Chương 90: Cuối cùng cũng đắc thủ
Tiếng pháo đùng đùng vang lên, một nhóm Chiêu Hồn Phiên màu trắng lay động phía trước, đi phía sau Chiêu Hồn Phiên là Lạc Đại lão gia và Lạc Tương Hồn, hai người đều là một thân đồ trắng, trên đầu còn cột một vòng dây màu trắng.
Lạc Tam phu nhân đứng ở cửa, nhìn đội ngũ đưa tang từ từ đi xa, trong lòng hết sức vui vẻ, chung quy hôm nay cũng được coi là cơ hội để đi chủ viện lấy bạc, chỉ là vì không để cho Lạc Nhị phu nhân lòng sinh nghi, tối hôm qua nàng và Lạc Tam lão gia thương lượng rồi, nàng lôi kéo Lạc Nhị Phu nhân nói chuyện, hắn thì dẫn người đi chủ viện lấy bạc.
"Nhị tẩu, chúng ta đi bên chỗ cháu gái Tương Nghi ngồi đi." Lạc Tam phu nhân nôn nóng kéo tay của Lạc Nhị Phu nhân: "Trong phủ này cuối cùng cũng thanh tịnh."
Lạc Nhị Phu nhân gật đầu một cái: "Có thể không phải?"
Tam đệ muội này đúng là sẽ gió chiều nào theo chiều nấy, giờ Tương Nghi là người có tiền nhất trong phủ, tự nhiên phải đi nịnh nọt nàng nhiều chút. Lạc Nhị Phu nhân nhìn Lạc Tam phu nhân bên người một cái, trong lòng than thở, suy nghĩ Tam đệ muội thật lanh lẹ, lập tức biết gió sẽ thổi hướng nào.
Tương Nghi ngồi trong phòng viết chữ, đã nhiều ngày nàng không đi Tộc Học, Lạc Đại phu nhân qua đời, dù thế nào nàng cũng phải giả vờ giả vịt, tránh cho người khác ở sau lưng nàng nhàn thoại. Chẳng qua sáng sớm hôm nay phải đưa quan tài Lạc Đại phu nhân, Tương Nghi kiên quyết không đi, dù Lạc Đại lão gia mắng nàng thế nào, nàng cũng không đi.
Thù hận của Lạc Đại phu nhân với nàng, một lời khó nói hết, bây giờ nàng không có lòng tốt kia mà đi đưa.
Lạc Tương Hồn tội nghiệp nhìn nàng: "Đại tỷ, tỷ đi một chút đi."
Tương Nghi nhìn hắn, lắc đầu một cái: "Không, ta không thể đi, xưa nay mẫu thân của ngươi không thích ta, nếu biết ta lại đi tống táng nàng, chắc chắn sẽ không an tâm."
Lạc Tương Hồn nháy nháy mắt, suy nghĩ lời nói của Tương Nghi một chút, giống như cũng có mấy phần đạo lý, hắn cũng không khăng khăng nữa, khóc sướt mướt bưng cái chậu đi ra ngoài. Tương Nghi nhìn bóng lưng Lạc Tương Hồn, khẽ thở dài một hơi, đối với biến chuyển mấy ngày nay của Lạc Tương Hồn, quả thực làm nàng không thể tin được. Hắn bỗng nhiên biến thành một đứa trẻ cô độc, thầm nghĩ lệ thuộc vào đến hắn, dáng vẻ kiêu căng phách lối trước kia hoàn toàn biến mất.
Nhưng mình không cần quá để ý hắn, hắn còn có nhà Ngoại Tổ hắn mà, ngay tại Nghiễm Lăng, gia cảnh rất tốt, chắc chắn sẽ không mặc lệ hắn. Cuộc sống của mình thảm Quá hắn rất nhiều, ông ngoại và cậu ở Hoa Dương, có ai lợi hại như Cao triệu phố Đông Nghiễm Lăng? Huống chi nàng nhìn Cao lão phu nhân bảo Chu tri phủ viết bản án, rõ rang có ý nghĩ muốn tính toán thay cháu ngoại.
Đồ cưới Lạc Đại phu nhân rơi vào trong tay Lạc Đại lão gia, nhất định là dùng bánh bao thịt nuôi chó, đừng mơ tưởng lại nhả ra, đến lúc đó còn không biết có bao nhiêu sẽ dùng trên người Lạc Tương Hồn. Giờ Cao gia cầm đồ cưới về, thứ nhất là bảo quản thay Lạc Tương Hồn, lại nói cũng để cho Lạc Đại lão gia có chỗ kiêng kỵ, không thể để cho người vợ thứ ba ngược đãi Lạc Tương Hồn.
Cao gia đối với cháu ngoại của mình, cũng coi là quan tâm đầy đủ rồi, cho nên mình cũng không cần thiết lo lắng thay Lạc Tương Hồn, giờ chuyện quan trọng nhất, là suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi Lạc gia. Tương Nghi dừng bút, nhìn một hàng chữ viết xinh đẹp trên giấy, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
"Nhị phu nhân, tam phu nhân." Liên Kiều cười ở cửa kêu một câu, Tương Nghi ngẩng đầu lên nhìn, Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân mặc xiêm y màu trắng đứng ở cửa, hai người đều có khuôn mặt tròn, giống như tỷ muội.
"Sao hai vị thẩm nương lại đến nơi này của ta rồi?" Tương Nghi cười đứng dậy nghênh đón: "Mấy ngày nay, hai vị thẩm nương cực khổ."
"Khổ cực thì không có, chỉ là buổi tối không ngủ được, bên lỗ tai luôn là tiếng vang xao xao đả đả." Lạc Nhị Phu nhân vẫn cay nghiệt như cũ: "Ai, sao lại không vượt qua nửa tháng bảy, đi bên kia cũng thật là vừa nóng vừa náo."
Lạc Tam phu nhân vội vàng chặn lại lời của nàng: "Nhị tẩu, người chết nhập thổ vi an, đừng nói những lời có không có này."
Trong lòng Tương Nghi âm thầm than thở, nếu so sánh lại, Tam thẩm nương tốt Quá Nhị thẩm nương phải nhiều, ít nhất không đến mức không có đầu óc như vậy. Lạc Đại phu nhân đã chết, cần gì phải lấy roi đánh thi thể nàng, như vậy có thể có ích lợi gì? Nàng dời một chút vào trong phòng: "Hai vị thẩm nương mau mau ngồi, chẳng qua là chỗ Tương Nghi đơn sơ, chỉ sợ thẩm nương ngồi không thoải mái."
"Làm sao lại đơn sơ chứ ? Chỗ này của ngươi bây giờ hẳn là chỗ thoải mái nhất Lạc Phủ." Lạc Nhị Phu nhân cười híp mắt, nhìn khắp nơi một chút, thấy ngọn đèn lưu ly tú cầu treo ở mép giường kia: "Đèn lưu ly tú cầu kia, nghe nói tới năm mươi lượng bạc lận đó."
Tương Nghi cười nhẹ: "Đó chỉ là đồ chơi nhỏ người ta đưa thôi, chẳng lẽ thẩm nương cũng để mắt sao ?"
"Vậy cũng phải xem người đưa mới được!" Lạc Nhị Phu nhân thở dài: "Ngươi nhìn đám con của ta, không có ai tặng đồ, con người này quả nhiên phải xinh đẹp mới được người thích."
Tương Nghi nghe lời này càng không giống, cúi đầu, chỉ lẳng lặng nhìn giày thêu của mình.
Lạc Tam phu nhân nhìn dáng vẻ kia, rất sợ Lạc Nhị Phu nhân không biết nói chuyện đắc tội Tương Nghi, nhanh chóng giảng hòa: "Cháu gái Tương Quần sinh mỹ mạo như vậy, ngươi còn chê nàng? Ta thấy ước chừng phải thắng Nhị tẩu mấy phần."
"Nàng rất giống ta lúc còn trẻ." Lạc Nhị Phu nhân toét miệng cười, giống như một con ếch lẩm bẩm nói.
Liên Kiều đưa nước trà lên: "Hai vị phu nhân nếm thử lá trà nơi này của chúng ta, cũng biết Cô Nương chúng ta sống qua ngày thế nào. Nếu nói người có tiền trong phủ này, người đầu tiên là Nhị phu nhân rồi! Nghe nói bạc ép rương cũng không ít!" Thấy Lạc Nhị Phu nhân làm hại Cô Nương mình, trong lòng Liên Kiều không cam lòng, dứt khoát thốt ra lời ngăn nàng, Lạc Nhị Phu nhân giận đến mặt đỏ lên.
"Liên Kiều, qua đứng bên cạnh, không nói lời nào không có ai nói ngươi câm." Tương Nghi cười nhìn Liên Kiều một cái, lải nhải với nàng, Liên Kiều hiểu ý, õng ẹo người vung tay đi ra ngoài: "Không phải ra nói thật sao? Trong phủ này ai có thể so với Nhị phu nhân?"
Lạc Nhị Phu nhân bị Liên Kiều soi mói gốc gác, trong lòng vô cùng không thoải mái, ngồi ở đó cầm chung trà uống một hớp, chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy lá trà kia màu sắc cũ kỹ, mấy lá cây thật là lớn lơ lửng trên nước trà, còn có mấy lá trà lung lay chìm từ trên xuống dưới.
"Tương Nghi cháu gái, thường ngày ngươi uống trà này?" Lạc Nhị Phu nhân cầm chung trà cho Tương Nghi nhìn: "Nha hoàn kia của ngươi, sao lại pha cho ta loại trà này."
Tương Nghi nhìn ly trà kia một cái, biết Liên Kiều cố ý động tay động chân, nhưng nàng cũng không thể nói toạc, chỉ có thể gật đầu: "Thường ngày ta uống đúng là loại này." Trà này nhất định là lấy từ trong phòng người làm ra, ngày thường trà mình uống, tinh tế Quá cái này rất nhiều, nha hoàn Liên Kiều này thật là lợi hại, lại dung thứ này chiêu đãi hai vị thẩm nương.
"Ai, Tương Nghi cháu gái sống thật không như ý." Lạc Tam phu nhân than thở nói: "Quay về ta để cho nha hoàn đưa một hộp trà ngon tới, sau này có chuyện gì khó xử, tới chỗ Tam thẩm nương."
Hôm nay là thế nào ? Chẳng qua là Tương Nghi buồn bực, vì sao Lạc Tam phu nhân bỗng nhiên hào phóng như vậy?
Lạc Tam phu nhân và Lạc Nhị Phu nhân bảy kéo tám kéo nói vài lời, ngồi chừng nửa canh giờ, lúc này mới hài lòng cáo từ ra ngoài, Liên Kiều từ bên ngoài đi vào dọn chung trà, cúi đầu nhìn một cái, hì hì cười một tiếng: "Loại trà này, thiệt thòi hai vị phu nhân cũng uống xuống được."
Phương tẩu cười một tiếng: "Còn không phải tốn nước miếng nói chuyện, dù sao cũng phải bổ sung nước một chút."
Tương Nghi cầm khăn nói: "Tần ma ma, Phương tẩu, sao ta thấy hai vị thẩm nương tới thì hơi sợ hết hồn hết vía, chỉ sợ các nàng không có chuyện gì tốt."
"Bây giờ người có tiền nhất trong phủ này, cũng coi là cô nương, các nàng tới đây cũng là nhân chi thường tình." Phương tẩu vừa giúp Liên Kiều thu dọn đồ đạc, vừa thản nhiên nói: "Các nàng tới cọ lợi ích, cô nương quản tốt bạc và cửa hàng của mình là được. Tiện nghi nhỏ hai ba lượng bạc, chiếm đi thì thôi, trên mấy chục trăm lượng, vậy thì đừng mơ tưởng."
"Phương tẩu, ngươi cũng quá rộng rãi rồi." Liên Kiều không chịu lắc đầu: "Ta nói, hai ba đồng tiền thì cho các nàng cọ xát đi, trên mười văn cũng không đồng ý."
Tương Nghi nghe Liên Kiều nói thì cười: "Sao lại hẹp hòi như vậy rồi, như người chưa từng thấy tiền vậy! Ngươi yên tâm, đồ của ta sẽ cầm chặt, không cho các nàng chiếm tiện nghi."
Lạc Tam phu nhân về viện mình, Lạc Tam lão gia đang ở cửa nhìn, thấy nàng đạp cửa đi vào, vội vàng lôi nàng vào nội thất, đóng cửa một cái, tay run lên: "Cầm, lấy được rồi!"
Nghe được câu này, Lạc Tam phu nhân vui vẻ đến mặt đều là ý cười: "Lấy được rồi? Có bao nhiêu bạc?"
Lạc Tam lão gia móc từ trong túi tay áo ra mấy tấm ngân phiếu, Lạc Tam phu nhân cuống quít đoạt vào trong tay, liếc hắn một cái: "Ngươi làm sao vậy ? Tùy tùy tiện tiện chứa trong túi tay áo, cũng không rơi mất!"
"Không rơi, không rơi, ta một mực lấy tay siết tay áo." Lạc Tam lão gia cuống quit đến gần: "Trong cơ quan ngầm kia lại có năm vạn lượng bạc!"
"Cái gì? Năm vạn ?" Lạc Tam phu nhân cầm ngân phiếu nhìn nhìn, thật sự chỉ có năm vạn, nàng hơi hơi thất vọng: "Sao chỉ năm vạn lượng bạc!"
Lạc Tam lão gia cười nói: "Năm vạn lượng bạc rất nhiều."
"Ngươi thì biết cái gì!" Lạc Tam phu nhân cầm ngân phiếu, cầm trong tay xiết thật chặt: "Mẫu thân lo việc nhà nhiều năm như vậy, sao chỉ có năm vạn lượng ngân phiếu! Chắc chắn tất cả đều tiêu xài cho đại ca thăng quan! Hừ, ngay cả Đại điệt nữ kia cũng có chín vạn lượng bạc rồi, người một nhà chúng ta mới có năm vạn, cũng quá keo kiệt!"
"Chiết mảnh nhỏ dùng, cũng đủ rồi." Ngược lại Lạc Tam lão gia rất biết đủ: "Ra ngoài mua hai cửa hàng, chúng ta từ từ thu tiền thuê, cũng đủ chi phí sinh hoạt trong nhà rồi."
Hôm qua Lạc lão phu nhân chờ Lạc Tam phu nhân đi rồi, đặc biệt dặn dò hắn, trong cơ quan ngầm có ba tấm khế đết, chắc chắn phải nắm chặt trong tay mình, đừng thành thật cho vợ mình nắm hết. Lạc Tam lão gia vốn chuyện gì cũng nghe Lạc Tam phu nhân, lần này được Lạc lão phu nhân dặn dò, nhẫn tâm, giấu ba cửa hàng kia xuống.
Đến lúc đó vạn nhất muốn dùng bạc, vợ mình không chịu ra, mình còn có ba cửa hàng kia. Chờ sau khi con gái lớn lên, cầm một cửa hàng cho nàng làm đồ cưới, cũng coi là một tấm lòng thành làm cha của hắn.
Còn có hai cửa hàng, nhìn xem sau này nên xử lý thế nào.
Lạc Tam lão gia lần đầu tiên không đối với Lạc Tam phu nhân nói gì nghe nấy, trong lòng hơi hoảng, cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói chuyện với nàng, sợ bị nhìn ra sơ hở. Toàn bộ tâm tư Lạc Tam phu nhân đều trên năm vạn lượng bạc kia, căn bản không chú ý, trề môi nói khẽ đi tới bên hộp trang điểm, mở cơ quan ngầm bên trong ra, bỏ ngân phiếu vào.
Tiếng pháo đùng đùng vang lên, một nhóm Chiêu Hồn Phiên màu trắng lay động phía trước, đi phía sau Chiêu Hồn Phiên là Lạc Đại lão gia và Lạc Tương Hồn, hai người đều là một thân đồ trắng, trên đầu còn cột một vòng dây màu trắng.
Lạc Tam phu nhân đứng ở cửa, nhìn đội ngũ đưa tang từ từ đi xa, trong lòng hết sức vui vẻ, chung quy hôm nay cũng được coi là cơ hội để đi chủ viện lấy bạc, chỉ là vì không để cho Lạc Nhị phu nhân lòng sinh nghi, tối hôm qua nàng và Lạc Tam lão gia thương lượng rồi, nàng lôi kéo Lạc Nhị Phu nhân nói chuyện, hắn thì dẫn người đi chủ viện lấy bạc.
"Nhị tẩu, chúng ta đi bên chỗ cháu gái Tương Nghi ngồi đi." Lạc Tam phu nhân nôn nóng kéo tay của Lạc Nhị Phu nhân: "Trong phủ này cuối cùng cũng thanh tịnh."
Lạc Nhị Phu nhân gật đầu một cái: "Có thể không phải?"
Tam đệ muội này đúng là sẽ gió chiều nào theo chiều nấy, giờ Tương Nghi là người có tiền nhất trong phủ, tự nhiên phải đi nịnh nọt nàng nhiều chút. Lạc Nhị Phu nhân nhìn Lạc Tam phu nhân bên người một cái, trong lòng than thở, suy nghĩ Tam đệ muội thật lanh lẹ, lập tức biết gió sẽ thổi hướng nào.
Tương Nghi ngồi trong phòng viết chữ, đã nhiều ngày nàng không đi Tộc Học, Lạc Đại phu nhân qua đời, dù thế nào nàng cũng phải giả vờ giả vịt, tránh cho người khác ở sau lưng nàng nhàn thoại. Chẳng qua sáng sớm hôm nay phải đưa quan tài Lạc Đại phu nhân, Tương Nghi kiên quyết không đi, dù Lạc Đại lão gia mắng nàng thế nào, nàng cũng không đi.
Thù hận của Lạc Đại phu nhân với nàng, một lời khó nói hết, bây giờ nàng không có lòng tốt kia mà đi đưa.
Lạc Tương Hồn tội nghiệp nhìn nàng: "Đại tỷ, tỷ đi một chút đi."
Tương Nghi nhìn hắn, lắc đầu một cái: "Không, ta không thể đi, xưa nay mẫu thân của ngươi không thích ta, nếu biết ta lại đi tống táng nàng, chắc chắn sẽ không an tâm."
Lạc Tương Hồn nháy nháy mắt, suy nghĩ lời nói của Tương Nghi một chút, giống như cũng có mấy phần đạo lý, hắn cũng không khăng khăng nữa, khóc sướt mướt bưng cái chậu đi ra ngoài. Tương Nghi nhìn bóng lưng Lạc Tương Hồn, khẽ thở dài một hơi, đối với biến chuyển mấy ngày nay của Lạc Tương Hồn, quả thực làm nàng không thể tin được. Hắn bỗng nhiên biến thành một đứa trẻ cô độc, thầm nghĩ lệ thuộc vào đến hắn, dáng vẻ kiêu căng phách lối trước kia hoàn toàn biến mất.
Nhưng mình không cần quá để ý hắn, hắn còn có nhà Ngoại Tổ hắn mà, ngay tại Nghiễm Lăng, gia cảnh rất tốt, chắc chắn sẽ không mặc lệ hắn. Cuộc sống của mình thảm Quá hắn rất nhiều, ông ngoại và cậu ở Hoa Dương, có ai lợi hại như Cao triệu phố Đông Nghiễm Lăng? Huống chi nàng nhìn Cao lão phu nhân bảo Chu tri phủ viết bản án, rõ rang có ý nghĩ muốn tính toán thay cháu ngoại.
Đồ cưới Lạc Đại phu nhân rơi vào trong tay Lạc Đại lão gia, nhất định là dùng bánh bao thịt nuôi chó, đừng mơ tưởng lại nhả ra, đến lúc đó còn không biết có bao nhiêu sẽ dùng trên người Lạc Tương Hồn. Giờ Cao gia cầm đồ cưới về, thứ nhất là bảo quản thay Lạc Tương Hồn, lại nói cũng để cho Lạc Đại lão gia có chỗ kiêng kỵ, không thể để cho người vợ thứ ba ngược đãi Lạc Tương Hồn.
Cao gia đối với cháu ngoại của mình, cũng coi là quan tâm đầy đủ rồi, cho nên mình cũng không cần thiết lo lắng thay Lạc Tương Hồn, giờ chuyện quan trọng nhất, là suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi Lạc gia. Tương Nghi dừng bút, nhìn một hàng chữ viết xinh đẹp trên giấy, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
"Nhị phu nhân, tam phu nhân." Liên Kiều cười ở cửa kêu một câu, Tương Nghi ngẩng đầu lên nhìn, Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân mặc xiêm y màu trắng đứng ở cửa, hai người đều có khuôn mặt tròn, giống như tỷ muội.
"Sao hai vị thẩm nương lại đến nơi này của ta rồi?" Tương Nghi cười đứng dậy nghênh đón: "Mấy ngày nay, hai vị thẩm nương cực khổ."
"Khổ cực thì không có, chỉ là buổi tối không ngủ được, bên lỗ tai luôn là tiếng vang xao xao đả đả." Lạc Nhị Phu nhân vẫn cay nghiệt như cũ: "Ai, sao lại không vượt qua nửa tháng bảy, đi bên kia cũng thật là vừa nóng vừa náo."
Lạc Tam phu nhân vội vàng chặn lại lời của nàng: "Nhị tẩu, người chết nhập thổ vi an, đừng nói những lời có không có này."
Trong lòng Tương Nghi âm thầm than thở, nếu so sánh lại, Tam thẩm nương tốt Quá Nhị thẩm nương phải nhiều, ít nhất không đến mức không có đầu óc như vậy. Lạc Đại phu nhân đã chết, cần gì phải lấy roi đánh thi thể nàng, như vậy có thể có ích lợi gì? Nàng dời một chút vào trong phòng: "Hai vị thẩm nương mau mau ngồi, chẳng qua là chỗ Tương Nghi đơn sơ, chỉ sợ thẩm nương ngồi không thoải mái."
"Làm sao lại đơn sơ chứ ? Chỗ này của ngươi bây giờ hẳn là chỗ thoải mái nhất Lạc Phủ." Lạc Nhị Phu nhân cười híp mắt, nhìn khắp nơi một chút, thấy ngọn đèn lưu ly tú cầu treo ở mép giường kia: "Đèn lưu ly tú cầu kia, nghe nói tới năm mươi lượng bạc lận đó."
Tương Nghi cười nhẹ: "Đó chỉ là đồ chơi nhỏ người ta đưa thôi, chẳng lẽ thẩm nương cũng để mắt sao ?"
"Vậy cũng phải xem người đưa mới được!" Lạc Nhị Phu nhân thở dài: "Ngươi nhìn đám con của ta, không có ai tặng đồ, con người này quả nhiên phải xinh đẹp mới được người thích."
Tương Nghi nghe lời này càng không giống, cúi đầu, chỉ lẳng lặng nhìn giày thêu của mình.
Lạc Tam phu nhân nhìn dáng vẻ kia, rất sợ Lạc Nhị Phu nhân không biết nói chuyện đắc tội Tương Nghi, nhanh chóng giảng hòa: "Cháu gái Tương Quần sinh mỹ mạo như vậy, ngươi còn chê nàng? Ta thấy ước chừng phải thắng Nhị tẩu mấy phần."
"Nàng rất giống ta lúc còn trẻ." Lạc Nhị Phu nhân toét miệng cười, giống như một con ếch lẩm bẩm nói.
Liên Kiều đưa nước trà lên: "Hai vị phu nhân nếm thử lá trà nơi này của chúng ta, cũng biết Cô Nương chúng ta sống qua ngày thế nào. Nếu nói người có tiền trong phủ này, người đầu tiên là Nhị phu nhân rồi! Nghe nói bạc ép rương cũng không ít!" Thấy Lạc Nhị Phu nhân làm hại Cô Nương mình, trong lòng Liên Kiều không cam lòng, dứt khoát thốt ra lời ngăn nàng, Lạc Nhị Phu nhân giận đến mặt đỏ lên.
"Liên Kiều, qua đứng bên cạnh, không nói lời nào không có ai nói ngươi câm." Tương Nghi cười nhìn Liên Kiều một cái, lải nhải với nàng, Liên Kiều hiểu ý, õng ẹo người vung tay đi ra ngoài: "Không phải ra nói thật sao? Trong phủ này ai có thể so với Nhị phu nhân?"
Lạc Nhị Phu nhân bị Liên Kiều soi mói gốc gác, trong lòng vô cùng không thoải mái, ngồi ở đó cầm chung trà uống một hớp, chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy lá trà kia màu sắc cũ kỹ, mấy lá cây thật là lớn lơ lửng trên nước trà, còn có mấy lá trà lung lay chìm từ trên xuống dưới.
"Tương Nghi cháu gái, thường ngày ngươi uống trà này?" Lạc Nhị Phu nhân cầm chung trà cho Tương Nghi nhìn: "Nha hoàn kia của ngươi, sao lại pha cho ta loại trà này."
Tương Nghi nhìn ly trà kia một cái, biết Liên Kiều cố ý động tay động chân, nhưng nàng cũng không thể nói toạc, chỉ có thể gật đầu: "Thường ngày ta uống đúng là loại này." Trà này nhất định là lấy từ trong phòng người làm ra, ngày thường trà mình uống, tinh tế Quá cái này rất nhiều, nha hoàn Liên Kiều này thật là lợi hại, lại dung thứ này chiêu đãi hai vị thẩm nương.
"Ai, Tương Nghi cháu gái sống thật không như ý." Lạc Tam phu nhân than thở nói: "Quay về ta để cho nha hoàn đưa một hộp trà ngon tới, sau này có chuyện gì khó xử, tới chỗ Tam thẩm nương."
Hôm nay là thế nào ? Chẳng qua là Tương Nghi buồn bực, vì sao Lạc Tam phu nhân bỗng nhiên hào phóng như vậy?
Lạc Tam phu nhân và Lạc Nhị Phu nhân bảy kéo tám kéo nói vài lời, ngồi chừng nửa canh giờ, lúc này mới hài lòng cáo từ ra ngoài, Liên Kiều từ bên ngoài đi vào dọn chung trà, cúi đầu nhìn một cái, hì hì cười một tiếng: "Loại trà này, thiệt thòi hai vị phu nhân cũng uống xuống được."
Phương tẩu cười một tiếng: "Còn không phải tốn nước miếng nói chuyện, dù sao cũng phải bổ sung nước một chút."
Tương Nghi cầm khăn nói: "Tần ma ma, Phương tẩu, sao ta thấy hai vị thẩm nương tới thì hơi sợ hết hồn hết vía, chỉ sợ các nàng không có chuyện gì tốt."
"Bây giờ người có tiền nhất trong phủ này, cũng coi là cô nương, các nàng tới đây cũng là nhân chi thường tình." Phương tẩu vừa giúp Liên Kiều thu dọn đồ đạc, vừa thản nhiên nói: "Các nàng tới cọ lợi ích, cô nương quản tốt bạc và cửa hàng của mình là được. Tiện nghi nhỏ hai ba lượng bạc, chiếm đi thì thôi, trên mấy chục trăm lượng, vậy thì đừng mơ tưởng."
"Phương tẩu, ngươi cũng quá rộng rãi rồi." Liên Kiều không chịu lắc đầu: "Ta nói, hai ba đồng tiền thì cho các nàng cọ xát đi, trên mười văn cũng không đồng ý."
Tương Nghi nghe Liên Kiều nói thì cười: "Sao lại hẹp hòi như vậy rồi, như người chưa từng thấy tiền vậy! Ngươi yên tâm, đồ của ta sẽ cầm chặt, không cho các nàng chiếm tiện nghi."
Lạc Tam phu nhân về viện mình, Lạc Tam lão gia đang ở cửa nhìn, thấy nàng đạp cửa đi vào, vội vàng lôi nàng vào nội thất, đóng cửa một cái, tay run lên: "Cầm, lấy được rồi!"
Nghe được câu này, Lạc Tam phu nhân vui vẻ đến mặt đều là ý cười: "Lấy được rồi? Có bao nhiêu bạc?"
Lạc Tam lão gia móc từ trong túi tay áo ra mấy tấm ngân phiếu, Lạc Tam phu nhân cuống quít đoạt vào trong tay, liếc hắn một cái: "Ngươi làm sao vậy ? Tùy tùy tiện tiện chứa trong túi tay áo, cũng không rơi mất!"
"Không rơi, không rơi, ta một mực lấy tay siết tay áo." Lạc Tam lão gia cuống quit đến gần: "Trong cơ quan ngầm kia lại có năm vạn lượng bạc!"
"Cái gì? Năm vạn ?" Lạc Tam phu nhân cầm ngân phiếu nhìn nhìn, thật sự chỉ có năm vạn, nàng hơi hơi thất vọng: "Sao chỉ năm vạn lượng bạc!"
Lạc Tam lão gia cười nói: "Năm vạn lượng bạc rất nhiều."
"Ngươi thì biết cái gì!" Lạc Tam phu nhân cầm ngân phiếu, cầm trong tay xiết thật chặt: "Mẫu thân lo việc nhà nhiều năm như vậy, sao chỉ có năm vạn lượng ngân phiếu! Chắc chắn tất cả đều tiêu xài cho đại ca thăng quan! Hừ, ngay cả Đại điệt nữ kia cũng có chín vạn lượng bạc rồi, người một nhà chúng ta mới có năm vạn, cũng quá keo kiệt!"
"Chiết mảnh nhỏ dùng, cũng đủ rồi." Ngược lại Lạc Tam lão gia rất biết đủ: "Ra ngoài mua hai cửa hàng, chúng ta từ từ thu tiền thuê, cũng đủ chi phí sinh hoạt trong nhà rồi."
Hôm qua Lạc lão phu nhân chờ Lạc Tam phu nhân đi rồi, đặc biệt dặn dò hắn, trong cơ quan ngầm có ba tấm khế đết, chắc chắn phải nắm chặt trong tay mình, đừng thành thật cho vợ mình nắm hết. Lạc Tam lão gia vốn chuyện gì cũng nghe Lạc Tam phu nhân, lần này được Lạc lão phu nhân dặn dò, nhẫn tâm, giấu ba cửa hàng kia xuống.
Đến lúc đó vạn nhất muốn dùng bạc, vợ mình không chịu ra, mình còn có ba cửa hàng kia. Chờ sau khi con gái lớn lên, cầm một cửa hàng cho nàng làm đồ cưới, cũng coi là một tấm lòng thành làm cha của hắn.
Còn có hai cửa hàng, nhìn xem sau này nên xử lý thế nào.
Lạc Tam lão gia lần đầu tiên không đối với Lạc Tam phu nhân nói gì nghe nấy, trong lòng hơi hoảng, cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói chuyện với nàng, sợ bị nhìn ra sơ hở. Toàn bộ tâm tư Lạc Tam phu nhân đều trên năm vạn lượng bạc kia, căn bản không chú ý, trề môi nói khẽ đi tới bên hộp trang điểm, mở cơ quan ngầm bên trong ra, bỏ ngân phiếu vào.