Nữ Chính Yêu Nam Phụ

Chương 32: Anh thực sự muốn nhốt cô lại ư?

“Anh muốn đem em nhốt ở đây ư? Chu Ảm, em không ngờ anh lại là một người như vậy.” An Vân Thương muốn đẩy anh ra nhưng phát hiện mình đã bị anh đè chặt cứng, không thể động đậy được.
“Cho nên anh mới nói em có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi. Đến bây giờ em mới biết anh là một người như thế nào ư, thật ra em hơi ngốc đấy.” Cô càng giãy dụa, anh càng đè chặt. Chu Ảm khẽ cười, trong mắt ánh lên tia gian trá, hoàn toàn không giống một Chu Ảm lúc dịu dàng, khi mạnh mẽ trước đó. Anh dường như biến thành một người khác, cả người tản ra khí thế yêu mị khiến người khác phải sợ hãi.
“Buông ra, cho dù thế nào tôi cũng phải rời khỏi đây, anh mau buông.” An Vân Thương nghiêng đầu qua chỗ khác, không thèm nhìn mặt anh.
“Em ngốc thật đấy, vất vả lắm mới lừa được em đi vào phòng của anh, làm sao anh để em có cơ hội chạy khỏi đây được?” Anh xoay người, ôm chặt cô vào trong ngực, lấy chân kẹp chặt đôi chân đang đá lung tung của cô, lúc này mới nói tiếp: “Hơn nữa, em bảo anh buông em ra, em nghĩ có thể sao? Anh đau khổ theo đuổi em nhiều ngày như vậy, thực sự chịu nhịn quá nhiều rồi.”
“Sao…?” Cô bị lời nói này làm kinh hãi đến mức suýt sặc nước miếng của chính mình.
“Anh nhịn lâu quá rồi, em cho anh cắn một cái đi, đưa cổ em ra đây nào.” Anh nói tiếp, sau đó há miệng ra, chuẩn bị cắn vào chiếc cổ trắng nõn của An Vân Thương.
“Đừng…” Trái tim cô sắp bắn ra ngoài rồi, cô hét lên một tiếng thất thanh.
Anh không phải quỷ hút máu đâu, chỉ cắn em một chút thôi, em sợ hãi thế làm gì?” Thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh cảm thấy hơi xót.
“Em đồng ý hôm nay không đi nữa, anh thả em ra được rồi.” Không phải cô lo lắng chuyện anh sẽ hút máu cô, anh cũng đâu phải ma cà rồng, nhưng cô còn chưa có nụ hôn đầu mà đã bị một người đàn ông không phải bạn trai cưỡng hôn… vào cổ, nghe thật kỳ quái.
“Dù sao em cũng không thể ra khỏi đây, tại sao anh lại phải đồng ý đề nghị này của em?” Chu Ảm không đồng ý, ngược lại còn nhanh chóng cúi xuống cắn nhẹ vào chiếc cổ trắng nõn của An Vân Thương, nhân lúc cô còn đang đờ người vì kinh ngạc, anh nói tiếp: “Vì sao khi em ở trước mặt anh luôn có vẻ ngây ngô rất đáng yêu như vậy, ngay cả từ chối anh cũng không dứt khoát được.”
“Em…” Cô như thế bao giờ? An Vân Thương đờ đẫn suy nghĩ mấy giây mới phục hồi lại được, chiếc cổ của cô vẫn bị anh tấn công liên tục, trước hết chưa nói đến chuyện có đau hay không, điều cô chú ý hiện nay là anh bảo cô vừa ngố vừa ngốc khiến cô nổi giận muốn đánh anh mấy cái cho hả. “Anh… anh có bệnh hả, em đã nói không thích anh mà, ép buộc một cô gái thì không phải là quân tử.”
“Chỉ là đùa một chút thôi, sao anh có thể ép buộc em được. Nếu nói là ép buộc, có phải em muốn nói anh cần phải làm tới nữa hay không…” Quả nhiên, anh đã lộ rõ bản chất rồi đấy. Chu Ảm mỉm cười nhìn cô nhưng không đứng dậy.
“Anh… đê tiện, vô sỉ!” Cô không làm gì được, chỉ có thể tức giận mắng.
“Anh nói thật, ngày mai Tiểu Nguyệt dọn ra ngoài, sau đó anh sẽ tới đây sống cùng em. Hiện giờ em cũng không có nơi để quay về, anh lại không thu tiền thuê nhà của em, còn làm cơm cho em ăn, anh tốt với em như vậy mà em toàn cự tuyệt anh, em làm anh buồn đấy nhé.” Chu Ảm không thèm để ý lời mắng của An Vân Thương, anh đưa tay nhéo nhẹ cái má phúng phính của cô, trên môi lúc nào cũng ẩn hiện một nụ cười nhẹ.
Cuối cùng cũng thành công ôm được người đẹp vào trong lòng, cảm giác này tốt đến mức anh không biết phải diễn tả nó như thế nào.
An Vân Thương biết dù mình có nói thế nào cũng không đả động được anh, chắc chắn anh sẽ không thả cô đi đâu, vậy cô đành phải phối hợp với anh vậy.
“Có phải anh muốn em làm bạn gái của anh? Nếu muốn em đồng ý, vậy anh phải đồng ý tôn trọng em.” Trước tiên phải đồng ý làm bạn gái của anh ta, sau đó nghĩ biện pháp ra ngoài.
“Làm bạn gái anh thì em vẫn có thể rời khỏi chỗ này, trừ phi…” Anh cười giảo hoạt, “Trừ phi em đồng ý với anh rằng sẽ ở lại đây, thỉng thoảng anh sẽ để em ra ngoài chơi một lúc.”
“Anh là biến thái à? Anh đang bắt cóc em đấy, đây là việc phạm pháp, em sẽ kiện anh.” An Vân Thương nổi giận, sao cô lại gặp phải một tên biến thái như vậy? Đúng là trước đây mắt cô mù rồi, Chu Ảm đúng là một tên biến thái!
Cô tưởng anh sẽ tin lời cô nói, sau đó mắc bẫy và cô sẽ tìm cách thoát ra ngoài. Nhưng không ngờ anh lại thông minh như vậy, biết rõ tích cách của cô, lại còn dùng điều kiện đó để cô không thể nổi giận với anh.
“Em cũng biết rằng mình đã bị anh bắt cóc, vậy em phải ngoan ngoãn, nếu làm anh tức giận, anh sẽ trừng phạt lên cơ thể em.” Bị cô gọi là biến thái, nụ cười trên mặt anh càng đậm, giọng nói cũng tinh quái hơn nhiều.
Trừng phạt lên cơ thể ư?
An Vân Thương vừa nghe thấy lời này, trí tưởng tượng phong phú đã bắt đầu hoạt động, trong đầu cô hiện ra đủ loại suy nghĩ không tốt khiến cô sợ run cả người, cô thở dài, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, em đồng ý với anh sẽ ở lại đây, không dọn đi nữa. Nhưng anh đừng động chạm nhiều như vậy, em không quen, cảm giác rất khó chịu.”
“Nếu em đã đồng ý làm bạn gái của anh, chẳng phải sau này chúng ta sẽ rất ngọt ngào sao, cho nên ngay từ bây giờ chúng ta nên luyện tập nhiều hơn, tránh việc sau này không quen, không hòa hợp được với nhau, em thấy sao?” Anh vẫn cố gắng lái theo ý có lợi cho mình, nhưng cô đã đồng ý không rời khỏi đây, còn chịu làm bạn gái của anh, điều này làm Chu Ảm cảm thấy rất hưng phấn.
“Chu Ảm! Em thực sự không chịu nổi mà.” An Vân Thương thẳng thắn quay đầu trừng mắt nhìn anh, sắc mặt nghiêm lại.
Không ngờ, cô vừa quay đầu mở miệng mắng, hàm răng đã đụng trúng cằm của anh.
Cú va chạm không mạnh lắm, nhưng lại dọa cô sợ đến ngây người.
Chu Ảm cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, anh cũng im lặng vài giây, nhưng nhanh chóng bắt được nhịp, thừa dịp cô chưa kịp phản ứng, anh nắm nhẹ chiếc cằm của cô, dịu dàng hôn lên đôi môi ngọt ngào.
-
Cả đêm hôm đó An Vân Thương bị mất ngủ, cô không thể ngủ được một chút nào.
Tên xấu xa Chu Ảm dám hôn cô, hơn nữa cô lại không thể phản kháng, sức lực của anh quá lớn, cô không giãy ra được.
Nhưng khi anh hôn cô đến không biết trời đất là gì nữa thì lại vội vã đẩy cô ra, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại. Lúc đó An Vân Thương còn đang nằm thở ở trên giường, mãi mới điều hòa được nhịp tim và hơi thở, vội vàng rời khỏi giường tới mở cửa, cô phát hiện cửa không mở được. Thì ra Chu Ảm đã khóa cửa lại, cô còn tưởng tượng bên ngoài anh đang dùng cả bàn ghế chặn lại cửa phòng của cô ấy chứ.
Anh… thực sự nhốt cô ở trong phòng!
An Vân Thương đau đầu ngồi bệt xuống sàn nhà, cố gắng nhớ lại tại sao mình lại để anh để mắt tới. Đáng tiếc, dù nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao Chu Ảm lại có ý muốn chiếm hữu cô mãnh liệt như vậy? Còn lừa gạt đưa cô đến đây?
Nói đến chuyện này, cô lại nhớ tới người bạn tốt Tưởng Nguyệt của mình. A aaaa – chẳng lẽ cô ấy cũng biết việc này, còn cố ý giúp Chu Ảm?
An Vân Thương muốn đi tìm Tưởng Nguyệt để hỏi cho rõ ràng, nhưng bây giờ cô không ra ngoài được, gọi điện thoại cũng khó khăn, giờ này đã khuya, ai cũng đi ngủ và tắt máy hết rồi.
An Vân Thương đành đi vào phòng tắm đánh răng một lúc, sau đó định lên giường đi ngủ. Suy nghĩ tích cực thì cũng thấy rằng nụ hôn hôm nay có cảm giác không tệ.
Có điều, dù nằm trên giường tự thôi miên chính mình, nhưng đến khi mặt trời mọc cô vẫn chưa ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, ánh mắt cười tà cùng cảm giác đôi môi của Chu Ảm lại xuất hiện trước mắt cô, khiến cô tức điên muốn xông ra ngoài đánh cho anh một trận.
Cứ như vậy lăn lộn một đêm, sáng sớm hôm sau cô uể oải lê thân xuống giường, bắt đầu thu dọn quần áo của mình.
Đúng lúc đó cửa phòng bậtở, Tưởng Nguyệt bưng đồ ăn sáng đi vào.
“Vân Thương, cậu dậy rồi à? Lại đây ăn sáng đi.” Tưởng Nguyệt cười tít mắt, trông rất giống một chú cừu non vô hại.
An Vân Thương vừa nghe thấy giọng nói của Tưởng Nguyệt, lập tức nhảy ra từ sau cánh cửa tủ quần áo, nắm lấy tay Tưởng Nguyệt và vật cô xuống sàn, trong mắt bốc lên lửa giận: “Tưởng Tiểu Nguyệt, cậu dám giúp anh họ cậu lừa mình, cậu có biết là anh ấy đã nhốt mình ở trong phòng không, anh ấy bị bệnh thần kinh hả? Tại sao cậu lại muốn hại mình, mình cắn chết cậu.”
“Aaaa, cổ cậu bị con gì cắn vậy?” Tưởng Nguyệt đẩy An Vân Thương đang nổi trận lôi đình ra, mặt cô đỏ hồng chỉ vào dấu vết mờ mờ trên cổ của An Vân Thương.
“Còn có thể là ai, đương nhiên là do tên anh họ biến thái của cậu làm đấy. Mình mặc kệ, mình muốn rời khỏi đây, cậu đã hứa với dì Trầm Nguyệt sẽ chăm sóc cho mình thật tốt, giờ cậu phải đưa mình ra ngoài.” An Vân Thương lắc Tưởng Nguyệt. “Cậu phải đưa mình ra ngoài ngay lập tức, mình sẽ không tính toán chuyện cậu bắt tay với anh họ lừa gạt mình.”
Tưởng Nguyệt cảm thấy có lỗi khi đã lừa An Vân Thương, nhưng ngẫm lại cô thấy ông anh họ đẹp trai của mình cũng rất xứng với cô bạn thân này, nếu không tác thành được cho họ thì quá lãng phí, cô đành chu mỏ, tiếp tục cầu xin tha thứ: “Xin lỗi Vân thương, mình không phải cố ý muốn gạt cậu đâu, nhưng hiện giờ mình thật sự không thể đưa cậu ra ngoài. Cậu nghĩ mà xem, giờ cậu quay về Lương gia cũng không tiện, mà ở đây bên cạnh anh họ mình cũng rất tốt, tại sao cậu lại không muốn tiếp nhận anh ấy? Anh họ mình không phải là người xấu, tính cách chỉ hơi mãnh liệt quá thôi, chẳng phải phụ nữ vẫn thường thích đàn ông độc tài đó sao, giống như trước kia cậu từng thích Lương Mạc Sâm vậy, chẳng phải hắn ta cũng là một tên độc tài ngang ngược đó sao?”
“Được rồi, được rồi, miễn bàn tới tên Lương Mạc Sâm, nếu cậu không thể giúp mình vậy mình đành phải tự nghĩ ra biện pháp vậy. Chu Ảm cũng không phải là mafia, anh ấy không có khả năng để mắt tới mình cả đời.” Coi như An Vân Thương đã biết lòng của cô bạn thân này rồi, nhưng cô cũng không oán trách Tưởng Nguyệt, cô ấy cũng không làm điều gì quá đáng tổn thương đến cô. Việc cô rơi vào tay Chu Ảm cũng là do cô ngốc thôi, như Chu Ảm nói vậy, chính vì cô quá ngốc nên mới không biết đây là thiên la địa võng do anh ta giăng ra.
Tưởng Nguyệt nghe An Vân Thương nói vậy, hơi nóng nảy cau mày: “Vân Thương, mình cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, điều mà phụ nữ chúng ta luôn tìm kiếm chẳng phải là một người đàn ông tốt cho mình sao. Mình đảm bảo với cậu, anh họ của mình tuyệt đối chung thủy, cậu đồng ý với anh ấy đi, dù sao hiện giờ cậu cũng chưa có bạn trai, tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà.”

back top