Chương 253: Trừng phạt Nỗ Bôn Luân đúng tội
Sắc trời dần dần sáng, ánh nắng đi ra từ sau tầng mây, sáng rỡ chiếu vào thần miếu Hi Tư, thần miếu trắng noãn phát ra ánh sáng rực rỡ, chỉ là kia gió rét vẫn rống giận như cũ, thổi cỏ khô ngã trái ngã phải, một mảnh tiêu điều.
Trên đài cao vẫn còn hỗn chiến, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra, Nỗ Bôn Luân đã là lấy trứng chọi đá, khó có thể ứng phó.
"Nỗ Bôn Luân, ngươi thúc thủ chịu trói đi!" Trong tay Mạc Nhĩ Khích cầm một cây đại đao, nhìn Nỗ Bôn Luân ha ha cười phá lên: "Ngươi xem một chút, nhân mã của ngươi càng ngày càng ít!"
Nỗ Bôn Luân đã tranh đấu đỏ cả mắt, trong tay hắn cầm một cây thương dài, trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn: "Nhân mã của ta càng ngày càng ít? Mạc Nhĩ Khích, ngươi đừng có nằm mơ! Nơi này cách thịnh kinh không hơn hai mươi dặm đường, rất nhanh sẽ có số lớn nhân mã từ thịnh kinh chạy tới tiếp viện, đến lúc đó thua thiệt chính là ngươi!"
Ca Lạp Nhĩ quát to một tiếng: "Nỗ Bôn Luân, mặc kệ ngươi sẽ có bao nhiêu người đến tiếp viện, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi báo thù cho phụ vương mẫu hậu ta!"
"Ngươi giết ta? Ngươi làm sao giết ta?" Nỗ Bôn Luân nhìn thoáng qua xung quanh mình, một đám hàn thiết giáp sĩ vây hắn ở chính giữa, tay cầm đao sắc bén, thèm thuồng nhìn chăm chú vào những người bổ nhào tới: "Ta có nhiều hàn thiết giáp sĩ trung thành như vậy, người người võ nghệ cao cường, các ngươi có thể trong thời gian ngắn chém tận giết tuyệt bọn họ?"
Liên Kiều đứng bên cạnh Ca Lạp Nhĩ, lạnh lùng cười một tiếng: "Chúng ta cần gì phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ? Nỗ Bôn Luân, ngày chết của ngươi đã buông xuống cũng không tự biết, đúng là buồn cười!"
Lúc nãy nàng chém giết gặp Phương tẩu, hỏi nàng khi nào thì Nỗ Bôn Luân mới có thể độc phát bỏ mình, Phương tẩu nói Nỗ Bôn Luân cử động càng nhiều, khí huyết chảy càng nhanh, độc này có thể phát tác càng nhanh, phỏng đoán hắn có thể phát tác sớm hơn Châu Nhi Đắc Na. Liên Kiều nhìn chằm chằm khuôn mặt Nỗ Bôn Luân, cảm thấy đã có một tầng màu xanh mơ hồ, trong nội tâm phỏng đoán, độc tính hẳn cũng sắp phát tác rồi, vì vậy nàng thốt ra ra, muốn chọc giận Nỗ Bôn Luân, để hắn phẫn nộ, thúc giục khí huyết toàn thân lưu thông, cho độc tiến vào ngũ bụng lục phủ của hắn nhanh hơn.
"Ca Lạp Nhĩ, không nghĩ tới ngươi vẫn còn có một hồng nhan tri kỉ như vậy, có nàng bồi ngươi đi chết, ngươi cũng đủ hài lòng!" Nỗ Bôn Luân hét lớn một tiếng: "Lên, chém giết phản nghịch kia cho ta!"
Hàng hàn thiết giáp sĩ phía trước giơ lưỡi đao sắc bén lên, tay cầm thiết thuẫn lao đến Ca Lạp Nhĩ, sáu bảy người nhanh chóng vây quanh Ca Lạp Nhĩ. Liên Kiều thấy thì lòng nóng như lửa đốt, hô to một câu: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi lui về phía sau!" Bảo Trụ và Gia Mậu đương nhiên không thể để cho Ca Lạp Nhĩ bị thương tổn, nhảy đến trong kia, kề vai chiến đấu với Ca Lạp Nhĩ.
Ba người đối sáu bảy người, tình thế đột nhiên được giảm bớt, Liên Kiều thở phào nhẹ nhõm, cầm trường thương cùng Phương tẩu gia nhập chiến đoàn, nàng một bên đẩy đao của hàn thiết giáp sĩ ra, một bên còn nhìn trộm tình huống của Ca Lạp Nhĩ, chỉ thấy bên kia lại thêm một đám giáp sĩ vây quanh, lòng Liên Kiều nóng như lửa đốt, lung lay một thương, rồi chạy vội qua chỗ Ca Lạp Nhĩ.
Ca Lạp Nhĩ đang ngưng thần đối địch, đột nhiên nghe tiếng gió ào ào, hắn chưa kịp đi xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, trước người đã nhiều ra một bóng dáng màu trắng: "Ca Lạp Nhĩ, lui về phía sau!"
Một mũi tên màu trắng bay tới bên này, từ xuyên qua vai Liên Kiều, đóng đinh thân thể của nàng, gục trên cánh tay Ca Lạp Nhĩ.
"Liên Kiều!" Ca Lạp Nhĩ hô lớn một tiếng, ôm lấy nàng.
Mặc dù cánh tay của mình cũng bị đầu tên phá vỡ, nhưng xa xa không kịp khủng hoảng hắn nhìn Liên Kiều ngã trong lòng hắn.
Tay Liên Kiều rũ xuống, trường thương rơi xuống đất, nhưng ánh mắt lại vẫn mở thật to như cũ: "Ca Lạp Nhĩ, chàng không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi!"
"Nỗ Bôn Luân, ta liều mạng với ngươi!" Con mắt Ca Lạp Nhĩ hồng hồng, một tay ôm Liên Kiều, một tay cầm đại đao khua về phía trước bên, đao của hắn mang theo tiếng gió, bén nhọn bức người, trong phút chốc chém ngã một hàn thiết giáp sĩ, tầng tầng vây quanh kia lập tức xuất hiện một lỗ hổng.
"Ca Lạp Nhĩ, ngươi sắp cùng người trong lòng của ngươi đi địa phủ rồi, thế nhưng còn càn rỡ như vậy!" Nỗ Bôn Luân két két nở nụ cười: "Cũng tốt cũng tốt, lúc một vị vương tử chết sao có thể không có người chôn cùng chứ?"
"Ai muốn đi địa phủ?" Liên Kiều nói đứt quãng, mặc dù vai nàng không ngừng có máu thấm đi ra, nàng vẫn có ý chí chiến đấu sục sôi như cũ: " Cô nương đã từng kể cho ta nghe chuyện xưa về Kinh Kha đâm Tần vương, Kinh Kha nói lúc thiên tử chết, thiên hạ để tang, ta thấy Bắc Địch này rất nhanh sẽ có người mặc đồ tang."
" Đã chết đến nơi mà còn dám mạnh miệng!" Nỗ Bôn Luân phẫn nộ đến, giơ tay lên tung ra lưỡi dao sắc bén, chạy vội tới chỗ Ca Lạp Nhĩ, mới chạy một bước, đột nhiên hắn cảm thấy có cái gì không đúng, cánh tay tê dại, toàn thân không có sức lực, một loại đau đớn chui vào trái tim, phảng phất có người cầm dao muốn khoét đi trái tim của hắn.
"Ha ha... Ta nói ngươi sắp chết, ngươi còn không tin!" Liên Kiều ho khan hai tiếng, trước mắt dần dần mơ hồ: "Khóe miệng ngươi chảy máu hả? Máu có phải màu đen không? Uống thánh thủy xong, ngươi nhất định sẽ không toàn mạng!" Mặc dù nàng không rõ ràng bộ dáng Nỗ Bôn Luân lúc này, nhưng nàng thuận miệng nói lung tung, muốn hù dọa Nỗ Bôn Luân, để khí huyết hắn chảy mau một chút nữa, như vậy độc tính cũng sẽ phát tác nhanh hơn.
"Thánh thủy?" Nỗ Bôn Luân sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn nhìn Châu Nhi Đắc Na, thấy sắc mặt nàng tái nhợt ngồi ở chỗ kia, một bộ si ngốc ngơ ngác, đưa tay lau khóe miệng của mình một cái, mở tay ra, thực sự là vết máu màu đen.
Cổ họng miệng một trận ngai ngái, ngực không ngừng có thứ gì trào lên, Nỗ Bôn Luân há miệng ra, "Oa" một tiếng phun ra một miệng đầy máu tươi màu đen, hàn thiết giáp sĩ người người luống cuống tay chân: "Hãn Vương, Hãn Vương!"
"Đi, giết bọn họ cho ta!" Nỗ Bôn Luân chống thương trên mặt đất, dùng sức thở gấp thở ra một hơi, lúc này hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu cũng đau đến như rạn nứt ra.
Hắn trúng độc? Thánh thủy? Nỗ Bôn Luân cố hết sức đi qua chỗ Châu Nhi Đắc Na đi, khom lưng nắm cổ áo của nàng: "Tiện nhân, là ai mua ngươi tới hại ta?"
"Hãn Vương, ta không có, không có..." Châu Nhi Đắc Na thấy không ngừng có máu đen chảy ra từ khóe miệng Nỗ Bôn Luân, trong nội tâm sợ hãi, sờ sờ cổ họng của mình, cơ hồ nói không ra lời, nàng phải cũng sẽ giống Hãn Vương không? Nàng có phải cũng sắp chết không?
Nỗ Bôn Luân giơ thương lên muốn đâm Châu Nhi Đắc Na, Châu Nhi Đắc Na thất kinh, nhắm chặt mắt lại - - nàng vốn mơ ước có thể được Hãn Vương vừa ý, trở thành phi tần của hắn, thật không nghĩ đến hôm nay lại thành ngày cuối cùng của nàng ở nhân gian.
Khi đó Liên Kiều đi bưng nước thánh, nàng ngăn Liên Kiều lại, không để cho nàng ta có cơ hội đi đến bên cạnh Hãn Vương, thật không nghĩ đến nàng là đang tự tìm đường chết. Châu Nhi Đắc Na oán hận một trận, nếu mình không liều mạng muốn leo lên cành cao, chuyện cũng sẽ không thành thế này.
Thương chậm chạp không rơi xuống, nhung bụng lại thấ đau, Châu Nhi Đắc Na mở mắt ra, thì thấy Nỗ Bôn Luân đã ngã xuống, khuôn mặt hướng xuống, đôi mắt cá chết nhìn mình chằm chằm.
"A!" Nàng cả kinh la lên, lúc này một thiếu niên tử y phi thân đến, đưa một túi giấy cho nàng, dùng lời Bắc Địch đơn giản mấy chữ: "Ăn, nếu không mất mạng."
Châu Nhi Đắc Na mở túi giấy kia ra, không chút lựa chọn nuốt thuốc bột bên trong xuống, nàng đã là người sắp chết, cũng không sợ đây là thứ gì, cùng lắm thì cũng là một chữ chết mà thôi. Nuốt hết thuốc bột vào, lại ngẩng mặt nhìn thiếu niên kia, phát hiện hắn đã sớm đi xa, tay cầm bảo kiếm, tư thế oai hùng, giống như thiên thần.
" Hãn Vương các ngươi đã chết rồi, các ngươi còn muốn vì hắn bán mạng sao?" Bảo Trụ thấy Nỗ Bôn Luân đã ngã xuống, quát to một tiếng, mấy hàn thiết giáp sĩ vây bên cạnh hắn ngẩn ra, quay đầu lại nhìn sang, thấy Nỗ Bôn Luân té trên mặt đất, trong lúc nhất thời cũng luống cuống tay chân, mờ mịt đứng đó, không nhúc nhích.
"Các ngươi chỉ biết là bán mạng cho hắn, các ngươi có biết hắn là kẻ giết cha giết mẹ, tiểu nhân gian trá mưu quyền soán vị?" Ca Lạp Nhĩ nhìn người trên đài cao lớn tiếng hô lên, cha mẹ chết thảm, những năm này gian khổ, nhất nhất hiện lên trong đầu hắn, nhét nhét một mảnh trong lòng hắn: "Ta là Tam vương tử Ca Lạp Nhĩ, Đại vương Mạc Nhĩ Khích là thúc thúc ta, năm đó hãn phụ còn ủy thác vài vị cố mệnh đại thần, trước mặt bọn họ viết chiếu thư, là mệnh ta thành chí tôn vương tử, sau khi ông trăm tuổi ta sẽ kế nhiệm vị trí Hãn Vương, nhưng ai biết đại ca lang tâm cẩu phế của ta, thừa dịp hãn phụ bệnh nặng, phát động mưu nghịch, chém giết vài vị cố mệnh đại thần, lại đuổi Mạc Nhĩ Khích thúc thúc chạy tới phía tây, nhờ vài vị tử sĩ dưới tay ta giúp đỡ ta mới thoát được tìm đường sống, hôm nay là đặc biệt đến báo thù cho cha mẹ!"
Trên đài cao trong phút chốc yên tĩnh một mảnh, người người đều kinh ngạc nhìn Ca Lạp Nhĩ, không thể tin được lời hắn nói.
"Có tin hay không là tùy các ngươi, ta chỉ nói như vậy, Mạc Nhĩ Khích thúc thúc có thể làm chứng cho ta, lúc ấy A Nạp Đạt bá bá cũng đã ở đây, phần chiếu thư kia ta nghĩ có lẽ còn trong tay hắn." Ca Lạp Nhĩ nhìn nhìn Liên Kiều trong ngực, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng thương yêu không dứt, ôm lấy nàng đi vào thần miếu Hi Tư.
"Ca Lạp Nhĩ, ngươi làm quá mức?" Phương tẩu đuổi tới: "Mau để Liên Kiều xuống!"
"Ta muốn mang Liên Kiều đi thần miếu, thỉnh nữ thần Hi Tư chúc phúc nàng, cho nàng mau mau tốt." Ca Lạp Nhĩ cắn răng, trong mắt có nước mắt, một chút rơi xuống, rơi vào khuôn mặt Liên Kiều.
"Ngươi thật hồ đồ, nữ thần Hi Tư có thể làm cái gì!" Phương tẩu vươn tay lên: "Đặt Liên Kiều của ngươi trên mặt đất kia, ta trước tên □□ cho nàng, băng bó miệng vết thương, lại mang nàng đi dược đường, mời đại phu xem một chút."
Miệng vết thương của Liên Kiều mặc dù trên vai, trước mắt không đến mức có lo lắng tính mạng, nhưng máu chảy nhiều hơn bình thường, Phương tẩu đưa tay điểm mấy huyệt vị bên bả vai Liên Kiều, không để cho máu chảy nữa, sau đó rút đao ra, cắt một chút thịt chỗ đầu vai Liên Kiều, dùng sức nhổ lên, một mũi tên đẫm máu vọt ra cùng tay Phương tẩu, Phương tẩu vội vàng đưa tay chặn chỗ chảy mai, nảo Ca Lạp Nhĩ lấy kim sang dược từ trong hà bao của mình ra: "Mau mau mau, bôi lên miệng vết thương cầm máu!"
"Phương tẩu..." Liên Kiều bị một trận đau nhức kia làm mở mắt, nàng nhìn Phương tẩu, lại nhìn Ca Lạp Nhĩ vẻ mặt lo lắng, khẽ mỉm cười, rồi lại nhắm mắt.
Sắc trời dần dần sáng, ánh nắng đi ra từ sau tầng mây, sáng rỡ chiếu vào thần miếu Hi Tư, thần miếu trắng noãn phát ra ánh sáng rực rỡ, chỉ là kia gió rét vẫn rống giận như cũ, thổi cỏ khô ngã trái ngã phải, một mảnh tiêu điều.
Trên đài cao vẫn còn hỗn chiến, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra, Nỗ Bôn Luân đã là lấy trứng chọi đá, khó có thể ứng phó.
"Nỗ Bôn Luân, ngươi thúc thủ chịu trói đi!" Trong tay Mạc Nhĩ Khích cầm một cây đại đao, nhìn Nỗ Bôn Luân ha ha cười phá lên: "Ngươi xem một chút, nhân mã của ngươi càng ngày càng ít!"
Nỗ Bôn Luân đã tranh đấu đỏ cả mắt, trong tay hắn cầm một cây thương dài, trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn: "Nhân mã của ta càng ngày càng ít? Mạc Nhĩ Khích, ngươi đừng có nằm mơ! Nơi này cách thịnh kinh không hơn hai mươi dặm đường, rất nhanh sẽ có số lớn nhân mã từ thịnh kinh chạy tới tiếp viện, đến lúc đó thua thiệt chính là ngươi!"
Ca Lạp Nhĩ quát to một tiếng: "Nỗ Bôn Luân, mặc kệ ngươi sẽ có bao nhiêu người đến tiếp viện, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi báo thù cho phụ vương mẫu hậu ta!"
"Ngươi giết ta? Ngươi làm sao giết ta?" Nỗ Bôn Luân nhìn thoáng qua xung quanh mình, một đám hàn thiết giáp sĩ vây hắn ở chính giữa, tay cầm đao sắc bén, thèm thuồng nhìn chăm chú vào những người bổ nhào tới: "Ta có nhiều hàn thiết giáp sĩ trung thành như vậy, người người võ nghệ cao cường, các ngươi có thể trong thời gian ngắn chém tận giết tuyệt bọn họ?"
Liên Kiều đứng bên cạnh Ca Lạp Nhĩ, lạnh lùng cười một tiếng: "Chúng ta cần gì phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ? Nỗ Bôn Luân, ngày chết của ngươi đã buông xuống cũng không tự biết, đúng là buồn cười!"
Lúc nãy nàng chém giết gặp Phương tẩu, hỏi nàng khi nào thì Nỗ Bôn Luân mới có thể độc phát bỏ mình, Phương tẩu nói Nỗ Bôn Luân cử động càng nhiều, khí huyết chảy càng nhanh, độc này có thể phát tác càng nhanh, phỏng đoán hắn có thể phát tác sớm hơn Châu Nhi Đắc Na. Liên Kiều nhìn chằm chằm khuôn mặt Nỗ Bôn Luân, cảm thấy đã có một tầng màu xanh mơ hồ, trong nội tâm phỏng đoán, độc tính hẳn cũng sắp phát tác rồi, vì vậy nàng thốt ra ra, muốn chọc giận Nỗ Bôn Luân, để hắn phẫn nộ, thúc giục khí huyết toàn thân lưu thông, cho độc tiến vào ngũ bụng lục phủ của hắn nhanh hơn.
"Ca Lạp Nhĩ, không nghĩ tới ngươi vẫn còn có một hồng nhan tri kỉ như vậy, có nàng bồi ngươi đi chết, ngươi cũng đủ hài lòng!" Nỗ Bôn Luân hét lớn một tiếng: "Lên, chém giết phản nghịch kia cho ta!"
Hàng hàn thiết giáp sĩ phía trước giơ lưỡi đao sắc bén lên, tay cầm thiết thuẫn lao đến Ca Lạp Nhĩ, sáu bảy người nhanh chóng vây quanh Ca Lạp Nhĩ. Liên Kiều thấy thì lòng nóng như lửa đốt, hô to một câu: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi lui về phía sau!" Bảo Trụ và Gia Mậu đương nhiên không thể để cho Ca Lạp Nhĩ bị thương tổn, nhảy đến trong kia, kề vai chiến đấu với Ca Lạp Nhĩ.
Ba người đối sáu bảy người, tình thế đột nhiên được giảm bớt, Liên Kiều thở phào nhẹ nhõm, cầm trường thương cùng Phương tẩu gia nhập chiến đoàn, nàng một bên đẩy đao của hàn thiết giáp sĩ ra, một bên còn nhìn trộm tình huống của Ca Lạp Nhĩ, chỉ thấy bên kia lại thêm một đám giáp sĩ vây quanh, lòng Liên Kiều nóng như lửa đốt, lung lay một thương, rồi chạy vội qua chỗ Ca Lạp Nhĩ.
Ca Lạp Nhĩ đang ngưng thần đối địch, đột nhiên nghe tiếng gió ào ào, hắn chưa kịp đi xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, trước người đã nhiều ra một bóng dáng màu trắng: "Ca Lạp Nhĩ, lui về phía sau!"
Một mũi tên màu trắng bay tới bên này, từ xuyên qua vai Liên Kiều, đóng đinh thân thể của nàng, gục trên cánh tay Ca Lạp Nhĩ.
"Liên Kiều!" Ca Lạp Nhĩ hô lớn một tiếng, ôm lấy nàng.
Mặc dù cánh tay của mình cũng bị đầu tên phá vỡ, nhưng xa xa không kịp khủng hoảng hắn nhìn Liên Kiều ngã trong lòng hắn.
Tay Liên Kiều rũ xuống, trường thương rơi xuống đất, nhưng ánh mắt lại vẫn mở thật to như cũ: "Ca Lạp Nhĩ, chàng không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi!"
"Nỗ Bôn Luân, ta liều mạng với ngươi!" Con mắt Ca Lạp Nhĩ hồng hồng, một tay ôm Liên Kiều, một tay cầm đại đao khua về phía trước bên, đao của hắn mang theo tiếng gió, bén nhọn bức người, trong phút chốc chém ngã một hàn thiết giáp sĩ, tầng tầng vây quanh kia lập tức xuất hiện một lỗ hổng.
"Ca Lạp Nhĩ, ngươi sắp cùng người trong lòng của ngươi đi địa phủ rồi, thế nhưng còn càn rỡ như vậy!" Nỗ Bôn Luân két két nở nụ cười: "Cũng tốt cũng tốt, lúc một vị vương tử chết sao có thể không có người chôn cùng chứ?"
"Ai muốn đi địa phủ?" Liên Kiều nói đứt quãng, mặc dù vai nàng không ngừng có máu thấm đi ra, nàng vẫn có ý chí chiến đấu sục sôi như cũ: " Cô nương đã từng kể cho ta nghe chuyện xưa về Kinh Kha đâm Tần vương, Kinh Kha nói lúc thiên tử chết, thiên hạ để tang, ta thấy Bắc Địch này rất nhanh sẽ có người mặc đồ tang."
" Đã chết đến nơi mà còn dám mạnh miệng!" Nỗ Bôn Luân phẫn nộ đến, giơ tay lên tung ra lưỡi dao sắc bén, chạy vội tới chỗ Ca Lạp Nhĩ, mới chạy một bước, đột nhiên hắn cảm thấy có cái gì không đúng, cánh tay tê dại, toàn thân không có sức lực, một loại đau đớn chui vào trái tim, phảng phất có người cầm dao muốn khoét đi trái tim của hắn.
"Ha ha... Ta nói ngươi sắp chết, ngươi còn không tin!" Liên Kiều ho khan hai tiếng, trước mắt dần dần mơ hồ: "Khóe miệng ngươi chảy máu hả? Máu có phải màu đen không? Uống thánh thủy xong, ngươi nhất định sẽ không toàn mạng!" Mặc dù nàng không rõ ràng bộ dáng Nỗ Bôn Luân lúc này, nhưng nàng thuận miệng nói lung tung, muốn hù dọa Nỗ Bôn Luân, để khí huyết hắn chảy mau một chút nữa, như vậy độc tính cũng sẽ phát tác nhanh hơn.
"Thánh thủy?" Nỗ Bôn Luân sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn nhìn Châu Nhi Đắc Na, thấy sắc mặt nàng tái nhợt ngồi ở chỗ kia, một bộ si ngốc ngơ ngác, đưa tay lau khóe miệng của mình một cái, mở tay ra, thực sự là vết máu màu đen.
Cổ họng miệng một trận ngai ngái, ngực không ngừng có thứ gì trào lên, Nỗ Bôn Luân há miệng ra, "Oa" một tiếng phun ra một miệng đầy máu tươi màu đen, hàn thiết giáp sĩ người người luống cuống tay chân: "Hãn Vương, Hãn Vương!"
"Đi, giết bọn họ cho ta!" Nỗ Bôn Luân chống thương trên mặt đất, dùng sức thở gấp thở ra một hơi, lúc này hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu cũng đau đến như rạn nứt ra.
Hắn trúng độc? Thánh thủy? Nỗ Bôn Luân cố hết sức đi qua chỗ Châu Nhi Đắc Na đi, khom lưng nắm cổ áo của nàng: "Tiện nhân, là ai mua ngươi tới hại ta?"
"Hãn Vương, ta không có, không có..." Châu Nhi Đắc Na thấy không ngừng có máu đen chảy ra từ khóe miệng Nỗ Bôn Luân, trong nội tâm sợ hãi, sờ sờ cổ họng của mình, cơ hồ nói không ra lời, nàng phải cũng sẽ giống Hãn Vương không? Nàng có phải cũng sắp chết không?
Nỗ Bôn Luân giơ thương lên muốn đâm Châu Nhi Đắc Na, Châu Nhi Đắc Na thất kinh, nhắm chặt mắt lại - - nàng vốn mơ ước có thể được Hãn Vương vừa ý, trở thành phi tần của hắn, thật không nghĩ đến hôm nay lại thành ngày cuối cùng của nàng ở nhân gian.
Khi đó Liên Kiều đi bưng nước thánh, nàng ngăn Liên Kiều lại, không để cho nàng ta có cơ hội đi đến bên cạnh Hãn Vương, thật không nghĩ đến nàng là đang tự tìm đường chết. Châu Nhi Đắc Na oán hận một trận, nếu mình không liều mạng muốn leo lên cành cao, chuyện cũng sẽ không thành thế này.
Thương chậm chạp không rơi xuống, nhung bụng lại thấ đau, Châu Nhi Đắc Na mở mắt ra, thì thấy Nỗ Bôn Luân đã ngã xuống, khuôn mặt hướng xuống, đôi mắt cá chết nhìn mình chằm chằm.
"A!" Nàng cả kinh la lên, lúc này một thiếu niên tử y phi thân đến, đưa một túi giấy cho nàng, dùng lời Bắc Địch đơn giản mấy chữ: "Ăn, nếu không mất mạng."
Châu Nhi Đắc Na mở túi giấy kia ra, không chút lựa chọn nuốt thuốc bột bên trong xuống, nàng đã là người sắp chết, cũng không sợ đây là thứ gì, cùng lắm thì cũng là một chữ chết mà thôi. Nuốt hết thuốc bột vào, lại ngẩng mặt nhìn thiếu niên kia, phát hiện hắn đã sớm đi xa, tay cầm bảo kiếm, tư thế oai hùng, giống như thiên thần.
" Hãn Vương các ngươi đã chết rồi, các ngươi còn muốn vì hắn bán mạng sao?" Bảo Trụ thấy Nỗ Bôn Luân đã ngã xuống, quát to một tiếng, mấy hàn thiết giáp sĩ vây bên cạnh hắn ngẩn ra, quay đầu lại nhìn sang, thấy Nỗ Bôn Luân té trên mặt đất, trong lúc nhất thời cũng luống cuống tay chân, mờ mịt đứng đó, không nhúc nhích.
"Các ngươi chỉ biết là bán mạng cho hắn, các ngươi có biết hắn là kẻ giết cha giết mẹ, tiểu nhân gian trá mưu quyền soán vị?" Ca Lạp Nhĩ nhìn người trên đài cao lớn tiếng hô lên, cha mẹ chết thảm, những năm này gian khổ, nhất nhất hiện lên trong đầu hắn, nhét nhét một mảnh trong lòng hắn: "Ta là Tam vương tử Ca Lạp Nhĩ, Đại vương Mạc Nhĩ Khích là thúc thúc ta, năm đó hãn phụ còn ủy thác vài vị cố mệnh đại thần, trước mặt bọn họ viết chiếu thư, là mệnh ta thành chí tôn vương tử, sau khi ông trăm tuổi ta sẽ kế nhiệm vị trí Hãn Vương, nhưng ai biết đại ca lang tâm cẩu phế của ta, thừa dịp hãn phụ bệnh nặng, phát động mưu nghịch, chém giết vài vị cố mệnh đại thần, lại đuổi Mạc Nhĩ Khích thúc thúc chạy tới phía tây, nhờ vài vị tử sĩ dưới tay ta giúp đỡ ta mới thoát được tìm đường sống, hôm nay là đặc biệt đến báo thù cho cha mẹ!"
Trên đài cao trong phút chốc yên tĩnh một mảnh, người người đều kinh ngạc nhìn Ca Lạp Nhĩ, không thể tin được lời hắn nói.
"Có tin hay không là tùy các ngươi, ta chỉ nói như vậy, Mạc Nhĩ Khích thúc thúc có thể làm chứng cho ta, lúc ấy A Nạp Đạt bá bá cũng đã ở đây, phần chiếu thư kia ta nghĩ có lẽ còn trong tay hắn." Ca Lạp Nhĩ nhìn nhìn Liên Kiều trong ngực, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng thương yêu không dứt, ôm lấy nàng đi vào thần miếu Hi Tư.
"Ca Lạp Nhĩ, ngươi làm quá mức?" Phương tẩu đuổi tới: "Mau để Liên Kiều xuống!"
"Ta muốn mang Liên Kiều đi thần miếu, thỉnh nữ thần Hi Tư chúc phúc nàng, cho nàng mau mau tốt." Ca Lạp Nhĩ cắn răng, trong mắt có nước mắt, một chút rơi xuống, rơi vào khuôn mặt Liên Kiều.
"Ngươi thật hồ đồ, nữ thần Hi Tư có thể làm cái gì!" Phương tẩu vươn tay lên: "Đặt Liên Kiều của ngươi trên mặt đất kia, ta trước tên □□ cho nàng, băng bó miệng vết thương, lại mang nàng đi dược đường, mời đại phu xem một chút."
Miệng vết thương của Liên Kiều mặc dù trên vai, trước mắt không đến mức có lo lắng tính mạng, nhưng máu chảy nhiều hơn bình thường, Phương tẩu đưa tay điểm mấy huyệt vị bên bả vai Liên Kiều, không để cho máu chảy nữa, sau đó rút đao ra, cắt một chút thịt chỗ đầu vai Liên Kiều, dùng sức nhổ lên, một mũi tên đẫm máu vọt ra cùng tay Phương tẩu, Phương tẩu vội vàng đưa tay chặn chỗ chảy mai, nảo Ca Lạp Nhĩ lấy kim sang dược từ trong hà bao của mình ra: "Mau mau mau, bôi lên miệng vết thương cầm máu!"
"Phương tẩu..." Liên Kiều bị một trận đau nhức kia làm mở mắt, nàng nhìn Phương tẩu, lại nhìn Ca Lạp Nhĩ vẻ mặt lo lắng, khẽ mỉm cười, rồi lại nhắm mắt.