Đồng Nhan ngồi ngây người trong bệnh viện với Trình Mai Mai đến tận khi Trác Chính Dương gọi điện tới, anh nói có lẽ buổi tối không về ăn cơm, cô thông báo qua loa với Trác Chính Dương vài câu rồi cúp máy.
"Người đàn ông nhà cậu đúng là chịu khó, không về ăn cơm cũng phải gọi điện khai báo...."
Trình Mai Mai mệt mỏi ngẩng đầu, đôi mắt không có chút tinh thần nào nhìn cô.
"Ha ha..."
Đồng Nhan cười. Cô nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Trình Mai Mai, có phần không đành lòng, 500 vạn cứ như vậy bay mất, chuyện này dù là người bình thường cũng sẽ nhức nhối một thời gian, huống hồ là Trình Mai Mai, tình cảm của cô nàng đối với tiền bạc giống như người sao Hỏa vậy, không bình thường chút nào. Vì thế lúc cô nàng gặp phải chuyện này, có lẽ so với việc róc một miếng thịt trong lòng còn đau hơn.
"Mai Mai..."
Thiệu Vũ Hành đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một phích nước.
Trình Mai Mai nhìn thấy Thiệu Vũ Hành, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén, bật người dậy quát
"A, anh còn có gan tới đây ư?"
Thiệu Vũ Hành không phản ứng lại với câu hỏi của Trình Mai Mai, anh đặt phích qua một bên, sau đó đi tới nói với cô
"Anh mang món cháo em thích ăn, ngồi dậy húp một chút đi..."
Trình Mai Mai cười khẩy nói
"Anh cho rằng Trình Mai Mai tôi là người chỉ cần húp một chén cháo là có thể giải quyết mọi chuyện ư, việc liên quan tới vé số, hôm nay tôi nói thẳng, anh nhất định phải cho tôi một câu trả lời"
Thiệu Vũ Hành khẽ thở dài, giọng mềm mỏng
"Nếu đã muốn tìm anh tính sổ thì cũng phải ăn no trước, không thì lấy đâu ra sức tính sổ với anh?"
Trình Mai Mai không có tí gì xúc động trước đợt tấn công dịu dàng của Thiệu Vũ Hành
"Cho dù chết đói, tôi cũng không ăn đồ của Thiệu gia gì gì đó, tôi sợ mình nôn ra mất"
Có lẽ Thiệu Vũ Hành đối với những lời này của Trình Mai Mai dã nghe thành quen, sắc mặt anh vẫn bình thường, tự mình ngồi bên mép giường
"Vậy em nói phương thức bồi thường đi, anh phải bồi thường tổn thất 500 vạn kia cho em thế nào đây..."
Nghe Thiệu Vũ Hành vừa nói vậy, Trình Mai Mai nhất thời nói không nên lời, lẩm bẩm quay mặt đi
"Tiền Thiệu gia nhà các người, Trình Mai Mai tôi không lạ gì"
"Nếu đã không lạ gì, vậy thì bồi thường người nhé"
Thiệu Vũ Hành dừng một chút, rồi nói
"Dùng bản thân anh để bồi thường cho em được không?"
Trình Mai Mai hơi cứng lại, sau đó bùng nổ, chỉ vào mũi Thiệu Vũ Hành hét lên
"Họ Thiệu kia, anh nghìn vạn lần cũng đừng coi trọng bản thân mình, trong mắt bà đây ngay cả đồng tiền xu anh cũng không bằng, sao có thể so bì với 500 vạn được"
Thiệu Vũ Hành trầm ngâm, mở miệng nói
"Anh sẽ tăng tỉ giá đồng bạc, nhưng tiền mặt sẽ bị sụt giá"
Trình Mai Mai hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng trầm mặc theo.
Đồng Nhan cảm thấy mình nên nhanh chóng rời khỏi đây, bầu không khí tế nhị ở đây không thích hợp tồn tại bên thứ ba, nên cô tùy tiện tìm một cái cớ để ra khỏi phòng bệnh.
-
Năm mới đã càng ngày càng đến gần, có thể nhận thấy không khí năm mới qua cách trang trí trên đường phố. Cô bỗng nhớ ra, dường như Cách Lạp chưa từng có một năm mới náo nhiệt nào cả, ở bên Mỹ, vì một mặt hy vọng tiết kiệm chi phí, mặt khác bởi vì cảm giác cô đơn một mình sống nơi đất khách quê người, năm mới của cô và Cách Lạp vô cùng đơn giản tới đáng thương. Lễ mừng năm mới cô chuẩn bị cho nó, chỉ là đun một nồi bánh sủi cảo, sau đó nói với nó một tiếng "Năm mới vui vẻ"
Đúng lúc Trác Chính Dương gọi điện cho cô nói buổi tối có hội nghị, có lẽ anh sẽ về trễ, cô suy nghĩ một chút rồi lên xe bus tới trường của Cách Lạp. Cô đã đổi trường cho Cách Lạp, trường học do Trác Chính Dương chọn, suy xét trên các mặt như chất lượng dạy học, phong cách học tập, phương tiện giao thông đều là tốt nhất, đương nhiên học phí vô cùng đắt.
Cách Lạp nuôi trên tay cô vốn là "Nghèo dưỡng", bây giờ qua tay Trác Chính Dương liền biến thành "Phú dưỡng", hơn nữa còn giàu chảy mỡ.
Lúc Đồng Nhan tới, trường vẫn chưa tan học, cô buồn chán ngồi trong căn phòng nghỉ chờ Cách Lạp tan học. Căn phòng nghỉ này đặc biệt xây dựng dành cho phụ huynh tới đón con tan học về nhà. bên trong có trà có bánh, học phí đắt đỏ không phải mất trắng.
"Đồng Nhan..."
Một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên phía sau cô.
Cô ngoảnh đầu lại, thấy một người phụ nữ tóc quăn đứng đối diện, người phụ nữ này gặp được cô có vẻ rất hưng phấn, khóe mắt nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười.
"Xin lỗi, cô là...."
Đồng Nhan định hỏi như vậy, nhưng có lẽ cảm thấy hỏi như vậy thật không lịch sự, nên cô cười với người phụ nữ kia, chờ cô ấy tiếp tục nói.
"Nhìn bộ dạng này của cô, cũng biết là cô không nhớ ra tôi"
Người phụ nữ cười oán trách, sau đó vỗ vỗ lên bả vai cô.
Đồng Nhan cười, gật đầu, hỏi dò
"Cậu là Băng tử?"
Cô nhớ người phụ nữ này lúc đó vì bị Trác Chính Dương ‘đá’ nên muốn làm loạn, tự sát, cô đi tới kéo cô ấy, không ngờ người bị thương lại biến thành cô, náo loạn một hồi, cô và cô gái này liền quen biết nhau. 5 năm, từ một thiếu nữ ngày nào đã trở thành người phụ nữ, cô cũng đã trở thành một người mẹ.
Người phụ nữ cười
"Cuối cùng cậu cũng nhớ mình"
Dừng lại
"Cậu ...tới đón con?"
Đồng Nhan cười, xem như ngầm thừa nhận.
Hà Băng suy nghĩ, có lẽ cũng hiểu chuyện, sau đó ngồi xuống, giống như bắt đầu mở máy, chậm rãi nói
"Mình kết hôn rồi, bây giờ cũng tạm ổn, tuy làm mẹ kế, nhưng cuộc sống cũng coi như thoải mái, anh ấy đối xử với mình không tệ"
Đồng Nhan
"Vậy là tốt rồi"
"Còn cậu?"
Hà Băng hỏi
"Trở về lúc nào?"
"Về một thời gian rồi"
Đồng Nhan cười nhạt
"Mình cũng khá hài lòng với cuộc sống bây giờ"
Hà Băng hơi sửng sốt, hồi lâu mới nói
"Anh ấy bây giờ chắc chắn vui đến chết nhỉ...."
Đồng Nhan cười thản nhiên
"Chúng tớ rất hạnh phúc"
Hà Băng bật cười, nói
"Cậu đừng nghĩ trước kia anh ta đào hoa, đổi bạn gái liên tục, đủ các thể loại, hoa lớn hoa nhỏ đều có cả, nhưng anh ta thực sự thích cậu"
Đồng Nhan im lặng lắng nghe
"Khi còn ở bên cạnh anh ấy, mình đã từng cho rằng anh ấy thực sự yêu mình, bởi vì anh ấy đối xử với mình rất tốt, sau này mình phát hiện, anh ấy đối với cô gái nào đều cũng tốt như vậy...."
Hà Băng dừng một chút rồi nói tiếp
"Khi ấy, mình rất hận tính đào hoa của anh ấy, dù cho anh ấy tốt với cậu bao nhiêu nhưng đến lúc anh ấy chán ngấy, thì liền chia tay với cậu"
Đồng Nhan không hề nói xem vào, đành tiếp tục nghe.
"Mình nghĩ khi đó anh ấy không hề chung tình, có điều...."
Hà Băng nhìn cô
"Bây giờ, anh ấy không phải không chung tình, mà là vô cùng chung tình, vô cùng si tình, mặc kệ trước đây anh ta có nhiều bạn gái thế nào, nhưng anh ấy chẳng qua chỉ đang tìm kiếm một loại cảm giác....cảm giác như được ở cùng với cậu"
Đồng Nhan cúi đầu cười, tâm tình trong lòng phức tạp.
"Bây giờ nghe cậu nói, cậu đã kết hôn với anh ấy, mình rất vui"
Hà Băng nói
Cô nói xong, tiếng chuông tan học vang lên, Hà Băng để lại số điện thoại cho cô rồi rời đi.
-
Đồng Nhan đi tới phòng học của Cách Lạp, học sinh đã lục đục từ trong phòng đi ra, vậy mà Cách Lạp của cô vẫn thong thả thu dọn đồ trên bàn học. Thấy cô đứng ở cửa, nó mới cầm cặp sách đi ra. Đồng Nhan cầm lấy cặp sách của Cách Lạp, vừa đi vừa hỏi
"Trường mới thế nào, thích không?"
Cách Lạp suy nghĩ rồi đáp
"Cũng không khác lắm, nhưng thức ăn ở đây khá ngon"
Đồng Nhan thò tay xoa đầu Cách Lạp, nói
"Tối nay mẹ dẫn con ra ngoài ăn, sau đó đi sắm sửa quần áo mới, sắp năm mới rồi, mẹ muốn mua quần áo mới cho con"
Cách Lạp hỏi cô
"Ba Trác đâu?"
Nó đã tập thành thói quen, dù cho làm bất cứ chuyện gì cũng đều nhớ tới Trác Chính Dương.
"Tối nay ba con phải họp, nên không đi cùng mẹ con mình được, nếu hôm nay không chọn được đồ con thích thì lần sau chúng ta gọi cả ba đi mua cùng con"
Cách Lạp đối với cách nói của mẹ rất khinh thường, nó bĩu môi nói
"Tùy mẹ..."
Đồng Nhan cười, sau đó gọi một chiếc taxi, đi tới trung tâm thành phố.
-
Khuôn người Cách Lạp rất tốt, mặc gì cũng đẹp, mỗi lần nó từ trong phòng thử đồ đi ra, đều tràn đầy khí chất của ngôi sao nhỏ tuổi. Mẹ quý nhờ con, Đồng Nhan ở bên cạnh vô cùng nở mày nở mặt.
Từng có vị học giả phát biểu một bài học thuyết, chứng minh người đàn ông không thích đi dạo phố đã trở thành một loại định lý. Đồng Nhan nhìn Cách Lạp. Nó sắp không nhịn nổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng lạnh lùng. Đồng Nhan chọn cho Cách Lạp một cái áo khoác trẻ em màu vàng cam
"Màu sắc cái này sáng sủa, đi trong đám đông không dễ dàng lạc được"
Cách Lạp liếc nhìn cái áo khoác màu vàng lòe loẹt, khuôn mặt nhỏ xụ xuống
"Nhưng thật là xấu xí..."
Đồng Nhan
"Dựa vào ánh mắt phụ nữ của mẹ mà nói, rất đẹp trai"
Cách Lạp lầm bầm.
Đồng Nhan cười hài lòng, lôi kéo Cách Lạp vẻ mặt không tình nguyện đi tính tiền.
Hôm kết hôn, Trác Chính Dương đã đưa thẻ tín dụng cho cô, cô vẫn luôn mang theo trên người, khi tính tiền, cô nhìn mấy cái thẻ trong ví da, chợt không biết nên lấy cái nào. Đôi khi, con người ta luôn bị những vấn đề nhỏ nhặt làm rầu rĩ, dù biết rõ những chuyện này đều nhẹ như lông hồng, đều không quan trọng, căn bản không đáng phải mất công suy nghĩ, nhưng những chuyện nhỏ này sẽ giống như cái gai, đâm bên sườn cô, nhắc nhở cô phải đối mặt với sự thật.
Cô do dự, rồi rút thẻ Trác Chính Dương đưa cho cô ra quẹt, rồi dẫn Cách Lạp lên lầu ăn cơm. Tầng thứ mười của tòa nhà Kim Hòa là cửa hàng ăn uống, đi tới một quầy chuyên phục vụ nhu cầu của trẻ em. Khi lên tầng, cô gọi cho Trác Chính Dương hỏi anh muốn ăn gì, nếu thích, cô mua một phần mang về cho anh.
Trác Chính Dương hỏi cô
"Cách Lạp muốn ăn gì?"
Cô nói
"KFC"
Trác Chính Dương suy nghĩ rồi nói
"Vậy mua cho anh một suất gia đình đi"
"Không phải anh không thích đồ ăn dầu mỡ hay sao?"
Trác Chính Dương cười nói
"Lần trước anh thấy tờ quảng cáo của tiệm ăn này, anh nghĩ suất ăn gia đình cũng không tệ"
Đồng Nhan bật cười
"Dở hơi"
"Anh đã kết hôn cùng một cô gái gia giáo rồi, có thể không dở hơi được sao?"
...
Đồng Nhan cúp điện thoại, bỏ vào trong túi xách, lúc định dẫn Cách Lạp đivào thì thấy mẹ con Tống gia đi từ trong thang máy ra. Cô giả vờ không nhìn thấy, nhưng đối phương cũng không định giả vờ không nhìn thấy cô.
"Không ngờ lạ có thể gặp cháu Nhan của Đồng gia ở đây, thật là khéo..."
Bà Tống tươi cười đi tới, Tống Tử Khâm khoác tay mẹ, nụ cười trên mặt cô ta không tươi như mẹ mình, nhưng cũng cười khan với cô một tiếng.
Đồng Nhan xoay người lại
"Thật khéo..."
Bà Tống liếc nhìn Cách Lạp, nụ cười càng tươi
"Con trai cháu hả, nhìn thật kháu khỉnh"
Đồng Nhan cười, coi như bà Tống đang nói nhảm. Ánh mắt bà Tồng rời khỏi Cách Lạp chuyển tới túi quần áo trong tay cô, nhìn biểu tượng trên túi
"Nhãn hiệu quần áo trẻ em này rất đắt nhỉ?"
Nụ cười trên mặt Đồng Nhan không nhịn được giận dữ, chợt hiểu, cô cảm thấy mỉa mai vô cùng.
"Nghe Khâm nói, cháu đã gả cho con trai Trác gia rồi, đúng là không tệ nhỉ..."
Bà Tống cười đắc chí, nhìn đôi mắt bà vẫn còn trẻ trung. Lúc còn trẻ bà cũng được xem như một diễn viên hạng hai, về sau gả cho Tống Hà Kiến, coi như hoàn thành tâm nguyện làm bà chủ"
Đồng Nhan không nói gì, mặt khác, cô cũng không muốn Cách Lạp phải chứng kiến tình cảnh này, tùy tiện nói vài lời xã giao, rồi muốn dắt Cách Lạp rời đi.
"Xã hội bây giờ thật là, cô ta thật sự gả được vào Trác gia sao...."
Giọng bà Tống không lớn không nhỏ, thong thả nói sau lưng cô, sau đó Tống Tử Khâm đứng bên cạnh bà ta nói
"Mẹ cũng học cô ta một chút đi, nhìn xem người ta quyến rũ đàn ông thế nào?"
Cách Lạp đang nắm tay cô chợt buông ra. Sau đó "A" một tiếng, bà Tống cả người ngã về phía sau, đứng trước bà là khuôn mặt nhỏ nhắn đang tối sầm lại của Cách Lạp.
"Không cho phép bà nói mẹ tôi như vậy"
Cách Lạp còn nhỏ, nhưng giọng nói rất mạnh mẽ
Tống Tử Khâm thốt lên một tiếng, mãi mới phản ứng lại được, định đẩy Cách Lạp ra, Đồng Nhan vội vàng kéo Cách Lạp đến bên cạnh mình. Không biết sức lực Cách Lạp bộc phát kinh người hay do bà Tống đi giày cao gót quá cao, nên bị Cách Lạp đẩy một cái liền ngã. Có lẽ ngã không nhẹ vì tạm thời cơ thể bà ta vẫn chưa gượng dậy được.
Đồng Nhan che chở Cách Lạp đứng bên cạnh, cô không đi tới đỡ bà Tống, lạnh lùng nhìn Tống Tử Khâm gọi bảo vệ tới. Bà Tống ngã thật hay giả vờ ngã, không ai có thể phát hiện, tuy bà ta ngã không nhẹ nhưng vẫn không hề quên nhắc nhở bảo vệ chính Cách Lạp đã đẩy bà.
Tống Liên Anh là người phụ nữ trung niên, tuy chăm sốc da dẻ rất tốt nhưng khó có thể nói xương cốt của bà đã rệu rạo hay chưa, huống hồ kẻ có tiền luôn được nuôi dưỡng như vàng bạc quý giá. Nên bà Tống dù chỉ bị một đứa bé đẩy ngã thôi nhưng Tống Tử Khâm và hai người bảo vệ vôi đưa bà Tống vào viện, Đồng Nhan cũng không cảm thấy kỳ quái.
Đương nhiện, trước khi đi, Tống Tử Khâm không quên mời cô và Cách Lạp - hai kẻ gây chuyện, lên xe.
"Người đàn ông nhà cậu đúng là chịu khó, không về ăn cơm cũng phải gọi điện khai báo...."
Trình Mai Mai mệt mỏi ngẩng đầu, đôi mắt không có chút tinh thần nào nhìn cô.
"Ha ha..."
Đồng Nhan cười. Cô nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Trình Mai Mai, có phần không đành lòng, 500 vạn cứ như vậy bay mất, chuyện này dù là người bình thường cũng sẽ nhức nhối một thời gian, huống hồ là Trình Mai Mai, tình cảm của cô nàng đối với tiền bạc giống như người sao Hỏa vậy, không bình thường chút nào. Vì thế lúc cô nàng gặp phải chuyện này, có lẽ so với việc róc một miếng thịt trong lòng còn đau hơn.
"Mai Mai..."
Thiệu Vũ Hành đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một phích nước.
Trình Mai Mai nhìn thấy Thiệu Vũ Hành, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén, bật người dậy quát
"A, anh còn có gan tới đây ư?"
Thiệu Vũ Hành không phản ứng lại với câu hỏi của Trình Mai Mai, anh đặt phích qua một bên, sau đó đi tới nói với cô
"Anh mang món cháo em thích ăn, ngồi dậy húp một chút đi..."
Trình Mai Mai cười khẩy nói
"Anh cho rằng Trình Mai Mai tôi là người chỉ cần húp một chén cháo là có thể giải quyết mọi chuyện ư, việc liên quan tới vé số, hôm nay tôi nói thẳng, anh nhất định phải cho tôi một câu trả lời"
Thiệu Vũ Hành khẽ thở dài, giọng mềm mỏng
"Nếu đã muốn tìm anh tính sổ thì cũng phải ăn no trước, không thì lấy đâu ra sức tính sổ với anh?"
Trình Mai Mai không có tí gì xúc động trước đợt tấn công dịu dàng của Thiệu Vũ Hành
"Cho dù chết đói, tôi cũng không ăn đồ của Thiệu gia gì gì đó, tôi sợ mình nôn ra mất"
Có lẽ Thiệu Vũ Hành đối với những lời này của Trình Mai Mai dã nghe thành quen, sắc mặt anh vẫn bình thường, tự mình ngồi bên mép giường
"Vậy em nói phương thức bồi thường đi, anh phải bồi thường tổn thất 500 vạn kia cho em thế nào đây..."
Nghe Thiệu Vũ Hành vừa nói vậy, Trình Mai Mai nhất thời nói không nên lời, lẩm bẩm quay mặt đi
"Tiền Thiệu gia nhà các người, Trình Mai Mai tôi không lạ gì"
"Nếu đã không lạ gì, vậy thì bồi thường người nhé"
Thiệu Vũ Hành dừng một chút, rồi nói
"Dùng bản thân anh để bồi thường cho em được không?"
Trình Mai Mai hơi cứng lại, sau đó bùng nổ, chỉ vào mũi Thiệu Vũ Hành hét lên
"Họ Thiệu kia, anh nghìn vạn lần cũng đừng coi trọng bản thân mình, trong mắt bà đây ngay cả đồng tiền xu anh cũng không bằng, sao có thể so bì với 500 vạn được"
Thiệu Vũ Hành trầm ngâm, mở miệng nói
"Anh sẽ tăng tỉ giá đồng bạc, nhưng tiền mặt sẽ bị sụt giá"
Trình Mai Mai hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng trầm mặc theo.
Đồng Nhan cảm thấy mình nên nhanh chóng rời khỏi đây, bầu không khí tế nhị ở đây không thích hợp tồn tại bên thứ ba, nên cô tùy tiện tìm một cái cớ để ra khỏi phòng bệnh.
-
Năm mới đã càng ngày càng đến gần, có thể nhận thấy không khí năm mới qua cách trang trí trên đường phố. Cô bỗng nhớ ra, dường như Cách Lạp chưa từng có một năm mới náo nhiệt nào cả, ở bên Mỹ, vì một mặt hy vọng tiết kiệm chi phí, mặt khác bởi vì cảm giác cô đơn một mình sống nơi đất khách quê người, năm mới của cô và Cách Lạp vô cùng đơn giản tới đáng thương. Lễ mừng năm mới cô chuẩn bị cho nó, chỉ là đun một nồi bánh sủi cảo, sau đó nói với nó một tiếng "Năm mới vui vẻ"
Đúng lúc Trác Chính Dương gọi điện cho cô nói buổi tối có hội nghị, có lẽ anh sẽ về trễ, cô suy nghĩ một chút rồi lên xe bus tới trường của Cách Lạp. Cô đã đổi trường cho Cách Lạp, trường học do Trác Chính Dương chọn, suy xét trên các mặt như chất lượng dạy học, phong cách học tập, phương tiện giao thông đều là tốt nhất, đương nhiên học phí vô cùng đắt.
Cách Lạp nuôi trên tay cô vốn là "Nghèo dưỡng", bây giờ qua tay Trác Chính Dương liền biến thành "Phú dưỡng", hơn nữa còn giàu chảy mỡ.
Lúc Đồng Nhan tới, trường vẫn chưa tan học, cô buồn chán ngồi trong căn phòng nghỉ chờ Cách Lạp tan học. Căn phòng nghỉ này đặc biệt xây dựng dành cho phụ huynh tới đón con tan học về nhà. bên trong có trà có bánh, học phí đắt đỏ không phải mất trắng.
"Đồng Nhan..."
Một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên phía sau cô.
Cô ngoảnh đầu lại, thấy một người phụ nữ tóc quăn đứng đối diện, người phụ nữ này gặp được cô có vẻ rất hưng phấn, khóe mắt nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười.
"Xin lỗi, cô là...."
Đồng Nhan định hỏi như vậy, nhưng có lẽ cảm thấy hỏi như vậy thật không lịch sự, nên cô cười với người phụ nữ kia, chờ cô ấy tiếp tục nói.
"Nhìn bộ dạng này của cô, cũng biết là cô không nhớ ra tôi"
Người phụ nữ cười oán trách, sau đó vỗ vỗ lên bả vai cô.
Đồng Nhan cười, gật đầu, hỏi dò
"Cậu là Băng tử?"
Cô nhớ người phụ nữ này lúc đó vì bị Trác Chính Dương ‘đá’ nên muốn làm loạn, tự sát, cô đi tới kéo cô ấy, không ngờ người bị thương lại biến thành cô, náo loạn một hồi, cô và cô gái này liền quen biết nhau. 5 năm, từ một thiếu nữ ngày nào đã trở thành người phụ nữ, cô cũng đã trở thành một người mẹ.
Người phụ nữ cười
"Cuối cùng cậu cũng nhớ mình"
Dừng lại
"Cậu ...tới đón con?"
Đồng Nhan cười, xem như ngầm thừa nhận.
Hà Băng suy nghĩ, có lẽ cũng hiểu chuyện, sau đó ngồi xuống, giống như bắt đầu mở máy, chậm rãi nói
"Mình kết hôn rồi, bây giờ cũng tạm ổn, tuy làm mẹ kế, nhưng cuộc sống cũng coi như thoải mái, anh ấy đối xử với mình không tệ"
Đồng Nhan
"Vậy là tốt rồi"
"Còn cậu?"
Hà Băng hỏi
"Trở về lúc nào?"
"Về một thời gian rồi"
Đồng Nhan cười nhạt
"Mình cũng khá hài lòng với cuộc sống bây giờ"
Hà Băng hơi sửng sốt, hồi lâu mới nói
"Anh ấy bây giờ chắc chắn vui đến chết nhỉ...."
Đồng Nhan cười thản nhiên
"Chúng tớ rất hạnh phúc"
Hà Băng bật cười, nói
"Cậu đừng nghĩ trước kia anh ta đào hoa, đổi bạn gái liên tục, đủ các thể loại, hoa lớn hoa nhỏ đều có cả, nhưng anh ta thực sự thích cậu"
Đồng Nhan im lặng lắng nghe
"Khi còn ở bên cạnh anh ấy, mình đã từng cho rằng anh ấy thực sự yêu mình, bởi vì anh ấy đối xử với mình rất tốt, sau này mình phát hiện, anh ấy đối với cô gái nào đều cũng tốt như vậy...."
Hà Băng dừng một chút rồi nói tiếp
"Khi ấy, mình rất hận tính đào hoa của anh ấy, dù cho anh ấy tốt với cậu bao nhiêu nhưng đến lúc anh ấy chán ngấy, thì liền chia tay với cậu"
Đồng Nhan không hề nói xem vào, đành tiếp tục nghe.
"Mình nghĩ khi đó anh ấy không hề chung tình, có điều...."
Hà Băng nhìn cô
"Bây giờ, anh ấy không phải không chung tình, mà là vô cùng chung tình, vô cùng si tình, mặc kệ trước đây anh ta có nhiều bạn gái thế nào, nhưng anh ấy chẳng qua chỉ đang tìm kiếm một loại cảm giác....cảm giác như được ở cùng với cậu"
Đồng Nhan cúi đầu cười, tâm tình trong lòng phức tạp.
"Bây giờ nghe cậu nói, cậu đã kết hôn với anh ấy, mình rất vui"
Hà Băng nói
Cô nói xong, tiếng chuông tan học vang lên, Hà Băng để lại số điện thoại cho cô rồi rời đi.
-
Đồng Nhan đi tới phòng học của Cách Lạp, học sinh đã lục đục từ trong phòng đi ra, vậy mà Cách Lạp của cô vẫn thong thả thu dọn đồ trên bàn học. Thấy cô đứng ở cửa, nó mới cầm cặp sách đi ra. Đồng Nhan cầm lấy cặp sách của Cách Lạp, vừa đi vừa hỏi
"Trường mới thế nào, thích không?"
Cách Lạp suy nghĩ rồi đáp
"Cũng không khác lắm, nhưng thức ăn ở đây khá ngon"
Đồng Nhan thò tay xoa đầu Cách Lạp, nói
"Tối nay mẹ dẫn con ra ngoài ăn, sau đó đi sắm sửa quần áo mới, sắp năm mới rồi, mẹ muốn mua quần áo mới cho con"
Cách Lạp hỏi cô
"Ba Trác đâu?"
Nó đã tập thành thói quen, dù cho làm bất cứ chuyện gì cũng đều nhớ tới Trác Chính Dương.
"Tối nay ba con phải họp, nên không đi cùng mẹ con mình được, nếu hôm nay không chọn được đồ con thích thì lần sau chúng ta gọi cả ba đi mua cùng con"
Cách Lạp đối với cách nói của mẹ rất khinh thường, nó bĩu môi nói
"Tùy mẹ..."
Đồng Nhan cười, sau đó gọi một chiếc taxi, đi tới trung tâm thành phố.
-
Khuôn người Cách Lạp rất tốt, mặc gì cũng đẹp, mỗi lần nó từ trong phòng thử đồ đi ra, đều tràn đầy khí chất của ngôi sao nhỏ tuổi. Mẹ quý nhờ con, Đồng Nhan ở bên cạnh vô cùng nở mày nở mặt.
Từng có vị học giả phát biểu một bài học thuyết, chứng minh người đàn ông không thích đi dạo phố đã trở thành một loại định lý. Đồng Nhan nhìn Cách Lạp. Nó sắp không nhịn nổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng lạnh lùng. Đồng Nhan chọn cho Cách Lạp một cái áo khoác trẻ em màu vàng cam
"Màu sắc cái này sáng sủa, đi trong đám đông không dễ dàng lạc được"
Cách Lạp liếc nhìn cái áo khoác màu vàng lòe loẹt, khuôn mặt nhỏ xụ xuống
"Nhưng thật là xấu xí..."
Đồng Nhan
"Dựa vào ánh mắt phụ nữ của mẹ mà nói, rất đẹp trai"
Cách Lạp lầm bầm.
Đồng Nhan cười hài lòng, lôi kéo Cách Lạp vẻ mặt không tình nguyện đi tính tiền.
Hôm kết hôn, Trác Chính Dương đã đưa thẻ tín dụng cho cô, cô vẫn luôn mang theo trên người, khi tính tiền, cô nhìn mấy cái thẻ trong ví da, chợt không biết nên lấy cái nào. Đôi khi, con người ta luôn bị những vấn đề nhỏ nhặt làm rầu rĩ, dù biết rõ những chuyện này đều nhẹ như lông hồng, đều không quan trọng, căn bản không đáng phải mất công suy nghĩ, nhưng những chuyện nhỏ này sẽ giống như cái gai, đâm bên sườn cô, nhắc nhở cô phải đối mặt với sự thật.
Cô do dự, rồi rút thẻ Trác Chính Dương đưa cho cô ra quẹt, rồi dẫn Cách Lạp lên lầu ăn cơm. Tầng thứ mười của tòa nhà Kim Hòa là cửa hàng ăn uống, đi tới một quầy chuyên phục vụ nhu cầu của trẻ em. Khi lên tầng, cô gọi cho Trác Chính Dương hỏi anh muốn ăn gì, nếu thích, cô mua một phần mang về cho anh.
Trác Chính Dương hỏi cô
"Cách Lạp muốn ăn gì?"
Cô nói
"KFC"
Trác Chính Dương suy nghĩ rồi nói
"Vậy mua cho anh một suất gia đình đi"
"Không phải anh không thích đồ ăn dầu mỡ hay sao?"
Trác Chính Dương cười nói
"Lần trước anh thấy tờ quảng cáo của tiệm ăn này, anh nghĩ suất ăn gia đình cũng không tệ"
Đồng Nhan bật cười
"Dở hơi"
"Anh đã kết hôn cùng một cô gái gia giáo rồi, có thể không dở hơi được sao?"
...
Đồng Nhan cúp điện thoại, bỏ vào trong túi xách, lúc định dẫn Cách Lạp đivào thì thấy mẹ con Tống gia đi từ trong thang máy ra. Cô giả vờ không nhìn thấy, nhưng đối phương cũng không định giả vờ không nhìn thấy cô.
"Không ngờ lạ có thể gặp cháu Nhan của Đồng gia ở đây, thật là khéo..."
Bà Tống tươi cười đi tới, Tống Tử Khâm khoác tay mẹ, nụ cười trên mặt cô ta không tươi như mẹ mình, nhưng cũng cười khan với cô một tiếng.
Đồng Nhan xoay người lại
"Thật khéo..."
Bà Tống liếc nhìn Cách Lạp, nụ cười càng tươi
"Con trai cháu hả, nhìn thật kháu khỉnh"
Đồng Nhan cười, coi như bà Tống đang nói nhảm. Ánh mắt bà Tồng rời khỏi Cách Lạp chuyển tới túi quần áo trong tay cô, nhìn biểu tượng trên túi
"Nhãn hiệu quần áo trẻ em này rất đắt nhỉ?"
Nụ cười trên mặt Đồng Nhan không nhịn được giận dữ, chợt hiểu, cô cảm thấy mỉa mai vô cùng.
"Nghe Khâm nói, cháu đã gả cho con trai Trác gia rồi, đúng là không tệ nhỉ..."
Bà Tống cười đắc chí, nhìn đôi mắt bà vẫn còn trẻ trung. Lúc còn trẻ bà cũng được xem như một diễn viên hạng hai, về sau gả cho Tống Hà Kiến, coi như hoàn thành tâm nguyện làm bà chủ"
Đồng Nhan không nói gì, mặt khác, cô cũng không muốn Cách Lạp phải chứng kiến tình cảnh này, tùy tiện nói vài lời xã giao, rồi muốn dắt Cách Lạp rời đi.
"Xã hội bây giờ thật là, cô ta thật sự gả được vào Trác gia sao...."
Giọng bà Tống không lớn không nhỏ, thong thả nói sau lưng cô, sau đó Tống Tử Khâm đứng bên cạnh bà ta nói
"Mẹ cũng học cô ta một chút đi, nhìn xem người ta quyến rũ đàn ông thế nào?"
Cách Lạp đang nắm tay cô chợt buông ra. Sau đó "A" một tiếng, bà Tống cả người ngã về phía sau, đứng trước bà là khuôn mặt nhỏ nhắn đang tối sầm lại của Cách Lạp.
"Không cho phép bà nói mẹ tôi như vậy"
Cách Lạp còn nhỏ, nhưng giọng nói rất mạnh mẽ
Tống Tử Khâm thốt lên một tiếng, mãi mới phản ứng lại được, định đẩy Cách Lạp ra, Đồng Nhan vội vàng kéo Cách Lạp đến bên cạnh mình. Không biết sức lực Cách Lạp bộc phát kinh người hay do bà Tống đi giày cao gót quá cao, nên bị Cách Lạp đẩy một cái liền ngã. Có lẽ ngã không nhẹ vì tạm thời cơ thể bà ta vẫn chưa gượng dậy được.
Đồng Nhan che chở Cách Lạp đứng bên cạnh, cô không đi tới đỡ bà Tống, lạnh lùng nhìn Tống Tử Khâm gọi bảo vệ tới. Bà Tống ngã thật hay giả vờ ngã, không ai có thể phát hiện, tuy bà ta ngã không nhẹ nhưng vẫn không hề quên nhắc nhở bảo vệ chính Cách Lạp đã đẩy bà.
Tống Liên Anh là người phụ nữ trung niên, tuy chăm sốc da dẻ rất tốt nhưng khó có thể nói xương cốt của bà đã rệu rạo hay chưa, huống hồ kẻ có tiền luôn được nuôi dưỡng như vàng bạc quý giá. Nên bà Tống dù chỉ bị một đứa bé đẩy ngã thôi nhưng Tống Tử Khâm và hai người bảo vệ vôi đưa bà Tống vào viện, Đồng Nhan cũng không cảm thấy kỳ quái.
Đương nhiện, trước khi đi, Tống Tử Khâm không quên mời cô và Cách Lạp - hai kẻ gây chuyện, lên xe.