Chương 59
Ngày hôm sau Lê Họa mua một ít hoa quả đi tới bệnh viện, thực ra cô cũng hiểu được mua hoa quả, quả thực không có gì đặc biệt, nhưng cô cũng nghĩ không ra nên mua thứ gì. Hơn nữa so với việc mua hoa quả không có gì đặc biệt này cô càng không nghĩ sẽ đi tay không, giống như trên tay không có thứ này thứ kia, chính cô sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Ngày hôm qua khi đến kiểm tra sức khoẻ, trong lúc vô ý đã nhìn thấy Trác Dực Đình nằm viện, lúc ấy cô không có đi chào hỏi, cũng không có hỏi bệnh tình của anh như thế nào, đơn giản là vì bên cạnh anh có một cô gái. Cô không nghĩ để cho vị hôn thê của anh hiểu lầm, lại càng không nghĩ khiến cho tình cảm của người khác bị rạn nứt. Cho dù bây giờ cô và Trác Dực Đình thực sự không có quan hệ gì, nhưng dù sao cũng từng có một đoạn, bị người khác cố tình nói lung tung, cũng sẽ khiến cho đương sự bối rối. Dù sao chính cô nghĩ như thế này, sau khi tách ra sẽ không tranh chấp. Chỉ là nếu cô gặp phải, không đến thăm, lương tâm chính mình sẽ bất an, người này từng đối với mình tốt như vậy, không muốn làm cho mình cảm thấy thua thiệt.
Trác Dực Đình nhìn thấy Lê Họa, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ra dấu ý bảo cô đi qua ngồi.
Ánh mặt trời hôm nay rất tốt, cửa sổ lộ ra vầng sáng làm cho người ta cả người đều thoải mái. Lê Họa đem hoa quả đặt trên ngăn tủ trước giường bệnh phía trên đã có không ít hoa quả, cô cười cười, không có chút cảm tưởng về việc này. Cô vốn là đến một chút.
"Bị bệnh gì?" Cô ngồi xuống, lúc này mới cùng anh trò chuyện như bạn bè bình thường vậy.
"Bệnh nhỏ mà thôi." Cũng không có thông báo cho người khác, phẫu thuật nhỏ, vài ngày sau sẽ tốt, cũng không muốn phiền phức đến người khác, "Em thực rất khéo, nếu hôm nay không đến, anh liền xuất viện."
"Xem ra vận khí của em không tệ." Lê Họa cũng không có cố chấp đi hỏi bệnh tình của anh.
"Làm sao em biết anh ở trong này?" Vẫn là rất tốt, Trác Dực Đình đánh vẻ mặt của cô, sắc mặt nhìn qua không tệ, con ngươi cũng sáng khiến người khác kinh ngạc. Không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi thời tiết tốt hay không, anh cảm thấy cô bây giờ so với trước kia vui vẻ hơn, u sầu trong mắt kia không biết khi nào thì vứt đi, cô bây giờ rất tốt.
"Ngày hôm qua trong lúc vô ý nhìn thấy, công ty sắp xếp kiểm tra sức khoẻ. . ." Cô cười cười, "Vợ sắp cưới của anh không ở đây sao?"
Đó là một vấn đề xấu hổ, Trác Dực Đình lại cười đến thản nhiên, "Cô ấy ở nhà, chuẩn bị làm cho anh một bàn tiệc lớn."
"Anh thật hạnh phúc." Lê Họa cũng yên tâm, anh nói như vậy, xem ra ở chung cùng vợ sắp cưới kia rất tốt. Thực ra trong lúc đó mọi người hòa hợp, chỉ cần người kia không phải đặc biệt làm ra chuyện vượt quá giới hạn, chỉ cần bạn nguyện ý chấp nhận, thực ra cũng có thể ở chung rất tốt, chỉ là có vài người không nguyện ý chấp nhận, có vài người không thể mà thôi.
Có một số người, đến suốt cuộc đời, đều tìm kiếm một cô gái có thể khiến cho mình không phải cô không được; mà có một số người, lựa chọn thử một lần tìm không thấy, cũng không đợi nữa, cuộc sống quá bình thản; không có ai so với ai khác cao quý hơn, tính cách khác biệt, nhân sinh quan khác biệt, hoàn cảnh khác nhau, rất khó nhận xét lựa chọn của ai đúng hơn, có lẽ mọi người đều lựa chọn điều phù hợp với mình.
"Ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn đi, thức ăn của nhà ăn bệnh viện này cũng không tệ lắm." Trác Dực Đình nói xong liền mặc thêm áo.
Cô vốn muốn từ chối, nhưng nhìn anh như vậy, liền gật gật đầu.
Gọi vài món đồ ăn nhẹ, cô sợ anh không thể ăn đồ ăn kích thích, Trác Dực Đình lại tự mình gọi vài món ăn cay cho cô.
Người ăn cơm ở đây, hơn phân nửa là bệnh nhân cùng người thân của mình. Có người gọi một phần đồ ăn, sau đó đem bỏ vào một cái hộp mang đi, mang về phòng bệnh, một phần đồ ăn, nhưng hai người ăn. Mà có một số người thì lại gọi rất nhiều đồ ăn, ví dụ như bọn họ. Đều là dựa theo hoàn cảnh của chính mình đưa ra lựa chọn, dù là ăn cơm cũng như thế.
Trác Dực Đình ăn rất ít, như là cùng đi ăn cơm với Lê Họa.
"Ngày hôm qua, bác Lộ tới nhà của anh nói chuyện với cha mẹ anh không biết là nói những thứ gì." Trác Dực Đình nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng.
"Ừ?" Lê Họa suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới kịp phản ứng, bác Lộ trong lời Trác Dực Đình cũng chính là mẹ của Lộ Thiểu Hành.
"Anh cảm thấy có liên quan đến em?"
Trác Dực Đình vẫn không trực tiếp đáp lại, "Bác gái hình như đối với anh có chút cố kỵ, anh đoán."
Lê Họa gật gật đầu, xem ra anh muốn cùng mình nói chuyện này, ở phòng bệnh quả thật không thế nào tốt, ngộ nhỡ cha mẹ của anh đột nhiên tới, cuộc gặp mặt này nhất định là tất cả mọi người không ai muốn nhìn thấy.
"Cám ơn." Đây mới thật là một người đàn ông tốt.
"Chính em cẩn thận chút. "
"Anh cảm thấy . . ." Lê Họa ngẫm lại, cũng cảm thấy có chút lo lắng, dù sao trong nhà giàu sang quyền thế từng xảy ra, một người cứ như vậy biến mất trên thế giới, chưa hẳn thực sự có người có thể phát hiện, huống chi bây giờ tất cả mọi người chỉ lo cho bản thân mình, "Hẳn là không đến mức đó?"
"Tóm lại, chính em phải cẩn thận."
"Em sẽ." Lê Họa hướng anh gật đầu cười cảm ơn một cái.
Sau khi cùng Trác Dực Đình chia tay, cô mới đi đến nhà ga giao thông công cộng. Nói thật, mặc dù biết một ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến, vẫn là rất lo lắng. Cô không biết cha mẹ của Lộ Thiểu Hành sẽ đối xử với mình như thế nào, hơn nữa đã nhận thức qua cha mẹ của Trác Dực Đình không e dè khinh thường, nghĩ như vậy trái tim băng giá có chút nguội lạnh.
Có vài người cảm thấy gả vào nhà giàu có so với người bình thường rất tốt, đương nhiên cũng có thể chịu một chút khổ, mà chính cô không biết nên phản ứng nên như thế nào. Mà cô cũng không biết, Lộ Thiểu Hành đối với chuyện này sẽ có thái độ gì. Hơn nữa Lộ Thiểu Hành từng nói, anh sẽ không vì ai vứt bỏ người nhà của anh, ai cũng không được.
Người nhà ở trong lòng Lộ Thiểu Hành, hẳn là sẽ xếp vị trí thứ nhất, cho dù anh nói anh cũng không phải một đứa nhỏ sẽ nhớ nhà, không có nghĩa là chuyện hôn nhân anh cũng có thái độ như vậy.
Càng nghĩ càng phiền.
Tới "Đông linh", cô đi vài bước, cũng cảm thấy ớn lạnh. Loại cảm giác này rất khéo léo, tốt hơn cảm giác khi cô học đại học bị người khác đánh cắp ví tiền, tâm lành lạnh, đại biểu cho nhất định có chuyện không tốt xảy ra.
Cô đứng lại ở xa xa, sau đó chậm rãi quay đầu lại.
Lần đầu tiên sợ hãi như vậy, sợ hãi tập kích toàn thân của cô.
"Lê tiểu thư, phu nhân mời cô đi qua một chuyến."
Đối phương nói ra họ của cô, rất kỳ quái, lúc này cô không sợ, có lẽ là cô biết cô phải đón nhận cái gì. Trận này, cùng với cảnh tượng lúc trước gặp mặt cha mẹ Trác Dựt Đình ở "Mị lực" không khác biệt lắm. Không giống như vậy là ngày đó tình trạng thân thể của cô rất không tốt, mà hôm nay thời tiết và tình trạng sức khỏe cũng rất tốt.
Một chiếc xe màu đen, cho thấy nó trang nghiêm cùng khí phách.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.
Người phụ nữ xinh đẹp sang trọng ung dung đánh giá Lê Họa , Đường An An cẩn thận nhìn Lê Họa ba bốn lần, lúc này mới cười cười, "Hôm nay con trai của tôi có việc không thể chơi mạt chược cùng tôi, có thể đi với tôi hai vòng hay không , rất chán, muốn tìm người đi dạo phố, không biết Lê tiểu thư có thể hay không."
Đường An An cười đến tùy ý, đem theo tin tức dò hỏi từ cha mẹ Trác Dực Đình về cô gái trước mắt này. Lúc đó biết tin tức này thực sự rất tức giận, hơn nữa cô gái này còn từng có quan hệ với Trác Dực Đình, điều này khiến cho bà càng nghĩ càng không ra, con trai của mình không giống người khác như vậy. Càng khiến cho bà tức giận đó là con trai của mình lại gạt mình như vậy.
"Đó là vinh hạnh của cháu." Lê Họa ngồi vào trong xe.
Cô nghĩ đối phương sẽ ngả bài với mình như thế nào, tốt một chút sẽ hỏi cô cần bao nhiêu tiền thì rời khỏi con trai của bà ấy, tệ một chút là trực tiếp đem cô khinh bỉ một trận sau đó đuổi đi.
Trong lòng cô đã chuẩn bị tốt, nhưng đối phương lại muốn cô cùng đi dạo phố.
Lê Họa đi theo phía sau Đường An An, không biết bà muốn làm cái gì, cảm giác này rất tế nhị.
"Thế hệ người trẻ tuổi các cô, có phải không thích cùng những người già chúng ta đi dạo phố hay không?" Đường An An cười rất bình thản, phụ nữ đoan trang, trên người có khí chất ung dung, "Con trai của tôi chưa bao giờ bằng lòng cùng đi với tôi."
Xác định ý tứ trong lời nói của Đường An An, Lê Họa thấy bà cũng không nhằm vào mình, lúc này mới cười, "Bác gái có lẽ hiểu lầm đi, có lẽ là công việc bây giờ rất bề bộn, rất ít người bằng lòng phí thời gian vào việc mua sắm, huống chi việc mua bán trên mạng càng ngày càng phát triển."
Đường An An liếc mắt nhìn Lê Họa một cái, "Lê tiểu thư thích cái nhãn hiệu nào? Có thể cho tôi tham khảo một chút."
"Thực ra cháu cũng không hiểu biết về những thứ này, quần áo. . . Thoải mái là tốt rồi."
Lê Họa chờ Đường An An quở trách việc cô không hiểu biết về hàng hiệu một trận, nhưng Đường An An lại thản nhiên mở miệng, "Nói vậy không sai, giới trẻ bây giờ phần lớn đều theo đuổi cái hàng hiệu gì đó, may mắn Lê tiểu thư không phải là người như thế."
Thái độ của Đường An An như vậy, ngược lại làm cho Lê Họa không biết làm sao.
Không chỉ như vậy, toàn bộ buổi chiều nay, Đường An An đều ở cùng Lê Họa, giới thiệu nguồn gốc của các nhãn hiệu, nguyên nhân lịch sử, cùng với văn hóa bên trong.
Thời điểm tách ra, Đường An An còn bảo Lê Họa đi cửa hàng Haagen-Dazs ngồi một chút.
"Biết tại sao Haagen-Dazs bán đắt như vậy, còn có nhiều người còn đổ xô vào nó như vậy không?" Đường An An tùy ý mở miệng, ánh mắt vẫn là mang theo ý cười. Lúc Đường An An cười như vậy, có vài phần giống với Lộ Thiểu Hành, khiến cho Lê Họa không có khẩn trương như vậy.
"Làm Marketing rất tốt."
Đường An An gật gật đầu, "Nơi này thành công nhất chính là nó tạo ra sản phẩm tốt cho cuộc sống, đồng thời nó nhận thức tiêu chuẩn người có thể mua sử dụng, biết loại khách hàng nó cần nhất. Nhận thức đúng mục tiêu, mới tiến vào thị trường, trở thành sản phẩm cao cấp. Cho nên, thành công, cũng xem lựa chọn như thế nào."
Lê Họa nhíu mi, kem này, cũng không có giống như trong truyền thuyết ăn ngon như vậy.
"Bác gái thật là hiểu biết rộng." Lê Họa cười có chút xấu hổ, "Cháu ngoại trừ biết nó ăn có không ngon hay không, cái gì cũng không biết. Cũng không cần đi tìm hiểu xem kem này từ đâu mà có, hoặc là nó có bao nhiêu thành công. Nếu cháu mua nó, chỉ là bởi vì cháu muốn ăn, mà không phải xem nó cao quý bao nhiêu, đại diện cho chất lượng cuộc sống bao nhiêu, chính là cháu muốn mà thôi."
"Lê tiểu thư thật sự là. . . Thú vị."
Lê Họa chỉ là nhếch miệng cười.
Cho đến khi chia tay, Đường An An vẫn để cho lái xe đưa cô về "Đông linh" trước, tất cả hành vi này khiến cho Lê Họa không thể hiểu được cũng không muốn nghĩ nhiều. Ám chỉ của Đường An An, cô không hẳn không rõ ràng, chỉ là thật không ngờ, Đường An An không có nói qua chuyện cô cùng một chỗ với Lộ Thiểu Hành. Đường An An sinh ra trong gia đình danh môn, xem ra thực sự không giống bình thường đi.
Nếu đối phương trực tiếp đưa ra mục đích, có lẽ cô cũng không cần rối rắm.
Ngồi ở phòng khách, cô cũng không bật đèn, thực ra không có nghĩ gì, chỉ là cảm giác tâm tình rất loạn.
Mãi cho đến khi cửa được mở ra, cô vẫn ngồi ở đó.
Lộ Thiểu Hành đổi lại giầy, mở đèn lên, lộ ra thanh âm kinh ngạc, "Em ở đây!"
Ở đây, cũng không biết bật đèn.
Lê Họa đang suy nghĩ nên mở miệng nói với Lộ Thiểu Hành như thế nào, nghĩ nghĩ, vẫn là phương thức trực tiếp nhất tương đối tốt, "Mẹ của anh, hôm nay đi tìm em."
Động tác của Lộ Thiểu Hành vốn chuẩn bị vào phòng, lập tức cười cười, "A? Tìm em làm cái gì?"
"Đi dạo phố, ăn Haagen-Dazs."
Lộ Thiểu Hành sờ sờ cằm, "Có lẽ bà ấy biết anh không có mang em đi nếm thử, cho nên đưa em đi nếm thử hương vị một chút." Anh nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không có lo lắng gì.
Lê Họa nhìn anh nửa ngày, "Bây giờ anh tính làm cái gì?"
"Tắm rửa." Lộ Thiểu Hành cho cô một ánh mắt nghi hoặc, cô nghĩ anh sẽ cái gì?
Lê Họa mở miệng, cái gì cũng không nói ra miệng, đành phải nhìn lên trần nhà.
Lộ Thiểu Hành cầm áo ngủ vào phòng tắm, anh biết mẹ của mình sẽ không làm cái gì, anh hiểu rất rõ mẹ của mình. Tìm Lê Họa, rất đơn giản là thông báo cho anh, chuyện của anh bọn họ đều biết, không cần ở trước mặt bọn họ giả bộ chính mình vô tội. Thuận tiện nhắc nhở anh nên biết làm như thế nào, mà thôi.
Cách làm của người tự ái và người không biết xấu hổ cũng không giống nhau, loại người phía trước sẽ ẩn nhẫn, còn loại người phía sau mới thật đáng sợ, đáng tiếc, trưởng bối nhà bọn họ toàn bộ đều thuộc loại người phía trước.
Sau khi Lộ Thiểu Hành đi ra, Lê Họa vẫn còn ngồi ở chỗ kia, cũng không biết tức giận cái gì.
Anh đi qua, thuận tay liền giữ lấy mặt của cô, "Đang suy nghĩ cái gì?"
"Không nói cho anh." Lê Họa buồn bực
Lộ Thiểu Hành đánh giá cô mấy cái, "A, không nói. . . Coi như xong."
Lê Họa càng thêm buồn bực, "Này..."
"Đây là dự định nói?"
"Vậy anh vẫn là đi thôi."
Lộ Thiểu Hành xoay người lại, đem Lê Họa từ trên ghế sa lon ôm lấy, "Phải đi chúng ta cùng đi."
Cô vuốt ngực của anh, "Thả em xuống."
"Không thả."
"Anh rất phiền."
"Hôm nay mới biết, có chút muộn." Vẻ mặt Lộ Thiểu Hành thương tiếc đem cô đặt lên trên giường, "Đến, làm cho em càng phiền."
Thấy dáng vẻ này của anh, cô khóc không ra nước mắt, "Tại sao em không có phát hiện anh có khí chất lưu manh?"
Anh đè trên người cô, "Vậy em thích hay là không thích?"
"Em còn chưa có tắm rửa."
"Vậy em ồn ào cái gì, chịu thiệt chẳng lẽ không phải anh?" Cằm Lộ Thiểu Hành vừa nhấc, liền kéo quần áo của cô.
Người này. . . Thật đúng là. . .
Ngày hôm sau Lê Họa mua một ít hoa quả đi tới bệnh viện, thực ra cô cũng hiểu được mua hoa quả, quả thực không có gì đặc biệt, nhưng cô cũng nghĩ không ra nên mua thứ gì. Hơn nữa so với việc mua hoa quả không có gì đặc biệt này cô càng không nghĩ sẽ đi tay không, giống như trên tay không có thứ này thứ kia, chính cô sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Ngày hôm qua khi đến kiểm tra sức khoẻ, trong lúc vô ý đã nhìn thấy Trác Dực Đình nằm viện, lúc ấy cô không có đi chào hỏi, cũng không có hỏi bệnh tình của anh như thế nào, đơn giản là vì bên cạnh anh có một cô gái. Cô không nghĩ để cho vị hôn thê của anh hiểu lầm, lại càng không nghĩ khiến cho tình cảm của người khác bị rạn nứt. Cho dù bây giờ cô và Trác Dực Đình thực sự không có quan hệ gì, nhưng dù sao cũng từng có một đoạn, bị người khác cố tình nói lung tung, cũng sẽ khiến cho đương sự bối rối. Dù sao chính cô nghĩ như thế này, sau khi tách ra sẽ không tranh chấp. Chỉ là nếu cô gặp phải, không đến thăm, lương tâm chính mình sẽ bất an, người này từng đối với mình tốt như vậy, không muốn làm cho mình cảm thấy thua thiệt.
Trác Dực Đình nhìn thấy Lê Họa, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ra dấu ý bảo cô đi qua ngồi.
Ánh mặt trời hôm nay rất tốt, cửa sổ lộ ra vầng sáng làm cho người ta cả người đều thoải mái. Lê Họa đem hoa quả đặt trên ngăn tủ trước giường bệnh phía trên đã có không ít hoa quả, cô cười cười, không có chút cảm tưởng về việc này. Cô vốn là đến một chút.
"Bị bệnh gì?" Cô ngồi xuống, lúc này mới cùng anh trò chuyện như bạn bè bình thường vậy.
"Bệnh nhỏ mà thôi." Cũng không có thông báo cho người khác, phẫu thuật nhỏ, vài ngày sau sẽ tốt, cũng không muốn phiền phức đến người khác, "Em thực rất khéo, nếu hôm nay không đến, anh liền xuất viện."
"Xem ra vận khí của em không tệ." Lê Họa cũng không có cố chấp đi hỏi bệnh tình của anh.
"Làm sao em biết anh ở trong này?" Vẫn là rất tốt, Trác Dực Đình đánh vẻ mặt của cô, sắc mặt nhìn qua không tệ, con ngươi cũng sáng khiến người khác kinh ngạc. Không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi thời tiết tốt hay không, anh cảm thấy cô bây giờ so với trước kia vui vẻ hơn, u sầu trong mắt kia không biết khi nào thì vứt đi, cô bây giờ rất tốt.
"Ngày hôm qua trong lúc vô ý nhìn thấy, công ty sắp xếp kiểm tra sức khoẻ. . ." Cô cười cười, "Vợ sắp cưới của anh không ở đây sao?"
Đó là một vấn đề xấu hổ, Trác Dực Đình lại cười đến thản nhiên, "Cô ấy ở nhà, chuẩn bị làm cho anh một bàn tiệc lớn."
"Anh thật hạnh phúc." Lê Họa cũng yên tâm, anh nói như vậy, xem ra ở chung cùng vợ sắp cưới kia rất tốt. Thực ra trong lúc đó mọi người hòa hợp, chỉ cần người kia không phải đặc biệt làm ra chuyện vượt quá giới hạn, chỉ cần bạn nguyện ý chấp nhận, thực ra cũng có thể ở chung rất tốt, chỉ là có vài người không nguyện ý chấp nhận, có vài người không thể mà thôi.
Có một số người, đến suốt cuộc đời, đều tìm kiếm một cô gái có thể khiến cho mình không phải cô không được; mà có một số người, lựa chọn thử một lần tìm không thấy, cũng không đợi nữa, cuộc sống quá bình thản; không có ai so với ai khác cao quý hơn, tính cách khác biệt, nhân sinh quan khác biệt, hoàn cảnh khác nhau, rất khó nhận xét lựa chọn của ai đúng hơn, có lẽ mọi người đều lựa chọn điều phù hợp với mình.
"Ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn đi, thức ăn của nhà ăn bệnh viện này cũng không tệ lắm." Trác Dực Đình nói xong liền mặc thêm áo.
Cô vốn muốn từ chối, nhưng nhìn anh như vậy, liền gật gật đầu.
Gọi vài món đồ ăn nhẹ, cô sợ anh không thể ăn đồ ăn kích thích, Trác Dực Đình lại tự mình gọi vài món ăn cay cho cô.
Người ăn cơm ở đây, hơn phân nửa là bệnh nhân cùng người thân của mình. Có người gọi một phần đồ ăn, sau đó đem bỏ vào một cái hộp mang đi, mang về phòng bệnh, một phần đồ ăn, nhưng hai người ăn. Mà có một số người thì lại gọi rất nhiều đồ ăn, ví dụ như bọn họ. Đều là dựa theo hoàn cảnh của chính mình đưa ra lựa chọn, dù là ăn cơm cũng như thế.
Trác Dực Đình ăn rất ít, như là cùng đi ăn cơm với Lê Họa.
"Ngày hôm qua, bác Lộ tới nhà của anh nói chuyện với cha mẹ anh không biết là nói những thứ gì." Trác Dực Đình nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng.
"Ừ?" Lê Họa suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới kịp phản ứng, bác Lộ trong lời Trác Dực Đình cũng chính là mẹ của Lộ Thiểu Hành.
"Anh cảm thấy có liên quan đến em?"
Trác Dực Đình vẫn không trực tiếp đáp lại, "Bác gái hình như đối với anh có chút cố kỵ, anh đoán."
Lê Họa gật gật đầu, xem ra anh muốn cùng mình nói chuyện này, ở phòng bệnh quả thật không thế nào tốt, ngộ nhỡ cha mẹ của anh đột nhiên tới, cuộc gặp mặt này nhất định là tất cả mọi người không ai muốn nhìn thấy.
"Cám ơn." Đây mới thật là một người đàn ông tốt.
"Chính em cẩn thận chút. "
"Anh cảm thấy . . ." Lê Họa ngẫm lại, cũng cảm thấy có chút lo lắng, dù sao trong nhà giàu sang quyền thế từng xảy ra, một người cứ như vậy biến mất trên thế giới, chưa hẳn thực sự có người có thể phát hiện, huống chi bây giờ tất cả mọi người chỉ lo cho bản thân mình, "Hẳn là không đến mức đó?"
"Tóm lại, chính em phải cẩn thận."
"Em sẽ." Lê Họa hướng anh gật đầu cười cảm ơn một cái.
Sau khi cùng Trác Dực Đình chia tay, cô mới đi đến nhà ga giao thông công cộng. Nói thật, mặc dù biết một ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến, vẫn là rất lo lắng. Cô không biết cha mẹ của Lộ Thiểu Hành sẽ đối xử với mình như thế nào, hơn nữa đã nhận thức qua cha mẹ của Trác Dực Đình không e dè khinh thường, nghĩ như vậy trái tim băng giá có chút nguội lạnh.
Có vài người cảm thấy gả vào nhà giàu có so với người bình thường rất tốt, đương nhiên cũng có thể chịu một chút khổ, mà chính cô không biết nên phản ứng nên như thế nào. Mà cô cũng không biết, Lộ Thiểu Hành đối với chuyện này sẽ có thái độ gì. Hơn nữa Lộ Thiểu Hành từng nói, anh sẽ không vì ai vứt bỏ người nhà của anh, ai cũng không được.
Người nhà ở trong lòng Lộ Thiểu Hành, hẳn là sẽ xếp vị trí thứ nhất, cho dù anh nói anh cũng không phải một đứa nhỏ sẽ nhớ nhà, không có nghĩa là chuyện hôn nhân anh cũng có thái độ như vậy.
Càng nghĩ càng phiền.
Tới "Đông linh", cô đi vài bước, cũng cảm thấy ớn lạnh. Loại cảm giác này rất khéo léo, tốt hơn cảm giác khi cô học đại học bị người khác đánh cắp ví tiền, tâm lành lạnh, đại biểu cho nhất định có chuyện không tốt xảy ra.
Cô đứng lại ở xa xa, sau đó chậm rãi quay đầu lại.
Lần đầu tiên sợ hãi như vậy, sợ hãi tập kích toàn thân của cô.
"Lê tiểu thư, phu nhân mời cô đi qua một chuyến."
Đối phương nói ra họ của cô, rất kỳ quái, lúc này cô không sợ, có lẽ là cô biết cô phải đón nhận cái gì. Trận này, cùng với cảnh tượng lúc trước gặp mặt cha mẹ Trác Dựt Đình ở "Mị lực" không khác biệt lắm. Không giống như vậy là ngày đó tình trạng thân thể của cô rất không tốt, mà hôm nay thời tiết và tình trạng sức khỏe cũng rất tốt.
Một chiếc xe màu đen, cho thấy nó trang nghiêm cùng khí phách.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.
Người phụ nữ xinh đẹp sang trọng ung dung đánh giá Lê Họa , Đường An An cẩn thận nhìn Lê Họa ba bốn lần, lúc này mới cười cười, "Hôm nay con trai của tôi có việc không thể chơi mạt chược cùng tôi, có thể đi với tôi hai vòng hay không , rất chán, muốn tìm người đi dạo phố, không biết Lê tiểu thư có thể hay không."
Đường An An cười đến tùy ý, đem theo tin tức dò hỏi từ cha mẹ Trác Dực Đình về cô gái trước mắt này. Lúc đó biết tin tức này thực sự rất tức giận, hơn nữa cô gái này còn từng có quan hệ với Trác Dực Đình, điều này khiến cho bà càng nghĩ càng không ra, con trai của mình không giống người khác như vậy. Càng khiến cho bà tức giận đó là con trai của mình lại gạt mình như vậy.
"Đó là vinh hạnh của cháu." Lê Họa ngồi vào trong xe.
Cô nghĩ đối phương sẽ ngả bài với mình như thế nào, tốt một chút sẽ hỏi cô cần bao nhiêu tiền thì rời khỏi con trai của bà ấy, tệ một chút là trực tiếp đem cô khinh bỉ một trận sau đó đuổi đi.
Trong lòng cô đã chuẩn bị tốt, nhưng đối phương lại muốn cô cùng đi dạo phố.
Lê Họa đi theo phía sau Đường An An, không biết bà muốn làm cái gì, cảm giác này rất tế nhị.
"Thế hệ người trẻ tuổi các cô, có phải không thích cùng những người già chúng ta đi dạo phố hay không?" Đường An An cười rất bình thản, phụ nữ đoan trang, trên người có khí chất ung dung, "Con trai của tôi chưa bao giờ bằng lòng cùng đi với tôi."
Xác định ý tứ trong lời nói của Đường An An, Lê Họa thấy bà cũng không nhằm vào mình, lúc này mới cười, "Bác gái có lẽ hiểu lầm đi, có lẽ là công việc bây giờ rất bề bộn, rất ít người bằng lòng phí thời gian vào việc mua sắm, huống chi việc mua bán trên mạng càng ngày càng phát triển."
Đường An An liếc mắt nhìn Lê Họa một cái, "Lê tiểu thư thích cái nhãn hiệu nào? Có thể cho tôi tham khảo một chút."
"Thực ra cháu cũng không hiểu biết về những thứ này, quần áo. . . Thoải mái là tốt rồi."
Lê Họa chờ Đường An An quở trách việc cô không hiểu biết về hàng hiệu một trận, nhưng Đường An An lại thản nhiên mở miệng, "Nói vậy không sai, giới trẻ bây giờ phần lớn đều theo đuổi cái hàng hiệu gì đó, may mắn Lê tiểu thư không phải là người như thế."
Thái độ của Đường An An như vậy, ngược lại làm cho Lê Họa không biết làm sao.
Không chỉ như vậy, toàn bộ buổi chiều nay, Đường An An đều ở cùng Lê Họa, giới thiệu nguồn gốc của các nhãn hiệu, nguyên nhân lịch sử, cùng với văn hóa bên trong.
Thời điểm tách ra, Đường An An còn bảo Lê Họa đi cửa hàng Haagen-Dazs ngồi một chút.
"Biết tại sao Haagen-Dazs bán đắt như vậy, còn có nhiều người còn đổ xô vào nó như vậy không?" Đường An An tùy ý mở miệng, ánh mắt vẫn là mang theo ý cười. Lúc Đường An An cười như vậy, có vài phần giống với Lộ Thiểu Hành, khiến cho Lê Họa không có khẩn trương như vậy.
"Làm Marketing rất tốt."
Đường An An gật gật đầu, "Nơi này thành công nhất chính là nó tạo ra sản phẩm tốt cho cuộc sống, đồng thời nó nhận thức tiêu chuẩn người có thể mua sử dụng, biết loại khách hàng nó cần nhất. Nhận thức đúng mục tiêu, mới tiến vào thị trường, trở thành sản phẩm cao cấp. Cho nên, thành công, cũng xem lựa chọn như thế nào."
Lê Họa nhíu mi, kem này, cũng không có giống như trong truyền thuyết ăn ngon như vậy.
"Bác gái thật là hiểu biết rộng." Lê Họa cười có chút xấu hổ, "Cháu ngoại trừ biết nó ăn có không ngon hay không, cái gì cũng không biết. Cũng không cần đi tìm hiểu xem kem này từ đâu mà có, hoặc là nó có bao nhiêu thành công. Nếu cháu mua nó, chỉ là bởi vì cháu muốn ăn, mà không phải xem nó cao quý bao nhiêu, đại diện cho chất lượng cuộc sống bao nhiêu, chính là cháu muốn mà thôi."
"Lê tiểu thư thật sự là. . . Thú vị."
Lê Họa chỉ là nhếch miệng cười.
Cho đến khi chia tay, Đường An An vẫn để cho lái xe đưa cô về "Đông linh" trước, tất cả hành vi này khiến cho Lê Họa không thể hiểu được cũng không muốn nghĩ nhiều. Ám chỉ của Đường An An, cô không hẳn không rõ ràng, chỉ là thật không ngờ, Đường An An không có nói qua chuyện cô cùng một chỗ với Lộ Thiểu Hành. Đường An An sinh ra trong gia đình danh môn, xem ra thực sự không giống bình thường đi.
Nếu đối phương trực tiếp đưa ra mục đích, có lẽ cô cũng không cần rối rắm.
Ngồi ở phòng khách, cô cũng không bật đèn, thực ra không có nghĩ gì, chỉ là cảm giác tâm tình rất loạn.
Mãi cho đến khi cửa được mở ra, cô vẫn ngồi ở đó.
Lộ Thiểu Hành đổi lại giầy, mở đèn lên, lộ ra thanh âm kinh ngạc, "Em ở đây!"
Ở đây, cũng không biết bật đèn.
Lê Họa đang suy nghĩ nên mở miệng nói với Lộ Thiểu Hành như thế nào, nghĩ nghĩ, vẫn là phương thức trực tiếp nhất tương đối tốt, "Mẹ của anh, hôm nay đi tìm em."
Động tác của Lộ Thiểu Hành vốn chuẩn bị vào phòng, lập tức cười cười, "A? Tìm em làm cái gì?"
"Đi dạo phố, ăn Haagen-Dazs."
Lộ Thiểu Hành sờ sờ cằm, "Có lẽ bà ấy biết anh không có mang em đi nếm thử, cho nên đưa em đi nếm thử hương vị một chút." Anh nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không có lo lắng gì.
Lê Họa nhìn anh nửa ngày, "Bây giờ anh tính làm cái gì?"
"Tắm rửa." Lộ Thiểu Hành cho cô một ánh mắt nghi hoặc, cô nghĩ anh sẽ cái gì?
Lê Họa mở miệng, cái gì cũng không nói ra miệng, đành phải nhìn lên trần nhà.
Lộ Thiểu Hành cầm áo ngủ vào phòng tắm, anh biết mẹ của mình sẽ không làm cái gì, anh hiểu rất rõ mẹ của mình. Tìm Lê Họa, rất đơn giản là thông báo cho anh, chuyện của anh bọn họ đều biết, không cần ở trước mặt bọn họ giả bộ chính mình vô tội. Thuận tiện nhắc nhở anh nên biết làm như thế nào, mà thôi.
Cách làm của người tự ái và người không biết xấu hổ cũng không giống nhau, loại người phía trước sẽ ẩn nhẫn, còn loại người phía sau mới thật đáng sợ, đáng tiếc, trưởng bối nhà bọn họ toàn bộ đều thuộc loại người phía trước.
Sau khi Lộ Thiểu Hành đi ra, Lê Họa vẫn còn ngồi ở chỗ kia, cũng không biết tức giận cái gì.
Anh đi qua, thuận tay liền giữ lấy mặt của cô, "Đang suy nghĩ cái gì?"
"Không nói cho anh." Lê Họa buồn bực
Lộ Thiểu Hành đánh giá cô mấy cái, "A, không nói. . . Coi như xong."
Lê Họa càng thêm buồn bực, "Này..."
"Đây là dự định nói?"
"Vậy anh vẫn là đi thôi."
Lộ Thiểu Hành xoay người lại, đem Lê Họa từ trên ghế sa lon ôm lấy, "Phải đi chúng ta cùng đi."
Cô vuốt ngực của anh, "Thả em xuống."
"Không thả."
"Anh rất phiền."
"Hôm nay mới biết, có chút muộn." Vẻ mặt Lộ Thiểu Hành thương tiếc đem cô đặt lên trên giường, "Đến, làm cho em càng phiền."
Thấy dáng vẻ này của anh, cô khóc không ra nước mắt, "Tại sao em không có phát hiện anh có khí chất lưu manh?"
Anh đè trên người cô, "Vậy em thích hay là không thích?"
"Em còn chưa có tắm rửa."
"Vậy em ồn ào cái gì, chịu thiệt chẳng lẽ không phải anh?" Cằm Lộ Thiểu Hành vừa nhấc, liền kéo quần áo của cô.
Người này. . . Thật đúng là. . .