Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 220: Gặp sơn tặc ở Núi La Dương

Chương 220: Gặp sơn tặc ở Núi La Dương
Tiết thượng thư cầm bức thư nhìn qua một lần, ngẩng đầu lên đối với Gia Mậu cười một tiếng: "Dung đại nhân, chuyện này dù tự ngươi tới nói với bổn quan, Bổn quan cũng sẽ không cự tuyệt, cần gì phải còn kinh động Dương lão phu nhân?"
Gương mặt của hắn chất đầy nụ cười, nhưng Gia Mậu lại cảm thấy không thoải mái, hắn biết Tiết thượng thư là kẻ mưu sâu kế hiểm, không có ích lợi, hắn sẽ không dễ dàng xuất thủ.
Trong lòng hắn hơi bất an, nhưng trên mặt lại không hiển lộ: "Xin Tiết đại nhân phái mấy trăm nhân mã cho Gia Mậu, hộ tống nhóm quân nhu kia đi Ngọc Tuyền Quan."
"Không thành vấn đề không thành vấn đề." Tiết thượng thư cười ánh mắt híp lại: "Ta đây sẽ điểm một tên phó tướng, mang 500 nhân mã đi theo Dung đại nhân đến Ngọc Tuyền Quan."
Lúc tháng tư, Dung phi nương nương lúc đó, Hoàng hậu nương nương bây giờ, mượn cớ ngắm hoa cho đòi mấy vị quý nữ kinh thành vào cung, nhìn bộ dáng kia, chắc là chuẩn bị kéo tơ hồng cho người ta dắt, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ cho đòi người gặp mặt. Tiết thượng thư nghĩ tới nghĩ lui, phân ngạch bên Ngũ hoàng tử đã đầy, Dung phi nương nương muốn vì kéo chút quan hệ cho mình, đến lúc đó có thể ủng hộ Ngũ hoàng tử đi cạnh tranh vị thái tử.
Tiết thượng thư là một người giảo hoạt, lúc ấy tình thế không rõ ràng, tự nhiên hắn không thể ngay lập tức dán lên biểu trung thành, dù sao cũng phải nhìn ra chút đầu mối mới có thể quyết định. Nhưng sau đó chuyện Vinh quý phi náo loạn đi ra, Dung phi và Đức phi cộng chưởng hậu cung, chuyện đám hỏi này cũng không nói tiếp, đến tháng chín, thay đổi bất ngờ, Dung phi thành hoàng hậu, Tiết thượng thư đấm ngực dậm chân, chỉ than sao không bắt được cơ hội, nếu khi đó biểu lộ ra từng tia cơ hội đến gần, không chừng bây giờ cũng đã thành thân thích của Hoàng hậu nương nương.
Chỉ là... Tiết thượng thư giả vờ lại nhìn xuống bức thư, ánh mắt híp kia vượt qua giấy màu vàng nhạt nhìn Gia Mậu đứng đó.
Tuổi trẻ tài cao, tướng mạo tuấn tú, gia thế hiển hách, nếu người này có thể làm cháu rể của mình, đó là không thể tốt hơn rồi. Lần này mình giúp hắn một tay, không chừng trong lòng Hoàng hậu nương nương vui vẻ, có thể lặp lại chuyện xưa.
Phó tướng điều động một đội ngũ năm trăm người rất nhanh, trang bị đầy đủ hết, lúc này mới tới phục mệnh, Tiết thượng thư nghiêm nghị giao phó: "Lần này đi Ngọc Tuyền Quan, nhiệm vụ quan trọng, chớ có xem thường, nếu Dung đại nhân xảy ra một chút bất trắc, vậy ngươi mang đầu trở về gặp ta!"
"Đại nhân xin yên tâm, thuộc hạ nhất định tận trung cương vị, không để cho Dung đại nhân có một chút sơ xuất!" Phó tướng ôm lĩnh mệnh, hơi cười với Gia Mậu: "Dung đại nhân, cùng đi thôi?"
Gia Mậu đã sớm chờ hơi không kiên nhẫn, nghe lời này, vội vàng cáo từ Tiết thượng thư, đi thật nhanh ra ngoài.
Tiết thượng thư nhìn chằm chằm bóng lưng Gia Mậu, khóe miệng nổi lên vẻ tươi cười.
Cuối tháng mười đã là lúc cuối thu đầu đông, hai bên đường núi lá phong màu đỏ chạy dài, giống như một đám lửa đỏ tươi, xa xa nhìn qua, như từng đoạn vân cẩm màu đỏ, nhiễm đỏ một mảng lớn núi non trùng điệp.
Một nhánh đội ngũ đi từ từ trên đường, từ đầu đến cuối không sai biệt lắm có mười mấy chiếc xe ngựa, nhìn từ trên núi, giống như một con rồng màu đen quanh co đi qua, mặc dù đội ngũ tương đối dài, nhưng nhìn qua đi tốc độ lại không chậm một chút nào, những con ngựa kéo xe kia chạy như dưới chân có gió, mắt thấy mới vào núi cốc, nhưng nháy mắt một cái, đã chạy đến giữa sơn cốc.
Trên núi đứng vài người, đang cúi người nhìn xuống, một người trên mặt có một vết đao sâu, dữ tợn cười một tiếng: "Quả nhiên tới."
"Huynh đệ phía trước đã sớm dò đường xong, bọn họ vốn muốn chặn lại, không nghĩ đến ngựa kéo xe kia rất cường tráng, bọn họ còn chưa kịp kêu người đầy đủ, bên này cũng đã đi qua từ vị trí có lợi nhất." Một người mặc áo đen đứng bên cạnh cười hắc hắc: "Trại đó của bọn họ là đám người ô hợp, sao có thể so với hán tử trên núi La Dương chúng ta!"
Hán tử mang vết đao trên mặt cuồng tiếu: "Còn không phải như vậy? Bên kia nên động thủ, chúng ta đi xuống nhìn, xem trên xe ngựa chở bảo bối gì!"
Một tiếng huýt gió, thì nghe mấy tiếng vang ùng ùng, từ trên núi lăn xuống mấy khối đá lớn, tốc độ nhanh kinh người, kèm theo tiếng gió lăn xuống, một cái chớp mắt thì tắc nghẽn trên đường. Hai con ngựa chạy ở trước nhất bị kinh sợ, xích xích kêu lên, vó ngựa phía trước giơ lên, thân thể dựng đứng, thiếu chút nữa ném người ngồi trên lưng ngựa ra.
May mắn hai người cưỡi ngựa kia cũng có bản lãnh, dùng sức kéo dây cương, gắt gao kéo ngựa lại, nhờ vậy mới không để cho ngựa vọt tới phía trước, qua một lúc lâu, ngựa mới khôi phục bình tĩnh, chẳng qua là còn hơi sợ hãi, nhìn hòn đá chất đống phía trước, hai con ngựa cũng nghỉ chân không tiến lên.
Đoàn xe phía sau cũng ngừng lại, phu xe nhảy xuống, nhìn phía trước một chút: "Làm sao bây giờ? Trên núi vô duyên vô cớ rơi tảng đá xuống, chặn đường lại!"
" Tảng đá lăn từ trên núi xuống đều có nguyên nhân, có đôi khi là địa long xoay mình (động đất), có đôi khi là mưa to, nước lũ mang theo đá lăn xuống, nhưng chuyện hôm nay thật là kỳ lạ, không có gió cũng chẳng có mưa lại không khác thường, sao lại có đá lăn xuống?" Phu xe có kinh nghiệm chỉ cảm thấy kỳ lạ: "Chuyện này có gì đó không đúng!"
Tương Nghi vén rèm xe nhìn phía trước, cất giọng hô: "Phương tẩu, thế nào? Vì sao có hòn đá rớt xuống?"
Lâm Mậu Dung lộ ra một cái đầu từ bên người Tương Nghi, mắt to nhanh như chớp vòng vo một vòng, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi: "Nghi muội muội, nơi này có chút u ám, chúng ta hay mau mau đi đường, rời khỏi nơi này quan trọng hơn."


"Đã sớm bảo ngươi đừng đi theo, ngươi cứ không tin, còn len lén trốn ra phủ chạy đến." Tương Nghi nhìn Lâm Mậu Dung, thấy thường ngày tùy tiện, lúc này sắc mặt có vài phần trắng bệch, không khỏi oán trách một tiếng.
Bảo Cầm nói cho Lâm Mậu Dung các nàng sẽ đi Ngọc Tuyền Quan, Lâm Mậu Dung một mực năn nỉ đến muốn mang nàng đi ra ngoài một chút, Tương Nghi tự nhiên không chịu, nếu là xảy ra chuyện không may, sao nàng đảm đương nổi! Thật không nghĩ đến Lâm Mậu Dung quyết tâm rồi, lại một người len lén chạy ra, đuổi kịp xe của nàng rồi không chịu buông tay. Tương Nghi cuống cuồng phải nhanh một chút chạy tới Ngọc Tuyền Quan, tự nhiên cũng không khả năng đưa nàng trở về, không thể làm gì khác hơn là để cho nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa với mình đi về phía trước.
Không nghĩ tới trên đường xảy ra trạng huống, lần này làm sao giao phó với Lâm phu nhân đây.
Tương Nghi híp mắt nhìn đống đá kia, đang êm đẹp xảy ra trạng huống, đây nhất định là có người ở tính toán bọn họ, muốn ở chỗ này chặn lại —— cướp bóc?
"Phương tẩu." Tương Nghi nhảy xuống xe ngựa đi tới phía trước, ngẩng đầu nhìn Phương tẩu và Ca Lạp Nhĩ ngồi ở trên ngựa: "Ta cảm thấy hẳn là có người bố trí cơ quan, muốn vây chúng ta ở chỗ này."
Phương tẩu tung người xuống ngựa, đi về phía trước một bước, Lâm Mậu Dung trong xe ngựa cao giọng kêu lên: "Đừng đi phía trước bên đi, nguy hiểm! Phía sau đá nhất định có người!"
Tiếng thét chói tai hết sức sắc bén, quanh quẩn trong sơn cốc chật hẹp, Phương tẩu quay đầu nhìn nàng một cái, thần sắc trên mặt hờ hững: "Lâm đại tiểu thư, ngươi im miệng đi, ta tự nhiên biết có nguy hiểm." Nàng đưa tay, móc ra một cây phi tiêu từ trong ngực, ném về phía trước qua.
Phi tiêu xé gió một đường bay về phía trước, mắt thấy sẽ vượt qua đống đá kia, nhưng đột nhiên, phi tiêu lại chia ra làm bốn, mấy chiếc Phi Tiêu nhỏ biến hóa ra từ trong phi tiêu, bay quan bên cạnh.
Nghe mấy tiếng gào thét"A a a", trong buội rậm hai bên sơn cốc phát ra một trận kêu gào, có mấy người lăn lộn đi ra, trong tay xách đao sáng loáng: "Bà nương kia, lại dám ám toán chúng ta!"
Phương tẩu cười một tiếng, không để ý tới bọn họ, Liên Kiều bên người Tương Nghi đi qua, lớn tiếng nói: "Còn không phải là các ngươi tính toán trước? Lần này thì tốt, ngược lại trách tẩu tử chúng ta tính toán các ngươi?"
Tương Nghi đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn bốn phía, cây hai bên sơn cốc này hơi cao, nhìn rất là âm trầm, ánh mặt trời bị cây cối cao lớn che lại, tựa hồ không xuyên thấu qua được, trong sơn cốc tràn đầy khí tức âm lãnh.
Lúc nàng quan sát, cỏ cây trên núi bỗng nhiên động.
"Không được!" Ca Lạp Nhĩ kêu lớn một tiếng, phi thân từ trên ngựa, kéo Tương Nghi chạy tới né tránh bên cạnh xe ngựa: "Liên Kiều, chú ý đá lăn xuống từ trên núi!"
Mấy tảng đá lại lăn xuống từ trên núi, mới đầu nhìn thế tới không mau, nhưng từ từ, hòn đá kia giống như mũi tên rời cung đảo mắt đã ở trước mắt. Ca Lạp Nhĩ bất chấp nam nữ đại phòng, đưa tay ôm lấy Tương Nghi, xuyên qua thật nhanh đi, chỉ trong tích tắc, nhảy ra ngoài phạm vi những hòn đá, rơi vào trên đất bằng.
Đá rơi trên mặt đất, cuối cùng không có động tĩnh, Ca Lạp Nhĩ quay đầu nhìn lại, Phương tẩu và Liên Kiều cũng đứng ở chỗ an toàn, mấy phu xe cũng coi như cơ trí, phần lớn đào thoát khỏi đá rơi, chỉ có một người bị đá đập phải, may mắn hòn đá kia tương đối nhỏ, nhìn người kia bị thương không nặng, một tay giữ chân, khập khễnh đi tới.
"Các ngươi đến tột cùng là ai? Lại dám bày mai phục trong sơn cốc này!" Ca Lạp Nhĩ để Tương Nghi xuống, rống lớn một tiếng với mấy người kia: "Chỉ bằng thủ thuật này của các ngươi, mà muốn ngăn chúng ta?"
"Ha ha ha, dị tộc man di này, lại nói ngôn ngữ đại chu chúng ta lưu loát như vậy, còn văn vẻ như vậy, nhìn ra là con em nhà giàu, chuyến mua bán này chúng ta phải kiếm được lớn!" Trong rừng vang lên một trận tiếng cười, tựa hồ cũng những chấn động cây cối mấy phần, chỉ thấy tuôn rơi một trận tiếng vang, có mấy lá cây rơi xuống, sau đó, một đám mặc người mặc quần áo tối màu, đi ở phía trước, là mấy người mặc xiêm y màu đen.
Mấy người đi tới phía trước núi đá, ánh mắt Tương Nghi và Liên Kiều, trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà: "Hai đứa này thật không tệ, vừa vặn núi La Dương còn thiếu áp trại phu nhân, chính là các nàng!"
"Ta nhổ vào!" Liên Kiều dùng sức phun một bãi nước miếng: "Thật là □□ đánh ngáp, khẩu khí thật là lớn! Ngươi phóng ngựa tới thử một chút, nhìn xem cô nãi nãi thu thập ngươi thế nào!"
"Nhé, là một cô nàng cay cú, ta thích!" Trên mặt tên dẫn đầu kia lộ ra thần sắc hưng phấn, đưa tay chỉ một cái: "Các anh em, mau mau tiến lên! Nam nhân giết hết, nữ nhân để lại! Vàng bạc tài bảo trên xe ngựa, chúng ta đoạt về trại!"
_Hết chương 220_

back top