Chương 52
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi ngươi nhìn Lạc Đại phu nhân chăm chú.
Ngồi trên bàn Này, đều là người sống trong hậu viện hơn nửa đời, đã sớm ngộ ra được trước mặt và sau lưng người khác phải có dáng vẻ khác nhau. Dù trong lòng mình ghi hận người nào, trong miệng không thể nói ra, chẳng qua là trong tối mượn miệng người khác chê nàng, căn bản không giống Lạc Đại phu nhân trực tiếp biểu đạt ra chán ghét và khinh thường của mình.
Người nào không biết vị đại phu nhân này của Lạc gia Nghiễm Lăng là vợ kế? Tất cả mọi người im lặng, ánh mắt lộ ra thần sắc xem kịch vui.
"Mẫu thân, thịt này là Bảo Trụ ca ca cùng nướng với ta." Tương Nghi cúi đầu hạ mắt, cung cung kính kính trả lời: "Chúng con dùng đao nhỏ cắt một khối thử mùi vị rồi, quả thật đã chín."
"Vậy sao ngươi dám nói mới nướng xong lập tức tặng cho tổ mẫu ngươi và Dương lão phu nhân hưởng dụng? Ngươi làm bộ làm tịch thế này, muốn nịnh nọt ai?" Một tay Lạc Đại phu nhân đặt trên bụng, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Tương Nghi, trong lòng phẫn hận không dứt, tiểu kế nữ này, sao lại nghĩ ra được phương pháp đầu cơ trục lợi này để thể hiện trước mặt mọi người? Giờ phu nhân của các cao môn đại hộ trong thành Nghiễm Lăng đều ở đây, không nhiều thì ít cũng sẽ nhớ Lạc đại tiểu thư nhu thuận hiếu thuận này, thanh danh của nàng bay ra ngoài, sau này lập gia đình coi như dễ dàng.
Mình không muốn nàng gả cho người tốt, không hy vọng nàng gả tốt hơn Ngọc nhi của mình, tâm trạng của Lạc Đại phu nhân vô cùng phiền não buồn rầu, hếch mũi nói: "Ngươi mau mau bưng mâm đi, chớ có tới đây để cho người ta thấy mà chê cười."
Nét mặt Lạc lão phu nhân nặng trĩu, trong lòng quả thực không thích, vợ lão đại quá không thấu tình đạt lý, trong phủ thì nàng làm ầm ĩ thế nào cũng không sao, ra khỏi nhà, dù sao cũng phải nghĩ đến danh tiếng Lạc Phủ, chẳng lẽ nàng sợ cho người ta không biết mẹ kế như nàng này làm không tốt đẹp gì? Trước mặt nhiều người như vậy mà đối nghịch với kế nữ, chẳng lẽ rất vinh dự sao ?
Đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại nghe Dương lão phu nhân mở miệng: "Ta lại cảm thấy thịt này ngửi mùi rất thơm, dù không nướng chín, cũng một phần tâm ý của Lạc đại tiểu thư. Lạc đại tiểu thư, ngươi đưa đũa trúc cho ta, ta nếm thử xem."
Tương Nghi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy mặt mũi hiền lành của Dương lão phu nhân.
Dương lão phu nhân cười, chân thành hơn tổ mẫu không biết bao nhiêu, mỗi lần Tương Nghi thấy Lạc lão phu nhân, luôn cảm thấy mỗi một lần cười bà đều phải cân nhắc rất lâu, đắn đo được chỗ tốt thích hợp, lúc nào nên cười, nên cười thế nào, nên cười bao lâu, như là dùng cân cân xong. Nhìn hai nếp nhăn bên mép bà, Tương Nghi một chút cũng không cảm thấy thực tâm của Lạc lão phu nhân.
Mà mỗi lần thấy Dương lão phu nhân, Tương Nghi hết sức thoải mái, đứng trước mặt bà, như mình đã bỏ đi ngụy trang, có thể dễ dàng đối mặt, mặc kệ mình ở trạng thái nào, cũng có thể không giữ lại mà biểu hiện ra.
"Ừ, thịt này nướng thật là ngon, vừa đúng, không già cũng không non. Lạc lão phu nhân, ngươi cũng tới nếm thử đi, ngươi đúng là có một cháu gái thân thiết, khiến ta nhìn mà trong đầu yêu." Dương lão phu nhân đẩy mâm sang chỗ Lạc lão phu nhân: "Tay nghề này, có thể so với nữ đầu bếp rồi."
Lúc này trong lòng Lạc lão phu nhân mới ổn định lại, gắp một miếng thịt nếm nếm, nụ cười mặt đầy: "Quả nhiên ăn rất ngon."
Tuy bà tán dương Tương Nghi, nhưng trong lòng chỉ muốn muốn Quá ma ma mau mau đưa một ly trà tới, bà liếc Dương lão phu nhân một cái, thấy bà giống như một chút cũng không thấy mặn, thầm ngạc nhiên trong lòng, chẳng lẽ Dương lão phu nhân thích ăn mặn? Sao giống như không có việc gì vậy ? Thịt này mặn như vậy, bà cũng dám khen ăn ngon.
"Lạc lão phu nhân, cháu gái này của ngươi nhu thuận như vậy, hay để cho nàng đến chỗ lão bà ta chơi ít ngày, thế nào?" Dương lão phu nhân vẫy vẫy tay với Tương Nghi, tỏ ý bảo nàng đi qua: "Mặc dù ta có mấy đứa cháu gái, nhưng nhu thuận lanh lợi như vậy, lại không có đứa nào, cả gan muốn mượn người của Lạc lão phu nhân."
"Lão phu nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng bị dáng vẻ kia của nàng lừa." Lạc Đại phu nhân vừa vội vừa tức, Lạc Tương Nghi này có gì tốt, lại được Dương lão phu nhân coi trọng, còn muốn đưa nàng đến Dương phủ chơi mấy ngày? Làm sao có thể! Muốn lưu lại cùng Dương lão phu nhân, nên là Ngọc nhi của nàng mới đúng?
"Thế nào?" Dương lão phu nhân nhướng lông mày một chút: "Chẳng lẽ Lạc đại tiểu thư không phải là một người khôn khéo?"
"Nàng biết điều chỗ nào?" Một tay Lạc Đại phu nhân chỉ Tương Nghi, nổi giận đùng đùng nói: "Dương lão phu nhân, ngươi không biết đâu, lúc trong phủ nàng thường xuyên mạnh miệng với ta, không có nửa phần kính trọng, cũng không yêu thương đệ muội, Ngọc nhi và Hồn nhi của ta thường xuyên bị nàng khi dễ nói không ra lời."
Dương lão phu nhân kinh ngạc : "Ngươi là mẫu thân của nàng, chẳng lẽ không dạy dỗ nàng thật tốt hay sao?"
Lạc Đại phu nhân bị câu nói này chặn họng, thật lâu không hồi phục, đỏ mặt nói ra một câu: "Ta lại không phải mẹ đẻ của nàng, quản nàng không được."
Dương Nhị Phu nhân bên cạnh đứng lên, đi tới bên người Lạc Đại phu nhân, đưa tay vỗ nàng: "Đại tẩu, ngươi cần gì phải tức giận như vậy? Cho dù Tương Nghi không nhu thuận, cũng chỉ là một đứa bé, ngươi so đo với nàng làm chi! Mấy ngày trước ta nghe Bảo Trụ nói, ngươi nặng nề trách phạt Tương Nghi, mặt nàng thiếu chút nữa bị hủy, đây là tội gì!"
Các phu nhân liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra một tia mỉm cười, chuyện Lạc đại tiểu thư bị mẹ kế ngược đãi, mấy ngày này đã có lời đồn đãi trong thành Nghiễm Lăng, hôm nay Dương Nhị Phu nhân nói như vậy, tất cả mọi người càng biết rõ trong lòng.
Lạc đại tiểu thư trước mặt, nhu thuận lanh lợi, có chỗ nào là xảo trá tinh quái ? Cũng chẳng qua là Lạc Đại phu nhân tìm cớ mà thôi. Mọi người nhìn Lạc Đại phu nhân, cũng hơi khinh thường, con gái thương hộ dù sao cũng là con gái thương hộ, kiến thức thiển cận lại làm người cay nghiệt.
Kế nữ này phiền nàng cái gì? Cứ bỏ mặc cho nàng lớn lên, nhiều nhất cho một bộ gương rồi gả nàng ra ngoài là xong, cần gì phải tính toán chi li như vậy? Nói tới nói lui, chắc là từ nhỏ chịu gia phong ảnh hưởng, mới tính toán chi li. Các vị phu nhân nghĩ đến xuất thân của Lạc Đại phu nhân, người người nháy nháy mắt khẽ cười.
"Ta..." Lạc Đại phu nhân nghe lời này của Dương Nhị Phu nhân, hơi không nén giận được: "Ai bảo nàng không cho Hồn nhi diều, còn hại Hồn nhi ngã vào trong bùn, không biết chăm sóc đệ đệ như vậy, phải giáo huấn nàng một phen, để cho nàng nhớ lâu một chút mới được." Tức giận nói xong hai câu này, Lạc Đại phu nhân cảm thấy mình sắp không thở nổi, xoa xoa ngực, buồn hoảng.
"Đại tẩu, giờ ngươi cũng có thai, còn phải bận tâm chuyện của con gái, quả thực là làm khó ngươi." Dương Nhị Phu nhân cười đặt tay trên vai Lạc Đại phu nhân: "Nếu Tương Nghi gây rắc rối như vậy, nên quản thúc thật tốt, chẳng qua là đại tẩu có dáng vẻ này, sao có thể phân tâm để ý nàng ? Đừng tức giận làm hỏng thân thể của ngươi! Không bằng để cho Tương Nghi đến Dương phủ chúng ta một thời gian, để mẫu thân của ta ước thúc nàng thật tốt, chờ ngươi bình phục rồi về Lạc Phủ."
"Không phiền Dương lão phu nhân bận tâm!" Lạc Đại phu nhân giùng giằng nói một câu, nhưng lại bị Dương lão phu nhân tiếp lời: "Không bận tâm, vừa lúc ta ở trong nhà nhàn rỗi, Lạc đại tiểu thư tới, vừa vặn có thể đi theo ta, mấy đứa cháu gái của ta cũng nhiều một người bạn chơi cùng."
"Dương lão phu nhân dạy dỗ người chắc chắn sẽ không sai." Có một vị phu nhân cười lên tiếng: "Giờ Dương đại lão gia cũng làm quan lớn ở kinh thành, Dương Nhị lão gia Dương Tam lão gia cũng lập tức sẽ đến kinh thành ! Gả con gái đến Dung gia, cũng là một người được khen ngợi tán dương, ngưng miệng không được!"
"Hôm qua ta mới nghe phu quân ta nói đến một chuyện lạ, Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng - Dung Gia Mậu, còn chưa tới tám tuổi, tham gia đồng sinh, lại thi đậu tú tài!" phu nhân Học Chính nói đến mặt mày hớn hở: "Phu quân ta nói, chỉ sợ là tú tài trẻ tuổi nhất Đại Chu !"
"Dung Đại thiếu gia?" Có người kinh hô lên nhất thanh: "Đó không phải cháu ngoại Dương lão phu nhân sao ?"
"Dương lão phu nhân thật là có cách dạy con, không chỉ trong nhà hưng vượng phát đạt, ngay cả con gái gả ra ngoài, cũng nghi gia nghi thấy!" Phu nhân Học Chính nhìn Lạc lão phu nhân mị mị cười: "Lạc lão phu nhân, nếu Lạc đại tiểu thư có thể được Dương lão phu nhân đích chỉ điểm, chỉ sợ sau này vào cung làm nương nương cũng có thể!"
Lạc lão phu nhân cười nói: "Cũng không phải như vậy? Chẳng qua ta ngược lại không mong nhà Nghi Nha Đầu chúng ta có tạo hóa bao lớn, đời này bình an là tốt."
Tương Nghi đứng khoanh tay ở đó, quy quy củ củ nghe mọi người châu đầu ghé tai, nhưng trong lòng kinh ngạc vạn phần, Gia Mậu thi đậu tú tài? Thật là không tưởng tượng nổi! Kiếp trước Gia Mậu không thích đọc sách chút nào, chỉ thích gảy bàn tính, sau đó Trường Ninh Hầu Phủ dọn đến9 kinh thành, Thái hậu nương nương cảm thấy Trường Ninh Hầu Phủ không thể chỉ mở Kim Ngọc Phường, trong phủ không có một người theo sĩ đồ, lúc này Dung lão thái gia mới buộc Gia Mậu đi Quốc tử giám đọc sách.
Gia Mậu là một người thông minh, hắn đọc sách trong Quốc Tử giám một năm thì trúng tuyển thi Hương, năm thứ hai trúng cống sĩ trong kỳ thi mùa xuân, khi thi đình lại là kim bảng đề danh, đậu Tiến sĩ. Không ít thư sinh đọc sách cả đời, muốn thi đậu Cử nhân cũng rất khổ cực. Chẳng qua Tương Nghi cảm thấy hơi khó hiểu, Gia Mậu không nên tham gia thi đồng sinh lúc này, lúc này hắn nên toàn tâm toàn ý đi theo Dung đại gia và Dung đại phu nhân làm ăn, sao lại đi thi đậu tú tài?
Chẳng lẽ tất cả đều đã biến hóa? Tương Nghi ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn bốn phía một cái.
Cho dù tất cả đều biến hóa, nhưng nàng vẫn có số phận như cũ, mẹ khó sinh mà chết, mẹ kế dồn ép không tha, tổ mẫu cũng không tốt bao nhiêu với mình, trước mặt mình là tường viện nặng nề, nhốt nàng vào trong, không tìm được đường ra ngoài.
"Nghi Nha Đầu, ngươi đến Dương phủ phải nghe lời, đừng gây phiền toái cho Dương lão phu nhân, biết không?" Lạc lão phu nhân cười nhìn Tương Nghi, trong lòng đắc ý, xem ra mình tính toán không thất bại, Nghi Nha Đầu là một đứa đáng đào tạo, dù là thiếu gia Dương gia hay là thiếu gia Dung gia, chỉ cần leo lên một người trong đó, Lạc Phủ sẽ vững vững vàng vàng không ngã.
"Dạ, Tương Nghi cẩn tuân tổ mẫu dạy bảo." Tương Nghi thấp giọng trả lời một câu, trong lòng nhảy nhót.
Chỉ cần có thể ra khỏi Lạc Phủ, luôn là sung sướng.
Lạc Đại phu nhân bên kia sắc mặt càng ngày càng tệ, ánh mắt nhìn về trước tìm kiếm, mơ hồ cái gì cũng không nhìn thấy, khắp nơi đen kịt. Hôm nay lần đầu tiên nàng lấy thân phận đại phu nhân Lạc gia để đi dự du yến Dương gia, vốn còn muốn nở mày nở mặt biểu diễn trang phục của mình một phen, thật không nghĩ người người không nhìn đồ trang sức của nàng, lại nhìn chăm chú xuất thân của nàng.
Mình và nha đầu chết tiệt kia cãi cọ mấy câu, không chỉ không khiến Dương lão phu nhân thay đổi cái nhìn, ngược lại mình còn bị phu nhân tiểu thư xung quanh cười nhạo, cả chuyện đánh Tương Nghi cũng bị Dương Nhị Phu nhân lôi ra, trong lòng Lạc Đại phu nhân nóng nảy một hồi lâu, chỉ cảm thấy ngực phát hoảng, cũng sắp thở không nổi nữa.
"Vợ lão đại, ngươi không thoải mái hả? Nhanh về nghỉ ngơi đi." Lạc lão phu nhân thấy Lạc Đại phu nhân ngồi ở đó, dáng vẻ bất an, ngược lại cũng quan tâm: "Ngươi có thai, vốn không nên ra ngoài."
Hoàng ma ma và bà tử vội vàng đỡ Lạc Đại phu nhân dậy: "Phu nhân chúng ta về thôi."
"Ai... Con dâu của ta..." Lạc lão phu nhân lắc đầu một cái, trên mặt lộ vẻ tiếc hận: "Cao gia đúng là làm hư nàng rồi."
Những phu nhân đang ngồi cũng cười một tiếng, cúi đầu nghị luận, Dương lão phu nhân bất động thanh sắc liếc Lạc lão phu nhân, không nói gì, nhưng trong lòng không ngừng tính toán.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi ngươi nhìn Lạc Đại phu nhân chăm chú.
Ngồi trên bàn Này, đều là người sống trong hậu viện hơn nửa đời, đã sớm ngộ ra được trước mặt và sau lưng người khác phải có dáng vẻ khác nhau. Dù trong lòng mình ghi hận người nào, trong miệng không thể nói ra, chẳng qua là trong tối mượn miệng người khác chê nàng, căn bản không giống Lạc Đại phu nhân trực tiếp biểu đạt ra chán ghét và khinh thường của mình.
Người nào không biết vị đại phu nhân này của Lạc gia Nghiễm Lăng là vợ kế? Tất cả mọi người im lặng, ánh mắt lộ ra thần sắc xem kịch vui.
"Mẫu thân, thịt này là Bảo Trụ ca ca cùng nướng với ta." Tương Nghi cúi đầu hạ mắt, cung cung kính kính trả lời: "Chúng con dùng đao nhỏ cắt một khối thử mùi vị rồi, quả thật đã chín."
"Vậy sao ngươi dám nói mới nướng xong lập tức tặng cho tổ mẫu ngươi và Dương lão phu nhân hưởng dụng? Ngươi làm bộ làm tịch thế này, muốn nịnh nọt ai?" Một tay Lạc Đại phu nhân đặt trên bụng, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Tương Nghi, trong lòng phẫn hận không dứt, tiểu kế nữ này, sao lại nghĩ ra được phương pháp đầu cơ trục lợi này để thể hiện trước mặt mọi người? Giờ phu nhân của các cao môn đại hộ trong thành Nghiễm Lăng đều ở đây, không nhiều thì ít cũng sẽ nhớ Lạc đại tiểu thư nhu thuận hiếu thuận này, thanh danh của nàng bay ra ngoài, sau này lập gia đình coi như dễ dàng.
Mình không muốn nàng gả cho người tốt, không hy vọng nàng gả tốt hơn Ngọc nhi của mình, tâm trạng của Lạc Đại phu nhân vô cùng phiền não buồn rầu, hếch mũi nói: "Ngươi mau mau bưng mâm đi, chớ có tới đây để cho người ta thấy mà chê cười."
Nét mặt Lạc lão phu nhân nặng trĩu, trong lòng quả thực không thích, vợ lão đại quá không thấu tình đạt lý, trong phủ thì nàng làm ầm ĩ thế nào cũng không sao, ra khỏi nhà, dù sao cũng phải nghĩ đến danh tiếng Lạc Phủ, chẳng lẽ nàng sợ cho người ta không biết mẹ kế như nàng này làm không tốt đẹp gì? Trước mặt nhiều người như vậy mà đối nghịch với kế nữ, chẳng lẽ rất vinh dự sao ?
Đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại nghe Dương lão phu nhân mở miệng: "Ta lại cảm thấy thịt này ngửi mùi rất thơm, dù không nướng chín, cũng một phần tâm ý của Lạc đại tiểu thư. Lạc đại tiểu thư, ngươi đưa đũa trúc cho ta, ta nếm thử xem."
Tương Nghi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy mặt mũi hiền lành của Dương lão phu nhân.
Dương lão phu nhân cười, chân thành hơn tổ mẫu không biết bao nhiêu, mỗi lần Tương Nghi thấy Lạc lão phu nhân, luôn cảm thấy mỗi một lần cười bà đều phải cân nhắc rất lâu, đắn đo được chỗ tốt thích hợp, lúc nào nên cười, nên cười thế nào, nên cười bao lâu, như là dùng cân cân xong. Nhìn hai nếp nhăn bên mép bà, Tương Nghi một chút cũng không cảm thấy thực tâm của Lạc lão phu nhân.
Mà mỗi lần thấy Dương lão phu nhân, Tương Nghi hết sức thoải mái, đứng trước mặt bà, như mình đã bỏ đi ngụy trang, có thể dễ dàng đối mặt, mặc kệ mình ở trạng thái nào, cũng có thể không giữ lại mà biểu hiện ra.
"Ừ, thịt này nướng thật là ngon, vừa đúng, không già cũng không non. Lạc lão phu nhân, ngươi cũng tới nếm thử đi, ngươi đúng là có một cháu gái thân thiết, khiến ta nhìn mà trong đầu yêu." Dương lão phu nhân đẩy mâm sang chỗ Lạc lão phu nhân: "Tay nghề này, có thể so với nữ đầu bếp rồi."
Lúc này trong lòng Lạc lão phu nhân mới ổn định lại, gắp một miếng thịt nếm nếm, nụ cười mặt đầy: "Quả nhiên ăn rất ngon."
Tuy bà tán dương Tương Nghi, nhưng trong lòng chỉ muốn muốn Quá ma ma mau mau đưa một ly trà tới, bà liếc Dương lão phu nhân một cái, thấy bà giống như một chút cũng không thấy mặn, thầm ngạc nhiên trong lòng, chẳng lẽ Dương lão phu nhân thích ăn mặn? Sao giống như không có việc gì vậy ? Thịt này mặn như vậy, bà cũng dám khen ăn ngon.
"Lạc lão phu nhân, cháu gái này của ngươi nhu thuận như vậy, hay để cho nàng đến chỗ lão bà ta chơi ít ngày, thế nào?" Dương lão phu nhân vẫy vẫy tay với Tương Nghi, tỏ ý bảo nàng đi qua: "Mặc dù ta có mấy đứa cháu gái, nhưng nhu thuận lanh lợi như vậy, lại không có đứa nào, cả gan muốn mượn người của Lạc lão phu nhân."
"Lão phu nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng bị dáng vẻ kia của nàng lừa." Lạc Đại phu nhân vừa vội vừa tức, Lạc Tương Nghi này có gì tốt, lại được Dương lão phu nhân coi trọng, còn muốn đưa nàng đến Dương phủ chơi mấy ngày? Làm sao có thể! Muốn lưu lại cùng Dương lão phu nhân, nên là Ngọc nhi của nàng mới đúng?
"Thế nào?" Dương lão phu nhân nhướng lông mày một chút: "Chẳng lẽ Lạc đại tiểu thư không phải là một người khôn khéo?"
"Nàng biết điều chỗ nào?" Một tay Lạc Đại phu nhân chỉ Tương Nghi, nổi giận đùng đùng nói: "Dương lão phu nhân, ngươi không biết đâu, lúc trong phủ nàng thường xuyên mạnh miệng với ta, không có nửa phần kính trọng, cũng không yêu thương đệ muội, Ngọc nhi và Hồn nhi của ta thường xuyên bị nàng khi dễ nói không ra lời."
Dương lão phu nhân kinh ngạc : "Ngươi là mẫu thân của nàng, chẳng lẽ không dạy dỗ nàng thật tốt hay sao?"
Lạc Đại phu nhân bị câu nói này chặn họng, thật lâu không hồi phục, đỏ mặt nói ra một câu: "Ta lại không phải mẹ đẻ của nàng, quản nàng không được."
Dương Nhị Phu nhân bên cạnh đứng lên, đi tới bên người Lạc Đại phu nhân, đưa tay vỗ nàng: "Đại tẩu, ngươi cần gì phải tức giận như vậy? Cho dù Tương Nghi không nhu thuận, cũng chỉ là một đứa bé, ngươi so đo với nàng làm chi! Mấy ngày trước ta nghe Bảo Trụ nói, ngươi nặng nề trách phạt Tương Nghi, mặt nàng thiếu chút nữa bị hủy, đây là tội gì!"
Các phu nhân liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra một tia mỉm cười, chuyện Lạc đại tiểu thư bị mẹ kế ngược đãi, mấy ngày này đã có lời đồn đãi trong thành Nghiễm Lăng, hôm nay Dương Nhị Phu nhân nói như vậy, tất cả mọi người càng biết rõ trong lòng.
Lạc đại tiểu thư trước mặt, nhu thuận lanh lợi, có chỗ nào là xảo trá tinh quái ? Cũng chẳng qua là Lạc Đại phu nhân tìm cớ mà thôi. Mọi người nhìn Lạc Đại phu nhân, cũng hơi khinh thường, con gái thương hộ dù sao cũng là con gái thương hộ, kiến thức thiển cận lại làm người cay nghiệt.
Kế nữ này phiền nàng cái gì? Cứ bỏ mặc cho nàng lớn lên, nhiều nhất cho một bộ gương rồi gả nàng ra ngoài là xong, cần gì phải tính toán chi li như vậy? Nói tới nói lui, chắc là từ nhỏ chịu gia phong ảnh hưởng, mới tính toán chi li. Các vị phu nhân nghĩ đến xuất thân của Lạc Đại phu nhân, người người nháy nháy mắt khẽ cười.
"Ta..." Lạc Đại phu nhân nghe lời này của Dương Nhị Phu nhân, hơi không nén giận được: "Ai bảo nàng không cho Hồn nhi diều, còn hại Hồn nhi ngã vào trong bùn, không biết chăm sóc đệ đệ như vậy, phải giáo huấn nàng một phen, để cho nàng nhớ lâu một chút mới được." Tức giận nói xong hai câu này, Lạc Đại phu nhân cảm thấy mình sắp không thở nổi, xoa xoa ngực, buồn hoảng.
"Đại tẩu, giờ ngươi cũng có thai, còn phải bận tâm chuyện của con gái, quả thực là làm khó ngươi." Dương Nhị Phu nhân cười đặt tay trên vai Lạc Đại phu nhân: "Nếu Tương Nghi gây rắc rối như vậy, nên quản thúc thật tốt, chẳng qua là đại tẩu có dáng vẻ này, sao có thể phân tâm để ý nàng ? Đừng tức giận làm hỏng thân thể của ngươi! Không bằng để cho Tương Nghi đến Dương phủ chúng ta một thời gian, để mẫu thân của ta ước thúc nàng thật tốt, chờ ngươi bình phục rồi về Lạc Phủ."
"Không phiền Dương lão phu nhân bận tâm!" Lạc Đại phu nhân giùng giằng nói một câu, nhưng lại bị Dương lão phu nhân tiếp lời: "Không bận tâm, vừa lúc ta ở trong nhà nhàn rỗi, Lạc đại tiểu thư tới, vừa vặn có thể đi theo ta, mấy đứa cháu gái của ta cũng nhiều một người bạn chơi cùng."
"Dương lão phu nhân dạy dỗ người chắc chắn sẽ không sai." Có một vị phu nhân cười lên tiếng: "Giờ Dương đại lão gia cũng làm quan lớn ở kinh thành, Dương Nhị lão gia Dương Tam lão gia cũng lập tức sẽ đến kinh thành ! Gả con gái đến Dung gia, cũng là một người được khen ngợi tán dương, ngưng miệng không được!"
"Hôm qua ta mới nghe phu quân ta nói đến một chuyện lạ, Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng - Dung Gia Mậu, còn chưa tới tám tuổi, tham gia đồng sinh, lại thi đậu tú tài!" phu nhân Học Chính nói đến mặt mày hớn hở: "Phu quân ta nói, chỉ sợ là tú tài trẻ tuổi nhất Đại Chu !"
"Dung Đại thiếu gia?" Có người kinh hô lên nhất thanh: "Đó không phải cháu ngoại Dương lão phu nhân sao ?"
"Dương lão phu nhân thật là có cách dạy con, không chỉ trong nhà hưng vượng phát đạt, ngay cả con gái gả ra ngoài, cũng nghi gia nghi thấy!" Phu nhân Học Chính nhìn Lạc lão phu nhân mị mị cười: "Lạc lão phu nhân, nếu Lạc đại tiểu thư có thể được Dương lão phu nhân đích chỉ điểm, chỉ sợ sau này vào cung làm nương nương cũng có thể!"
Lạc lão phu nhân cười nói: "Cũng không phải như vậy? Chẳng qua ta ngược lại không mong nhà Nghi Nha Đầu chúng ta có tạo hóa bao lớn, đời này bình an là tốt."
Tương Nghi đứng khoanh tay ở đó, quy quy củ củ nghe mọi người châu đầu ghé tai, nhưng trong lòng kinh ngạc vạn phần, Gia Mậu thi đậu tú tài? Thật là không tưởng tượng nổi! Kiếp trước Gia Mậu không thích đọc sách chút nào, chỉ thích gảy bàn tính, sau đó Trường Ninh Hầu Phủ dọn đến9 kinh thành, Thái hậu nương nương cảm thấy Trường Ninh Hầu Phủ không thể chỉ mở Kim Ngọc Phường, trong phủ không có một người theo sĩ đồ, lúc này Dung lão thái gia mới buộc Gia Mậu đi Quốc tử giám đọc sách.
Gia Mậu là một người thông minh, hắn đọc sách trong Quốc Tử giám một năm thì trúng tuyển thi Hương, năm thứ hai trúng cống sĩ trong kỳ thi mùa xuân, khi thi đình lại là kim bảng đề danh, đậu Tiến sĩ. Không ít thư sinh đọc sách cả đời, muốn thi đậu Cử nhân cũng rất khổ cực. Chẳng qua Tương Nghi cảm thấy hơi khó hiểu, Gia Mậu không nên tham gia thi đồng sinh lúc này, lúc này hắn nên toàn tâm toàn ý đi theo Dung đại gia và Dung đại phu nhân làm ăn, sao lại đi thi đậu tú tài?
Chẳng lẽ tất cả đều đã biến hóa? Tương Nghi ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn bốn phía một cái.
Cho dù tất cả đều biến hóa, nhưng nàng vẫn có số phận như cũ, mẹ khó sinh mà chết, mẹ kế dồn ép không tha, tổ mẫu cũng không tốt bao nhiêu với mình, trước mặt mình là tường viện nặng nề, nhốt nàng vào trong, không tìm được đường ra ngoài.
"Nghi Nha Đầu, ngươi đến Dương phủ phải nghe lời, đừng gây phiền toái cho Dương lão phu nhân, biết không?" Lạc lão phu nhân cười nhìn Tương Nghi, trong lòng đắc ý, xem ra mình tính toán không thất bại, Nghi Nha Đầu là một đứa đáng đào tạo, dù là thiếu gia Dương gia hay là thiếu gia Dung gia, chỉ cần leo lên một người trong đó, Lạc Phủ sẽ vững vững vàng vàng không ngã.
"Dạ, Tương Nghi cẩn tuân tổ mẫu dạy bảo." Tương Nghi thấp giọng trả lời một câu, trong lòng nhảy nhót.
Chỉ cần có thể ra khỏi Lạc Phủ, luôn là sung sướng.
Lạc Đại phu nhân bên kia sắc mặt càng ngày càng tệ, ánh mắt nhìn về trước tìm kiếm, mơ hồ cái gì cũng không nhìn thấy, khắp nơi đen kịt. Hôm nay lần đầu tiên nàng lấy thân phận đại phu nhân Lạc gia để đi dự du yến Dương gia, vốn còn muốn nở mày nở mặt biểu diễn trang phục của mình một phen, thật không nghĩ người người không nhìn đồ trang sức của nàng, lại nhìn chăm chú xuất thân của nàng.
Mình và nha đầu chết tiệt kia cãi cọ mấy câu, không chỉ không khiến Dương lão phu nhân thay đổi cái nhìn, ngược lại mình còn bị phu nhân tiểu thư xung quanh cười nhạo, cả chuyện đánh Tương Nghi cũng bị Dương Nhị Phu nhân lôi ra, trong lòng Lạc Đại phu nhân nóng nảy một hồi lâu, chỉ cảm thấy ngực phát hoảng, cũng sắp thở không nổi nữa.
"Vợ lão đại, ngươi không thoải mái hả? Nhanh về nghỉ ngơi đi." Lạc lão phu nhân thấy Lạc Đại phu nhân ngồi ở đó, dáng vẻ bất an, ngược lại cũng quan tâm: "Ngươi có thai, vốn không nên ra ngoài."
Hoàng ma ma và bà tử vội vàng đỡ Lạc Đại phu nhân dậy: "Phu nhân chúng ta về thôi."
"Ai... Con dâu của ta..." Lạc lão phu nhân lắc đầu một cái, trên mặt lộ vẻ tiếc hận: "Cao gia đúng là làm hư nàng rồi."
Những phu nhân đang ngồi cũng cười một tiếng, cúi đầu nghị luận, Dương lão phu nhân bất động thanh sắc liếc Lạc lão phu nhân, không nói gì, nhưng trong lòng không ngừng tính toán.