm thử, Thẩm thị lại không ăn mảnh mà cắt nhỏ ra chưng lên cho mọi người cùng ăn, ai cũng khen ngon, nhưng đều biết là do Hứa Thảo làm ra nên cũng ngại mở miệng muốn thêm.
Vốn Thẩm thị cũng còn dư một ít, ai ngờ Ngưu thị càng ăn càng nghiện, cứ vài ngày lại làm bộ đòi ăn một ít, miếng lạp xưởng kia chẳng mấy chốc hết sạch, bây giờ lại nháo đòi ăn thêm.
Dương Tiểu Đồng vốn rất khó xử, nguyên bản là muốn hưu vợ, nhưng là thấy nàng cũng biết sửa đổi, liền thư thả vài ngày xem sao, sau đó phát hiện ra nàng mang thai, bây giờ căn bản không thể hưu nữa, với lại bản thân hắn cũng không tính hưu thật. Hiện tại vợ hắn lại đòi ăn lạp xưởng, hắn cảm thấy vô cùng khó xử, thứ này do đại tẩu làm ra, nói không chừng còn muốn mang lên trấn bán kiếm tiền, vợ hắn muốn ăn, hắn cũng ngại mở miệng.
Chưa kịp nghĩ ra cách, Ngưu thị lại ngồi trên đất nôn khan tiếp, Dương Tiểu Đồng thực bất đắc dĩ nhấc chân đi về phía phòng Hứa Thảo.
Hứa Thảo cùng Phú Quý ở trong bếp nấu cơm, Phú Quý ngồi cạnh bếp lò canh củi lửa, còn Miêu Miêu ngồi cạnh hắn cầm lấy một thanh củi nhỏ chọc chỗ nọ chọc chỗ kia, cười khanh khách vui vẻ một mình chơi.
“Phú Quý, chàng trông chừng Miêu Miêu cẩn thận, đừng để bé bị bỏng.”
Phú Quý khẽ đáp một tiếng, quay đầu ra ngoài sân nhìn tuyết bay tứ tung, vui vẻ nói: “Vợ, may mà mọi việc đã xong hết, giờ chúng ta có thể an tâm vượt qua trận tuyết này rồi.”
Bận hơn mười tám ngày, rốt cuộc trước khi trận tuyết lớn này đến đã đem hai mẫu đất làm xong xuôi, khai hoang, xới đất, bón phân.
Hứa Thảo nhẹ nhàng thở ra, hai mẫu đất này nếu chỉ có hai người bọn họ tự làm, ít nhất cũng phải hai ba tháng mới xong. May mà mướn người phụ nên nhanh hơn. Kỳ thật chặt cây với đào rễ cũng chỉ cần năm sáu ngày, thời gian còn lại Phú Quý cuốc đất, sau đó lại xới thêm vài lần cho đất tơi, bởi vậy mới chậm trễ thêm đôi chút.
Từ sáng sớm đã đem kháng thiêu ấm, ăn sáng xong một nhà ba người ngồi lên trên kháng trò chuyện, bên trong phòng mùa đông vẫn lạnh, Hứa Thảo đi vào bếp, múc một ít than củi còn sót lại khi nãy nấu cơm cho vào cái chậu, rồi bưng vào phòng.
Lồng gà dưới mái hiên truyền đến vài tiếng kêu, Hứa Thảo lại đi ra đem một ít rau dại ném vào cho tụi nó ăn.
Nói đến hai con gà rừng này Hứa Thảo vẫn còn ngạc nhiên không thôi. Trước đó hai ngày Hắc Tử từ trên núi đuổi trở về, lúc đuổi đến nhà vẫn còn sống, chỉ là có chút bị dọa sợ. Ngày đó nhìn Hắc Tử đuổi hai con gà rừng chạy vào trong sân, Hứa Thảo trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn trân trối, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy chó có thể đuổi gà sống về. Hắc Tử liền đuổi hai còn gà chạy về dưới chân Hứa Thảo mới dừng lại.
Buổi tối Phú Quý trở về nghe Hứa Thảo kể lại, cười nói: “Hắc Tử rất có bản lĩnh, ngày thường cũng hay gặm con mồi mang về, hai con gà rừng kia chúng ta đừng giết vội, để nuôi, lưu lại đến mùa đông có chút thịt ăn đổi vị.”
Vào ban đêm Hứa Thảo liền thưởng cho Hắc Tử một khúc xương để cắn, chọc cho Tiểu Bạch đứng bên cạnh kêu ô ô vô cùng tội nghiệp, Hứa Thảo lại nghĩ đến khoảng thời gian này Tiểu Bạch lo giữ nhà, trông coi thịt muối, thịt hun khói và lạp xưởng, không có công lao cũng có khổ lao, nên cũng thưởng cho nó một khúc xương khác. Tiểu Bạch không có rộng rãi như Hắc Tử, gặm khúc xương bỏ chạy ra sau nhà ăn một mình, một lát sau liền chạy về, ngồi xổm bên cạnh xem Hắc Tử ăn. Cuối cùng không biết là do no rồi hay có chuyện gì, Hắc Tử nhường lại một nửa khúc xương cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng không khách khí, hai chân trước vội vàng ôm nửa khúc xương còn lại, vui vẻ cắn.
Hai con gà rừng để dưới mái hiên, Hứa Thảo sợ chúng lạnh, nên nàng làm một cái lồng gà, bên trong trải một lớp cỏ khô thật dày.
Mang chậu than vào phòng, cả căn phòng mới ấm áp lên một chút. Hứa Thảo ngồi trên kháng may vá, Phú Quý ở một bên dạy Miêu Miêu nói chuyện. Một lát sau Thẩm thị ôm Quân ca nhi sang đây, Quân ca nhi vẫn sợ Phú Quý, trốn trong lòng Thẩm thị không dám đi qua cùng Miêu Miêu chơi đùa, vẫn là do Hứa Thảo ôm hai đứa bé bỏ lên trên đầu kháng ấm áp nhất cho chúng tự chơi.
Thẩm thị cùng Hứa Thảo nói chuyện khá hợp, hai người vừa trò chuyện vừa may vá luôn tay.
Hứa Thảo may không bao lâu đã bị khói từ chậu than trong phòng hun đến mức mắt mở ra không nổi, Thẩm thị ánh mắt cũng có chút hồng hồng, khẽ nói: “Củi này đốt lên chính là hun chết người mất, ngày mai chắc phải đi lên trấn mua chút than trở về thôi, chứ sớm hay muộn cũng bị khói này làm hỏng mắt.”
Hứa Thảo phụ họa: “Còn không phải là, Phú Quý, chúng ta cũng mua chút than đi.” Trên trấn bán than loại bình thường là hai văn tiền một cân, mua hai ba trăm cân trở về, dùng tiết kiệm cũng có thể sống qua mùa đông.
Tuyết rơi lớn, không có đi đâu được, nên buổi tối ăn cơm xong ba người liền đi ngủ sớm.
Hai ngày nay Hứa Thảo luôn cảm thấy bụng ẩn ẩn đau, nàng cũng không quá để ý lắm, buổi tối nằm trong lòng Phú Quý ngủ, bỗng cảm giác hạ thân có chút nóng, một dòng nước gì đó chảy ra. Cả người nàng chợt trở nên cứng ngắc, rốt cuộc cũng biết chuyện gì xảy ra.
Thì ra là nàng đến quỳ thủy a, rốt cuộc khi nàng sắp bước vào tuổi mười bốn cũng có quỳ thủy lần đầu tiên. Sợ là mấy ngày nay ăn thức ăn tốt, nhiều chất, dưỡng cơ thể không tệ, mới nhanh có quỳ thủy.
Thân mình Hứa Thảo cứng ngắc, khẽ xoay người một chút.
“Vợ, làm sao vậy?” Phú Quý cuống quýt ngồi dậy, cũng nhận ra người Hứa Thảo cương cứng. Mấy ngày nay nàng đã sớm quen với việc bị hắn ôm ngủ, sẽ không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa, bây giờ nàng như vậy làm hắn tưởng nàng xảy ra chuyện gì đó.
Mặt Hứa Thảo nóng lên, nhỏ giọng nói: “Ta... ta muốn đi vệ sinh một lát.”
Phú Quý nghĩ có lẽ do nàng ăn gì đó nên bị đau bụng, cầm lấy áo khoác để một bên phủ lên cho nàng và nói: “Nhanh đi đi, đừng để bị lạnh.”
Hứa Thảo mặc thêm áo, khẽ ừ một tiếng, chậm chậm đi lại giương gỗ lấy một cái tiết khố mới, lại tìm những thứ dùng khi có quỳ thủy, mới hoang mang chạy ra ngoài. Phú Quý hơi nhăn mày suy nghĩ, nhìn thoáng qua bóng dáng nàng mất hút ở bên ngoài, rốt cuộc cũng hiểu được nàng như vậy là vì sao.
Hứa Thảo đổi tiết khố, đem quần và tiết khố dơ cuộn tròn lại, mới chậm chạp trở về phòng, vừa vào trong phòng nàng liền đem đồ dơ giấu đi, rồi trèo lên kháng.
Phú Quý cũng không có nói gì, tiếp tục ôm nàng ngủ.
Buổi sáng vừa mở mắt ra, Hứa Thảo phát hiện Phú Quý dùng một chậu nhỏ ngồi trong góc phòng giúp nàng giặt quần và tiết khố bị dơ. Nàng hoảng hốt ngồi dậy, vội vàng mặc thêm áo rồi mới từ trên kháng leo xuống, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Không... không cần chàng làm đâu, để tự ta giặt được rồi.”
Kiếp trước cũng chưa có người đàn ông nào giặt giúp nàng mấy thứ này, không xấu hổ mới là lạ.
“Nàng đi nằm nghỉ đi, mấy ngày nay tốt nhất đừng làm gì cả, nước lạnh cũng không được đụng, bằng không sẽ không tốt cho cơ thể.” Phú Quý đã thành thân một lần rồi, nên cũng hiểu biết đôi chút, hắn cũng biết vợ mình đây là đang thẹn thùng.
Hứa Thảo khuôn mặt đỏ bừng đứng một bên nhìn người đàn ông này giúp mình giặt quần và tiết khố, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, so với việc giữa mùa đông được uống một chén canh nóng còn thoải mái hơn.
Phú Quý lại múc một chậu nước khác đem đồ xả sạch sẽ. Hắn giặt đồ giúp vợ mình không muốn bị người khác nhìn thấy, nhất là nương và Tam đệ muội, mất công họ nói này nói kia, bảo vợ hắn lười biếng, đối với thanh danh của vợ hắn không tốt, hắn không muốn nhìn đến tình huống như vậy xảy ra.
Giặt sạch quần và tiết khố, hắn treo trong phòng để hong khô, hôm nay bên ngoài tuyết rơi lớn, cũng không có nắng mà phơi.
Chờ Phú Quý phơi xong quần và tiết khố lên một sợi dây thừng, Hứa Thảo mới hồi thần, mặt đỏ bừng đi vào bếp nấu cơm, Phú Quý cũng nhanh chân theo vào giúp đỡ.
Buổi sáng Hứa Thảo nấu một nồi cháo, gạo là gạo trắng mua lần trước, nàng vẫn không nỡ ăn, còn lại tầm ba cân, nắm vài nắm cho vào nồi để nấu cháo. Lại đem cải trắng muối chua mấy ngày trước làm ra cắt thành một đĩa. Tới giờ cơm, Miêu Miêu lắc lắc thân mình bé nhỏ đi từ bên ngoài vào, trên người mặc quần áo chỉnh tề, chân cũng đi giày.
“Miêu Miêu đã dậy rồi sao, nào nhanh đến đây rửa mặt sạch sẽ, sau đó chúng ta ăn cơm nha.” Đối với việc Miêu Miêu tự mặc quần áo, đi giày Hứa Thảo đã sớm không còn kinh ngạc nữa, đứa bé này tuy nhỏ nhưng đã có thể tự làm một vài việc rồi.
Một nhà ba người ăn sáng xong, Phú Quý rửa bát, rồi chuẩn bị đi lên trấn mua chút than về, Hứa Thảo nhìn bên ngoài tuyết rơi đầy trời, khuyên nhủ: “Vẫn là đừng nên đi, hôm nay có tuyết rơi, chờ tuyết ngừng chàng hãy đi, năm nay ta đoán chắc còn một hoặc hai trận tuyết lớn nữa đó.”
“Không được, ta vẫn nên đi hôm nay thôi, hai ngày nay tuy có tuyết rơi nhưng cũng không lớn lắm, cũng không có gió bấc, không đáng sợ, nếu không đi nhỡ hai ngày nữa có gió lớn, tuyết rơi mạnh, khi đó có muốn đi cũng không đi được.” Mùa đông đến thường rất lạnh, hắn da dày không sợ, nhưng vợ và con hắn không giống vậy, cần phải đi mua than về sớm, trước đó do vội vàng chuyện đồng ruộng, vẫn chưa có thời gian đi được, giờ rảnh rồi hắn phải đi thôi.
Hứa Thảo ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu có gió lớn sẽ đi chậm hơn nên cũng không ngăn cản nữa, mà đi vào trong bếp lấy mấy cái bánh bột ngô, lại chưng một miếng thịt lợn rừng cho hắn mang theo, trên đường có đói thì ăn.
Cất kĩ bánh và thịt heo rừng, Phú Quý mới đi vào trong thôn mượn xe trâu, thẳng về phía trấn trên mà đi.
Nhìn bóng dáng Phú Quý biến mất ở cửa thôn, Hứa Thảo mới quay trở lại phòng. Hắc Tử cùng Tiểu Bạch nằm cạnh lồng gà để trông chừng. Tiểu Bạch thường xuyên đúng lên, nhìn nhìn vào trong lồng gà vài lần, Hắc Tử lại bình tĩnh hơn, nó nằm ngay ngắn bên cạnh, mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn từng bông tuyết rơi đến mất hồn.
Một lát sau, Thẩm thị ôm Quân ca nhi lại đây, hai nữ nhân vừa trò chuyện vừa làm mấy việc vặt vãnh, hai đứa bé ngồi trên kháng tự chơi vui vẻ. Quân ca nhi và Miêu Miêu đều dễ tính, cũng không khó chịu nên chơi với nhau rất hài hòa.
Hai ngày trước Hứa Thảo may cho Miêu Miêu một con búp bê bằng vải, bây giờ chúng ở trên kháng chơi trò đoạt búp bê. Một lát thì Miêu Miêu đoạt lấy, một hồi khác Quân ca nhi lại đưa tay đoạt lại, vậy mà hai đứa bé cũng không khóc nháo, ai đoạt được thì chơi, đứa còn lại ngồi nhìn, nhìn chán muốn chơi thì tự tay đoạt về lại.
Hứa Thảo và Thẩm thị thấy hai đứa nhỏ như vậy, khẽ liếc nhìn nhau cười cười.
Hai người đang trò chuyện, bỗng bên ngoài vang lên tiếng Ngưu thị nôn khan, tiếp theo là giọng nàng ta nũng nịu: “Tướng công, người ta rất khó chịu, muốn ăn lạp xưởng.”
Hứa Thảo và Thẩm thị vừa nghe liền bất đắc dĩ nhìn nhau. Chỗ này làm gì có lạp xưởng, do Hứa Thảo nhớ đến lạp xưởng ở kiếp trước, nên mấy ngày Phú Quý bận rộn khai hoang nàng ở nhà mân mê làm thử. Một loại làm từ huyết gọi là dồi lợn, một loại nhồi thịt vào gọi là lạp xưởng. Tiết lợn là mua được từ thôn cách vách, thứ này không phải cái gì quý giá nên chẳng đáng mấy văn tiền, nàng còn mua thêm ba cân thịt ba chỉ, vì thịt lợn rừng đều làm thịt muối, thịt xông khói hết rồi, không thích hợp nhồi làm lạp xưởng.
Bận bịu hai ngày Hứa Thảo mới làm xong, nàng cắt cho Thẩm thị một ít nếm thử, Thẩm thị lại không ăn mảnh mà cắt nhỏ ra chưng lên cho mọi người cùng ăn, ai cũng khen ngon, nhưng đều biết là do Hứa Thảo làm ra nên cũng ngại mở miệng muốn thêm.
Vốn Thẩm thị cũng còn dư một ít, ai ngờ Ngưu thị càng ăn càng nghiện, cứ vài ngày lại làm bộ đòi ăn một ít, miếng lạp xưởng kia chẳng mấy chốc hết sạch, bây giờ lại nháo đòi ăn thêm.
Dương Tiểu Đồng vốn rất khó xử, nguyên bản là muốn hưu vợ, nhưng là thấy nàng cũng biết sửa đổi, liền thư thả vài ngày xem sao, sau đó phát hiện ra nàng mang thai, bây giờ căn bản không thể hưu nữa, với lại bản thân hắn cũng không tính hưu thật. Hiện tại vợ hắn lại đòi ăn lạp xưởng, hắn cảm thấy vô cùng khó xử, thứ này do đại tẩu làm ra, nói không chừng còn muốn mang lên trấn bán kiếm tiền, vợ hắn muốn ăn, hắn cũng ngại mở miệng.
Chưa kịp nghĩ ra cách, Ngưu thị lại ngồi trên đất nôn khan tiếp, Dương Tiểu Đồng thực bất đắc dĩ nhấc chân đi về phía phòng Hứa Thảo.