Vì sắp tới năm mới nên Trương Mộng Dịch cho người đưa tới rất nhiều loại hạt khô. Trác gia là gia đình truyền thống, đồ tết chuẩn bị rất cẩn thận, kỳ công, không giống bọn họ, các loại hạt đều tự phơi khô, mỗi thứ đều chuẩn bị tỉ mỉ.
Lúc Đồng Nhan nhận được những thứ này, trong lòng vô cùng khó chịu. Hạ khô này đều là tấm lòng của một người mẹ dành cho con trai, tuy bọn họ không thiếu những thứ này, nhưng giá trị làm sao bằng được.
Thật ra, những lời Trương Mộng Dịch nói với cô hôm ấy, cô đều hiểu, thậm chí trong lòng cô tràn đầy cảm giác áy náy. Nhưng cô cũng không thể làm theo lời bà nói, dù có rối loạn thế nào, cô cũng không thể đưa Cách Lạp đi.
Thân phận xấu hổ của cô đã định trước cô không cách nào trở thành người con dâu vừa ý của Trác gia, nên cô chỉ có thể nỗ lực trở thành một người vợ tốt.
Cô suy nghĩ rất lâu, mãi mà không nghĩ ra nên tặng hai ông bà Trác thứ gì. Trác gia chẳng thiếu thứ gì, cô không biết làm sao cho ổn. Trác Chính Dương trách cô nghĩ chuyện nhức đầu làm gì
"Trương phu nhân nếu muốn ôm cháu trai, chúng ta sẽ khiến con cháu đầy nhà cho bà, vì vậy...."
Anh tinh tế gặm, cắn lên tai cô, khẽ thở gấp
"Vì vậy, chúng ta phải nỗ lực lên"
-
Hôm sau, qua Trác Chính Dương, Đồng Nhan mới biết Trương Mộng Dịch gần đây bị ho khan, cô nhớ, cô từng tự mình làm một ít trà hoa, trị bệnh ho rất hiệu quả. Cô buộc một lố trà hoa thành một bọc nhỏ, mỗi lần ngâm một bọc, vừa đủ một liều thuốc.
Khi Đồng Nhan đưa trà hoa cho Trương Mộng Dịch, biểu cảm trên mặt bà rất thản nhiên, giọng điệu không nóng không lạnh
"Con thật có lòng, nhưng những hoa cỏ này, chỗ ta cũng không thiếu, con nên mang về đi"
Đồng Nhan cười gượng gạo, không nói gì thêm.
Trương Mộng Dịch nhìn Đồng Nhan, tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng bà vẫn không nỡ. Đồng Nhan là đứa trẻ bà chứng kiến cô lớn lên từ bé, trước đây, tính tình cô hoạt bát, cởi mở thế nào, cô và Dương nhi luôn gây họa không ngừng. Vậy mà bây giờ cô bé ấy đã trở nên lặng lẽ, làm việc gì cũng luôn dè dặt.
"Nhan Nhan, con biết ta muốn gì..."
Trương Mộng Dịch thở dài, chậm rãi nói
"Hôm qua, Dương nhi tới tìm ta, cầu xin ta đối xử tốt hơn với con, với đứa trẻ kia. Từ bé ,Dương nhi đã không thích cầu xin ai, đặc biệt là ba nó. Khi còn bé, nó gặp rắc rối, ba nó hung dữ quất roi vào người nó, nó không hề van xin ông ấy dừng tay, sau này khi nó về nước gây dựng sự nghiệp, con đừng thấy hiện tại nó thuận buồm xuôi gió chứ lúc nó mới khởi nghiệp cũng vô cùng chật vật. Tuy quan hệ gia đình rất tốt, nhưng nó chưa từng muốn lợi dụng quan hệ này, dù nó có gặp phải vấn đề lớn, nó cũng không cầu xin chúng ta giúp, nó tự mình gánh vác tất cả...."
"Giờ, nó vì chuyện của con có thể hạ thấp bản thân, thỉnh cầu chúng ta đối xử tốt với con...Nó nói, cuộc sống mấy năm qua của con không hề dễ dàng gì, ta và ba nó bây giờ là trưởng bối duy nhất có thể đối xử tốt với con. Thật ra, nó không nói, chúng ta cũng biết, một người mẹ độc thân sống một mình ở ngoài sao có thể tốt được chứ? Nhưng...không phải ta không chấp nhận nổi đứa trẻ kia, mà do thân phận của nó quá khó xử...Mấy hôm nay, ba nó cũng khuyên răn ta, ông ấy nói con cháu tự có phúc của nó, khiến ta cũng nghĩ thoáng ra..."
Đồng Nhan cảm thấy trong lòng chua xót, khóe mắt ươn ướt, cổ họng giống như bị nghẹn. Áy náy, xấu hổ, khổ sở, tủi thân....những cảm xúc này dường như đều dâng lên, khiến cô vô cùng khó chịu
"Con xin lỗi..."
"Tuy con không có tư cách đòi hỏi mẹ tiếp nhận Cách Lạp, nhưng con thực sự không thể đưa nó đi, nó quá quan trọng đối với con, đứa trẻ kia cũng rất hiểu chuyện, mấy năm này, nó theo con chịu không ít khổ cực, con nợ nó nhiều lắm..."
Đồng Nhan cúi đầu nói
Trương Mộng Dịch trầm mặc
"Con về trước đi..."
Đồng Nhan đứng dậy, rời đi
"Vậy con đi trước, mẹ giữ gìn sức khỏe"
Trước khi đi, Trương Mộng Dịch nhẹ nhàng nói sau lưng cô
"Nếu cương quyết giữ lại đứa bé, vậy con nên sớm có thai đi, sinh cho Trác gia một nam một nữ, như vậy cũng không khiến người ta chê cười Trác gia..."
-
Đêm 30 tết, Trác Chính Dương đưa cô và Cách Lạp đi tảo mộ Đồng Kiến Quốc. Cách Lạp đứng trước mộ một lúc, sau đó ngẩng đầu hỏi Đồng Nhan
"Mẹ, ông ngoại nằm ở đây một mình có sợ không?"
Đồng Nhan nghĩ, rồi nói
"Không đâu, bởi vì đã có bà ngoại ở bên ông rồi, hơn nữa bọn họ sống rất hạnh phúc"
Nét mặt Cách Lạp buồn bực, rõ ràng nó không tin câu trả lời của Đồng Nhan, nhưng nó cũng không phản bác lại, dù sao đó cũng là một câu trả lời khiến người ta vui mừng. Người cũng đã mât, thứ để lại cũng chỉ là những nỗi nhung nhớ, còn hơn là lưu lại những tiếc nuối, cho bản thân mình một kết thúc có hậu.
Bọn họ rất hạnh phúc. Cô cũng từng hạnh phúc. Hơn nữa, không hẳn là lừa mình dối người, cô quả thực từng hạnh phúc.
Trác chính Dương sờ đầu Cách Lạp
"Bởi vì ông ngoại có bà ngoại, nên ông không cảm thấy cô đơn nữa, giống như mẹ con có ba, đạo lý này giống nhau"
Cách Lạp
"..."
Từ nghĩa trang về, cô yêu cầu Trác Chính Dương cùng cô làm cơm tất niên, anh sảng khoái đồng ý. Đồng Nhan lấy một chiếc tạp dề từ trong tủ âm tường ở phòng bếp ra
"Em giúp anh mặc"
Trác Chính Dương nhìn chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng, vẻ mặt khó xử, hơi do dự, nhưng vẫn giang hai tay, cúi người xuống, ra hiệu cho Đồng Nhan mặc tạp dề vào. Đồng Nhan vòng qua hông Trác Chính Dương, buộc dây phía sau lưng cho anh. Lồng ngực anh rất rộng, lúc buộc dây cho anh, người cô dựa sát vào lồng ngực anh, cô ngửi được một hương thơm rất dễ chịu tỏa ra trên người anh.
Đồng Nhan nhìn anh, ho nhẹ vài tiếng
"Đàn ông không có việc gì đừng thơm như vậy, ra ngoài dễ thu hút hoa đào"
Hôm nay ở nhà, Trác Chính Dương chỉ mặc một chiếc áo len đen cổ V, giờ dù anh lại mặc thêm một chiếc tạp dề cũng không làm giảm bớt vẻ đẹp trai của anh, ngược lại, càng lộ ra vẻ trẻ con đáng yêu. Nghĩ vậy, nét mặt cô bỗng đỏ lên, hóa ra, khẩu vị của cô cũng không nhẹ.
Trác Chính Dương nhìn cô, cười, nắm tay cô nói
"Cũng đúng, mùa xuân sắp tới rồi, hoa đào sẽ nở"
Đồng Nhan nhíu mày
"Chẳng lẽ anh muốn 'gia lý hồng kỳ bất đảo, ngoạn diện thải kỳ phiêu phiêu' sao?"
*Ý nói: ở nhà đã có vợ, nhưng bên ngoài lại muốn có thêm người tình.
Nét mặt Trác Chính Dương mờ ám, liếc cô
"Có em rồi, anh nào dám"
Thấy Đồng Nhan không vui, anh dừng lại, nói thêm một câu
"Có em, những đóa hoa đào thối nát ở bên ngoài làm sao lọt được vào mắt của chồng em"
Đồng Nhan hất tay Trác Chính Dương ra
"Quên đi, đúng là tự dát vàng lên mặt mình"
Trác Chính Dương toét miệng cười, lộ ra hàm răng khỏe, đẹp. Đúng lúc này, anh nhận được một cuộc điện thoại, anh dặn dò vài câu qua điện thoại rồi cúp máy.
Trác Chính Dương cảm thấy có lỗi
"Nhan Nhan, anh phải đi giải quyết một số chuyện"
Cô hỏi
"Chuyện gì, có quan trọng không?"
Trác Chính Dương nói khẽ bên tai cô một câu. Đồng Nhan nghe xong, mặt hơi biến sắc, nói
"Trác Chính Dương, đừng vì chuyện của em mà vất vả..."
Anh đưa tay chỉnh lại tóc mai của cô
"Chuyện anh đồng ý với em, nhất định anh sẽ làm được"
Nói xong, anh đi vào phòng ngủ thay quần áo, rồi đi ra.
Đồng Nhan cười với anh, sau đó chợt thò tay véo mũi Trác Chính Dương
"Về sớm nhé, hôm nay là đêm giao thừa"
Trác Chính Dương bị đau, giả vờ kéo tay cô định cắn, nhưng lúc anh nắm tay cô tới gần miệng, lại chỉ nhẹ nhàng hôn một cái.
Đồng Nhan đỏ mặt, đang định phát cáu với Trác Chính Dương thì anh đã cắn trên mu bàn tay cô. Đồng Nhan đau tới chảy nước mắt, oán giận nhìn Trác Chính Dương. Anh cũng nhìn cô, ngược lại với cô, trong mắt anh toàn vui vẻ
"Nhớ rồi, chuyện em đồng ý với anh cũng phải làm nhé"
Đồng Nhan hơi ngẩn người ra, trong vô thức, cô có phần bài xích cuộc hôn nhân được bắt đầu từ một giao dịch này, nhưng thời gian này quá hạnh phúc, hạnh phúc tới nỗi thiếu chút nữa cô quên mất, cô gả cho Trác Chính Dương vì anh đồng ý giúp cô thu thập chứng cứ lật đổ Tống Hà Kiến.
Những thứ anh cho cô quá nhiều, ngược lại, những thứ cô cho anh vô cùng đơn giản .
Vì vậy cô càng phải toàn tâm toàn ý với anh hơn, một lòng yêu anh, một lòng chăm sóc cho cái gia đình vất vả lắm mới xây dựng nên này. Cô ngước đầu, giúp anh chỉnh lại caravat
"Em ở nhà chờ anh, lúc về anh nhớ mua lọ hồ đặc, để chút nữa dán câu đối lên"
Trác Chính Dương nhíu mày
"Hồ đặc?"
Anh dừng lại
"Loại này có bán sao?"
"Đúng là đàn ông"
Đồng Nhan vừa cười vừa nói
"Ở siêu thị và tiệm tạp hóa đều bán"
"Được"
Anh nhìn cô, ánh mắt cưng chiều
"Anh sẽ về sớm, rồi chúng ta cùng nhau dán câu đố"
Đồng Nhan nhìn thực đơn tối nay, chợt nhớ tới trong nhà không có đại hồi hương, nghĩ nghĩ một lúc, cô dặn dò Cách Lạp đang chơi game trong phòng khách vài cau, rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
*Cây đại hồi hay đại hồi hương hoặc bát giác hồi hương hoặc đơn giản chỉ là cây hồi hay tai vị, danh pháp khoa học Illicium verum, (tiếng Trung: 八角, pinyin: bājiǎo, có nghĩa là "tám cánh") là một loài cây gia vị có mùi thơm tương tự như cây tiểu hồi, thu được từ vỏ quả hình sao của Illicium verum, một loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam. Các quả hình sao được thu hoạch ngay trước khi chín. Nó được sử dụng rộng rãi trong ẩm thực Trung Hoa và ở mức độ ít hơn ở vùng Đông Nam Á và Indonesia. Đại hồi là một thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là một thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.
Illicium verum 2006-10-17.jpg
Đồng Nhan mua xong đại hồi hương, định về thì một chiếc BMW trắng từ từ chạy tới cạnh cô. Cô không để ý, vẫn đi thẳng về phía trước.
Tống Tử Khâm bước từ trên xe xuống
"Đồng Nhan"
"Thật trùng hơp, hóa ra là cô Tống"
"Không trùng hợp...."
Sắc mặt Tống Tử Khâm có chút mệt mỏi
"Tôi đặc biệt tới tìm cô"
Đồng Nhan cười
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Tổng Tử Khâm đi thẳng vào vấn đề
"Cô rảnh không? Tôi muốn tìm cô tâm sự?"
Cũng biết chọn thời thời gian thật, đêm giao thừa tìm người ta nói chuyện phiếm, đúng là sở thích của Đại tiểu thư không giống với người bình thường, có điều nghĩ một lúc, Đồng Nhan cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình hơi thất đức, hiện tại Tống Tử Khâm quả thực làm gì có tâm trạng đón giao thừa, Tống Hà Kiến hôm trước đã phải tiếp nhận thẩm tra của viện kiểm sát, Tống Tử Khâm không thể ngồi yên cũng là chuyện bình thường.
Đồng Nhan nhìn đồng hồ
"Không tiện, tôi không có thời gian, tôi phải về chuẩn bị cơm tất niên"
Tống Tử Khâm nhìn cô
"Chỉ cần vài phút là được"
Đồng Nhan đi theo Tống Tử Khâm tới một quán cafe ở con phố gần nhất. Cô vừa nghe Tống Tử Khâm kể lể, vừa phiền muộn khuấy sữa trong tách cafe.
Tiệm cafe bật một bài tình ca buồn rất thịnh hành gần đây, bản nhạc không tệ. Ca từ buồn bã, bài hát nhàn nhạt, cộng thêm giọng sạch sẽ của nữ ca sĩ. Đồng Nhan nghe xong quả thật có chút bi thương, bi thương khiến cô thấy phiền muộn.
Tống Tử Khâm thỉnh thoảng nói, cô ta nói rất lâu. Giọng buồn bã của cô ta vô cùng cân xứng với bài tình ca buồn. Đồng Nhan vẫn thong thả nhìn cô ta, nói
"Cho nên, cô muốn nói gì với tôi?"
"Đồng Nhan, tôi van cô, buông tha cho chúng tôi được không?"
Tống Tử Khâm hít vào một hơi, rốt cuộc nói những lời này.
Đồng Nhan cảm thấy thật nực cười
"Việc ấy....tôi đã làm gì cô chứ, cô nói vậy là sao? Tôi chẳng làm gì cô cả, cô bảo tôi buông tha cô thế nào?"
Vẻ mặt Tống Tử Khâm bình tĩnh
"Đồng Nhan, cô hiểu mà"
Đồng Nhan lạnh nhạt
"Xin lỗi, tôi không hiểu"
"Có phải cô định đối phó với nhà tôi không?"
Trong lòng Tống Tử Khâm quýnh lên, câu nói kìm nén cuối cùng vẫn thốt ra.
Đồng Nhan ngừng động tác khuấy tách cafe, liếc nhìn Tống Tử Khâm
"Cô Tống thật hài hước, Đồng Nhan tôi chỉ là một người dân nghèo, sao có năng lực đối phó với danh gia vọng tộc như Tống gia chứ?"
Mặt Tống Tử Khâm ửng đỏ, có lẽ đã bị chọc tức, cô ả hung hăng nói
"Đồng Nhan, cô không có năng lực, không có nghĩa là Trác Chính Dương không có bản lĩnh làm chuyện này"
Đồng Nhan im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài người đến rồi đi, trên mặt mỗi người đều trần đầy niềm vui đón năm mới. Hương vị cafe sữa rất thơm, hơi nóng từ chén gốm tỏa ra, bốc lên mang theo vị thơm nồng của cafe. Cô chợt nhớ, ba cô cũng vô cùng thích uống cafe, khi cô bé, cô luôn thấy ba cho hạt cafe vào máy nghiền, mùi rất thơm.
Cô lấy một hạt cafe, bỏ vào trong miệng, không ngờ hàm răng của cô không cắn nổi. Ba mỉm cười, xoa đầu cô
"Nhan Nhan ngốc, đây không phải là đường, mà là hạt cafe của phương Tây"
Cô chưa từng tìm hiểu tại sao ba lại thích uống cafe như vậy, thậm chí, trong lòng cô cho rằng người giống ba nên uống trà mới phải. Về sau, cô mới biết, ba thích uống cafe bởi vì mẹ, mẹ là một cô gái từng ở nước ngoài, bà cực kỳ thích cafe. Vì quen mẹ, nên bố cũng tạo thành thói quen thích uống cafe.
Hai người yêu nhau cũng sẽ dần lây thói quen cho nhau.
"Cafe dù đắng nhưng luôn để lại dư vị, như vậy cũng tốt hơn so với cuộc sống, có đôi lúc, ba hy vọng con có thể ăn được vị đắng, như vậy con mới có thể biết quý trọng hạnh phúc"
Vận mệnh trêu chọc, cô học được cách chịu khổ, học được cách quý trọng hạnh phúc, nhưng ba lại không thể nhìn thấy.
"Nhan Nhan, cô bảo Trác Chính Dương dừng tay đi, anh ta sẽ nghe lời cô, tôi van cô, ba tôi tuyệt đối trong sạch, sao ông ấy có thể hãm hại bác Đồng được?"
Đồng Nhan cảm thấy ngón tay lạnh lẽo, cô thò tay cầm lấy tách cafe, cảm giác ấm áp tỏa ra thật tốt. Cô liếc mắt nhìn Tống Tử Khâm
"Nếu ba cô trong sạch, cô tới cầu xin tôi làm gì, cô làm vậy không phải biểu hiện cô đang chột dạ sao?"
Tống Tử Khâm sửng sốt, sau đó phản xạ kịp, đáp lại một cách châm biếm
"Trên đời này có thủ đoạn gọi là hãm hại người ngay thẳng"
"Phụt!"
'Hãm hại người ngay thẳng' , bốn từ này khiến trong lòng Đồng Nhan nghẹn lại. Đồng thời, cô cũng cảm thấy thật vô lực, làm con gái, ai chẳng hi vọng ba mình là một đại anh hùng, chứ không phải một tham quan khiến người đời chửi rủa chứ!
Lúc Đồng Nhan nhận được những thứ này, trong lòng vô cùng khó chịu. Hạ khô này đều là tấm lòng của một người mẹ dành cho con trai, tuy bọn họ không thiếu những thứ này, nhưng giá trị làm sao bằng được.
Thật ra, những lời Trương Mộng Dịch nói với cô hôm ấy, cô đều hiểu, thậm chí trong lòng cô tràn đầy cảm giác áy náy. Nhưng cô cũng không thể làm theo lời bà nói, dù có rối loạn thế nào, cô cũng không thể đưa Cách Lạp đi.
Thân phận xấu hổ của cô đã định trước cô không cách nào trở thành người con dâu vừa ý của Trác gia, nên cô chỉ có thể nỗ lực trở thành một người vợ tốt.
Cô suy nghĩ rất lâu, mãi mà không nghĩ ra nên tặng hai ông bà Trác thứ gì. Trác gia chẳng thiếu thứ gì, cô không biết làm sao cho ổn. Trác Chính Dương trách cô nghĩ chuyện nhức đầu làm gì
"Trương phu nhân nếu muốn ôm cháu trai, chúng ta sẽ khiến con cháu đầy nhà cho bà, vì vậy...."
Anh tinh tế gặm, cắn lên tai cô, khẽ thở gấp
"Vì vậy, chúng ta phải nỗ lực lên"
-
Hôm sau, qua Trác Chính Dương, Đồng Nhan mới biết Trương Mộng Dịch gần đây bị ho khan, cô nhớ, cô từng tự mình làm một ít trà hoa, trị bệnh ho rất hiệu quả. Cô buộc một lố trà hoa thành một bọc nhỏ, mỗi lần ngâm một bọc, vừa đủ một liều thuốc.
Khi Đồng Nhan đưa trà hoa cho Trương Mộng Dịch, biểu cảm trên mặt bà rất thản nhiên, giọng điệu không nóng không lạnh
"Con thật có lòng, nhưng những hoa cỏ này, chỗ ta cũng không thiếu, con nên mang về đi"
Đồng Nhan cười gượng gạo, không nói gì thêm.
Trương Mộng Dịch nhìn Đồng Nhan, tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng bà vẫn không nỡ. Đồng Nhan là đứa trẻ bà chứng kiến cô lớn lên từ bé, trước đây, tính tình cô hoạt bát, cởi mở thế nào, cô và Dương nhi luôn gây họa không ngừng. Vậy mà bây giờ cô bé ấy đã trở nên lặng lẽ, làm việc gì cũng luôn dè dặt.
"Nhan Nhan, con biết ta muốn gì..."
Trương Mộng Dịch thở dài, chậm rãi nói
"Hôm qua, Dương nhi tới tìm ta, cầu xin ta đối xử tốt hơn với con, với đứa trẻ kia. Từ bé ,Dương nhi đã không thích cầu xin ai, đặc biệt là ba nó. Khi còn bé, nó gặp rắc rối, ba nó hung dữ quất roi vào người nó, nó không hề van xin ông ấy dừng tay, sau này khi nó về nước gây dựng sự nghiệp, con đừng thấy hiện tại nó thuận buồm xuôi gió chứ lúc nó mới khởi nghiệp cũng vô cùng chật vật. Tuy quan hệ gia đình rất tốt, nhưng nó chưa từng muốn lợi dụng quan hệ này, dù nó có gặp phải vấn đề lớn, nó cũng không cầu xin chúng ta giúp, nó tự mình gánh vác tất cả...."
"Giờ, nó vì chuyện của con có thể hạ thấp bản thân, thỉnh cầu chúng ta đối xử tốt với con...Nó nói, cuộc sống mấy năm qua của con không hề dễ dàng gì, ta và ba nó bây giờ là trưởng bối duy nhất có thể đối xử tốt với con. Thật ra, nó không nói, chúng ta cũng biết, một người mẹ độc thân sống một mình ở ngoài sao có thể tốt được chứ? Nhưng...không phải ta không chấp nhận nổi đứa trẻ kia, mà do thân phận của nó quá khó xử...Mấy hôm nay, ba nó cũng khuyên răn ta, ông ấy nói con cháu tự có phúc của nó, khiến ta cũng nghĩ thoáng ra..."
Đồng Nhan cảm thấy trong lòng chua xót, khóe mắt ươn ướt, cổ họng giống như bị nghẹn. Áy náy, xấu hổ, khổ sở, tủi thân....những cảm xúc này dường như đều dâng lên, khiến cô vô cùng khó chịu
"Con xin lỗi..."
"Tuy con không có tư cách đòi hỏi mẹ tiếp nhận Cách Lạp, nhưng con thực sự không thể đưa nó đi, nó quá quan trọng đối với con, đứa trẻ kia cũng rất hiểu chuyện, mấy năm này, nó theo con chịu không ít khổ cực, con nợ nó nhiều lắm..."
Đồng Nhan cúi đầu nói
Trương Mộng Dịch trầm mặc
"Con về trước đi..."
Đồng Nhan đứng dậy, rời đi
"Vậy con đi trước, mẹ giữ gìn sức khỏe"
Trước khi đi, Trương Mộng Dịch nhẹ nhàng nói sau lưng cô
"Nếu cương quyết giữ lại đứa bé, vậy con nên sớm có thai đi, sinh cho Trác gia một nam một nữ, như vậy cũng không khiến người ta chê cười Trác gia..."
-
Đêm 30 tết, Trác Chính Dương đưa cô và Cách Lạp đi tảo mộ Đồng Kiến Quốc. Cách Lạp đứng trước mộ một lúc, sau đó ngẩng đầu hỏi Đồng Nhan
"Mẹ, ông ngoại nằm ở đây một mình có sợ không?"
Đồng Nhan nghĩ, rồi nói
"Không đâu, bởi vì đã có bà ngoại ở bên ông rồi, hơn nữa bọn họ sống rất hạnh phúc"
Nét mặt Cách Lạp buồn bực, rõ ràng nó không tin câu trả lời của Đồng Nhan, nhưng nó cũng không phản bác lại, dù sao đó cũng là một câu trả lời khiến người ta vui mừng. Người cũng đã mât, thứ để lại cũng chỉ là những nỗi nhung nhớ, còn hơn là lưu lại những tiếc nuối, cho bản thân mình một kết thúc có hậu.
Bọn họ rất hạnh phúc. Cô cũng từng hạnh phúc. Hơn nữa, không hẳn là lừa mình dối người, cô quả thực từng hạnh phúc.
Trác chính Dương sờ đầu Cách Lạp
"Bởi vì ông ngoại có bà ngoại, nên ông không cảm thấy cô đơn nữa, giống như mẹ con có ba, đạo lý này giống nhau"
Cách Lạp
"..."
Từ nghĩa trang về, cô yêu cầu Trác Chính Dương cùng cô làm cơm tất niên, anh sảng khoái đồng ý. Đồng Nhan lấy một chiếc tạp dề từ trong tủ âm tường ở phòng bếp ra
"Em giúp anh mặc"
Trác Chính Dương nhìn chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng, vẻ mặt khó xử, hơi do dự, nhưng vẫn giang hai tay, cúi người xuống, ra hiệu cho Đồng Nhan mặc tạp dề vào. Đồng Nhan vòng qua hông Trác Chính Dương, buộc dây phía sau lưng cho anh. Lồng ngực anh rất rộng, lúc buộc dây cho anh, người cô dựa sát vào lồng ngực anh, cô ngửi được một hương thơm rất dễ chịu tỏa ra trên người anh.
Đồng Nhan nhìn anh, ho nhẹ vài tiếng
"Đàn ông không có việc gì đừng thơm như vậy, ra ngoài dễ thu hút hoa đào"
Hôm nay ở nhà, Trác Chính Dương chỉ mặc một chiếc áo len đen cổ V, giờ dù anh lại mặc thêm một chiếc tạp dề cũng không làm giảm bớt vẻ đẹp trai của anh, ngược lại, càng lộ ra vẻ trẻ con đáng yêu. Nghĩ vậy, nét mặt cô bỗng đỏ lên, hóa ra, khẩu vị của cô cũng không nhẹ.
Trác Chính Dương nhìn cô, cười, nắm tay cô nói
"Cũng đúng, mùa xuân sắp tới rồi, hoa đào sẽ nở"
Đồng Nhan nhíu mày
"Chẳng lẽ anh muốn 'gia lý hồng kỳ bất đảo, ngoạn diện thải kỳ phiêu phiêu' sao?"
*Ý nói: ở nhà đã có vợ, nhưng bên ngoài lại muốn có thêm người tình.
Nét mặt Trác Chính Dương mờ ám, liếc cô
"Có em rồi, anh nào dám"
Thấy Đồng Nhan không vui, anh dừng lại, nói thêm một câu
"Có em, những đóa hoa đào thối nát ở bên ngoài làm sao lọt được vào mắt của chồng em"
Đồng Nhan hất tay Trác Chính Dương ra
"Quên đi, đúng là tự dát vàng lên mặt mình"
Trác Chính Dương toét miệng cười, lộ ra hàm răng khỏe, đẹp. Đúng lúc này, anh nhận được một cuộc điện thoại, anh dặn dò vài câu qua điện thoại rồi cúp máy.
Trác Chính Dương cảm thấy có lỗi
"Nhan Nhan, anh phải đi giải quyết một số chuyện"
Cô hỏi
"Chuyện gì, có quan trọng không?"
Trác Chính Dương nói khẽ bên tai cô một câu. Đồng Nhan nghe xong, mặt hơi biến sắc, nói
"Trác Chính Dương, đừng vì chuyện của em mà vất vả..."
Anh đưa tay chỉnh lại tóc mai của cô
"Chuyện anh đồng ý với em, nhất định anh sẽ làm được"
Nói xong, anh đi vào phòng ngủ thay quần áo, rồi đi ra.
Đồng Nhan cười với anh, sau đó chợt thò tay véo mũi Trác Chính Dương
"Về sớm nhé, hôm nay là đêm giao thừa"
Trác Chính Dương bị đau, giả vờ kéo tay cô định cắn, nhưng lúc anh nắm tay cô tới gần miệng, lại chỉ nhẹ nhàng hôn một cái.
Đồng Nhan đỏ mặt, đang định phát cáu với Trác Chính Dương thì anh đã cắn trên mu bàn tay cô. Đồng Nhan đau tới chảy nước mắt, oán giận nhìn Trác Chính Dương. Anh cũng nhìn cô, ngược lại với cô, trong mắt anh toàn vui vẻ
"Nhớ rồi, chuyện em đồng ý với anh cũng phải làm nhé"
Đồng Nhan hơi ngẩn người ra, trong vô thức, cô có phần bài xích cuộc hôn nhân được bắt đầu từ một giao dịch này, nhưng thời gian này quá hạnh phúc, hạnh phúc tới nỗi thiếu chút nữa cô quên mất, cô gả cho Trác Chính Dương vì anh đồng ý giúp cô thu thập chứng cứ lật đổ Tống Hà Kiến.
Những thứ anh cho cô quá nhiều, ngược lại, những thứ cô cho anh vô cùng đơn giản .
Vì vậy cô càng phải toàn tâm toàn ý với anh hơn, một lòng yêu anh, một lòng chăm sóc cho cái gia đình vất vả lắm mới xây dựng nên này. Cô ngước đầu, giúp anh chỉnh lại caravat
"Em ở nhà chờ anh, lúc về anh nhớ mua lọ hồ đặc, để chút nữa dán câu đối lên"
Trác Chính Dương nhíu mày
"Hồ đặc?"
Anh dừng lại
"Loại này có bán sao?"
"Đúng là đàn ông"
Đồng Nhan vừa cười vừa nói
"Ở siêu thị và tiệm tạp hóa đều bán"
"Được"
Anh nhìn cô, ánh mắt cưng chiều
"Anh sẽ về sớm, rồi chúng ta cùng nhau dán câu đố"
Đồng Nhan nhìn thực đơn tối nay, chợt nhớ tới trong nhà không có đại hồi hương, nghĩ nghĩ một lúc, cô dặn dò Cách Lạp đang chơi game trong phòng khách vài cau, rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
*Cây đại hồi hay đại hồi hương hoặc bát giác hồi hương hoặc đơn giản chỉ là cây hồi hay tai vị, danh pháp khoa học Illicium verum, (tiếng Trung: 八角, pinyin: bājiǎo, có nghĩa là "tám cánh") là một loài cây gia vị có mùi thơm tương tự như cây tiểu hồi, thu được từ vỏ quả hình sao của Illicium verum, một loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam. Các quả hình sao được thu hoạch ngay trước khi chín. Nó được sử dụng rộng rãi trong ẩm thực Trung Hoa và ở mức độ ít hơn ở vùng Đông Nam Á và Indonesia. Đại hồi là một thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là một thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.
Illicium verum 2006-10-17.jpg
Đồng Nhan mua xong đại hồi hương, định về thì một chiếc BMW trắng từ từ chạy tới cạnh cô. Cô không để ý, vẫn đi thẳng về phía trước.
Tống Tử Khâm bước từ trên xe xuống
"Đồng Nhan"
"Thật trùng hơp, hóa ra là cô Tống"
"Không trùng hợp...."
Sắc mặt Tống Tử Khâm có chút mệt mỏi
"Tôi đặc biệt tới tìm cô"
Đồng Nhan cười
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Tổng Tử Khâm đi thẳng vào vấn đề
"Cô rảnh không? Tôi muốn tìm cô tâm sự?"
Cũng biết chọn thời thời gian thật, đêm giao thừa tìm người ta nói chuyện phiếm, đúng là sở thích của Đại tiểu thư không giống với người bình thường, có điều nghĩ một lúc, Đồng Nhan cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình hơi thất đức, hiện tại Tống Tử Khâm quả thực làm gì có tâm trạng đón giao thừa, Tống Hà Kiến hôm trước đã phải tiếp nhận thẩm tra của viện kiểm sát, Tống Tử Khâm không thể ngồi yên cũng là chuyện bình thường.
Đồng Nhan nhìn đồng hồ
"Không tiện, tôi không có thời gian, tôi phải về chuẩn bị cơm tất niên"
Tống Tử Khâm nhìn cô
"Chỉ cần vài phút là được"
Đồng Nhan đi theo Tống Tử Khâm tới một quán cafe ở con phố gần nhất. Cô vừa nghe Tống Tử Khâm kể lể, vừa phiền muộn khuấy sữa trong tách cafe.
Tiệm cafe bật một bài tình ca buồn rất thịnh hành gần đây, bản nhạc không tệ. Ca từ buồn bã, bài hát nhàn nhạt, cộng thêm giọng sạch sẽ của nữ ca sĩ. Đồng Nhan nghe xong quả thật có chút bi thương, bi thương khiến cô thấy phiền muộn.
Tống Tử Khâm thỉnh thoảng nói, cô ta nói rất lâu. Giọng buồn bã của cô ta vô cùng cân xứng với bài tình ca buồn. Đồng Nhan vẫn thong thả nhìn cô ta, nói
"Cho nên, cô muốn nói gì với tôi?"
"Đồng Nhan, tôi van cô, buông tha cho chúng tôi được không?"
Tống Tử Khâm hít vào một hơi, rốt cuộc nói những lời này.
Đồng Nhan cảm thấy thật nực cười
"Việc ấy....tôi đã làm gì cô chứ, cô nói vậy là sao? Tôi chẳng làm gì cô cả, cô bảo tôi buông tha cô thế nào?"
Vẻ mặt Tống Tử Khâm bình tĩnh
"Đồng Nhan, cô hiểu mà"
Đồng Nhan lạnh nhạt
"Xin lỗi, tôi không hiểu"
"Có phải cô định đối phó với nhà tôi không?"
Trong lòng Tống Tử Khâm quýnh lên, câu nói kìm nén cuối cùng vẫn thốt ra.
Đồng Nhan ngừng động tác khuấy tách cafe, liếc nhìn Tống Tử Khâm
"Cô Tống thật hài hước, Đồng Nhan tôi chỉ là một người dân nghèo, sao có năng lực đối phó với danh gia vọng tộc như Tống gia chứ?"
Mặt Tống Tử Khâm ửng đỏ, có lẽ đã bị chọc tức, cô ả hung hăng nói
"Đồng Nhan, cô không có năng lực, không có nghĩa là Trác Chính Dương không có bản lĩnh làm chuyện này"
Đồng Nhan im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài người đến rồi đi, trên mặt mỗi người đều trần đầy niềm vui đón năm mới. Hương vị cafe sữa rất thơm, hơi nóng từ chén gốm tỏa ra, bốc lên mang theo vị thơm nồng của cafe. Cô chợt nhớ, ba cô cũng vô cùng thích uống cafe, khi cô bé, cô luôn thấy ba cho hạt cafe vào máy nghiền, mùi rất thơm.
Cô lấy một hạt cafe, bỏ vào trong miệng, không ngờ hàm răng của cô không cắn nổi. Ba mỉm cười, xoa đầu cô
"Nhan Nhan ngốc, đây không phải là đường, mà là hạt cafe của phương Tây"
Cô chưa từng tìm hiểu tại sao ba lại thích uống cafe như vậy, thậm chí, trong lòng cô cho rằng người giống ba nên uống trà mới phải. Về sau, cô mới biết, ba thích uống cafe bởi vì mẹ, mẹ là một cô gái từng ở nước ngoài, bà cực kỳ thích cafe. Vì quen mẹ, nên bố cũng tạo thành thói quen thích uống cafe.
Hai người yêu nhau cũng sẽ dần lây thói quen cho nhau.
"Cafe dù đắng nhưng luôn để lại dư vị, như vậy cũng tốt hơn so với cuộc sống, có đôi lúc, ba hy vọng con có thể ăn được vị đắng, như vậy con mới có thể biết quý trọng hạnh phúc"
Vận mệnh trêu chọc, cô học được cách chịu khổ, học được cách quý trọng hạnh phúc, nhưng ba lại không thể nhìn thấy.
"Nhan Nhan, cô bảo Trác Chính Dương dừng tay đi, anh ta sẽ nghe lời cô, tôi van cô, ba tôi tuyệt đối trong sạch, sao ông ấy có thể hãm hại bác Đồng được?"
Đồng Nhan cảm thấy ngón tay lạnh lẽo, cô thò tay cầm lấy tách cafe, cảm giác ấm áp tỏa ra thật tốt. Cô liếc mắt nhìn Tống Tử Khâm
"Nếu ba cô trong sạch, cô tới cầu xin tôi làm gì, cô làm vậy không phải biểu hiện cô đang chột dạ sao?"
Tống Tử Khâm sửng sốt, sau đó phản xạ kịp, đáp lại một cách châm biếm
"Trên đời này có thủ đoạn gọi là hãm hại người ngay thẳng"
"Phụt!"
'Hãm hại người ngay thẳng' , bốn từ này khiến trong lòng Đồng Nhan nghẹn lại. Đồng thời, cô cũng cảm thấy thật vô lực, làm con gái, ai chẳng hi vọng ba mình là một đại anh hùng, chứ không phải một tham quan khiến người đời chửi rủa chứ!