Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 57: Bụng dạ yêu quái

Chương 57: Bụng dạ yêu quái
Trần di nương là nha hoàn hồi môn của tiên Lạc Đại phu nhân, tên là Thúy Ngọc.
Khi Lạc Đại phu nhân mới gả tới chưa đến một tháng, Thúy Ngọc lập tức bò lên giường Lạc Đại lão gia, Lạc Đại phu nhân không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là biết thời biết thế nâng nàng lên thành thông phòng ——dù sao cũng phải dự bị thông phòng, không bằng đưa người thân thiếp của mình lên, miễn cho bị Lạc lão phu nhân chui chỗ trống.
Sau đó Lạc Phủ nổi lên sóng gió, tiên Lạc Đại phu nhân qua đời khi sinh con, mấy tháng sau Lạc Đại lão gia vợ kế, trong thời gian này, tất cả đều là do Thúy Ngọc xử lý chuyện của phòng lớn, nàng cũng thật sự xem mình như phu nhân chính quy của Lạc Đại lão gia.
Khi vị Lạc Đại phu nhân này vào cửa, Thúy Ngọc bị đưa vào trong tiểu viện của mình, treo danh hiệu di nương, lại còn không được sủng ái bằng năm đó khi còn làm nha hoàn thông phòng, sau đó Lạc Đại lão gia lại thu một di nương nữa, Trần di nương tiếp tục phải chịu lạnh nhạt, chỉ trong năm nay khi Lạc Đại phu nhân có thai, nàng mới lại bắt đầu được chút sủng ái.
Lạc Nhị Phu nhân thấy Trần di nương đứng trong vườn, trên người rơi không ít cánh hoa, nhìn cũng có vài phần quyến rũ, trong đầu rất khó chịu, sờ gương mặt tròn vo của mình một cái, càng không muốn nhìn Trần di nương.
"Nhị phu nhân, ta thấy ngươi mặt mày ủ dột đứng chỗ này một lúc lâu rồi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Trần di nương cười hì hì vẫy tay đi tới: "Nhị phu nhân nói cho ta một chút, xem xem ta có thể làm ngươi vui vẻ một chút không."
"Còn có thể có chuyện gì?" Lạc Nhị Phu nhân liếc mắt nhìn Trần di nương, khóe miệng cong lên một cái: "Ngươi là người phòng lớn, có thể nói ra lời cái làm ta vui vẻ ?" Một di nương, cũng vọng tưởng kết giao với nàng, nếu là người trong nhà, sao có thể để tùy đi khắp nơi ? Nhưng mà đang ở Lạc gia, giờ cũng không còn trật tự gì nữa, tôn ti lớn nhỏ cũng không còn, di nương cũng dám đi đến trước mặt chủ tử.
"Nhị phu nhân, ngươi sai rồi, ta đâu có coi như người phòng lớn?" Trần di nương đi về phía trước một bước, cười phá lệ quyến rũ: "Chẳng lẽ ta không nên là người của Nhị phu nhân?"
Lạc Nhị Phu nhân nhìn nụ cười kia của Trần di nương, đột nhiên ngộ ra cái gì, gật đầu một cái: "Cái gì người của ta người của nàng? Chúng ta không phải đều là người rảnh rỗi sao ? Đi một chút đi, chúng ta vừa nói chuyện đi."
----
Đẩy cửa sổ lăng hoa ra, cả vườn xanh biếc chật chội chen vào mắt, mang theo mùi thơm say lòng người. Trước cửa sổ có hai cái đầu chen chúc ở một nơi, nhìn chằm chằm ô vuông trên bàn cờ kia.
Bảo Trụ cầm quân đen, mạnh mẽ đánh xuống một chỗ trống, Gia Mậu cười một tiếng, lấy tay chỉ chỉ bàn cờ: "Giúp ta đánh tới đây."
Nha hoàn đứng bên cạnh vội vàng đưa tay, bỏ một quân trắng đến chỗ đó, Bảo Trụ sờ đầu một cái, la hoảng lên: "Ô kìa, không được không được, lúc nãy ta đánh nhầm một nước cờ!" Hắn thò tay lấy con cờ kia ra, lại bị Gia Mậu đưa tay tới ngăn lại: "Hồi cờ không phải quân tử!"
"Bây giờ ta còn chưa tới lúc làm quân tử !" Bảo Trụ cười hì hì lấy hai con cờ ra ngoài: "Ngươi muốn làm quân tử thì làm, vừa vặn để cho ta!"
Gia Mậu nhìn dáng vẻ vô lại của Bảo Trụ kia, cười một tiếng: "Không có cách nào nói với ngươi!"
"Đúng rồi đúng rồi, Gia Mậu, mấy ngày nay ta đều muốn đến, khi nào thì ngươi có sứa lực lớn như vậy ghìm chặt ngựa rồi hả? Rõ ràng ngươi căn bản đánh không lại ta!" Bảo Trụ đưa quả đấm ra quơ quơ: "Ta nghĩ ta cũng không khả năng siết lại con ngựa kia, thế nhưng ngươi lại ghìm chặt nó được!"
Gia Mậu cười nhạt: "Nếu ta không ghìm chặt, con ngựa kia sẽ đạp trúng Tương Nghi."
Nàng chỉ đứng cách ngựa mình mấy thước, một khắc kia, Gia Mậu cảm thấy trái tim của mình đã nhảy tới yết hầu, bất kể thế nào hắn cũng không thể để móng ngựa này đạp lên! Hắn liều chết cắn răng, dùng toàn bộ sức mạnh siết dây cương kia, chỉ hy vọng con ngựa có thể đứng lại.
Con ngựa đúng như hắn dự đoán mà đứng lại, nhưng lại nhấc móng lên, nhấc chân một cái, dựng thân, hắn lập tức bị ngựa quăng ra ngoài. Khi thân thể bay trên không trung hắn còn rất tỉnh táo, hình như còn thấy được hai đóa trâm hoa trên búi tóc Tương Nghi. Nàng bị người ôm lấy, lộn mấy vòng trên mặt đất, lúc này hắn mới cảm thấy đau rát trên bàn tay.
Bây giờ hồi tưởng lại chuyện hai ngày trước, Gia Mậu cảm thấy mình không làm sai, nếu làm lại một lần nữa, cho dù không có hộ vệ thân thủ nhanh nhẹn kia ôm lấy hắn, hắn cũng như cũ sẽ gắt gao ghìm chặt con ngựa kia.
Không thể thấy nàng bị thương, không thể.
Gia Mậu nhìn dáng vẻ nghi ngờ của Bảo Trụ bộ, vỗ nhẹ nhẹ hắn một chưởng: "Nếu có người sẽ bị ngựa của ngươi giẫm đạp bị thương, ngươi có ghìm chặt ngựa không? Có thể hay không? Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ làm như vậy, đúng không?"
Bảo Trụ nghĩ một chút, nhìn một đám người từ ngoài vườn đi tới, cười hắc hắc: "Nếu là trước đứng bên ngựa là đệ đệ muội muội của ta, còn có Tương Nghi, chắc chắn ta cũng sẽ dùng sức kéo ngựa, nhưng nếu là..." Hắn lải nhải miệng: "Nếu là bọn họ, vậy ta còn không nhất định sẽ làm như vậy."
Quản sự ma ma mang một đám người tới, đi phía trước là Bảo Thanh, phía sau nàng là hai người Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn, một đám nha hoàn bà tử theo thật sát, không dám chậm trễ chút nào.
"Gia Mậu ca ca, có khách đến thăm." Bảo Thanh đến bên bậc cửa, nha hoàn thiếp thân lấy tay bế nàng, vượt qua ngưỡng cửa kia, lúc này mới đi tới bên người Gia Mậu và Bảo Trụ: "Hai vị biểu huynh biểu tỷ Dương gia tới."
Lạc Tương Ngọc thật nhanh đi tới, bỏ tay nha hoàn chạy tới bên cạnh bàn, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đã có nước mắt yêu kiều: "Bảo Trụ biểu ca, nghe nói Dung Đại thiếu gia cưỡi ngựa bị thương?"
Bảo Trụ trố mắt nghẹn họng nhìn Lạc Tương Ngọc, thật không thể tin nàng lại có thể làm bộ làm tịch như vậy, chỉ là đứa bé năm tuổi, lại có bản lĩnh nói gió thành mưa, nháy mắt một cái, nước mắt lập tức rơi xuống. Nàng và Gia Mậu có quan hệ gì? Chỉ mới gặp một lần thôi, sao có thể nói rơi nước mắt là rơi nước mắt, quả thực đáng bội phục.


"Không có chuyện gì lớn, sao ngươi lại khóc thành dáng vẻ kia?" Bảo Trụ trầm mặt: "Nhanh lau nước mắt đi."
"Làm sao không có chuyện gì lớn?" Lạc Tương Ngọc ra sức chen đến bên cạnh bàn, như muốn lay Bảo Trụ: " Là do sao chổi kia ở trong Dương phủ, cho nên Dung Đại thiếu gia mới gặp xui xẻo! Người đi cùng nàng đều ngỏm, vừa mới sinh ra lập tức khắc chết mẫu thân nàng rồi, bây giờ lại tới khắc người bên cạnhi!"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Gia Mậu quát quát một tiếng, trong lòng giận dữ: "Ai nói Tương Nghi là sao chổi?"
Lạc Tương Ngọc lấy làm kinh hãi, lùi lại một bước, mở to hai mắt rụt rè nhìn Gia Mậu, ngập ngừng nói: "Trong phủ chúng ta đều gọi nàng là sao chổi..."
Lạc Tương Hồn chui qua, gật đầu liên tục: " Đúng vậy đúng vậy, mọt người trong phủ chúng ta đều gọi nàng là sao chổi! Nàng vốn là sao chổi mà, chẳng lẽ còn nói sai sao? Ở cùng một nơi với nàng, tất nhiên xui xẻo!"
"Các ngươi còn dám nói một câu!" Bảo Trụ nhảy cẩng lên, đỏ mặt tía tai, bà tử bên cạnh kéo hắn lại: "Tam thiếu gia, Lạc Nhị tiểu thư và Lạc Nhị thiếu gia là khách, dù sao ngươi cũng phải lễ nhượng bọn họ!"
Bảo Trụ hận hận nhìn hai người, thở phì phò ngồi xuống. Gia Mậu đưa tay, chỉ ra bên ngoài: "Cút."
Lạc Tương Ngọc trợn to hai mắt: "Dung Đại thiếu gia, chúng ta tới thăm bệnh."
"Cút!" Tay của Gia Mậu bóp quá chặt chẽ, một con cờ màu trắng bị hắn bóp giống như sắp trượt ra khỏi tay: "Ta không muốn nói thêm một lần!"
Trong lòng như bị đốt một đám lửa, hừng hực thiêu đốt, hóa ra cuộc sống của Tương Nghi ở nhà là như thế, dù là người làm cũng dám khi dễ nàng. Gương mặt Gia Mậu băng lãnh, không nhìn Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn, chẳng qua cầm con cờ nhìn bàn cờ: "Bảo Trụ, ngươi còn muốn đánh cờ không ? Hay chuẩn bị nhường ta một nước cờ ?"
Lúc này Bảo Trụ mới tỉnh hồn lại, cười quay mặt lại: "Hảo hảo hảo, để ta xem nên đánh chỗ nào tương đối khá."
Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn ngơ ngác đứng ở đó, hai người không biết làm sao, vừa nãy Lạc lão phu nhân dẫn bọn họ đến tiền đường thỉnh anh Dương lão phu nhân, rồi đưa bọn họ tới thăm Gia Mậu trước, vốn muốn để cho bọn họ thân cận với thiếu gia Dương gia và Dung gia, không nghĩ tới vừa mới nhìn thấy, đã đắc tội với Gia Mậu, muốn đuổi bọn họ đi.
"Dung Đại thiếu gia, ta sai rồi, ta sai rồi." Lạc Tương Ngọc không dám đi tới trước, chỉ có thể đứng một bên lau nước mắt: "Sau này ta không la nàng như vậy là được đúng không ?"
"Hừ, ngươi đừng dỗ người." Bảo Trụ trợn mắt nhìn nàng: "Người nào không biết ngươi ở nhà luôn khi dễ Tương Nghi?"
"Ta không có khi dễ nàng, thật sự không có." Lạc Tương Ngọc cẩn thận từng li từng tí dời một bước về phía trước: "Bây giờ nàng đi học, thời gian ở nhà ít, giờ cũng ở Dương phủ rồi, ta đi nơi nào khi dễ nàng?"
Gia Mậu quay mặt lại, hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Tương Ngọc: "Nếu để cho ta biết ngươi lại dám khi dễ Tương Nghi, nhất định không tha cho ngươi!"
Lạc Tương Ngọc thấy hắn hung thần ác sát, sớm đã không còn ôn nhuận như ngọc, bị hù dọa đứng ở nơi đó một cử động cũng không dám, chỉ có thể gật đầu liên tục: "Ta không dám, không dám." Nhìn thấy sắc mặt Gia Mậu hơi hòa hoãn lại, nàng mới cảm giác buông lỏng một chút: "Dung Đại thiếu gia, ngươi có thể dạy ta đánh cờ không ?"
Lạc Tương Hồn đưa tay kéo nàng: "Cờ này có gì hay mà học? Chúng ta đi ra ngoài bắt sâu chơi."
Lạc Tương Ngọc hất tay hắn một cái: "Ngươi đi, ta phải ở chỗ này nhìn Bảo Trụ ca ca và Dung Đại thiếu gia đánh cờ."
Hai người đánh cờ kia, ai cũng không để ý đến nàng, cầm con cờ nhìn bàn cờ, hoàn toàn xem nàng như không khí, Gia Mậu ngẩng đầu nhìn Bảo Trụ: "Bảo Trụ, chúng ta hạ cờ nhanh lên."
Bảo Trụ nhìn sang Lạc Tương Ngọc đã dời tới gần, hiểu ý gật đầu một cái, hai người kẹp con cờ ngươi tới ta đi, nghe như hí khúc Liên Hoa Lạc, bàn cờ vang từng đợt.
"Dung Đại thiếu gia, " Lạc Tương Ngọc đứng một lúc lâu, lúc này mới quên mất kinh sợ vừa nãy, nàng rụt rè ra tay, gõ một cái bên cạnh bàn cờ: "Ta có thể cũng gọi tên ngươi không, giống Lạc Tương Nghi... Không, giống Đại tỷ của ta vậy ?"
"Không được." Gia Mậu lạnh nhạt trả lời nàng một câu: "Ngươi là ngươi, Tương Nghi là Tương Nghi, làm sao có thể giống nhau?"
Lạc Tương Ngọc bĩu môi, vành mắt đỏ lên, lại không dám nói nhiều nữa, chỉ có thể đứng một bên, nhìn Gia Mậu và Bảo Trụ hạ cờ, trong lòng âm thầm tăng một tầng thống hận với Tương Nghi, nếu không phải nàng, Dung Đại thiếu gia nhất định sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng con cờ rơi trên bàn cờ, phảng phất như mưa thu ào ào rơi trên cửa sổ, liên tục rung động.

back top