Hoàng Phủ Việt cau chặt mày, mấp máy môi. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, y chậm rãi đưa tay lên lấy sợi dây hồng đang đeo trên cổ. Vật đó đang tản ra ánh sáng lục sắc từ từ xuất hiện. Đây chính là mảnh nhỏ còn lại của hoa tai Lưu Quang.
Hiện tại không phải là ban đêm cho nên ánh sáng tỏa ra từ mảnh nhỏ đó chưa mãnh liệt, người sáng suốt nhìn ra được nó hẳn là một thứ quý giá.
Lúc trước, Hoàng Phủ Việt trong lúc vô tình mới nhặt được mảnh vụn này. Y nhìn trúng tính chất hiếm có của nó cho nên mới đeo lên trên cổ. Nào biết, hiện tại cũng chính vì mảnh nhỏ này mà y trở thành mục tiêu của con quái vật kia.
Hoàng Phủ Việt vẫn còn chưa định thần lại thì liền cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua. Cổ họng y trong nháy máy trở nên đau đớn, đến khi ổn định lại mới phát hiện sợi dây hồng đeo cổ đã không còn nữa. Ở cổ thậm chí còn bị cào một vết, máu tươi nhỏ ra.
“Khè, khè, khè, lại một mảnh nữa tới tay ta! Ha ha ha, chỉ còn thiếu mỗi ngươi, tiểu nha đầu.” Yêu quái kia hưng phấn nắm chặt mảnh nhỏ vừa lấy được trong tay, nhưng nó vẫn còn tức giận nhìn chăm chú vào Bùi Mạch Ninh, kích động mà dật vu ngôn biểu.
*dật vu ngôn biểu: cảm xúc bộc lộ thông qua lời nói.
Bùi Mạch Ninh lặng lẽ nhìn nó, không có bất cứ hành động gì. Tư Không Thu Trạm càng gắt gao đứng thẳng che chắn trước mặt nàng.
Những người còn lại so với bọn họ còn có vẻ lo lắng hơn. Lũ yêu ma quỷ quái đứng chung quanh nhe răng múa vuốt cười, bộ dáng của bọn chúng thật sự quá kinh khủng. Chúng tham lam mút lấy mút để máu tươi trên đất, hành động này khiến người nhìn thấy buồn nôn khó chịu mà không dám nôn ra, trong lòng đã sợ hãi đến cùng cực.
Vân Sấu chưởng môn cùng Vân Hạc chân nhân cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện, cũng không biết họ như thế nào rồi? Liệu có phải đám yêu quái này đã hạ thủ với hai lão nhân trước rồi không? Nếu chỉ dựa vào Tư Không Thu Trạm và Úy Kỳ Dương, tuy rằng còn chưa biết có thể chống lại yêu quái kia hay không nhưng nếu họ cũng hành động thiếu suy nghĩ như đám Tu chân sĩ vừa rồi, nói không chừng cũng sẽ bị yêu ma quỷ quái này giải quyết một lượt.
“Tư Không phu nhân, phu nhân mau giao thứ mà yêu quái kia cần ra đi!” Không biết là ai mở miệng, nhưng có lẽ kẻ đó đã cho rằng, nếu Hoàng Phủ Việt vì giao ra thứ kia nên mới có thể giữ được mạng thì nàng cũng nên làm giống như vậy đi.
“Đúng vậy! Đúng vậy, Tư Không phu nhân, mau mau giao ra đi.”
“….” Càng lúc càng nhiều người bắt đầu phụ họa lớn tiếng kêu lên, Bùi Mạch Ninh nở một nụ cười khổ nơi khóe miệng. Đừng nói mảnh vỡ kia ở trong cơ thể nàng, mà ngay cả khi có thể lấy ra được đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không thể nào mà giao cho yêu quái kia. Bằng không, nguy hiểm sẽ không còn chỉ là đối với những người trên đỉnh núi Tử Vi ngày hôm nay.
Bùi Mạch Ninh rùng mình. Không được! Nếu đã như vậy, nàng phải ra tay đánh lui con yêu quái này thôi. Tích tụ chân khí trong lòng bàn tay, linh hồn của nàng tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp với thân thể, nhưng cũng vẫn đủ để đánh một trận với nó.
Tuy nghĩ là như vậy, nhưng nàng cũng không dám chắc. Hiện tại sức mạnh trong cơ thể nàng chỉ có được một nửa, hơn nữa những mảnh hoa tai còn đang sống dậy áp chế hẳn một phần công lực.
“Ninh nhi, đứng ở sau ta, ta sẽ không để cho nó đạt được mục đích đâu.” Thanh âm lạnh lùng của Tư Không Thu Trạm vang lên, tấm lưng lưng kiên định rộng lớn của hắn chắn ở trước mặt nàng. Trong nháy mắt, nàng xúc động, muốn cứ được như thế này mà ở bên cạnh hắn.
“Khè khè khè, ta muốn là người của nàng kia! Thật đánh tiếc, ai bảo ngươi ngu, không biết hấp thụ chúng ngay lập tức, lại còn để lại trong người! Ta đây hiện tại chỉ còn cách moi hết chúng ra thôi!” Trong lời nói của con yêu quái bẩn thỉu sặc mùi máu tươi.
Mọi người đều cả kinh. Hóa ra cũng không phải là giao ra thứ đó thì có thể giải quyết được chuyện tình. Mồ hôi lạnh toát ra liên tục, bọn họ cũng chẳng có cách nào.
“Mau giao nàng ra đi! Đã có nhiều người chết vì nàng ta như vậy, chẳng lẽ còn muốn có người chết thêm nữa sao? Dùng nàng ,một người đổi lại mạng cho tất cả chúng ta.” Trong đám người, tự nhiên có thanh âm dữ dội vang lên.
Tư Không Thu Trạm lạnh trừng mắt qua. Kẻ vừa nói kia cư nhiên là Công Tôn Ngọc. Giờ phút này, gương mặt ả ta vẫn còn dính vài vệt máu tươi, đang đỡ Công Tôn Duẫn bị thương bên cạnh. Gương mặt Công Tôn Ngọc bởi vì lây dính vết máu mà có vẻ phá lệ dữ tợn, trong mắt kia không che dấu chit nào địch ý cùng hưng phần nhìn Bùi Mạch Ninh. Hưng phấn? Đúng vậy, rốt cục cũng có người có thể trị nàng giúp ả, không phải sao?
Mọi người bàn tán ầm ĩ. Đầu tiên là những tiếng tán đồng của đệ tử Thù Lưu phái. Cả đám người đó bị thương thảm hại, từ chưởng môn cho đến các đại đệ tử đều không dám tiến lên, chỉ dám đó phòng bị không rơi vào hố sâu do con yêu quái kia tạo ra.
Cả người Tư Không Thu Trạm tỏa khí lạnh lẽo, có thể đông kết bất cứ ai đến gần. Úy Kỳ Dương cũng cau chặt mày, dù có nói thế nào đi chăng nữa, hắn sẽ đều đứng bên cạnh sư huynh và sư tẩu của mình.
“Chậm đã, ta không đồng ý.” Thanh âm của một nam tử lạnh lùng vang lên. Người vừa đứng ra đến từ Dược Vương cốc, nếu không phải là Bùi Mặc Hải thì còn ai vào đây? Ánh mắt hắn lạnh như băng đảo qua mọi người, trong lòng thầm nghĩ: nực cười! Muốn giao ra tiểu muội của hắn ư? Còn không dám hỏi qua hắn à?
“Bùi công tử!” Tất cả mọi người bắt đầu muốn can hắn, nhưng lại bị hắn lạnh lùng nhìn một cái. Ai nấy cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa. Sự lạnh lùng của người này đủ để sánh ngang với Tư Không Thu Trạm.
“Đường đường là những kẻ Tu Chân sĩ mà cả đám lại cam tâm đầu hàng trước thủ hạ của yêu quái kia, thật là buồn cười đến cực điểm!” Bùi Mặc Hải cười lạnh, trong mắt hiện lên sự khinh thường với tất cả những kẻ Tu Chân ở đây. Lời nói của hắn đủ khiến cả đám người đỏ mặt xấu hổ.
Trong nháy mắt, yêu quái kia lạnh lùng cười, cánh tay xương khô vung lên. Nhất thời, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lũ yêu ma quỷ quái ở xung quanh đồng loạt xông lên.
Tư Không Thu Trạm nổi giận. Nơi này chủ yếu là người của Lưu Vân điện, đây cũng là địa bàn của Lưu Vân điện, người không phải đệ tử của Lưu Vân điện mà hắn coi trong nhất chỉ có một mình nàng.
Thả người một cái, một hắc ảnh xuất hiện phi thân bay lên, đúng là hắc báo của hắn, thoăn thoắt lao đến chỗ yêu quái kia. Úy Kỳ Dương mấp máy môi, trong đôi mắt đào hoa hiện lên sự sắc bén. Ống tay áo đảo qua, một hạc tiên thất tiên khí phóng ra, vỗ cánh mạnh mẽ bay theo chủ nhân hướng về phía yêu quái.
Không trung kịch chiến liên tục, phía dưới cũng nồng đậm máu tươi, Bùi Mạch Ninh trong lòng hơi rối loạn một chút. Nàng muốn xông lên giúp một tay nhưng ngay lập tức một đám khói đen dâng lên ở bên người nàng. Đó là Hồn.
“Chủ nhân, ngàn vạn đừng xúc động, thứ kia cũng không phải là yêu quái bình thường. Đây chính là yêu quỷ.” Thanh âm của Hồn có phần kích động. Hồn mới từ Địa phủ trở lại, đã duyệt qua vô số thư tịch cho nên nhìn một cái thôi là đủ biết kia là thứ gì.
“Cái gì? Yêu quỷ?” Bùi Mạch Ninh kêu lên một tiếng kinh ngạc. Nàng ở Địa phủ lâu như vậy làm sao mà lại không biết. Đây chính là một điều cấm kỵ, theo truyền thuyết, nó là do Yêu vương của Yêu giới cùng Quỷ vương của Quỷ giới sinh ra, có một nguồn sức mạnh vô cùng khổng lồ. Yêu Vương và Quỷ Vương có thực lực chỉ thấp hơn Yêu Đế một thành, cực khó hoài thai, cho nên yêu quỷ ngàn năm cùng chưa chắc có nổi. Thật không ngờ, hôm nay nàng lại chạm mặt với một con yêu quỷ trong truyền thuyết đó.
Bùi Mạch Ninh hít sâu một hơi. Nàng rốt cuộc biết mục đích của yêu quỷ kia, không phải bởi hoa tai Lưu Quang mà chính là vì địa vị ở Địa phủ. Quỷ giới và Yêu giới vốn là hai tầng thấp nhất trong Địa phủ, năm xưa, lão gia tử cũng phải mất sức lực hai hổ chín trâu để cầm tù Quỷ vương.
Chỉ khi hoa tai Lưu Quang được tập hợp đầy đủ, sức mạnh liên hợp mới tạo thành trận pháp để phong ấn lại Quỷ vương. Nếu không được như thế thì……
Không được! Đây tuyệt đối là chuyện không được phép xảy ra. Nếu như là vậy, nàng càng không được giao ra mảnh nhỏ của hoa tai Lưu Quang. Đây cũng là ly do vì sao lức trước yêu quỷ lại không giết chết Hoàng Phủ Việt. Mảnh nhỏ nếu bị hủy đi, vậy sẽ không thể hoàn thành một khối hoàn chỉnh, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.