Nữ Hoàng Bi Kịch

Chương 10

Chiều tối, sau khi tan làm, quản lý Lương đến tìm cô, anh ta liếc nhìn quần áo và cách trang điểm của cô, khẽ nhíu mày
“Đồng Nhan, hôm nay cô mặc như thế không ổn lắm…”
Sau đó, anh ta gọi Lý Mạt Lỵ qua giúp cô make up và thay trang phục.
Lý Mạt Lỵ là bông hoa của phòng nghiệp vụ, cô nàng có thân hình lồi lõm đúng chỗ, gương mặt khá ổn, giải quyết công việc cũng khôn khéo, từ trước tới giờ vẫn là lá bài vàng trong việc đàm phán của phòng nghiệp vụ, trước đây, mỗi khi công ty nhận được dự án lớn, quản lý Lương đều dẫn cô ta đi cùng.
Lý Mạt Lỵ nhìn Đồng Nhan , đôi mắt cô ta thoáng không vui, nhưng rất nhanh được ẩn giấu:
“Thử bộ này đi, lần này, Tần thị không chỉ mời mỗi chúng ta, còn có công ty Thiên Hòa, thực lực của bọn họ mạnh hơn chúng ta, nên biểu hiện của cô hôm nay rất quan trọng đấy”
Đồng Nhan cúi đầu, nhìn bộ váy sát nách bằng lông cừu trong tay, nực cười liếc Lý Mạt Lỵ:
“Cô bảo tôi mặc thứ này đi tiếp rượu sao”
Khóe miệng Lý Mạt Lỵ thoáng giễu cợt, nhưng giọng cô ta vẫn thản nhiên:
“Không phải tiếp rượu, là xã giao thôi mà”
Đồng Nhan cười, không nói gì.
Lý Mạt Lỵ nhìn cô
“Tiệc xã giao lần này rất quan trọng, hy vọng cô có thể biểu hiện tốt"
Đồng Nhan thản nhiên nói
“Có phải mặc càng ít thì biểu hiện càng tốt không?”
Khóe miệng Lý Mạt Lỵ nhếch lên, không trả lời, lúc cô đi lướt qua, cô ta mới nói khẽ một câu
“Giả bộ thanh cao làm gì, chỉ là một con đàn bà không ai cần, không phải sao?”
Đồng Nhan đi từ phòng vệ sinh ra,cô mặc bộ váy lông dê lộ bờ vai ở bên trong, bên ngoài cô mặc một chiếc áo khoác màu tro. Lý Mạt Lỵ đưa cho cô một chiếc áo khoác da thô ráp:
“Mặc cái áo này đi, đến khách sạn thì cởi ra”
Những lời này của Lý Mạt Lỵ khiến Động Nhan cảm thấy buồn nôn, lúc này, cô thấy mình giống như sắp đi bán thân vậy. Sau đó, Lý Mạt Lỵ giúp cô thay đôi giày 3cm thành đôi giày 8cm, cô ta định giúp cô trang điểm, thì cô đã lạnh nhạt từ chối:
“Tôi tự làm được”
-
Đợi Đồng Nhan chuẩn bị xong xuôi, đôi mắt quản lý Lương sáng lên, lão già hơn 40 nheo mắt lại, tươi cười nói với cô
“Đông Nhan, cô xứng đáng là đại mỹ nhân của công ty đấy"
Đồng Nhan nở nụ cười
"Quản lý Lương quá khen”
Đi cùng bọn họ còn có Phó tổng Lý Ngôn, anh ta hơn ba mươi tuổi, là em họ của ông chủ, cái tên của anh ta nghe rất nho nhã, nhưng bộ dáng lại rất thô bỉ, không biết do mặt mũi anh ta vốn thế, hay bị ảnh hưởng từ tính cách, cách làm việc của anh ta cũng hèn hạ chả kém vẻ bề ngoài, cậy vào cái danh Phó tổng nên anh ta rất chơi bời lêu lổng, chuyên môn làm những việc đầu cơ trục lợi cho bản thân.
Đồng Nhan lên ghế phía sau xe, cô nhấn nút, gọi điện cho Trình Mai Mai, bảo với cô nàng rằng cô phải làm thêm buổi tối và có lẽ sẽ về rất muộn. Khi Trình Mai Mai nghe máy, cô đoán có lẽ cô nàng đang dạo phố, vì trong loa rất ồn ào, loáng thoáng truyền tới âm thanh bán hàng giá rẻ đặc biệt. Trình Mai Mai nói cô nàng sẽ đưa Cách Lạp đi ăn cơm, rồi bảo cô lúc về phải cẩn thận.
Đồng Nhan cúp điện thoại, bỏ vào trong túi xách, Lý Ngôn ngồi bên cạnh chợt nói
“Cô Đồng là người bản địa ở thành phố A đúng không?”
Đồng Nhan cười chuyên nghiệp
“Đúng vậy”
“Tôi từng xem qua lý lịch của Cô Đồng, trên đó viết, cô đã có một đứa con trai ?”
Lý Ngôn hơi nhích lại gần cô, tiếp tục đặt câu hỏi.
“Vâng, nó 5 tuổi rồi”
Đồng Nhan vừa nói vừa khéo léo ngồi dịch ra xa, cô tự thôi miên bản thân mình, hắn ta đường đường là phó tổng công ty nhưng lại không giữ khoảng cách với cô, đây đúng là một cơ hội lớn còn gì, vậy mà không những cô không nhân cơ hội này nịnh nọt mà còn cảm thấy ghê tởm, bộ dạng cô bây giờ có bị coi là bất kính với cấp trên không nhỉ?
Đi khoảng nửa giờ, bọn họ rốt cục tới nơi gọi là Thiên đường, chỗ này trước khi cô ra nước ngoài còn chưa có, nên cô cũng không hiểu rõ nơi này cho lắm, cô chỉ từng nghe Trình Mai Mai nhắc qua, ở đây đơn giản là nơi vui chơi của đàn ông, mỗi nhân viên phục vụ ở đó đều phải xinh đẹp, dáng dấp phải quyến rũ.
Khi đi vào, Đồng Nhan cố tình liếc nhìn nhân viên phục vụ, quả nhiên dáng dấp ai cũng rất yêu kiều. Đồng Nhan đi theo hai người họ vào phòng VIP, bên trong đã có người ngồi chờ, Đồng Nhan thản nhiên nhìn lướt nhìn qua, Tần Nhiên chưa đến, những người ngồi đây đều là những doanh nghiệp cạnh tranh dự án kia.
Tụ tập những người cạnh tranh chung một chỗ, Tần Nhiên định làm trò gì? Đồng Nhan đi theo phó tổng Lý và quản lý Lương, bọn họ chỉ là một công ty nhỏ không nổi tiếng, nên lúc đi vào cũng không có ai chào đón, nhiều nhất thì gật đầu xã giao mà thôi. Nhưng mặc cho người ta lạnh nhạt với mình, khuôn mặt phó tổng Lý vẫn rất nhiệt tình, tiến lại gần chào hỏi thân thiện với họ. Đây cũng chỉ là kỹ năng sinh tồn của công ty nhỏ thôi.

Đồng Nhan nhìn nội thất căn phòng, căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, đúng là đẳng cấp của kẻ có tiền, người tham gia hôm nay không phải là giám đốc công ty thì cũng là quản lý, vì vậy có lẽ cô là nhân vật tầm thường nhất của một công ty nhỏ, cô không biết mình nên ngồi hay đứng nữa, thân phận của cô vốn nhạy cảm, rơi vào hoàn cảnh này càng trở nên lúng túng.
Đồng Nhan nhớ lại hồi xưa cô cũng từng đi xã giao với ba, khi ấy cô tự nhiên phóng khoáng, không giống bây giờ, phải suy nghĩ xem mình có nên ngồi hay không. Vì vậy, cuộc sống đã dạy cho ta rằng: Bạn có thể sống một cách đàng hoàng, ngẩng cao đầu hay không, nhân tố bên ngoài chiếm một phần rất quan trọng!
Đồng Nhan nghĩ chuyện cô nên đứng hay ngồi vẫn nên để quản lý Lương quyết định, dù sao anh ta là người mang cô tới, một nhân viên thiết kế như cô sắm vai trò gì ở chỗ này, cũng nên do anh ta quyết định nhỉ.
Đồng Nhan đang định hỏi quản lý Lương vấn đề này thì anh ta đã chạy vội ra cửa, không ngừng nói
“Tần tổng, cuối cùng ngài cũng đến…”
Đồng Nhan nhìn ra cửa, Tân Nhiên đang chắp tay đi vào, môi anh hơi nhếch lên, lông mày mang theo ý cười, vừa đi anh ta vừa chào hỏi mọi người, anh ta vốn là một ông chủ trẻ, bây giờ trên thương trường, anh ta lại càng khôn khéo lõi đời, thành thục và chững trạc.
Tần Nhan rút tay trong túi ra, đi lên phía trước. Trong lòng cô bây giờ rất khẩn trương, giống hệt như tâm trạng trước lúc vào phòng thi vậy, khẩn trương tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng khi đã nhận được bài thi thì cô lại thả lỏng.
Tần Nhiên liếc nhìn Đồng Nhan, khóe miệng mỉm cười, sau đó nói với Lương Tuấn Siêu đứng bên cạnh
“Nghe nói quý công ty có cô Đồng thông minh giỏi giang, không ngờ hôm nay có cơ hội được gặp”
Nghe xong, Lương Tuấn Siêu rất vui vẻ, giống như có thể lập tức dâng lên vật quý, anh ta kéo Đồng Nhan tới trước mặt Tần Nhiên, Đồng Nhan ngẩng đầu cười với Tần Nhiên, giơ tay ra
“Xin chào, Tần Tổng”
Ánh mắt của Tần Nhiên thầm di chuyển từ bàn tay nứt nẻ lên gương mặt của cô, anh khẽ nhíu mày khi nhìn trang phục cô đang mặc, anh bắt tay với cô
“Xin chào, Cô Đồng”
Khi Tần Nhiên chạm vào tay cô, cảm giác lạnh lẽo khiến cho chân mày anh nhíu lại sâu hơn. Anh chợt nhớ lại ngày xưa khi mùa đông đến, tay của cô vô cùng lạnh, nên anh rất thích nắm tay cô đặt vào trong túi áo anh sưởi ấm, có đôi đôi khi cô sẽ đùa giỡn, đưa tay vào trong áo, cười nói với anh
“Em chỉ muốn thử thôi mà, đúng là túi áo khá ấm áp, nhưng cơ thể của anh còn ấm áp hơn”
Tần Nhiên nhanh chóng thu hồi ý nghĩ, anh thản nhiên nhìn cô gái trước mắt, rồi nói với mọi người trong phòng
“Nếu mọi người đã đến đông đủ vậy chúng ta nhập tiệc thôi”
Phòng ăn được thiết kế ở một gian phòng khác, Đồng Nhan liếc nhìn bố cục nơi này, phát hiện lướt qua phòng ăn này bên trong còn có một KTV
Cô bị phó tổng gọi lại ngồi cạnh anh ta, bên cạnh cô là một chú trung niên nói giọng Đài Loan, nhìn rất phúc hậu. Tần Nhiên ngồi ở chủ vị, cách cô hai vị trí, Đồng Nhan khá hài lòng cách sắp xếp như thế, ít nhất cô không bị quản lý Lương bắt cạnh Tần Nhiên. Trên bàn ăn, ngoại trừ cô là nữ còn có một cô gái khác, ngồi đối diện cô, nhìn trang phục của cô ta rất giống tình nhân của ông chủ nào đó dẫn tới.
Đồng Nhan suy nghĩ một lát, trang phục của cô bây giờ cũng khác gì mấy ả tình nhân đâu, vì vậy lần này không lấy được dự án của Tần thị, cô thật có lỗi với bộ váy của Lý Mạt Lỵ.
Dù mọi người tới đều vì dự án, nhưng chủ đề nói chuyện không hề đề cập đến nó, bởi vì Tần đại tổng tài vừa bắt đầu đã nói rằng:
“Hiếm khi mọi người tụ tập với nhau, không nên nói chuyện công việc nữa”
Vì thế, mọi người bắt đầu trò chuyện một cách giả tạo để giết thời gian, đàn ông không giống với phụ nữ, chỉ cần tụ tập là có thể tán gẫu bất cứ chuyện gì. Tần Nhiên không cho mấy người cạnh tranh với nhau này nói chuyện công việc, chỉ có thể tán gẫu linh tinh, đúng là làm khó bọn họ. Nhưng bữa tiệc như vậy sao có thể im lặng được, nên mọi người không ngừng tìm đề tài, anh một câu tôi một câu, vẫn giữ vững được tình trạng hòa thuận, vui vẻ.
Tần Nhiên vẫn mỉm cười vui vẻ, thỉnh thoảng nói vài câu. Đồng Nhan nhìn thức ăn phong phú trên bàn, chẳng hề có hứng thú, sau đó ánh mắt cô dừng lại ở đĩa thịt kho tàu, cô vừa thấy nhân viên phục vụ xinh đẹp bưng món ăn lên giới thiệu, đây là món do đầu bếp Hàng Châu chế biến, thịt thơm mát hương sen hồng. Đĩa thịt kho tầu so với các món khác trên bàn kém hơn nhiều, do đó hầu như chẳng ai đụng đến.
Đồng Nhan chợt nhớ Cách Lạp nhà cô rất thích ăn thịt kho tàu, tiếc là gần đây giá thịt lại tăng, nên lâu rồi nó chưa được ăn món này. Cô tính, nếu nhận được tiền thưởng cuối năm, cô sẽ cho con trai ăn thịt kho tàu cả tháng luôn.
Đồng Nhan gắp một miếng thịt kho tàu lên nếm, không hổ là đầu bếp Hàng Châu làm, ngon hơn hẳn so với một kẻ thường dân như cô làm.
“Cô Đồng nóng sao, nếu vậy thì cởi áo khoác ngoài ra đi…”
Bỗng nhiên, có giọng nói Đài Loan vang lên bên tai cô, Đồng Nhan quay đầu nhìn, hóa ra là ông chủ Đài Loan ngồi bên cạnh nói với cô.
Đồng Nhan cười với ông ta
“Tôi không nóng”
Cô không biết thể hiện bản thân nóng lúc nào, chợt cô nhìn sang cô gái đối diện, cô ta đã cởi áo khoác từ lúc nào.
Bên trong áo khoác, mỹ nữ mặc một bộ váy lụa đỏ tươi. Từ bên này nhìn sang, Đồng Nhan có thể nhìn thấy khe ngực sâu quyến rũ, không biết từ chỗ Tần Nhiên nhìn sang, thì ‘phong cảnh’ thế nào nhỉ.
Vị mỹ nữ cười ngượng ngùng với đám đàn ông trong phòng
“Điều hòa mở rất vừa, nhưng nói chuyện với mọi người hăng say quá nên tôi hơi nóng...”
Giọng nói rất đặc biệt, rất mạnh mẽ.
Lúc này, quản lý Lương nhìn Đồng Nhan nói
“Đồng Nhan, không phải vừa rồi cô phàn nàn rằng rất nóng sao?”

back top