Edit: Meimoko
Bầu trời xanh thăm thẳm, biển Trạm Lam mênh mông bát ngát, trong không khí cũng ngửi thấy vị măn của muối. Đó là hương vị thuộc về đại hải. Gió biển vù vù thổi, tới gần biển lớn thời tiết quả thật tương đối nóng lên, gió biển từng trận thổi qua cảm giác hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.
Dưới sự hướng dẫn của Tô La, cong cong quẹo quẹo, cuối cùng sau năm ngày, bọn họ cũng đặt chân đến nơi chưa từng đến bao giờ.
Bến tàu rất lớn, khắp nơi đều là phu thợ khuân vác đi tới đi lui. Bởi vì trời nóng nực, những phu thợ này càng để lộ thân hình tráng kiện rám nắng. Mắt Tô La mở to hết cỡ, thẳng đến khi Tần Nhạc nheo con ngươi lại thập phần khó chịu giống như một cái tát trực tiếp trùm lên trên nhãn tình của nàng, khiến nàng hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
“Không có người đến tiếp sao?” Bùi Mặc Hải nhăn hàng mi anh tuấn lên, quan sát chung quanh, nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi.
Bùi Mặc Vân bởi vì không thể bỏ dở công việc gây dựng lại sản nghiệp của Bùi gia, dù muốn đi cũng không đi được. Nhưng mà như thế coi như có thể thuận tiện chiếu cố lão Cốc chủ, miễn cho Bùi Mặc Hải lại lo lắng.
“Thôi, nơi này diễm dương cao chiếu ( nắng gắt), đi tìm tkhách điếm nghỉ ngơi một chút trước đi đã.” Tần Nhạc khẽ nhíu mày, nhìn Tô La đã bị nắng mặt trời chiếc đến mặt đỏ bừng gò má, nhịn không được mở miệng.
Khí trời thật nóng, mọi người không có bất kì dị nghị gì, đi đến khách điếm gần nhất.
Vừa đi vào khách điếm – - -
‘XÍU…UU! – -’ tiếng kình phong xẹt qua, Bùi Mạch Ninh biến sắc, lập tức thả người nhảy khỏi chỗ. Một mũi tên không biết từ đâu bay tới, hiện tại đã cắm vững vàng trên chiếc cột nhà.
Mũi tên hạ xuống xong, mấy nam nhân cũng ngay lập tức đuổi theo về hướng mà mũi tên bay tới với tốc độ cực nhanh.
Bùi Mạch Ninh nhíu mày đi qua xem, đem mũi tên kia giật xuống. Đầu mũi tên quả thực có một phong thư. Bùi Mạch Ninh mở ra xem, mắt phượng chớp chớp, khóe miệng nhếch lên cười lạnh. Đối phương thật đúng là tốn không ít công sức, chẳng lẽ chỉ vì một việc kết nhân thân thôi sao? Thật sự làm cho người ta khó có thể tha thứ.
Đang nghĩ thì mấy người Tư Không Thu Trạm đã trở lại. Trong tay bọn họ còn kéo theo một nam nhân cường tráng đang run lẩy bẩy. Thoạt nhìn, người này cũng chẳng khác mấy kẻ phu thợ ngoài kia là mấy.
“Nói mau, các ngươi rốt cuộc có mục đích gì.” Tô La mắt tỏa sáng lập tức ra oai, làm bộ dạng thẩm vấn.
” Các vị… đại nhân… đại hiệp….. thật sự không liên quan đến tiểu nhân! Có người đưa… tiền bảo tiểu nhân ….ở đây bắn tên! Tiểu nhân chỉ… làm việc này…. vì tiền thôi ạ!” Nam nhân cường tráng kia sắc mặt càng lúc càng khó coi, hiển nhiên là bị Tư Không Thu Trạm và bọn họ cho hù dọa đến run rẩy lắp ba lắp bắp.
“Hừ, người làm sao mà biết chúng ta đến đây? Còn dám nói sạo? Mau đem Bùi bá phụ giao ra đây cho ta.” Tô La vung loạn nắm tay nhỏ lên, một mặt ‘Hung thần ác sát’ ép hỏi.
“Cô nãi nãi à, thật sự chuyện này không liên quan đến tiểu nhân! Người nọ nói, chỉ cần thấy cô nương thì phải bắn tên này ngay.”Nam nhân cường tráng kia khóc không ra nước mắt, y cam đoan lời y nói đều là sự thật.
“Cái gì? Nhìn thấy cô nương liền bắn tên? Ngươi điên rồi sao?” Tô La trừng lớn đôi mắt đẹp.
“Á, ở nơi này của chúng tiểu nhân có rất ít cô nương nào giống như hai vị tiểu thư đây! Phần lớn bọn họ đều ăn vận y phục vải thô, cho nên chỉ cần nhìn một cái là phát hiện ra ngay.”Nam nhân cường tráng kia lập tức giải thích.
“Phải không?” Tô La hồ nghi nhìn tên nam nhân cường tráng.
“ Chắc chắn là như vậy, không sai đâu! Ta vừa rồi có hỏi qua những người khác, họ nói nơi này chủ yếu là những người đi làm thuê, ở đợ cho nhà giàu.” Tần Nhạc khoan thai quơ quơ ống tay áo, ôm Tô La vào lòng, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Thôi, thả hắn đi, những người kia khẳng định là không ở nơi này.” Bùi Mạch Ninh đột nhiên mở miệng, giơ giơ giấy trong tay lên.
“Đây là…..” Tư Không Thu Trạm nhíu mày. Bây giờ đối với giấy viết thư như vậy hắn hoàn toàn không có một chút hảo cảm nào, chỉ sợ lại nhìn thấy một tờ hôn ước nữa.
Bùi Mạch Ninh lập tức đưa cho mấy người bọn họ đọc. Sắc mặt ai nấy đều cổ quái như nhau.
“Ngồi thuyền ư?” Bùi Mặc Hải kinh ngạc thốt lên, mặt mày mày xanh xao.
“Đúng vậy, đối phương muốn chúng ta ngồi lên chiến thuyền, còn về phần mục đích, đến thì khắc biết.” Bùi Mạch Ninh khẽ cười nói, nửa điểm lo lắng cũng không có.
“Đối phương rốt cuộc là người thế nào?” Mấy người hồ nghi, nhưng mà cũng đã xác định tên nam nhân cường tráng đây không phải là kẻ muốn tìm họ cho nên thả hắn đi.
Chiếc chiến thuyền kia thoạt nhìn hết sức rộng rãi thoải mái, thuyền viên cùng thuyền trưởng đều nhiệt tình cởi mở, không có lấy nửa điểm khiến người ta thấy nghi kị. Xem ra, những người này không phải là thủ hạ của đối phương.
Mà bọn họ cũng nói, chiếc thuyển này đi đến một hỏi đảo trong nước. Nghe nói hải đảo kia tương đối phong phú thực vật, không ít thương nhân đều cho người đến đó mua hàng hóa. Cho nên có một con thuyền lớn đi đến hải đảo đó cũng là chuyện rất bình thường.
Mấy người ở trên đất liền dùng cơm xong mới lên thuyền ngồi. Có một điều chính là, bữa trưa ăn xon cư nhiên không phải trả tiền.
Mấy nam nhân sắc mặt đều trắng bệch, hoàn toàn không chịu được chính là Bùi Mặc Hải. Thực không nhìn ra y thuật cao siêu như Bùi Mặc Hải lại có bệnh say sóng. Từ khi thuyền bắt đầu nhổ neo, hắn thật sự chỉ muốn nhảy ngay xuống biển mà rời khỏi.
Tần Nhạc tuy không nôn mửa nhiều, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch. Đến ngay cả Tô La cũng chỉ ngồi lẳng lặng, hoàn toàn mất hết bộ dạng mạnh mẽ linh hoạt khi ở trên đất liền, tựa trên người Tần Nhạc, hiện tại trông cũng rất yếu.
Người hoàn toàn không sao chỉ có Bùi Mạch Ninh cùng Tư Không Thu Trạm. Có thể do linh hồn bất đồng, bọn họ ngồi ở trên thuyền, một chút cũng không sao, nửa điểm phản cảm cũng đều không có. Thậm chí còn thích ý ở bên kia câu cá. Bọn họ như vậy làm cho những người đi theo ghen tỵ đỏ cả con mắt.
Thuyền lớn hơi lay động một chút, biển lớn nên thường thường thuyền sẽ bị chao đảo. Bùi Mặc Hải thật sự muốn chết đi cho rồi, “ bệnh” này hắn chịu không nổi.
Đến lúc chạng vạng tối, bọn họ này mới nhìn thấy một hòn đảo ở cách đó không xa.
“Trời ơi, rốt cục cũng đến rồi! Mau, mau lên!” Tô La thiếu chút nữa kích động muốn khóc. Khổ ải như nằm trong cối xay này cuối cùng cũng chấm dứt. Bùi Mặc Hải thậm chí đã nằm hẳn ra, hoàn toàn không đứng dậy nổi. Cũng may thuốc của hắn có thể điều hơi một chút, sau khi nuốt vào có thể bổ sung thêm thể lực.
Tuy rằng từ trên thuyền nhìn đến thì hòn đảo kia có vẻ rất nhỏ, nhưng đến lúc chân chính cập bến mới thấy nó thật ra khá rộng lớn. Trăng đã treo cao, bọn họ cũng đã đói bụng đến cực hạn. Tuy rằng trên thuyền này có đồ ăn, nhưng bọn họ nếu ăn vào thì cũng nôn hết ra cho nên không ăn. Có thể bình yên ngồi ăn thứ này thứ nọ chỉ có đôi phu thê kia.
‘Rầm rầm’, tiếng sóng vỗ rầm rì bên tai. Đến nơi rồi nên cảm giác cũng khá lên nhiều, Bùi Mặc Hải gần như nửa tựa vào trên người Tần Nhạc, cùng chống đỡ thân thể của nhan. Tô La vừa bước lên đất liền đã khôi phục vẻ linh hoạt như bình thường, hoàn toàn không còn bộ dáng uể oải như lúc ngồi trên thuyền. Thật đúng là kỳ tích.