Chương 42
Có thể cảm nhận được cảm giác thất vọng khi ngã từ trên chin tầng mây xuống sao? Nhận thức được quá trình từ hi vọng đến thất vọng sao? Có thể nhật thức được một phút trước ở trên thiên đàng ngay sau đó rơi xuống địa ngục sao?
Ừ, tuy rằng có chút cường điệu, nhưng có thể dùng câu như vậy để biểu hiện tâm tình giờ này phút này của Lộ Thiểu Hành. Đầu tiên mắt nhìn thấy tờ giấy trên đầu giường, kinh ngạc, thứ hai mắt thấy nội dung của tờ giấy trên đầu giường, phẫn nộ, thứ ba chính là hiện tại trầm mặc, hô hấp có chút nặng. Anh đã nhận ra ngày hôm qua Lê Họa không bình thường, loại không bình thường này từ lúc rời khỏi bữa tiệc liền có. Cô không nói, anh cũng sẽ không hỏi nhiều. Sau đó cô lại biểu hiện thật sự dịu dàng, nhiều lần mỉm cười, khiến cho anh càng không nghĩ muốn hỏi, phá vỡ loại vận mệnh này, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Hơn nữa ít khi cô chủ động, thừa nhận đi, cho dù yêu cầu trong lòng đối với phụ nữ là cố định trong vòng hiền lương thục đức, đối với loại dụ dỗ này, cũng yêu được ngay, cho dù một bên yêu một bên khinh thường khinh bỉ. Người sở dĩ phức tạp, vấn đề là giữa suy nghĩ và thực hành khác nhau.
Mà sau một đêm, trên đầu giường có một tờ giấy, mấy chữ đơn giản, chia tay, chúng ta không thích hợp. Không có đoạn sau, một chữ dư thừa đều không có. Anh nắm chặt tớ giấy nhỏ, không biết có nên khích lệ Lê Họa diễn xuất rất tốt hay không, còn quyết định trước khi đi để lại cho trí nhớ của anh một đêm khó quên, thật không sai. Anh như thế nào không có phát hiện cô khả năng diễn kịch tiềm tàng, thực sự nên khen ngợi một chút. Đem tờ giấy vo lại, tùy ý ném vào giữa giỏ rác.
Đứng lên mới phát hiện, cô mang đến thứ gì, cũng đã lấy đi tất cả, trong phòng không có lưu lại dấu vết nào của cô. Anh thậm chí suy nghĩ, cô làm sao có thể một bên cẩn thận thu dọn đồ đạc, một bên lo lắng anh đột nhiên tỉnh lại, ở trong đầu tưởng tượng đến động tác rón ra rón rén của cô.
Anh là người để ý kết quả, đối với quá trình có chút xem thường.
Nếu cô cố ý phải đi, anh sẽ không đau khổ giống nam chính đi giữ cô lại. Đối với ngưới muốn rời khỏi, anh không thích cưỡng cầu.
Nhát gan sợ phiền phức, ngay cả rời đi cũng không dám cùng anh đối mặt nói chuyện với nhau.
Anh mím môi, nghĩ, nếu cô ở trước mặt anh nói chuyện này, có lẽ anh sẽ lạnh lùng nhìn cô, sau đó phun ra hai chữ: Nguyên nhân.
Rất lâu, có một loại người như vậy, duy trì trước sau như một thói quen của mình, cũng không phải là thật sự muốn duy trì thói quen, chẳng qua là không muốn dùng sự thất thường của mình để chứng minh người khác đối với mình có chút ảnh hưởng. Sau đó có thể tự nói với mình, không có ai có thể ảnh hưởng tới mình, mà người kia, đương nhiên cũng sẽ không quan trọng như vậy. Có thể tự nói với mình như vậy, cũng có thể ám chỉ chính mình như vậy.
Lộ Thiểu Hành đi vào căn phòng cố định trong "Vũ mỹ", cánh cửa mới vừa bị đẩy ra, ánh mắt của tất cả mọi người bên trong đều giống nhau mang theo chút kinh ngạc nhìn mình. Anh nhẹ nhàng nâng chân mày, trực tiếp đi vào.
Có lẽ là trước ka anh từng từ chối quá nhiều lần tụ họp như vậy, theo bản năng sẽ cảm thấy anh cũng sẽ không đến đây, thuận miệng gọi anh cũng biến thành một loại hành vi có cũng được mà không có cũng không sao.
Lương Hạo cúi đầu uống rượu, lúc này mới nhìn Lộ Thiểu Hành cười, "Gần đây bận việc gì?" Chuyển qua bên kia, cho Lộ Thiểu Hành một vị trí.
Về chuyện này anh không nghĩ giấu diếm, cũng không có nghĩ sẽ công khai cho nhiều người biết, những người biết cũng không ít, nhưng mọi người đều có một bộ dạng không biết chuyện gì. Ngoài ra, trừ khi thật cần thiết, không ai sẽ hi vọng xé rách mặt, nhìn thấy vẻ mặt bên ngoài của mọi người đều vui vẻ.
Anh lấy ra một cái bật lửa, chơi đùa, "Còn không phải việc này."
Lương Hạo ngượng ngùng nở nụ cười, "Cậu tới rất đúng lúc, chúng ta đang nghe Trương Văn Hoa nói đạo lý 'Vợ chồng chi đạo' của anh ta, thuận tiện cậu cũng đến học tập."
Bị Lương Hạo gột rửa như vậy, Trương Văn Hoa lập tức nhíu mày, "Đừng mang tôi ra châm chọc như vậy, tôi cũng đã như vậy, cũng không biết an ủi tôi một chút."
"Ai bảo cậu không muốn sống, kết hôn sớm như vậy." Vẻ mặt đáng đời, vui sướng khi người gặp họa.
Lộ Thiểu Hành cũng sờ sờ môi, trong đám người kia Trương Văn Hoa là người kết hôn sớm nhất, bị châm chọc đả kích cũng không phải một lần hai lần, mọi người ồn ào qua còn chưa tính, cũng sẽ không lấy đến mặt bàn.
Nhìn thấy mặt của Trương Văn Hoa đỏ lên, đám người này thật sự là cố tình chuốc rượu, sau đó dụ dỗ nói ra một ít chuyện, không khỏi lắc đầu.
"Phụ nữ loại động vật này, các cậu thật sự không hiểu." Trương Văn Hoa còn đang uống không ngừng, trên mặt mang theo ý cười, nhìn qua có chút buồn cười, khuôn mặt nhìn có chút giống quả táo, hơn nữa có màu đỏ lại càng thêm giống.
"Không hiểu, không hiểu, thật sự không hiểu, cho nên chúng ta đều đến xin cậu chỉ bảo." Người bên cạnh lập tức ồn ào đứng lên.
"Đó là." Động tác cằm Trương Văn Hoa dương dương tự đắc làm cho không ít người bật cười, "Phụ nữ là động vật phiền phức nhất thế giới, cô ta chỉ biết lo lắng cho chính mình, cũng không có suy nghĩ cậu đang làm cái gì có thể vội vàng hay không. Không có lương tâm nhất chính là phụ nữ. Cô ta nói một câu lạnh, cậu nhất định phải đem áo khoác của mình cho cô ta mặc, nếu không chính là không quan tâm cô không thương cô. Cô ta gọi điện thoại mà cô ta đang ở đâu, cậu nhất định phải đến, cũng không quan tâm cậu có đang họp hay không, có thể không đi được hay không. Quan trọng nhất chính là còn thích bỏ nhà trốn đi, cậu phải lần lượt gọi điện thoại cho bạn bè của cô, cho dù cô còn không bằng lòng trở về, cũng muốn cậu đi chứng minh có bao nhiêu để ý đến. Liền dùng một từ, giả dối. Tùy lúc tùy chỗ đều muốn cậu chứng minh không phải cô không được, yêu cô yêu đến chết, cô là quan trọng nhất, quan trọng là vẫn chưa có xong."
"Lời nói của kinh nghiệm nha." Lương Hạo rất không có lương tâm, còn cố ý vỗ tay, "Không cho cậu đi xe công cộng liền cười trộm đi."
Xem ra Trương Văn Hoa đã có chút say, "Chuyện đó đã sớm làm qua, phương thức hiện tại của cô..."
Lộ Thiểu Hành cúi đầu uống rượu, nhưng lại giương mắt nhìn Trương Văn Hoa, lộ ra vài phần quái dị.
"Gỉa dối." Anh cúi đầu mở miệng.
Lương Hạo ngồi gần Lộ Thiểu Hành nhất có chút kỳ quái, "Cậu nói cái gì?"
Lộ Thiểu Hành cũng chỉ lắc đầu, không có trả lời.
Mọi người như ong vỡ tổ dụ dỗ Trương Văn Hoa nói ra chuyện thú vị hơn.
Sau khi có các loại lời bình vô tâm vô phế, Trang Chu đột nhiên mở miệng, "Trác Dực Đình, cậu làm sao đây! Kế tiếp đến gần phần mộ này chính là cậu, còn không lại đây học tập hôn nhân chi đạo nhiều một chút."
Lộ Thiểu Hành chuyển tầm mắt qua, anh thật sự không có nhìn thấy Trác Dực Đình ở trong này. Cũng đúng, Trác Dực Đình ngồi ở chỗ tối, không có động tác gì, cũng không phát biểu thái độ.
Trác Dực Đình liếc mắt một cái nhìn Lộ Thiểu Hành có chút giống như không, mới trả lời câu hỏi của Trang Chu, "Cậu học tập trước, sau đó truyền thụ lại cho tớ là được."
Trang Chu thấp giọng nguyền rủa một tiếng, không để ý tới Trác Dực Đình.
Trong lúc đó Lương Hạo luôn đánh giá Trác Dực Đình và Lộ Thiểu Hành, lấy một bộ dạng biết rõ nội tình vỗ bả vai của Lộ Thiểu Hành, thanh âm ép tới rất thấp, "Vì một người phụ nữ trở mặt thành thù, cần gì chứ?"
Ngón tay của Lộ Thiểu Hành gõ cái bật lửa kia, liếc Lương Hạo, "Không phải cậu nói cho tớ biết, 'Cô' không phải là một người phụ nữ tốt sao?"
Trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt, Lương Hạo suy nghĩ thật sâu nửa ngày, lập tức nở nụ cười, "Đúng không phải cậu cũng hiểu được người phụ nữ kia không đáng để Dực Đình đối đãi như vậy, cho nên cố ý tiếp cận, khiến cho Dực Đình hoàn toàn hết hy vọng? "Nói xong hưng phấn, hung hăng vỗ vai Lộ Thiểu Hành, "Chiêu này không tệ, cũng là phương pháp tốt nhất. Nhưng cũng ảnh hưởng ít nhiều đến quan hệ của hai người. Nhưng anh em tớ giúp đỡ cậu, đối với loại phụ nữ này, nên đối đãi như vậy. Cậu vừa xuất hiện, lập tức đem Dực Đình vứt bỏ, cũng nhìn rõ mặt hàng. Hiện tại cậu đem cô ta quăng đi? Làm rất tốt."
Lộ Thiểu Hành nhíu mày, nhưng không có mở miệng.
Không phải anh đem quăng người khác, người bị đá là anh mới đúng.
Khóe miệng cười có chút kỳ quái.
Phòng được chia làm hai nơi, một chỗ nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, một chỗ là nơi đánh mạt trượt. Mạt trượt cũng là trò chơi giải trí không thể thiếu lúc bọn họ tụ họp, đánh nhiều cũng không để ý, phải chính là tùy ý. Vài người liền tập hợp thành một bàn, bắt đầu chơi. Thanh âm của mạt trượt cùng tiếng nói chuyện ở trong phòng không ngừng vang lên. Phòng mạt trượt ánh đèn rất sáng, khu nghỉ ngơi lại có ánh sáng rất nhạt.
Ngoại trừ Trương Văn có chút men say nằm ở trên ghế sa lon, chỉ có Lộ Thiểu Hành còn ngồi ở tại chỗ, mà bên kia Trác Dực Đình cũng giống Lộ Thiểu Hành, động tác hướng Lộ Thiểu Hành đi tới.
Trác Dực Đình đứng ở bên cạnh Lộ Thiểu Hành, ánh mắt rất lạnh.
Lộ Thiểu Hành giương mắt, chống lại ánh mắt của Trác Dực Đình, cho dù là bị nhìn xuống, ánh mắt vẫn nhàn nhã như cũ. Cầm chén rượu giơ lên, "Uống một chén?"
Trác Dực Đình không có gì biểu tình, sau một hồi nhìn Lộ Thiểu Hành, vẫn là lựa chọn ngồi xuống.
Trác Dực Đình cầm rượu trên bàn, rót một chén cho mình, con ngươi bên trong khiến cho người khác khó có thể hiểu.
Lộ Thiểu Hành nhếch mày một cái, nghĩ Trác Dực Đình sẽ hỏi về Lê Họa, nhưng không có nghĩ đến, có thể nhịn xuống.
Hai người chạm chén một chút, đều tự uống, "Nghe nói cậu phải đính hôn?"
Vốn là đoán, cùng với câu nói vừa rồi của Trang Chu, trên cơ bản có thể xác định.
Trác Dực Đình cười cười, "Chuẩn bị tiền mừng?"
Trong ánh mắt của Lộ Thiểu Hành mang theo nghi hoặc, "Vội vã như vậy? Dù sao cũng chạy không thoát." Nói xong lấy ra một điếu thuốc, châm.
Anh rất ít khi hút thuốc, trừ khi tâm tình có chút không tốt cùng buồn bực. Trác Dực Đình đánh giá anh nửa ngày. Vẫn là nhịn xuống không có mở miệng, cần gì chứ, nếu chính mình cũng đã lựa chọn một con đường khác.
Lộ Thiểu Hành lại khơi mào câu chuyện, "Tiệc đính hôn của Thẩm gia cùng Đường gia tại sao không đi?"
Thế nhưng lại hỏi chuyện này, "Có việc sang tỉnh khác,"
Lộ Thiểu Hành cười đến rất là. . . Cảm thán?
"Làm sao?" Có lẽ cảm thấy có chút kỳ quái.
"Không." Ánh mắt Lộ Thiểu Hành sáng rực nhìn Trác Dực Đình, "Hôm nào cùng Bạch tiểu thư đi ra ngoài tụ tập một chút, thuận tiện cũng cho tớ nhìn một cái."
"Có cái gì đẹp sao, cứ như vậy đi." Trác Dực Đình hứng thú không cao.
Lộ Thiểu Hành cũng rất kiên trì, dùng các loại đề tài cùng Trác Dực Đình tán gẫu. Trác Dực Đình kiềm nén không hỏi tin tức của Lê Họa, anh liền cố ý cho Trác Dực Đình cơ hội cùng thời gian để hỏi, nhìn xem cuối cùng có hỏi hay không.
Loại cố chấp này gần như đứa trẻ, anh cũng tìm không ra đáp án, nhưng vẫn là làm như vậy.
Cho đến khi tan cuộc, Trác Dực Đình cũng không có chủ động nhắc tới cái tên kia. Lộ Thiểu Hành đi ra "Vũ mỹ", đứng ở ven đường gió thổi, cảm thấy chính mình rất ngây thơ rất buồn cười, nhịn không được, một cước đá vào cây ven đường. Chính anh không muốn đi nói, thế nhưng muốn từ một người khác nhắc đến, loại tâm tình không được tự nhiên biến thái này khiến cho anh nóng lên lâm vào bực bội.
Có thể cảm nhận được cảm giác thất vọng khi ngã từ trên chin tầng mây xuống sao? Nhận thức được quá trình từ hi vọng đến thất vọng sao? Có thể nhật thức được một phút trước ở trên thiên đàng ngay sau đó rơi xuống địa ngục sao?
Ừ, tuy rằng có chút cường điệu, nhưng có thể dùng câu như vậy để biểu hiện tâm tình giờ này phút này của Lộ Thiểu Hành. Đầu tiên mắt nhìn thấy tờ giấy trên đầu giường, kinh ngạc, thứ hai mắt thấy nội dung của tờ giấy trên đầu giường, phẫn nộ, thứ ba chính là hiện tại trầm mặc, hô hấp có chút nặng. Anh đã nhận ra ngày hôm qua Lê Họa không bình thường, loại không bình thường này từ lúc rời khỏi bữa tiệc liền có. Cô không nói, anh cũng sẽ không hỏi nhiều. Sau đó cô lại biểu hiện thật sự dịu dàng, nhiều lần mỉm cười, khiến cho anh càng không nghĩ muốn hỏi, phá vỡ loại vận mệnh này, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Hơn nữa ít khi cô chủ động, thừa nhận đi, cho dù yêu cầu trong lòng đối với phụ nữ là cố định trong vòng hiền lương thục đức, đối với loại dụ dỗ này, cũng yêu được ngay, cho dù một bên yêu một bên khinh thường khinh bỉ. Người sở dĩ phức tạp, vấn đề là giữa suy nghĩ và thực hành khác nhau.
Mà sau một đêm, trên đầu giường có một tờ giấy, mấy chữ đơn giản, chia tay, chúng ta không thích hợp. Không có đoạn sau, một chữ dư thừa đều không có. Anh nắm chặt tớ giấy nhỏ, không biết có nên khích lệ Lê Họa diễn xuất rất tốt hay không, còn quyết định trước khi đi để lại cho trí nhớ của anh một đêm khó quên, thật không sai. Anh như thế nào không có phát hiện cô khả năng diễn kịch tiềm tàng, thực sự nên khen ngợi một chút. Đem tờ giấy vo lại, tùy ý ném vào giữa giỏ rác.
Đứng lên mới phát hiện, cô mang đến thứ gì, cũng đã lấy đi tất cả, trong phòng không có lưu lại dấu vết nào của cô. Anh thậm chí suy nghĩ, cô làm sao có thể một bên cẩn thận thu dọn đồ đạc, một bên lo lắng anh đột nhiên tỉnh lại, ở trong đầu tưởng tượng đến động tác rón ra rón rén của cô.
Anh là người để ý kết quả, đối với quá trình có chút xem thường.
Nếu cô cố ý phải đi, anh sẽ không đau khổ giống nam chính đi giữ cô lại. Đối với ngưới muốn rời khỏi, anh không thích cưỡng cầu.
Nhát gan sợ phiền phức, ngay cả rời đi cũng không dám cùng anh đối mặt nói chuyện với nhau.
Anh mím môi, nghĩ, nếu cô ở trước mặt anh nói chuyện này, có lẽ anh sẽ lạnh lùng nhìn cô, sau đó phun ra hai chữ: Nguyên nhân.
Rất lâu, có một loại người như vậy, duy trì trước sau như một thói quen của mình, cũng không phải là thật sự muốn duy trì thói quen, chẳng qua là không muốn dùng sự thất thường của mình để chứng minh người khác đối với mình có chút ảnh hưởng. Sau đó có thể tự nói với mình, không có ai có thể ảnh hưởng tới mình, mà người kia, đương nhiên cũng sẽ không quan trọng như vậy. Có thể tự nói với mình như vậy, cũng có thể ám chỉ chính mình như vậy.
Lộ Thiểu Hành đi vào căn phòng cố định trong "Vũ mỹ", cánh cửa mới vừa bị đẩy ra, ánh mắt của tất cả mọi người bên trong đều giống nhau mang theo chút kinh ngạc nhìn mình. Anh nhẹ nhàng nâng chân mày, trực tiếp đi vào.
Có lẽ là trước ka anh từng từ chối quá nhiều lần tụ họp như vậy, theo bản năng sẽ cảm thấy anh cũng sẽ không đến đây, thuận miệng gọi anh cũng biến thành một loại hành vi có cũng được mà không có cũng không sao.
Lương Hạo cúi đầu uống rượu, lúc này mới nhìn Lộ Thiểu Hành cười, "Gần đây bận việc gì?" Chuyển qua bên kia, cho Lộ Thiểu Hành một vị trí.
Về chuyện này anh không nghĩ giấu diếm, cũng không có nghĩ sẽ công khai cho nhiều người biết, những người biết cũng không ít, nhưng mọi người đều có một bộ dạng không biết chuyện gì. Ngoài ra, trừ khi thật cần thiết, không ai sẽ hi vọng xé rách mặt, nhìn thấy vẻ mặt bên ngoài của mọi người đều vui vẻ.
Anh lấy ra một cái bật lửa, chơi đùa, "Còn không phải việc này."
Lương Hạo ngượng ngùng nở nụ cười, "Cậu tới rất đúng lúc, chúng ta đang nghe Trương Văn Hoa nói đạo lý 'Vợ chồng chi đạo' của anh ta, thuận tiện cậu cũng đến học tập."
Bị Lương Hạo gột rửa như vậy, Trương Văn Hoa lập tức nhíu mày, "Đừng mang tôi ra châm chọc như vậy, tôi cũng đã như vậy, cũng không biết an ủi tôi một chút."
"Ai bảo cậu không muốn sống, kết hôn sớm như vậy." Vẻ mặt đáng đời, vui sướng khi người gặp họa.
Lộ Thiểu Hành cũng sờ sờ môi, trong đám người kia Trương Văn Hoa là người kết hôn sớm nhất, bị châm chọc đả kích cũng không phải một lần hai lần, mọi người ồn ào qua còn chưa tính, cũng sẽ không lấy đến mặt bàn.
Nhìn thấy mặt của Trương Văn Hoa đỏ lên, đám người này thật sự là cố tình chuốc rượu, sau đó dụ dỗ nói ra một ít chuyện, không khỏi lắc đầu.
"Phụ nữ loại động vật này, các cậu thật sự không hiểu." Trương Văn Hoa còn đang uống không ngừng, trên mặt mang theo ý cười, nhìn qua có chút buồn cười, khuôn mặt nhìn có chút giống quả táo, hơn nữa có màu đỏ lại càng thêm giống.
"Không hiểu, không hiểu, thật sự không hiểu, cho nên chúng ta đều đến xin cậu chỉ bảo." Người bên cạnh lập tức ồn ào đứng lên.
"Đó là." Động tác cằm Trương Văn Hoa dương dương tự đắc làm cho không ít người bật cười, "Phụ nữ là động vật phiền phức nhất thế giới, cô ta chỉ biết lo lắng cho chính mình, cũng không có suy nghĩ cậu đang làm cái gì có thể vội vàng hay không. Không có lương tâm nhất chính là phụ nữ. Cô ta nói một câu lạnh, cậu nhất định phải đem áo khoác của mình cho cô ta mặc, nếu không chính là không quan tâm cô không thương cô. Cô ta gọi điện thoại mà cô ta đang ở đâu, cậu nhất định phải đến, cũng không quan tâm cậu có đang họp hay không, có thể không đi được hay không. Quan trọng nhất chính là còn thích bỏ nhà trốn đi, cậu phải lần lượt gọi điện thoại cho bạn bè của cô, cho dù cô còn không bằng lòng trở về, cũng muốn cậu đi chứng minh có bao nhiêu để ý đến. Liền dùng một từ, giả dối. Tùy lúc tùy chỗ đều muốn cậu chứng minh không phải cô không được, yêu cô yêu đến chết, cô là quan trọng nhất, quan trọng là vẫn chưa có xong."
"Lời nói của kinh nghiệm nha." Lương Hạo rất không có lương tâm, còn cố ý vỗ tay, "Không cho cậu đi xe công cộng liền cười trộm đi."
Xem ra Trương Văn Hoa đã có chút say, "Chuyện đó đã sớm làm qua, phương thức hiện tại của cô..."
Lộ Thiểu Hành cúi đầu uống rượu, nhưng lại giương mắt nhìn Trương Văn Hoa, lộ ra vài phần quái dị.
"Gỉa dối." Anh cúi đầu mở miệng.
Lương Hạo ngồi gần Lộ Thiểu Hành nhất có chút kỳ quái, "Cậu nói cái gì?"
Lộ Thiểu Hành cũng chỉ lắc đầu, không có trả lời.
Mọi người như ong vỡ tổ dụ dỗ Trương Văn Hoa nói ra chuyện thú vị hơn.
Sau khi có các loại lời bình vô tâm vô phế, Trang Chu đột nhiên mở miệng, "Trác Dực Đình, cậu làm sao đây! Kế tiếp đến gần phần mộ này chính là cậu, còn không lại đây học tập hôn nhân chi đạo nhiều một chút."
Lộ Thiểu Hành chuyển tầm mắt qua, anh thật sự không có nhìn thấy Trác Dực Đình ở trong này. Cũng đúng, Trác Dực Đình ngồi ở chỗ tối, không có động tác gì, cũng không phát biểu thái độ.
Trác Dực Đình liếc mắt một cái nhìn Lộ Thiểu Hành có chút giống như không, mới trả lời câu hỏi của Trang Chu, "Cậu học tập trước, sau đó truyền thụ lại cho tớ là được."
Trang Chu thấp giọng nguyền rủa một tiếng, không để ý tới Trác Dực Đình.
Trong lúc đó Lương Hạo luôn đánh giá Trác Dực Đình và Lộ Thiểu Hành, lấy một bộ dạng biết rõ nội tình vỗ bả vai của Lộ Thiểu Hành, thanh âm ép tới rất thấp, "Vì một người phụ nữ trở mặt thành thù, cần gì chứ?"
Ngón tay của Lộ Thiểu Hành gõ cái bật lửa kia, liếc Lương Hạo, "Không phải cậu nói cho tớ biết, 'Cô' không phải là một người phụ nữ tốt sao?"
Trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt, Lương Hạo suy nghĩ thật sâu nửa ngày, lập tức nở nụ cười, "Đúng không phải cậu cũng hiểu được người phụ nữ kia không đáng để Dực Đình đối đãi như vậy, cho nên cố ý tiếp cận, khiến cho Dực Đình hoàn toàn hết hy vọng? "Nói xong hưng phấn, hung hăng vỗ vai Lộ Thiểu Hành, "Chiêu này không tệ, cũng là phương pháp tốt nhất. Nhưng cũng ảnh hưởng ít nhiều đến quan hệ của hai người. Nhưng anh em tớ giúp đỡ cậu, đối với loại phụ nữ này, nên đối đãi như vậy. Cậu vừa xuất hiện, lập tức đem Dực Đình vứt bỏ, cũng nhìn rõ mặt hàng. Hiện tại cậu đem cô ta quăng đi? Làm rất tốt."
Lộ Thiểu Hành nhíu mày, nhưng không có mở miệng.
Không phải anh đem quăng người khác, người bị đá là anh mới đúng.
Khóe miệng cười có chút kỳ quái.
Phòng được chia làm hai nơi, một chỗ nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, một chỗ là nơi đánh mạt trượt. Mạt trượt cũng là trò chơi giải trí không thể thiếu lúc bọn họ tụ họp, đánh nhiều cũng không để ý, phải chính là tùy ý. Vài người liền tập hợp thành một bàn, bắt đầu chơi. Thanh âm của mạt trượt cùng tiếng nói chuyện ở trong phòng không ngừng vang lên. Phòng mạt trượt ánh đèn rất sáng, khu nghỉ ngơi lại có ánh sáng rất nhạt.
Ngoại trừ Trương Văn có chút men say nằm ở trên ghế sa lon, chỉ có Lộ Thiểu Hành còn ngồi ở tại chỗ, mà bên kia Trác Dực Đình cũng giống Lộ Thiểu Hành, động tác hướng Lộ Thiểu Hành đi tới.
Trác Dực Đình đứng ở bên cạnh Lộ Thiểu Hành, ánh mắt rất lạnh.
Lộ Thiểu Hành giương mắt, chống lại ánh mắt của Trác Dực Đình, cho dù là bị nhìn xuống, ánh mắt vẫn nhàn nhã như cũ. Cầm chén rượu giơ lên, "Uống một chén?"
Trác Dực Đình không có gì biểu tình, sau một hồi nhìn Lộ Thiểu Hành, vẫn là lựa chọn ngồi xuống.
Trác Dực Đình cầm rượu trên bàn, rót một chén cho mình, con ngươi bên trong khiến cho người khác khó có thể hiểu.
Lộ Thiểu Hành nhếch mày một cái, nghĩ Trác Dực Đình sẽ hỏi về Lê Họa, nhưng không có nghĩ đến, có thể nhịn xuống.
Hai người chạm chén một chút, đều tự uống, "Nghe nói cậu phải đính hôn?"
Vốn là đoán, cùng với câu nói vừa rồi của Trang Chu, trên cơ bản có thể xác định.
Trác Dực Đình cười cười, "Chuẩn bị tiền mừng?"
Trong ánh mắt của Lộ Thiểu Hành mang theo nghi hoặc, "Vội vã như vậy? Dù sao cũng chạy không thoát." Nói xong lấy ra một điếu thuốc, châm.
Anh rất ít khi hút thuốc, trừ khi tâm tình có chút không tốt cùng buồn bực. Trác Dực Đình đánh giá anh nửa ngày. Vẫn là nhịn xuống không có mở miệng, cần gì chứ, nếu chính mình cũng đã lựa chọn một con đường khác.
Lộ Thiểu Hành lại khơi mào câu chuyện, "Tiệc đính hôn của Thẩm gia cùng Đường gia tại sao không đi?"
Thế nhưng lại hỏi chuyện này, "Có việc sang tỉnh khác,"
Lộ Thiểu Hành cười đến rất là. . . Cảm thán?
"Làm sao?" Có lẽ cảm thấy có chút kỳ quái.
"Không." Ánh mắt Lộ Thiểu Hành sáng rực nhìn Trác Dực Đình, "Hôm nào cùng Bạch tiểu thư đi ra ngoài tụ tập một chút, thuận tiện cũng cho tớ nhìn một cái."
"Có cái gì đẹp sao, cứ như vậy đi." Trác Dực Đình hứng thú không cao.
Lộ Thiểu Hành cũng rất kiên trì, dùng các loại đề tài cùng Trác Dực Đình tán gẫu. Trác Dực Đình kiềm nén không hỏi tin tức của Lê Họa, anh liền cố ý cho Trác Dực Đình cơ hội cùng thời gian để hỏi, nhìn xem cuối cùng có hỏi hay không.
Loại cố chấp này gần như đứa trẻ, anh cũng tìm không ra đáp án, nhưng vẫn là làm như vậy.
Cho đến khi tan cuộc, Trác Dực Đình cũng không có chủ động nhắc tới cái tên kia. Lộ Thiểu Hành đi ra "Vũ mỹ", đứng ở ven đường gió thổi, cảm thấy chính mình rất ngây thơ rất buồn cười, nhịn không được, một cước đá vào cây ven đường. Chính anh không muốn đi nói, thế nhưng muốn từ một người khác nhắc đến, loại tâm tình không được tự nhiên biến thái này khiến cho anh nóng lên lâm vào bực bội.