Nông Phụ

Chương 39

Chương 39
Hứa Thảo trong lòng đánh thót một cái, lo lắng, cảm giác không được tốt cho lắm. Vị hôn phu của Tiểu An tên là Khổng Trân Hoành, mùa xuân vừa rồi đi Tào Phụ trấn tham gia thi đồng tử, trước đó mấy ngày có nghe nói đã trở lại và đỗ tú tài. Nói thật, ở thời đại này mới mười sáu đã đỗ tú tài cũng coi như rất có tiền đồ rồi. Nàng chỉ sợ hắn đỗ tú tài rồi, gia đình hắn mắt liền cao hơn đầu, cảm thấy Tiểu An không xứng với hắn nữa, đến nói lung tung kích thích Tiểu An, nên con bé mới bỏ đi như vậy.

“Nhị đệ muội, ta biết rồi. Chúng ta chạy nhanh đi tìm người thôi. Đại ca ngươi chắc cũng rất nhanh sẽ trở về, ta đi về hướng phía núi xem sao, biết đâu sẽ gặp hắn trên đường.”

“Được, vậy muội cũng đi ra ngoài tìm xem, hy vọng Tiểu An đừng có nghĩ luẩn quẩn trong lòng.” Thẩm thị thở dài, trong lòng đại khái cũng đoán được bà ta nói gì với Tiểu An rồi.

Hứa Thảo dặn dò Miêu Miêu ở trong nhà chơi, bé nhu thuận gật đầu đáp: “Nương, Miêu Miêu biết rồi. Miêu Miêu sẽ ngoan ngoãn chơi ở trong nhà.”

Hứa Thảo vội vàng chạy ra ngoài, hướng về phía núi mà đi. Vừa đến chân núi liền gặp Phú Quý đi săn về, nàng đem sự tình nói cho hắn. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, đem con mồi và cung tên trên vai ném xuống bên bờ ruộng, nhờ thôn dân đang làm việc ở đó trông dùm, rồi vội vàng cùng Hứa Thảo đi về phía chân núi tìm người.

Hai người ở dưới chân núi vòng vo mấy lượt, mắt thấy sắc trời ngày một tối, bỗng Hứa Thảo cảm giác nghe được loáng thoáng có tiếng khóc đâu đó vọng lại, liền lôi kéo Phú Quý đi tìm. Chẳng mấy chốc hai người nhìn thấy Tiểu An đang ngồi xổm dưới một gốc cây, úp mặt vào đầu gối khóc nức nở, bờ vai nhỏ khẽ run run theo từng cơn nấc.

“Tiểu An?”

Nghe thấy tiếng của Hứa Thảo, Tiểu An dừng khóc một chút, ngẩng mặt lên.

Hứa Thảo chạy nhanh qua kéo tay Tiểu An hỏi: “Tiểu An, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho đại tẩu nghe, ngươi yên tâm, nếu có người dám khi dễ ngươi, đại ca, nhị ca, tam ca và các tẩu sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Tiểu An lau khô nước mắt, thút thít đem chuyện lúc sáng kể lại chi tiết một lần. Hóa ra nương của Khổng Trân Hoành tìm Tiểu An là nói cho nàng biết, con trai của bà ta bây giờ đã đỗ tú tài, có một tiểu thư nhà có tiền coi trọng hắn. Ý của bà ta là muốn từ hôn hoặc Tiểu An phải làm thiếp.

Vừa nghe xong, Phú Quý nhanh chóng tiến lên lôi kéo tiểu An một đường trở về thôn. Hứa Thảo cũng vội vàng đi theo sau. Trở về Dương gia, Dương Đại Bằng và Dương Tiểu Đồng nghe nói về chuyện nương của Khổng Trân Hoành nói đều rất tức giận, ngay cả Trần thị cũng không nhịn được lớn tiếng mắng:

“Lão bà tử chết tiệt đó, bà ta không nghĩ khi xưa bà ta nói làm sao? Đúng là đồ không biết xấu hổ! Bây giờ, con bà ta bất quá mới đậu một cái tú tài đã nghĩ đến chuyện hối hôn, còn muốn Tiểu An nhà ta đi làm thiếp? Ta phi! Không có cửa đâu.”

Dương gia chỉ có một mình Tiểu An là cô nương, từ nhỏ đều được yêu thương, chiều chuộng, bây giờ xảy ra chuyện này, ba người huynh đệ Dương gia rốt cuộc nuốt không trôi cục tức, mang theo Tiểu An đi thôn bên cạnh, tìm Khổng gia nói lý lẽ.

Tôn lão nương nhìn thấy mấy người Dương gia, trên mặt hiện lên một tia bối rối, lắp bắp hỏi: “Ngươi… Sao các ngươi lại đến đây?”

Dương Đại Bằng tức giận hỏi:

“Tôn đại nương, ngài còn có mặt mũi hỏi sao chúng ta lại đến đây hả? Buổi sáng ngài nói với Tiểu An nhà chúng ta cái gì? Tiểu An nhà chúng ta cũng không phải là người để cho ngài bắt nạt như vậy.”

Đang ở trong nhà nghe tiếng nói Khổng Trân Hoành vội vàng đi ra, nhìn thấy Tiểu An, ánh mắt hắn sáng lên, cười hỏi: “Tiểu An, sao nàng lại tới đây? Còn có Dương đại ca, các huynh sao cũng đến nhà ta hết vậy?”

Phú Quý hừ một tiếng đáp: “Nương ngươi muốn hủy hôn ước này, hoặc muốn Tiểu An nhà ta làm thiếp cho ngươi. Họ Khổng, muội muội ta cũng không phải là người để cho ngươi nhục nhã như vậy.”

Tiểu An đứng một bên, ánh mắt hồng hồng, Hứa Thảo vội vàng vỗ bả vai con bé an ủi.

Khổng Trân Hoành vừa nghe xong quay đầu nhìn Tôn lão nương, nhíu mày hỏi: “Nương, ngài nói với Tiểu An lung tung cái gì đó? Vị tiểu thư trên trấn kia không phải con kêu ngài cự tuyệt sao?”

Tôn lão nương rụt rụt cổ, ấp úng nói: “Ta... ta... ta còn không phải vì ngươi suy nghĩ a, nhà chúng ta nghèo, bây giờ ngươi đã là tú tài, ngày sau nơi cần chi tiêu cũng nhiều, vị tiểu thư kia có tiền, hơn nữa nàng ta cũng là người hiểu lí lẽ, biết ngươi đã có hôn ước, nên nói chỉ cần Tiểu An làm thiếp liền được, nàng ta cũng không ép ngươi từ hôn...”

Người Dương gia vừa nghe, vô cùng phẫn nộ.

Khổng Trân Hoành trên mặt chợt thoáng qua vài tia do dự, nhìn qua tiểu An.

Tiểu An giật mình, đột nhiên cười lạnh nhìn Khồng Trân Hoành nói: “Khồng đại ca, ta cũng không làm khó ngươi, một khi đã như vậy liền từ hôn đi, nhưng, không phải các ngươi từ hôn mà là ta muốn từ hôn.”

Dứt lời, xoay người chạy ra ngoài, Hứa Thảo thấy thế vội vàng đuổi theo. Hai người trở lại Dương gia được một lúc, ba huynh đệ Dương gia mới quay về, nhìn thấy Tiểu An ở nhà đều nhẹ nhàng thở ra. Dương Đại Bằng khuyên nhủ:

“Tứ muội, muội cũng đừng tức giận nữa, hắn không đáng để muội phải buồn khổ, muội yên tâm, bọn huynh đã trút giận dùm muội.”

Ba người bọn hắn tất nhiên sẽ không ôm cục tức về nhà mà xúm lại đập cho Khổng Trân Hoành một trận.

Trần thị biết được chính miệng Tiểu An nói từ hôn, tức giận không nhẹ, cốc đầu Tiểu An nói:

“Ngươi, cái đứa nhỏ này đúng là đồ ngốc mà. Vì sao ngươi lại từ hôn a? Họ Khổng kia dám không cưới ngươi sao? Hừ! Há lại có thể buông tha cho bọn họ dễ dàng như thế.”

“Nương, vậy ngài tưởng như thế nào? Vội vàng muốn gả ta cho hắn làm thiếp sao?”

Trần thị lúng túng đáp: “Ta cũng chưa nói sẽ gả ngươi cho hắn làm thiếp a.”

Tiểu An rốt cuộc chịu không nổi nữa, ô ô khóc lên. Thẩm thị cùng Hứa Thảo kéo con bé vào phòng, Ngưu thị vác bụng lớn cũng đi vào theo. Ba người xúm lại khuyên nhủ Tiểu An, làm cho con bé đừng có nghĩ nhiều nữa.

“Đúng vậy, Tiểu An, tên kia muội không cần là đúng, không phải chỉ là một tú tài thôi sao? Có cái gì hiếm lạ chứ.” Ngưu thị nói.

Ngưu thị từ lúc bụng lớn, tính tình đã tốt hơn nhiều, tuy vẫn còn cái tính thích chiếm tiện nghi người khác, nhưng ít nhiều cũng đã bớt quá đáng hơn trước.

Khuyên bảo một lúc, thấy Tiểu An có vẻ ổn hơn, Hứa Thảo mới cùng Phú Quý về nhà.

Trong nhà chỉ có một mình Miêu Miêu, hai người vừa về, Hứa Thảo thắp đèn, nắm tay Miêu Miêu vào bếp, hai mẹ con cùng nấu cơm. Phú Quý thì đi lấy thú rừng săn được lúc đầu hôm có gửi nhờ ở ruộng người ta.

Hôm nay hắn chỉ săn được một con thỏ và hai con gà rừng. Hắn cho Đức Tử thúc – người trông dùm một con gà rừng, còn lại thì mang về.

Ăn cơm tối xong, ba người liền đi ngủ. Ngày hôm sau, Phú Quý dậy sớm đi ra sông gánh nước về dùng, Hứa Thảo thì làm bữa sáng.

“Thảo nhi, con gà rừng thì chúng ta giữ lại ăn, còn con thỏ thì ta tính làm thịt xong mang cho bọn Nhị đệ, tam đệ một nửa, nàng và Miêu Miêu mang qua rồi ở lại nói chuyện với Tiểu An một lát.” Ăn sáng xong hắn mang cung tên tiếp tục đi săn.

Phú Quý đi rồi, Hứa Thảo giặt quần áo, lại đun nước làm gà sạch sẽ, ướp muối chuẩn bị buổi tối kho. Con thỏ cũng được nàng xử lý sạch sẽ, con thỏ này ước chừng cũng phải tầm hai chục cân, lưu lại một nửa nhà ăn dần, còn một nửa nàng bỏ vào cái rổ mang qua Dương gia.

Thẩm thị nhận lấy thịt thỏ mang vào bếp, còn Hứa Thảo thì đi vào phòng nói chuyện với tiểu An. Tiểu An mặc dù tâm trạng vẫn còn không tốt, nhưng cũng không còn kích động như hôm qua nữa.

Sáng sớm, Dương gia hai huynh đệ cùng Tiểu An đã qua Khổng gia từ hôn, Trần thị tuy rằng phản đối nhưng tiểu An kiên trì nên cũng đành thôi.

Gần trưa, Hứa Thảo nắm tay Miêu Miêu về nhà. Buổi chiều ra ruộng đào vài củ khoai tây về hầm thịt gà rừng. Ruộng khoai tây này tầm hơn nửa tháng nữa là có thể thu hoạch được rồi.

Đảo mắt đã hai mươi ngày sau, Tiểu An tâm trạng đều tốt lên nhiều rồi, người trong thôn cũng không có lan truyền lời gì khó nghe, đều rất đồng tình với con bé. Dù sao cũng không phải do con bé sai, chỉ trách Khổng gia kia là người vô tình vô nghĩa. Nghe đâu vị tiểu thư ở trấn trên nghe được đồn đãi từ trong thôn, liền chấm dứt cuộc hôn nhân với Khổng gia. Tôn lão nương ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, miễn bàn có bao nhiêu hối hận. Vì chuyện này, vài thôn lân cận không ai chịu đem khuê nữ nhà mình gả cho Khổng Trân Hoành.

Hứa Thảo nghe vậy cảm thấy rất hả dạ, Khổng gia bị vậy chính là xứng đáng. Khổng Trân Hoành tuy chưa có chính miệng nói từ hôn, nhưng hắn có do dự, hắn cũng đã từng hy vọng vẹn cả đôi đường, ai cũng cưới vào tay, nam nhân như vậy không cần là đúng.

Việc này cứ thế trôi qua, Tiểu An cũng chỉ mới mười bốn, tuổi không lớn, sau này vẫn có thể dễ dàng tìm nhà chồng khác.

Mới sáng sớm, Hứa Thảo đã lôi kéo Phú Quý đi ra ruộng trồng khoai tây, nhìn thấy có thể thu hoạch được rồi, nàng bảo Phú Quý về lấy hai cái sọt mang lại, bắt đầu thu hoạch thôi. Bận cả ngày mới đào hết ba phần khoai tây mang về. Hứa Thảo nhắm, trồng ba phần đất ước chừng một ngàn cân.

“Thảo nhi, khoai tây này nàng tính bán hết hay sao?”

Hứa Thảo cười nói: “Lưu lại hai trăm cân, qua nửa tháng nữa có thể trồng vụ tiếp theo.”

Ngày thứ hai tiếp đó, Hứa Thảo mang khoai tây ra sân phơi nắng, đến chiều tối, bùn đất bám trên khoai tây khô lại tự bong ra.

Vào ngày thứ ba, Hứa Thảo mang một túi khoai tây tầm mười cân đến Dương gia, nàng tìm Thẩm thị, cười nói:

“Nhị đệ muội, đây là khoai tây ta mới thu hoạch, tầm nửa tháng nữa có thể trồng thêm một vụ khác, các ngươi có muốn theo ta trồng hay không?”

Thẩm thị quả thực có chút tâm động, nhưng nghĩ đến việc này phải nói với Trần thị một tiếng, liền vào phòng Trần thị thương lượng, Trần thị nghe xong, không kiên nhẫn đáp:

“Ba cái đồ quái quỷ này sao chúng ta có thể trồng chứ? Ai biết ăn có thể chết người hay không? Không trồng. Không có trồng gì cả.”

Thẩm thị mang vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra nói câu thật có lỗi với Hứa Thảo. Hứa Thảo nghe vậy chỉ cười cười nói:

“Không sao. Thôi, ta cũng về đây.”

Trở về nhà, Hứa Thảo lại mang theo một túi khoai tây khác đến Hứa gia. Hứa lão cha, nhị nha và tam nha đều ra đồng làm việc, ở nhà chỉ có Lí thị và tiểu Sơn. Tiểu Sơn nhìn thấy Hứa Thảo đến, hai mắt sáng lên, chân nhỏ chạy lon ton về phía nàng, hô lớn:

“Đại tỷ, đại tỷ, sao tỷ đến đây a?”

Hứa Thảo đem túi khoai tây bỏ sang một bên, ôm lấy Tiểu Sơn, cười tủm tỉm nói:

“Tỷ đến thăm tiểu Sơn a, nhìn xem tiểu Sơn dạo này có ngoan hay không?”

Tiểu Sơn nhìn thoáng qua Miêu Miêu bên cạnh, nhu thuận gật đầu: “đại tỷ, tiểu Sơn dạo này đều rất ngoan. Tỷ có mang gì ăn ngon đến không?”

Hứa Thảo gật đầu, sau đó đem tiểu Sơn thả xuống cho hai đứa bé chơi chung với nhau, còn bản thân thì lôi kéo Lí thị đi vào bếp, đem khoai tây hầm thịt thỏ đêm qua nấu ra, múc cho Lí thị một chén, lại múc thêm một bát cho tiểu Sơn, còn lại thì bỏ trong nồi.

“Nương, ngài nếm thử xem thứ này ăn ngon hay không, đi, chúng ta ra phía trước ăn, tiểu Sơn khẳng định chờ không kịp, còn trong nồi thì lưu cho cha cùng nhị nha, tam nha.”

Lí thị liếc Hứa Thảo trắng mắt nói: “Cái gì vậy? Còn làm ra vẻ thần bí nữa, đưa đây ta nếm thử xem.”

Lí thị ăn một miếng, liền nói: “Đây không phải là thịt thỏ sao? A, còn có thêm cái gì nữa thì phải, hương vị quả không tệ, ăn rất bùi và ngon, tràn đầy vị thịt.”

Hai người đi ra phòng ngoài, Hứa Thảo đưa chén nhỏ trong tay cho Tiểu Sơn, thằng bé cầm lấy, vội vàng ăn.

Miêu Miêu nhìn tiểu Sơn ăn ngon, miệng cười tủm tỉm, cũng không có thèm chảy nước miếng. Hứa Thảo nấu ăn tương đối ngon, Phú Quý lại là một tay săn thú giỏi, ở nhà Miêu Miêu không thiếu ăn những thứ này. Trong khoảng thời gian này được chăm sóc kỹ lưỡng, bé cũng béo lên không ít, nhìn tiểu thân thể tròn vo trắng trẻo rất đáng yêu. Hơn nữa Lí thị có vẻ cũng đã chấp nhận bé rồi, mỗi lần thấy bé cũng sẽ ôm một chút.

“Hương vị rất thơm.” Lí thị ăn xong miếng thịt thỏ cuối cùng trong bát, nhận xét, rồi lại nhìn vào mấy miếng khoai tây còn lại hỏi: “Đại nha, ngươi mau nói cho ta xem rốt cuộc cái này là cái gì a? Sẽ không phải là mấy thứ linh tinh ngươi trồng đi.”

Hứa Thảo nhếch miệng cười: “Đúng vậy đó nương, thứ này ăn cũng khá ngon đúng không? Phương pháp làm món ăn từ cái này cũng khá nhiều, ngày mai con tính mang thứ này mang lên trấn bán, chỉ giữ lại hai trăm cân con và nương cùng trồng vụ tiếp theo thôi.”

Lí thị bĩu môi nói: “Cái thứ này mà cũng bán được sao? Ta không trồng đâu, ta phải lưu trữ đất trồng lương thực.”

“Nương, ngài biết cái gì gọi là ít thì quý hiếm không? Thứ này hiện tại rất thiếu nên sẽ bán được giá tốt, ngày mai ngài cứ theo con lên trấn là biết. Nếu là bán được giá cao, ngài theo con cùng trồng, còn nếu không thì con sẽ nghe theo ngài, có được hay không?”

Lí thị nghĩ nghĩ một lát rồi đáp: “Được. Ta cũng không tin thứ này còn có thể bán được nhiều tiền, dù sao cũng không phải là lương thực chính.”

back top