Tinh Linh Vương nắm chặt tay thành quyền, đôi mắt xanh biếc lộ ra tia sắc lanh, nhìn thấy tiểu cô nương kia sắc mặt đều trở nên xanh tím, còn tên ma tộc kia vẫn thản nhiên bóp chặt cổ của tiểu cô nương. Một hài tử yếu đuối làm sao có thể chịu đựng được?
Bùi Mạch Ninh thấy Tinh Linh Vương thiếu chút nữa là không kìm nổi mà lên tiếng thì không khỏi lắc đầu, người trong Tinh Linh tộc đúng là thiện lượng quá mức.
Nghĩ vậy, Bùi Mạch Ninh hơi liếc mắt sang, ý bảo phía sau hai người động thủ.
Phong Khinh Tuyệt cùng Tư Không Thu Trạm nhìn nhau, trăm lần khó được một lần cùng chung chí hường, bất đắc dĩ mà thở dài. Hazza, xem ra, bọn họ cũng chỉ có thể vâng lệnh mà động thủ thôi.
Chỉ trong nháy mắt, hai cổ lực lượng cường hãn cùng nhau xông ra. Tên ma tộc kia chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, liền cả cảnh trước mắt cũng nhìn không rõ, chỉ biết kêu thét ai oán một trận rồi trở thành vũng bùn.
“Đáng giận – -” Hai tên ma tộc đang giữ tiểu nữ linh kia không khỏi phát giận. Chúng đã nhận ra hôm nay Tinh Linh tộc có thế lực cường hãn giúp sức. Chúng nổi giận thét lên những tiếng kinh dị, âm thanh vô cùng chói tai. Một màn hắc ám hiện ra, quả nhiên chúng đang gọi viện binh đến giúp đỡ.
Loan đao ánh lên sắc bạch lam, Tư Không Thu Trạm lạnh lùng liếc nhìn mọi việc, con ngươi màu hổ phách vẫn lạnh băng không chút tình cảm, nửa điểm cũng không lưu tình. Tà khí ma tộc đang quay cuồng trong cơ thể của hắn. Bất chợt, ánh mắt đám ma tộc lóe lên tia sáng, ngừng mọi hành động lại.
Hai tên giữ tiểu nữ linh kinh ngạc nhìn Viên Nguyệt Loan Đao trong tay Tư Không Thu Trạm, sau đó khẩn trương đánh giá hắn. Hơi thở ma tộc quen thuộc, chúng cảm nhận được, ánh mắt trở nên phức tạp vạn phần.
“Lui lại hết cho ta! Thi triển trận pháp.” Một tên ma tộc lập tức gào thét lên một tiếng. Bầu trời đen ngòm một mảnh lập tức hội tụ thành một dải hắc vụ xám xịt, bao phủ hết Tư Không Thu Trạm cùng Phong Khinh Tuyệt.
Tên ma tộc kia đẩy tiểu nữ linh ra bên ngoài, trong miệng thì thào một câu thần chú. Tư Không Thu Trạm cùng Phong Khinh Tuyệt đều cảm thấy có gì đó không thích hợp, vừa định chạy ra thì một quang quyển đột nhiên chặn họ lại. Không kịp nữa rồi!
Quang quyển phút chốc càng nhỏ, cho đến biến mất không thấy gì nữa, mà trước mắt vẫn là bãi cỏ xanh biếc như lúc trước. Nếu không phải trên mặt cỏ có dấu vết mờ mờ, còn có Tinh Linh Vương đang an ủi tiểu nữ linh kia thì thật sự chuyện vừa rồi hệt như một giấc mộng.
Sắc mặt Bùi Mạch Ninh trở nên phức tạp nhìn một màn đất trống trước mặt, môi đỏ mấy máy: đã có chuyện gì? Tại sao không còn nữa? Không chỉ có Tư Không Thu Trạm mà ngay cả Phong Khinh Tuyệt cũng bị quấn vào cùng.
“Đó là kết giới ma tộc truyền tông từ thời thượng cổ.” Trong đại điện, Tinh Linh Vương có phần áy náy nói. Nếu như không phải vì trợ giúp bọn họ, Tư Không Thu Trạm cùng Phong Khinh Tuyệt cũng sẽ không biến mất, hắn là Tinh Linh Vương đương nhiên phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Gương mặt Bùi Mạch Ninh không chút thay đổi, trong mắt không hề gợn sóng, làm người ta không thể đoán ra được nàng đang nghĩ gì.
Thẳng cho đến một lát sau, nàng thế này mới chậm dãi mở miệng: “Ta biết đó là kết giới truyền tống, nhưng bọn chúng tại sao muốn mang phu quân cùng biểu ca của ta đi?” Kết giới kia là cách dịch chuyển tức thời trở về ma tộc nhanh nhất được truyền lại từ thượng cổ, ma tộc dẫn hai người bọn họ đi, nàng thậm chí đã có thể tưởng tượng ra cảnh hai người đó làm Ma Tộc càng thêm rối tung rối mù thành một đống hỗn loạn. Hai người đó tuyệt đối không phải là hạng người để mặc cho người khác định đoạt.
Tinh Linh Vương thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta đây cũng không rõ ràng, nhưng vài năm trở lại đây, hành động của ma tộc vô cùng quỷ dị. Bọn họ đã là rắn mất đầu, mọi chuyện rất khó đoán lường.”
Ánh mắt Bùi Mạch Ninh chợt lóe sáng, rắn mất đầu? Con ngươi của nàng hơi hơi nheo lai, nàng có một dự cảm không tốt lắm.
“Tinh Linh Vương, nếu Tinh linh tộc đã không sao, ta tạm thời sẽ rời đi trước.” Bùi Mạch Ninh đứng dậy. Hiện tại cả Tư Không Thu Trạm lẫn Phong Khinh Tuyệt đều không thấy, nàng ở lại đây để làm gì nữa chứ?
Tinh Linh Vương cũng lập tức đi theo đứng dậy, có chút xấu hổ nói: “Điện hạ không cần phải như thế! Ta nhất định sẽ phái người đi tra xét một phen, tuyệt không làm cho hai vị khách nhân tôn quý cứ như vậy mà rơi vào trong tay ma tộc đâu.”
“Không sao, chuyện này các ngươi không cần phải để trong lòng. Hai người đó nội công không có kém, ta tin bọn họ nhất định sẽ không có việc gì.” Bùi Mạch Ninh không có nửa câu lời nói dối. Đừng nói Tư Không Thu Trạm hiện tại sa vào ma đạo, công lực trong người cường hãn lên không ít, chỉ riêng Phong Khinh Tuyệt kia có đến hai năng lực của Địa ngục Phương Đông và Phương Tây làm ai nấy cũng phải khiếp sợ. Hai người muốn thoát khỏi đám ma tộc kia tuyệt đối không thành vấn đề. Đó cũng chính là lý do từ đâu đến cuối nàng không hề hoảng loạn chút nào. Huống chi, đó chỉ là đám lâu la của ma tộc, cho dù có là Ma vương thì cũng chẳng thành vấn đề.
Tinh Linh Vương vừa thấy biểu tình chân thành cùng với trong mắt kiên quyết kia của Bùi Mạch Ninh, cũng đành không nói thêm gì nữa. Hắn hái thêm cho nàng một ít Linh quả mang về. Có đồ ăn ngon mang về, nàng đường nhiên không chút do dự nhận lấy, sau đó rời đi.
Tinh Linh Vương cũng coi như hết sức trượng nghĩa, sai một tiểu tinh linh dẫn nàng ra khỏi Tuyết Sơn mới yên tâm. Nếu không phải y không theo kịp tốc độ của nàng, thì e rằng việc đưa tiễn này sẽ khiến nàng lưu lại trên Tuyết Sơn thêm mấy ngày nữa.
Rời đi Tuyết Sơn không bao xa sau, Bùi Mạch Ninh cũng không có muốn lập tức trở lại Địa phủ. Hiện thời có lão gia tử ở đây, nàng cũng không có gì phải lo lắng. Quỷ Vương kia cũng không biết chạy đâu nữa nhưng vẫn nên tranh thủ chút thời gian đi chơi một chuyến, thuận tiện chờ biểu ca bọn họ trở về.
Vừa đến một trấn nhỏ, Bùi Mạch Ninh đã bất ngờ lại nghe thấy chuyện có liên quan đến Truy Phong sơn trang.
Trong khách điếm – -
“Nghe nói không, tiểu thư của Truy Phong sơn trang kia lại muốn thành thân.”
“Chậc chậc, không phải sớm đã những nam nhân trong Thự Lưu phái nhìn thấy hết thân thể rồi hay sao? Thế mà vẫn còn có người muốn kết hôn à?”
“Cái này ngươi không biết đâu, nghe nói người nọ cưới nàng là một tú tài nghèo túng. Đại tiểu thư kia dù không tốt thế nào nhưng sau lưng nàng ta vẫn là Truy Phong sơn trang, tự nhiên vẫn có người muốn.”
“Chậc chậc, tú tài kia thật đúng là đủ đáng thương. Cưới một thê tử như vậy, tương lai chỉ sợ không cần phải lo không có nón xanh để đội.”
“… “
Mọi người nói chuyện say sưa trong chủ đề mới nên không phát hiện nơi chiếc bàn ở trong góc nhỏ có một nữ tử thanh xuân nhẹ nhàng nhấp trà, khóe miệng gợi lên nụ cười tà khí.
Nhiều ngày gần đây, người tiến đến Truy Phong sơn trang không ít. Sơn trang từ trên xuống dưới thập phần náo nhiệt. Dù sao đây cũng là lễ thành thân của tiểu thư duy nhất trong trang. Cho dù thanh danh trước kia có bị phá hư như thế nào đi chăng nữa thì thành thân vẫn là một chuyện đại sự. Những người đến chúc mừng đều là bằng hữu giao hảo đã lâu cùng Truy Phong sơn trang, những người chịu ân nghĩa. Đương nhiên bọn họ sẽ không mở miệng nói ra bất cứ điều gì khiến người trong trang phật ý. Dù sao đến cũng chỉ là uống chén rượu mừng, nhìn diện mạo của chú rể cũng đâu có tổn hại gì.
Đại sảnh rộng lớn, chật ních những người đến từ những vùng khác nhau, đương nhiên sẽ chẳng có ai để ý đến một thiếu niên đứng bên góc kia.
Bùi Mạch Ninh thổi từng làn khí nóng trên chén trà, mắt phượng sáng trong nhìn bốn phía xung quanh, khóe miệng gợi lên một nụ cười thản nhiên. Thời gian này nàng còn đang lo không tìm được chỗ nào để dừng chân chơi đùa, thì lại gặp ngay được chuyện này. Quả thực là rất khéo!
Ánh mắt lạnh lùng, có chút thị huyết, liếm liếm môi đỏ mọng, nàng chưa bao giờ quên chuyện mà Công Tôn Ngọc đã gây ra với mình. Có ân báo ân, có oán báo oán – đó là nguyên tắc sống của nàng. Hôn lễ này xem ra tân lang và tân nương sẽ không có kết thúc viên mãn rồi.