Tửu lượng của anh rất tốt, nhưng hôm nay uống được vài ly anh đã cảm thấy đầu óc có phần quay cuồng, anh dùng khớp xương ngón trỏ day day ở huyệt Thái dương một lúc.
"Tần tổng, Cô Tống vừa gọi điện cho ngài, nhắc ngài không được quên uống thuốc, đau đầu dù chỉ là bệnh nhỏ nhưng cũng phải nghiêm túc điều trị"
Anh chàng tài xế trẻ hơi do dự, nói.
Anh chàng biết rõ Tần tổng không thích bọn họ nhắc tới Cô Tống trước mặt ngài, nhất là mấy hôm nay. Lúc Tần tổng xuất phát tối nay, tâm trạng không đến nỗi tệ, nhưng bây giờ chắc chắn tâm trạng vô cùng không tốt. Cho nên lúc cậu tài xế đề cập tới Cô Tống, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
"Ừ"
Tần Nhiên khẽ đáp, hồi lâu, anh mới nói thêm một câu
"Bên phía Tống Hà Kiến có tin tức gì không?"
"Ông ấy hi vọng ngài và Cô Tống nhanh chóng kết hôn một chút"
"Kết hôn?"
Tần Nhiên hừ lạnh một tiếng, âm sắc của anh vang lên trong không gian yên tĩnh trong xe lộ ra vẻ rất lạnh lùng
"Ông ta không chờ nổi sao..."
Anh chàng tài xế cười một tiếng, cố gắng khiến bầu không khí thoải mái lên
"Năm nay hoa mai trên núi Uyên Ương nở rất đẹp, nếu Tần tổng có hứng thú có thể đi xem"
"Uyên ương sơn, thật không?"
"Đúng vậy, hoa nở rất đẹp, rất nhiều đôi tình nhân đều đến đó du ngoạn. Tần tổng cũng có thể đưa Cô Tống đi cùng, Cô Tống chắc chắn sẽ rất vui"
Tần Nhiên trầm mặc, không trả lời cậu tài xế, ngả người dựa vào ghế xe, nhẹ nhàng nhắm mắt.
"Tần Nhiên, anh xem, cả một mảng lớn đều là cây hoa mai, khi mùa đông tới nhất định sẽ nở rộ, đến lúc đó chúng ta tới xem nhé"
"Em thích hoa mai?"
"Ha ha, em chỉ thích người cùng đi ngắm hoa mai với em"
"..."
-
Xe dừng trước khu nhà cũ, anh chàng tài xế trẻ tuổi xuống xe mở cửa xe cho Tần Nhiên
"Tôi đã gọi điện cho phu nhân rồi, bà ấy đã biết hôm nay ngài về"
Khu nhà Tần gia xây dựng theo phong cách châu Âu những năm 60, trước đây thành phố quy hoạch, tân trang lại nhưng có điều mấy năm nay không biêt vì sao nơi này vẫn không trùng tu.
"Ừ"
Tần Nhiên đi thẳng về phía phòng khách.
"Cậu đã trở về"
Bà giúp việc đứng ở cửa nhận lấy áo khoác ngoài của Tần Nhiên, cung kính nói.
Tần Nhiên gật đầu, sau đó hỏi
"Mẫu thân tôi đâu?"
Bà ngoại anh là con nhà quan cho nên mẹ anh từ bé đã là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, từ nhỏ bà đã giáo dục anh theo cách truyền thống, từ bé anh đã kính trọng gọi bà là Mẫu Thân chứ không phải là Mẹ. Có điều người phụ nữ kia lúc còn là con dâu nhà anh thích gọi bà là "Mẹ"
Mẹ anh không thích cô ấy bởi vì cô là con gái Đồng Cường Quốc, nhưng cô lúc nào cũng hao hết tâm tư đi lấy lòng mẹ, không bao giờ cô vì chuyện bà lạnh nhạt với mình mà cảm thấy ủ rũ.
"Mẹ hình như không thích em, nhưng không sao, em nhất định khiến mẹ thích em"
-
Tần Nhiên đi vào trong phòng khách, sau đó ngồi xuống trước mặt một vị phu nhân
“Mẹ”
Phu nhân nhìn rất đẹp, bà mặc một bộ sườn xám màu trắng dài, khoác một cái áo lông chồn, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai trắng muốt. Bà chăm sóc nhan sắc khá tốt, dáng vẻ vẫn còn rất thướt tha. Nhưng nơi khóe mắt mơ hồ lộ ra nếp nhăn của năm tháng, đôi mắt phượng của bà rất đẹp, rất nổi bật, đôi mắt đẹp của Tần Nhiên chắc chắn được di truyền từ bà.
"Lâu rồi con không về nhà nhỉ?"
Bà Tần cười hỏi, giọng mềm mỏng.
Khóe miệng Tần Nhiên khẽ mấp máy, coi như ngầm xác nhận.
"Thanh niên trẻ các anh đều làm việc bán mạng, không chú ý nghỉ ngơi gì cả"
Tần Nhiên cười khẽ vài tiếng. Bà Tần cười có vẻ không được tự nhiên, bà dừng lại rồi nói
"Đúng rồi, đứa bé Tử Khâm kia tới tìm con, nó đang đợi con trên lầu đấy"
Khóe miệng Tần Nhiên nhếch lên, im lặng
"Mẹ và ông Tống đã bàn bạc qua, có lẽ nên tổ chức hôn sự của các con sớm hơn đi, Tử Khâm đã có cốt nhục của Tần gia chúng ta, việc này không thể kéo dài nữa"
Bà Tần thản nhiên nói
"Mang thai?"
Tấn Nhiên khẽ cười
"Mẹ tin sao?"
Bà Tần ngẩn ra, dừng một chút, mặt không dổi sắc
"Cho dù chưa mang thai, quan hệ của con với Tử Khâm cũng không thể kéo dài nữa"
Tần Nhiên đứng lên
"Mẹ nghỉ ngơi đi, con lên tầng đã"
"Nhiên nhi..."
Bà Tần gọi anh lại
"Chẳng lẽ bây giờ con vẫn còn nhung nhớ người phụ nữ kia?"
Tần Nhiên dừng bước, cười nhẹ
"Chuyện này không phiền mẹ phải bận tâm"
"Nghe nói cô ta về rồi?"
Bà Tần suy nghĩ một chút hỏi
"Còn dẫn theo một đứa trẻ?"
Tần Nhiên xoay người lại, nhìn bà
"Mẹ điều tra cô ấy?"
Sắc mặt bà Tần tái đi, bà không trả lời câu hỏi của Tần Nhiên
"Đứa bé kia nếu là của Tần gia, nhất định phải đưa vê, nếu không phải, chỉ có thể nói lựa chọn năm xưa của con vô cùng chính xác"
Tần Nhiên hơi dựa vào tường, trên đầu anh là chiếc đèn đồng xanh, ánh sáng vừa lúc hắt lên một bên mặt, so với nửa mặt không bị chiếu, trông tối sầm hẳn đi vài phần.
Giọng anh lạnh lẽo
"Đứa bé kia có một nửa dòng máu của kẻ thù, mẹ không căm ghét sao?"
Bà Tần
"Không có gì khiến mẹ phải căm ghét cả, mẹ tuy không thích trẻ con, nhưng trên người nó cũng chảy dòng máu của Tần gia, chỉ với điều này thì không thể để nó ở bên ngoài được"
"Đừng đi làm phiền cô ấy"
Ánh mắt Tần Nhiên nhìn thẳng vào mặt bà, khẽ nói
"Nếu không mẹ vĩnh viễn không có được điều mẹ muốn"
Nói xong, anh đi lên tầng.
-
Anh đẩy cửa phòng, giật mình khi thấy người phụ nữ ngồi bên mép giường
"Nếu tối ở lại đây thì đi tìm thím Lý, bà ấy sẽ chuẩn bị phòng cho em, nếu về thì tìm chú Hà, chú ấy sẽ đưa em về"
Tống Tử Khâm dường như không nghe thấy lời nói của Tần Nhiên, cô cười
"Em chờ anh lâu rồi, đúng rồi, em hâm một nồi nước nóng , giờ em đi lấy cho anh"
" Tần Nhiên, tối anh về muộn, em phần cơm cho anh, anh đi ăn nhanh đi, ăn xong nhớ bỏ bát vào trong bồn rửa nhé"
Tần Nhiên khẽ lăc đầu, gạt bóng hình người con gái ấy qua một bên.
Anh nhíu mày nhìn Tống Tử Khâm
"Em ra ngoài đi"
Tống Tử Khâm đi về phía anh
"Sao vậy, lại đau đầu sao? Em đi lấy thuốc cho anh"
"Không cần"
Tần Nhiên lạnh lùng từ chối
Tống Từ Khâm cười, sau đó vòng tay ôm hông anh, vùi đầu trước ngực anh
"Tần Nhiên, năm nay chúng ta kêt hôn đi, bác gái đã giục em nhiều lần rồi, hy vọng em mau chóng sinh cho bà một đứa cháu trai mập mạp..."
Mãi lâu, trên đầu cô mới truyền tới một giọng nói lành nhạt, mỉa mai
“Không phải em nói với họ, em đã mang thai rồi sao?"
Cơ thể Tống Tử Khâm cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên
"Em..."
"Anh không nghĩ là em ngu xuẩn đến thế, có điều việc em làm lần này đúng là quá ngu xuẩn"
"Tần Nhiên, em chỉ là muốn..."
"Anh ghét nhất là bị người khác ép buộc, em cho rằng Tống Hà Kiến ép anh gắt gao như vậy thì anh sẽ cưới em sao? Tống Tử Khâm, đừng quá ngây thơ"
Nét mặt Tống Tử Khâm tái nhợt, trên người cô mặc bộ đồ ngủ hình con gấu, tóc uốn quăn nay đã duỗi thẳng, thả trên vai, ánh măt của cô vốn to, bây giờ lại không hề có chút thần thái, cô cắn chặt môi
"Tần Nhiên, anh đối với em không phải quá nhẫn tâm hay sao?"
Tần Nhiên cười
"Đó không phải lựa chọn năm ấy của em sao?"
Tống Tử Khâm tự cười giễu cợt
"Cô ấy đã về rồi cho nên anh đá em qua một bên sao?"
"Đừng nhiễu sự, không có ích gì đâu"
Tần Nhiên nhàn nhạt nói, sau đó đi vào bên trong, bỗng nhiên quay người lại
"Còn nữa, đem quần áo ngủ trên người em thay ra đi"
Tống Tử Khâm nhìn anh rất lâu mới nói
"Anh cùng cô ấy không thể nào quay lại được, anh không hiểu sao? Anh và cô ấy không thể nào"
"Ra ngoài"
"Trong nhóm bạn chúng ta, quan hệ của Đồng Nhan với cha từ bé đã khiến cho chúng ta hâm mộ. Bác Đồng rất yêu thương cô ấy, cô ấy cũng rất yêu cha của mình, không nói tới những việc ấy, thì cái chết của cha cô ấy là vì anh, chỉ cần một lý do này thôi, anh và cô ấy không thể có khả năng quay lại, cho nên anh đừng nên ôm ảo tưởng nữa"
Tống Tử Khâm chậm rãi nói, cô nói không nhanh, từng chữ nói ra đều cực kỳ rõ ràng.
"Anh và cô ấy không thể"
Cô lại nhấn mạnh
Tần Nhiên nhìn cô, nét mặt không tốt
"Anh nói em đi đi, em không nghe thấy sao?"
"Đi?"
Tống Tử Khâm cười khẽ
"Anh gọi em tới, em tới, anh đuổi em đi, em phải đi sao?"
Cô nhìn về phía anh
"Tống Tử Khâm em không phải là Đồng Nhan để cho anh đùa bỡn, giở trò trong lòng bàn tay"
Tần Nhiên liếc nhìn Tống Tử Khâm, lộ ra tia cười
"Đừng so sánh với cô ấy, cô không xứng"
Trên mặt Tống Tử Khâm trắng bệch
"Em không thua kém gì cô ta, ít nhất em không ngu như cô ta, yêu một người đàn ông phá hủy cuộc đời của mình"
"Ha ha...nếu cô đủ thông minh thì đừng thách thức giới hạn nhẫn nhịn của tôi"
Giọng Tần Nhiên rất lạnh, lộ rõ sự ẩn nhẫn. Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên sàn gỗ, lạnh như băng.
Tống Tử Khâm bi thương nói
"Tần Nhiên, vì sao anh không nhìn thấy em, em thật sự rất yêu anh, không hề thua kém cô ta một chút nào.....Tại sao anh lại không nhìn thấy chứ..."
Cô nhìn anh, tiếp tục nói
"Sau khi cô ta trở về, em vô cùng sợ hãi, nhất là khi biết cô ấy sinh con cho anh, em càng sợ hơn, tuy em luôn hiểu rõ trong lòng anh chỉ có cô ta, nhưng em tự nói với mình rắng, người đứng bên cạnh anh là em, một ngày nào đó anh sẽ thích em, miễn là em đủ cố gắng thì sẽ có được vị trí trong lòng anh. Khi em còn nhỏ đã rất thích câu chuyện ‘Mài sắt thành kim', em vẫn cho rằng chỉ cần cô gắng, kiên trì cuối cùng mây tan sẽ thấy rõ trăng sáng. Vì thế em liền mài mãi mài mãi, hy vọng có một ngày mình có thể mài thành một cây kim, rồi có thể dễ dàng chạm vào tim anh. Nhưng bây giờ em mới phát hiện, em mài dũa nhiều năm như vậy chỉ khiến mình nhỏ mọn, thấp hèn, vẫn chẳng thể nào tiến vào bên trong bức tường vững chắc của anh..."
"Xin lỗi..."
Giọng anh rất mệt mỏi, câu "xin lỗi" này thay vì nói là lời xin lỗi thật lòng thì thà nói rằng anh muốn nhanh chóng xua đuổi cô đi chỗ khác thì đúng hơn.
"Em không muốn anh xin lỗi, bởi em sẽ không để cho anh được toại nguyện..."
Tống Tử Khâm nói khẽ, giống như đang lẩm bẩm, chợt cô ngẩng đầu
"Từ lúc đính hôn, anh liền vạch kế hoạch chờ đợi cô ta quay về và đá em qua một bên sao? Cho nên anh chưa bao giờ đụng vào em, anh thà đi tìm người phụ nữ khác cũng không tình nguyện chạm vào em, anh đính hôn với em chỉ vì muốn kích thích Đồng Nhan trở về mà thôi, đúng không?"
Tần Nhiên quay mặt đi.
"Tuy em hiểu, nhưng em vẫn luôn ôm hy vọng trong lòng, bởi vì anh và Đồng Nhan căn bản không thể quay lại, thật không thể hiểu nổi, chẳng qua anh chỉ dựa vào việc cô ta yêu anh,vì vậy sẽ không tính toán ân oán lúc trước, rồi quay lại bên cạnh anh sao? Huống hồ, 5 năm trôi qua, anh còn có thể đảm bảo được cô ấy còn yêu anh hay không? Đừng quên, bên cạnh cô ta còn có một Trác Chính Dương"
"Tần tổng, Cô Tống vừa gọi điện cho ngài, nhắc ngài không được quên uống thuốc, đau đầu dù chỉ là bệnh nhỏ nhưng cũng phải nghiêm túc điều trị"
Anh chàng tài xế trẻ hơi do dự, nói.
Anh chàng biết rõ Tần tổng không thích bọn họ nhắc tới Cô Tống trước mặt ngài, nhất là mấy hôm nay. Lúc Tần tổng xuất phát tối nay, tâm trạng không đến nỗi tệ, nhưng bây giờ chắc chắn tâm trạng vô cùng không tốt. Cho nên lúc cậu tài xế đề cập tới Cô Tống, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
"Ừ"
Tần Nhiên khẽ đáp, hồi lâu, anh mới nói thêm một câu
"Bên phía Tống Hà Kiến có tin tức gì không?"
"Ông ấy hi vọng ngài và Cô Tống nhanh chóng kết hôn một chút"
"Kết hôn?"
Tần Nhiên hừ lạnh một tiếng, âm sắc của anh vang lên trong không gian yên tĩnh trong xe lộ ra vẻ rất lạnh lùng
"Ông ta không chờ nổi sao..."
Anh chàng tài xế cười một tiếng, cố gắng khiến bầu không khí thoải mái lên
"Năm nay hoa mai trên núi Uyên Ương nở rất đẹp, nếu Tần tổng có hứng thú có thể đi xem"
"Uyên ương sơn, thật không?"
"Đúng vậy, hoa nở rất đẹp, rất nhiều đôi tình nhân đều đến đó du ngoạn. Tần tổng cũng có thể đưa Cô Tống đi cùng, Cô Tống chắc chắn sẽ rất vui"
Tần Nhiên trầm mặc, không trả lời cậu tài xế, ngả người dựa vào ghế xe, nhẹ nhàng nhắm mắt.
"Tần Nhiên, anh xem, cả một mảng lớn đều là cây hoa mai, khi mùa đông tới nhất định sẽ nở rộ, đến lúc đó chúng ta tới xem nhé"
"Em thích hoa mai?"
"Ha ha, em chỉ thích người cùng đi ngắm hoa mai với em"
"..."
-
Xe dừng trước khu nhà cũ, anh chàng tài xế trẻ tuổi xuống xe mở cửa xe cho Tần Nhiên
"Tôi đã gọi điện cho phu nhân rồi, bà ấy đã biết hôm nay ngài về"
Khu nhà Tần gia xây dựng theo phong cách châu Âu những năm 60, trước đây thành phố quy hoạch, tân trang lại nhưng có điều mấy năm nay không biêt vì sao nơi này vẫn không trùng tu.
"Ừ"
Tần Nhiên đi thẳng về phía phòng khách.
"Cậu đã trở về"
Bà giúp việc đứng ở cửa nhận lấy áo khoác ngoài của Tần Nhiên, cung kính nói.
Tần Nhiên gật đầu, sau đó hỏi
"Mẫu thân tôi đâu?"
Bà ngoại anh là con nhà quan cho nên mẹ anh từ bé đã là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, từ nhỏ bà đã giáo dục anh theo cách truyền thống, từ bé anh đã kính trọng gọi bà là Mẫu Thân chứ không phải là Mẹ. Có điều người phụ nữ kia lúc còn là con dâu nhà anh thích gọi bà là "Mẹ"
Mẹ anh không thích cô ấy bởi vì cô là con gái Đồng Cường Quốc, nhưng cô lúc nào cũng hao hết tâm tư đi lấy lòng mẹ, không bao giờ cô vì chuyện bà lạnh nhạt với mình mà cảm thấy ủ rũ.
"Mẹ hình như không thích em, nhưng không sao, em nhất định khiến mẹ thích em"
-
Tần Nhiên đi vào trong phòng khách, sau đó ngồi xuống trước mặt một vị phu nhân
“Mẹ”
Phu nhân nhìn rất đẹp, bà mặc một bộ sườn xám màu trắng dài, khoác một cái áo lông chồn, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai trắng muốt. Bà chăm sóc nhan sắc khá tốt, dáng vẻ vẫn còn rất thướt tha. Nhưng nơi khóe mắt mơ hồ lộ ra nếp nhăn của năm tháng, đôi mắt phượng của bà rất đẹp, rất nổi bật, đôi mắt đẹp của Tần Nhiên chắc chắn được di truyền từ bà.
"Lâu rồi con không về nhà nhỉ?"
Bà Tần cười hỏi, giọng mềm mỏng.
Khóe miệng Tần Nhiên khẽ mấp máy, coi như ngầm xác nhận.
"Thanh niên trẻ các anh đều làm việc bán mạng, không chú ý nghỉ ngơi gì cả"
Tần Nhiên cười khẽ vài tiếng. Bà Tần cười có vẻ không được tự nhiên, bà dừng lại rồi nói
"Đúng rồi, đứa bé Tử Khâm kia tới tìm con, nó đang đợi con trên lầu đấy"
Khóe miệng Tần Nhiên nhếch lên, im lặng
"Mẹ và ông Tống đã bàn bạc qua, có lẽ nên tổ chức hôn sự của các con sớm hơn đi, Tử Khâm đã có cốt nhục của Tần gia chúng ta, việc này không thể kéo dài nữa"
Bà Tần thản nhiên nói
"Mang thai?"
Tấn Nhiên khẽ cười
"Mẹ tin sao?"
Bà Tần ngẩn ra, dừng một chút, mặt không dổi sắc
"Cho dù chưa mang thai, quan hệ của con với Tử Khâm cũng không thể kéo dài nữa"
Tần Nhiên đứng lên
"Mẹ nghỉ ngơi đi, con lên tầng đã"
"Nhiên nhi..."
Bà Tần gọi anh lại
"Chẳng lẽ bây giờ con vẫn còn nhung nhớ người phụ nữ kia?"
Tần Nhiên dừng bước, cười nhẹ
"Chuyện này không phiền mẹ phải bận tâm"
"Nghe nói cô ta về rồi?"
Bà Tần suy nghĩ một chút hỏi
"Còn dẫn theo một đứa trẻ?"
Tần Nhiên xoay người lại, nhìn bà
"Mẹ điều tra cô ấy?"
Sắc mặt bà Tần tái đi, bà không trả lời câu hỏi của Tần Nhiên
"Đứa bé kia nếu là của Tần gia, nhất định phải đưa vê, nếu không phải, chỉ có thể nói lựa chọn năm xưa của con vô cùng chính xác"
Tần Nhiên hơi dựa vào tường, trên đầu anh là chiếc đèn đồng xanh, ánh sáng vừa lúc hắt lên một bên mặt, so với nửa mặt không bị chiếu, trông tối sầm hẳn đi vài phần.
Giọng anh lạnh lẽo
"Đứa bé kia có một nửa dòng máu của kẻ thù, mẹ không căm ghét sao?"
Bà Tần
"Không có gì khiến mẹ phải căm ghét cả, mẹ tuy không thích trẻ con, nhưng trên người nó cũng chảy dòng máu của Tần gia, chỉ với điều này thì không thể để nó ở bên ngoài được"
"Đừng đi làm phiền cô ấy"
Ánh mắt Tần Nhiên nhìn thẳng vào mặt bà, khẽ nói
"Nếu không mẹ vĩnh viễn không có được điều mẹ muốn"
Nói xong, anh đi lên tầng.
-
Anh đẩy cửa phòng, giật mình khi thấy người phụ nữ ngồi bên mép giường
"Nếu tối ở lại đây thì đi tìm thím Lý, bà ấy sẽ chuẩn bị phòng cho em, nếu về thì tìm chú Hà, chú ấy sẽ đưa em về"
Tống Tử Khâm dường như không nghe thấy lời nói của Tần Nhiên, cô cười
"Em chờ anh lâu rồi, đúng rồi, em hâm một nồi nước nóng , giờ em đi lấy cho anh"
" Tần Nhiên, tối anh về muộn, em phần cơm cho anh, anh đi ăn nhanh đi, ăn xong nhớ bỏ bát vào trong bồn rửa nhé"
Tần Nhiên khẽ lăc đầu, gạt bóng hình người con gái ấy qua một bên.
Anh nhíu mày nhìn Tống Tử Khâm
"Em ra ngoài đi"
Tống Tử Khâm đi về phía anh
"Sao vậy, lại đau đầu sao? Em đi lấy thuốc cho anh"
"Không cần"
Tần Nhiên lạnh lùng từ chối
Tống Từ Khâm cười, sau đó vòng tay ôm hông anh, vùi đầu trước ngực anh
"Tần Nhiên, năm nay chúng ta kêt hôn đi, bác gái đã giục em nhiều lần rồi, hy vọng em mau chóng sinh cho bà một đứa cháu trai mập mạp..."
Mãi lâu, trên đầu cô mới truyền tới một giọng nói lành nhạt, mỉa mai
“Không phải em nói với họ, em đã mang thai rồi sao?"
Cơ thể Tống Tử Khâm cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên
"Em..."
"Anh không nghĩ là em ngu xuẩn đến thế, có điều việc em làm lần này đúng là quá ngu xuẩn"
"Tần Nhiên, em chỉ là muốn..."
"Anh ghét nhất là bị người khác ép buộc, em cho rằng Tống Hà Kiến ép anh gắt gao như vậy thì anh sẽ cưới em sao? Tống Tử Khâm, đừng quá ngây thơ"
Nét mặt Tống Tử Khâm tái nhợt, trên người cô mặc bộ đồ ngủ hình con gấu, tóc uốn quăn nay đã duỗi thẳng, thả trên vai, ánh măt của cô vốn to, bây giờ lại không hề có chút thần thái, cô cắn chặt môi
"Tần Nhiên, anh đối với em không phải quá nhẫn tâm hay sao?"
Tần Nhiên cười
"Đó không phải lựa chọn năm ấy của em sao?"
Tống Tử Khâm tự cười giễu cợt
"Cô ấy đã về rồi cho nên anh đá em qua một bên sao?"
"Đừng nhiễu sự, không có ích gì đâu"
Tần Nhiên nhàn nhạt nói, sau đó đi vào bên trong, bỗng nhiên quay người lại
"Còn nữa, đem quần áo ngủ trên người em thay ra đi"
Tống Tử Khâm nhìn anh rất lâu mới nói
"Anh cùng cô ấy không thể nào quay lại được, anh không hiểu sao? Anh và cô ấy không thể nào"
"Ra ngoài"
"Trong nhóm bạn chúng ta, quan hệ của Đồng Nhan với cha từ bé đã khiến cho chúng ta hâm mộ. Bác Đồng rất yêu thương cô ấy, cô ấy cũng rất yêu cha của mình, không nói tới những việc ấy, thì cái chết của cha cô ấy là vì anh, chỉ cần một lý do này thôi, anh và cô ấy không thể có khả năng quay lại, cho nên anh đừng nên ôm ảo tưởng nữa"
Tống Tử Khâm chậm rãi nói, cô nói không nhanh, từng chữ nói ra đều cực kỳ rõ ràng.
"Anh và cô ấy không thể"
Cô lại nhấn mạnh
Tần Nhiên nhìn cô, nét mặt không tốt
"Anh nói em đi đi, em không nghe thấy sao?"
"Đi?"
Tống Tử Khâm cười khẽ
"Anh gọi em tới, em tới, anh đuổi em đi, em phải đi sao?"
Cô nhìn về phía anh
"Tống Tử Khâm em không phải là Đồng Nhan để cho anh đùa bỡn, giở trò trong lòng bàn tay"
Tần Nhiên liếc nhìn Tống Tử Khâm, lộ ra tia cười
"Đừng so sánh với cô ấy, cô không xứng"
Trên mặt Tống Tử Khâm trắng bệch
"Em không thua kém gì cô ta, ít nhất em không ngu như cô ta, yêu một người đàn ông phá hủy cuộc đời của mình"
"Ha ha...nếu cô đủ thông minh thì đừng thách thức giới hạn nhẫn nhịn của tôi"
Giọng Tần Nhiên rất lạnh, lộ rõ sự ẩn nhẫn. Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên sàn gỗ, lạnh như băng.
Tống Tử Khâm bi thương nói
"Tần Nhiên, vì sao anh không nhìn thấy em, em thật sự rất yêu anh, không hề thua kém cô ta một chút nào.....Tại sao anh lại không nhìn thấy chứ..."
Cô nhìn anh, tiếp tục nói
"Sau khi cô ta trở về, em vô cùng sợ hãi, nhất là khi biết cô ấy sinh con cho anh, em càng sợ hơn, tuy em luôn hiểu rõ trong lòng anh chỉ có cô ta, nhưng em tự nói với mình rắng, người đứng bên cạnh anh là em, một ngày nào đó anh sẽ thích em, miễn là em đủ cố gắng thì sẽ có được vị trí trong lòng anh. Khi em còn nhỏ đã rất thích câu chuyện ‘Mài sắt thành kim', em vẫn cho rằng chỉ cần cô gắng, kiên trì cuối cùng mây tan sẽ thấy rõ trăng sáng. Vì thế em liền mài mãi mài mãi, hy vọng có một ngày mình có thể mài thành một cây kim, rồi có thể dễ dàng chạm vào tim anh. Nhưng bây giờ em mới phát hiện, em mài dũa nhiều năm như vậy chỉ khiến mình nhỏ mọn, thấp hèn, vẫn chẳng thể nào tiến vào bên trong bức tường vững chắc của anh..."
"Xin lỗi..."
Giọng anh rất mệt mỏi, câu "xin lỗi" này thay vì nói là lời xin lỗi thật lòng thì thà nói rằng anh muốn nhanh chóng xua đuổi cô đi chỗ khác thì đúng hơn.
"Em không muốn anh xin lỗi, bởi em sẽ không để cho anh được toại nguyện..."
Tống Tử Khâm nói khẽ, giống như đang lẩm bẩm, chợt cô ngẩng đầu
"Từ lúc đính hôn, anh liền vạch kế hoạch chờ đợi cô ta quay về và đá em qua một bên sao? Cho nên anh chưa bao giờ đụng vào em, anh thà đi tìm người phụ nữ khác cũng không tình nguyện chạm vào em, anh đính hôn với em chỉ vì muốn kích thích Đồng Nhan trở về mà thôi, đúng không?"
Tần Nhiên quay mặt đi.
"Tuy em hiểu, nhưng em vẫn luôn ôm hy vọng trong lòng, bởi vì anh và Đồng Nhan căn bản không thể quay lại, thật không thể hiểu nổi, chẳng qua anh chỉ dựa vào việc cô ta yêu anh,vì vậy sẽ không tính toán ân oán lúc trước, rồi quay lại bên cạnh anh sao? Huống hồ, 5 năm trôi qua, anh còn có thể đảm bảo được cô ấy còn yêu anh hay không? Đừng quên, bên cạnh cô ta còn có một Trác Chính Dương"