“Kỳ thực… Đồ nhi kia của ta trời sanh tính lãnh đạm, người bình thường căn bản còn chưa thấy mặt của hắn thì đã bị đuổi đi.” Lão Cốc chủ kia thở dài nói, làm như đối kia đồ nhi cũng là đành chịu.
“Ồ? Cả chúng ta cũng không thể gặp sao?” Úy Kỳ Dương cả kinh sợ hãi kêu lên. Không thể gặp?! Vậy hắn sư huynh làm thế nào đây?
“Ha ha, các ngươi tự nhiên là không thể gặp được, nhưng, vị cô nương này…. ta nghĩ đồ đệ của ta nhất định sẽ gặp.” Lão Cốc chủ thần bí cười cười, ánh mắt nhìn phía Bùi Mạch Ninh, có chút cười cười nhưng lại rất kiên định.
Bùi Mạch Ninh chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Tô La, chỉ thấy Tô La cũng nhún vai nói :”Sư đệ kia của ta quả thật rất lãnh đạm, ngay cả ta thân là sư tỷ mà hắn cũng chẳng thèm để vào trong mắt! Lão nhân nói như vậy khẳng định là có nguyện cơ của lão! Cứ đi thử đi!”
Chậc chậc, trong chớp mắt xưng hô liền thay đổi, Tô đại tiểu thư này thực không phải nữ tử bình thường!
“Một khi đã như vậy, hãy để cho ta gặp mắt hắn một lát.” Bùi Mạch Ninh trực tiếp nói, dù sao kết quả cuối cùng đều giống nhau. Chỉ cần người kia giúp đỡ là được, và nàng cũng đang tự hỏi người kia là ai.
“Ninh nhi…” Tư Không thu trạm nhăn mày kiếm lại, con ngươi màu hổ phách của hắn lộ ra hàn khí. Hắn không thích lão Cốc chủ nói những lời này, đồ nhi kia của lão cổ quái như vậy, hắn làm sao yên tâm để Ninh nhi đi gặp tên đó một mình được?
“Không có việc gì! Dù sao đây là Dược Vương Cốc, làm sao họ có thể để cho ta gặp chuyện không may, có phải không, Cốc chủ?” Bùi Mạch Ninh cười như không nhìn lại lão cốc chủ kia, ý tứ hiện lên rõ ràng trong mắt nàng.
Lão Cốc chủ không hiểu sao lại cảm thấy phát lạnh, nuốt nuốt nước miếng, cố gắng giữ vẻ bình thản bề ngoài gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: tiểu tử kia làm sao có thể làm ngươi bị thương, một phần cũng không thể, tuyệt đối yên tâm.
Kiến trúc khác với Dược Vương Cốc, đây là một tiểu lâu tọa lạc giữa hồ nước trong khu rừng trúc, vừa tới gần liền có thể ngửi thấy một cỗ trúc hương thơm ngát.
Bùi Mạch Ninh quay đầu lại nhìn, Tư Không Thu Trạm đang đứng cách hồ nước nhìn nàng. Màu hổ phách trong mắt hắn thâm thúy vô cùng, môi mỏng khẽ nhếch, giống như có chút không yên lòng.
Nàng lộ ra một chút mỉm cười, vẫy vẫy tay với hắn, sau đó liền đi vào tiểu lâu bằng trúc kia. Phảng phất không có mùi nguy hiểm, nàng cũng chẳng để ở trong lòng chuyện này, bởi vì nàng có năng lực bảo hộ chính mình.
Một bước vào trong nhà, nàng ngửi thấy một dòng mùi thuốc. Không hổ là Dược Vương Cốc, trong tầm mắt nàng đều là dược liệu cực kỳ trân quý, chính giữa phòng là một lô hương bằng đồng. Mùi thuốc bay ra bên ngoài chủ yếu đều là bắt nguồn từ đây.
Nàng nhìn những lọ thuốc khác nhau, dược phòng này được bày biện vô cùng sạch sẽ và gọn gàng, mọi vật đều có trật tự riêng, có thể nhận thấy chủ nhân của chúng là người tương đối cổ quái.
“Người nào dám tiến vào căn nhà trúc của ta?” Đúng lúc Bùi Mạch Ninh đang suy xét, một thanh âm lạnh lùng trong trẻo đột nhiên vang lên.
Ngước mắt nhìn lại, Bùi Mạch Ninh hơi mở to mắt mà kinh ngạc. Khuôn mặt như thanh nguyệt, khí chất khiến người không dám mạo phạm, tóc đen chỉ dùng một cây trâm nhẹ nhàng búi lên, con ngươi đen sẫm giờ phút này nhìn nàng chằm chằm, dò xét, đánh giá.
Nam nhân này chưa tính là cực kỳ đẹp mắt, ít nhất so ra còn kém Úy Kỳ Dương mặt hoa đào kia, cũng không tuấn mỹ bằng Tư Không Thu Trạm, lại cố tình khiến người ta có cảm giác không thể theo kịp, phảng phất giống như thần tiên trên trời, cao quý không thể xâm phạm.
Hai con ngươi đang nheo lại đột nhiên trợn to, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được, hắn vui mừng vạn phần, thần thái trong mắt thay đổi trong nháy mắt.
Nam tử chay như bay đến trước mặt Bùi Mạch Ninh, nhìn Bùi Mạch Ninh bằng ánh mắt kinh ngạc, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng. Bất chợt, có mùi thuốc hơi nồng xông thẳng vào hơi thở của Bùi Mạch Ninh.
“Ninh nhi, là muội ư? Ta thật sự không nghĩ muội có thể tìm đến chỗ ta!” Nam tử kia kích động không biết vì sao, Bùi Mạch Ninh thậm chí có thể cảm nhận được thân thể hắn đang khẽ run.
“Này… Ngươi là?” Bùi Mạch Ninh có chút xấu hổ hỏi, lặng lẽ nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn ta. Nàng thật sự là không quen với việc đối phương gặp mặt liền nhiệt tình như thế.
Nam tử kinh ngạc nhìn ánh mắt xa lạ của Bùi Mạch Ninh, trong mắt hắn chút bi thương, làm như nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng chạm đến mạch tượng trên tay nàng.
“Đáng giận, cái tên Việt vương gia kia không ngờ lớn mật như thế! Để cho muội bị ủy khuất, cũng may tâm mạch bây giờ đã ổn định. Phụ thân trước đó vài ngày đã phái người gửi thư tới, ta đã biết hết chân tướng sự tình. Yên tâm, có nhị ca ở đây, cho dù là ai cũng không khi dễ muội được!” Nam tử kích động nói, ánh mắt rạng rỡ.
Giờ này khắc này, Bùi Mạch Ninh mới chợt hiểu ra, nam tử trước mắt, dĩ nhiên là nhị ca mà nàng chưa từng gặp mặt trước kia – - Bùi Mặc Hải.