Lê Nguyệt Xuyên nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp, thâm thúy: “Nếu Quận chúa đã lên tiếng thì còn không mau đưa Triệu cô nương về phòng đi.”
“Vâng.” Hạ nhân lại một lần nữa tiến lên.
“Không cần các ngươi đưa, ta tự biết đường về phòng.” Triệu Tư Lâm cười nhạo một tiếng rồi xoay người đi thẳng.
Mãi tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô đâu nữa, Lê Nguyệt Xuyên mới lạnh nhạt nhận lỗi với Diệp Tử: “Là do ta không quản giáo người trong phủ cẩn thận, đã làm mạo phạm tới Quận chúa.”
Diệp Tử rũ mắt, ngón tay có chút bối rối vân vê góc áo: “Không có gì.”
Cô ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn Lê Nguyệt Xuyên một cái rồi lại cúi đầu xuống: “Triệu cô nương là nha hoàn thông (1)… thông phòng của Hầu gia sao?”
(1) Còn gọi là hầu ngủ, những nha hoàn này có chút tư sắc có thể ngủ ở gian ngoài phòng của đàn ông, khi nào các ông có nhu cầu thì xử luôn, nếu được sủng ái hoặc có con thì thường được nhấc lên làm thiếp.
Lê Nguyệt Xuyên sửng sốt, Liễu Nguyên ở phía sau hắn đột nhiên bật cười.
Diệp Tử hơi rụt người lùi về phía sau một bước, có chút nghi hoặc nhìn Liễu Nguyên, tỏ ra không hiểu vì sao hắn lại cười vui vẻ như thế: “Vị công tử này là…?”
Liễu Nguyên ngừng cười, mở quạt: “Tại hạ Liễu Nguyên, xem như là bằng hữu (2) của Vũ Hiếu Hậu.”
(2) Bạn bè
“Thì ra là thế.” Bị hắn chen ngang như vậy, Diệp Tử thật sự không còn dũng khí nhắc tới vấn đề vừa rồi nữa, gò má lại nhuộm một tầng đỏ nhạt.
Cuối cùng Lê Nguyệt Xuyên vẫn mở miệng, mặt không cảm xúc gì, nói: “Quận chúa hiểu nhầm rồi, Triệu cô nương có chút hiểu biết về y thuật, cho nên mới ở lại phủ để điều trị cho chân ta thôi. Hy vọng Quận chúa đừng suy đoán lung tung, hủy hoại danh dự của Triệu cô nương.”
Lời nói này có vài phần ý tứ chỉ trích.
Sắc mặt Diệp Tử trắng bệch: “Là ta thất lễ rồi.”
“Thân thể của Tử Quận chúa còn chưa khỏi hẳn, ngài nên ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Vốn là đã chuẩn bị về phòng rồi.” Diệp Tử cười khẽ một tiếng, giọng nói lại mất tự nhiên, lộ ra chút oan ức,để cho Thiên Lăng dìu đi mất.
Liễu Nguyên vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô một lúc, trên mặt đầy ý cười: “Nguyệt Xuyên, huynh thấy cuộc trò chuyện vừa rồi giữa vị Tử Quận chúa này với Triệu cô nương kia chưa? Quận chúa nói mình từ hôn không phải như chúng ta tưởng tượng. Ngược lại ta hơi có chút ngạc nhiên, không phải như chúng ta nghĩ sẽ là thế nào?”
Lê Nguyệt Xuyên đương nhiên nghe thấy, khi nãy nghe được câu nói kia, trong lòng hắn khẽ gợn sóng, nhưng rất nhanh lại bình thản như nước: “Việc đã tới nước này, có nói gì thì cũng đã sớm vô dụng.”
Liễu Nguyên nghe không hiểu lời này của hắn: “Xem cách vừa rồi Quận chúa hỏi về vấn đề kia, ta dám khẳng định, vị Quận chúa này nhất định là thích huynh. Nếu không sao câu nào cũng sực mùi dấm chua (3) thế được.”
(3) Ý nói ghen tuông
“Người đâu, đưa Liễu công tử về thanh lâu để cho hắn tiếp tục làm chuyện tốt của mình, tiện thể đưa cho hắn một bình rượu xem như là tạ tội.”
Liễu Nguyên không nhịn được cười lớn hai tiếng: “Nguyệt Xuyên sao lại dễ nổi cáu như vậy chứ? Đối với hai vị cô nương vừa rồi, khác huynh ta lại khá có cảm tình với Tử Quận chúa. Huynh nói xem, ta có phù hợp với kỳ vọng phu quân tương lai của Quận chúa không đây. Ngược lại các ngươi đã từ hôn rồi, chi bằng ta theo đuổi một phen, thế nào?”
“Tùy ngươi, không liên quan tới ta.” Hắn lăn bánh xe, quay người lại, cũng không thèm liếc Liễu Nguyên một cái.
Liễu Nguyên cười lớn bước đi, Lê Nguyệt Xuyên vô thức nắm chặt tay, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mấy ngày này Diệp Tử có chút rầu rĩ, Diệp Cao Phong tới thăm cô mấy lần, trong lời nói có ý hy vọng cô ở lại hầu phủ thêm mấy ngày, cô cũng không có ý phản đối. Thiên Lăng cẩn thận quan sát sắc mặt cô, lại nhớ tới mấy lần trước Diệp Tử vô tình cố ý dò hỏi mấy vấn đề liên quan đến Hầu gia, trong lòng bắt đầu nghi hoặc.
Quận chúa ghét bỏ Hầu gia chân tàn phế, vì thế mới muốn từ hôn, tin tức này tuy rằng đã bị Hầu gia và Vương gia cùng nhau đè xuống, không truyền ra ngoài, nhưng chuyện ngày hôm đó lại được lan rộng vô cùng sôi nổi trong phủ, chính Thiên Lăng cũng biết rất rõ. Vì nguyên nhân này nên khi Hầu gia phái cô ta tới chăm sóc Quận chúa, vốn dĩ trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện, thì ra Quận chúa Diệp Tử có lẽ không giống như những gì người đời đồn thổi.
“Thiên Lăng.” Diệp Tử buồn bã gọi Thiên Lăng một tiếng.
Thiên Lăng khôi phục tinh thần, tiến lên mấy bước: “Có việc gì sao, thưa Quận chúa?”
Diệp Tử có chút do dự: “Chuyện mấy hôm nay ta và ngươi nói với nhau, ngươi tuyệt đối không được nói cho Hầu gia, có biết không?
“Thiên Lăng hiểu, nhất định sẽ không nhiều chuyện.”
“Vậy ta hỏi ngươi.” Diệp Tử tự cổ vũ mình, rốt cuộc nói ra: “Hầu gia của các ngươi, bây giờ có phải rất chán ghét ta không?”
“Việc này…” Thiên Lăng không biết nên trả lời thế nào.
“Mấy ngày này ta cứ muốn tìm cơ hội giải thích với ngài ấy, nhưng lại…”
Lòng tò mò của Thiên Lăng đột nhiên dâng lên: “Quận chúa muốn giải thích với Hầu gia cái gì ạ?”
“Đương nhiên là giải thích chuyện từ hôn.” Vẻ mặt Diệp Tử có chút buồn bã.
Ánh mắt Thiên Lăng sáng lên: “Vậy trực tiếp đi giải thích thôi, Quận chúa còn lo lắng cái gì?”
Diệp Tử có phần ngại ngùng, lại có hơi tự trách: “Không biết tại sao, khi ta vừa gặp Hầu gia là không cất lên lời. Trong lòng cũng run lập cập, tất cả những gì muốn nói đều bị nghẹn trong cổ, cảm thấy xấu hổ vô cùng.”
Lúc này ngay cả Thiên Lăng cũng không nhịn được mà cười lên: “Lẽ nào Quận chúa thích Hầu gia sao?”
Sắc mặt Diệp Tử trong nháy mắt đỏ như cua luộc, đầu lại càng cúi thấp hơn: “Ừ… Ừm, đương nhiên là… thích.”
Thiên Lăng không ngờ Diệp Tử lại trả lời thẳng thắn như vậy, cũng không ngờ mọi chuyện là như thế. Việc từ hôn kia lẽ nào chỉ là hiểu lầm thôi sao? Trong lòng cô ta vừa mừng vừa lo, cảm thấy vui thay cho Hầu gia, vội vàng giúp Diệp Tử lên kế hoạch một cách bài bản, dạy cô nên nói chuyện trước mặt Hầu gia như thế nào. Trong lúc trò chuyện, Thiên Lăng còn không ngừng nói tốt cho Lê Nguyệt Xuyên, cứ thế mà khen ngợi hắn trở thành vị chủ tử tốt nhất thế gian này.
Khi Diệp Tử bị Thiên Lăng dụ dỗ đi tìm Lê Nguyệt Xuyên, lúc này hắn đang ngồi đọc sách dưới tán cây ngô đồng, có chiếc lá rơi xuống đùi, vậy nhưng hắn cũng chưa từng mảy may để ý tới.
“Hầu… Hầu gia thật chuyên tâm.” Diệp Tử có chút bối rối nhìn Thiên Lăng một cái, cô ta giơ nắm tay tiếp thêm dũng khí cho Diệp Tử.
Đương nhiên động tác của bọn họ đều lọt vào mắt của Lê Nguyệt Xuyên.
Quận chúa Diệp Tử quả nhiên có bản lĩnh, nhanh như vậy đã thu phục được hạ nhân của hắn.
“Thân thể của Quận chúa đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Diệp Tử hít một hơi thật sâu: “Hầu gia đang đọc sách à!”
Vẻ mặt của Lê Nguyệt Xuyên có chút mệt mỏi: “Đúng thế.”
“Vậy… là đang xem sách gì vậy?”
Thiên Lăng có chút sốt ruột, cô đứng phía sau khẽ chọc chọc eo Diệp Tử, nhưng không cẩn thận dùng lực mạnh, chọc cho Diệp Tử kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“A!”
“Quận chúa làm sao thế?”
Diệp Tử cũng nhanh khóc, cố nặn ra nụ cười: “Không có gì.”
Lê Nguyệt Xuyên lại chuyến hướng nhìn về trang sách trong tay, giọng nói bình thản: “Nếu thân thể Quận chúa đã không còn đáng ngại, chi bằng sớm trở lại Vương phủ, tránh cho Vương gia lo lắng.”
Ông ấy còn lâu mới biết lo lắng!
Trong lòng Diệp Tử nghĩ vậy nhưng trên mặt lại lộ vẻ hoang mang: “Ta… ta vẫn còn chút váng đầu! Khụ khụ khụ.” Tiếng ho khan của cô có chút cố làm ra vẻ: “Thân thể cũng chưa khỏe, không thể ngồi xe ngựa xóc nảy được.”
Lê Nguyệt Xuyên ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Bất kể là trước hay sau khi có hôn ước, Quận chúa tùy thời có thể ngồi xe ngựa của ta mà về, bên dưới lót vài tầng đệm mềm, đường ở kinh thành cũng không gồ ghề, sẽ không làm cho Quận chúa bị xóc nảy quá mức. Nếu như Quận chúa thực sự không muốn ngồi xe ngựa thì ta có thể phái người dùng kiệu đưa Quận chúa về vương phủ, không biết như thế có làm ngài vừa lòng?”
Diệp Tử lại càng căng thẳng, quay đầu liếc nhìn Thiên Lăng một cái, mang theo ý cầu cứu.
Trong lòng Thiên Lăng oán giận Quận chúa vô dụng, bèn tiến lên một bước, hành lễ: “Khởi bẩm Hầu gia, vài ngày trước Vương gia tới thăm Quận chúa đã nói, hiện giờ ngài ấy đang bận rộn công sự, Vương phi dạo gần đây lại tới trang viên ngoài ngoại ô để tĩnh dưỡng, hầu hết hạ nhân trong vương phủ đều đã tùy tùng (4). Nếu Quận chúa về phủ bây giờ, chỉ e không có người chăm sóc.”
(4) Đi theo
“Ừ, đúng vậy.” Diệp Tử gật đầu phụ họa.
Ánh mắt Lê Nguyệt Xuyên nhìn Thiên Lăng có chút lạnh lẽo, làm cho Thiên Lăng rùng cả mình. Từ nhỏ cô đã lớn lên trong Hầu phủ, cũng thường xuyên không chịu được ánh mắt sắc như đao kia của Hầu gia, chẳng trách Quận chúa sẽ sợ Hầu gia đến thế! Nghĩ vậy, Thiên Lăng dường như cảm thấy mình càng thêm phần đồng cảm với Diệp Tử.
“Thì ra là vậy. Không biết Vương phi khi nào về phủ?” Lê Nguyệt Xuyên đóng quyển sách trên tay lại, mắt sáng quắc nhìn Diệp Tử.
“Hàng năm, vào dịp này, mẫu thân đều tới trang viên ở lại khoảng vài tháng, cũng phải mùa xuân mới trở lại.” Diệp Tử đã vân vê gấu áo của mình nhăn nhúm hết cả, giọng nói cũng run run, ánh mắt lại lảng đi, càng không dám nhìn hắn.
Lê Nguyệt Xuyên nhìn dáng vẻ này của cô, không biết sao lại thấy hờn dỗi: “Chỉ cần Quận chúa không lo danh dự bị ảnh hưởng thì có thể tự nhiên ở lại Hầu phủ, muốn ở bao lâu cũng được.”
Hắn dùng sắc mặt hậm hực đẩy xe đi, lướt qua Diệp Tử tiến về hành lang. Hắn có chút không hiểu, trước đây không phải cô muốn từ hôn sao? Là cô nói mình không trách cứ ân hận gì mà. Thế sao bây giờ lại vắt óc muốn ở lại Hầu phủ, còn đưa ra cái cớ vụng về như thế, cô rốt cuộc… muốn làm gì?
“Có phải ta lại làm hỏng chuyện rồi không?” Diệp Tử cắn cắn môi, vẻ mặt vô cùng nhụt chí.
Thiên Lăng muốn nói vài lời an ủi cô, nhưng sắp xếp từ ngữ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng khuyên nhủ: “Quận chúa, ngài đừng lo lắng. Có thể hôm nay tâm trạng của Hầu gia không tốt…”
Thiên Lăng chưa kịp nói xong, Diệp Tử đột nhiên ngắt lời: “Hầu gia nhà các ngươi gần đây có mời ngự y hay không?”
Đột nhiên Thiên Lăng bị vấn đề cô đưa ra làm cho ngơ ngẩn: “Kể từ lần trước cho mời vì Quận chúa ngài một lần, sau đó cũng chưa hề nhắc đến.”
Đáy mắt cô xẹt qua một tia bối rối, đột ngột đuổi theo phương hướng mà Lê Nguyệt Xuyên vừa rời khỏi.
Xe lăn của Lê Nguyệt Xuyên đi rất chậm, cho nên Diệp Tử đuổi theo rất nhanh. Tuy chỉ có vài bước, nhưng Diệp Tử vẫn chạy đến mức thở hổn hển, cô nhìn Lê Nguyệt Xuyên, không để ý tới lễ nghi: “Hầu gia, lần trước ta tặng cho Hầu gia Phượng Hoàn Thảo, không biết Hầu gia đã xử trí thế nào?”
Ánh mắt Lê Nguyệt Xuyên chớp chớp: “Đương nhiên cất cẩn thận, sao, Quận chúa muốn nó làm gì sao?”
“Ngài không thể tùy tiện cất, là do ta không tốt.” Cô oán giận bản thân mình, giọng nói đầy vẻ lo lắng: “Lần trước đáng lẽ ta phải nói chuyện này cho ngài hiểu rõ mới phải. Phượng Hoàn Thảo sở dĩ khó tìm trên thế gian là vì khi nó rời khỏi đất trồng, nếu không được bảo quản cẩn thận thì chỉ trong vòng ba tháng dược tính sẽ dần mất đi. Lần trước vì ta không chuẩn bị nên chỉ có thể tùy tiện đặt vào hộp gấm mang về, nhưng lại quên nói cho ngài, phải nhanh chóng đối thành hộp ngọc, niêm phong thật kín để đựng nó mới được.”
“Ồ?” Chân mày Lê Nguyệt Xuyên chau lại: “Vậy không phải lần trước Quận chúa có nói, thứ này là tùy tiện mua ở ven đường sao? Hóa ra Quận chúa biết thứ đó là Phượng Hoàn Thảo, còn biết dược tính sẽ dần mất đi trong ba tháng?”
Bất chợt Diệp Tử ngẩn người ra, phục hồi tinh thần bối rối nói: “Ta…”
“Vâng.” Hạ nhân lại một lần nữa tiến lên.
“Không cần các ngươi đưa, ta tự biết đường về phòng.” Triệu Tư Lâm cười nhạo một tiếng rồi xoay người đi thẳng.
Mãi tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô đâu nữa, Lê Nguyệt Xuyên mới lạnh nhạt nhận lỗi với Diệp Tử: “Là do ta không quản giáo người trong phủ cẩn thận, đã làm mạo phạm tới Quận chúa.”
Diệp Tử rũ mắt, ngón tay có chút bối rối vân vê góc áo: “Không có gì.”
Cô ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn Lê Nguyệt Xuyên một cái rồi lại cúi đầu xuống: “Triệu cô nương là nha hoàn thông (1)… thông phòng của Hầu gia sao?”
(1) Còn gọi là hầu ngủ, những nha hoàn này có chút tư sắc có thể ngủ ở gian ngoài phòng của đàn ông, khi nào các ông có nhu cầu thì xử luôn, nếu được sủng ái hoặc có con thì thường được nhấc lên làm thiếp.
Lê Nguyệt Xuyên sửng sốt, Liễu Nguyên ở phía sau hắn đột nhiên bật cười.
Diệp Tử hơi rụt người lùi về phía sau một bước, có chút nghi hoặc nhìn Liễu Nguyên, tỏ ra không hiểu vì sao hắn lại cười vui vẻ như thế: “Vị công tử này là…?”
Liễu Nguyên ngừng cười, mở quạt: “Tại hạ Liễu Nguyên, xem như là bằng hữu (2) của Vũ Hiếu Hậu.”
(2) Bạn bè
“Thì ra là thế.” Bị hắn chen ngang như vậy, Diệp Tử thật sự không còn dũng khí nhắc tới vấn đề vừa rồi nữa, gò má lại nhuộm một tầng đỏ nhạt.
Cuối cùng Lê Nguyệt Xuyên vẫn mở miệng, mặt không cảm xúc gì, nói: “Quận chúa hiểu nhầm rồi, Triệu cô nương có chút hiểu biết về y thuật, cho nên mới ở lại phủ để điều trị cho chân ta thôi. Hy vọng Quận chúa đừng suy đoán lung tung, hủy hoại danh dự của Triệu cô nương.”
Lời nói này có vài phần ý tứ chỉ trích.
Sắc mặt Diệp Tử trắng bệch: “Là ta thất lễ rồi.”
“Thân thể của Tử Quận chúa còn chưa khỏi hẳn, ngài nên ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Vốn là đã chuẩn bị về phòng rồi.” Diệp Tử cười khẽ một tiếng, giọng nói lại mất tự nhiên, lộ ra chút oan ức,để cho Thiên Lăng dìu đi mất.
Liễu Nguyên vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô một lúc, trên mặt đầy ý cười: “Nguyệt Xuyên, huynh thấy cuộc trò chuyện vừa rồi giữa vị Tử Quận chúa này với Triệu cô nương kia chưa? Quận chúa nói mình từ hôn không phải như chúng ta tưởng tượng. Ngược lại ta hơi có chút ngạc nhiên, không phải như chúng ta nghĩ sẽ là thế nào?”
Lê Nguyệt Xuyên đương nhiên nghe thấy, khi nãy nghe được câu nói kia, trong lòng hắn khẽ gợn sóng, nhưng rất nhanh lại bình thản như nước: “Việc đã tới nước này, có nói gì thì cũng đã sớm vô dụng.”
Liễu Nguyên nghe không hiểu lời này của hắn: “Xem cách vừa rồi Quận chúa hỏi về vấn đề kia, ta dám khẳng định, vị Quận chúa này nhất định là thích huynh. Nếu không sao câu nào cũng sực mùi dấm chua (3) thế được.”
(3) Ý nói ghen tuông
“Người đâu, đưa Liễu công tử về thanh lâu để cho hắn tiếp tục làm chuyện tốt của mình, tiện thể đưa cho hắn một bình rượu xem như là tạ tội.”
Liễu Nguyên không nhịn được cười lớn hai tiếng: “Nguyệt Xuyên sao lại dễ nổi cáu như vậy chứ? Đối với hai vị cô nương vừa rồi, khác huynh ta lại khá có cảm tình với Tử Quận chúa. Huynh nói xem, ta có phù hợp với kỳ vọng phu quân tương lai của Quận chúa không đây. Ngược lại các ngươi đã từ hôn rồi, chi bằng ta theo đuổi một phen, thế nào?”
“Tùy ngươi, không liên quan tới ta.” Hắn lăn bánh xe, quay người lại, cũng không thèm liếc Liễu Nguyên một cái.
Liễu Nguyên cười lớn bước đi, Lê Nguyệt Xuyên vô thức nắm chặt tay, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mấy ngày này Diệp Tử có chút rầu rĩ, Diệp Cao Phong tới thăm cô mấy lần, trong lời nói có ý hy vọng cô ở lại hầu phủ thêm mấy ngày, cô cũng không có ý phản đối. Thiên Lăng cẩn thận quan sát sắc mặt cô, lại nhớ tới mấy lần trước Diệp Tử vô tình cố ý dò hỏi mấy vấn đề liên quan đến Hầu gia, trong lòng bắt đầu nghi hoặc.
Quận chúa ghét bỏ Hầu gia chân tàn phế, vì thế mới muốn từ hôn, tin tức này tuy rằng đã bị Hầu gia và Vương gia cùng nhau đè xuống, không truyền ra ngoài, nhưng chuyện ngày hôm đó lại được lan rộng vô cùng sôi nổi trong phủ, chính Thiên Lăng cũng biết rất rõ. Vì nguyên nhân này nên khi Hầu gia phái cô ta tới chăm sóc Quận chúa, vốn dĩ trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện, thì ra Quận chúa Diệp Tử có lẽ không giống như những gì người đời đồn thổi.
“Thiên Lăng.” Diệp Tử buồn bã gọi Thiên Lăng một tiếng.
Thiên Lăng khôi phục tinh thần, tiến lên mấy bước: “Có việc gì sao, thưa Quận chúa?”
Diệp Tử có chút do dự: “Chuyện mấy hôm nay ta và ngươi nói với nhau, ngươi tuyệt đối không được nói cho Hầu gia, có biết không?
“Thiên Lăng hiểu, nhất định sẽ không nhiều chuyện.”
“Vậy ta hỏi ngươi.” Diệp Tử tự cổ vũ mình, rốt cuộc nói ra: “Hầu gia của các ngươi, bây giờ có phải rất chán ghét ta không?”
“Việc này…” Thiên Lăng không biết nên trả lời thế nào.
“Mấy ngày này ta cứ muốn tìm cơ hội giải thích với ngài ấy, nhưng lại…”
Lòng tò mò của Thiên Lăng đột nhiên dâng lên: “Quận chúa muốn giải thích với Hầu gia cái gì ạ?”
“Đương nhiên là giải thích chuyện từ hôn.” Vẻ mặt Diệp Tử có chút buồn bã.
Ánh mắt Thiên Lăng sáng lên: “Vậy trực tiếp đi giải thích thôi, Quận chúa còn lo lắng cái gì?”
Diệp Tử có phần ngại ngùng, lại có hơi tự trách: “Không biết tại sao, khi ta vừa gặp Hầu gia là không cất lên lời. Trong lòng cũng run lập cập, tất cả những gì muốn nói đều bị nghẹn trong cổ, cảm thấy xấu hổ vô cùng.”
Lúc này ngay cả Thiên Lăng cũng không nhịn được mà cười lên: “Lẽ nào Quận chúa thích Hầu gia sao?”
Sắc mặt Diệp Tử trong nháy mắt đỏ như cua luộc, đầu lại càng cúi thấp hơn: “Ừ… Ừm, đương nhiên là… thích.”
Thiên Lăng không ngờ Diệp Tử lại trả lời thẳng thắn như vậy, cũng không ngờ mọi chuyện là như thế. Việc từ hôn kia lẽ nào chỉ là hiểu lầm thôi sao? Trong lòng cô ta vừa mừng vừa lo, cảm thấy vui thay cho Hầu gia, vội vàng giúp Diệp Tử lên kế hoạch một cách bài bản, dạy cô nên nói chuyện trước mặt Hầu gia như thế nào. Trong lúc trò chuyện, Thiên Lăng còn không ngừng nói tốt cho Lê Nguyệt Xuyên, cứ thế mà khen ngợi hắn trở thành vị chủ tử tốt nhất thế gian này.
Khi Diệp Tử bị Thiên Lăng dụ dỗ đi tìm Lê Nguyệt Xuyên, lúc này hắn đang ngồi đọc sách dưới tán cây ngô đồng, có chiếc lá rơi xuống đùi, vậy nhưng hắn cũng chưa từng mảy may để ý tới.
“Hầu… Hầu gia thật chuyên tâm.” Diệp Tử có chút bối rối nhìn Thiên Lăng một cái, cô ta giơ nắm tay tiếp thêm dũng khí cho Diệp Tử.
Đương nhiên động tác của bọn họ đều lọt vào mắt của Lê Nguyệt Xuyên.
Quận chúa Diệp Tử quả nhiên có bản lĩnh, nhanh như vậy đã thu phục được hạ nhân của hắn.
“Thân thể của Quận chúa đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Diệp Tử hít một hơi thật sâu: “Hầu gia đang đọc sách à!”
Vẻ mặt của Lê Nguyệt Xuyên có chút mệt mỏi: “Đúng thế.”
“Vậy… là đang xem sách gì vậy?”
Thiên Lăng có chút sốt ruột, cô đứng phía sau khẽ chọc chọc eo Diệp Tử, nhưng không cẩn thận dùng lực mạnh, chọc cho Diệp Tử kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“A!”
“Quận chúa làm sao thế?”
Diệp Tử cũng nhanh khóc, cố nặn ra nụ cười: “Không có gì.”
Lê Nguyệt Xuyên lại chuyến hướng nhìn về trang sách trong tay, giọng nói bình thản: “Nếu thân thể Quận chúa đã không còn đáng ngại, chi bằng sớm trở lại Vương phủ, tránh cho Vương gia lo lắng.”
Ông ấy còn lâu mới biết lo lắng!
Trong lòng Diệp Tử nghĩ vậy nhưng trên mặt lại lộ vẻ hoang mang: “Ta… ta vẫn còn chút váng đầu! Khụ khụ khụ.” Tiếng ho khan của cô có chút cố làm ra vẻ: “Thân thể cũng chưa khỏe, không thể ngồi xe ngựa xóc nảy được.”
Lê Nguyệt Xuyên ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Bất kể là trước hay sau khi có hôn ước, Quận chúa tùy thời có thể ngồi xe ngựa của ta mà về, bên dưới lót vài tầng đệm mềm, đường ở kinh thành cũng không gồ ghề, sẽ không làm cho Quận chúa bị xóc nảy quá mức. Nếu như Quận chúa thực sự không muốn ngồi xe ngựa thì ta có thể phái người dùng kiệu đưa Quận chúa về vương phủ, không biết như thế có làm ngài vừa lòng?”
Diệp Tử lại càng căng thẳng, quay đầu liếc nhìn Thiên Lăng một cái, mang theo ý cầu cứu.
Trong lòng Thiên Lăng oán giận Quận chúa vô dụng, bèn tiến lên một bước, hành lễ: “Khởi bẩm Hầu gia, vài ngày trước Vương gia tới thăm Quận chúa đã nói, hiện giờ ngài ấy đang bận rộn công sự, Vương phi dạo gần đây lại tới trang viên ngoài ngoại ô để tĩnh dưỡng, hầu hết hạ nhân trong vương phủ đều đã tùy tùng (4). Nếu Quận chúa về phủ bây giờ, chỉ e không có người chăm sóc.”
(4) Đi theo
“Ừ, đúng vậy.” Diệp Tử gật đầu phụ họa.
Ánh mắt Lê Nguyệt Xuyên nhìn Thiên Lăng có chút lạnh lẽo, làm cho Thiên Lăng rùng cả mình. Từ nhỏ cô đã lớn lên trong Hầu phủ, cũng thường xuyên không chịu được ánh mắt sắc như đao kia của Hầu gia, chẳng trách Quận chúa sẽ sợ Hầu gia đến thế! Nghĩ vậy, Thiên Lăng dường như cảm thấy mình càng thêm phần đồng cảm với Diệp Tử.
“Thì ra là vậy. Không biết Vương phi khi nào về phủ?” Lê Nguyệt Xuyên đóng quyển sách trên tay lại, mắt sáng quắc nhìn Diệp Tử.
“Hàng năm, vào dịp này, mẫu thân đều tới trang viên ở lại khoảng vài tháng, cũng phải mùa xuân mới trở lại.” Diệp Tử đã vân vê gấu áo của mình nhăn nhúm hết cả, giọng nói cũng run run, ánh mắt lại lảng đi, càng không dám nhìn hắn.
Lê Nguyệt Xuyên nhìn dáng vẻ này của cô, không biết sao lại thấy hờn dỗi: “Chỉ cần Quận chúa không lo danh dự bị ảnh hưởng thì có thể tự nhiên ở lại Hầu phủ, muốn ở bao lâu cũng được.”
Hắn dùng sắc mặt hậm hực đẩy xe đi, lướt qua Diệp Tử tiến về hành lang. Hắn có chút không hiểu, trước đây không phải cô muốn từ hôn sao? Là cô nói mình không trách cứ ân hận gì mà. Thế sao bây giờ lại vắt óc muốn ở lại Hầu phủ, còn đưa ra cái cớ vụng về như thế, cô rốt cuộc… muốn làm gì?
“Có phải ta lại làm hỏng chuyện rồi không?” Diệp Tử cắn cắn môi, vẻ mặt vô cùng nhụt chí.
Thiên Lăng muốn nói vài lời an ủi cô, nhưng sắp xếp từ ngữ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng khuyên nhủ: “Quận chúa, ngài đừng lo lắng. Có thể hôm nay tâm trạng của Hầu gia không tốt…”
Thiên Lăng chưa kịp nói xong, Diệp Tử đột nhiên ngắt lời: “Hầu gia nhà các ngươi gần đây có mời ngự y hay không?”
Đột nhiên Thiên Lăng bị vấn đề cô đưa ra làm cho ngơ ngẩn: “Kể từ lần trước cho mời vì Quận chúa ngài một lần, sau đó cũng chưa hề nhắc đến.”
Đáy mắt cô xẹt qua một tia bối rối, đột ngột đuổi theo phương hướng mà Lê Nguyệt Xuyên vừa rời khỏi.
Xe lăn của Lê Nguyệt Xuyên đi rất chậm, cho nên Diệp Tử đuổi theo rất nhanh. Tuy chỉ có vài bước, nhưng Diệp Tử vẫn chạy đến mức thở hổn hển, cô nhìn Lê Nguyệt Xuyên, không để ý tới lễ nghi: “Hầu gia, lần trước ta tặng cho Hầu gia Phượng Hoàn Thảo, không biết Hầu gia đã xử trí thế nào?”
Ánh mắt Lê Nguyệt Xuyên chớp chớp: “Đương nhiên cất cẩn thận, sao, Quận chúa muốn nó làm gì sao?”
“Ngài không thể tùy tiện cất, là do ta không tốt.” Cô oán giận bản thân mình, giọng nói đầy vẻ lo lắng: “Lần trước đáng lẽ ta phải nói chuyện này cho ngài hiểu rõ mới phải. Phượng Hoàn Thảo sở dĩ khó tìm trên thế gian là vì khi nó rời khỏi đất trồng, nếu không được bảo quản cẩn thận thì chỉ trong vòng ba tháng dược tính sẽ dần mất đi. Lần trước vì ta không chuẩn bị nên chỉ có thể tùy tiện đặt vào hộp gấm mang về, nhưng lại quên nói cho ngài, phải nhanh chóng đối thành hộp ngọc, niêm phong thật kín để đựng nó mới được.”
“Ồ?” Chân mày Lê Nguyệt Xuyên chau lại: “Vậy không phải lần trước Quận chúa có nói, thứ này là tùy tiện mua ở ven đường sao? Hóa ra Quận chúa biết thứ đó là Phượng Hoàn Thảo, còn biết dược tính sẽ dần mất đi trong ba tháng?”
Bất chợt Diệp Tử ngẩn người ra, phục hồi tinh thần bối rối nói: “Ta…”