Đồng Nhan vừa tiễn Lý Nam ra ngoài cửa vừa nói với anh ta lời xin lỗi, Lý Nam xoay người lại liên tục khoát tay với cô
"Không sao không sao, nếu Trác tổng ở đây thì tôi đi trước nhé"
Đồng Nhan
"Thật xin lỗi, để cho anh mất công tới đây"
"Không sao, không sao..."
Nói xong, anh chàng vội rời đi.
Lý Nam đi rồi, Đồng Nhan tới trước mặt Trác Chính Dương, vô cùng bình tĩnh nói
"Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Trác Chính Dương cười cười với cô, sau đó châm ngòi, nói
"Anh biết em không có hứng thú với Lý Nam, nên anh lo lắng cho nhân viên tốt của anh sẽ làm chậm trễ công việc khi ở chỗ em, như vậy đáng tiếc lắm"
Khóe miệng Đồng Nhan khẽ động đậy
"Anh đúng là một ông chủ biết làm tròn bổn phận"
Trác Chính Dương cười, không hề phản đối, coi như đó là chuyện đương nhiên:
"Không có cách nào khác, chuyện tình cảm của nhân viên có thể ảnh hưởng tới thành tích của công ty mà”
"Này, anh đuổi chủ nhà của chúng tôi đi thì chúng tôi ở đâu, chẳng lẽ tôi và Nhan Nhan chuyển tới nhà anh sao?"
Trình Mai Mai bên cạnh tức giận nói.
"Việc này, tuy không hoàn toàn là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi đành chịu oan ức một chút vậy"
Trác Chính Dương cười với Đồng Nhan, khuôn mặt cô lúc này đang tối sầm lại
"Lần trước, anh giúp một người làm ở phòng bất động sản, anh ta tặng lại anh căn hộ, anh không thể từ chối được nên căn nhà vẫn để trống, các em dọn vào đó ở đi, anh thấy chỗ đó cách nơi này không xa đâu"
Cách Lạp ôm ngực
"Vô lý"
Trình Mai Mai cười một tiếng
"Tính toán thì chúng tôi cũng cũng chịu uất ức một chút, nhớ là tiện nghi của phòng cho chúng tôi thuê phải tốt nhé"
Trác Chính Dương tươi cười
"Nào dám bắt các cô trả tiền thuê nhà, tôi ăn của các cô nhiều như vậy, đây coi như là tiền cơm"
Nói đến đây, anh nhìn Đồng Nhan
"Nhan Nhan, vì thế nên tiền cơm cũng không cần đòi anh nữa, hai chúng ta có qua có lại"
-
Đồ đạc không nhiều lắm, hơn nữa chẳng những Trác Chính Dương đã lắp đặt hết thiết bị trong phòng rồi, mà ngay cả đồ dùng trong nhà, các loại dụng cụ trong bếp cũng đều chuẩn bị đầy đủ, vì vậy đồ đạc phải chuyển rất ít. Nhưng đồ của Trình Mai Mai lại rất nhiều, mấy thứ đồ chơi tình dục của cô nàng bày la liệt khắp nơi, phải tới mấy thùng. Sau khi cô nàng chuyển hết mọi thứ đến nhà mới, lúc kiểm kê đồ đạc, sắc mặt Trác Chính Dương tái đi, rồi anh đỏ mặt, ngồi xuống ghế salon.
Trình Mai Mai híp mắt nhìn Trác Chính Dương nói
"Có muốn tôi tặng mấy thứ miễn phí không?"
Trác Chính Dương cười giễu cợt, nói
"Đời sống tình dục của cô không được như ý sao?"
Nói xong anh đi thẳng vào phòng ngủ
Đồng Nhan đang thu xếp chăn ga, có lẽ vì bận bịu chuyển nhà nên toát mồ hôi, cô cởi áo khoác, bên trong, cô chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen, tay áo màu xanh nhạt, cô rất gầy, cơ bản không nhìn ra đâu là thịt, hông của cô rất nhỏ, dường như chỉ cần nhẹ nhàng là có thể ôm chặt.
Ánh mắt Trác Chính Dương dừng lại ở cổ cô, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, phía trên làn da còn một lớp mồ hôi mỏng rịn ra, tóc mai tinh tế dính trên trán, rồi một giọt mồ hôi rơi xuống...Anh đột nhiên nghĩ đến một câu "Đôi tay tựa cỏ mềm, làn da tựa nhựa cây ngưng tụ lại"
Anh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong đầu anh chợt hiện lên hình vẽ nam nữ vừa thấy ở chỗ Trình Mai Mai kia. Chết tiệt! Trong lòng anh nguyền rủa, tự chửi mình một tiếng, sau đó mất tự nhiên, khẽ ho khan. Đồng Nhan xoay đầu lại, Trác Chính Dương đang dựa ở cửa, sắc mặt hơi ửng đỏ, thấy cô quay lại anh cười cười
"Anh đến xem...có gì cần giúp một tay không?"
Đồng Nhan suy nghĩ một chút
"Đến giúp em lồng vỏ chăn bông đi..."
Trác Chính Dương hơi ngẩn người ra, sau đó đi tới, học theo bộ dạng của cô, đem ruột chăn bông nhét vào vỏ, tay chân anh có phần lúng túng, anh lớn như vậy , đây là lần đầu tiên lồng chăn bông, chăn mềm mại cầm trên tay, vỏ chăn tỏa ra hương thơm dễ chịu, mùi vị bột giặt kết hợp với vị của nắng tạo ra mùi thơm thanh khiết ấy.
Đồng Nhan liếc nhìn anh
"Thật ngốc, ngay cả việc này cũng không biết"
Sau đó cầm lấy góc chăn bông trên tay anh, thành thạo nhét vào vỏ chăn, sau đó đem góc chăn vừa nhét vào đưa cho anh
"Cầm giúp em"
Trác Chính Dương cười cầm lấy góc chăn, anh cười tới mức cơ bắp ê ẩm, khóe mắt nhíu lại
"Nhan Nhan. mấy năm này em thật sự sống không tốt sao?"
Anh chưa từng hỏi cô vấn đề này, từ khi tình cờ gặp cô ở sân bay, trong lòng anh đã hiểu rõ, sau đó anh tìm người điều tra qua cuộc sống của cô ở Mỹ, sự thật ngoài dự đoán của anh, anh không thể nào tưởng tượng nổi, trước đây , cô giống như một nàng công chúa. Vậy mà bây giờ, phải vất vả nuôi nấng một đứa con trai, tự mình trang trải cuộc sống ở Mỹ.
Anh hận mình, hận mình tại sao không gặp được cô sớm hơn, cũng hận ông trời sớm nắng chiều mưa trêu đùa. Nhưng anh không có can đảm hỏi cô sống thế nào, thậm chí anh cũng không dám giúp cô nhiều, anh cẩn thận từng li từng tí ở bên cạnh cô, từ từ tìm lại không khí thoải mái, thanh thản khi hai người ở cùng nhau lúc xưa, anh sợ vượt qua giới hạn, anh sợ sẽ dọa cô sợ hãi, anh sợ một ngày nào đó cô sẽ gạt anh ra khỏi thế giới của mình.
Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn anh, mặt hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười
"Cũng không tồi, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, giờ em nghĩ lại thì thấy thật ra cũng chẳng có gì to tát"
Thật ra không có gì to tát, có đôi khi ở thời điểm đối mặt với với gian khổ, cô có thể cảm giác mình chắc chắn không chịu đựng nổi, nhưng khi đã vượt qua được, suy nghĩ cẩn thận lại thì hóa ra cũng chẳng có gì, bởi vì những người yêu thương vẫn ở bên cạnh cô. Khi ở Mỹ, lúc cô tỉnh lại ở bệnh viện, Cách Lạp của cô vẫn ở bên cạnh cô, nó kéo tay cô
"Mẹ, chỉ cần là Cách Lạp ở bên cạnh mẹ, mẹ con mình sẽ không sợ gì cả, bởi vì Cách Lạp có mẹ ở bên, Cách Lạp thực sự không sợ điều gì nữa"
Trác Chính Dương đưa tay xoa xoa tóc cô, không tiếp tục đê tài này nữa
"Tối mai anh tới đón em, anh cùng em tham gia tiệc mừng của công ty"
Anh dừng một chút
"Không cần chuẩn bị quần áo, anh sẽ giúp em chọn"
"Trác Chính Dương..."
Đồng Nhan cau mày
"Đàn ông bỉ ổi ở công ty em quá nhiều, giống như trước đây anh đã giúp em đuổi đi mấy con ruồi, đương nhiên em không cần cảm ơn anh, làm cơm tối ngon cho anh là được"
Khóe miệng Đồng Nhan khẽ nhếch
"Em cho rằng anh là bỉ ổi nhất đấy"
Trác Chính Dương tủm tỉm cười
"Có muốn anh thực sự bỉ ổi một lần cho em xem không?"
Đồng Nhan
"Nghĩ xa quá đấy, anh cút đi cho em"
-
Hôm sau, Trác Chính Dương quả nhiên gọi người đưa quần áo tới, một bộ âu phục màu kem, sạch sẽ và sang trọng sang trọng phối hợp với nét kín đáo làm tôn lên nét phong tình của người phụ nữ.
Cách Lạp nằm trên giường chống đầu nhìn cô
"Trông mẹ bây giờ cũng giống một mỹ nhân đấy, cho dù đã sinh con rồi nhưng vóc người mẹ cũng không bị ảnh hưởng mấy"
"Con biết cách thưởng thức mỹ nữ sao?"
Đồng Nhan hỏi Cách Lạp
Cách Lạp suy nghĩ một lúc rồi đáp
"Đương nhiên có thể, thực ra con vẫn đương đối thích mỹ nữ phương Đồng hơn mấy cô nàng tóc vàng mắt xanh ngoại quốc, nhưng con cũng không quá chú ý tới mấy cô gái đẹp đâu”
Đồng Nhan
"Về phòng luyện chữ cho mẹ"
Cách Lạp bi thương nói
"Mẹ và ba Trác Chính Dương đi ra ngoài hẹn hò, con lại phải ở nhà luyện chữ, thật không công bằng mà "
"Hẹn hò, ai nói với con thế?"
"Ba Trác Chính Dương"
"..."
-
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, xe dừng ở chỗ nơi chuyên đỗ xe, Trác Chính Dương ở trên xe xoay đầu nói với Đồng Nhan
"Thật đã xem thường công ty của em, ăn mừng thôi mà có thể làm tại Cảnh Tâm Viên này, xem ra là mời đại nhân vật nào tới đúng không"
Giọng anh tùy ý, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm tình có vẻ không tệ.
Đồng Nhan cười cười,
" Trác thiếu có thế tới tham dự liên hoan công ty chúng tôi đương nhiên phải long trọng một chút"
Trác Chính Dương khẽ cười một tiếng
"Thôi đi, Đồng Nhan em hận không thể đem anh giấu đi, làm sao có thể để cho một đám người kia biết được anh là ai"
Đồng Nhan
"Anh cũng không phải là cô gái đáng yêu, em giấu anh làm cái gì?"
Trác Chính Dương cả người bỗng nghiêng về phía cô, một nửa khuôn mặt cô bị bóng dáng của anh che khuất, không khí mập mờ khi anh ghé sát lại bên cô ở trong bóng đem khiến Đồng Nhan hơi nheo mắt lại, nhìn anh.
Mặt Trác Chính Dương cách cô rất gần, hơi thở của anh phả vào mặt cô, hơi nóng làm mặt cô cũng có một chút nóng, một chút ngứa.
Đồng Nhan mất tự nhiên, hơi quay mặt qua chỗ khác. Sau đó anh xoay đầu,, cười xì một tiếng
"Không cần khẩn trương thế, chẳng qua nhìn xem em có trang điểm hay không thôi"
Đồng Nhan khẽ động khóe miệng
"Anh thật nhàm chán"
Trác Chính Dương cười cười
"Ha ha, đi thôi, thật tò mò rốt cuộc là mời những đại nhân vật nào..."
Cảnh Tâm Viên được coi là nơi mời cơm tốt nhất thành phố A, nghe nói nó từng là một cái dinh thự được sửa sang lại, tất cả đầu bếp đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, những món lớn như Mãn Hán Toàn Tịch, đến món nhỏ như cơm rang Dương Châu đều có thể đạt tới mùi vị rất đặc biệt, luôn đứng đầu, mà ông chủ nhỏ phía sau Cảnh Tâm Viên chính là Trác đại thiếu bên cạnh cô đây.
Trác Chính Dương sau khi xuống xe liền dắt tay cô
"Vì phải giúp em đuổi ruồi nên phải giờ bộ giống một chút:"
Đồng Nhan nhìn anh
"Anh nghĩ....thật chu đáo"
Trác Chính Dương cười cười, loi kéo tay của cô kéo tới một gian ghế lô.
*Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
-
"Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Tần tổng, ngài xem Đồng tiểu thư không phải đã tới sao..."
Lương Tuấn Siêu thấy có người đẩy cửa bước vào liền cười nói với Tần Nhiên, nhưng không chờ anh ta nói hết, sắc mặt của Tần Nhiên đã thay đổi, Lương Tuấn Siêu nhìn về phía cửa, xoắn xuýt nở nụ cười
"Trác thiếu..."
Trác Chính Dương dắt tay Đồng Nhan, nhoẻn miệng cười sáng lạn
"Tuy đã nghe Nhan Nhan nói, đây là liên hoan nội bộ của công ty nhưng liên hoan như vậy có thể dắt theo người nhà chứ, cho nên tôi liền đi theo Nhan Nhan tới, mọi người sẽ không để ý chứ?"
Trác Chính Dương nhấn mạnh hai chữ "người nhà", biểu cảm trên mặt tràn đầy ánh sáng, giống như chuyện này là sự thật vậy.
Lương quản lý cười
"Trác thiếu hạ cố đến là vinh hạnh của chúng tôi, là vinh hạnh của chúng tôi"
Đồng nhan nhìn người phía trong gian ghế lô, không nhiều ngươi lắm, cơ bản chỉ mời nhân viên quan trọng trong công ty, Lý Mạt Lỵ cũng ngồi ở một góc, mà phó tổng Lý Ngôn ngồi cạnh cô ảm có lẽ cô ả theo chân Lý Ngôn mà tới. Ông chủ công ty cô thế nhưng lại không tới, ông chủ không hề để tâm tới công chuyện của công ty này, đem mọi việc ủy thác cho Lý Ngôn xử lý.
Trác Chính Dương lôi kéo Đồng Nhan đi tới, cẩn thận kéo ghế cho cô, sau đó chính mình cũng ngồi xuống, chợt anh ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên ngồi đối diện nở nụ cười
"Hóa ra là Tần tổng cũng ở đây, thật là vừa khéo.."
"Không sao không sao, nếu Trác tổng ở đây thì tôi đi trước nhé"
Đồng Nhan
"Thật xin lỗi, để cho anh mất công tới đây"
"Không sao, không sao..."
Nói xong, anh chàng vội rời đi.
Lý Nam đi rồi, Đồng Nhan tới trước mặt Trác Chính Dương, vô cùng bình tĩnh nói
"Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Trác Chính Dương cười cười với cô, sau đó châm ngòi, nói
"Anh biết em không có hứng thú với Lý Nam, nên anh lo lắng cho nhân viên tốt của anh sẽ làm chậm trễ công việc khi ở chỗ em, như vậy đáng tiếc lắm"
Khóe miệng Đồng Nhan khẽ động đậy
"Anh đúng là một ông chủ biết làm tròn bổn phận"
Trác Chính Dương cười, không hề phản đối, coi như đó là chuyện đương nhiên:
"Không có cách nào khác, chuyện tình cảm của nhân viên có thể ảnh hưởng tới thành tích của công ty mà”
"Này, anh đuổi chủ nhà của chúng tôi đi thì chúng tôi ở đâu, chẳng lẽ tôi và Nhan Nhan chuyển tới nhà anh sao?"
Trình Mai Mai bên cạnh tức giận nói.
"Việc này, tuy không hoàn toàn là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi đành chịu oan ức một chút vậy"
Trác Chính Dương cười với Đồng Nhan, khuôn mặt cô lúc này đang tối sầm lại
"Lần trước, anh giúp một người làm ở phòng bất động sản, anh ta tặng lại anh căn hộ, anh không thể từ chối được nên căn nhà vẫn để trống, các em dọn vào đó ở đi, anh thấy chỗ đó cách nơi này không xa đâu"
Cách Lạp ôm ngực
"Vô lý"
Trình Mai Mai cười một tiếng
"Tính toán thì chúng tôi cũng cũng chịu uất ức một chút, nhớ là tiện nghi của phòng cho chúng tôi thuê phải tốt nhé"
Trác Chính Dương tươi cười
"Nào dám bắt các cô trả tiền thuê nhà, tôi ăn của các cô nhiều như vậy, đây coi như là tiền cơm"
Nói đến đây, anh nhìn Đồng Nhan
"Nhan Nhan, vì thế nên tiền cơm cũng không cần đòi anh nữa, hai chúng ta có qua có lại"
-
Đồ đạc không nhiều lắm, hơn nữa chẳng những Trác Chính Dương đã lắp đặt hết thiết bị trong phòng rồi, mà ngay cả đồ dùng trong nhà, các loại dụng cụ trong bếp cũng đều chuẩn bị đầy đủ, vì vậy đồ đạc phải chuyển rất ít. Nhưng đồ của Trình Mai Mai lại rất nhiều, mấy thứ đồ chơi tình dục của cô nàng bày la liệt khắp nơi, phải tới mấy thùng. Sau khi cô nàng chuyển hết mọi thứ đến nhà mới, lúc kiểm kê đồ đạc, sắc mặt Trác Chính Dương tái đi, rồi anh đỏ mặt, ngồi xuống ghế salon.
Trình Mai Mai híp mắt nhìn Trác Chính Dương nói
"Có muốn tôi tặng mấy thứ miễn phí không?"
Trác Chính Dương cười giễu cợt, nói
"Đời sống tình dục của cô không được như ý sao?"
Nói xong anh đi thẳng vào phòng ngủ
Đồng Nhan đang thu xếp chăn ga, có lẽ vì bận bịu chuyển nhà nên toát mồ hôi, cô cởi áo khoác, bên trong, cô chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen, tay áo màu xanh nhạt, cô rất gầy, cơ bản không nhìn ra đâu là thịt, hông của cô rất nhỏ, dường như chỉ cần nhẹ nhàng là có thể ôm chặt.
Ánh mắt Trác Chính Dương dừng lại ở cổ cô, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, phía trên làn da còn một lớp mồ hôi mỏng rịn ra, tóc mai tinh tế dính trên trán, rồi một giọt mồ hôi rơi xuống...Anh đột nhiên nghĩ đến một câu "Đôi tay tựa cỏ mềm, làn da tựa nhựa cây ngưng tụ lại"
Anh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong đầu anh chợt hiện lên hình vẽ nam nữ vừa thấy ở chỗ Trình Mai Mai kia. Chết tiệt! Trong lòng anh nguyền rủa, tự chửi mình một tiếng, sau đó mất tự nhiên, khẽ ho khan. Đồng Nhan xoay đầu lại, Trác Chính Dương đang dựa ở cửa, sắc mặt hơi ửng đỏ, thấy cô quay lại anh cười cười
"Anh đến xem...có gì cần giúp một tay không?"
Đồng Nhan suy nghĩ một chút
"Đến giúp em lồng vỏ chăn bông đi..."
Trác Chính Dương hơi ngẩn người ra, sau đó đi tới, học theo bộ dạng của cô, đem ruột chăn bông nhét vào vỏ, tay chân anh có phần lúng túng, anh lớn như vậy , đây là lần đầu tiên lồng chăn bông, chăn mềm mại cầm trên tay, vỏ chăn tỏa ra hương thơm dễ chịu, mùi vị bột giặt kết hợp với vị của nắng tạo ra mùi thơm thanh khiết ấy.
Đồng Nhan liếc nhìn anh
"Thật ngốc, ngay cả việc này cũng không biết"
Sau đó cầm lấy góc chăn bông trên tay anh, thành thạo nhét vào vỏ chăn, sau đó đem góc chăn vừa nhét vào đưa cho anh
"Cầm giúp em"
Trác Chính Dương cười cầm lấy góc chăn, anh cười tới mức cơ bắp ê ẩm, khóe mắt nhíu lại
"Nhan Nhan. mấy năm này em thật sự sống không tốt sao?"
Anh chưa từng hỏi cô vấn đề này, từ khi tình cờ gặp cô ở sân bay, trong lòng anh đã hiểu rõ, sau đó anh tìm người điều tra qua cuộc sống của cô ở Mỹ, sự thật ngoài dự đoán của anh, anh không thể nào tưởng tượng nổi, trước đây , cô giống như một nàng công chúa. Vậy mà bây giờ, phải vất vả nuôi nấng một đứa con trai, tự mình trang trải cuộc sống ở Mỹ.
Anh hận mình, hận mình tại sao không gặp được cô sớm hơn, cũng hận ông trời sớm nắng chiều mưa trêu đùa. Nhưng anh không có can đảm hỏi cô sống thế nào, thậm chí anh cũng không dám giúp cô nhiều, anh cẩn thận từng li từng tí ở bên cạnh cô, từ từ tìm lại không khí thoải mái, thanh thản khi hai người ở cùng nhau lúc xưa, anh sợ vượt qua giới hạn, anh sợ sẽ dọa cô sợ hãi, anh sợ một ngày nào đó cô sẽ gạt anh ra khỏi thế giới của mình.
Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn anh, mặt hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười
"Cũng không tồi, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, giờ em nghĩ lại thì thấy thật ra cũng chẳng có gì to tát"
Thật ra không có gì to tát, có đôi khi ở thời điểm đối mặt với với gian khổ, cô có thể cảm giác mình chắc chắn không chịu đựng nổi, nhưng khi đã vượt qua được, suy nghĩ cẩn thận lại thì hóa ra cũng chẳng có gì, bởi vì những người yêu thương vẫn ở bên cạnh cô. Khi ở Mỹ, lúc cô tỉnh lại ở bệnh viện, Cách Lạp của cô vẫn ở bên cạnh cô, nó kéo tay cô
"Mẹ, chỉ cần là Cách Lạp ở bên cạnh mẹ, mẹ con mình sẽ không sợ gì cả, bởi vì Cách Lạp có mẹ ở bên, Cách Lạp thực sự không sợ điều gì nữa"
Trác Chính Dương đưa tay xoa xoa tóc cô, không tiếp tục đê tài này nữa
"Tối mai anh tới đón em, anh cùng em tham gia tiệc mừng của công ty"
Anh dừng một chút
"Không cần chuẩn bị quần áo, anh sẽ giúp em chọn"
"Trác Chính Dương..."
Đồng Nhan cau mày
"Đàn ông bỉ ổi ở công ty em quá nhiều, giống như trước đây anh đã giúp em đuổi đi mấy con ruồi, đương nhiên em không cần cảm ơn anh, làm cơm tối ngon cho anh là được"
Khóe miệng Đồng Nhan khẽ nhếch
"Em cho rằng anh là bỉ ổi nhất đấy"
Trác Chính Dương tủm tỉm cười
"Có muốn anh thực sự bỉ ổi một lần cho em xem không?"
Đồng Nhan
"Nghĩ xa quá đấy, anh cút đi cho em"
-
Hôm sau, Trác Chính Dương quả nhiên gọi người đưa quần áo tới, một bộ âu phục màu kem, sạch sẽ và sang trọng sang trọng phối hợp với nét kín đáo làm tôn lên nét phong tình của người phụ nữ.
Cách Lạp nằm trên giường chống đầu nhìn cô
"Trông mẹ bây giờ cũng giống một mỹ nhân đấy, cho dù đã sinh con rồi nhưng vóc người mẹ cũng không bị ảnh hưởng mấy"
"Con biết cách thưởng thức mỹ nữ sao?"
Đồng Nhan hỏi Cách Lạp
Cách Lạp suy nghĩ một lúc rồi đáp
"Đương nhiên có thể, thực ra con vẫn đương đối thích mỹ nữ phương Đồng hơn mấy cô nàng tóc vàng mắt xanh ngoại quốc, nhưng con cũng không quá chú ý tới mấy cô gái đẹp đâu”
Đồng Nhan
"Về phòng luyện chữ cho mẹ"
Cách Lạp bi thương nói
"Mẹ và ba Trác Chính Dương đi ra ngoài hẹn hò, con lại phải ở nhà luyện chữ, thật không công bằng mà "
"Hẹn hò, ai nói với con thế?"
"Ba Trác Chính Dương"
"..."
-
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, xe dừng ở chỗ nơi chuyên đỗ xe, Trác Chính Dương ở trên xe xoay đầu nói với Đồng Nhan
"Thật đã xem thường công ty của em, ăn mừng thôi mà có thể làm tại Cảnh Tâm Viên này, xem ra là mời đại nhân vật nào tới đúng không"
Giọng anh tùy ý, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm tình có vẻ không tệ.
Đồng Nhan cười cười,
" Trác thiếu có thế tới tham dự liên hoan công ty chúng tôi đương nhiên phải long trọng một chút"
Trác Chính Dương khẽ cười một tiếng
"Thôi đi, Đồng Nhan em hận không thể đem anh giấu đi, làm sao có thể để cho một đám người kia biết được anh là ai"
Đồng Nhan
"Anh cũng không phải là cô gái đáng yêu, em giấu anh làm cái gì?"
Trác Chính Dương cả người bỗng nghiêng về phía cô, một nửa khuôn mặt cô bị bóng dáng của anh che khuất, không khí mập mờ khi anh ghé sát lại bên cô ở trong bóng đem khiến Đồng Nhan hơi nheo mắt lại, nhìn anh.
Mặt Trác Chính Dương cách cô rất gần, hơi thở của anh phả vào mặt cô, hơi nóng làm mặt cô cũng có một chút nóng, một chút ngứa.
Đồng Nhan mất tự nhiên, hơi quay mặt qua chỗ khác. Sau đó anh xoay đầu,, cười xì một tiếng
"Không cần khẩn trương thế, chẳng qua nhìn xem em có trang điểm hay không thôi"
Đồng Nhan khẽ động khóe miệng
"Anh thật nhàm chán"
Trác Chính Dương cười cười
"Ha ha, đi thôi, thật tò mò rốt cuộc là mời những đại nhân vật nào..."
Cảnh Tâm Viên được coi là nơi mời cơm tốt nhất thành phố A, nghe nói nó từng là một cái dinh thự được sửa sang lại, tất cả đầu bếp đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, những món lớn như Mãn Hán Toàn Tịch, đến món nhỏ như cơm rang Dương Châu đều có thể đạt tới mùi vị rất đặc biệt, luôn đứng đầu, mà ông chủ nhỏ phía sau Cảnh Tâm Viên chính là Trác đại thiếu bên cạnh cô đây.
Trác Chính Dương sau khi xuống xe liền dắt tay cô
"Vì phải giúp em đuổi ruồi nên phải giờ bộ giống một chút:"
Đồng Nhan nhìn anh
"Anh nghĩ....thật chu đáo"
Trác Chính Dương cười cười, loi kéo tay của cô kéo tới một gian ghế lô.
*Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
-
"Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Tần tổng, ngài xem Đồng tiểu thư không phải đã tới sao..."
Lương Tuấn Siêu thấy có người đẩy cửa bước vào liền cười nói với Tần Nhiên, nhưng không chờ anh ta nói hết, sắc mặt của Tần Nhiên đã thay đổi, Lương Tuấn Siêu nhìn về phía cửa, xoắn xuýt nở nụ cười
"Trác thiếu..."
Trác Chính Dương dắt tay Đồng Nhan, nhoẻn miệng cười sáng lạn
"Tuy đã nghe Nhan Nhan nói, đây là liên hoan nội bộ của công ty nhưng liên hoan như vậy có thể dắt theo người nhà chứ, cho nên tôi liền đi theo Nhan Nhan tới, mọi người sẽ không để ý chứ?"
Trác Chính Dương nhấn mạnh hai chữ "người nhà", biểu cảm trên mặt tràn đầy ánh sáng, giống như chuyện này là sự thật vậy.
Lương quản lý cười
"Trác thiếu hạ cố đến là vinh hạnh của chúng tôi, là vinh hạnh của chúng tôi"
Đồng nhan nhìn người phía trong gian ghế lô, không nhiều ngươi lắm, cơ bản chỉ mời nhân viên quan trọng trong công ty, Lý Mạt Lỵ cũng ngồi ở một góc, mà phó tổng Lý Ngôn ngồi cạnh cô ảm có lẽ cô ả theo chân Lý Ngôn mà tới. Ông chủ công ty cô thế nhưng lại không tới, ông chủ không hề để tâm tới công chuyện của công ty này, đem mọi việc ủy thác cho Lý Ngôn xử lý.
Trác Chính Dương lôi kéo Đồng Nhan đi tới, cẩn thận kéo ghế cho cô, sau đó chính mình cũng ngồi xuống, chợt anh ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên ngồi đối diện nở nụ cười
"Hóa ra là Tần tổng cũng ở đây, thật là vừa khéo.."