Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 56: Vợ chồng son

Tư Không Thu Trạm kiên trì làm cái máy lạnh, cả người tản ra lãnh khí, đứng cạnh cửa sổ, cũng không sợ đông lạnh bởi vì nhiệt độ ban đêm trên đỉnh Tử Vi này cũng không phải quá thấp.

 

“Còn không mau nằm ngủ, trời cũng đã tối đen như mực.” Bùi Mạch Ninh chỉ áo mỏng nằm ở bên trong giường. Buổi sớm hắn đều dậy luyện công, đây là thói quen tốt khi ở Lưu Vân điện, vì không muốn làm nàng thức giấc, hắn nằm ở phía bên ngoài giường.

 

Tư Không Thu Trạm không nói chuyện, bên trong gian phòng nhất thời yên tĩnh, Bùi Mạch Ninh hắt xì một cái, ù ù cạc cạc nhìn bóng lưng của hắn. Chẳng lẽ hôm nay bị kích thích gì hay sao? Từ lúc trở về đã chỉ yên lặng đứng đó, nàng còn tưởng hắn đang diễn kịch bi.

 

Bùi Mạch Ninh bĩu môi, không để ý tới sẽ hắn nữa. Hắn ngủ hay không cũng chẳng sao! ~ Vừa nghĩ vừa lẩm bẩm chiu vào trong chăn, sửa sang lại một chút, nàng đã buồn ngủ lắm rồi!

 

Tư Không Thu Trạm cứ chờ đợi, kết quả lại phát hiện phía sau lại truyền đến những tiếng hít thở đều đều. Hô hấp của hắn bị kiềm hãm, không thể tin nổi mà quay đầu lại, sững sờ nhìn nữ nhân trên giường đã sắp mơ màng tiến vào giấc mộng.

 

“Nàng….. nàng…..nàng,,,, nàng thế nào mà vẫn ngủ được?” Tư Không Thu Trạm thấy tức giận khi nương tử vô tâm như vậy. Lập tức, hắn chạy đến trên giường, dùng sức lay động Bùi Mạch Ninh, kéo nàng từ trong cơn mơ màng trở về. Hắn lay lay nàng đến mức nàng muốn ói ra, cơn buồn ngủ kia hoàn toàn tiêu tan.

 

“Ọe….., chàng…. khụ khụ, rốt cuộc muốn làm gì ?” Bùi Mạch Ninh nổi giận, sắc mặ đỏ bừng, khí sắc kia hồng nhuận, nhưng có thêm loại ý mị khác.

 

Tư Không Thu Trạm sửng sốt, lập tức ủy khuất chu mỏ, bắt đầu chỉ trích nàng :”Nàng không tới hỏi ta rốt cuộc là có chuyện gì sao? Cư nhiên bỏ ta mà đi ngủ trước.” Giờ phút này Tư Không Thu Trạm đâu còn khí chất lạnh lùng như thường ngày, giống như một tiểu hài tử nếu không được ăn kẹo đường thì giận dỗi mãi không thôi.

 

Bùi Mạch Ninh giật giật khóe miệng, lập tức nói :”Ta có hỏi, nhưng là chàng không để ý ta thôi.” Lời nói này chính là cây ngay không sợ chết đứng.

 

Tư Không Thu Trạm hừ lạnh, bất mãn hết sức nói: “Làm sao như vậy được? Ta không để ý nàng, là nàng sẽ không tiếp tục hỏi sao? Nếu nàng tiếp tục hỏi, ta khẳng định sẽ trả lời nàng.”

 

Bùi Mạch Ninh lần này ngay cả khóe mắt cũng giật vài lần, thập phần không bình tĩnh mở miệng, chết lặng hỏi: “Hả? Vậy được rồi, ta hỏi chàng lại : chàng làm sao vậy? Thế nào còn chưa chịu ngủ?”

 

Tư Không Thu Trạm hơi có chút hài lòng, biểu tình giận dỗi trên mặt tiêu tán đi mấy phần. Hắn trở lại với vẻ mặt lạnh lùng, hừ một tiếng nói: “Hôm nay nàng cùng tên dã nam nhân kia đầu mày cuối mắt là có ý gì?”

 

Khụ khụ, bỏ bộ dạng hài tử đòi kẹo, lại thành ông chồng đang ghen hay sao?

 

Bùi Mạch Ninh nghĩ như vậy, lập tức thấy không nên giải thích nhiều, nói : “Ta nào có cùng hắn mắt qua mày lại, chàng tuyệt đối là nhìn lầm rồi.” Nàng chỉ là muốn quan sát một chút, mảnh nhỏ hoa tai rốt cuộc có ở trên người hắn hay không? Và nên làm như thế nào mới có thể lấy được nó về?

 

“Hừ, không có? Hai mắt ta đều nhìn thấy, nàng đừng tưởng rằng nàng nói như vậy là có thể không phải chịu trách nhiệm.” Tư Không Thu Trạm tiếp tục hừ lạnh, tức giận, không chịu từ bỏ.

 

Bùi Mạch Ninh cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà ngẫm lại, chuyện yêu quái kia xuất hiện cũng không phải là chuyện bí mật gì, cả hai người bọn họ đều biết rõ. Lúc trước bọn họ cho rằng yêu quái kia muốn ra tay với Lưu Vân điện, lại không biết mục tiêu của nó từ đầu đến cuối chính là nàng.

 

Thở dài, Bùi Mạch Ninh mấp máy môi đỏ mọng, có chút gian nan mở miệng: “Chàng đã nhất định muốn biết, ta sẽ nói cho chàng biết vậy.”

 

Tư Không Thu Trạm hơi giật mình, lần đến phiên hắn nóng nảy, lập tức đưa tay che môi nàng lại, khẩn trương nói:”Không được, ta không thích nghe, nàng đừng nói là…..”

 

Bùi Mạch Ninh nhíu nhíu mày, hơi ù ù cạc cạc. Lập tức nàng kéo bàn tay của hắn ra, nàng đã quyết định không nói không được, thay vì khiến hắn tiếp tục lo lắng, không bằng nàng thẳng thắn nói cho hắn nghe.

 

“Kỳ thực chuyện này……” Bùi Mạch Ninh tiếp tục mở miệng nói.

 

Tư Không Thu Trạm thần sắc bắt đầu hoảng loạn rồi, hai cái tay cùng nhau bụm miệng nàng lại. Hắn thật sự không muốn nàng nói ra dù chỉ là nửa thanh âm, cho dù nàng có oán hận nhìn hắn.

 

Vẻ mặt Tư Không Thu Trạm đượm chút bi thương, hắn phải cắn răng thì mới nơi ra được:”Ta sẽ không để cho nàng nói, như vậy nàng sẽ không rời xa ta! Quay đầu, nàng lao vào lòng tên dã nam nhân kia mất.”

 

Bùi Mạch Ninh bối rối, hoàn toàn triệt để mù mờ không hiểu. Đây rốt cuộc là cái gì cùng cái gì? Ai có thể nói cho nàng biết không? Tư Không Thu Trạm rốt cuộc là bị quỷ thần ám ảnh cái gì mà lại biến thành bộ dạng này?

 

Trong lòng Bùi Mạch Ninh đang yên ổn bỗng nổi lên một cơn sóng giận dữ. Nàng tức giận gạt bàn tay hắn đang che miệng nàng ra, hung hăng nhìn hắn nói: “Chàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Chuyện này là thế nào? Loạn thất bát tao, ai nói ta muốn lao vào lòng dã nam nhân?”Bình tĩnh! Nàng tuyệt đối bị lây từ hắn, cũng theo hắn mà cùng nhau gọi tên Hoàng Phủ Việt kia là ‘Dã nam nhân’.

 

“Thế nào lại không? Sư đệ của ta đều đã nói, căn cứ theo hành động của hai người vừa rồi, đủ mọi loại biểu cảm thâm tình. Đó chính là nàng muốn cùng hắn ta song túc song phi.” Tư Không Thu Trạm cũng tức giận nói. Nhưng hắn tức giận chính là tên Hoàng Phủ Việt kia.

 

Bùi Mạch Ninh nổi giận. Úy Kỳ Dương đáng chết này, thế nào mà dám dạy tướng công của nàng mấy chuyện này? Xem ra sau này phải kiên quyết tách hai người bọn họ ra, miễn cho Tư Không Thu Trạm lại bị dạy hư. Phải biết, chính vì luôn cách xa người khác cho nên tư tưởng của Tư Không Thu Trạm mới không bị làm hư.

 

Bất đắc dĩ vuốt đầu, nàng ổn định lại tâm tình, mỉm cười nở rộ, cực kì ôn nhu nói: “Chàng đừng có nghe Úy Kỳ Dương, tên hỗn đản nào dám nói bừa, sự tình tuyệt đối không phải như chàng nghĩ! Ta đối Hoàng Phủ Việt không có cảm giác gì, làm sao có thể cùng hắn song túc song phi? Chàng từ đầu không nên lo lắng điều này!”

 

Tư Không Thu Trạm nghe nàng nói như vậy, nhưng vẫn hồ nghi nhìn nàng một cái rồi nói: “Nhưng ta nhớ rằng, lúc trước khi ta tiến cung, nàng vốn là được chỉ định gả cho Hoàng Phủ Việt. Về sau Hoàng Phủ Việt cự hôn, nàng thậm chí còn nhảy xuống hồ tự sát!” Chuyện này cũng đúng là về sau hắn mới nghe người khác nói lại. Vốn là không thèm để ý, nhưng cũng không biết vì sao, bây giờ hắn càng ngày càng để ý.

 

“Khụ khụ, đó chẳng qua là nhất thời xúc động! Chàng suy nghĩ một chút thử xem! Bị cự hôn trước mắt bao nhiêu người, tự nhiên trong lòng sẽ nghĩ quẩn. Nhưng bây giờ ta nghĩ thông rồi, chàng so với Hoàng Phủ Việt kia tốt hơn nhiều lần, ta làm sao có thể buông tay, chọn hư bỏ tốt được?” Bùi Mạch Ninh ôn hòa nói, đem Hoàng Phủ Việt trực tiếp so sánh xấu xa này nọ. Nhưng mà ở trong mắt nàng thì cũng đúng là như thế, tuy rằng lạnh lùng, lại tâm tư so nhân đơn thuần Tư Không thu trạm, thật là một khối phác ngọc* đáng giá nàng thích.

 

*phác ngọc: ngọc thô chưa mài dũa

 

Hơi hơi trừng mắt, Bùi Mạch Ninh nhìn Tư Không Thu Trạm rốt cục cười tan băng tuyết. Khuôn mặt vốn tuấn mỹ, giờ phút này nở nụ cười rạng rỡ đến tận ánh mắt, có phong thái tuyệt thế khuynh đảo chúng sinh.

 

Trong mắt có chút phức tạp, nàng rốt cục tin tưởng: cảm tình của hắn dành cho nàng….. nàng luôn tự nói mình không thuộc về thế giới này, tốt nhất là duy trì một khoảng cách, không được đáp lại tình cảm gì. Nhưng nàng hoàn toàn không có cách nào khiến cho lòng mình không động. Nàng biết, ít nhất bây giờ, trái tim nàng đang dao động.

back top