Chương 15
Lộ Thiểu Hành cầm điện thoại, kiên nhẫn nghe đối phương giải thích, di động cầm trong tay thay đổi một vài tư thế, hơi chiu mày. Có lẽ là thật không ngờ, một sự kiện đơn giản như vậy, cũng có thể có loại kết quả này. Tùy ý quẳng điện thoại di động ở trên bàn làm việc, cái bàn cùng di động cọ xát phát ra một tiếng trầm mặc "Đông". Trước mắt một đống lớn văn kiện là công việc của anh hôm nay, nhớ lại một chút, hình như còn có một cái hội nghị cực kỳ quan trọng. Không thích tự ngược đãi bản thân, nghe hội nghị dài dòng mà không thú vị rất là gai mắt. Tây trang màu đen của anh cùng cà- vạt phụ trợ, khí chất tuyệt vời làm cho anh ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích giống như giữ quần áo kiểu mới nhất trong cửa hàng tinh xảo không thể bắt bẻ.
Hiện tại người mẫu này giật mình, lật xem văn kcho iện trước mắt, một bên gọi điện thoại nội bộ phân phó công việc thư ký. Một bên anh đem chuyện mình cần làm sửa sang lại, một bên mở miệng.
Một chữ cuối cùng trong lời nói buông xuống, di động liền reo lên.
"Thật xin lỗi, nhị thiếu, vẫn là tra không được." Đối phương hình như dừng lại, mà Lộ Thiểu Hành cũng chỉ là trầm mặc chờ đợi đối phương nói tiếp, không có lập tức cắt đứt, "Giống như đã bị người khác đụng tay đụng chân, không có để lại bất cứ dấu vết gì. Xin lỗi, lần này không thể giúp đỡ."
"Ừ" Anh cúp điện thoại, không có lòng dạ thảnh thơi cùng đối phương nói chuyện nhẹ nhàng.
Người tức giận, hơn phân nửa là nghĩ chuyện cần làm không thể đạt tới mong muốn, cuộc sống của Lộ Thiểu Hành, chuyện như vậy rất ít xảy ra. Không phải anh đối với mình có bao nhiêu tự tin, ngược lại là yêu cầu của anh đối với cuộc sống không cao. Nói chuyện không thú vị, anh không có gì muốn điêù gì, tự nhiên cũng không tìm kiếm. Chuyện khác cũng đều có thể hoàn toàn ở trong lòng bàn tay của anh. Không thể không nói thượng đế đối với anh, vẫn là yêu thích.
Loại này luôn luôn có thể dựa vào tưởng tượng của mình, giờ phút này anh có một chút không bằng lòng.
Di động ở trong tay vòng vo hồi lâu, điện thoại nội bộ gọi đến, "Lộ tổng, hội nghị mười phút sau bắt đầu."
Anh "Ừ" một tiếng, từ một mặt của cửa sổ sát sàn nhà nhìn hình ảnh của chính mình. Cao cao tại thượng, thấy một người bình thường, nhưng quan trọng là mình hình như rất hưởng thụ. Hừ lạnh một tiếng, hoá ra chính mình cũng chỉ là một người phàm, hưởng thụ loại đãi ngộ bình thường này, so với người khác có thể cao thượng hơn chỗ nào.
Lộ Thiểu Hành không thích ở hội nghị phát biểu, đều không phải là anh cao ngạo cỡ nào, mà là làm người quyết định cao nhất, một khi anh lên tiếng, mỗi một câu đều phải thâm tư thục lự ( nghĩ sâu tính kỹ, suy nghĩ tường tận), không được xuất hiện sơ sót gì. Nếu không bị người khác xem thường, chính mình cũng hiểu được. Vì thế tạo nên thói quen đa số thời gian anh chỉ nghe không nói lời nào. Nếu hành vi như vậy có thể tiết kiệm tế bào não, đồng thời còn có thể làm cho mình nghỉ ngơi một chút, tại sao không làm. Rất nhanh, anh liền phát hiện ưu điểm mới, tư thái của anh như vậy sẽ làm cho cấp dưới áp lực tâm lý, có áp lực mới có động lực được.
Khi hội nghị chấm dứt, cuối cùng anh cũng mở miệng đem ý kiến của mọi người sửa sang lại một lần.
Mở miệng nói xong cảm thấy mình giống một người tại tiệc tối chào cảm ơn khách quý.
Hội nghị chấm dứt, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp. Mở di động ra, nghĩ vấn đề vừa rồi. Như thế nào lại không tra ra chuyện của Lê Họa, nhận thức của anh chuyện kia rất đơn giản, có lẽ nhận thức cùng sự thật xuất hiện mâu thuẫn, vì thế cảm thấy tức giận.
Ngẩng đầu phát hiện ra thư ký đang dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá mình, anh cũng quăng một ánh mắt mạc danh kỳ diệu ( chẳng biết tại sao), thư ký xấu hổ cười cười, ôm văn kiện rời đi.
Anh cũng nhìn nhìn chính mình, ngồi ở phòng họp ngẩn người, quả thực không thể nào tốt.
Hôm nay ngày đầu tiên Lê Họa đi làm, cảm giác cũng không tệ lắm, đồng nghiệp cũng khá tốt, cũng không có quá nhiều văn kiện. Có lẽ sự tồn tại của cô không có ảnh hưởng đến ích lợi người khác, nhưng làm người làm gì tự hỏi nhiều như vậy. Ngoại trừ một ngày cảm thấy chính mình giống một đóa hoa khoác lác, không có ý tưởng khác. Cô không thế nào quen thuộc người khác, cô cũng sẽ không chủ động ra vẻ nịnh bợ, vì thế cũng không gây mất lòng người khác, tư thái phi thường hào hứng. Cùng thời trung học bạn học cùng lớp tham gia thi đấu tiếp sức không có gì khác biệt, trong tay nắm chặt thẻ, nghiêng người về phía trước.
Cô cũng không biết, một người đồng nghiệp làm việc trước cô, nhờ một cô gái làm việc giúp, khi kiểm tra thẻ phát hiện sau có thể bị xa thải. Người bảo vệ đang gọi người nhờ giúp đỡ, trước hết không thể làm hại tới ích lợi của đối phương. Ví dụ như ở đại học khi đi học điểm danh, nhờ người khác điểm danh hộ, bình thường sẽ không sao, nhưng nếu gặp thầy cô giáo khó tính, bình thường cũng chỉ cảm thấy áy náy vì để cho người bạn trốn học kia bị nhớ tên. Mà người bạn học bị ghi tên cũng chỉ có thể buồn phiền vận may của mình không tốt, cũng không nghĩ trách cứ người điểm danh hộ kia.
Lúc tan tầm, xe của Trác Dực Đình đã đứng cách đó không xa, có mấy người đồng nghiệp đi qua, cười trêu đùa một chút, cô chỉ cười nhạt không nói. Bước chân nhẹ nhàng đi lên xe Trác Dực Đình.
Cùng mọi ngày giống nhau, ăn cơm, sau đó nói chuyện vụn vặt một chút, lát sau anh đưa cô về nhà.
Anh không có yêu cầu lên lầu, cô cũng không có mời lần thứ hai, hiện tại mời lên lầu có ý nghĩa như thế nào, hai người đều rất rõ ràng. Trác Dực Đình cười ôn hoà, vẫy tay với cô, cô đứng tại chỗ, cho đến khi nhìn anh lái xe rời đi.
Thế này mới phải, yên lặng sống cuộc sống an ổn thuộc về mình, có một số người cả đời đều truy đuổi một từ an ổn.
Cùng mọi ngày về nhà giống nhau, chẳng qua hôm nay lựa chọn đi thang bộ, khi trong lòng cảm thấy tốt cô sẽ làm như vậy.
Bước vào hành lang, rất nhanh cảm giác được có điều không thích hợp, từng bước một hướng về phía phòng mình đi đến.
"Lê tiểu thư, cô làm cho chúng ta rất chờ mong nha." Đối phương cười, một bụng toàn bia rượu, trong tay còn cầm một thanh đao thật dài, phía ngoài có một chiếc hộp, cũng không biết lấy ra có phải đao kiếm hay không.
Đúng là những ngày gần đây rất thoải mái, ngay cả việc này cũng quên mất.
"Anh Hào, đã lâu không gặp." Cô tùy ý lắc lắc chiếc túi xách, tỏ ra biểu tình vô cùng thoải mái.
"Đúng đã lâu không gặp, lâu đến mức Lê tiểu thư đem chúng tôi quên đi." người kêu anh Hào đi đến gần cô.
Một tiếng "Lê tiểu thư" kia làm cho cô cảm thấy chán ghét, cảm thấy đối phương không có ý tốt.
"Bộ dạng xinh đẹp như vậy, cần gì phải đi làm vất vả mà tiền lương không đáng là bao." Quả nhiên, anh Hào mở miệng, mấy người đàn ông đứng phía sau anh Hào cũng nở nụ cười.
Đầu năm nay cái gọi là bán nghệ không bán thân giống như là một truyện cười vậy.
"Có lẽ trời sinh tôi thích hợp làm công việc bình thường." Cô không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mở miệng.
Anh Hào vẫn cười như cũ, "Lê tiểu thư, cô muốn làm việc gì, chúng tôi đều không xen vào. Bất quá, có phải hay không trước nên đem tiền trả cho tôi còn lại nói sau? Thật sự còn không đưa, với điều kiện của Lê tiểu thư, tùy tiện bán thân, không có đàn ông nào từ chối đâu."
"Tôi sẽ mau chóng đưa cho anh." Cô không thích tranh cãi chỉ thản nhiên mở miệng.
Anh Hào hừ lạnh một tiếng, "Cho cô thời gian hai ngày, nếu còn không đưa... Cô cũng biết luật lệ của chúng tôi."
Tiếng bước chân của những người đó càng lúc càng xa, cô mới thở ra một hơi thật dài.
Người đúng là lấy việc sinh tồn đặt ở vị trí đầu tiên, vừa rồi nhìn thấy anh Hào đứng ở nơi đó, cô dĩ nhiên xem nhẹ Lộ Thiểu Hành đứng ở một chỗ khác. Lúc mạng sống bị uy hiếp, nói gì đến tự ái cùng danh dự, bây giờ không một chút nào vì chuyện lúc nãy mà xấu hổ.
Cô đứng bất động, anh quả nhiên đã đi tới.
Thấy được ý cười trên mặt anh, trong bóng đêm anh dần dần đi tới, sờ đến công tắc, ánh đèn chậm rãi sáng lên, thấy được nhiều sắc thái làm cho cô nghĩ đến bọn họ một người sinh hoạt trong ánh sáng còn một người sinh hoạt trong bóng tối.
"Vay nặng lãi?" Thanh âm trầm thấp của anh vang lên, cắt đứt nội tâm chờ đợi an bình của cô.
Vận khí của cô, cho tời bây giờ đều không tốt như vậy, vĩnh viễn tại thời điểm chật vật nhất để người không muốn nhìn thấy nhất nhìn thấy.
"Đúng"
Lá gan thật lớn.
Bề ngoài của cô, thật sự đoán không ra sẽ làm ra chuyện như vậy. Có lẽ nguyên nhân chính là vì bề ngoài nhìn không ra, mà cô lại thực sự làm, ở trong mắt nhiều người đương nhiên sẽ cho rằng người phụ nữ này vô cùng dối trá, là người có nhiều tâm kế.
"Thiếu bao nhiêu?" Anh rất tò mò.
"180 vạn, thêm lãi, có lẽ cũng 200 vạn đi." Cô bình tĩnh mở miệng.
Hai tay của anh để giữa dây lưng, giờ phút này mặt hơi giơ lên, mở miệng nói một câu “Xem ra cô thật phải bán thân."
Lộ Thiểu Hành cầm điện thoại, kiên nhẫn nghe đối phương giải thích, di động cầm trong tay thay đổi một vài tư thế, hơi chiu mày. Có lẽ là thật không ngờ, một sự kiện đơn giản như vậy, cũng có thể có loại kết quả này. Tùy ý quẳng điện thoại di động ở trên bàn làm việc, cái bàn cùng di động cọ xát phát ra một tiếng trầm mặc "Đông". Trước mắt một đống lớn văn kiện là công việc của anh hôm nay, nhớ lại một chút, hình như còn có một cái hội nghị cực kỳ quan trọng. Không thích tự ngược đãi bản thân, nghe hội nghị dài dòng mà không thú vị rất là gai mắt. Tây trang màu đen của anh cùng cà- vạt phụ trợ, khí chất tuyệt vời làm cho anh ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích giống như giữ quần áo kiểu mới nhất trong cửa hàng tinh xảo không thể bắt bẻ.
Hiện tại người mẫu này giật mình, lật xem văn kcho iện trước mắt, một bên gọi điện thoại nội bộ phân phó công việc thư ký. Một bên anh đem chuyện mình cần làm sửa sang lại, một bên mở miệng.
Một chữ cuối cùng trong lời nói buông xuống, di động liền reo lên.
"Thật xin lỗi, nhị thiếu, vẫn là tra không được." Đối phương hình như dừng lại, mà Lộ Thiểu Hành cũng chỉ là trầm mặc chờ đợi đối phương nói tiếp, không có lập tức cắt đứt, "Giống như đã bị người khác đụng tay đụng chân, không có để lại bất cứ dấu vết gì. Xin lỗi, lần này không thể giúp đỡ."
"Ừ" Anh cúp điện thoại, không có lòng dạ thảnh thơi cùng đối phương nói chuyện nhẹ nhàng.
Người tức giận, hơn phân nửa là nghĩ chuyện cần làm không thể đạt tới mong muốn, cuộc sống của Lộ Thiểu Hành, chuyện như vậy rất ít xảy ra. Không phải anh đối với mình có bao nhiêu tự tin, ngược lại là yêu cầu của anh đối với cuộc sống không cao. Nói chuyện không thú vị, anh không có gì muốn điêù gì, tự nhiên cũng không tìm kiếm. Chuyện khác cũng đều có thể hoàn toàn ở trong lòng bàn tay của anh. Không thể không nói thượng đế đối với anh, vẫn là yêu thích.
Loại này luôn luôn có thể dựa vào tưởng tượng của mình, giờ phút này anh có một chút không bằng lòng.
Di động ở trong tay vòng vo hồi lâu, điện thoại nội bộ gọi đến, "Lộ tổng, hội nghị mười phút sau bắt đầu."
Anh "Ừ" một tiếng, từ một mặt của cửa sổ sát sàn nhà nhìn hình ảnh của chính mình. Cao cao tại thượng, thấy một người bình thường, nhưng quan trọng là mình hình như rất hưởng thụ. Hừ lạnh một tiếng, hoá ra chính mình cũng chỉ là một người phàm, hưởng thụ loại đãi ngộ bình thường này, so với người khác có thể cao thượng hơn chỗ nào.
Lộ Thiểu Hành không thích ở hội nghị phát biểu, đều không phải là anh cao ngạo cỡ nào, mà là làm người quyết định cao nhất, một khi anh lên tiếng, mỗi một câu đều phải thâm tư thục lự ( nghĩ sâu tính kỹ, suy nghĩ tường tận), không được xuất hiện sơ sót gì. Nếu không bị người khác xem thường, chính mình cũng hiểu được. Vì thế tạo nên thói quen đa số thời gian anh chỉ nghe không nói lời nào. Nếu hành vi như vậy có thể tiết kiệm tế bào não, đồng thời còn có thể làm cho mình nghỉ ngơi một chút, tại sao không làm. Rất nhanh, anh liền phát hiện ưu điểm mới, tư thái của anh như vậy sẽ làm cho cấp dưới áp lực tâm lý, có áp lực mới có động lực được.
Khi hội nghị chấm dứt, cuối cùng anh cũng mở miệng đem ý kiến của mọi người sửa sang lại một lần.
Mở miệng nói xong cảm thấy mình giống một người tại tiệc tối chào cảm ơn khách quý.
Hội nghị chấm dứt, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp. Mở di động ra, nghĩ vấn đề vừa rồi. Như thế nào lại không tra ra chuyện của Lê Họa, nhận thức của anh chuyện kia rất đơn giản, có lẽ nhận thức cùng sự thật xuất hiện mâu thuẫn, vì thế cảm thấy tức giận.
Ngẩng đầu phát hiện ra thư ký đang dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá mình, anh cũng quăng một ánh mắt mạc danh kỳ diệu ( chẳng biết tại sao), thư ký xấu hổ cười cười, ôm văn kiện rời đi.
Anh cũng nhìn nhìn chính mình, ngồi ở phòng họp ngẩn người, quả thực không thể nào tốt.
Hôm nay ngày đầu tiên Lê Họa đi làm, cảm giác cũng không tệ lắm, đồng nghiệp cũng khá tốt, cũng không có quá nhiều văn kiện. Có lẽ sự tồn tại của cô không có ảnh hưởng đến ích lợi người khác, nhưng làm người làm gì tự hỏi nhiều như vậy. Ngoại trừ một ngày cảm thấy chính mình giống một đóa hoa khoác lác, không có ý tưởng khác. Cô không thế nào quen thuộc người khác, cô cũng sẽ không chủ động ra vẻ nịnh bợ, vì thế cũng không gây mất lòng người khác, tư thái phi thường hào hứng. Cùng thời trung học bạn học cùng lớp tham gia thi đấu tiếp sức không có gì khác biệt, trong tay nắm chặt thẻ, nghiêng người về phía trước.
Cô cũng không biết, một người đồng nghiệp làm việc trước cô, nhờ một cô gái làm việc giúp, khi kiểm tra thẻ phát hiện sau có thể bị xa thải. Người bảo vệ đang gọi người nhờ giúp đỡ, trước hết không thể làm hại tới ích lợi của đối phương. Ví dụ như ở đại học khi đi học điểm danh, nhờ người khác điểm danh hộ, bình thường sẽ không sao, nhưng nếu gặp thầy cô giáo khó tính, bình thường cũng chỉ cảm thấy áy náy vì để cho người bạn trốn học kia bị nhớ tên. Mà người bạn học bị ghi tên cũng chỉ có thể buồn phiền vận may của mình không tốt, cũng không nghĩ trách cứ người điểm danh hộ kia.
Lúc tan tầm, xe của Trác Dực Đình đã đứng cách đó không xa, có mấy người đồng nghiệp đi qua, cười trêu đùa một chút, cô chỉ cười nhạt không nói. Bước chân nhẹ nhàng đi lên xe Trác Dực Đình.
Cùng mọi ngày giống nhau, ăn cơm, sau đó nói chuyện vụn vặt một chút, lát sau anh đưa cô về nhà.
Anh không có yêu cầu lên lầu, cô cũng không có mời lần thứ hai, hiện tại mời lên lầu có ý nghĩa như thế nào, hai người đều rất rõ ràng. Trác Dực Đình cười ôn hoà, vẫy tay với cô, cô đứng tại chỗ, cho đến khi nhìn anh lái xe rời đi.
Thế này mới phải, yên lặng sống cuộc sống an ổn thuộc về mình, có một số người cả đời đều truy đuổi một từ an ổn.
Cùng mọi ngày về nhà giống nhau, chẳng qua hôm nay lựa chọn đi thang bộ, khi trong lòng cảm thấy tốt cô sẽ làm như vậy.
Bước vào hành lang, rất nhanh cảm giác được có điều không thích hợp, từng bước một hướng về phía phòng mình đi đến.
"Lê tiểu thư, cô làm cho chúng ta rất chờ mong nha." Đối phương cười, một bụng toàn bia rượu, trong tay còn cầm một thanh đao thật dài, phía ngoài có một chiếc hộp, cũng không biết lấy ra có phải đao kiếm hay không.
Đúng là những ngày gần đây rất thoải mái, ngay cả việc này cũng quên mất.
"Anh Hào, đã lâu không gặp." Cô tùy ý lắc lắc chiếc túi xách, tỏ ra biểu tình vô cùng thoải mái.
"Đúng đã lâu không gặp, lâu đến mức Lê tiểu thư đem chúng tôi quên đi." người kêu anh Hào đi đến gần cô.
Một tiếng "Lê tiểu thư" kia làm cho cô cảm thấy chán ghét, cảm thấy đối phương không có ý tốt.
"Bộ dạng xinh đẹp như vậy, cần gì phải đi làm vất vả mà tiền lương không đáng là bao." Quả nhiên, anh Hào mở miệng, mấy người đàn ông đứng phía sau anh Hào cũng nở nụ cười.
Đầu năm nay cái gọi là bán nghệ không bán thân giống như là một truyện cười vậy.
"Có lẽ trời sinh tôi thích hợp làm công việc bình thường." Cô không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mở miệng.
Anh Hào vẫn cười như cũ, "Lê tiểu thư, cô muốn làm việc gì, chúng tôi đều không xen vào. Bất quá, có phải hay không trước nên đem tiền trả cho tôi còn lại nói sau? Thật sự còn không đưa, với điều kiện của Lê tiểu thư, tùy tiện bán thân, không có đàn ông nào từ chối đâu."
"Tôi sẽ mau chóng đưa cho anh." Cô không thích tranh cãi chỉ thản nhiên mở miệng.
Anh Hào hừ lạnh một tiếng, "Cho cô thời gian hai ngày, nếu còn không đưa... Cô cũng biết luật lệ của chúng tôi."
Tiếng bước chân của những người đó càng lúc càng xa, cô mới thở ra một hơi thật dài.
Người đúng là lấy việc sinh tồn đặt ở vị trí đầu tiên, vừa rồi nhìn thấy anh Hào đứng ở nơi đó, cô dĩ nhiên xem nhẹ Lộ Thiểu Hành đứng ở một chỗ khác. Lúc mạng sống bị uy hiếp, nói gì đến tự ái cùng danh dự, bây giờ không một chút nào vì chuyện lúc nãy mà xấu hổ.
Cô đứng bất động, anh quả nhiên đã đi tới.
Thấy được ý cười trên mặt anh, trong bóng đêm anh dần dần đi tới, sờ đến công tắc, ánh đèn chậm rãi sáng lên, thấy được nhiều sắc thái làm cho cô nghĩ đến bọn họ một người sinh hoạt trong ánh sáng còn một người sinh hoạt trong bóng tối.
"Vay nặng lãi?" Thanh âm trầm thấp của anh vang lên, cắt đứt nội tâm chờ đợi an bình của cô.
Vận khí của cô, cho tời bây giờ đều không tốt như vậy, vĩnh viễn tại thời điểm chật vật nhất để người không muốn nhìn thấy nhất nhìn thấy.
"Đúng"
Lá gan thật lớn.
Bề ngoài của cô, thật sự đoán không ra sẽ làm ra chuyện như vậy. Có lẽ nguyên nhân chính là vì bề ngoài nhìn không ra, mà cô lại thực sự làm, ở trong mắt nhiều người đương nhiên sẽ cho rằng người phụ nữ này vô cùng dối trá, là người có nhiều tâm kế.
"Thiếu bao nhiêu?" Anh rất tò mò.
"180 vạn, thêm lãi, có lẽ cũng 200 vạn đi." Cô bình tĩnh mở miệng.
Hai tay của anh để giữa dây lưng, giờ phút này mặt hơi giơ lên, mở miệng nói một câu “Xem ra cô thật phải bán thân."