Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 181: Tề tổng Đốc người quản lý Hoa Dương

Chương 181: Tề tổng Đốc người quản lý Hoa Dương
Lưu tri phủ hoàn toàn choáng váng rồi.
Nhìn bộ dáng Lạc tiểu thư này, hình như quan hệ không tệ với Tề tổng Đốc, kết quả nàng là ai? Vì sao có thể mặt mày thoải mái như vậy nói chuyện với Tề tổng Đốc? Hơn nữa lúc Tề tổng Đốc đáp lời cũng không có phong thái từ trên cao nhìn xuống, hết sức hòa ái, giống như một trưởng giả hiền hòa.
Chẳng lẽ... Lạc tiểu thư là con tư sinh của Tề tổng Đốc? Giống như không đúng... Tề tổng Đốc là tới từ vùng Chiết Giang bên kia, mới đến Lưỡng Hồ này không tới ba năm... Lưu tri phủ mê hoặc chớp chớp mắt ti hí, chỉ thấy Tề tổng Đốc vươn tay ra chỉ hắn, hù dọa được toàn thân run lên.
“Có người làm Tri phủ như vậy sao? Chuyện gì cũng không hỏi rõ ràng, đã chụp mũ trên đầu người ta!” Trong đôi mắt của Tề Tổng đốc cơ hồ muốn toát ra lửa, Lạc tiểu thư này là Dương lão phu nhân chính tay viết thư tới, dặn dò hắn nhất định phải chăm sóc thật tốt, hai năm này ngày xuân hắn phải phái quản sự tới Hoa Dương mua không ít trà ngon.
Tại Hoa Dương có một cái thang tiến thân lại không nịnh nọt, ngược lại tính toán nhiều mặt, Tề tổng Đốc nhìn bộ dáng mơ hồ của Lưu tri phủ giận không chỗ phát tiết, nếu không phải ngày lễ ngày tết Lưu tri phủ đều đưa quà tặng phong phú lên, hắn đã sớm kêu quân sĩ trói hắn mang đi.
Người làm Lạc tiểu thư tới đưa tin, hắn vốn chỉ tính toán phái một thuộc hạ qua tới xử lý một chút, định đích thân viết Phong thơ cho Lưu tri phủ, để cho hắn thả Lạc tiểu thư và người làm của nàng. Đang chuẩn bị động bút, có quân sĩ Vệ đại nhân chỉ huy Hoa Dương cuỗi ngựa chiến tới báo lại, nói Trà Trang Thúy Diệp Hoa Dương □□, giam Lưu tri phủ, giờ Hoa Dương không có Tri phủ, hỗn loạn tưng bừng.
Giam mệnh quan triều đình... Tề tổng Đốc làm quan nhiều năm, tự nhiên biết chuyện này trọng đại, đã không phải vấn đề mình viết thơ thì có thể giải quyết, vội vàng chọn một nhánh binh mã, tự mình mang theo lao tới Hoa Dương.
Đến Hoa Dương, cũng không thấy tình trạng hỗn loạn tưng bừng binh sĩ kia báo lại, trong nha môn Tri phủ có mấy người đang xử lý công vụ, ngay ngắn rõ ràng, không Tri phủ với có Tri phủ cũng giống nhau.
Mấy vị kia thấy Tề tổng đốc đến, vội vàng nghênh đón, mọi người nói chuyện này một lần, người người lắc đầu: “Chúng ta tuy là thủ hạ Tri phủ đại nhân, nhưng lại không thể mê muội lương tâm nói bừa, chuyện này thật không oán Trà Trang Thúy Diệp được, vốn là Lưu tri phủ cố tình gây sự trước.”
Tề tổng Đốc thấy mấy người trăm miệng một lời, thì biết Lưu tri phủ này không biết làm người, đã sớm khiến mọi người nổi giận, nhưng dù sao mình vẫn đã thu đồ của Lưu tri phủ, dù sao phải suy tính thay hắn một chút, không thể trực tiếp cách chức Tri phủ của hắn, nhưng lại không thể làm Dương lão phu nhân không vui, chỉ có thể nghĩ cách điều hắn đi khỏi Hoa Dương, đến chỗ khác làm quan.
Tề tổng Đốc quyết định xong, mang người đến Thúy Diệp Trà Trang, thấy Lưu tri phủ lại còn không nghĩ thông bí quyết trong đó, trong lòng không ngừng kêu thùng cơm, giận tím mặt.
Tương Nghi ở bên cạnh nhàn nhạt cười một tiếng: “Tổng đốc Đại nhân, Lưu đại nhân cũng là người cẩn thận, một mảnh trung thành vì nước, rất sợ có sơ xuất gì mới làm như vậy, chẳng qua là hắn cũng quá đường đột rồi, tiểu nữ cảm thấy lần này là một bài học, lần tới Lưu đại nhân làm việc phải cẩn trọng, biết rõ nguyên ủy hẵng làm tiếp cũng không muộn.”
Lưu tri phủ nháy nháy con mắt, rõ ràng Lạc tiểu thư này đang dạy dỗ mình, nhưng câu câu mềm mại, làm hắn quả thực không thể bài xích.
Tề tổng Đốc nghe lời này của Tương Nghi, tựa hồ cũng không tính truy cứu Lưu tri phủ, cũng yên lòng, xem ra vị Lạc tiểu thư này không phải khó dây dưa người. Hắn gật đầu một cái: “Lưu tri phủ, ngươi nghe thấy Lạc tiểu thư nói không? Người ta đại nhân đại lượng đích không so đo ngươi, ngươi phải cảm tạ nàng mới phải!”
Lưu tri phủ cơ hồ muốn choáng váng, Trà Trang Thúy Diệp trói hắn bảy ngày, tội trạng này cứ bỏ qua như vậy? Hắn là mệnh quan triều đình, bắt cóc mệnh quan triều đình là tội chết! Nếu cứ nhẹ nhàng thoái mái như vậy thả người Trà Trang Thúy Diệp, vậy sau này tùy tiện một người là có thể trói hắn đi rồi!
“Tổng đốc Đại nhân!” Lưu tri phủ dịch chuyển về phía trước hai bước, ôm lấy bắp đùi Tề Tổng đốc: “Hạ quan bị nhốt ở Trà Trang Thúy Diệp bảy ngày, trong phủ nha cũng không biết loạn thành thế nào! Tri phủ Hoa Dương bị người ta trói đi, chắc chắn lòng người khắp nơi bàng hoàng, mấy ngày nay ảnh hưởng không thể bảo là không lớn...”
Tề tổng Đốc một cước đá văng hắn: “Hoa Dương bây giờ rất bình yên, ta thấy so với lúc ngươi ở đây còn tốt hơn. Trong Trà Trang Thúy Diệp được mấy khoản trà ngon, mời Tri phủ ngươi tới uống trà mấy ngày, thì có gì không đúng? Ngươi được tiện nghi còn muốn làm ra vẻ thông minh?” Hắn nhìn Tương Nghi một cái, hơi hơi gật đầu: “Lạc tiểu thư, ngươi xem kia mấy khoản trà thơm trong Trà Trang Thúy Diệp, để cho Lưu tri phủ mua nhiều chút tở về, cẩn thận phẩm phẩm mùi trong đó.”
Lưu tri phủ lại hồ đồ u mê, đến lúc này cũng biết thân phận của Tương Nghi chắc chắn không tầm thường, thấy Tề tổng Đốc vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Tương Nghi, tâm như đánh trống: “Hạ, hạ, hạ quan...”
“Tự ngươi đi xem trong trà trang của Lạc tiểu thư có cái lá trà nào tốt, mỗi loại mua một một trăm hai trăm cân trở về.” Tề tổng Đốc nhìn bộ dáng Lưu tri phủ này cứt trâu không thể trát tường, hết sức chán ghét: “Sau này không phải được tới làm nhiễu mua bán của Trà Trang Thúy Diệp, biết không?”
Mỗi loại mua một trăm hai trăm cân? Mắt Lưu tri phủ tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã xuống, trà ngon trong Trà Trang Thúy Diệp này, giá cả đắt kinh người, chỉ nói đại hồng bào kia thôi, đại hồng bào thượng phẩm, một cân phải trăm lượng bạc rồi, mua một trăm hai trăm cân, vậy là bao nhiêu bạc? Hắn vơ vét ở Phủ Hoa Dương một năm, chỉ sợ còn chưa đủ tiền mua trà bạc đâu.


Liên Kiều ở bên cạnh nghe cười to lên: “Lưu tri phủ, Trà Trang Thúy Diệp chúng ta có rất nhiều trà ngon nha, chỉ tính đại hồng bào, Kim Tuấn Mi này nọ, ngươi muốn một trăm hai trăm cân cũng khó được, nhìn xem Cô Nương chúng ta có thể lấy san ra mấy mươi cân cho ngươi mua không.”
Tương Nghi thấy mặt Lưu tri phủ kia tái nhợt, trong lòng vô cùng sảng khoái. Lưu tri phủ mấy ngày trước vênh váo hống hách, lúc này giống như một con gà trống bại trận lông trên người cũng tiu nghỉu xuống, đầu cũng không giơ nổi.
Chỉ là, người ngu không tự lượng sức cũng rất đáng thương, Lưu tri phủ này cũng không biết làm thế nào đến vị trí Tri phủ nữa. Tuổi tác mình còn nhỏ mà có thể mở cửa hàng lớn như vậy ở Hoa Dương, còn không bị vô lại tới quấy rầy, nhất định là có người ở phía sau làm chỗ dựa, hắn cũng không hỏi thăm một chút đã chuẩn bị ra tay với Trà Trang Thúy Diệp, cuối cùng trộm gà không thành lại mất nắm thóc, còn không biết sẽ thua thiệt bao nhiêu bạc.
“Liên Kiều, đi nhìn một cái, xem chúng ta còn cất bao nhiêu trà ngon? Bây giờ đã là tháng tư, trà trong trà trang cũng bán không ít rồi..., nếu để Lưu đại nhân mua hết, cửa hàng chúng ta sẽ trống rỗng. Ngươi viết tờ đơn tới trước, mỗi loại chia năm mươi cân cho Lưu đại nhân. Đại hồng bào ta nhớ chỉ còn 20 cân, thì để lại mười cân cho Lưu biết đại nhân mua đi, còn dư lại mười cân chúng ta còn phải giữ lại bán đâu rồi, tránh cho đến lúc đó nhà giàu Hoa Dương muốn tới mua lại không có hàng.” Tương Nghi Tiếu yêu kiều gật đầu một cái với Lưu tri phủ: “Tri phủ đại nhân, đại hồng bào tự mình từ từ uống, còn lại có thể nung trà tắm. Có danh sĩ đã từng nói: Trà, có thể thanh tâm, Lưu đại nhân dùng trà tắm, nhất định có thể hiểu rõ liêm khiết, sau này danh tiếng nhất định sẽ khá hơn một chút rồi.”
Tề tổng Đốc ở bên cạnh nghe lời này của Tương Nghi, khẽ mỉm cười, Lạc tiểu thư này là một người sắc bén, tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, lại có thể nói ra lời lanh lợi như vậy, chớ trách Dương lão phu nhân thích nàng, xem nàng thành cháu gái ruột mà thương yêu, còn tự viết thơ cho mình yêu cầu chăm sóc.
Qua không lâu, Liên Kiều cầm một tờ đơn trở lại, Lưu tri phủ nhìn chữ rậm rạp chằng chịt bên trên, trái tim nhói lên, nghe Liên Kiều sung sướng báo tên những loại lá trà kia, số lượng, giá cả nói ra, trên trán của hắn ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, toàn thân đều ướt đẫm —— tiểu nha đầu này thật rất, lại đưa một trăm ngàn lượng bạc lá trà đi ra muốn hắn mua.
“Tổng đốc Đại nhân...” Gương mặt Lưu tri phủ nhíu thành khổ qua: “Hạ quan làm sao có nhiều bạc như vậy? Có thể mua ít một chút không?”
“Lưu đại nhân ngươi không cần quá khiêm tốn.” Liên Kiều cầm tờ đơn vẫy vẫy Lưu tri phủ: “Người nào không biết Lưu tri phủ rất biết cách làm giàu? Cửa hàng trong phố Đông này, phu nhân nhà ngươi không biết nhúng tay bao nhiêu nhà? Mỗi tháng kết toán, quản sự trong phủ các ngươi đi xem từng nhà, người nào của Hoa Dương không biết?”
Tề Tổng đốc lạnh mặt: “Lưu Tân Lâm, còn có chuyện này?”
Lưu tri phủ “Ùm” một tiếng quỳ sụp xuống đất, quỳ lạy như máy: “Đại nhân tổng đốc, tuyệt, tuyệt, tuyệt không chuyện này!”
Tương Nghi thấy bộ dáng Lưu tri phủ đau khổ cầu khẩn, khẽ lắc đầu với Liên Kiều một cái, đánh chó cũng phải xem mặt chủ nhân, rất rõ ràng Tề tổng Đốc là nhận chỗ tốt của Lưu tri phủ, mình mời hắn điều giải, cũng phải tôn trọng hắn, huống chi hắn còn xử mười vạn lượng bạc cho mình, đã coi như là không tệ.
“Hừ.” Liên Kiều tức giận bất bình, nặng nề hừ xuống mũi, dù sao không dám nghịch ý Tương Nghi, ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Tề tổng Đốc điều giải chuyện này xong, Lưu tri phủ bỏ mười vạn lượng bạc mua trà, sau này không thể lại tới gây sự với Trà Trang Thúy Diệp, về phần Ca Lạp Nhĩ và Liên Kiều, bọn họ chẳng qua là tuân theo phân phó chủ tử, mời Lưu tri phủ tới Trà Trang Thúy Diệp uống trà thôi, tự nhiên vô tội.
Phu nhân Lưu tri phủ với so với Lưu tri phủ, coi như là một người hiểu biết, lúc này lấy ra mười vạn lượng ngân phiếu tới giao vào trong tay Tương Nghi—— bạc xuất ra đi chung quy sẽ trở về, mũ cánh chuồn (quan tước) này ném một cái rồi là không còn cơ hội lại thu bạc.
Tương Nghi để cho Liên Kiều cầm một cân đại hồng bào ra, lại cầm một hộp quà ra, thả năm vạn lượng ngân phiếu. Một trăm ngàn lượng bạc này mua đi lá trà không sai biệt lắm là hơn năm chục ngàn, lợi nhuận trong này nàng dự định cho Tề tổng Đốc hết, người ta tân tân khổ khổ tới Hoa Dương một chuyến, dù sao phải được chút chỗ tốt mới được.
Không nghĩ tới Tề tổng Đốc lại đưa ngân phiếu trở lại: “Lạc tiểu thư mở Trà Trang là muốn buôn bán, sao có thể không kiếm bạc? Đại hồng bào thì ta nhận, ngân phiếu nhất định không thể.”
Tương Nghi thấy mặt Tề tổng Đốc đầy kiên quyết, nhìn ra hắn không tính thu, cũng không từ chối nữa, giữ cái hộp kia lại, trong lòng âm thầm khen ngợi, Tề tổng Đốc là một người linh hoạt, biết Dương lão phu nhân có quan hệ với mình, thấy năm vạn lượng bạc là ánh mắt cũng không nháy mắt một chút, trực tiếp đưa cho mình.
Một ngày bán được một trăm ngàn lượng bạc, lợi nhuận rất khả quan, Tương Nghi khẽ mỉm cười cất ngân phiếu, dự định để dành bạc, sang năm đi Quảng Châu mở chi nhánh.

back top