Chương 32
Rốt cuộc Hứa Thảo cũng có thể nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng nàng cũng có một miếng đất của riêng mình, sau này muốn trồng cái gì liền trồng cái đó.
Phú Quý cùng nàng bận rộn hơn nửa tháng, hai người quyết định nghỉ xả hơi tạm hai ngày, đến hôm thứ ba, Hứa Thảo ăn sáng xong, chuẩn bị đi ra đồng nhìn xem khoai tây mọc như thế nào, còn Phú Quý mang theo Hắc Tử lên núi đi săn.
Tiểu Bạch không có Hắc Tử chơi cùng, nằm bẹp trước cửa bếp trừng mắt nhìn chằm chằm hai con gà rừng đang chạy loạn kiếm ăn trong sân. Sau trận tuyết rơi, hai con gà rừng này được nuôi thả trong sân, bởi vì xung quanh nhà đều được rào kín, cửa cổng cũng được đóng lại nên không sợ chúng chạy, cho dù có lần Trần thị ghen ghét Hứa Thảo nuôi được hai con gà này, len lén mở cửa cổng, Tiểu Bạch liền trừng mắt hung tợn nhìn về phía bà ta sủa om sòm, sau đó chạy đuổi theo lùa hai con gà rừng về. Cuối cùng, Trần thị cũng không dám làm loại chuyện này thêm nữa. Đương nhiên, chuyện này Hứa Thảo không hề hay biết.
Từ lần trước để cho Ngưu thị vào phòng trộm hộp gấm, Tiểu Bạch bị Hứa Thảo mắng một trận, bây giờ nó nghiêm túc nằm canh giữ ở trước cửa phòng cả ngày lẫn đêm.
Hứa Thảo bế Miêu Miêu đi về phía ruộng, đất khá ẩm ướt, không cần phải tưới nước, Hứa Thảo quan sát một vòng, sau mười ngày, khoai tây bắt đầu nảy mầm xanh rì. Hứa Thảo ở bên này nhìn khoai tây, còn bên kia dưới gốc cây không xa Miêu Miêu một mình chơi vui vẻ.
Hứa Thảo khai hoang được vài mẫu đất ở dưới chân núi, đều gần thôn, hiện nay mọi người cũng đều bận rộn ngoài đồng, nhìn thấy Hứa Thảo trồng thứ mà họ chưa bao giờ thấy, có người liền cười hỏi:
"Nương tử Phú Quý à, mấy mẫu đất kia của nhà ngươi là trồng cái gì vậy? Ngươi nếu không am hiểu trồng trọt thì nên hỏi nương ngươi a, khó khăn lắm mới khai hoang được vài mẫu đất, đừng có trồng lung tung này nọ, đến lúc không thu hoạch được gì thì khóc cũng không kịp."
Người đang nói này gọi Lý Mã thẩm, là người cùng thôn, nhìn Hứa Thảo từ nhỏ đến lớn, cùng Hứa gia quan hệ khá thân thiết. Bà ta cũng có chút lo lắng cho nàng, từ nhỏ không có kinh nghiệm trồng trọt gì, cũng không biết học theo mọi người, mà lại trồng mấy thứ linh tinh kỳ quái như vậy.
Hứa Thảo cười đáp: "Mã thẩm, không sao đâu ạ, thứ này là con tìm được ở trên núi, ăn cũng khá ngon nên mới đem trồng thử."
"Sao ngươi biết thứ này có thể trồng?" Mã thẩm hiếu kỳ hỏi.
"Hồi nhỏ con xem được ở trên sách, cũng không biết chắc lắm, cứ trồng thử xem sao thôi." Bây giờ nàng cũng chỉ có thể viện cớ duy nhất được một lý do này mà thôi.
Mã thẩm cười nói: "Nghe nương ngươi nói, từ nhỏ ngươi liền thích đọc sách học chữ, nếu không phải là một cô nương, không chừng còn có thể thi cái trạng nguyên làm rạng danh tổ tông đấy."
"Mã thẩm, người đừng nghe nương con nói lung tung, trạng nguyên đâu có dễ thi đậu vậy chứ. Chính là do khi còn nhỏ tò mò, nên mới thích đọc sách học chữ thôi."
Hứa Thảo cùng Mã thẩm nói thêm vài câu nữa liền bế Miêu Miêu trở về, nhìn thấy Tiểu An đang ngồi bên hiên thêu khăn, Hứa Thảo trêu ghẹo hỏi:
"Tứ muội, ngươi đây là tính thêu cho ai a?"
Tiểu An xấu hổ, đỏ mặt nói: "Đại tẩu, tẩu cũng đừng có trêu ghẹo muội."
Hứa Thảo cười toe toét nói: "Được, được rồi, không trêu ghẹo ngươi nữa, đúng rồi, Khổng Trân Hoành hình như đi trấn trên tham gia thi hương phải không? Nếu có thể đậu tiến sĩ, sau này muội chính là phu nhân nhà quan a."
Khổng Trân Hoành chính là vị hôn phu của Tiểu An, mười sáu tuổi, lớn hơn Tiểu An hai tuổi, Hứa Thảo gặp qua một lần, lớn lên khá tuấn tú, có lẽ do đọc sách nhiều năm, không làm việc nhà nông nên so với những người đàn ông khác trong thôn thì trắng hơn rất nhiều. Tính tình hiền hòa, gặp ai cũng cười. Nếu tiểu An lấy hắn, xem ra cũng không tệ lắm.
Dương Tiểu An bị nàng trêu ghẹo đỏ mặt gắt: "Đại tẩu này!" Mặc dù ngoài mặt xấu hổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào như mật.
Hứa Thảo lấy thêm một cái ghế nhỏ mang ra ngồi cùng với nàng ta, mới ngồi được một lát, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Bạch cuống quýt chạy vội từ cửa bếp lên, hướng bên ngoài sủa ầm ĩ.
"Tiểu Bạch, đi vào." Hứa Thảo quát lớn, Tiểu Bạch nghe vậy, lại chạy vội về trước cửa bếp, nằm xuống.
Trong khi Hứa Thảo quát Tiểu Bạch, Tiểu An đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài đứng một nam nhân mặc quần áo vải thô cũ tầm hơn ba mươi tuổi, Tiểu An có chút xấu hổ, bất an chào:
"Phùng đại ca, ngươi đã trở lại a."
Ngoài cửa đứng không phải ai khác chính là phụ thân Thạch Đầu. Phụ thân Thạch Đầu họ Phùng, kêu là Phùng Đại Hổ, người cũng như tên, là một năm nhân cương nghị. Phùng Đại Hổ cùng với nương Thạch Đầu là dân chạy nạn đến Chương Hà thôn, tại đây an cư lạc nghiệp, sinh ra tiểu Thạch Đầu. Trong thôn không có nhiều đất khai hoang, nên nhà họ không làm ruộng, mỗi ngày Phùng Đại Hổ đều đi lên trấn trên làm công kiếm tiền sống qua ngày. Năm trước hắn làm thuê trên trấn, sau nhìn thấy tuyết rơi, cũng không để ý lắm, nghĩ ráng làm thêm hai ngày, kiếm thêm vài văn tiền mua đồ ăn ngon về cho vợ con của hắn. Ai biết, sau trận tuyết đó đường về nhà bị chặn lại.
Chờ tuyết rốt cuộc ngừng, hắn nghĩ mau mau trở về, nhưng là ông chủ lại muốn hắn cùng vài người đàn ông khác đi tặng đồ bên trong thành một chuyến, tiền công khá cao, tuy nhiên lo lắng cho người nhà hắn ban đầu không đồng ý, sau đó có gặp được một người cùng thôn, nghe người ta nói vợ con hắn cũng không xảy ra việc gì, lúc này mới chịu đáp ứng công việc kia.
Chuyến đi này mất một tháng, cuối cùng hắn cũng trở lại, nhìn thấy vợ con vẫn ổn, liền thở phào nhẹ nhõm. Sau lại nghe con hắn nói chuyện mượn lương thực, liền tức giận không nhẹ. Đầu tiên hắn hung hăng mắng đại ca hắn một trận, tiếp đó liền chạy qua tạ ơn Phú Quý.
Phùng Đại Hổ tất nhiên cũng biết chuyện Trần thị không cho mượn lương thực, bất quá chuyện này cùng Tiểu An không liên quan, nên hắn cũng không có tỏ vẻ khó chịu gì, chỉ lạnh nhạt hỏi:
"Tiểu An muội tử, đại ca ngươi có nhà không?"
Tiểu An đáp: "Đại ca thì không có nhà, nhưng có đại tẩu ở nhà."
Hứa Thảo cũng biết Phùng Đại Hổ, nên cười nói:
"Phùng đại ca, ngươi đã trở lại rồi sao? Nhanh chút vào đi."
Nói xong, liền nhanh chân vào nhà lấy thêm một chiếc ghế mang ra ngoài, lại rót thêm ly trà.
Phùng Đại Hổ đi vào, nhìn Hứa Thảo cười, cảm kích nói:
"Đại muội tử, ta cũng không vòng vo nhiều, ân tình của ngươi và Phú Quý, Phùng Đại Hổ ta đời này nhớ kỹ, về sau có việc gì cần đến hai người cứ việc nói. Còn đây là lương thực Thạch Đầu mượn." Vừa nói vừa đưa năm mươi cân gạo lức, và ba mươi cân bột mì cho Hứa Thảo.
Số lương thực này đều là lần trước nàng cho nhà Thạch Đầu mượn nên cũng không khách khí cái gì, lập tức đưa tay nhận lấy, cười đáp:
"Không có gì lớn lao cả, chúng ta đều là người cùng thôn, nào có đạo lý thấy chết không cứu chứ."
Phùng Đại Hổ khẽ ừ một tiếng, nói:
"Đại muội tử, chờ Phú Quý huynh đệ về ngươi nói với hắn một tiếng dùm ta, giờ ta xin phép về trước." Hắn là một người đàn ông, cũng không tiện ở lại lâu cùng các nàng nói chuyện.
Hứa Thảo mang lương thực vào bếp cất kỹ, vừa cất xong đi ra ngoài đã thấy Lí thị đến.
"Nương, sao người lại đến đây?" Hứa Thảo nghĩ cũng đã nhiều ngày không gặp nương nàng rồi, thời gian này bận quá, nàng cũng không có thời gian trở về thăm nhà.
Lí thị liếc mắt trừng Hứa Thảo một cái, thấy bóng dáng Tiểu An bên cạnh, vội vàng kéo Hứa Thảo đi ra ngoài, mãi cho đến khi đi ra phía sau phòng, mới oán giận nói:
"Nếu không phải do ta nghe được Mã đại tỷ nói thì không biết ngươi thế mà lại làm ba cái việc ngốc nghếch. Mấy mẫu đất khai hoang cũng không dễ dàng, uổng công Phú Quý cực khổ, còn ngươi thật ra tốt quá rồi, khi không lại lãng phí ba phần đất, ngươi nói ta nghe một chút, ba phần đất kia là ngươi trồng cái gì?"
Hứa Thảo vội vàng đáp:
"Nương, ta thật không có lãng phí ba phần đất kia, chờ chúng lớn lên ngài sẽ biết."
"Ngươi còn dám nói." Lý thị vươn tay nhéo Hứa Thảo mấy cái: "Từ ngày bé ngươi đã nháo đòi chúng ta cho ngươi ít đất để trồng này nọ, hại ta và phụ thân ngươi tưởng ngươi bị điên. Bây giờ thì hay rồi, lập gia đình vẫn còn điên điên khùng khùng, không biết suy nghĩ cho gia đình, thích làm gì thì làm, tính tình của ngươi như vậy cẩn thận nam nhân của ngươi sẽ bị nữ nhân khác đoạt mất. Nam nhân ghét nhất kiểu nữ nhân không biết chăm lo cho gia đình a."
Lý thị bị chọc cho tức không nhẹ, đứa con lớn này của bà từ nhỏ liền lì lợm, không nghe lời, sau khi lập gia đình thấy đỡ hơn rất nhiều. Trước đó vài ngày thấy nàng cùng con rể chịu khó làm lụng, bà còn nghĩ nàng đã biết suy nghĩ, chăm lo nhà cửa, hóa ra tính tình vậy vậy.
Hứa Thảo bị nhéo đau, nhe răng nhếch miệng kêu:
“Nương, nương, đau con a. Việc này Phú Quý cũng biết và đồng ý, nếu hắn không đồng ý con sẽ làm được sao? Con không phải làm vô ích, người chờ mấy tháng nữa sẽ hiểu.” Hơn nữa, Phú Quý nếu dễ dàng bị nữ nhân khác cướp đi, loại đàn ông như vậy nàng cũng không cần.
Lý thị nhìn bộ dáng nàng lúc này, càng ngày càng tức, giận dữ nói:
“Ngươi muốn làm sao thì làm, sau này đừng có mà khóc chạy về nhà tìm ta.” Nói xong, bực bội xoay ngời ra về.
Hứa thảo vội vàng chạy theo hỏi:
“Nương, chân giò heo lần trước con đưa ăn hết chưa? Nơi này còn dư một ít, còn có ít lạp xưởng con tự làm, người mang về cho mấy đệ muội ăn.”
Lạp xưởng kia nàng có để lại một ít, chuẩn bị đi lên trấn trên bán thử trong các tửu lâu, chỉ trông chờ vào mấy cây khoai tây này không thể a, nàng muốn kiếm nhiều bạc một chút, sau này chuyển ra ngoài cũng xây được một ngôi nhà nho nhỏ vững chãi mà ở.
Lý thị nghe vậy, dừng lại, đứng đợi Hứa Thảo đi vào bếp lấy này nọ ra đưa cho mang về.
Hứa Thảo lấy năm cân thịt khô, hai đoạn lạp xưởng mang ra. Lý thị nhìn lạp xưởng trong tay Hứa Thảo thì ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi:
“Cái này lại do ngươi mày mò ra?”
“Con muốn ăn nên tự làm thử thôi.” Hứa Thảo vừa nói vừa nhét mấy thứ trong tay vào lòng Lí thị.
Lí thị nhìn Hứa Thảo, khẽ thở dài. Đứa con này của bà là đứa sành ăn, khi còn bé, mới năm sáu tuổi đã biết chạy ra sông bắt cá, mỗi lần có đồ ăn, nàng còn tự chế ra mấy món ăn mới, từ lúc đầu tức giận thì đến bây giờ bà đã nhận mệnh buông xuôi.
Lí thị cầm mấy thứ trong tay, tươi cười nói:
“Ta đi về trước, sau này lo mà chăm chỉ làm ăn, đừng có nghĩ ra ba cái chủ ý linh tinh, mày mò rồi đến lúc thất bại có mà chết đói.”
“Dạ! Dạ! Con biết rồi nương, người đi nhanh đi.”
Lí thị đi rồi, Hứa Thảo vội vàng thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay bận rộn chuyện đồng áng, chuyện lạp xưởng cũng bị nàng quên mất. Vốn nàng định mang một ít lạp xưởng lên trấn trên bán, ngoài ra nàng còn dự tính bán ý tưởng này cho tửu lâu luôn, kiếm nhiều bạc một lần. Hơn nữa thứ này cũng không phải là cái gì khó làm, người khác ăn nhiều, xem nhiều, tỉ mỉ nghiên cứu một chút là biết làm ngay.
Giờ Dậu, Phú Quý trở về, cầm theo hai con thỏ rừng, còn có một bó cây nho rừng mà nàng muốn. Phú Quý không biết vợ hắn muốn cái này làm gì, nhưng cũng cắt về một bó lớn.
Buổi tối, nàng nói với Phú Quý ý định mang lạp xưởng đi bán, Phú Quý nghe xong vội nói:
“Vậy ngày mai ta cùng đi với nàng, nhà chúng ta còn ít thịt lợn rừng nên ta dự tính mang hai con thỏ đi bán luôn.”
Hứa Thảo nghe vậy liền bảo:
“Tướng công, hai con thỏ hoang kia chúng ta cũng đừng bán, để lại nuôi đi.”
Hai con thỏ này là một đực một cái, chỉ bị thương nhẹ sẽ không chết, lưu lại nuôi dưỡng cho chúng sinh ra thỏ con thì có lời hơn.
Phú Quý cười đáp: “Được, nàng muốn lưu lại thì lưu.”
Hứa Thảo lại kể cho hắn nghe chuyện buổi sáng nay Phùng Đại Hổ đến, Phú Quý cười đáp:
“Phùng đại ca là người trọng nghĩa khí, chúng ta lúc này giúp hắn, hắn khẳng định sẽ nhớ kỹ ân tình này, ngày sau không biết chừng sẽ có việc cần nhờ hắn giúp đỡ.”
Hai người thì thầm to nhỏ trò chuyện một lát, sau đó ngủ. Sáng sớm hôm sau, Hứa Thảo dậy sớm nấu bữa sáng, cả nhà ba người ăn xong liền xuất phát đi lên trấn trên.
Trước khi đi, Hứa Thảo sợ hai con thỏ rừng sẽ chạy loạn nên nhốt chúng vào lồng gà, lại dặn tiểu Bạch ở nhà trông chừng tốt gà rừng, thỏ rừng. Xong xuôi mới mang theo một cái rổ nhỏ, trong đó bỏ hai đoạn lạp xưởng đi lên trấn.
Mất hơn một canh giờ mới đến trấn, Miêu Miêu còn nhỏ, đi đến nơi mệt mỏi, Phú Quý liền ôm nàng. Con nhóc này gối đầu trên vai cha, nhìn về phía Hứa Thảo cười toe toét, vừa cười vừa gọi nương nương.
Trên đường đi cũng nhàm chán nên Hứa Thảo dạy Miêu Miêu đọc thơ, dọc đường đi cũng học được mấy bài thơ ngắn. Hứa Thảo cười tán dương bé thông minh nhằm khích lệ cho bé chăm học hơn.
Đi vào trong trấn, Hứa Thảo chọn một cái tửu lâu lớn nhất, tên là Nhạc Phong. Đứng trước cửa tửu lâu, Hứa Thảo hỏi:
“Tướng công, chàng có muốn đi vào cùng ta không?”
Phú Quý lắc đầu đáp: “Nàng vào đi. Ta cùng Miêu Miêu sẽ đứng ngoài đây chờ.”
Rốt cuộc Hứa Thảo cũng có thể nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng nàng cũng có một miếng đất của riêng mình, sau này muốn trồng cái gì liền trồng cái đó.
Phú Quý cùng nàng bận rộn hơn nửa tháng, hai người quyết định nghỉ xả hơi tạm hai ngày, đến hôm thứ ba, Hứa Thảo ăn sáng xong, chuẩn bị đi ra đồng nhìn xem khoai tây mọc như thế nào, còn Phú Quý mang theo Hắc Tử lên núi đi săn.
Tiểu Bạch không có Hắc Tử chơi cùng, nằm bẹp trước cửa bếp trừng mắt nhìn chằm chằm hai con gà rừng đang chạy loạn kiếm ăn trong sân. Sau trận tuyết rơi, hai con gà rừng này được nuôi thả trong sân, bởi vì xung quanh nhà đều được rào kín, cửa cổng cũng được đóng lại nên không sợ chúng chạy, cho dù có lần Trần thị ghen ghét Hứa Thảo nuôi được hai con gà này, len lén mở cửa cổng, Tiểu Bạch liền trừng mắt hung tợn nhìn về phía bà ta sủa om sòm, sau đó chạy đuổi theo lùa hai con gà rừng về. Cuối cùng, Trần thị cũng không dám làm loại chuyện này thêm nữa. Đương nhiên, chuyện này Hứa Thảo không hề hay biết.
Từ lần trước để cho Ngưu thị vào phòng trộm hộp gấm, Tiểu Bạch bị Hứa Thảo mắng một trận, bây giờ nó nghiêm túc nằm canh giữ ở trước cửa phòng cả ngày lẫn đêm.
Hứa Thảo bế Miêu Miêu đi về phía ruộng, đất khá ẩm ướt, không cần phải tưới nước, Hứa Thảo quan sát một vòng, sau mười ngày, khoai tây bắt đầu nảy mầm xanh rì. Hứa Thảo ở bên này nhìn khoai tây, còn bên kia dưới gốc cây không xa Miêu Miêu một mình chơi vui vẻ.
Hứa Thảo khai hoang được vài mẫu đất ở dưới chân núi, đều gần thôn, hiện nay mọi người cũng đều bận rộn ngoài đồng, nhìn thấy Hứa Thảo trồng thứ mà họ chưa bao giờ thấy, có người liền cười hỏi:
"Nương tử Phú Quý à, mấy mẫu đất kia của nhà ngươi là trồng cái gì vậy? Ngươi nếu không am hiểu trồng trọt thì nên hỏi nương ngươi a, khó khăn lắm mới khai hoang được vài mẫu đất, đừng có trồng lung tung này nọ, đến lúc không thu hoạch được gì thì khóc cũng không kịp."
Người đang nói này gọi Lý Mã thẩm, là người cùng thôn, nhìn Hứa Thảo từ nhỏ đến lớn, cùng Hứa gia quan hệ khá thân thiết. Bà ta cũng có chút lo lắng cho nàng, từ nhỏ không có kinh nghiệm trồng trọt gì, cũng không biết học theo mọi người, mà lại trồng mấy thứ linh tinh kỳ quái như vậy.
Hứa Thảo cười đáp: "Mã thẩm, không sao đâu ạ, thứ này là con tìm được ở trên núi, ăn cũng khá ngon nên mới đem trồng thử."
"Sao ngươi biết thứ này có thể trồng?" Mã thẩm hiếu kỳ hỏi.
"Hồi nhỏ con xem được ở trên sách, cũng không biết chắc lắm, cứ trồng thử xem sao thôi." Bây giờ nàng cũng chỉ có thể viện cớ duy nhất được một lý do này mà thôi.
Mã thẩm cười nói: "Nghe nương ngươi nói, từ nhỏ ngươi liền thích đọc sách học chữ, nếu không phải là một cô nương, không chừng còn có thể thi cái trạng nguyên làm rạng danh tổ tông đấy."
"Mã thẩm, người đừng nghe nương con nói lung tung, trạng nguyên đâu có dễ thi đậu vậy chứ. Chính là do khi còn nhỏ tò mò, nên mới thích đọc sách học chữ thôi."
Hứa Thảo cùng Mã thẩm nói thêm vài câu nữa liền bế Miêu Miêu trở về, nhìn thấy Tiểu An đang ngồi bên hiên thêu khăn, Hứa Thảo trêu ghẹo hỏi:
"Tứ muội, ngươi đây là tính thêu cho ai a?"
Tiểu An xấu hổ, đỏ mặt nói: "Đại tẩu, tẩu cũng đừng có trêu ghẹo muội."
Hứa Thảo cười toe toét nói: "Được, được rồi, không trêu ghẹo ngươi nữa, đúng rồi, Khổng Trân Hoành hình như đi trấn trên tham gia thi hương phải không? Nếu có thể đậu tiến sĩ, sau này muội chính là phu nhân nhà quan a."
Khổng Trân Hoành chính là vị hôn phu của Tiểu An, mười sáu tuổi, lớn hơn Tiểu An hai tuổi, Hứa Thảo gặp qua một lần, lớn lên khá tuấn tú, có lẽ do đọc sách nhiều năm, không làm việc nhà nông nên so với những người đàn ông khác trong thôn thì trắng hơn rất nhiều. Tính tình hiền hòa, gặp ai cũng cười. Nếu tiểu An lấy hắn, xem ra cũng không tệ lắm.
Dương Tiểu An bị nàng trêu ghẹo đỏ mặt gắt: "Đại tẩu này!" Mặc dù ngoài mặt xấu hổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào như mật.
Hứa Thảo lấy thêm một cái ghế nhỏ mang ra ngồi cùng với nàng ta, mới ngồi được một lát, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Bạch cuống quýt chạy vội từ cửa bếp lên, hướng bên ngoài sủa ầm ĩ.
"Tiểu Bạch, đi vào." Hứa Thảo quát lớn, Tiểu Bạch nghe vậy, lại chạy vội về trước cửa bếp, nằm xuống.
Trong khi Hứa Thảo quát Tiểu Bạch, Tiểu An đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài đứng một nam nhân mặc quần áo vải thô cũ tầm hơn ba mươi tuổi, Tiểu An có chút xấu hổ, bất an chào:
"Phùng đại ca, ngươi đã trở lại a."
Ngoài cửa đứng không phải ai khác chính là phụ thân Thạch Đầu. Phụ thân Thạch Đầu họ Phùng, kêu là Phùng Đại Hổ, người cũng như tên, là một năm nhân cương nghị. Phùng Đại Hổ cùng với nương Thạch Đầu là dân chạy nạn đến Chương Hà thôn, tại đây an cư lạc nghiệp, sinh ra tiểu Thạch Đầu. Trong thôn không có nhiều đất khai hoang, nên nhà họ không làm ruộng, mỗi ngày Phùng Đại Hổ đều đi lên trấn trên làm công kiếm tiền sống qua ngày. Năm trước hắn làm thuê trên trấn, sau nhìn thấy tuyết rơi, cũng không để ý lắm, nghĩ ráng làm thêm hai ngày, kiếm thêm vài văn tiền mua đồ ăn ngon về cho vợ con của hắn. Ai biết, sau trận tuyết đó đường về nhà bị chặn lại.
Chờ tuyết rốt cuộc ngừng, hắn nghĩ mau mau trở về, nhưng là ông chủ lại muốn hắn cùng vài người đàn ông khác đi tặng đồ bên trong thành một chuyến, tiền công khá cao, tuy nhiên lo lắng cho người nhà hắn ban đầu không đồng ý, sau đó có gặp được một người cùng thôn, nghe người ta nói vợ con hắn cũng không xảy ra việc gì, lúc này mới chịu đáp ứng công việc kia.
Chuyến đi này mất một tháng, cuối cùng hắn cũng trở lại, nhìn thấy vợ con vẫn ổn, liền thở phào nhẹ nhõm. Sau lại nghe con hắn nói chuyện mượn lương thực, liền tức giận không nhẹ. Đầu tiên hắn hung hăng mắng đại ca hắn một trận, tiếp đó liền chạy qua tạ ơn Phú Quý.
Phùng Đại Hổ tất nhiên cũng biết chuyện Trần thị không cho mượn lương thực, bất quá chuyện này cùng Tiểu An không liên quan, nên hắn cũng không có tỏ vẻ khó chịu gì, chỉ lạnh nhạt hỏi:
"Tiểu An muội tử, đại ca ngươi có nhà không?"
Tiểu An đáp: "Đại ca thì không có nhà, nhưng có đại tẩu ở nhà."
Hứa Thảo cũng biết Phùng Đại Hổ, nên cười nói:
"Phùng đại ca, ngươi đã trở lại rồi sao? Nhanh chút vào đi."
Nói xong, liền nhanh chân vào nhà lấy thêm một chiếc ghế mang ra ngoài, lại rót thêm ly trà.
Phùng Đại Hổ đi vào, nhìn Hứa Thảo cười, cảm kích nói:
"Đại muội tử, ta cũng không vòng vo nhiều, ân tình của ngươi và Phú Quý, Phùng Đại Hổ ta đời này nhớ kỹ, về sau có việc gì cần đến hai người cứ việc nói. Còn đây là lương thực Thạch Đầu mượn." Vừa nói vừa đưa năm mươi cân gạo lức, và ba mươi cân bột mì cho Hứa Thảo.
Số lương thực này đều là lần trước nàng cho nhà Thạch Đầu mượn nên cũng không khách khí cái gì, lập tức đưa tay nhận lấy, cười đáp:
"Không có gì lớn lao cả, chúng ta đều là người cùng thôn, nào có đạo lý thấy chết không cứu chứ."
Phùng Đại Hổ khẽ ừ một tiếng, nói:
"Đại muội tử, chờ Phú Quý huynh đệ về ngươi nói với hắn một tiếng dùm ta, giờ ta xin phép về trước." Hắn là một người đàn ông, cũng không tiện ở lại lâu cùng các nàng nói chuyện.
Hứa Thảo mang lương thực vào bếp cất kỹ, vừa cất xong đi ra ngoài đã thấy Lí thị đến.
"Nương, sao người lại đến đây?" Hứa Thảo nghĩ cũng đã nhiều ngày không gặp nương nàng rồi, thời gian này bận quá, nàng cũng không có thời gian trở về thăm nhà.
Lí thị liếc mắt trừng Hứa Thảo một cái, thấy bóng dáng Tiểu An bên cạnh, vội vàng kéo Hứa Thảo đi ra ngoài, mãi cho đến khi đi ra phía sau phòng, mới oán giận nói:
"Nếu không phải do ta nghe được Mã đại tỷ nói thì không biết ngươi thế mà lại làm ba cái việc ngốc nghếch. Mấy mẫu đất khai hoang cũng không dễ dàng, uổng công Phú Quý cực khổ, còn ngươi thật ra tốt quá rồi, khi không lại lãng phí ba phần đất, ngươi nói ta nghe một chút, ba phần đất kia là ngươi trồng cái gì?"
Hứa Thảo vội vàng đáp:
"Nương, ta thật không có lãng phí ba phần đất kia, chờ chúng lớn lên ngài sẽ biết."
"Ngươi còn dám nói." Lý thị vươn tay nhéo Hứa Thảo mấy cái: "Từ ngày bé ngươi đã nháo đòi chúng ta cho ngươi ít đất để trồng này nọ, hại ta và phụ thân ngươi tưởng ngươi bị điên. Bây giờ thì hay rồi, lập gia đình vẫn còn điên điên khùng khùng, không biết suy nghĩ cho gia đình, thích làm gì thì làm, tính tình của ngươi như vậy cẩn thận nam nhân của ngươi sẽ bị nữ nhân khác đoạt mất. Nam nhân ghét nhất kiểu nữ nhân không biết chăm lo cho gia đình a."
Lý thị bị chọc cho tức không nhẹ, đứa con lớn này của bà từ nhỏ liền lì lợm, không nghe lời, sau khi lập gia đình thấy đỡ hơn rất nhiều. Trước đó vài ngày thấy nàng cùng con rể chịu khó làm lụng, bà còn nghĩ nàng đã biết suy nghĩ, chăm lo nhà cửa, hóa ra tính tình vậy vậy.
Hứa Thảo bị nhéo đau, nhe răng nhếch miệng kêu:
“Nương, nương, đau con a. Việc này Phú Quý cũng biết và đồng ý, nếu hắn không đồng ý con sẽ làm được sao? Con không phải làm vô ích, người chờ mấy tháng nữa sẽ hiểu.” Hơn nữa, Phú Quý nếu dễ dàng bị nữ nhân khác cướp đi, loại đàn ông như vậy nàng cũng không cần.
Lý thị nhìn bộ dáng nàng lúc này, càng ngày càng tức, giận dữ nói:
“Ngươi muốn làm sao thì làm, sau này đừng có mà khóc chạy về nhà tìm ta.” Nói xong, bực bội xoay ngời ra về.
Hứa thảo vội vàng chạy theo hỏi:
“Nương, chân giò heo lần trước con đưa ăn hết chưa? Nơi này còn dư một ít, còn có ít lạp xưởng con tự làm, người mang về cho mấy đệ muội ăn.”
Lạp xưởng kia nàng có để lại một ít, chuẩn bị đi lên trấn trên bán thử trong các tửu lâu, chỉ trông chờ vào mấy cây khoai tây này không thể a, nàng muốn kiếm nhiều bạc một chút, sau này chuyển ra ngoài cũng xây được một ngôi nhà nho nhỏ vững chãi mà ở.
Lý thị nghe vậy, dừng lại, đứng đợi Hứa Thảo đi vào bếp lấy này nọ ra đưa cho mang về.
Hứa Thảo lấy năm cân thịt khô, hai đoạn lạp xưởng mang ra. Lý thị nhìn lạp xưởng trong tay Hứa Thảo thì ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi:
“Cái này lại do ngươi mày mò ra?”
“Con muốn ăn nên tự làm thử thôi.” Hứa Thảo vừa nói vừa nhét mấy thứ trong tay vào lòng Lí thị.
Lí thị nhìn Hứa Thảo, khẽ thở dài. Đứa con này của bà là đứa sành ăn, khi còn bé, mới năm sáu tuổi đã biết chạy ra sông bắt cá, mỗi lần có đồ ăn, nàng còn tự chế ra mấy món ăn mới, từ lúc đầu tức giận thì đến bây giờ bà đã nhận mệnh buông xuôi.
Lí thị cầm mấy thứ trong tay, tươi cười nói:
“Ta đi về trước, sau này lo mà chăm chỉ làm ăn, đừng có nghĩ ra ba cái chủ ý linh tinh, mày mò rồi đến lúc thất bại có mà chết đói.”
“Dạ! Dạ! Con biết rồi nương, người đi nhanh đi.”
Lí thị đi rồi, Hứa Thảo vội vàng thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay bận rộn chuyện đồng áng, chuyện lạp xưởng cũng bị nàng quên mất. Vốn nàng định mang một ít lạp xưởng lên trấn trên bán, ngoài ra nàng còn dự tính bán ý tưởng này cho tửu lâu luôn, kiếm nhiều bạc một lần. Hơn nữa thứ này cũng không phải là cái gì khó làm, người khác ăn nhiều, xem nhiều, tỉ mỉ nghiên cứu một chút là biết làm ngay.
Giờ Dậu, Phú Quý trở về, cầm theo hai con thỏ rừng, còn có một bó cây nho rừng mà nàng muốn. Phú Quý không biết vợ hắn muốn cái này làm gì, nhưng cũng cắt về một bó lớn.
Buổi tối, nàng nói với Phú Quý ý định mang lạp xưởng đi bán, Phú Quý nghe xong vội nói:
“Vậy ngày mai ta cùng đi với nàng, nhà chúng ta còn ít thịt lợn rừng nên ta dự tính mang hai con thỏ đi bán luôn.”
Hứa Thảo nghe vậy liền bảo:
“Tướng công, hai con thỏ hoang kia chúng ta cũng đừng bán, để lại nuôi đi.”
Hai con thỏ này là một đực một cái, chỉ bị thương nhẹ sẽ không chết, lưu lại nuôi dưỡng cho chúng sinh ra thỏ con thì có lời hơn.
Phú Quý cười đáp: “Được, nàng muốn lưu lại thì lưu.”
Hứa Thảo lại kể cho hắn nghe chuyện buổi sáng nay Phùng Đại Hổ đến, Phú Quý cười đáp:
“Phùng đại ca là người trọng nghĩa khí, chúng ta lúc này giúp hắn, hắn khẳng định sẽ nhớ kỹ ân tình này, ngày sau không biết chừng sẽ có việc cần nhờ hắn giúp đỡ.”
Hai người thì thầm to nhỏ trò chuyện một lát, sau đó ngủ. Sáng sớm hôm sau, Hứa Thảo dậy sớm nấu bữa sáng, cả nhà ba người ăn xong liền xuất phát đi lên trấn trên.
Trước khi đi, Hứa Thảo sợ hai con thỏ rừng sẽ chạy loạn nên nhốt chúng vào lồng gà, lại dặn tiểu Bạch ở nhà trông chừng tốt gà rừng, thỏ rừng. Xong xuôi mới mang theo một cái rổ nhỏ, trong đó bỏ hai đoạn lạp xưởng đi lên trấn.
Mất hơn một canh giờ mới đến trấn, Miêu Miêu còn nhỏ, đi đến nơi mệt mỏi, Phú Quý liền ôm nàng. Con nhóc này gối đầu trên vai cha, nhìn về phía Hứa Thảo cười toe toét, vừa cười vừa gọi nương nương.
Trên đường đi cũng nhàm chán nên Hứa Thảo dạy Miêu Miêu đọc thơ, dọc đường đi cũng học được mấy bài thơ ngắn. Hứa Thảo cười tán dương bé thông minh nhằm khích lệ cho bé chăm học hơn.
Đi vào trong trấn, Hứa Thảo chọn một cái tửu lâu lớn nhất, tên là Nhạc Phong. Đứng trước cửa tửu lâu, Hứa Thảo hỏi:
“Tướng công, chàng có muốn đi vào cùng ta không?”
Phú Quý lắc đầu đáp: “Nàng vào đi. Ta cùng Miêu Miêu sẽ đứng ngoài đây chờ.”