Chương 259: Lão phu nhân xảo tâm bố cục
Bằng mặt không bằng lòng, nói chính là đôi phu thê tôn quý nhất Đại Chu này, mặc dù trên mặt hai người treo vẻ tươi cười, vừa ý nhưng bên trong lại xa cách đối phương ngàn dặm. Xiêm y màu vàng sáng lộng lẫy, ánh sáng trân quý, cũng không thể cho cuộc sống của bọn họ thêm một tia hào quang nào, lòng của bọn họ đã chết đi, không có lúc hồi phục, ngẫu nhiên chỉ có lúc người yêu đến sâu nhất xuất hiện, có lẽ có thể chạm đến một luồng tình ý sâu trong nội tâm bọn họ, ở trên thân hai người kia, chứng kiến bản thân ngày xưa.
Dạ yến vô cùng xa xỉ tinh mỹ, khi dòng họ chén thời khắc, trong đại điện có biểu diễn ca múa, vui mừng mở hai tay ra, tay áo thật dài trên dưới bay tán loạn, giống như đóa hoa giữa thịnh thế thơ văn hoa mỹ, nhiều đóa nở tràn ngập cả cung điện xa hoa, đàn sáo nhu hòa hoang phí, khi có khi không, phảng phất có một bàn tay vô hình, đang dẫn dắt mình đi về thế giới như ngọc lưu ly kia.
Trên Sướng Xuân điện tràn đầy hương thơm, nhàn nhạt hương vị táo lê, một chút ngọt, lại có chút trong trẻo lạnh lùng, đây là mùi thơm nhiều năm chưa bao giờ thay đổi, tại đêm giao thừa này, thêm chút nhu tình như mộng như ảo vậy.
Sau dạ yến sẽ là thịnh hội yên hoa, mọi người nối đuôi nhau ra, đi đến trước lầu Ngũ Phượng, đi theo Hứa Triệu Ninh và Dung hoàng hậu từ từ bước lên thềm, đuôi trường bào của hai người kéo dài, giống như phượng hoàng dâng lên trong ngọn lửa hừng hực, cao quý hoa mỹ. Đến đỉnh, Hứa Triệu Ninh nhìn Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân gật đầu cười: "Hằng, Hương Doanh, các ngươi bồi trẫm sang bên này xem pháo hoa."
Dung hoàng hậu yên lặng đi đến một bên, bên cạnh tự nhiên có một đống quý phu nhân chờ khen tặng nàng.
"Hoàng thượng, vừa vặn cựu thần và Hương Doanh cũng có chuyện muốn nói cho ngài." Dương lão thái gia từ trong túi nơi tay áo lấy ra lá thư của Gia Mậu: "Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng Hoàng thượng mượn đèn treo trên lầu ngũ phượng này nên cũng có thể thấy rõ ràng."
Hứa Triệu Ninh cầm giấy viết thư đến đến gần trước mắt, lại kéo ra chút ít khoảng cách, lắc đầu: "Ai, đưa đến trước mắt ngược lại thấy không rõ, cũng không biết ra tật xấu gì."
"Hoàng thượng, ngươi bị thế này gọi là lão thị, lớn tuổi thì có những thứ này tật xấu, chúng ta ai cũng không tránh khỏi." Dương lão phu nhân ở bên cạnh giải thích: "Hằng và ta cũng vậy, ta còn đang lo lắng lần này hắn xuất chinh tây bắc, sợ mắt hắn nhìn không rõ lắm có sơ xuất gì, may mà bình an trở lại."
Hứa Triệu Ninh cười cười: "Trẫm biết rõ nàng không muốn trẫm phái Hằng đi, nhưng năm nay là hắn chủ động xin đi giết giặc."
"Tuy nói hắn chủ động xin đi giết giặc, nhưng Hoàng thượng cũng có thể không chuẩn mà?" Dương lão phu nhân cười nhìn Hứa Triệu Ninh một cái: "Lần tới lại có chuyện như vậy, còn xin Hoàng thượng thương tiếc một hai!"
"Ha ha ha, hằng, ngươi nhìn Hương Doanh một chút, trong lòng thật đúng là xem ngươi xem quan trọng hơn!" Hứa Triệu Ninh cười đến cởi mở, nhưng trong lòng vẫn còn hơi chua chát, Lưu Phúc Toàn đứng hầu hạ bên cạnh âm thầm thở dài trong nội tâm, Hoàng thượng rõ ràng là cười đến đau khổ mà, nếu Dương lão phu nhân có một tia quan tâm Hoàng thượng, cũng không biết Hoàng thượng sẽ vui thành bộ dáng gì đâu!
Hứa Triệu Ninh xem hết thư kia, hai hàng lông mày thoáng hoa râm bay lên: "Đây thật là chuyện tốt lớn, bên Bắc Địch ổn lại, bên Đại Chu cũng sẽ ổn định! Hằng, Hương Doanh, trẫm thật là hâm mộ con cháu các ngươi! Cháu nội dũng mãnh, cháu ngoại cơ trí, lần này giúp đỡ Hãn Vương Bắc Địch kia, hai người lập công lớn!"
"Hoàng thượng, ta vốn đã nói với ngươi, Tam vương tử Bắc Địch kia ở trong Dương phủ chúng ta, không biết rõ Hoàng thượng còn nhớ rõ chuyện này không?" Dương lão phu nhân gắng sức tán dương Ca Lạp Nhĩ một phen: "Vị Tam vương tử này tâm địa nhân thiện, nếu hắn thống trị Bắc Địch, tất nhiên sẽ bận tâm dân chúng, sẽ không lại phát binh tác chiến với Đại Chu, hơn nữa hắn và một cô nương tên Liên Kiều ý hợp tâm đầu..."
"Trẫm biết rồi, quý nữ phủ nào? Trẫm phải thưởng nàng một phong hào công chúa, thuận lợi vui vẻ đến Bắc Địch " Hứa Triệu Ninh long tâm vui vẻ, có người có thể thay hắn phân ưu giải nạn, dùng một nữ tử đổi lại biên cảnh Đại Chu vài thập niên hòa bình, cớ sao mà không làm?
"Hoàng thượng, vị cô nương Liên Kiều này, là nha hoàn của vị Lạc tiểu thư sống nhờ trong phủ ta." Dương lão phu nhân khẽ mỉm cười: "Hoàng thượng chớ ngạc nhiên, chuyện trên thế gian này, ai có thể nói rõ ràng? Vị Tam vương tử Bắc Địch kia, trước khi đi Bắc Địch, cũng là người hầu của Lạc tiểu thư đó."
"Lạc tiểu thư? Người này là ai? Thế nhưng có thể làm cho một vương tử của Bắc Địch làm người hầu cho nàng?" Hứa Triệu Ninh đối với Tương Nghi, đột nhiên thấy hứng thú.
"Hoàng thượng thật sự là quý nhân hay quên chuyện, không phải năm nay ta đưa Hoa Dương Xuân tiến cung? Đó chính là Lạc tiểu thư nuôi trồng ra, Hương Doanh còn thay Lạc tiểu thư đòi ngự bút của hoàng thượng nữa mà. Nàng là cháu gái nhà mẹ đẻ của con dâu thứ hai của ta, phụ mẫu đều mất, một người lang bạt, ta thấy thân thế nàng đáng thương, thuận tiện giúp nàng một tay." Dương lão phu nhân thấy trên mặt Hứa Triệu Ninh có thần sắc hiểu ra, khẽ mỉm cười: "Ta và nàng, đồng bệnh tương liên, tự nhiên nên chăm sóc một hai."
"Đó là cần phải vậy." Hứa Triệu Ninh gật đầu nhẹ: "Nếu nha hoàn của nàng phong công chúa, thân phận của nàng cũng không thể quá thấp, trẫm cũng ban thưởng cho nàng một cái phong hào?"
"Hoàng thượng, không gấp không gấp, Hương Doanh có chuyện muốn tìm ngươi." Dương lão phu nhân lúc này mới nói ra ý định cuối cùng của bà: "Hôm nay ta chính là kia cháu ngoại Gia Mậu và Lạc tiểu thư đến đòi Hoàng thượng một ân điển, hai người bọn họ tình đầu ý hợp, nhưng bởi vì thân thế Lạc tiểu thư..."
"Trẫm sẽ tứ hôn cho bọn họ!" Mặt mày Hứa Triệu Ninh hớn hở, vận mệnh trêu người, ông không thể cùng cô nương mình yêu mến cùng một chỗ, tự nhiên biết rõ tư vị đau lòng của người có tình nhân khó thành thân thuộc, nghe nói có người tình đầu ý hợp, thực hận không thể dùng tơ hồng dắt bọn họ đến một chỗ.
"Hoàng thượng, hôm nay Hương Doanh đến, không phải là cầu xin thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng, mà muốn Hoàng thượng phối hợp với Hương Doanh..." Bà đi đến trước mặt Hứa Triệu Ninh, nhón chân lên, rì rầm nói một hồi, con mắt Hứa Triệu Ninh càng mở càng trò: "Hương Doanh, nàng đang trêu cợt bọn họ sao? Nào có như bà ngoại như nàng, đây rõ ràng là làm khó dễ Gia Mậu và vị Lạc tiểu thư kia!"
"Hoàng thượng, Hương Doanh tự nhiên có suy nghĩ của Hương Doanh, tạm thời bất tiện nhiều lời với Hoàng thượng, huống chi coi như là ta nói, Hoàng thượng cũng không nhất định có thể để ý tới. Hương Doanh cảm thấy, chuyện trên thế gian này nếu quá mức thuận buồm xuôi gió thì sẽ không biết trân quý trong đó, Hương Doanh làm như vậy, cũng là mong hai người bọn họ giữa gian nan hiểm trở thấy được chân tình hai bên, huống chi tất cả đều trong lòng bàn tay chúng ta, có dấu hiệu gặp chuyện không may gì, tự nhiên chúng ta sẽ đi giải cứu, chẳng lẽ còn sợ xảy ra chuyện gì?" Dương lão phu nhân cười nhìn Hứa Triệu Ninh một cái: "Hoàng thượng, ngài rất lâu chưa xem vở kịch hay, giờ Hương Doanh chuẩn bị cho ngài xem màn kịch vui, trông thấy chân tình khó được trên thế gian này, chẳng lẽ không tốt?"
"Được được được, chuyện nàng sắp xếp thỏa đáng, còn có thể không tốt?" Hứa Triệu Ninh không biết làm sao nhìn Dương lão phu nhân một cái, thấy trong mắt bà lấp lánh vẻ đắc ý, biết rõ bà đã sắp xếp tốt, không khỏi thay Gia Mậu và Tương Nghi thở dài một hơi, cũng không biết bọn họ có thể chịu đựng được thay đổi rất nhanh như vậy hay không.
"Hoàng thượng, ta biết rõ ngươi, không đành lòng thấy họ chịu hành hạ, Hương Doanh cũng sẽ không quá hành hạ họ, ngươi cứ yên tâm xem kịch vui là được. Chỉ là đến cuối cùng..." Dương lão phu nhân nhìn nhìn Dung hoàng hậu bên kia, thấp giọng cười cười: " Ý chỉ Hoàng hậu nương nương ban ra, chỉ có thể xin Hoàng thượng thu hồi lại."
Dung hoàng hậu và các vị quý phu nhân nói vui vẻ, đột nhiên cảm giác được có người nhìn nàng, quay đầu đi, thấy Hứa Triệu Ninh và Dương lão phu nhân Dương lão thái gia sóng vai đứng, cười cười nói nói, không khỏi hừ một tiếng - - Hoàng thượng thật đúng là trường tình kia, cho dù Dương lão phu nhân đã là vợ của người khác, giờ cũng đã làm bà cố, hắn còn là nhớ kỹ bà.
"Ầm" một tiếng vang lên, trong bầu trời sẫm mài xuất hiện một đóa mẫu đơn màu trắng bạc, cánh hoa lấp lánh, nhụy hoa khẽ lay, không ngừng giãn ra cánh hoa trong bầu trời đêm. Bên cạnh có ngàn đóa vạn đóa nho nhỏ hoa đã nở rộ, lấp lánh nhấp nháy bổ nhào xuống nhân gian, giống như ngàn vạn sao rơi, tuôn rơi từ ngân hà xuống.
Hứa Triệu Ninh khẽ nghiêng đầu, thấy khóe miệng Dương lão phu nhân ngậm cười, một tay kéo Dương lão thái gia, hai người vai kề vai đứng đó, sắc mặt dịu dàng, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, vẫn như năm đó hắn nhìn thấy nàng - - hắn nhìn thấy nàng muộn hơn Dương Hằng, nên vĩnh viễn mất đi cơ hội có được nàng.
Sâu kín thở dài một tiếng, chỉ cần hàng năm có thể thấy nàng cười như vậy, hết thảy đều không coi là cái gì, mặc kệ nàng gả cho ai, chỉ cần nàng sống vui vẻ tự tại là được.
Pháo hoa giao thừa, chiếu sáng bầu trời kinh thành, cũng chiếu sáng bầu trời Bắc Địch, từng tiếng tiếng vang chiếu sáng vòm trời, khiến người đứng trong vương cung phát ra sợ hãi than: "Đẹp quá! Pháo hoa Đại Chu thật là đẹp!"
Vì để cho Liên Kiều Tương Nghi có thể qua một giao thừa không có gì khác biệt Đại Chu, Ca Lạp Nhĩ phái người ra roi thúc ngựa đi Ngọc Tuyền Quan mua pháo hoa về, chờ đến hoàng cung Bắc Địch, đúng là hoàng hôn giao thừa. Thấy pháo hoa kia kịp thời tới, Ca Lạp Nhĩ hết sức vui vẻ, tưởng thưởng đội binh sĩ đi mua này, lại vội vàng cho thị nữ sửa sang lại ra một bình lớn.
Liên Kiều đã tốt hơn nhiều, trải qua hơn mười ngày nghỉ ngơi và hồi phục, nàng đã khôi phục tinh thần, có thể xuống giường đi đi lại lại, còn có thể làm chút chuyện dễ dàng. Những ngày này Gia Mậu và Bảo Trụ giúp đỡ Ca Lạp Nhĩ xử lý chính sự, cùng đám người A Nạp Đạt cơ bản rõ ràng cơ cấu triều đình Bắc Địch.
Đêm trừ tịch, Bày Ra Ngươi đại công hẹn vài vị cựu thần tiến cung gặp Ca Lạp Nhĩ, nhìn hắn cười nhìn pháo hoa, nhắc lại chuyện xưa, xin Ca Lạp Nhĩ rộng tuyển hậu cung.
Ca Lạp Nhĩ vốn định phát hỏa, chỉ là thấy Gia Mậu khoát tay với hắn, biết rõ lúc này không thể làm căng quan hệ, cười trả lời: "Bản hãn muốn đi đón công chúa Đại Chu làm vương hậu, nếu giao hảo với Đại Chu, sau này không cần lo lắng lại có chiến loạn, chắc chắn dân chúng cũng ủng hộ."
Ca Lạp Nhĩ mang Đại Chu ra, Bày Ra Ngươi không thể không ngậm miệng, dù hắn có thế lực, nhưng sao có thể so sánh với Đại Chu? Ranh giới Đại Chu bát ngát, binh hùng tướng mạnh, ở đâu là mấy ngàn thủ hạ mình có thể so sánh? Vài vị trọng thần bên cạnh cũng im lặng chỉ có thể chúc mừng Ca Lạp Nhĩ: "Mong đại hãn có thể đã được như nguyện, cưới được công chúa Đại Chu về Bắc Địch."
Trong miệng nói như vậy, trong lòng người người đều mong chờ hoàng đế Đại Chu ngàn vạn đừng đồng ý, nếu công chúa Đại Chu gả đến, chắc chắn phong hào đại phi không thể không tới trên người nàng, tất nhiên nàng là vương hậu cao cao tại thượng, ngay cả Hãn Vương cũng phải nhường nàng ba phần nếu, mình nhét nữ nhi vào hoàng cung, chắc chắn cũng đòi không tới chỗ tốt gì, một cái mạng đã mất trong tay vương hậu.
"Ai..." Vài người đi ra, mặt mày ủ rũ, nhìn nhìn pháo hoa sáng lạn trên trời, người người vỗ tay cầu khẩn với thần miếu Hi Tư: " Nữ thần Hi Tư phù hộ, hoàng đế Đại Chu đừng cho phép chuyện chung thân này."
Bằng mặt không bằng lòng, nói chính là đôi phu thê tôn quý nhất Đại Chu này, mặc dù trên mặt hai người treo vẻ tươi cười, vừa ý nhưng bên trong lại xa cách đối phương ngàn dặm. Xiêm y màu vàng sáng lộng lẫy, ánh sáng trân quý, cũng không thể cho cuộc sống của bọn họ thêm một tia hào quang nào, lòng của bọn họ đã chết đi, không có lúc hồi phục, ngẫu nhiên chỉ có lúc người yêu đến sâu nhất xuất hiện, có lẽ có thể chạm đến một luồng tình ý sâu trong nội tâm bọn họ, ở trên thân hai người kia, chứng kiến bản thân ngày xưa.
Dạ yến vô cùng xa xỉ tinh mỹ, khi dòng họ chén thời khắc, trong đại điện có biểu diễn ca múa, vui mừng mở hai tay ra, tay áo thật dài trên dưới bay tán loạn, giống như đóa hoa giữa thịnh thế thơ văn hoa mỹ, nhiều đóa nở tràn ngập cả cung điện xa hoa, đàn sáo nhu hòa hoang phí, khi có khi không, phảng phất có một bàn tay vô hình, đang dẫn dắt mình đi về thế giới như ngọc lưu ly kia.
Trên Sướng Xuân điện tràn đầy hương thơm, nhàn nhạt hương vị táo lê, một chút ngọt, lại có chút trong trẻo lạnh lùng, đây là mùi thơm nhiều năm chưa bao giờ thay đổi, tại đêm giao thừa này, thêm chút nhu tình như mộng như ảo vậy.
Sau dạ yến sẽ là thịnh hội yên hoa, mọi người nối đuôi nhau ra, đi đến trước lầu Ngũ Phượng, đi theo Hứa Triệu Ninh và Dung hoàng hậu từ từ bước lên thềm, đuôi trường bào của hai người kéo dài, giống như phượng hoàng dâng lên trong ngọn lửa hừng hực, cao quý hoa mỹ. Đến đỉnh, Hứa Triệu Ninh nhìn Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân gật đầu cười: "Hằng, Hương Doanh, các ngươi bồi trẫm sang bên này xem pháo hoa."
Dung hoàng hậu yên lặng đi đến một bên, bên cạnh tự nhiên có một đống quý phu nhân chờ khen tặng nàng.
"Hoàng thượng, vừa vặn cựu thần và Hương Doanh cũng có chuyện muốn nói cho ngài." Dương lão thái gia từ trong túi nơi tay áo lấy ra lá thư của Gia Mậu: "Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng Hoàng thượng mượn đèn treo trên lầu ngũ phượng này nên cũng có thể thấy rõ ràng."
Hứa Triệu Ninh cầm giấy viết thư đến đến gần trước mắt, lại kéo ra chút ít khoảng cách, lắc đầu: "Ai, đưa đến trước mắt ngược lại thấy không rõ, cũng không biết ra tật xấu gì."
"Hoàng thượng, ngươi bị thế này gọi là lão thị, lớn tuổi thì có những thứ này tật xấu, chúng ta ai cũng không tránh khỏi." Dương lão phu nhân ở bên cạnh giải thích: "Hằng và ta cũng vậy, ta còn đang lo lắng lần này hắn xuất chinh tây bắc, sợ mắt hắn nhìn không rõ lắm có sơ xuất gì, may mà bình an trở lại."
Hứa Triệu Ninh cười cười: "Trẫm biết rõ nàng không muốn trẫm phái Hằng đi, nhưng năm nay là hắn chủ động xin đi giết giặc."
"Tuy nói hắn chủ động xin đi giết giặc, nhưng Hoàng thượng cũng có thể không chuẩn mà?" Dương lão phu nhân cười nhìn Hứa Triệu Ninh một cái: "Lần tới lại có chuyện như vậy, còn xin Hoàng thượng thương tiếc một hai!"
"Ha ha ha, hằng, ngươi nhìn Hương Doanh một chút, trong lòng thật đúng là xem ngươi xem quan trọng hơn!" Hứa Triệu Ninh cười đến cởi mở, nhưng trong lòng vẫn còn hơi chua chát, Lưu Phúc Toàn đứng hầu hạ bên cạnh âm thầm thở dài trong nội tâm, Hoàng thượng rõ ràng là cười đến đau khổ mà, nếu Dương lão phu nhân có một tia quan tâm Hoàng thượng, cũng không biết Hoàng thượng sẽ vui thành bộ dáng gì đâu!
Hứa Triệu Ninh xem hết thư kia, hai hàng lông mày thoáng hoa râm bay lên: "Đây thật là chuyện tốt lớn, bên Bắc Địch ổn lại, bên Đại Chu cũng sẽ ổn định! Hằng, Hương Doanh, trẫm thật là hâm mộ con cháu các ngươi! Cháu nội dũng mãnh, cháu ngoại cơ trí, lần này giúp đỡ Hãn Vương Bắc Địch kia, hai người lập công lớn!"
"Hoàng thượng, ta vốn đã nói với ngươi, Tam vương tử Bắc Địch kia ở trong Dương phủ chúng ta, không biết rõ Hoàng thượng còn nhớ rõ chuyện này không?" Dương lão phu nhân gắng sức tán dương Ca Lạp Nhĩ một phen: "Vị Tam vương tử này tâm địa nhân thiện, nếu hắn thống trị Bắc Địch, tất nhiên sẽ bận tâm dân chúng, sẽ không lại phát binh tác chiến với Đại Chu, hơn nữa hắn và một cô nương tên Liên Kiều ý hợp tâm đầu..."
"Trẫm biết rồi, quý nữ phủ nào? Trẫm phải thưởng nàng một phong hào công chúa, thuận lợi vui vẻ đến Bắc Địch " Hứa Triệu Ninh long tâm vui vẻ, có người có thể thay hắn phân ưu giải nạn, dùng một nữ tử đổi lại biên cảnh Đại Chu vài thập niên hòa bình, cớ sao mà không làm?
"Hoàng thượng, vị cô nương Liên Kiều này, là nha hoàn của vị Lạc tiểu thư sống nhờ trong phủ ta." Dương lão phu nhân khẽ mỉm cười: "Hoàng thượng chớ ngạc nhiên, chuyện trên thế gian này, ai có thể nói rõ ràng? Vị Tam vương tử Bắc Địch kia, trước khi đi Bắc Địch, cũng là người hầu của Lạc tiểu thư đó."
"Lạc tiểu thư? Người này là ai? Thế nhưng có thể làm cho một vương tử của Bắc Địch làm người hầu cho nàng?" Hứa Triệu Ninh đối với Tương Nghi, đột nhiên thấy hứng thú.
"Hoàng thượng thật sự là quý nhân hay quên chuyện, không phải năm nay ta đưa Hoa Dương Xuân tiến cung? Đó chính là Lạc tiểu thư nuôi trồng ra, Hương Doanh còn thay Lạc tiểu thư đòi ngự bút của hoàng thượng nữa mà. Nàng là cháu gái nhà mẹ đẻ của con dâu thứ hai của ta, phụ mẫu đều mất, một người lang bạt, ta thấy thân thế nàng đáng thương, thuận tiện giúp nàng một tay." Dương lão phu nhân thấy trên mặt Hứa Triệu Ninh có thần sắc hiểu ra, khẽ mỉm cười: "Ta và nàng, đồng bệnh tương liên, tự nhiên nên chăm sóc một hai."
"Đó là cần phải vậy." Hứa Triệu Ninh gật đầu nhẹ: "Nếu nha hoàn của nàng phong công chúa, thân phận của nàng cũng không thể quá thấp, trẫm cũng ban thưởng cho nàng một cái phong hào?"
"Hoàng thượng, không gấp không gấp, Hương Doanh có chuyện muốn tìm ngươi." Dương lão phu nhân lúc này mới nói ra ý định cuối cùng của bà: "Hôm nay ta chính là kia cháu ngoại Gia Mậu và Lạc tiểu thư đến đòi Hoàng thượng một ân điển, hai người bọn họ tình đầu ý hợp, nhưng bởi vì thân thế Lạc tiểu thư..."
"Trẫm sẽ tứ hôn cho bọn họ!" Mặt mày Hứa Triệu Ninh hớn hở, vận mệnh trêu người, ông không thể cùng cô nương mình yêu mến cùng một chỗ, tự nhiên biết rõ tư vị đau lòng của người có tình nhân khó thành thân thuộc, nghe nói có người tình đầu ý hợp, thực hận không thể dùng tơ hồng dắt bọn họ đến một chỗ.
"Hoàng thượng, hôm nay Hương Doanh đến, không phải là cầu xin thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng, mà muốn Hoàng thượng phối hợp với Hương Doanh..." Bà đi đến trước mặt Hứa Triệu Ninh, nhón chân lên, rì rầm nói một hồi, con mắt Hứa Triệu Ninh càng mở càng trò: "Hương Doanh, nàng đang trêu cợt bọn họ sao? Nào có như bà ngoại như nàng, đây rõ ràng là làm khó dễ Gia Mậu và vị Lạc tiểu thư kia!"
"Hoàng thượng, Hương Doanh tự nhiên có suy nghĩ của Hương Doanh, tạm thời bất tiện nhiều lời với Hoàng thượng, huống chi coi như là ta nói, Hoàng thượng cũng không nhất định có thể để ý tới. Hương Doanh cảm thấy, chuyện trên thế gian này nếu quá mức thuận buồm xuôi gió thì sẽ không biết trân quý trong đó, Hương Doanh làm như vậy, cũng là mong hai người bọn họ giữa gian nan hiểm trở thấy được chân tình hai bên, huống chi tất cả đều trong lòng bàn tay chúng ta, có dấu hiệu gặp chuyện không may gì, tự nhiên chúng ta sẽ đi giải cứu, chẳng lẽ còn sợ xảy ra chuyện gì?" Dương lão phu nhân cười nhìn Hứa Triệu Ninh một cái: "Hoàng thượng, ngài rất lâu chưa xem vở kịch hay, giờ Hương Doanh chuẩn bị cho ngài xem màn kịch vui, trông thấy chân tình khó được trên thế gian này, chẳng lẽ không tốt?"
"Được được được, chuyện nàng sắp xếp thỏa đáng, còn có thể không tốt?" Hứa Triệu Ninh không biết làm sao nhìn Dương lão phu nhân một cái, thấy trong mắt bà lấp lánh vẻ đắc ý, biết rõ bà đã sắp xếp tốt, không khỏi thay Gia Mậu và Tương Nghi thở dài một hơi, cũng không biết bọn họ có thể chịu đựng được thay đổi rất nhanh như vậy hay không.
"Hoàng thượng, ta biết rõ ngươi, không đành lòng thấy họ chịu hành hạ, Hương Doanh cũng sẽ không quá hành hạ họ, ngươi cứ yên tâm xem kịch vui là được. Chỉ là đến cuối cùng..." Dương lão phu nhân nhìn nhìn Dung hoàng hậu bên kia, thấp giọng cười cười: " Ý chỉ Hoàng hậu nương nương ban ra, chỉ có thể xin Hoàng thượng thu hồi lại."
Dung hoàng hậu và các vị quý phu nhân nói vui vẻ, đột nhiên cảm giác được có người nhìn nàng, quay đầu đi, thấy Hứa Triệu Ninh và Dương lão phu nhân Dương lão thái gia sóng vai đứng, cười cười nói nói, không khỏi hừ một tiếng - - Hoàng thượng thật đúng là trường tình kia, cho dù Dương lão phu nhân đã là vợ của người khác, giờ cũng đã làm bà cố, hắn còn là nhớ kỹ bà.
"Ầm" một tiếng vang lên, trong bầu trời sẫm mài xuất hiện một đóa mẫu đơn màu trắng bạc, cánh hoa lấp lánh, nhụy hoa khẽ lay, không ngừng giãn ra cánh hoa trong bầu trời đêm. Bên cạnh có ngàn đóa vạn đóa nho nhỏ hoa đã nở rộ, lấp lánh nhấp nháy bổ nhào xuống nhân gian, giống như ngàn vạn sao rơi, tuôn rơi từ ngân hà xuống.
Hứa Triệu Ninh khẽ nghiêng đầu, thấy khóe miệng Dương lão phu nhân ngậm cười, một tay kéo Dương lão thái gia, hai người vai kề vai đứng đó, sắc mặt dịu dàng, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, vẫn như năm đó hắn nhìn thấy nàng - - hắn nhìn thấy nàng muộn hơn Dương Hằng, nên vĩnh viễn mất đi cơ hội có được nàng.
Sâu kín thở dài một tiếng, chỉ cần hàng năm có thể thấy nàng cười như vậy, hết thảy đều không coi là cái gì, mặc kệ nàng gả cho ai, chỉ cần nàng sống vui vẻ tự tại là được.
Pháo hoa giao thừa, chiếu sáng bầu trời kinh thành, cũng chiếu sáng bầu trời Bắc Địch, từng tiếng tiếng vang chiếu sáng vòm trời, khiến người đứng trong vương cung phát ra sợ hãi than: "Đẹp quá! Pháo hoa Đại Chu thật là đẹp!"
Vì để cho Liên Kiều Tương Nghi có thể qua một giao thừa không có gì khác biệt Đại Chu, Ca Lạp Nhĩ phái người ra roi thúc ngựa đi Ngọc Tuyền Quan mua pháo hoa về, chờ đến hoàng cung Bắc Địch, đúng là hoàng hôn giao thừa. Thấy pháo hoa kia kịp thời tới, Ca Lạp Nhĩ hết sức vui vẻ, tưởng thưởng đội binh sĩ đi mua này, lại vội vàng cho thị nữ sửa sang lại ra một bình lớn.
Liên Kiều đã tốt hơn nhiều, trải qua hơn mười ngày nghỉ ngơi và hồi phục, nàng đã khôi phục tinh thần, có thể xuống giường đi đi lại lại, còn có thể làm chút chuyện dễ dàng. Những ngày này Gia Mậu và Bảo Trụ giúp đỡ Ca Lạp Nhĩ xử lý chính sự, cùng đám người A Nạp Đạt cơ bản rõ ràng cơ cấu triều đình Bắc Địch.
Đêm trừ tịch, Bày Ra Ngươi đại công hẹn vài vị cựu thần tiến cung gặp Ca Lạp Nhĩ, nhìn hắn cười nhìn pháo hoa, nhắc lại chuyện xưa, xin Ca Lạp Nhĩ rộng tuyển hậu cung.
Ca Lạp Nhĩ vốn định phát hỏa, chỉ là thấy Gia Mậu khoát tay với hắn, biết rõ lúc này không thể làm căng quan hệ, cười trả lời: "Bản hãn muốn đi đón công chúa Đại Chu làm vương hậu, nếu giao hảo với Đại Chu, sau này không cần lo lắng lại có chiến loạn, chắc chắn dân chúng cũng ủng hộ."
Ca Lạp Nhĩ mang Đại Chu ra, Bày Ra Ngươi không thể không ngậm miệng, dù hắn có thế lực, nhưng sao có thể so sánh với Đại Chu? Ranh giới Đại Chu bát ngát, binh hùng tướng mạnh, ở đâu là mấy ngàn thủ hạ mình có thể so sánh? Vài vị trọng thần bên cạnh cũng im lặng chỉ có thể chúc mừng Ca Lạp Nhĩ: "Mong đại hãn có thể đã được như nguyện, cưới được công chúa Đại Chu về Bắc Địch."
Trong miệng nói như vậy, trong lòng người người đều mong chờ hoàng đế Đại Chu ngàn vạn đừng đồng ý, nếu công chúa Đại Chu gả đến, chắc chắn phong hào đại phi không thể không tới trên người nàng, tất nhiên nàng là vương hậu cao cao tại thượng, ngay cả Hãn Vương cũng phải nhường nàng ba phần nếu, mình nhét nữ nhi vào hoàng cung, chắc chắn cũng đòi không tới chỗ tốt gì, một cái mạng đã mất trong tay vương hậu.
"Ai..." Vài người đi ra, mặt mày ủ rũ, nhìn nhìn pháo hoa sáng lạn trên trời, người người vỗ tay cầu khẩn với thần miếu Hi Tư: " Nữ thần Hi Tư phù hộ, hoàng đế Đại Chu đừng cho phép chuyện chung thân này."