Chu Ảm sao có thể ngoan ngoãn buông An Vân Thương ra, anh càng dùng sức ôm chặt, nói đùa bên tai cô: “Muốn anh buông em ra? Vậy em đồng ý làm bạn gái anh đi.”
“Sao có thể như vậy được, em không đồng ý.” An Vân Thương cương quyết từ chối, dùng sức lắc đầu.
Vì để bảo vệ mình, cô không muốn ở trong cuốn tiểu thuyết này nói chuyện yêu đương với bất cứ ai, giờ sao có thể đồng ý với yêu cầu của Chu Ảm. Hơn nữa Chu Ảm chỉ là một nhân vật phụ, nếu đồng ý với a, không biết nội dung tiểu thuyết có bị thay đổi sang chiều hướng vô cùng xấu hay không, cô vẫn nên cẩn thận mọi chuyện, không thể vô ý đi trêu chọc vào đàn ông thì hơn.
Nghe cô nói không đồng ý, Chu Ảm cảm thấy hơi buồn.
Trong lúc hai người vẫn đang giằng co ở trên sàn nhà thì cửa phòng đột ngột bị mở ra, bên ngoài vang lên giọng nói của dì Lâm Trầm Nguyệt: “Vân Thương, con…” Nhìn thấy đôi trẻ trong phòng đang ôm chặt nhau nằm dưới đất, Lâm Trầm Nguyệt chưa kịp nói hết câu đã ngây ra.
Mà hai người nằm trên sàn nhà cũng bị hành động bất ngờ của Lâm Trầm Nguyệt làm cho sửng sốt một lúc lâu, chưa kịp phản ứng lại.
Ái chà… Hình như có người nào đó đã khôi phục lại ý thức rồi nhưng vẫn không muốn buông cái người ngốc nghếch này ra, nên làm bộ kinh ngạc nhìn trân trân người đang đứng ở cửa, yên lặng không nói gì.
Những người có mặt đều sững sờ trước tình cảnh này. Bỗng Tưởng Nguyệt ở sau lưng Lâm Trầm Nguyệt đột nhiên hét to: “Anh, sao anh lại ôm Vân Thương nằm ở đó?”
“A, đúng vậy, Tiểu Ảm sao con lại ôm Vân Thương như vậy?” Lâm Trầm Nguyệt tỉnh táo lại, kinh ngạc nhíu mày hỏi Chu Ảm.
Lúc này Chu Ảm mới không đành lòng buông An Vân Thương ra, sau đó thuận miệng cười nói: “Chúng con đang chơi trò chơi, xem thể lực của ai lớn hơn, sự thật đã chứng minh, thể lực của con vẫn lớn hơn so với Vân Thương.”
Ôi trời ạ! Người đàn ông này còn có thể tùy tiện nói ra một lý do hoàn hảo như vậy, An Vân Thương liếc anh một cái, thầm nghĩ anh thật xấu xa. Nhưng vì không muốn để dì phải lo lắng, cô đành phải gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, tụi con chỉ là đang so thể lực mà thôi, dì đừng nghĩ nhiều quá.”
Lâm Trầm Nguyệt cũng không so đo nữa. Bà bước vào trong kéo tay An Vân Thương, vui vẻ cười nói: “Vân Thương à, mấy ngày nay dì thấy tâm tình con không tốt, dường như con ở đây cũng không được thoải mái lắm, dì định để con về ở với bà ngoại một thời gian, nhân tiện chăm sóc cho bà. Có điều, dì vừa mới trò chuyện với tiểu Nguyệt, con bé nói đang thuê một căn nhà, nhưng chỉ ở một mình rất cô đơn và cũng hơi nguy hiểm nữa, muốn con chuyển sang ở cùng con bé, dì cảm thấy các con còn trẻ, cũng tâm đầu ý hợp, lại là bạn thân của nhau, nghĩ thấy ý này cũng rất hay cho nên định hỏi con là muốn đến ở với bà ngoại, hay đi cùng Tiểu Nguyệt ra ngoài ở cho thoải mái?”
Lâm Trầm Nguyệt vừa nói xong, Tưởng Nguyệt đã chạy tới kéo tay của An Vân Thương, nhìn cô chớp chớp mắt: “Vân Thương, mình đang ở một mình bên ngoài rất sợ, cũng không có ai chơi cùng nữa, cậu mau đến ở cùng với mình đi.”
Ở nơi này, vì cả ngày phải tránh mặt Lương Mạc Sâm nên cô luôn cảm thấy phiền phức và mệt mỏi, cho nên khi nghe thấy đề nghị của dì và Tưởng Nguyệt, cô cảm thấy rất tốt. Đúng là cô nên đi ra ngoài, không thể cứ ở mãi trong nhà như vậy được.
Nhưng, rốt cuộc nên đi đến nhà bà ngoại hay sang ở cùng với cô bạn thân đây?
Suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng An Vân Thương quyết định đến ở cùng Tưởng Nguyệt. Nguyên nhân chính là bởi vì cô chưa từng ở chung với bà ngoại, An Vân Thương trước kia là do bà ngoại nuôi lớn, cô sợ mình sẽ bị phát hiện ra không phải là An Vân Thương thật. Để an toàn, tốt nhất cô nên đi theo Tưởng Nguyệt.
Dù sao Tưởng Nguyệt không phải là nhân vật xấu, ở cùng với cô ấy cô sẽ không lo mình bị làm hại, cũng tránh mặt được Lương Mạc Sâm, ý này rất hay.
“Dì nghĩ con nên đến ở với Tiểu Nguyệt, không nên để con đến quấy rầy bà ngoại thì tốt hơn.”
Lâm Trầm Nguyệt vui vẻ vuốt hai má An Vân Thương: “Vân Thương, con phải ngoan ngoãn ở cùng với Tiểu Nguyệt đó, lâu lâu lại đến thăm dì, đợi khi nào con cảm thấy tâm trạng tốt lên thì hãy trở về, hiểu không? Còn nữa, con đừng hiểu lầm là dì muốn đuổi con đi, chỉ là dì không muốn nhìn thấy con ở đây mà không được thoải mái.”
“Con hiểu mà, dì cũng đừng nghĩ nhiều, dì là người thân của con, dì đối xử tốt với con thế nào con đều biết, con không bao giờ nghĩ xấu về dì như vậy đâu ạ.” An Vân Thương ôm Lâm Trầm Nguyệt, an ủi bà.
Sau khi An Vân Thương đồng ý, buổi chiều Lâm Trầm Nguyệt và Tưởng Nguyệt cùng nhaucô thu dọn hành lý, xem Chu Ảm như chân bốc vác, bắt anh mang hành lý của cô lên xe, sau đó ở lại Lương gia dùng cơm. Cuối cùng cô được dì Trầm Nguyệt tiễn ra cửa, lên xe rời đi.
An Vân Thương ra khỏi nhà rất vội vã, đương nhiên lúc ấy chính cô, Chu Ảm, Tưởng Nguyệt và dì Lâm Trầm Nguyệt đều không nghĩ như vậy. Cho đến buổi tối Lương Mạc Sâm về nhà ngồi ăn cơm với ba mình và Lâm Trầm Nguyệt, nghe được tin An Vân Thương đã chuyển ra ngoài, cả người hắn sững sờ đến ngây người.
Hắn chưa bao giờ nghĩ cô gái từng điên cuồng quấn lấy hắn lại lặng lẽ rời đi như vậy. Trước đó cũng không hề báo cho hắn biết hay để lại một câu nói nào.
Không hiểu sao Lương Mạc Sâm lại cảm thấy rất tức giận. Anh thật sự muốn nổi nóng, muốn đánh người, muốn đập vỡ tất cả mọi thứ…
Khi xe dừng lại, An Vân Thương và Tưởng Nguyệt vẫn còn đang cười đùa vui vẻ, Chu Ảm quay đầu nhìn, tuy thấy hai người tươi cười rất đẹp, nhưng anh cũng không thể chờ được nữa.
“Tới nơi rồi, xuống xe thôi.” Anh lên tiếng, nhắc nhở hai cô gái còn chưa hay biết xe đã dừng lại.
Hai cô gái nghe anh nói mới để ý xung quanh. An Vân Thương thì mỉm cười vui vẻ xuống xe đi lấy hành lý, còn Tưởng Nguyệt lại cười nham hiểm nhìn Chu Ảm: “Anh, sự thực là em không ra ngoài ở, anh nói chúng ta nên giải thích như thế nào với An Vân Thương về lời nói dối khi nãy đây?”
“Nhà không phải đang ở trước mặt đây hay sao, bây giờ em ở đây cùng cô ấy vài ngày, buổi tối anh cho người mang quần áo đến.” Chu Ảm căn dặn một vài câu đơn giản, sau đó xuống xe.
Tưởng Nguyệt vội vàng xuống theo, sốt ruột hỏi: “Sau đó thì sao?” Đừng nói là sau này cũng bắt cô ở bên ngoài với Vân Thương luôn đấy nhé?
“Sau đó?” Trên mặt Chu Ảm xuất hiện nụ cười làm cho người ta sởn tóc gáy: “Chuyện sau đó, em cảm thấy thế nào?”
“Em cảm thấy… Nhất định anh sẽ thay thế vị trí của em, rồi vào ở?” Tưởng Nguyệt đi đến bên cạnh Chu Ảm, nhỏ giọng đoán.
Chu Ảm xoa đầu em gái: “Không tồi, không tồi, cái đầu nhò này vẫn còn chút thông minh.” Anh khen xong liền bỏ mặc Tưởng Nguyệt đứng một bên, khóe môi khẽ nhếch lên, bước nhanh đến chỗ An Vân Thương, lặng lẽ lấy hành lý trong tay cô rồi đi về phía trước.
An Vân Thương xoa hai tay vào nhau, cô không xách hành lý, cũng không muốn đi cùng Chu Ảm mà đứng yên tại chỗ chờ Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt choáng váng, quả nhiên cô đoán không sai, anh họ thật xấu xa, dám đem cô ra để ngụy trang, lừa An Vân Thương đến đây. Anh ấy muốn sống chung với Vân Thương, chuyện này thật đáng sợ.
Tưởng Nguyệt cảm thấy mình giống như đang lừa dối Vân Thương, trong lòng ngàn lần xin lỗi cô bạn, nhưng nghĩ lại thấy anh họ mình cũng không tồi, hơn nữa anh ấy thật lòng với vân Thương, nếu hai người có thể ở bên nhau, nhất định sẽ rất tốt.
Nghĩ như vậy nên Tưởng Nguyệt vứt bỏ buồn bực sang một bên, chạy đến vỗ vai An Vân Thương, cười to: “Sao không đi theo? Cậu đứng ngây ra đấy làm gì?”
“Mình chờ cậu, ai bảo cậu chậm như rùa.” An Vân Thương trừng mắt liếc xéo Tưởng Nguyệt, cô không muốn đi theo có được hay không, chẳng lẽ cứ thế không biết xấu hổ mà bám theo bên cạnh Chu Ảm à?
Tưởng Nguyệt không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng kéo An Vân Thương bước về phía Chu Ảm.
Tưởng Nguyệt nói cô ấy thuê nhà ở một mình, trên thực tế đây là nhà của Chu Ảm mua trước đây, vừa được sửa sang lại nhưng vẫn chưa có thời gian đến ở. Nơi đây rất sạch sẽ, có ba phòng ngủ, hai phòng dành cho khách, hai phòng vệ sinh và nằm trên tầng 17, giao thông xung quanh khu vực rất thuận tiện. Trước đây Chu Ảm vẫn sống ở nhà của Tưởng Nguyệt, đang tính một thời gian nữa sẽ chuyển đến đây. Nhưng trước mắt cứ để hai cô gái này vào ở trước, thế cũng rất tốt, coi như để cho An Vân Thương từ từ làm quen với nơi đây, sau này sống lâu dài cũng tiện hơn.
Chu Ảm mang hành lý của Vân Thương vào một phòng, lúc ra ngoài thay dép đi trong nhà thì hai cô gái kia mới thong thả đi vào.
Trước kia lúc mới bắt đầu sửa sang lại nơi này Tưởng Nguyệt có tới một lần, nhưng sau khi hoàn thành xong, cô vẫn chưa tới xem thử. Cô vội vàng cởi giày đá sang một bên, thay dép mang trong nhà rồi chạy ngay vào trong, vừa chạy vừa la lên thích thú, lúc thì nói chỗ này đẹp, lúc lại nói chỗ kia không phải là màu cô thích.
An Vân Thương không hưng phấn như Tưởng Nguyệt, cô hơi ngạc nhiên. Rõ ràng Tiểu Nguyệt nói cô ấy ở một mình bên ngoài rất sợ, nhưng cô lại cảm thấy hình như đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt đến đây?
“Em khó cởi giầy sao? Để anh giúp.” Chu Ảm đứng bên cạnh nhìn An Vân Thương, thấy cô vừa cởi giày, vừa nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì, anh đột nhiên đi tới, lên tiếng hỏi.
Lúc này An Vân Thương mới phát hiện anh đang đứng đợi ở bên cạnh, cô nhanh chóng đổi giày, từ chối anh: “Không cần đâu, em tự làm được rồi.”
Đổi giày xong, cô bước nhanh qua người anh để đi tìm Tưởng Nguyệt, không biết cô ấy chạy tới chỗ nào rồi.
Chu Ảm thấy bóng dáng hoảng sợ chạy trốn của cô đành khẽ thở dài.
Anh đáng sợ như vậy sao? Sao anh không cảm thấy nhỉ?
An Vân Thương tìm được Tưởng Nguyệt đang nằm xoài trên chiếc giường lớn trong một căn phòng thuộc trường phái tone màu lạnh. Cô đi vào, đưa tay vỗ lưng Tưởng Nguyệt: “Ngồi dậy đi nào, cậu còn chưa nói cho mình biết mình ở phòng nào đấy?”
“À, cậu cứ chọn một phòng đi, ngoại trừ phòng này, cậu có thể chọn bất cứ phòng nào.” Tưởng Nguyệt vẫn không ngồi dậy, vừa nhoài người trên giường vừa nói.
An Vân Thương nhìn lướt qua căn phòng, cô không thích màu sắc lạnh lẽo thế này. Cô xoay người ra khỏi phòng, nhưng đụng phải Chu Ảm ở ngoài cửa, trong tay anh xách theo hành lý của cô thấy cô bước ra, anh bèn hỏi: “Em muốn ở phòng nào, anh mang hành lý vào giúp em.”
“Sao có thể như vậy được, em không đồng ý.” An Vân Thương cương quyết từ chối, dùng sức lắc đầu.
Vì để bảo vệ mình, cô không muốn ở trong cuốn tiểu thuyết này nói chuyện yêu đương với bất cứ ai, giờ sao có thể đồng ý với yêu cầu của Chu Ảm. Hơn nữa Chu Ảm chỉ là một nhân vật phụ, nếu đồng ý với a, không biết nội dung tiểu thuyết có bị thay đổi sang chiều hướng vô cùng xấu hay không, cô vẫn nên cẩn thận mọi chuyện, không thể vô ý đi trêu chọc vào đàn ông thì hơn.
Nghe cô nói không đồng ý, Chu Ảm cảm thấy hơi buồn.
Trong lúc hai người vẫn đang giằng co ở trên sàn nhà thì cửa phòng đột ngột bị mở ra, bên ngoài vang lên giọng nói của dì Lâm Trầm Nguyệt: “Vân Thương, con…” Nhìn thấy đôi trẻ trong phòng đang ôm chặt nhau nằm dưới đất, Lâm Trầm Nguyệt chưa kịp nói hết câu đã ngây ra.
Mà hai người nằm trên sàn nhà cũng bị hành động bất ngờ của Lâm Trầm Nguyệt làm cho sửng sốt một lúc lâu, chưa kịp phản ứng lại.
Ái chà… Hình như có người nào đó đã khôi phục lại ý thức rồi nhưng vẫn không muốn buông cái người ngốc nghếch này ra, nên làm bộ kinh ngạc nhìn trân trân người đang đứng ở cửa, yên lặng không nói gì.
Những người có mặt đều sững sờ trước tình cảnh này. Bỗng Tưởng Nguyệt ở sau lưng Lâm Trầm Nguyệt đột nhiên hét to: “Anh, sao anh lại ôm Vân Thương nằm ở đó?”
“A, đúng vậy, Tiểu Ảm sao con lại ôm Vân Thương như vậy?” Lâm Trầm Nguyệt tỉnh táo lại, kinh ngạc nhíu mày hỏi Chu Ảm.
Lúc này Chu Ảm mới không đành lòng buông An Vân Thương ra, sau đó thuận miệng cười nói: “Chúng con đang chơi trò chơi, xem thể lực của ai lớn hơn, sự thật đã chứng minh, thể lực của con vẫn lớn hơn so với Vân Thương.”
Ôi trời ạ! Người đàn ông này còn có thể tùy tiện nói ra một lý do hoàn hảo như vậy, An Vân Thương liếc anh một cái, thầm nghĩ anh thật xấu xa. Nhưng vì không muốn để dì phải lo lắng, cô đành phải gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, tụi con chỉ là đang so thể lực mà thôi, dì đừng nghĩ nhiều quá.”
Lâm Trầm Nguyệt cũng không so đo nữa. Bà bước vào trong kéo tay An Vân Thương, vui vẻ cười nói: “Vân Thương à, mấy ngày nay dì thấy tâm tình con không tốt, dường như con ở đây cũng không được thoải mái lắm, dì định để con về ở với bà ngoại một thời gian, nhân tiện chăm sóc cho bà. Có điều, dì vừa mới trò chuyện với tiểu Nguyệt, con bé nói đang thuê một căn nhà, nhưng chỉ ở một mình rất cô đơn và cũng hơi nguy hiểm nữa, muốn con chuyển sang ở cùng con bé, dì cảm thấy các con còn trẻ, cũng tâm đầu ý hợp, lại là bạn thân của nhau, nghĩ thấy ý này cũng rất hay cho nên định hỏi con là muốn đến ở với bà ngoại, hay đi cùng Tiểu Nguyệt ra ngoài ở cho thoải mái?”
Lâm Trầm Nguyệt vừa nói xong, Tưởng Nguyệt đã chạy tới kéo tay của An Vân Thương, nhìn cô chớp chớp mắt: “Vân Thương, mình đang ở một mình bên ngoài rất sợ, cũng không có ai chơi cùng nữa, cậu mau đến ở cùng với mình đi.”
Ở nơi này, vì cả ngày phải tránh mặt Lương Mạc Sâm nên cô luôn cảm thấy phiền phức và mệt mỏi, cho nên khi nghe thấy đề nghị của dì và Tưởng Nguyệt, cô cảm thấy rất tốt. Đúng là cô nên đi ra ngoài, không thể cứ ở mãi trong nhà như vậy được.
Nhưng, rốt cuộc nên đi đến nhà bà ngoại hay sang ở cùng với cô bạn thân đây?
Suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng An Vân Thương quyết định đến ở cùng Tưởng Nguyệt. Nguyên nhân chính là bởi vì cô chưa từng ở chung với bà ngoại, An Vân Thương trước kia là do bà ngoại nuôi lớn, cô sợ mình sẽ bị phát hiện ra không phải là An Vân Thương thật. Để an toàn, tốt nhất cô nên đi theo Tưởng Nguyệt.
Dù sao Tưởng Nguyệt không phải là nhân vật xấu, ở cùng với cô ấy cô sẽ không lo mình bị làm hại, cũng tránh mặt được Lương Mạc Sâm, ý này rất hay.
“Dì nghĩ con nên đến ở với Tiểu Nguyệt, không nên để con đến quấy rầy bà ngoại thì tốt hơn.”
Lâm Trầm Nguyệt vui vẻ vuốt hai má An Vân Thương: “Vân Thương, con phải ngoan ngoãn ở cùng với Tiểu Nguyệt đó, lâu lâu lại đến thăm dì, đợi khi nào con cảm thấy tâm trạng tốt lên thì hãy trở về, hiểu không? Còn nữa, con đừng hiểu lầm là dì muốn đuổi con đi, chỉ là dì không muốn nhìn thấy con ở đây mà không được thoải mái.”
“Con hiểu mà, dì cũng đừng nghĩ nhiều, dì là người thân của con, dì đối xử tốt với con thế nào con đều biết, con không bao giờ nghĩ xấu về dì như vậy đâu ạ.” An Vân Thương ôm Lâm Trầm Nguyệt, an ủi bà.
Sau khi An Vân Thương đồng ý, buổi chiều Lâm Trầm Nguyệt và Tưởng Nguyệt cùng nhaucô thu dọn hành lý, xem Chu Ảm như chân bốc vác, bắt anh mang hành lý của cô lên xe, sau đó ở lại Lương gia dùng cơm. Cuối cùng cô được dì Trầm Nguyệt tiễn ra cửa, lên xe rời đi.
An Vân Thương ra khỏi nhà rất vội vã, đương nhiên lúc ấy chính cô, Chu Ảm, Tưởng Nguyệt và dì Lâm Trầm Nguyệt đều không nghĩ như vậy. Cho đến buổi tối Lương Mạc Sâm về nhà ngồi ăn cơm với ba mình và Lâm Trầm Nguyệt, nghe được tin An Vân Thương đã chuyển ra ngoài, cả người hắn sững sờ đến ngây người.
Hắn chưa bao giờ nghĩ cô gái từng điên cuồng quấn lấy hắn lại lặng lẽ rời đi như vậy. Trước đó cũng không hề báo cho hắn biết hay để lại một câu nói nào.
Không hiểu sao Lương Mạc Sâm lại cảm thấy rất tức giận. Anh thật sự muốn nổi nóng, muốn đánh người, muốn đập vỡ tất cả mọi thứ…
Khi xe dừng lại, An Vân Thương và Tưởng Nguyệt vẫn còn đang cười đùa vui vẻ, Chu Ảm quay đầu nhìn, tuy thấy hai người tươi cười rất đẹp, nhưng anh cũng không thể chờ được nữa.
“Tới nơi rồi, xuống xe thôi.” Anh lên tiếng, nhắc nhở hai cô gái còn chưa hay biết xe đã dừng lại.
Hai cô gái nghe anh nói mới để ý xung quanh. An Vân Thương thì mỉm cười vui vẻ xuống xe đi lấy hành lý, còn Tưởng Nguyệt lại cười nham hiểm nhìn Chu Ảm: “Anh, sự thực là em không ra ngoài ở, anh nói chúng ta nên giải thích như thế nào với An Vân Thương về lời nói dối khi nãy đây?”
“Nhà không phải đang ở trước mặt đây hay sao, bây giờ em ở đây cùng cô ấy vài ngày, buổi tối anh cho người mang quần áo đến.” Chu Ảm căn dặn một vài câu đơn giản, sau đó xuống xe.
Tưởng Nguyệt vội vàng xuống theo, sốt ruột hỏi: “Sau đó thì sao?” Đừng nói là sau này cũng bắt cô ở bên ngoài với Vân Thương luôn đấy nhé?
“Sau đó?” Trên mặt Chu Ảm xuất hiện nụ cười làm cho người ta sởn tóc gáy: “Chuyện sau đó, em cảm thấy thế nào?”
“Em cảm thấy… Nhất định anh sẽ thay thế vị trí của em, rồi vào ở?” Tưởng Nguyệt đi đến bên cạnh Chu Ảm, nhỏ giọng đoán.
Chu Ảm xoa đầu em gái: “Không tồi, không tồi, cái đầu nhò này vẫn còn chút thông minh.” Anh khen xong liền bỏ mặc Tưởng Nguyệt đứng một bên, khóe môi khẽ nhếch lên, bước nhanh đến chỗ An Vân Thương, lặng lẽ lấy hành lý trong tay cô rồi đi về phía trước.
An Vân Thương xoa hai tay vào nhau, cô không xách hành lý, cũng không muốn đi cùng Chu Ảm mà đứng yên tại chỗ chờ Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt choáng váng, quả nhiên cô đoán không sai, anh họ thật xấu xa, dám đem cô ra để ngụy trang, lừa An Vân Thương đến đây. Anh ấy muốn sống chung với Vân Thương, chuyện này thật đáng sợ.
Tưởng Nguyệt cảm thấy mình giống như đang lừa dối Vân Thương, trong lòng ngàn lần xin lỗi cô bạn, nhưng nghĩ lại thấy anh họ mình cũng không tồi, hơn nữa anh ấy thật lòng với vân Thương, nếu hai người có thể ở bên nhau, nhất định sẽ rất tốt.
Nghĩ như vậy nên Tưởng Nguyệt vứt bỏ buồn bực sang một bên, chạy đến vỗ vai An Vân Thương, cười to: “Sao không đi theo? Cậu đứng ngây ra đấy làm gì?”
“Mình chờ cậu, ai bảo cậu chậm như rùa.” An Vân Thương trừng mắt liếc xéo Tưởng Nguyệt, cô không muốn đi theo có được hay không, chẳng lẽ cứ thế không biết xấu hổ mà bám theo bên cạnh Chu Ảm à?
Tưởng Nguyệt không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng kéo An Vân Thương bước về phía Chu Ảm.
Tưởng Nguyệt nói cô ấy thuê nhà ở một mình, trên thực tế đây là nhà của Chu Ảm mua trước đây, vừa được sửa sang lại nhưng vẫn chưa có thời gian đến ở. Nơi đây rất sạch sẽ, có ba phòng ngủ, hai phòng dành cho khách, hai phòng vệ sinh và nằm trên tầng 17, giao thông xung quanh khu vực rất thuận tiện. Trước đây Chu Ảm vẫn sống ở nhà của Tưởng Nguyệt, đang tính một thời gian nữa sẽ chuyển đến đây. Nhưng trước mắt cứ để hai cô gái này vào ở trước, thế cũng rất tốt, coi như để cho An Vân Thương từ từ làm quen với nơi đây, sau này sống lâu dài cũng tiện hơn.
Chu Ảm mang hành lý của Vân Thương vào một phòng, lúc ra ngoài thay dép đi trong nhà thì hai cô gái kia mới thong thả đi vào.
Trước kia lúc mới bắt đầu sửa sang lại nơi này Tưởng Nguyệt có tới một lần, nhưng sau khi hoàn thành xong, cô vẫn chưa tới xem thử. Cô vội vàng cởi giày đá sang một bên, thay dép mang trong nhà rồi chạy ngay vào trong, vừa chạy vừa la lên thích thú, lúc thì nói chỗ này đẹp, lúc lại nói chỗ kia không phải là màu cô thích.
An Vân Thương không hưng phấn như Tưởng Nguyệt, cô hơi ngạc nhiên. Rõ ràng Tiểu Nguyệt nói cô ấy ở một mình bên ngoài rất sợ, nhưng cô lại cảm thấy hình như đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt đến đây?
“Em khó cởi giầy sao? Để anh giúp.” Chu Ảm đứng bên cạnh nhìn An Vân Thương, thấy cô vừa cởi giày, vừa nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì, anh đột nhiên đi tới, lên tiếng hỏi.
Lúc này An Vân Thương mới phát hiện anh đang đứng đợi ở bên cạnh, cô nhanh chóng đổi giày, từ chối anh: “Không cần đâu, em tự làm được rồi.”
Đổi giày xong, cô bước nhanh qua người anh để đi tìm Tưởng Nguyệt, không biết cô ấy chạy tới chỗ nào rồi.
Chu Ảm thấy bóng dáng hoảng sợ chạy trốn của cô đành khẽ thở dài.
Anh đáng sợ như vậy sao? Sao anh không cảm thấy nhỉ?
An Vân Thương tìm được Tưởng Nguyệt đang nằm xoài trên chiếc giường lớn trong một căn phòng thuộc trường phái tone màu lạnh. Cô đi vào, đưa tay vỗ lưng Tưởng Nguyệt: “Ngồi dậy đi nào, cậu còn chưa nói cho mình biết mình ở phòng nào đấy?”
“À, cậu cứ chọn một phòng đi, ngoại trừ phòng này, cậu có thể chọn bất cứ phòng nào.” Tưởng Nguyệt vẫn không ngồi dậy, vừa nhoài người trên giường vừa nói.
An Vân Thương nhìn lướt qua căn phòng, cô không thích màu sắc lạnh lẽo thế này. Cô xoay người ra khỏi phòng, nhưng đụng phải Chu Ảm ở ngoài cửa, trong tay anh xách theo hành lý của cô thấy cô bước ra, anh bèn hỏi: “Em muốn ở phòng nào, anh mang hành lý vào giúp em.”