Nữ Hoàng Bi Kịch

Chương 18

Đồng Nhan không nói gì, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, nhìn những chiếc xe hòa mình vào trong dòng người đông đúc lại khiến cô yên tâm hơn. Xe đã lên đường cao tốc, chạy về phía ngoại ô. Trước khi lên xe, cô nghĩ có lẽ Tần Nhiên sẽ đưa cô tới nơi nào đó na ná như quán cafe hoặc là tiệm trà, dù sao những chỗ này rất thích hợp để nói chuyện.
Nhưng chỉ sổ thông minh của cô có hạn, chỗ cô nghĩ tới và chỗ Tần Nhiên muốn đưa cô tới đương nhiên không giống nhau.
Đồng Nhan thấy xe đã cách xa trung tâm thành phố A, tốc độ xe bây giờ cũng không hề chậm, sau khi lên xe, Tần Nhiên cũng không nói với cô, rốt cuộc anh định đưa cô đi đâu, cô thầm hối hận trong lòng rằng tại sao mình lại lên xe. Cô thà đấu tranh giãy chết cùng với anh ta ở trước cổng công ty còn hơn bây giờ phải ngồi oán hận Tần Nhiên, vì cô không biết anh sẽ làm gì.
Một mặt, cô làm gì có dũng khí mà nhảy khỏi xe, mặt khác cho dù cô thật sự nhảy ra khỏi xe, tiền thuốc men thì biết tìm ai chi trả cho đây, vì vậy, cô không thể làm gì khác hơn là đành nhắm mắt giả giả vờ ngủ say, giả vờ rằng cô rất bình tĩnh
Mãi lâu sau, xe mới dừng lại ở một nhà trọ trên núi
"Xuống xe"
Đồng Nhan nhìn nhà trọ qua cửa sổ xe, trong lòng bắt đầu nhớ lại những chuyện đã qua, cô nhíu mày nói với Tần Nhiên
"Rốt cuộc anh muốn làm gì, chẳng nhẽ anh muốn tôi tới đây để ôn lại chuyện xưa với anh ư?”
Tần Nhiên cười nhạt
"Chẳng qua đột nhiên tôi nhớ tới chỗ này nên đên thôi, vào đi.....”
Đồng Nhan cố nén kích động tới nỗi muốn dùng bạo lực, cô đi theo Tần Nhiên xuống xe, vào nhà trọ.
Nhà trọ này gọi là "Ngày tốt đẹp" cái khỉ gì đó, có lẽ bởi sau khi Tống Tổ Anh hát bài "Ngày tốt đẹp" nên mới đặt tên như thế, 5 năm trước cô và Tần Nhiên đã từng ở nơi này một đêm, cô còn tiện tay cầm đi một cái ga trải giường trắng của nhà trọ.
Tần Nhiên đi tới bàn lễ tân đặt một phòng, sau đó xoay người nói với Đồng Nhan
"Lên lầu đi"
Đầu Đồng Nhan đau nhức, bà chủ tốt bụng còn đi tới, vừa cười vừa lặng lẽ thả một cái hộp nhỏ trong túi cô. Cô theo bản năng lấy ra nhìn, hóa ra là một hộp áo mưa, trên hộp vẽ hai người trai gái đang rất kích tình.
Đồng Nhan hít sâu một hơi, đạp trên đôi giày cao gót "thình thịch" đi lên cầu thang bằng gỗ, cô bước nhanh tới cạnh Tần Nhiên, kéo tay anh
"Rốt cuộc anh định làm gì?"
Trên mặt Tần Nhiên thoát xẹt qua một tia vui vẻ khó giải thích
"Cô cho rằng tôi muốn làm gì?"
Dừng một chút, anh lại khẽ nói thêm một câu
"Yên tâm, tuyệt đối không phải chuyện cô đang nghĩ đâu"
Đồng Nhan vốn sửng sốt, khẽ cười
"Cũng đúng, trước mặt giới truyền thông, Tần tổng luôn giữ hình tượng một người đàn ông tốt, sao anh ta có thể ở nhà trọ trên núi cưỡng gian vợ cũ của mình chứ!"
Nghe Đồng Nhan nói, Tần Nhiên cau mày, bộ dáng lúc này của anh cực kỳ giống với bộ dạng lúc xưa khi anh và cô còn học đại học, nếu cô nói những lời thiếu suy nghĩ, anh sẽ hơi cau mày sau đó trách cứ nói
"Nhan Nhan, có cô gái nào ăn nói như em không?"
Thấy Tần Nhiên không nói gì, Đồng Nhan nghiêng người liếc anh, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt
"Xin lỗi, tự dưng tôi quên mất trước mặt người trong giới thượng lưu như Tần tổng thì không nên nói những lời quá thô tục, xin lỗi nhé, không chú ý làm bẩn đôi tai quý giá của anh rồi"
Tần Nhiên nhíu mày càng sâu, mặt cũng càng trắng bệch
"Đồng Nhan, cô không cần thiết phải như thế"
Đồng Nhan cười
"Tần tổng nói gì vậy, đương nhiên là cần, con người cũng phân biệt giàu nghèo, người ta dù đê tiện nhưng cũng phải có hiểu biết, nên ở trước mặt Tần tổng sao tôi lại có thể ăn nói tùy tiện chứ, tôi mới về nước không lâu nên vẫn chưa thích ứng được với khí hậu nơi đây, vì thế nói chuyện không có chừng mực, bây giờ tôi xin lỗi anh, mong anh đại nhân rộng lượng không cần so đo với kẻ tầm thường như tôi....."
Nói đến đây, Đồng Nhan nhìn Tần Nhiên
"Vì thế, anh buông tha cho tôi và con trai đi..."
Tần Nhiên trầm mặc, ngọ nguậy đôi môi, không nói nên lời.
Đồng Nhan hít một hơi thật sâu, tiếp tục cười nói
"Tôi không biết tại sao anh vẫn muốn dây dưa với tôi, tâm tư của anh luôn vui buồn khó đoán, thay đổi liên tục, tôi chỉ là một người bình thường, càng không thể giải thích được, tôi cũng chẳng muốn hiểu, nhưng có một chuyện duy nhất, tôi cầu xin anh đừng đoạt Cách Lạp với của tôi, được không?"
"Tôi biết Tần gia các người tiền tài không thiếu, chỉ cần anh động tay thì anh muốn đưa Cách Lạp đi dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ, coi như tôi cầu xin anh, Cách Lạp thực sự không thể đi với anh, có lẽ Cách Lạp đúng là con trai anh thế nhưng mẹ anh, Tống Tử Khâm cũng không thể làm bà và mẹ kế của Cách Lạp được...Có thể tôi là kẻ tiểu nhân nhưng anh không hiểu được - Cách Lạp dù còn bé nhưng nó rất nhạy cảm, anh thấy nó có thể khỏe mạnh mà trưởng thành trong một gia đình như vậy không? Hơn nữa, sau này có lẽ anh và Cô Tống sẽ có rất nhiều con, Cách Lạp có thể nhận được từ nơi anh bao nhiêu phần tình thương của một người cha chứ?"
Đôi mắt Tần Nhiên vô cùng lạnh giá, tay anh chẫm rãi nắm thành quyền, trên tay nổi gân xanh, thân thể anh khẽ run, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, bộ dáng anh từ trước tới nay đều rất lãnh đạm, bây giờ anh không thể lãnh đạm nổi nữa, cả người anh cứng lại, khuôn mặt thì nhợt nhạt.
"Nó cũng cần có cha"
Mãi sau anh mới nói.
Đồng Nhan nghĩ rồi nói

"Yên tâm, tôi sẽ tìm cho nó một người cha"
Cô vừa dứt lời, Tần Nhiên chợt bắt lấy tay cô, dùng sức không hề nhẹ, anh bĩnh tĩnh nhìn cô
"Có phải là Trác Chính Dương không?"
"Chuyện này không liên quan tới anh"
"Sao lại không liên quan tới tôi?"
Tần Nhiên một tay mở cửa, một tay đem cô kéo vào phòng, sau đó "rầm" một tiếng, anh đóng cửa phòng lại.
"Cách Lạp là con của tôi, cô muốn nó gọi .....người khác là cha....vậy tôi thì sao, tôi là cái quái gì?"
"Anh là cái quái gì, tôi làm sao mà biết được, năm ấy khi tôi rời khỏi Tần gia, tôi biết chúng ta coi như đã chấm hết rồi, khi anh gửi cho tôi đơn ly hôn, tôi biết chúng ta chẳng còn gì dính líu tới nhau nữa, tôi là phụ nữ, tôi không hiểu được tâm tư của đàn ông các anh, nhưng tôi nghĩ , chuyện đã như vậy, anh và Cách Lạp không thể ở bên nhau, ngay cả nó thích ăn gì nhất anh cũng không biết, anh làm sao có thể trở thành một người cha tốt đối với nó cơ chứ? Anh tranh giành Cách Lạp với tôi không phải chỉ vì thể diện của anh hay sao, đàn ông các anh đều sĩ diện như vậy, chỉ vì Cách Lạp gọi Trác Chính Dương là ba nên trong lòng anh bực bội khó chịu mà thôi, anh khó chịu không phải vì Cách Lạp không có tình cảm với anh mà chỉ vì Cách Lạp gọi người khác là ba, nói cho cùng, cũng chỉ vì thể diện của anh mà thôi"
"Cô cho là tôi là người như vậy sao?"
Giọng Tần Nhiên run rẩy nhưng vẫn rõ ràng, đàn ông có một điểm thú vị, dù giọng nói có run rẩy thế nào thì người khác nghe vẫn thấy rất gợi cảm.
"Là anh khiến cho tôi cảm thấy như vậy"
Đồng Nhan sắc mặt bình tĩnh, sau đó chậm rãi đem bàn tay của Tần Nhiên đang chộp vào cổ tay cô bỏ ra.
Tần Nhiên nhìn cô, hồi lâu không mở miệng nói chuyện, đôi mắt đen lạnh lùng như trời đêm thoáng chớp, dừng trên mặt cô
"Ở lại với tôi một chút đi"
Lâu sau, anh đột nhiên mở miệng nói.
Đồng Nhan theo bản năng cho rằng câu nói này của Tần Nhiên là một giao dịch: Cô ở lại với anh ta, anh ta liền buông tha cho cô.
Cô suy nghĩ, cho rằng giao dịch này thực sự rất có lợi, cho dù là Trình Mai Mai tung hoành Taobao nhiều năm cũng sẽ cho rằng giao dịch hết sực lợi nhuận.
"Được"
Đồng Nhan đáp, sau đó đi vào bên trong, ngồi trên ghế salon trong phòng. Cô không biết Tần Nhiên muốn cô phải tiếp anh bao lâu, cho nên cô vẫn là ngồi ở đây đi, cô bị thiếu canxi lại thiếu máu, đứng quá lâu có thể xảy ra chuyện.
Căn phòng rất yên tĩnh, Tần Nhiên không nói gì, cô cũng liền duy trì im lặng, 5 năm trước cô là một người ồn ào, 5 năm sau, cô đã học được cách im lặng là vàng.
Mà khi xung quanh trầm mặc rất dễ dẫn tới một chuyện, đó là hồi tưởng lại ký ức. Kỷ niệm nhiều năm trước ở nhà trọ này hiện lên trong đầu cô, cô khi đó bị chính mình dọa, cô khí đó thật sự rất ngu ngốc rất ngây thơ.
-
Lúc năm thứ 2 đại học, cô tham gia câu lạc bô leo núi, câu lạc bộ leo núi này trên danh nghĩa thực ra thu mỗi người 15 đồng làm phí ra nhập. Vào câu lạc bộ nửa năm, căn bản cũng không có hoạt động gì. Về sau trưởng nhóm Hồ mập mạp không gánh được phẫn nộ của quần chúng, tổ chức một lần leo núi quy mô.
Trình Mai Mai túm theo bạn trai cô nàng khi đó là Thiệu Vũ Hành, còn cô dẫn theo Tần Nhiên, hơn 20 người đi xe bus, hào hứng đi về phía có "ngọn núi cao nhất thành phố A" gọi là "Uyên ương sơn" mà đi.
Xe dừng ở chân núi, sau đó một đám người bắt đầu leo núi, trên mặt mỗi người đều mang theo hưng phấn. Lần hoạt động leo núi này trên cơ bản đều là nam nữ hợp tác, mọi người đều mang theo người yêu tới, cho dù không có người yêu thì mọi người mấy ngày trước đã phát lời kêu gọi ở trường học cho nên lần leo núi này chủ yếu có thể nói là tuần trăng mật.
Đa phần là người yêu dẫn đến một vấn đề lớn là mọi người rất dễ phân tán, thực tế ngoại trừ Tần Nhiên các cậu con trai khác đều là vô cùng chịu khó đi theo hầu hạ bạn gái. Mà thằng nhãi Tần Nhiên này còn đem chai nước duy nhất anh mang tới cùng chiếc điện thoại di động đều đặt trong túi cô.
Khoảng chừng leo núi hơn nửa tiếng, mọi người cũng đều trong trạng thái tan rã, đều tự nhiên đi tìm sự lãng mạn, ngay cả Trình Mai Mai cùng bạn trai cô cũng đi một hướng khác, nói là đi uống một loại nước suối tiên truyền thuyết: nếu uống, có thể vĩnh viễn cùng người yêu ở cùng một chỗ.
Cô ban đầu cũng nóng lòng muốn thử, Tần Nhiên là cô thật vất vả theo đuổi, nêu như Tần Nhiên đối với việc tất cả các nữ sinh đều mơ mộng mà không đi thì thật đáng tiếc, nhưng Tần Nhiên đối với hành động này của cô rất khinh thường, lạnh lùng nói
"Không đi, rất không vệ sinh"
Cô nghĩ: Chuyện tình cảm quả thực nhất định không thể dựa vào mê tín, phải dựa vào tranh thủ, cô theo đuổi nửa tháng, cuối cùng đem chuyện Trác Chính Dương cho rằng không thể - đem Tần Nhiên thành người yêu thành công. Cho nên tranh thủ mới là con đường đúng đắn, tình cảm bền vững cần phải kiên trì, cùng ông trời không quan hệ gì.
Cho dù sau này khi cô và Tần Nhiên kết thúc, cô cũng không oán hận ông trời, trêu đùa cô không phải ông trời, mà là Tần Nhiên.
Tốc độ Tần Nhiên leo núi rất nhanh, anh có thể lực tốt, leo núi đối với anh là chuyện mặt không đỏ không thở ra hơi, đối với cô mà nói lại là chuyện tựa như leo cây, không leo được bao lâu thì mệt mỏi thở hồng hộc. Đợi cô theo kịp Tần nhiên, cả hai đều mệt gục xuống.
Tần Nhiên dựa vào trên cột trong đình trên núi, khóe miệng vui vẻ, tâm tình cũng không tệ
"Đồng Nhan, thật ra em coi như không tệ, dọc đường đi đều có thể theo kịp anh"
Cô vươn tay ra, khiến cho Tần Nhiên kéo cô đứng lên, đợi Tần Nhiên kéo cô lên, cô cười híp mắt nói với anh
"Đó là đương nhiên, mọi người đều có tiềm năng, anh xem thời gian em theo đuổi anh có bao nhiêu tính kiên trì nha, cho nên chỉ cần em quyết tâm làm chuyện gì, em đều có thể làm được"
Tần Nhiên cười nhạt
"Em quả thật rất kiên trì"
Câu này của Tần Nhiên không biết mang nghĩa xấu hay khen ngợi nữa, cô nghe xong lại rất vui vẻ, cười đến mắc mặt mũi phấn khởi
"Cảm ơn ~~"

back top