Edit: Kiri
“Bổn hoàng đang hỏi ngươi đấy!” Lưu Bạch trầm mặc càng lâu Diệp Thanh Lam lại càng sợ hãi.
Rốt cuộc hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà: “Nửa tháng nữa là đến thời hạn mười lăm năm.”
“Thời hạn?”
Lưu Bạch cụp mắt lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng đã quên tại sao ta tiến cung ư? Ta nguyện trợ giúp Hoàng thượng, bảo vệ Hoàng thượng chỉ là vì báo ân thôi. Hoàng thượng đã cứu ta một mạng, báo thù cho sư phụ thay ta, ta dùng mười lăm năm bán mạng cho Hoàng thượng để trả lại, hiện giờ kỳ hạn mười lăm năm đã hết, từ nay về sau Hoàng thượng phải tự mình bảo trọng.”
“Ngươi muốn rời cung?” Diệp Thanh Lam tức giận quát.
Lưu Bạch thở dài: “Có lẽ tạm thời sẽ không, nhưng thứ cho ta không thể tiếp tục nói gì nghe nấy.”
“Nói gì nghe nấy, báo ân? Ha ha.” Diệp Thanh Lam cười thê lương: “Ngươi quy tất cả về báo ân? Thật sự là buồn cười, ha ha ha, thật sự là rất buồn cười.”
Đương nhiên buổi nói chuyện này kết thúc không vui vẻ gì. Dù Diệp Thanh Lam đã chết một lần nhưng trên người vẫn có khí độ cao cao tại thượng của Nữ hoàng, đương nhiên bà nhớ tại sao Lưu Bạch lại tiến cung, cả khi bà đã sớm quên người này là ai hắn vẫn dũng cảm quên mình vì bà cho nên Diệp Thanh Lam cũng coi đây là tình yêu khắc cốt ghi tâm. Nhưng tới bây giờ, khi bà đã yêu người nam nhân này lại phát hiện mọi thứ đều do bà tự mình đa tình, sai ngay từ phút bắt đầu, nực cười đến cực điểm.
“Nô tỳ tham kiến Bạch Đốc sử, cớ gì mà Bạch Đốc sử lại đứng trước điện Công chúa vậy?”
Giờ ngọ mặt trời đang chói chang, Lưu Bạch y phục thanh sam đứng trước cung điện của Diệp Tử im lặng nhìn cánh cửa sổ nhỏ, ánh mắt xa xăm nhu hòa. Hắn không làm gì cả mà chỉ đứng đó.
Bạch Cầm là nhị đẳng nha hoàn mới tới cung Diệp Tử, tuy thường xuyên nghe thấy tên Lưu Bạch nhưng cũng không rõ lắm quan hệ của hai người, lúc này nhìn theo ánh mắt hắn thì chỉ thấy mành trúc đung đưa, nghi hoặc hỏi: “Bạch Đốc sử tới gặp Công chúa sao? Để nô tỳ vào thông báo cho ngài.”
Lưu Bạch thản nhiên nhìn nàng ấy một cái, đưa cho Bạch Cầm một miếng ngọc bội: “Ta sẽ không vào, giao cái này cho Công chúa đi.”
Diệp Tử đang đọc sách thì Bạch Cầm mang miếng ngọc bội vào, nàng hưng trí lật qua lật lại miếng ngọc bội rồi cười: “Ngươi lui xuống đi.”
“Dạ.” Bạch Cầm theo lời lui ra.
“Không ngờ vẫn còn nhớ.” Trên miếng ngọc có khắc chân dung của Diệp Tử, người trên ngọc đang cười rực rỡ trông rất sống động, nhất định đã mất không ít tâm tư. Giờ nghĩ lại Diệp Tử cũng chỉ nhớ là sau khi mình nhìn thấy bản lĩnh điêu khắc của Lưu Bạch thì đã từng nói một câu ‘Ca ca lợi hại thật, có thể khắc A Tử không, tốt nhất là khắc lên ngọc bội.’ cũng không biết sao tự dưng hắn lại nhớ tới cái này.
Diệp Tử đùa một lát rồi cong môi cười, ném nó vào trong hộp trang sức.
Mới thế này còn chưa đủ đâu.
Hai người dường như đã đổi vai, Diệp Tử đi luyện võ hay dạo qua Ngự hoa viên đều sẽ gặp Lưu Bạch, hắn không quấy rầy nàng, chỉ im lặng đứng một bên, thi thoảng còn đối mấy chiêu với nàng hoặc nói vài câu. Diệp Tử vẫn lạnh nhạt có lễ nhưng cũng không tức giận, đối xử với hắn như những sư phụ khác, chỉ là lạnh nhạt hơn vài phần.
“A Tử, muội định không để ý đến ta cả đời sao?” Cứ như vậy hơn nửa tháng, Lưu Bạch càng thấy bất đắc dĩ và bối rối. Hắn chưa từng tự hỏi bản thân là nếu không phải Diệp Tử đang giận dỗi, nếu nàng thật sự quyết định buông tay, nếu nàng thật sự không cần mình thì hắn nên làm gì đây? Trái tim đã bị sự ấm áp của nàng hòa tan phải làm thế nào mới khôi phục như trước được? Con người đã quen với ấm áp sẽ khó mà chịu được sự lạnh lẽo của cô đơn.
Mấy ngày nay cứ nhắm mắt lại là hắn có thể nhớ tới từng câu nói của Diệp Tử, Nàng nghịch ngợm thè lưỡi, nàng nghiêm túc suy nghĩ,… mỗi câu nói mỗi biểu cảm hắn đều nhớ rõ ràng. Thật sự là một nha đầu ngốc, ai nói hắn không cần nàng, nàng đã sớm tác động đến hỉ nộ ái ố của hắn từ lâu rồi, chỉ là hắn không biểu hiện ra thôi.
Hắn rất muốn giải thích, muốn phản bác lại lời thẳng thắn lần trước của Diệp Tử nhưng mỗi khi định mở miệng lại bị vẻ mặt không cho là đúng thậm chí còn có chút kháng cự và chán ghét của nàng làm nói không nên lời.
Lưu Bạch lại tới Ngự thư phòng, trong đó trừ bà còn có người khác, tiếng nói chuyện làm hắn sửng sốt đứng nguyên tại chỗ.
“Gặp công tử nhà Ngụy Thừa tướng rồi chứ? A Tử thấy hắn thế nào, có xứng đôi làm chính phu của con không?”
Thân thể Lưu Bạch cứng ngắc đứng đó như bị rơi vào hầm băng.
“Cũng coi như là tài tử.” Diệp Tử cúi đầu, ngữ khí thản nhiên, rõ ràng là đại sự đời người nhưng nàng lại không hề để ý.
“Bổn hoàng chỉ có một nữ nhi là con, ngôi vị hoàng đế này sớm muộn gì cũng phải truyền cho con. Ngụy Kỳ Thanh không chỉ văn võ song toàn, dáng vẻ đường đường mà quan trọng nhất là mẫu thân hắn trung thành và tận tâm, ngươi nạp hắn làm phu sẽ có người trợ giúp khi lên ngôi…….”
Diệp Thanh Lam còn muốn nói thêm lý do để chứng minh mình sắp xếp cho Diệp Tử một hôn sự tốt đến mức nào nhưng lại bị Diệp Tử không kiên nhẫn ngắt lời: “Mẫu hoàng cứ sắp xếp, A Tử không có gì dị nghị.”
Diệp Thanh Lam cười to: “Cũng không gấp, ngoại trừ hắn Lăng quốc ta còn không ít thanh niên tài tuấn để A Tử chọn lựa. Mẫu hoàng cũng không muốn cầm gậy đánh uyên ương, con nhìn trúng ai thì nói với ta, dù thanh danh không hiển, gia sự hàn vi, chỉ cần A Tử nhà chúng ta thích thì nhất định Mẫu hoàng sẽ nạp hắn làm phu cho con.”
Diệp Tử cong cong môi nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt: “Mẫu hoàng cứ sắp xếp đi, dù là ai cũng không quan trọng.”
“Chuyện này đừng nên thẹn thùng, nửa tháng nữa con tròn mười lăm rồi, nếu con thật sự không có gì dị nghị thì Bổn hoàng sẽ hạ chỉ tứ hôn vào yến hội sinh nhật của con.”
“Vâng.” Diệp Tử gật gật đầu: “Nếu không còn việc gì khác A Tử cáo lui trước.”
Nàng đứng dậy khom mình hành lễ rồi lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Lưu Bạch sắc mặt âm trầm, nàng hơi hơi dừng bước chân rồi tiếp tục đi thẳng. Đi lướt qua hắn thì tay bị túm lại, nàng xoay người, Lưu Bạch vẫn đứng như cũ nắm lấy cổ tay nàng làm người ta không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
“Bạch Đốc sử sao thế, có việc gì không?” Diệp Tử cũng không nhìn hắn.
Thân thể Lưu Bạch tựa hồ hơi run rẩy, mãi mới nói nên lời: “Muội muốn lấy người khác?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Vẻ mặt Diệp Tử càng thêm đạm mạc, nàng nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm tay nàng: “Bạch Đốc sử nên buông tay đi, Mẫu hoàng còn đang chờ bên trong.”
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Diệp Tử, vẻ bình tĩnh đang cố duy trì trên mặt như dần rạn nứt: “Muội muốn lấy người khác?”
Không biết sao Diệp Tử lại thấy tức giận: “Phải, ta muốn lấy người khác, Bạch Đốc sử có ý kiến gì không?”
“A Tử sao thế?” Dường như Diệp Thanh Lam nghe thấy tiếng họ nên nghi hoặc hỏi.
Diệp Tử lập tức thu liễm biểu tình, nâng giọng đáp: “Không sao ạ, Bạch Đốc sử đến.
Nàng giằng tay ra nhưng lại hắn lại nắm quá chặt nên đành hạ giọng: “Còn không buông tay.”
“Lưu Bạch?” Khi Diệp Thanh Lam ở Ngự thư phòng thì đều cho hạ nhân lui ra nên lúc này chỉ đành tự mình đứng dậy.
Diệp Tử khó tránh khỏi căng thẳng, giằng tay ra lườm hắn một cái rồi bước ra ngoài.
“Vừa rồi ngươi nói gì với A Tử thế?” Diệp Thanh Lam nhìn hắn thất hồn lạc phách hỏi.
Sắc mặt Lưu Bạch tái nhợt, trong lòng đau nhói từng cơn, đầu óc cực kỳ hỗn loạn.
“Lưu Bạch?” Diệp Thanh Lam bắt đầu thấy không vui.
Hắn lại coi như không nghe thấy lời bà, đứng như trời chồng một lúc rồi đột nhiên lao ra ngoài.
Diệp Thanh Lam sững người đứng đó, vành mắt đỏ lên, bà siết chặt nắm tay lạnh lùng cười: “Quả thế.”
Lưu Bạch nhanh chóng đuổi theo Diệp Tử cầm lấy tay nàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lãnh đạm như trước: “Không được lấy người khác.”
Diệp Tử lạnh lùng nhìn hắn, nghe vậy châm biếm một tiếng: “Vì sao?”
“Bởi vì…..” Ánh mắt hắn sâu như biển: “Ta phải gả cho muội.”
Nàng sững sờ trong giây lát rồi vẻ châm chọc trong nụ cười càng đậm: “Bạch Đốc sử, chậm rồi. Ngươi không cần cảm thấy mình nợ ta cái gì, cũng không cần dùng mười lăm năm nữa để trả ân cứu mạng của ta. Chúng ta đều tự mạnh khỏe là đủ rồi.
Diệp Tử xoay người muốn đi lại bị hắn níu lại, nàng nhất thời nổi giận: “Không đi bảo vệ Mẫu hoàng cho tốt đi, đến trêu chọc ta làm gì, chơi vui lắm sao?”
Ngữ khí Lưu Bạch vẫn không chút dao động: “Muội từng nói, chờ muội làm Hoàng thượng, cũng sẽ lập ta làm Chính quân, ngày ngày sủng ta.”
Ánh mắt Diệp Tử có thoáng lau động, nàng cụp mắt cười nhẹ: “Ta cũng đã nói, từ nay về sau sẽ không thích ngươi nữa.”
“Muội không giữ lời.” Lưu Bạch cứ như không nghe thấy lời nàng nói, cố chấp bám víu vào câu nói đùa ngày trước.
“Đủ rồi.” Nàng giật mạnh tay mình ra: “Không thích ngươi nữa ngươi mới thấy quý trọng à? Ta ghét nhất loại người như thế. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, làm gì có ai cam nguyện yên lặng đứng sau ngươi, bình thường ngươi có thể thoải mái lạnh nhạt người ta sau đó ôm người ta một cái là người ta sẽ vui vẻ trở về bên ngươi à, ngươi thấy thế có được không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không cần cảm thấy có lỗi cũng không cần dùng cách này để bồi thường. Kỳ hạn mười lăm năm đã đến rồi, mặc kệ ngươi muốn làm Chính quân của Mẫu hoàng hay muốn rời cung ngao du tứ hải cũng đều không liên quan đến ta. Chúc ngươi ngày sau bình yên khỏe mạnh, ngươi ta từ đây không có quan hệ gì hết.”
Lần này Lưu Bạch không giữ nàng nữa, hắn siết chặt tay như đang nắm một thứ gì đó vô cùng quan trọng, rồi cứ lặng im đứng đó nhìn theo bóng dáng Diệp Tử, đáy mắt tràn ngập sương mù.
Như là có gì đó bị rút khỏi linh hồn, mê mang không biết đường về.
Làm sao bây giờ, cô bé luôn cười rực rỡ trong quá khứ, hình như không bao giờ…. thấy nữa. Lưu Bạch chỉ cảm thấy trống rỗng, hắn cúi đầu nhìn miếng ngọc bội bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve nó như vuốt ve khuôn mặt của tình nhân.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu, siết chặt hai tay.
“Bổn hoàng đang hỏi ngươi đấy!” Lưu Bạch trầm mặc càng lâu Diệp Thanh Lam lại càng sợ hãi.
Rốt cuộc hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà: “Nửa tháng nữa là đến thời hạn mười lăm năm.”
“Thời hạn?”
Lưu Bạch cụp mắt lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng đã quên tại sao ta tiến cung ư? Ta nguyện trợ giúp Hoàng thượng, bảo vệ Hoàng thượng chỉ là vì báo ân thôi. Hoàng thượng đã cứu ta một mạng, báo thù cho sư phụ thay ta, ta dùng mười lăm năm bán mạng cho Hoàng thượng để trả lại, hiện giờ kỳ hạn mười lăm năm đã hết, từ nay về sau Hoàng thượng phải tự mình bảo trọng.”
“Ngươi muốn rời cung?” Diệp Thanh Lam tức giận quát.
Lưu Bạch thở dài: “Có lẽ tạm thời sẽ không, nhưng thứ cho ta không thể tiếp tục nói gì nghe nấy.”
“Nói gì nghe nấy, báo ân? Ha ha.” Diệp Thanh Lam cười thê lương: “Ngươi quy tất cả về báo ân? Thật sự là buồn cười, ha ha ha, thật sự là rất buồn cười.”
Đương nhiên buổi nói chuyện này kết thúc không vui vẻ gì. Dù Diệp Thanh Lam đã chết một lần nhưng trên người vẫn có khí độ cao cao tại thượng của Nữ hoàng, đương nhiên bà nhớ tại sao Lưu Bạch lại tiến cung, cả khi bà đã sớm quên người này là ai hắn vẫn dũng cảm quên mình vì bà cho nên Diệp Thanh Lam cũng coi đây là tình yêu khắc cốt ghi tâm. Nhưng tới bây giờ, khi bà đã yêu người nam nhân này lại phát hiện mọi thứ đều do bà tự mình đa tình, sai ngay từ phút bắt đầu, nực cười đến cực điểm.
“Nô tỳ tham kiến Bạch Đốc sử, cớ gì mà Bạch Đốc sử lại đứng trước điện Công chúa vậy?”
Giờ ngọ mặt trời đang chói chang, Lưu Bạch y phục thanh sam đứng trước cung điện của Diệp Tử im lặng nhìn cánh cửa sổ nhỏ, ánh mắt xa xăm nhu hòa. Hắn không làm gì cả mà chỉ đứng đó.
Bạch Cầm là nhị đẳng nha hoàn mới tới cung Diệp Tử, tuy thường xuyên nghe thấy tên Lưu Bạch nhưng cũng không rõ lắm quan hệ của hai người, lúc này nhìn theo ánh mắt hắn thì chỉ thấy mành trúc đung đưa, nghi hoặc hỏi: “Bạch Đốc sử tới gặp Công chúa sao? Để nô tỳ vào thông báo cho ngài.”
Lưu Bạch thản nhiên nhìn nàng ấy một cái, đưa cho Bạch Cầm một miếng ngọc bội: “Ta sẽ không vào, giao cái này cho Công chúa đi.”
Diệp Tử đang đọc sách thì Bạch Cầm mang miếng ngọc bội vào, nàng hưng trí lật qua lật lại miếng ngọc bội rồi cười: “Ngươi lui xuống đi.”
“Dạ.” Bạch Cầm theo lời lui ra.
“Không ngờ vẫn còn nhớ.” Trên miếng ngọc có khắc chân dung của Diệp Tử, người trên ngọc đang cười rực rỡ trông rất sống động, nhất định đã mất không ít tâm tư. Giờ nghĩ lại Diệp Tử cũng chỉ nhớ là sau khi mình nhìn thấy bản lĩnh điêu khắc của Lưu Bạch thì đã từng nói một câu ‘Ca ca lợi hại thật, có thể khắc A Tử không, tốt nhất là khắc lên ngọc bội.’ cũng không biết sao tự dưng hắn lại nhớ tới cái này.
Diệp Tử đùa một lát rồi cong môi cười, ném nó vào trong hộp trang sức.
Mới thế này còn chưa đủ đâu.
Hai người dường như đã đổi vai, Diệp Tử đi luyện võ hay dạo qua Ngự hoa viên đều sẽ gặp Lưu Bạch, hắn không quấy rầy nàng, chỉ im lặng đứng một bên, thi thoảng còn đối mấy chiêu với nàng hoặc nói vài câu. Diệp Tử vẫn lạnh nhạt có lễ nhưng cũng không tức giận, đối xử với hắn như những sư phụ khác, chỉ là lạnh nhạt hơn vài phần.
“A Tử, muội định không để ý đến ta cả đời sao?” Cứ như vậy hơn nửa tháng, Lưu Bạch càng thấy bất đắc dĩ và bối rối. Hắn chưa từng tự hỏi bản thân là nếu không phải Diệp Tử đang giận dỗi, nếu nàng thật sự quyết định buông tay, nếu nàng thật sự không cần mình thì hắn nên làm gì đây? Trái tim đã bị sự ấm áp của nàng hòa tan phải làm thế nào mới khôi phục như trước được? Con người đã quen với ấm áp sẽ khó mà chịu được sự lạnh lẽo của cô đơn.
Mấy ngày nay cứ nhắm mắt lại là hắn có thể nhớ tới từng câu nói của Diệp Tử, Nàng nghịch ngợm thè lưỡi, nàng nghiêm túc suy nghĩ,… mỗi câu nói mỗi biểu cảm hắn đều nhớ rõ ràng. Thật sự là một nha đầu ngốc, ai nói hắn không cần nàng, nàng đã sớm tác động đến hỉ nộ ái ố của hắn từ lâu rồi, chỉ là hắn không biểu hiện ra thôi.
Hắn rất muốn giải thích, muốn phản bác lại lời thẳng thắn lần trước của Diệp Tử nhưng mỗi khi định mở miệng lại bị vẻ mặt không cho là đúng thậm chí còn có chút kháng cự và chán ghét của nàng làm nói không nên lời.
Lưu Bạch lại tới Ngự thư phòng, trong đó trừ bà còn có người khác, tiếng nói chuyện làm hắn sửng sốt đứng nguyên tại chỗ.
“Gặp công tử nhà Ngụy Thừa tướng rồi chứ? A Tử thấy hắn thế nào, có xứng đôi làm chính phu của con không?”
Thân thể Lưu Bạch cứng ngắc đứng đó như bị rơi vào hầm băng.
“Cũng coi như là tài tử.” Diệp Tử cúi đầu, ngữ khí thản nhiên, rõ ràng là đại sự đời người nhưng nàng lại không hề để ý.
“Bổn hoàng chỉ có một nữ nhi là con, ngôi vị hoàng đế này sớm muộn gì cũng phải truyền cho con. Ngụy Kỳ Thanh không chỉ văn võ song toàn, dáng vẻ đường đường mà quan trọng nhất là mẫu thân hắn trung thành và tận tâm, ngươi nạp hắn làm phu sẽ có người trợ giúp khi lên ngôi…….”
Diệp Thanh Lam còn muốn nói thêm lý do để chứng minh mình sắp xếp cho Diệp Tử một hôn sự tốt đến mức nào nhưng lại bị Diệp Tử không kiên nhẫn ngắt lời: “Mẫu hoàng cứ sắp xếp, A Tử không có gì dị nghị.”
Diệp Thanh Lam cười to: “Cũng không gấp, ngoại trừ hắn Lăng quốc ta còn không ít thanh niên tài tuấn để A Tử chọn lựa. Mẫu hoàng cũng không muốn cầm gậy đánh uyên ương, con nhìn trúng ai thì nói với ta, dù thanh danh không hiển, gia sự hàn vi, chỉ cần A Tử nhà chúng ta thích thì nhất định Mẫu hoàng sẽ nạp hắn làm phu cho con.”
Diệp Tử cong cong môi nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt: “Mẫu hoàng cứ sắp xếp đi, dù là ai cũng không quan trọng.”
“Chuyện này đừng nên thẹn thùng, nửa tháng nữa con tròn mười lăm rồi, nếu con thật sự không có gì dị nghị thì Bổn hoàng sẽ hạ chỉ tứ hôn vào yến hội sinh nhật của con.”
“Vâng.” Diệp Tử gật gật đầu: “Nếu không còn việc gì khác A Tử cáo lui trước.”
Nàng đứng dậy khom mình hành lễ rồi lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Lưu Bạch sắc mặt âm trầm, nàng hơi hơi dừng bước chân rồi tiếp tục đi thẳng. Đi lướt qua hắn thì tay bị túm lại, nàng xoay người, Lưu Bạch vẫn đứng như cũ nắm lấy cổ tay nàng làm người ta không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
“Bạch Đốc sử sao thế, có việc gì không?” Diệp Tử cũng không nhìn hắn.
Thân thể Lưu Bạch tựa hồ hơi run rẩy, mãi mới nói nên lời: “Muội muốn lấy người khác?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Vẻ mặt Diệp Tử càng thêm đạm mạc, nàng nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm tay nàng: “Bạch Đốc sử nên buông tay đi, Mẫu hoàng còn đang chờ bên trong.”
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Diệp Tử, vẻ bình tĩnh đang cố duy trì trên mặt như dần rạn nứt: “Muội muốn lấy người khác?”
Không biết sao Diệp Tử lại thấy tức giận: “Phải, ta muốn lấy người khác, Bạch Đốc sử có ý kiến gì không?”
“A Tử sao thế?” Dường như Diệp Thanh Lam nghe thấy tiếng họ nên nghi hoặc hỏi.
Diệp Tử lập tức thu liễm biểu tình, nâng giọng đáp: “Không sao ạ, Bạch Đốc sử đến.
Nàng giằng tay ra nhưng lại hắn lại nắm quá chặt nên đành hạ giọng: “Còn không buông tay.”
“Lưu Bạch?” Khi Diệp Thanh Lam ở Ngự thư phòng thì đều cho hạ nhân lui ra nên lúc này chỉ đành tự mình đứng dậy.
Diệp Tử khó tránh khỏi căng thẳng, giằng tay ra lườm hắn một cái rồi bước ra ngoài.
“Vừa rồi ngươi nói gì với A Tử thế?” Diệp Thanh Lam nhìn hắn thất hồn lạc phách hỏi.
Sắc mặt Lưu Bạch tái nhợt, trong lòng đau nhói từng cơn, đầu óc cực kỳ hỗn loạn.
“Lưu Bạch?” Diệp Thanh Lam bắt đầu thấy không vui.
Hắn lại coi như không nghe thấy lời bà, đứng như trời chồng một lúc rồi đột nhiên lao ra ngoài.
Diệp Thanh Lam sững người đứng đó, vành mắt đỏ lên, bà siết chặt nắm tay lạnh lùng cười: “Quả thế.”
Lưu Bạch nhanh chóng đuổi theo Diệp Tử cầm lấy tay nàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lãnh đạm như trước: “Không được lấy người khác.”
Diệp Tử lạnh lùng nhìn hắn, nghe vậy châm biếm một tiếng: “Vì sao?”
“Bởi vì…..” Ánh mắt hắn sâu như biển: “Ta phải gả cho muội.”
Nàng sững sờ trong giây lát rồi vẻ châm chọc trong nụ cười càng đậm: “Bạch Đốc sử, chậm rồi. Ngươi không cần cảm thấy mình nợ ta cái gì, cũng không cần dùng mười lăm năm nữa để trả ân cứu mạng của ta. Chúng ta đều tự mạnh khỏe là đủ rồi.
Diệp Tử xoay người muốn đi lại bị hắn níu lại, nàng nhất thời nổi giận: “Không đi bảo vệ Mẫu hoàng cho tốt đi, đến trêu chọc ta làm gì, chơi vui lắm sao?”
Ngữ khí Lưu Bạch vẫn không chút dao động: “Muội từng nói, chờ muội làm Hoàng thượng, cũng sẽ lập ta làm Chính quân, ngày ngày sủng ta.”
Ánh mắt Diệp Tử có thoáng lau động, nàng cụp mắt cười nhẹ: “Ta cũng đã nói, từ nay về sau sẽ không thích ngươi nữa.”
“Muội không giữ lời.” Lưu Bạch cứ như không nghe thấy lời nàng nói, cố chấp bám víu vào câu nói đùa ngày trước.
“Đủ rồi.” Nàng giật mạnh tay mình ra: “Không thích ngươi nữa ngươi mới thấy quý trọng à? Ta ghét nhất loại người như thế. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, làm gì có ai cam nguyện yên lặng đứng sau ngươi, bình thường ngươi có thể thoải mái lạnh nhạt người ta sau đó ôm người ta một cái là người ta sẽ vui vẻ trở về bên ngươi à, ngươi thấy thế có được không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không cần cảm thấy có lỗi cũng không cần dùng cách này để bồi thường. Kỳ hạn mười lăm năm đã đến rồi, mặc kệ ngươi muốn làm Chính quân của Mẫu hoàng hay muốn rời cung ngao du tứ hải cũng đều không liên quan đến ta. Chúc ngươi ngày sau bình yên khỏe mạnh, ngươi ta từ đây không có quan hệ gì hết.”
Lần này Lưu Bạch không giữ nàng nữa, hắn siết chặt tay như đang nắm một thứ gì đó vô cùng quan trọng, rồi cứ lặng im đứng đó nhìn theo bóng dáng Diệp Tử, đáy mắt tràn ngập sương mù.
Như là có gì đó bị rút khỏi linh hồn, mê mang không biết đường về.
Làm sao bây giờ, cô bé luôn cười rực rỡ trong quá khứ, hình như không bao giờ…. thấy nữa. Lưu Bạch chỉ cảm thấy trống rỗng, hắn cúi đầu nhìn miếng ngọc bội bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve nó như vuốt ve khuôn mặt của tình nhân.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu, siết chặt hai tay.