Lần nào đi làm Đồng Nhan cũng căn giờ rất chuẩn xác, không sớm không muộn. Cô không hề đến muộn hơn so với bất kỳ nhân viên nào. Cho dù chỉ làm việc ở một công ty nhỏ thì cô vẫn phải cố gắng giữ gìn đạo đức, tuân theo nôị quy của công ty.
Sức mạnh bàn tán của quần chúng rất đáng sợ, nếu đến sớm cô sẽ bị nói là thích thể hiện, đạo đức giả còn nếu cô tới muộn thì đừng hòng mong nhận được tiền thưởng tháng này nữa, đừng nghi ngờ tính chân thật của những chuyện này bởi vì luôn có những người lấy chuyện mách lẻo làm niềm vui.
Hôm nay, khi Đồng Nhan tới công ty cũng có cảm giác y như vậy, hoặc lúc cô bước vào, bầu không khí mới bắt đầu biến đổi.
Trong lòng, cô mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân, cô đứng ở cửa, nở nụ cười tươi như bình thường , đi qua các đồng nghiệp và chào hỏi họ.
Cô đi tới bên bàn làm việc của mình, ngạc nhiên khi nhìn thấy một bó hoa hồng trắng đặt trên bàn. Không khải kinh ngạc, mà là kinh sợ.
"Có người mang đến từ rất sớm, đẹp thật đấy"
Thực tập sinh, Vương Ngữ nháy mắt với cô, dùng giọng Đông Bắc thì thầm
"Chị Nhan, mùa đông dến rồi, mùa xuân còn xa nữa sao, đến lúc đó khắp núi đều nờ đầy hoa đào sắc hồng rực rỡ...."
Đồng Nhan liếc xéo cô nàng, sau đó lấy ra tấm bưu thiếp kẹp giữa bó hoa ra đọc:
"Nhan Nhan chết tiệt, chẳng nhẽ anh không tới tìm em thì em cũng sẽ không tới tìm anh sao?
Ký tên : Trác ca ca đang tức giận"
Khóe miệng Đồng Nhan khẽ nhếch lên, cười ra tiếng: Trác ca ca?
Trác Chính Dương chỉ lớn hơn cô một tuổi nên cô vẫn luôn trực tiếp gọi đích danh Trác Chính Dương, nhưng hình như có một lần, cô đã gọi anh là Trác ca ca.
Lúc ấy, cô khoảng năm hay sáu tuổi, cô làm hỏng một cái đèn bàn mà cha yêu thích nhất, tuy cha yêu thương cô nhưng trong lòng cô vẫn rất sợ, vì vậy cô đặc biệt tìm một người chịu tội thay.
"Trác Chính Dương, em làm hỏng đèn bàn của cha rồi"
Trác Chính Dương tuy chỉ lớn hơn cô một tuổi nhưng lại cao hơn cô một cái đầu. Anh híp mắt nhìn cô
"Em cần gì phải nói với anh, em muốn anh nhận tội giúp em ư"
"Anh thật thông minh"
"Đừng, khen anh cũng vô ích"
"Nếu do anh làm hỏng, ba sẽ không mắng anh đâu, nhưng mà ba sẽ mắng em đấy, đó là cái đèn mà ba rất thích..."
"Đừng có lý do, anh không làm cái việc ngu ngốc này đâu"
Trác Chính Dương chớp mắt nói, hồi bé anh rất trắng, giọng mặc dù có chút bực bội nhưng lại lộ ra một dáng vẻ đường hoàng.
"Trác ca ca..."
Cô kéo kéo chéo áo của anh,
"Trác ca ca..."
Trác Chính Dương im lặng, sau đó liếc cô, ghé sát đầu lại, không vui nói
"Quên đi, giúp em một lần, em đúng là một tiểu quỷ phiền phức"
-
"Chị Nhan, là ai thế?"
Vương Ngữ cười híp mắt, ghé đầu lại nhìn
Đồng Nhan cười
"Chỉ là một người bạn cũ mà thôi"
Vương Ngữ còn định tiếp tục hỏi nữa nhưng cô nàng thấy Quản lý Lương đang đi về phía này thì lập tức quay về vị trí của mình, giả vờ như đang chăm chỉ làm việc.
"Tiểu Nhan~~"
Quản lý Lương đi về phía cô
"Sáng sớm nay, chúng ta nhận được thông báo, Tần thị giao hạng mục này cho chúng ta làm, vì vậy chủ nhật này công ty sẽ tổ chức ăn mừng, cô nhất định phải tới nhé, thành công lần này, công lao của cô không nhỏ đâu"
Đồng Nhan cười
"Thật ra tôi cũng có làm được gì đâu"
Không phải cô khiêm tốn mà cô thực sự không biết mình có công lao gì, cô chỉ đi theo họ ăn một bữa cơm, đóng vai trò chẳng khác gì người tiếp rượu, hơn nữa vẻ mặt cô cũng chẳng vui vẻ gì khi phải tiếp rượu.
Thật ra, cô đã sớm đoán được chuyện Tần Nhiên sẽ giao hạng mục này cho Vĩ Đạt, bây giờ, Tần Thị chẳng cần phải quan tâm tới việc giao hạng mục cho ai thì đạt được lợi nhuận lớn nhất, khi đã có nhiều tiền, con người ta sẽ thấy nhàm chán, do đó sẽ truy cầu một số thứ khác.
Chẳng hạn như, chơi đùa với cảm giác tội lỗi, biến cuộc sống của mình càng trở nên cẩu huyết, kích động, đũa bỡn với tình cảm của người khác, hay là làm thế nào để nghe được lời hối hận của người khác.
Đòng Nhan nghĩ có lẽ bây giờ Tần Nhiên chính là loại tâm tình này, thật là biến thái mà tâm tư khó dò, rõ ràng đem cuộc sống của cô cùng công việc đều xáo trộn một mớ.
Đúng là những kẻ có tiền thì chẳng sợ phiền phức, ví dụ như Tần Nhiên; nhưng một người bình thường như Đồng Nhan thì lại sợ nhất sự việc trở nên rắc rối.
Quản lý Lương cũng không nói ra, đôi mắc đắc ý híp lại chỉ còn một đường chỉ may
"Haha...không có gì cô không làm được, dù thế nào, tiệc ăn mừng chủ nhật cô là nhân vật chính , cô nhất định phải đi đấy"
Đồng Nhan đầu đầy vạch đen, đã lâu rồi cô không còn quen với việc mình là nhân vật chính của một bữa tiệc nữa, những năm gần đây cô luôn sắm vai phụ, vì vậy cô rất lo lắng, không biết chủ nhật này cô có thể sắm vai nhân vật chính của bữa tiệc được không, thật ra mọi người đều hiểu rõ, Tần thị giao dự án này giao cho Vĩ Đạt không phải do công lao của cô lớn, mà do sự mờ ám giữa cô và chồng cũ của cô - Tần Nhiên.
"Không được rồi, chủ nhật con trai tôi có một cuộc thi, tôi phải đi với nó"
Đồng Nhan cười, dù sao Cách Lạp được dùng làm bia đỡ đạn của cô nhiều lần rồi.
Quản lý Lương suy nghĩ
"Vậy đi, cô lựa chọn một ngày, ngày nào cô rảnh, chúng ta cùng nhau tụ tập"
Đồng Nhan che trán, anh ta nói như vậy làm cô cảm thấy vô cùng áp lực
"Vậy chủ nhật cũng được..."
-
Buổi trưa, Đồng Nhan ăn một bát mỳ hải sản ở một nhà hàng bên dưới công ty xong thì nghỉ ngơi một chút, sau đó cô lên lầu làm việc. Công ty tuy nhỏ nhưng công việc rất nhiều, một nhân viên phải kiêm mấy loại chức trách, ví dụ như, công việc của cô là thiết kế, nhận tài liệu, đọc các loại bưu kiện linh tinh. Sắp tới cuối năm rồi nên công việc càng nhiều thêm.
Làm từ sáng đến chiều tối , rốt cuộc cũng chờ đến giờ tan tầm. Lúc ở cửa công ty, cô gặp Lý Mạt Lỵ.
"Đồng Nhan, hôm qua tôi cho cô mượn váy và giầy, lúc nào cô trả tôi được"
Lý Mạt Lỵ dường như đang đợi ai đó, nói với vẻ không kiên nhẫn
Đồng Nhan cũng lười cười với cô ả
"Tôi đã mang đi giặt khô, mai tôi sẽ trả cho cô, cám ơn cô cho tôi mượn quần áo"
Lý Mạt Lỵ mất tự nhiên bĩu môi
"Không có gì..."
Sau đó nói thêm một câu
"Cẩn thận nhé, bộ váy đó đắt tiền lắm đấy, là hàng hiệu.”
Đồng Nhan cười thầm trong lòng, cô chẳng buồn nói ra bộ váy kia chẳng qua chỉ là hàng loại A mà thôi
"Tôi sẽ cẩn thận"
-
Về tới nhà, cô đi ngang qua một rạp chiếu phim đang treo tấm áp phích "Transformers 2" to đùng. Đồng Nhan chợt nhớ, Cách Lạp vô cùng thích "Transformers”, nhưng cô vẫn chưa mua được cho nó một món đồ chơi nào như thế. Vì vậy, cô quyết định buổi tối sẽ đưa nó đi xem bộ phim này, dụ dỗ ngon ngọt để nó vui vẻ. Như thế cũng có lợi cho việc tối nay cô định làm công tác tư tưởng cho nó - vì sao trong cặp sách của cu cậu lại có hai bức thư tình và một hộp socola.
Khi Đồng Nhan về tới nhà, cô bảo Cách Lạp tối nay sẽ dẫn nó đi xem ‘Transformers 2’, quả nhiên, Cách Lạp rất vui sướng, bữa tối nó còn ăn nhiều thêm nửa bát, lại còn ăn một miếng cà chua mà bình thường nó rất ghét.
Ban đầu, Trình Mai Mai định đi cùng họ,nhưng trước khi đi, cô lại có công việc trên Taobao, khách hàng rất khó tính, họ cho Trình Mai Mai ba lựa chọn : giảm giá 5 tệ, miễn tiền ship, hoặc sẽ không mua.
Trình Mai Mai vô cùng phiền não vì vị khách hàng này, cô nàng đang đau đầu vì yêu cầu của khách hàng, làm gì còn tâm trạng đi xem ‘Transformers’ nữa chứ. Giờ cô nàng chỉ thiếu mỗi bước, phát cáu biến thành‘Transformers’ thôi.
Để lấy lòng Đồng Nhan, lúc ra cửa, Cách Lạp chủ động đội chiếc mũ len đỏ lên, rồi nắm lấy tay cô
"Mẹ, chúng ta đi thôi.."
Sau khi về nước, cô luôn bận rộn làm việc nên cô hiếm khi có cơ hội đưa Cách Lạp đi chơi, vì vậy hôm nay Cách Lạp rất hưng phấn, đôi mắt phượng của cu cậu lanh lợi chuyển động, gương mặt trắng hơi đỏ lên vì hưng phấn. Cu cậu mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh nhạt, đội một chiếc mũ đỏ, đi một đôi giày màu vàng. Một cậu bé đẹp trai như vậy đi trên dường, luôn có thể thu hút ánh mắt của mọi người.
Có một đứa con trai tỏa sáng như vậy, là một người mẹ, cô đương nhiên rất tự hào. Dọc đường, cô vui vẻ, trò chuyện với Cách Lạp về ‘Transformers.
-
Đến cửa rạp chiếu phim, Đồng Nhan dắt Cách Lạp đi mua vé, bỗng nhiên Cách Lạp kéo quần áo cô
"Mẹ, kia có phải chú Trác không?"
Đồng Nhan xoay người nhìn, Trác Chính Dương đang tựa vào một cây to, đứng trước mặt một cô gái.
Cách Lạp liếc nhìn Trác Chính Dương, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan
"Hóa ra chú Trác đã có người mình thích"
Đối với chuyện tình yêu, Đồng Cách Lạp vẫn rất đơn thuần, nó cho rằng chỉ cần nam nữ ở bên nhau thì đó chính là tình yêu.
Đồng Nhan cười
"Đúng vậy, nên sau này, Cách Lạp không được làm mối cho mẹ và chú Trác nữa, có biết không?"
Cách Lạp bĩu môi
"Con biết rồi"
Hình như Trác Chính Dương cũng nhìn thấy cô và Cách Lạp, anh nói với cô gái trước mặt vài câu rồi đi về phía cô và Cách Lạp.
"Ba vé Transformers"
Trác Chính Dương ôm Cách Lạp lên, nói với người bán vé bên trong
Đồng Nhan nhức đầu
"Đừng quậy nữa, anh bỏ con gái người ta lại như thế không tốt đâu"
Trác Chính Dương cười với cô
"Đùng là ý trời mà, anh đang tìm lý do bỏ rơi cô ta"
"Như vậy càng không tốt, cô gái kia hận em chết mất”
Trác Chính Dương nhìn cô
"Từ lúc nào em lo sợ mấy cái chuyện như thế vậy"
Đồng Nhan
"Thật ra, em rất sợ mấy vụ này của anh"
Trác Chính Dương cười giễu cợt, không để ý tới cô nữa, câm lấy ba vé xem phim, sau đó ôm Cách Lạp đi vào bên trong, anh còn không quên nhắc cô đi nhanh lên.
Sức mạnh bàn tán của quần chúng rất đáng sợ, nếu đến sớm cô sẽ bị nói là thích thể hiện, đạo đức giả còn nếu cô tới muộn thì đừng hòng mong nhận được tiền thưởng tháng này nữa, đừng nghi ngờ tính chân thật của những chuyện này bởi vì luôn có những người lấy chuyện mách lẻo làm niềm vui.
Hôm nay, khi Đồng Nhan tới công ty cũng có cảm giác y như vậy, hoặc lúc cô bước vào, bầu không khí mới bắt đầu biến đổi.
Trong lòng, cô mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân, cô đứng ở cửa, nở nụ cười tươi như bình thường , đi qua các đồng nghiệp và chào hỏi họ.
Cô đi tới bên bàn làm việc của mình, ngạc nhiên khi nhìn thấy một bó hoa hồng trắng đặt trên bàn. Không khải kinh ngạc, mà là kinh sợ.
"Có người mang đến từ rất sớm, đẹp thật đấy"
Thực tập sinh, Vương Ngữ nháy mắt với cô, dùng giọng Đông Bắc thì thầm
"Chị Nhan, mùa đông dến rồi, mùa xuân còn xa nữa sao, đến lúc đó khắp núi đều nờ đầy hoa đào sắc hồng rực rỡ...."
Đồng Nhan liếc xéo cô nàng, sau đó lấy ra tấm bưu thiếp kẹp giữa bó hoa ra đọc:
"Nhan Nhan chết tiệt, chẳng nhẽ anh không tới tìm em thì em cũng sẽ không tới tìm anh sao?
Ký tên : Trác ca ca đang tức giận"
Khóe miệng Đồng Nhan khẽ nhếch lên, cười ra tiếng: Trác ca ca?
Trác Chính Dương chỉ lớn hơn cô một tuổi nên cô vẫn luôn trực tiếp gọi đích danh Trác Chính Dương, nhưng hình như có một lần, cô đã gọi anh là Trác ca ca.
Lúc ấy, cô khoảng năm hay sáu tuổi, cô làm hỏng một cái đèn bàn mà cha yêu thích nhất, tuy cha yêu thương cô nhưng trong lòng cô vẫn rất sợ, vì vậy cô đặc biệt tìm một người chịu tội thay.
"Trác Chính Dương, em làm hỏng đèn bàn của cha rồi"
Trác Chính Dương tuy chỉ lớn hơn cô một tuổi nhưng lại cao hơn cô một cái đầu. Anh híp mắt nhìn cô
"Em cần gì phải nói với anh, em muốn anh nhận tội giúp em ư"
"Anh thật thông minh"
"Đừng, khen anh cũng vô ích"
"Nếu do anh làm hỏng, ba sẽ không mắng anh đâu, nhưng mà ba sẽ mắng em đấy, đó là cái đèn mà ba rất thích..."
"Đừng có lý do, anh không làm cái việc ngu ngốc này đâu"
Trác Chính Dương chớp mắt nói, hồi bé anh rất trắng, giọng mặc dù có chút bực bội nhưng lại lộ ra một dáng vẻ đường hoàng.
"Trác ca ca..."
Cô kéo kéo chéo áo của anh,
"Trác ca ca..."
Trác Chính Dương im lặng, sau đó liếc cô, ghé sát đầu lại, không vui nói
"Quên đi, giúp em một lần, em đúng là một tiểu quỷ phiền phức"
-
"Chị Nhan, là ai thế?"
Vương Ngữ cười híp mắt, ghé đầu lại nhìn
Đồng Nhan cười
"Chỉ là một người bạn cũ mà thôi"
Vương Ngữ còn định tiếp tục hỏi nữa nhưng cô nàng thấy Quản lý Lương đang đi về phía này thì lập tức quay về vị trí của mình, giả vờ như đang chăm chỉ làm việc.
"Tiểu Nhan~~"
Quản lý Lương đi về phía cô
"Sáng sớm nay, chúng ta nhận được thông báo, Tần thị giao hạng mục này cho chúng ta làm, vì vậy chủ nhật này công ty sẽ tổ chức ăn mừng, cô nhất định phải tới nhé, thành công lần này, công lao của cô không nhỏ đâu"
Đồng Nhan cười
"Thật ra tôi cũng có làm được gì đâu"
Không phải cô khiêm tốn mà cô thực sự không biết mình có công lao gì, cô chỉ đi theo họ ăn một bữa cơm, đóng vai trò chẳng khác gì người tiếp rượu, hơn nữa vẻ mặt cô cũng chẳng vui vẻ gì khi phải tiếp rượu.
Thật ra, cô đã sớm đoán được chuyện Tần Nhiên sẽ giao hạng mục này cho Vĩ Đạt, bây giờ, Tần Thị chẳng cần phải quan tâm tới việc giao hạng mục cho ai thì đạt được lợi nhuận lớn nhất, khi đã có nhiều tiền, con người ta sẽ thấy nhàm chán, do đó sẽ truy cầu một số thứ khác.
Chẳng hạn như, chơi đùa với cảm giác tội lỗi, biến cuộc sống của mình càng trở nên cẩu huyết, kích động, đũa bỡn với tình cảm của người khác, hay là làm thế nào để nghe được lời hối hận của người khác.
Đòng Nhan nghĩ có lẽ bây giờ Tần Nhiên chính là loại tâm tình này, thật là biến thái mà tâm tư khó dò, rõ ràng đem cuộc sống của cô cùng công việc đều xáo trộn một mớ.
Đúng là những kẻ có tiền thì chẳng sợ phiền phức, ví dụ như Tần Nhiên; nhưng một người bình thường như Đồng Nhan thì lại sợ nhất sự việc trở nên rắc rối.
Quản lý Lương cũng không nói ra, đôi mắc đắc ý híp lại chỉ còn một đường chỉ may
"Haha...không có gì cô không làm được, dù thế nào, tiệc ăn mừng chủ nhật cô là nhân vật chính , cô nhất định phải đi đấy"
Đồng Nhan đầu đầy vạch đen, đã lâu rồi cô không còn quen với việc mình là nhân vật chính của một bữa tiệc nữa, những năm gần đây cô luôn sắm vai phụ, vì vậy cô rất lo lắng, không biết chủ nhật này cô có thể sắm vai nhân vật chính của bữa tiệc được không, thật ra mọi người đều hiểu rõ, Tần thị giao dự án này giao cho Vĩ Đạt không phải do công lao của cô lớn, mà do sự mờ ám giữa cô và chồng cũ của cô - Tần Nhiên.
"Không được rồi, chủ nhật con trai tôi có một cuộc thi, tôi phải đi với nó"
Đồng Nhan cười, dù sao Cách Lạp được dùng làm bia đỡ đạn của cô nhiều lần rồi.
Quản lý Lương suy nghĩ
"Vậy đi, cô lựa chọn một ngày, ngày nào cô rảnh, chúng ta cùng nhau tụ tập"
Đồng Nhan che trán, anh ta nói như vậy làm cô cảm thấy vô cùng áp lực
"Vậy chủ nhật cũng được..."
-
Buổi trưa, Đồng Nhan ăn một bát mỳ hải sản ở một nhà hàng bên dưới công ty xong thì nghỉ ngơi một chút, sau đó cô lên lầu làm việc. Công ty tuy nhỏ nhưng công việc rất nhiều, một nhân viên phải kiêm mấy loại chức trách, ví dụ như, công việc của cô là thiết kế, nhận tài liệu, đọc các loại bưu kiện linh tinh. Sắp tới cuối năm rồi nên công việc càng nhiều thêm.
Làm từ sáng đến chiều tối , rốt cuộc cũng chờ đến giờ tan tầm. Lúc ở cửa công ty, cô gặp Lý Mạt Lỵ.
"Đồng Nhan, hôm qua tôi cho cô mượn váy và giầy, lúc nào cô trả tôi được"
Lý Mạt Lỵ dường như đang đợi ai đó, nói với vẻ không kiên nhẫn
Đồng Nhan cũng lười cười với cô ả
"Tôi đã mang đi giặt khô, mai tôi sẽ trả cho cô, cám ơn cô cho tôi mượn quần áo"
Lý Mạt Lỵ mất tự nhiên bĩu môi
"Không có gì..."
Sau đó nói thêm một câu
"Cẩn thận nhé, bộ váy đó đắt tiền lắm đấy, là hàng hiệu.”
Đồng Nhan cười thầm trong lòng, cô chẳng buồn nói ra bộ váy kia chẳng qua chỉ là hàng loại A mà thôi
"Tôi sẽ cẩn thận"
-
Về tới nhà, cô đi ngang qua một rạp chiếu phim đang treo tấm áp phích "Transformers 2" to đùng. Đồng Nhan chợt nhớ, Cách Lạp vô cùng thích "Transformers”, nhưng cô vẫn chưa mua được cho nó một món đồ chơi nào như thế. Vì vậy, cô quyết định buổi tối sẽ đưa nó đi xem bộ phim này, dụ dỗ ngon ngọt để nó vui vẻ. Như thế cũng có lợi cho việc tối nay cô định làm công tác tư tưởng cho nó - vì sao trong cặp sách của cu cậu lại có hai bức thư tình và một hộp socola.
Khi Đồng Nhan về tới nhà, cô bảo Cách Lạp tối nay sẽ dẫn nó đi xem ‘Transformers 2’, quả nhiên, Cách Lạp rất vui sướng, bữa tối nó còn ăn nhiều thêm nửa bát, lại còn ăn một miếng cà chua mà bình thường nó rất ghét.
Ban đầu, Trình Mai Mai định đi cùng họ,nhưng trước khi đi, cô lại có công việc trên Taobao, khách hàng rất khó tính, họ cho Trình Mai Mai ba lựa chọn : giảm giá 5 tệ, miễn tiền ship, hoặc sẽ không mua.
Trình Mai Mai vô cùng phiền não vì vị khách hàng này, cô nàng đang đau đầu vì yêu cầu của khách hàng, làm gì còn tâm trạng đi xem ‘Transformers’ nữa chứ. Giờ cô nàng chỉ thiếu mỗi bước, phát cáu biến thành‘Transformers’ thôi.
Để lấy lòng Đồng Nhan, lúc ra cửa, Cách Lạp chủ động đội chiếc mũ len đỏ lên, rồi nắm lấy tay cô
"Mẹ, chúng ta đi thôi.."
Sau khi về nước, cô luôn bận rộn làm việc nên cô hiếm khi có cơ hội đưa Cách Lạp đi chơi, vì vậy hôm nay Cách Lạp rất hưng phấn, đôi mắt phượng của cu cậu lanh lợi chuyển động, gương mặt trắng hơi đỏ lên vì hưng phấn. Cu cậu mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh nhạt, đội một chiếc mũ đỏ, đi một đôi giày màu vàng. Một cậu bé đẹp trai như vậy đi trên dường, luôn có thể thu hút ánh mắt của mọi người.
Có một đứa con trai tỏa sáng như vậy, là một người mẹ, cô đương nhiên rất tự hào. Dọc đường, cô vui vẻ, trò chuyện với Cách Lạp về ‘Transformers.
-
Đến cửa rạp chiếu phim, Đồng Nhan dắt Cách Lạp đi mua vé, bỗng nhiên Cách Lạp kéo quần áo cô
"Mẹ, kia có phải chú Trác không?"
Đồng Nhan xoay người nhìn, Trác Chính Dương đang tựa vào một cây to, đứng trước mặt một cô gái.
Cách Lạp liếc nhìn Trác Chính Dương, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan
"Hóa ra chú Trác đã có người mình thích"
Đối với chuyện tình yêu, Đồng Cách Lạp vẫn rất đơn thuần, nó cho rằng chỉ cần nam nữ ở bên nhau thì đó chính là tình yêu.
Đồng Nhan cười
"Đúng vậy, nên sau này, Cách Lạp không được làm mối cho mẹ và chú Trác nữa, có biết không?"
Cách Lạp bĩu môi
"Con biết rồi"
Hình như Trác Chính Dương cũng nhìn thấy cô và Cách Lạp, anh nói với cô gái trước mặt vài câu rồi đi về phía cô và Cách Lạp.
"Ba vé Transformers"
Trác Chính Dương ôm Cách Lạp lên, nói với người bán vé bên trong
Đồng Nhan nhức đầu
"Đừng quậy nữa, anh bỏ con gái người ta lại như thế không tốt đâu"
Trác Chính Dương cười với cô
"Đùng là ý trời mà, anh đang tìm lý do bỏ rơi cô ta"
"Như vậy càng không tốt, cô gái kia hận em chết mất”
Trác Chính Dương nhìn cô
"Từ lúc nào em lo sợ mấy cái chuyện như thế vậy"
Đồng Nhan
"Thật ra, em rất sợ mấy vụ này của anh"
Trác Chính Dương cười giễu cợt, không để ý tới cô nữa, câm lấy ba vé xem phim, sau đó ôm Cách Lạp đi vào bên trong, anh còn không quên nhắc cô đi nhanh lên.