Chương 22: Ký ức năm xưa nghi vấn nặng nề
Hoàng hôn từ từ hạ xuống, đám mây tối màu nhanh chóng bao phủ bầu trời, giống như một điểm u sầu bị lôi lôi kéo kéo, Tương Nghi ngồi trước cửa sổ, một tay chống lên mặt, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trong sân là bà vú và nha hoàn đang chơi đắp người tuyết, Lạc Tương Ngọc đứng dưới hành lang trêu chọc con vẹt lông xanh, mặt bị bao phủ bởi ánh sáng.
Tương Nghi thở dài, y phục Lạc Tương Ngọc mặc trên người, là làm từ vân cẩm, trên đó còn dùng chỉ bạc thêu hoa văn phức tạp, vừa nhìn đã biết vô cùng quý trọng, kéo y phục trên người mình một cái, tơ lụa bóng loáng, gia đình bình thường nhiều tiền chút, cũng sẽ làm một món y phục như vậy ra ngoài để giữ thể diện, nhìn giàu sang, thật ra thì trong tối bị người phỉ nhổ, giống như một đào hát, trên người mang vô số nạm vàng khảm ngọc trang phục và đạo cụ.
Bên tai vang lên lời của nói Dương lão phu nhân: "Phụ nữ quan trọng nhất là hai chữ tài -sản." Tương Nghi siết chặt quả đấm nhỏ, quả nhiên không sai, mẹ kế Lạc Đại phu nhân, không phải vì nhà mẹ gia tài vạn quán, mới được vào đại môn Lạc gia ? Dẫn đến con gái của nàng trong Lạc Phủ như phượng hoàng còn mình lại như gà rừng, cho dù là một nô bộc, cũng có thể đạp lên mấy cái.
Mẫu thân của mình, xuất thân nhà Hoa Dương Tiễn.
Tương Nghi nhẹ nhàng cầm lên bút lông trên bàn, chấm mực, viết một chữ "Tiền” thật to trên giấy tuyên thành, Lưu ma ma ở bên cạnh nhìn mà vui mừng: "Tiểu thư, hôm nay mới đi học, trở lại đã biết viết chữ."
Thúy Chi hé miệng cười nói: " Cô Nương nhà chúng ta, còn không phải lợi hại hơn người sao ? Hoàng Nương Tử cũng khen nàng thông minh lanh lợi, dạy một biết mười."
Ở trong lòng cha mẹ, con của mình luôn là tốt nhất, ở trong lòng hai người hầu trung thành, Tương Nghi cũng tốt đến không thể tốt hơn.
Tương Nghi ngẩng đầu lên nhìn Lưu ma ma, đột nhiên nhớ tới 1 chuyện: "Ma ma, mẫu thân của ta có mang đồ cưới tới hay không ? Trong đó có cái gì ?"
Nhà Hoa Dương Tiễn, mặc dù sa sút như Lạc gia, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, những linh linh tinh tinh luôn có. Tương Nghi nhớ khi đó mẹ mang theo bốn ma ma, bốn nha hoàn và hai phòng gả tới, nếu nói như vậy, đồ cưới cũng không ít, nói thế nào, chắc cũng phải có vạn lượng bạc chứ ?
Tương Nghi kiếp trước, bị Lạc Đại phu nhân chèn ép, một mực không có cơ hội được ra mặt. Trước hôm xuất giá, nàng chạy đi tìm Lạc Đại phu nhân hỏi đồ cưới của mẫu thân mình, lại bị nàng hung hãn phun một bãi đờm: "Nhà Ngoại Tổ ngươi sa cơ thất thế như vậy ! Có thể có thứ gì làm đồ cưới ! Cho dù có đồ cưới, sao lại ở trong tay ta chứ? Hỏi đồ cưới sao lại tới nơi này, phải đi hỏi thiếp thân ma ma chứ, ngươi cũng là mắt chó đui mù!"
Tương Nghi không chỉ có không lấy được đồ cưới mẹ, ngược lại bị mắng một trận, da mặt đỏ bừng, chảy nước mắt về phòng mình, Lưu ma ma ở bên cạnh than thở: "Chỉ tiếc Chu ma ma chết sớm..."
Mẫu thân của Tương Nghi lúc ấy có bốn thiếp thân ma ma, Chu ma ma và Lưu ma ma là người nàng tín nhiệm nhất, Chu ma ma quản hòm xiểng (hòm đựng đồ đạc, tiền bạc…) quan trọng của mẹ Tương Nghi, là người hết sức cẩn thận. Sau khi mẹ Tương Nghi chết không bao lâu, Chu ma ma cũng bệnh nặng qua đời. Lưu ma ma nhận chìa khóa của Chu ma ma, mở hòm xiểng ra xem, những thứ y phục gấm chăn vẫn còn, chẳng qua là không có vàng bạc đáng tiền, bên trên đồ cưới ngày xưa là đồ trang sức đáng tiền, cũng chỉ còn lại mấy thứ lẻ tẻ.
Lưu ma ma kinh hãi, cầm chìa khóa đi tìm Lạc lão phu nhân, Lạc lão phu nhân hết sức khiếp sợ: "Sao có thể như vậy, chẳng lẽ trong nhà này lại có trộm hay sao?"
Ý tứ của Lạc lão phu nhân vô cùng rõ ràng, đồ cưới kia là bị Chu ma ma nuốt xuống. Nhưng Chu ma ma không có con cái, nuốt đồ cưới kia thì có ích lợi gì ? Trong lòng Lưu ma ma phẫn hận, nàng và Chu ma ma là tỷ muội nhiều năm, Chu ma ma là người thế nào, nàng có thể không biết sao? Bây giờ lại bị một câu nói của Lạc lão phu nhân, nhẹ nhàng linh hoạt biến Chu ma ma thành người mưu đoạt tiền tài chủ tử !
Lưu ma ma không cam lòng, la hét muốn đi nha môn trong tố cáo, Lạc lão phu nhân cũng không ngăn nàng, khi đơn kiện đưa tới nha môn, Tri phủ Nghiễm Lăng không có thời gian rảnh rỗi quản, chẳng qua là phái một chủ bộ, mang theo một nha dịch đến Lạc Phủ tra án.
Chủ bộ hỏi Lưu ma ma, cuối cùng Lạc Đại phu nhân đã qua đời có bao nhiêu đồ cưới ? Lưu ma ma trố mắt nghẹn họng không trả lời được, bưng mấy món đồ trang sức kia khóc sướt mướt: "Nhà Hoa Dương Tiễn chúng ta, thế nào đi nữa cũng không chỉ có thể mấy món đồ cưới này ! Quang gánh đồ cưới ngày đó bên trên có chừng mấy hộp đồ trang sức !"
Mặt chủ bộ trầm xuống: " Ngay cả chủ tử mình rốt cuộc có bao nhiêu ít đồ cưới ngươi cũng không biết, chạy tới nha môn Tri phủ tố cáo, ngươi đang trêu đùa đại nhân chúng ta hay sao ? Mấy hộp đồ trang sức chỉ còn mấy thứ kia, không chừng chính là Chu ma ma đã chết đi kia trộm bán sạch."
"Chu ma ma không phải là người như thế, sao nàng lại bán đồ của chủ tử ? Không, không, không thể nào." Lưu ma ma lắc đầu khóc, Chu ma ma một ... không ... Bài bạc, hai không mê rượu, chẳng qua chỉ cần làm việc, nàng vừa không có gánh nặng gia đình, mua bán đồ trang sức làm gì ? Đếm bạc chơi hay sao ?
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nàng vụng trộm bán sạch đồ của chủ tử, còn nói cho ngươi biết sao ?" Chủ bộ kia nhìn Lưu ma ma hai lần, bỗng nhiên trên mặt có ý hoài nghi: "Không phải là hai người các ngươi đồng thời..."
Lưu ma ma tức giận vô cùng, đứng lên nói: "Lão gia, người không thể nói như vậy ! Nếu là ngươi có ý hoài nghi, chỉ cần lục soát là được!"
Bọn nha dịch đến trong phòng người lục soát một trận, kết quả tìm ra mấy thứ đồ trang sức trong hòm xiểng của hai vị ma ma khác và hai thị tì. Chủ bộ kia vừa thấy, trên mặt lộ ra nụ cười: "Quả nhiên có nội tặc!"
Lạc Đại lão gia giận đến đỏ mặt: "Không nghĩ tới nhà Hoa Dương Tiễn lại nuôi một đám nô bộc tay chân không sạch sẽ!"
Lúc này chủ bộ mang những người đó ra ngoài, sau đó nghe nói là xử lưu đày Tây Bắc mười lăm năm. Mấy thứ đồ trang sức của mẹ Tương Nghi còn dư lại kia đều giao cho Lạc lão phu nhân: "Tổ mẫu giữ giúp ngươi, tránh cho người có tay chân không sạch sẽ cầm."
Kiếp trước Tương Nghi hồ đồ, còn tưởng rằng Lạc lão phu nhân có ý tốt, nhưng sau đó đồ trang sức này, không trở lại nữa, Lạc lão phu nhân bệnh nặng trên giường, Tương Nghi da mặt mỏng, ngại đi hỏi nàng, kết quả nàng sau khi chết, không còn người nhắc lại.
Bây giờ nghĩ, trong này có chút kỳ hoặc, Tương Nghi nhìn Lưu ma ma, thấp giọng nói: "Ma ma, ngươi còn nhớ lúc ấy quang gánh đồ cưới của mẫu thân của ta để cái gì không?"
Lưu ma ma cau mày suy nghĩ một chút: " Khi đại nãi nãi gả tới, cũng có sáu mươi tám gánh đồ cưới. Những thứ như chăn gối chiếm phân lượng nhiều, chắc có 30 gánh, còn 20 là đủ loại y phục, tơ lụa, còn có chừng mười gánh, là bàn trang điểm, đồ trang sức quý trọng, những món đồ chơi nhỏ tinh xảo."
Tương Nghi nghe thì than thở trong lòng, những thứ này nhìn đẹp mắt, nhưng không đáng giá bao nhiêu tiền, những thứ đồ trang sức quý trọng kia mặc dù nàng chưa thấy là gì, nhưng chắc không quý trọng cỡ nào. Nàng đứng lên, đi tới bàn bên cạnh trang điểm, mở một hộp nhỏ ra, lấy ra một đôi vòng tay ngọc phù dung: "Ma ma, đồ trang sức này là mẫu thân của ta để lại?"
Lưu ma ma gật đầu một cái: " Dạ, đại nãi nãi nói muốn giữ lại làm kỷ niệm cho cô nương."
Vòng tay ngọc phù dung màu hồng đeo trên cổ tay, có vẻ hơi lớn, màu hồng kia mặc dù màu sắc trong sáng, nhưng bên trong có một chút tạp chất, giống như bông vải nhiều hoa, nở rộ trong đó. Vòng tay ngọc phù dung này, tối đa cũng chỉ đáng giá ba bốn trăm lạng bạc ròng, kiếp trước khi Tương Nghi ngây ngốc trong Trường Ninh Hầu Phủ, Gia Mậu đưa không ít đồ trang sức tốt cho nàng — Kim Ngọc Phường là tiệm của Dung Gia, hắn tùy tiện lấy mấy món, cũng không cần tiêu tiền, từ từ nàng cũng học được cách giám định đồ trang sức.
Nhìn đồ trang sức của mẹ cũng không quý đi mấy, Tương Nghi tháo vòng tay xuống: "Còn còn bạc ép rương ? Chẳng lẽ không có cửa hàng các loại ?"
Nhà giàu sang gả con gái, không thể thiếu điền trang và cửa hàng bồi gả, không biết nhà Hoa Dương Tiễn có của hồi môn là cái gì ? Dù thế nào đi nữa, hai ba cửa hàng dù sao cũng nên có chứ? Tương Nghi suy nghĩ trong lòng, nếu có hai ba cửa hàng, đây sẽ là căn bản cho mình yên thân gởi phận, có đồ trong tay rồi, chung quy tốt hơn mình kiếp trước hoang mang như chó nhà có tang.
Kiếp trước Lạc Đại phu nhân tinh tế tuyển thay nàng tìm một cửa hôn sự "Tốt", nàng hai tám tuổi hoa người, người kia là tú tài nghèo ba mươi tuổi còn không cưới được thê. Lạc Đại phu nhân nói trận kia nàng còn nhớ rõ ràng: "Người kia họ Lý, ở trước miếu Đường phố, là một tú tài, tất cả mọi người nói hắn đầy bụng kinh luân, đến lúc đó nhất định sẽ có tiền đồ tốt."
Lòng Tương Nghi chần chờ, hôn sự tốt như vậy, sao lại rơi vào trên đầu mình ? Lạc Đại phu nhân nhốt nàng ở hậu viện, lại thả ra tin đồn với bên ngoài, nói nàng không đáng một đồng, hôn sự của Lạc Tương Ngọc cũng định rồi, nàng vẫn không người hỏi thăm như cũ. Hỏi tới hỏi lui, mới biết vị Lý tú tài này hơn nàng mười tuổi phụ mẫu đều mất, không có nửa điểm của cải giúp đỡ, chỉ có một thân phận tú tài vô ích, hơn nữa tuổi tác đã sắp 30 rồi, bởi vì trời sinh tính bảo thủ lại không của cải, cho nên một mực không người nào chịu gả cho hắn.
Đây thật là một hôn sự thích hợp! Tương Nghi giận đến đầu choáng váng mắt hoa lên, nếu là Lạc Đại phu nhân đưa nàng cho người buôn bán nhỏ, người ta nhất định sẽ mắng nàng (lạc đại phu nhân), là mẹ kế ác độc, không muốn hài tử do chủ mẫu trước sinh ra được sống tốt. Bây giờ cửa hôn sự này từ mặt thân phận mà nói là vô cùng ổn thỏa, dầu gì cũng là cái người có học, dù gia cảnh hắn nghèo khó, tính cách bảo thủ tuổi tác lại lớn, những thứ này cũng không là vấn đề, không phải Lạc đại tiểu thư cũng có vấn đề sao ? Lạc Đại phu nhân đúng là một người tốt, giúp kế nữ tìm một mối hôn sự tốt!
"Ngươi không muốn ? Ngươi còn có thể tìm được hôn sự nào khác ? Chẳng lẽ ngươi còn nằm mơ muốn gả vào Hầu phủ làm Thiếu phu nhân? Cũng không lấy bãi nước tiểu soi lại bộ dạng của mình ! Ngươi tốn thêm nhiều bạc chút đến miếu mời hòa thượng xem số mệnh cho ngươi, hoặc là đổi cho số mạng của ngươi khá hơn một chút, nói không chừng có thể vào Hầu phủ làm di nương đấy. Ôi ôi ôi, ngược lại ta đã quên, Dung gia tổ huấn là nam nhi bốn mươi không con mới có thể cưới vợ bé, cho đến lúc đó, ngươi đã là hoa tàn bại liễu, dù muốn làm di nương cũng không ai muốn ngươi."
Lời nói của Lạc Đại phu nhân vừa vội vừa nhanh, mắng đến toàn thân nàng lạnh như băng, Tương Nghi thở một hơi không lên, nghiêng người ngã xuống lên Lưu ma ma.
Hoàng hôn từ từ hạ xuống, đám mây tối màu nhanh chóng bao phủ bầu trời, giống như một điểm u sầu bị lôi lôi kéo kéo, Tương Nghi ngồi trước cửa sổ, một tay chống lên mặt, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trong sân là bà vú và nha hoàn đang chơi đắp người tuyết, Lạc Tương Ngọc đứng dưới hành lang trêu chọc con vẹt lông xanh, mặt bị bao phủ bởi ánh sáng.
Tương Nghi thở dài, y phục Lạc Tương Ngọc mặc trên người, là làm từ vân cẩm, trên đó còn dùng chỉ bạc thêu hoa văn phức tạp, vừa nhìn đã biết vô cùng quý trọng, kéo y phục trên người mình một cái, tơ lụa bóng loáng, gia đình bình thường nhiều tiền chút, cũng sẽ làm một món y phục như vậy ra ngoài để giữ thể diện, nhìn giàu sang, thật ra thì trong tối bị người phỉ nhổ, giống như một đào hát, trên người mang vô số nạm vàng khảm ngọc trang phục và đạo cụ.
Bên tai vang lên lời của nói Dương lão phu nhân: "Phụ nữ quan trọng nhất là hai chữ tài -sản." Tương Nghi siết chặt quả đấm nhỏ, quả nhiên không sai, mẹ kế Lạc Đại phu nhân, không phải vì nhà mẹ gia tài vạn quán, mới được vào đại môn Lạc gia ? Dẫn đến con gái của nàng trong Lạc Phủ như phượng hoàng còn mình lại như gà rừng, cho dù là một nô bộc, cũng có thể đạp lên mấy cái.
Mẫu thân của mình, xuất thân nhà Hoa Dương Tiễn.
Tương Nghi nhẹ nhàng cầm lên bút lông trên bàn, chấm mực, viết một chữ "Tiền” thật to trên giấy tuyên thành, Lưu ma ma ở bên cạnh nhìn mà vui mừng: "Tiểu thư, hôm nay mới đi học, trở lại đã biết viết chữ."
Thúy Chi hé miệng cười nói: " Cô Nương nhà chúng ta, còn không phải lợi hại hơn người sao ? Hoàng Nương Tử cũng khen nàng thông minh lanh lợi, dạy một biết mười."
Ở trong lòng cha mẹ, con của mình luôn là tốt nhất, ở trong lòng hai người hầu trung thành, Tương Nghi cũng tốt đến không thể tốt hơn.
Tương Nghi ngẩng đầu lên nhìn Lưu ma ma, đột nhiên nhớ tới 1 chuyện: "Ma ma, mẫu thân của ta có mang đồ cưới tới hay không ? Trong đó có cái gì ?"
Nhà Hoa Dương Tiễn, mặc dù sa sút như Lạc gia, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, những linh linh tinh tinh luôn có. Tương Nghi nhớ khi đó mẹ mang theo bốn ma ma, bốn nha hoàn và hai phòng gả tới, nếu nói như vậy, đồ cưới cũng không ít, nói thế nào, chắc cũng phải có vạn lượng bạc chứ ?
Tương Nghi kiếp trước, bị Lạc Đại phu nhân chèn ép, một mực không có cơ hội được ra mặt. Trước hôm xuất giá, nàng chạy đi tìm Lạc Đại phu nhân hỏi đồ cưới của mẫu thân mình, lại bị nàng hung hãn phun một bãi đờm: "Nhà Ngoại Tổ ngươi sa cơ thất thế như vậy ! Có thể có thứ gì làm đồ cưới ! Cho dù có đồ cưới, sao lại ở trong tay ta chứ? Hỏi đồ cưới sao lại tới nơi này, phải đi hỏi thiếp thân ma ma chứ, ngươi cũng là mắt chó đui mù!"
Tương Nghi không chỉ có không lấy được đồ cưới mẹ, ngược lại bị mắng một trận, da mặt đỏ bừng, chảy nước mắt về phòng mình, Lưu ma ma ở bên cạnh than thở: "Chỉ tiếc Chu ma ma chết sớm..."
Mẫu thân của Tương Nghi lúc ấy có bốn thiếp thân ma ma, Chu ma ma và Lưu ma ma là người nàng tín nhiệm nhất, Chu ma ma quản hòm xiểng (hòm đựng đồ đạc, tiền bạc…) quan trọng của mẹ Tương Nghi, là người hết sức cẩn thận. Sau khi mẹ Tương Nghi chết không bao lâu, Chu ma ma cũng bệnh nặng qua đời. Lưu ma ma nhận chìa khóa của Chu ma ma, mở hòm xiểng ra xem, những thứ y phục gấm chăn vẫn còn, chẳng qua là không có vàng bạc đáng tiền, bên trên đồ cưới ngày xưa là đồ trang sức đáng tiền, cũng chỉ còn lại mấy thứ lẻ tẻ.
Lưu ma ma kinh hãi, cầm chìa khóa đi tìm Lạc lão phu nhân, Lạc lão phu nhân hết sức khiếp sợ: "Sao có thể như vậy, chẳng lẽ trong nhà này lại có trộm hay sao?"
Ý tứ của Lạc lão phu nhân vô cùng rõ ràng, đồ cưới kia là bị Chu ma ma nuốt xuống. Nhưng Chu ma ma không có con cái, nuốt đồ cưới kia thì có ích lợi gì ? Trong lòng Lưu ma ma phẫn hận, nàng và Chu ma ma là tỷ muội nhiều năm, Chu ma ma là người thế nào, nàng có thể không biết sao? Bây giờ lại bị một câu nói của Lạc lão phu nhân, nhẹ nhàng linh hoạt biến Chu ma ma thành người mưu đoạt tiền tài chủ tử !
Lưu ma ma không cam lòng, la hét muốn đi nha môn trong tố cáo, Lạc lão phu nhân cũng không ngăn nàng, khi đơn kiện đưa tới nha môn, Tri phủ Nghiễm Lăng không có thời gian rảnh rỗi quản, chẳng qua là phái một chủ bộ, mang theo một nha dịch đến Lạc Phủ tra án.
Chủ bộ hỏi Lưu ma ma, cuối cùng Lạc Đại phu nhân đã qua đời có bao nhiêu đồ cưới ? Lưu ma ma trố mắt nghẹn họng không trả lời được, bưng mấy món đồ trang sức kia khóc sướt mướt: "Nhà Hoa Dương Tiễn chúng ta, thế nào đi nữa cũng không chỉ có thể mấy món đồ cưới này ! Quang gánh đồ cưới ngày đó bên trên có chừng mấy hộp đồ trang sức !"
Mặt chủ bộ trầm xuống: " Ngay cả chủ tử mình rốt cuộc có bao nhiêu ít đồ cưới ngươi cũng không biết, chạy tới nha môn Tri phủ tố cáo, ngươi đang trêu đùa đại nhân chúng ta hay sao ? Mấy hộp đồ trang sức chỉ còn mấy thứ kia, không chừng chính là Chu ma ma đã chết đi kia trộm bán sạch."
"Chu ma ma không phải là người như thế, sao nàng lại bán đồ của chủ tử ? Không, không, không thể nào." Lưu ma ma lắc đầu khóc, Chu ma ma một ... không ... Bài bạc, hai không mê rượu, chẳng qua chỉ cần làm việc, nàng vừa không có gánh nặng gia đình, mua bán đồ trang sức làm gì ? Đếm bạc chơi hay sao ?
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, nàng vụng trộm bán sạch đồ của chủ tử, còn nói cho ngươi biết sao ?" Chủ bộ kia nhìn Lưu ma ma hai lần, bỗng nhiên trên mặt có ý hoài nghi: "Không phải là hai người các ngươi đồng thời..."
Lưu ma ma tức giận vô cùng, đứng lên nói: "Lão gia, người không thể nói như vậy ! Nếu là ngươi có ý hoài nghi, chỉ cần lục soát là được!"
Bọn nha dịch đến trong phòng người lục soát một trận, kết quả tìm ra mấy thứ đồ trang sức trong hòm xiểng của hai vị ma ma khác và hai thị tì. Chủ bộ kia vừa thấy, trên mặt lộ ra nụ cười: "Quả nhiên có nội tặc!"
Lạc Đại lão gia giận đến đỏ mặt: "Không nghĩ tới nhà Hoa Dương Tiễn lại nuôi một đám nô bộc tay chân không sạch sẽ!"
Lúc này chủ bộ mang những người đó ra ngoài, sau đó nghe nói là xử lưu đày Tây Bắc mười lăm năm. Mấy thứ đồ trang sức của mẹ Tương Nghi còn dư lại kia đều giao cho Lạc lão phu nhân: "Tổ mẫu giữ giúp ngươi, tránh cho người có tay chân không sạch sẽ cầm."
Kiếp trước Tương Nghi hồ đồ, còn tưởng rằng Lạc lão phu nhân có ý tốt, nhưng sau đó đồ trang sức này, không trở lại nữa, Lạc lão phu nhân bệnh nặng trên giường, Tương Nghi da mặt mỏng, ngại đi hỏi nàng, kết quả nàng sau khi chết, không còn người nhắc lại.
Bây giờ nghĩ, trong này có chút kỳ hoặc, Tương Nghi nhìn Lưu ma ma, thấp giọng nói: "Ma ma, ngươi còn nhớ lúc ấy quang gánh đồ cưới của mẫu thân của ta để cái gì không?"
Lưu ma ma cau mày suy nghĩ một chút: " Khi đại nãi nãi gả tới, cũng có sáu mươi tám gánh đồ cưới. Những thứ như chăn gối chiếm phân lượng nhiều, chắc có 30 gánh, còn 20 là đủ loại y phục, tơ lụa, còn có chừng mười gánh, là bàn trang điểm, đồ trang sức quý trọng, những món đồ chơi nhỏ tinh xảo."
Tương Nghi nghe thì than thở trong lòng, những thứ này nhìn đẹp mắt, nhưng không đáng giá bao nhiêu tiền, những thứ đồ trang sức quý trọng kia mặc dù nàng chưa thấy là gì, nhưng chắc không quý trọng cỡ nào. Nàng đứng lên, đi tới bàn bên cạnh trang điểm, mở một hộp nhỏ ra, lấy ra một đôi vòng tay ngọc phù dung: "Ma ma, đồ trang sức này là mẫu thân của ta để lại?"
Lưu ma ma gật đầu một cái: " Dạ, đại nãi nãi nói muốn giữ lại làm kỷ niệm cho cô nương."
Vòng tay ngọc phù dung màu hồng đeo trên cổ tay, có vẻ hơi lớn, màu hồng kia mặc dù màu sắc trong sáng, nhưng bên trong có một chút tạp chất, giống như bông vải nhiều hoa, nở rộ trong đó. Vòng tay ngọc phù dung này, tối đa cũng chỉ đáng giá ba bốn trăm lạng bạc ròng, kiếp trước khi Tương Nghi ngây ngốc trong Trường Ninh Hầu Phủ, Gia Mậu đưa không ít đồ trang sức tốt cho nàng — Kim Ngọc Phường là tiệm của Dung Gia, hắn tùy tiện lấy mấy món, cũng không cần tiêu tiền, từ từ nàng cũng học được cách giám định đồ trang sức.
Nhìn đồ trang sức của mẹ cũng không quý đi mấy, Tương Nghi tháo vòng tay xuống: "Còn còn bạc ép rương ? Chẳng lẽ không có cửa hàng các loại ?"
Nhà giàu sang gả con gái, không thể thiếu điền trang và cửa hàng bồi gả, không biết nhà Hoa Dương Tiễn có của hồi môn là cái gì ? Dù thế nào đi nữa, hai ba cửa hàng dù sao cũng nên có chứ? Tương Nghi suy nghĩ trong lòng, nếu có hai ba cửa hàng, đây sẽ là căn bản cho mình yên thân gởi phận, có đồ trong tay rồi, chung quy tốt hơn mình kiếp trước hoang mang như chó nhà có tang.
Kiếp trước Lạc Đại phu nhân tinh tế tuyển thay nàng tìm một cửa hôn sự "Tốt", nàng hai tám tuổi hoa người, người kia là tú tài nghèo ba mươi tuổi còn không cưới được thê. Lạc Đại phu nhân nói trận kia nàng còn nhớ rõ ràng: "Người kia họ Lý, ở trước miếu Đường phố, là một tú tài, tất cả mọi người nói hắn đầy bụng kinh luân, đến lúc đó nhất định sẽ có tiền đồ tốt."
Lòng Tương Nghi chần chờ, hôn sự tốt như vậy, sao lại rơi vào trên đầu mình ? Lạc Đại phu nhân nhốt nàng ở hậu viện, lại thả ra tin đồn với bên ngoài, nói nàng không đáng một đồng, hôn sự của Lạc Tương Ngọc cũng định rồi, nàng vẫn không người hỏi thăm như cũ. Hỏi tới hỏi lui, mới biết vị Lý tú tài này hơn nàng mười tuổi phụ mẫu đều mất, không có nửa điểm của cải giúp đỡ, chỉ có một thân phận tú tài vô ích, hơn nữa tuổi tác đã sắp 30 rồi, bởi vì trời sinh tính bảo thủ lại không của cải, cho nên một mực không người nào chịu gả cho hắn.
Đây thật là một hôn sự thích hợp! Tương Nghi giận đến đầu choáng váng mắt hoa lên, nếu là Lạc Đại phu nhân đưa nàng cho người buôn bán nhỏ, người ta nhất định sẽ mắng nàng (lạc đại phu nhân), là mẹ kế ác độc, không muốn hài tử do chủ mẫu trước sinh ra được sống tốt. Bây giờ cửa hôn sự này từ mặt thân phận mà nói là vô cùng ổn thỏa, dầu gì cũng là cái người có học, dù gia cảnh hắn nghèo khó, tính cách bảo thủ tuổi tác lại lớn, những thứ này cũng không là vấn đề, không phải Lạc đại tiểu thư cũng có vấn đề sao ? Lạc Đại phu nhân đúng là một người tốt, giúp kế nữ tìm một mối hôn sự tốt!
"Ngươi không muốn ? Ngươi còn có thể tìm được hôn sự nào khác ? Chẳng lẽ ngươi còn nằm mơ muốn gả vào Hầu phủ làm Thiếu phu nhân? Cũng không lấy bãi nước tiểu soi lại bộ dạng của mình ! Ngươi tốn thêm nhiều bạc chút đến miếu mời hòa thượng xem số mệnh cho ngươi, hoặc là đổi cho số mạng của ngươi khá hơn một chút, nói không chừng có thể vào Hầu phủ làm di nương đấy. Ôi ôi ôi, ngược lại ta đã quên, Dung gia tổ huấn là nam nhi bốn mươi không con mới có thể cưới vợ bé, cho đến lúc đó, ngươi đã là hoa tàn bại liễu, dù muốn làm di nương cũng không ai muốn ngươi."
Lời nói của Lạc Đại phu nhân vừa vội vừa nhanh, mắng đến toàn thân nàng lạnh như băng, Tương Nghi thở một hơi không lên, nghiêng người ngã xuống lên Lưu ma ma.