Chương 6
Vừa nghe, đôi mắt già nua của Tần ba ba Tần Chính lập tức đỏ hồng, bước đi tập tễnh về phía đứa con gái rượu đã không gặp mặt bao năm, ôm cô vào ngực, vỗ nhè nhẹ trên vai cô: “Cảnh nhi đừng sợ, không có chuyện gì nữa rồi!”
Tần Cảnh lập tức cảm nhận được một tình cảm rộng lớn ở ông ấy – tình cảm của một người cha.
Tần Cảnh không biết vì sao mà nước mắt cô cứ rầm rập chảy xuôi. Nhìn đôi mắt đỏ của ba ba, chắc hẳn mấy năm qua ông vẫn luôn lo lắng cho đứa con gái này, dù cô thật bất hiếu, còn dám bỏ nhà ra đi.
Ông lại nói “Đừng sợ, đừng sợ!”
Có ai biết trong tiềm thức của cô có bao nhiêu sợ hãi, sợ hãi bản thân mình trong thế giới xa lạ, không thay đổi được vận mệnh thê thảm sau này của Tần Cảnh thì…
Tôi không muốn như vậy, tôi không muốn để cho người khác XXX như vậy!
Tần Cảnh “Oa” một tiếng, bật khóc: “Ba, con sai rồi! Con không nên vì một thằng đàn ông như vậy mà cãi nhau với ba, còn bỏ nhà đi! Trên đời này, thương ta nhất chỉ có ba ba thôi!”
“Ba, tha thứ cho con được không? Con biết sai rồi, con sẽ không bao giờ làm ba buồn nữa.” Tần Cảnh nghĩ đây đã là cọng rơm cuối cùng của cô rồi, chỉ sợ là là không đủ tạo ra một bước ngoặt. Nghĩ vậy, càng khóc hăng hơn.
“Là con sai, con bây giờ sẽ không bao giờ tùy hứng vô tâm như thế nữa. Ba ba, tha thứ cho con! Con nhớ ba, ba ơi, con nhớ ba lắm!”
Bên này “ngôi sao điện ảnh” diễn cảnh đoàn tụ cảm động đến rơi nước mắt, bên kia mẹ kế minh tinh màn bạc hết thời Tập Quyên cũng ngây ra, không khỏi rung động vì một màn bi kịch quá hoành tráng.
Doãn bá bá cảm động đến mức nước mắt trào dâng, đây mới là Tần Cảnh đáng yêu, ngoan ngoãn hiếu thuận mà ông từng biết bao nhiêu năm a!
Có đứa con nghe lời như thế, lại còn biết độc lập phấn đấu, lão Tần lại còn nói con bé không ngoan, thật sự là quá khiêm tốn rồi!
Doãn bá bá vừa nghĩ vừa gật đầu liên tục, ông bác đã quyết định, nhất định phải thương lượng thật tốt với lão Tần, để cho con bé Tần Cảnh với Doãn Thiên Dã nhà ông giao lưu một chút, giúp ông trị thằng con bại gia tử kia thành người tử tế.
Lại nói Tần ba ba, đứa con gái ruột duy nhất của ông, tuy rằng ngày xưa nó dám bỏ nhà theo thằng nhóc ranh bất tài kia, làm ông tức đến nỗi lên cơn đau tim, nhưng dù sao đã bao năm rồi, ông sớm đã quên.
Đi khắp đất trời, không ai tốt bằng cha mẹ a!
Khi nãy, chỉ một tiếng “Ba” đáng thương ủy khuất của Tần Cảnh cũng đủ gạt hết những ân oán phẫn nộ của ông rồi. Mà giờ, con gái ông đã nhận sai xin ông tha thứ, đúng là, bảo bối đáng yêu biết điều ngày xưa đã trở lại, tâm trạng ông nháy mắt thả lỏng!
Người cha đã trải bao sương gió khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, vỗ nhẹ vai đứa con gái bé nhỏ mặt đầy nước mắt, ôn nhu an ủi : “Tốt, tốt, chuyện đã qua thì cho qua. Ngày đó là do ba quá nóng nảy, cũng là do ba. Từ nay về sau, chúng ta lại như ngày xưa sống thật vui vẻ!”
Cuối cùng cô cũng có một điểm tựa trong cuộc sống mới này.
Tần Cảnh kích động chảy nước mắt.
Bấy giờ, Tấp Quyên mới từ đằng sau bước tới, cười ân cần :” Tốt quá rồi, Cảnh nhi rốt cục nhận sai, cuối cùng nhà chúng ta cũng được đoàn viên!”
Tần Cảnh mới nhìn kĩ người phụ nữ này, mẹ kế của cô, cũng là mẹ đẻ Tập Vi Lam. Bốn mươi năm mươi tuổi, thế mà còn cư nhiên còn trang điểm được hoa tươi phấp phới, nghe nói trước kia là đương diễn viên, bất quá cho tới nay không hồng quá.
Tần Chính nghe bà ta nói, đáp: “Cái từ nhận lỗi này, đừng nói lại nữa. Chuyện trước kia, không nên lúc nào cũng đem ra nói lại.”
Tập Quyên hơi khựng lại, rồi vội vàng cười: “Đã biết !”
Thật ấm áp! Vốn trong tiểu thuyết không có dùng nhiều bút mực miêu tả Tần Chính, vì nội dung chủ yếu là cuộc tranh đấu giằng co của mấy nhân vật nữ. Căn bản là Tần ba chưa từng xuất hiện thực sự.
Không nghĩ đến, người cha này cũng như những người cha khác, yêu chiều con gái hết mức, dù con có lỗi sai đến đâu cũng như biển khơi trầm mặc mà ôn nhu, bao dung.
Cùng lúc, Tần Cảnh cũng nhận ra một việc, bà mẹ kế này không phải dễ chọc, cái câu “Không nên lúc nào cũng đem ra nói lại” này, hẳn là mấy năm nay, bà ta nói không ít câu bậy bạ về Tần Cảnh trước mặt ba Tần!
May thay, cha cô không bỏ rơi cô!
May thay, mọi chuyện giờ đều còn có cơ hội vãn hồi!
Tần Cảnh nhìn lại, Doãn bá đứng một bên nhìn cảnh cha con gặp lại cười ấm áp, mà đáy mắt có chút sầu não. Cô mới nghĩ, Doãn bá hẳn là đang nghĩ đến đứa con trai khong nghe lời (hoặc nói chính xác là, nửa đường sa đọa) mà lo lắng. Ai, làm cha mẹ, thực là quá khó!
Tần Cảnh nghĩ Tần ba là được Doãn bá bá báo tin mới đến, vội nói: “Doãn bá bá, cám ơn bác báo tin cho bố cháu!”
Doãn bá bá hơi giật mình, rồi cười: “ Không phải. Là bố cháu báo cho ta đó. Không biết ông ấy nhìn thấy ở đâu tin tai nạn xe cộ, lập tức nghĩ đến cái xe kia của cháu. Tra ra, đúng là vậy thật. Mà vừa vặn tai nạn xảy ra ở gần bệnh viện này. Bố cháu sợ cháu bị thương nặng, nhất định bắt ta phải tới đây xem thế nào!”
Tần Cảnh lần nữa bị tình yêu thương của người cha này làm cho cảm động, nước mắt lại có xu hướng trào ra.
Tần Chính thấy cô cố nén nước mắt, sợ cô lại khóc, thế là chuyển đề tài: “ Khóc làm gì! Cái xe Porsche này của con, khẳng định là phải chỉnh dung rồi!”
Tần Cảnh quả thật nín khóc mỉm cười, sau vài giây mới chán nản nói: “Sớm biết vậy đã không mua rồi!”
Tần Chính lườm cô một cái, nói: “Suy cho cùng cũng là xe con lấy tiền quỹ kết hôn của con để mua. Giờ thì tốt rồi, coi như là đồ cưới của Tần gia đem ra bên ngoài!”
Tần Cảnh sửng sốt, nháy mắt có một cảm giác khó hiểu.
Tập đoàn Tần thị vốn là một xí nghiệp của gia đình từ một đời trước truyền lại, chỉ truyền cho nam không truyền nữ, Tần Chính có ba người anh em trai, đều có con trai, cho nên Tần Cảnh chỉ có thể được chia một phần tiền với chút ít cổ phần.
Cái phần tiền này, không phải là mua chiếc xe này đi!
Sét đánh! Hơn một ngàn vạn, vậy mà đổi lấy một thứ đồ vật không thể ăn, không thể uống, không thể mặc, không thể ở còn hấp dẫn đàn ông cặn bã ở khắp nơi!
Cô thật muốn đem cái cô Tần Cảnh của tiểu thuyết ra đánh cho một trận tơi bời :cái đầu cô đúng là để làm cảnh mà!
Tần Cảnh cắn răng mất nửa khắc, rốt cục vẫn là yên lặng than thở trong lòng, thôi, nguyên bản là vay tiền ba ba làm tiền vốn để làm phim. Tự lực cánh sinh là tốt nhất!
Bốn năm trước, Tần ba ba đã đem cổ phần đứng tên mình giao hơn phân nữa cho đứa con gái riêng của vợ Tập Vi Lam rồi, tuy rằng còn lại rất nhiều, nhưng tiền dưỡng già của ba, cô làm sao có thể muốn lấy?
######
Hôm nay, Tần Cảnh ở trong biệt thự của Tần gia ở ngoại thành đến tối muộn, mà rất khéo, Tập Vi Lam cũng chạy về, làm như rất quan tâm đến thương thế của cô. Bây giờ, chỉ có hai người trong phòng khách xem tivi, cô ta còn rất không chú ý chuyển sai kênh.
“Tại công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình Tinh Nguyệt, phó tổng giám đốc bộ phận truyền thông mạng lưới Internet, cùng ngày việc đạo diễn và dựng phim chuyên mục “Tụ quang” Tần Cảnh bị tai nạn xe cộ, đã thông báo kết quả xử lý của ban lãnh đạo cấp cao Tinh Nguyệt đối với tai tiếng video tình dục của An Nham Tập Vi Lam ——
Tạm thời cách chức Tần Cảnh ở mọi chức vụ quản lý tại Tinh Nguyệt, kế hoạch công tác trong tương lai sau khi Tần Cảnh trở lại công ty sẽ được tính sau…”
Tần Cảnh cũng không quá để ý, về sau về công ty ra sao, cô sớm đã có tính toán.
Trước giờ cơm chiều, cô quyết định về phòng cũ thu thập vài thứ, tỉ như nhật kí, hay ảnh chụp linh tinh, để hiểu rõ chút quan hệ của cô với mọi người xung quanh. Quần áo không mang gì cả, cô vốn không thích ăn diện.
Lúc thu thập đóng đồ, không ngờ cô nhìn thấy rất nhiều ảnh của Doãn Thiên Dã với Tần Cảnh, thậm chí, từ tiểu học đến tận đại học đều có, khả ái, đơn thuần, hồ đồ, non nớt, ngây ngô, tươi sáng, soái khí, mỹ lệ, có hình…
Trên những tấm ảnh đó, khuôn mặt của hai đứa trẻ dần thay đổi, nhưng nụ cười thuần khiết vui vẻ lại không thay đổi.
Từ cái nhìn của một người ngoài mà nói, Tần Cảnh không có hứng thú, tùy ý rút một tấm, còn lại toàn bộ đá lại vào gầm giường.
Lúc xuống lầu ăn cơm, cô nghe có người đang nói chuyện về con người cặn bã trong hình.
Tần Chính mang Tần Cảnh về nhà rồi, vẫn ở trong phòng gọi điện thoại, lúc ra vừa vặn ăn cơm, vừa ngồi vào bàn liền hỏi: “Con với An Nham chia tay?”
Tần Cảnh đầu đũa đang chuẩn bị gắp miếng móng giò liền ngừng ở giữa không trung, “Ân” một tiếng.
Bên kia Tập Vi Lam so với cô còn khẩn trương hơn, lập tức nói: “Ba, tấm ảnh đó là hình chỉnh sửa!”
“Có chuyện gì cơ?” Tần Chính vẻ mặt nghi ngờ.
Tập Quyên liếc mắt ra hiệu. Vi Lam này mới ý thức đến có mẹ cô ta ở đây, ba ba chắc là chưa thấy qua tấm ảnh, vội lấp liếm: “Ách, con nghe lầm!”
May là Tần Chính không để ý, lại nói với Tần Cảnh: “Doãn bá bá của con vẫn hi vọng con có thể thay ông ấy quản Thiên Dã!”
Tần Cảnh cắn đũa, 囧 rầu rĩ, lầu bầu: “Con cũng chẳng là gì của hắn, việc gì đến lượt con quan tâm?”
“Dù nói thế nào, các con cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, còn từng có quan hệ!” Tần Chính và Doãn Tùng là đồng đội cũ, tình huynh đệ không phải người bình thường có thể so được. Hơn nữa, lúc trước, quả thực ông rất vừa lòng tiểu tử Doãn Thiên Dã đó.
Tần Cảnh có chút bất lực : “Ba, chẳng qua là ba không biết, Doãn Thiên Dã hắn hiện tại thành người thế nào!”
“Ba đương nhiên biết nó hiện tại là như thế nào!” Tần Chính buông đũa xuống, nhăn mày, “Nó trước kia rất tốt, nếu không phải vì con bỏ nó, cùng tiểu tử hỗn đản An Nham đó bỏ chạy, nó đã không bị kích thích thành như bây giờ! Cảnh nhi, nó thành như vậy, con có trách nhiệm rát lớn! Bởi vì chuyện này, suốt một thời gian dài ta không gặp Doãn bá bá của con đều không dám ngẩng đầu lên, con biết không!”
Tần Cảnh nghẹn họng nhìn trân trối.
Con bỏ hắn? Trong tiểu thuyết rõ ràng là hắn cùng Tập Vi Lam dây dưa rồi bỏ con mới đúng?
Cô bất động thanh sắc (không gây tiếng động) lườm Vi Lam một cái, cô ta vẫn đang thoải mái nhàn nhã ăn cơm, làm như thể mình không liên quan, bộ dáng không thẹn với lương tâm.
Trong lòng cô rất ấm ức, không có chứng cớ, nói cái gì cũng không có tác dụng. Hơn nữa, nếu không xem tiểu thuyết, Tần Cảnh bây giờ chắc cũng không hay biết gì, không biết vì sao Doãn Thiên Dã bỗng nhiên đá cô.
Quả nhiên cặn bã!
Tần Cảnh căm giận, đá Tần Cảnh lại còn nói là Tần Cảnh đá hắn!
Tập Vi Lam cũng thật là, có thể giả vờ như vậy! Nếu không phải sợ ba ba tức giận, chắc hẳn cô ta cố ý tố cáo chuyện Tần Cảnh rồi vui sướng thắng lợi.
Tần Cảnh cứng lưỡi, rầu rĩ ăn cơm.
Tần Chính thấy cô không nói chuyện, lại kìm giọng, nói: “Cảnh nhi ạ, tất cả những người đàn ông ưu tú đều là do người phụ nữ dạy dỗ tạo nên, vốn trên đời không có người đàn ông nào trời sinh tốt đẹp. Như ba con đây, ngày xưa không phải cũng là tiểu tử lông bông sao, nếu không có mẹ con, ba cũng không có thành công hôm nay!”
Tần Cảnh không đoán được một người đàn ông thành công như Tần ba ba lại nói được những lời như vậy, có chút rung động.
Nhưng sau một lúc lâu, cô vẫn là thấy ngột ngạt, con cũng biết người phụ nữ không cùng người đàn ông đi qua mưa gió cũng không có tư cách hưởng thụ sự ưu tú của người kia, nhưng là, Doãn Thiên Dã với con thì có cái quan hệ khỉ gì!
Ta về sau có muốn dạy dỗ đàn ông thì cũng không phải dạy dỗ hắn!
“Ba nói vậy, có phải là muốn con có quan hệ gì với hắn?”
Tập Vi Lam cười cười, khuyên nhủ: “Tần Cảnh, ba ba không phải nói muốn chị với hắn thế nào, dù nói sao thì nói, bạn bè sai lầm, không phải cần khuyên nhủ sao? Chị với Doãn Thiên Dã cũng nhau lớn lên, không phải người yêu cũng là bạn bè a! Hai người liệu có ai hiểu mình bằng người kia đâu, có lẽ anh ấy lại thực sự nghe lời chị?”
Tần Cảnh hừ một tiếng, trong lòng nghĩ hiện tại ngươi ngược lại hiểu được vậy là đem đàn ông cặn bã đẩy hết sang mang tai họa cho ta
“Vi Lam nói đúng, dù sao, nó trước kia cũng chỉ nghe con!” Tần Chính than thở, chậm rãi nói, “Doãn bá bá của con cũng không có cách nào. Ông ấy còn nói, nếu con giúp ông ấy, ông ấy sẽ cho con 5% cổ phần Doãn thị!”
Tiếng nói vừa dứt, Tần Cảnh lập tức mắt sáng lên, Tập Vi Lam đột nhiên ngẩn ra.
Doãn thị, con rồng lớn nhất ngành giải trí trong nước!
Tần Cảnh mắt sáng lấp lánh: trải rộng cả nước các nơi hơn 300 tuyến bệnh viện, 10 xưởng phim và đài truyền hình, hơn 50 nhà mạng truyền thông, còn không nói các loại phương tiện giải trí khác.
Lại có thể mạnh như vậy!
Ảnh con xe nhà chị đây
Vừa nghe, đôi mắt già nua của Tần ba ba Tần Chính lập tức đỏ hồng, bước đi tập tễnh về phía đứa con gái rượu đã không gặp mặt bao năm, ôm cô vào ngực, vỗ nhè nhẹ trên vai cô: “Cảnh nhi đừng sợ, không có chuyện gì nữa rồi!”
Tần Cảnh lập tức cảm nhận được một tình cảm rộng lớn ở ông ấy – tình cảm của một người cha.
Tần Cảnh không biết vì sao mà nước mắt cô cứ rầm rập chảy xuôi. Nhìn đôi mắt đỏ của ba ba, chắc hẳn mấy năm qua ông vẫn luôn lo lắng cho đứa con gái này, dù cô thật bất hiếu, còn dám bỏ nhà ra đi.
Ông lại nói “Đừng sợ, đừng sợ!”
Có ai biết trong tiềm thức của cô có bao nhiêu sợ hãi, sợ hãi bản thân mình trong thế giới xa lạ, không thay đổi được vận mệnh thê thảm sau này của Tần Cảnh thì…
Tôi không muốn như vậy, tôi không muốn để cho người khác XXX như vậy!
Tần Cảnh “Oa” một tiếng, bật khóc: “Ba, con sai rồi! Con không nên vì một thằng đàn ông như vậy mà cãi nhau với ba, còn bỏ nhà đi! Trên đời này, thương ta nhất chỉ có ba ba thôi!”
“Ba, tha thứ cho con được không? Con biết sai rồi, con sẽ không bao giờ làm ba buồn nữa.” Tần Cảnh nghĩ đây đã là cọng rơm cuối cùng của cô rồi, chỉ sợ là là không đủ tạo ra một bước ngoặt. Nghĩ vậy, càng khóc hăng hơn.
“Là con sai, con bây giờ sẽ không bao giờ tùy hứng vô tâm như thế nữa. Ba ba, tha thứ cho con! Con nhớ ba, ba ơi, con nhớ ba lắm!”
Bên này “ngôi sao điện ảnh” diễn cảnh đoàn tụ cảm động đến rơi nước mắt, bên kia mẹ kế minh tinh màn bạc hết thời Tập Quyên cũng ngây ra, không khỏi rung động vì một màn bi kịch quá hoành tráng.
Doãn bá bá cảm động đến mức nước mắt trào dâng, đây mới là Tần Cảnh đáng yêu, ngoan ngoãn hiếu thuận mà ông từng biết bao nhiêu năm a!
Có đứa con nghe lời như thế, lại còn biết độc lập phấn đấu, lão Tần lại còn nói con bé không ngoan, thật sự là quá khiêm tốn rồi!
Doãn bá bá vừa nghĩ vừa gật đầu liên tục, ông bác đã quyết định, nhất định phải thương lượng thật tốt với lão Tần, để cho con bé Tần Cảnh với Doãn Thiên Dã nhà ông giao lưu một chút, giúp ông trị thằng con bại gia tử kia thành người tử tế.
Lại nói Tần ba ba, đứa con gái ruột duy nhất của ông, tuy rằng ngày xưa nó dám bỏ nhà theo thằng nhóc ranh bất tài kia, làm ông tức đến nỗi lên cơn đau tim, nhưng dù sao đã bao năm rồi, ông sớm đã quên.
Đi khắp đất trời, không ai tốt bằng cha mẹ a!
Khi nãy, chỉ một tiếng “Ba” đáng thương ủy khuất của Tần Cảnh cũng đủ gạt hết những ân oán phẫn nộ của ông rồi. Mà giờ, con gái ông đã nhận sai xin ông tha thứ, đúng là, bảo bối đáng yêu biết điều ngày xưa đã trở lại, tâm trạng ông nháy mắt thả lỏng!
Người cha đã trải bao sương gió khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, vỗ nhẹ vai đứa con gái bé nhỏ mặt đầy nước mắt, ôn nhu an ủi : “Tốt, tốt, chuyện đã qua thì cho qua. Ngày đó là do ba quá nóng nảy, cũng là do ba. Từ nay về sau, chúng ta lại như ngày xưa sống thật vui vẻ!”
Cuối cùng cô cũng có một điểm tựa trong cuộc sống mới này.
Tần Cảnh kích động chảy nước mắt.
Bấy giờ, Tấp Quyên mới từ đằng sau bước tới, cười ân cần :” Tốt quá rồi, Cảnh nhi rốt cục nhận sai, cuối cùng nhà chúng ta cũng được đoàn viên!”
Tần Cảnh mới nhìn kĩ người phụ nữ này, mẹ kế của cô, cũng là mẹ đẻ Tập Vi Lam. Bốn mươi năm mươi tuổi, thế mà còn cư nhiên còn trang điểm được hoa tươi phấp phới, nghe nói trước kia là đương diễn viên, bất quá cho tới nay không hồng quá.
Tần Chính nghe bà ta nói, đáp: “Cái từ nhận lỗi này, đừng nói lại nữa. Chuyện trước kia, không nên lúc nào cũng đem ra nói lại.”
Tập Quyên hơi khựng lại, rồi vội vàng cười: “Đã biết !”
Thật ấm áp! Vốn trong tiểu thuyết không có dùng nhiều bút mực miêu tả Tần Chính, vì nội dung chủ yếu là cuộc tranh đấu giằng co của mấy nhân vật nữ. Căn bản là Tần ba chưa từng xuất hiện thực sự.
Không nghĩ đến, người cha này cũng như những người cha khác, yêu chiều con gái hết mức, dù con có lỗi sai đến đâu cũng như biển khơi trầm mặc mà ôn nhu, bao dung.
Cùng lúc, Tần Cảnh cũng nhận ra một việc, bà mẹ kế này không phải dễ chọc, cái câu “Không nên lúc nào cũng đem ra nói lại” này, hẳn là mấy năm nay, bà ta nói không ít câu bậy bạ về Tần Cảnh trước mặt ba Tần!
May thay, cha cô không bỏ rơi cô!
May thay, mọi chuyện giờ đều còn có cơ hội vãn hồi!
Tần Cảnh nhìn lại, Doãn bá đứng một bên nhìn cảnh cha con gặp lại cười ấm áp, mà đáy mắt có chút sầu não. Cô mới nghĩ, Doãn bá hẳn là đang nghĩ đến đứa con trai khong nghe lời (hoặc nói chính xác là, nửa đường sa đọa) mà lo lắng. Ai, làm cha mẹ, thực là quá khó!
Tần Cảnh nghĩ Tần ba là được Doãn bá bá báo tin mới đến, vội nói: “Doãn bá bá, cám ơn bác báo tin cho bố cháu!”
Doãn bá bá hơi giật mình, rồi cười: “ Không phải. Là bố cháu báo cho ta đó. Không biết ông ấy nhìn thấy ở đâu tin tai nạn xe cộ, lập tức nghĩ đến cái xe kia của cháu. Tra ra, đúng là vậy thật. Mà vừa vặn tai nạn xảy ra ở gần bệnh viện này. Bố cháu sợ cháu bị thương nặng, nhất định bắt ta phải tới đây xem thế nào!”
Tần Cảnh lần nữa bị tình yêu thương của người cha này làm cho cảm động, nước mắt lại có xu hướng trào ra.
Tần Chính thấy cô cố nén nước mắt, sợ cô lại khóc, thế là chuyển đề tài: “ Khóc làm gì! Cái xe Porsche này của con, khẳng định là phải chỉnh dung rồi!”
Tần Cảnh quả thật nín khóc mỉm cười, sau vài giây mới chán nản nói: “Sớm biết vậy đã không mua rồi!”
Tần Chính lườm cô một cái, nói: “Suy cho cùng cũng là xe con lấy tiền quỹ kết hôn của con để mua. Giờ thì tốt rồi, coi như là đồ cưới của Tần gia đem ra bên ngoài!”
Tần Cảnh sửng sốt, nháy mắt có một cảm giác khó hiểu.
Tập đoàn Tần thị vốn là một xí nghiệp của gia đình từ một đời trước truyền lại, chỉ truyền cho nam không truyền nữ, Tần Chính có ba người anh em trai, đều có con trai, cho nên Tần Cảnh chỉ có thể được chia một phần tiền với chút ít cổ phần.
Cái phần tiền này, không phải là mua chiếc xe này đi!
Sét đánh! Hơn một ngàn vạn, vậy mà đổi lấy một thứ đồ vật không thể ăn, không thể uống, không thể mặc, không thể ở còn hấp dẫn đàn ông cặn bã ở khắp nơi!
Cô thật muốn đem cái cô Tần Cảnh của tiểu thuyết ra đánh cho một trận tơi bời :cái đầu cô đúng là để làm cảnh mà!
Tần Cảnh cắn răng mất nửa khắc, rốt cục vẫn là yên lặng than thở trong lòng, thôi, nguyên bản là vay tiền ba ba làm tiền vốn để làm phim. Tự lực cánh sinh là tốt nhất!
Bốn năm trước, Tần ba ba đã đem cổ phần đứng tên mình giao hơn phân nữa cho đứa con gái riêng của vợ Tập Vi Lam rồi, tuy rằng còn lại rất nhiều, nhưng tiền dưỡng già của ba, cô làm sao có thể muốn lấy?
######
Hôm nay, Tần Cảnh ở trong biệt thự của Tần gia ở ngoại thành đến tối muộn, mà rất khéo, Tập Vi Lam cũng chạy về, làm như rất quan tâm đến thương thế của cô. Bây giờ, chỉ có hai người trong phòng khách xem tivi, cô ta còn rất không chú ý chuyển sai kênh.
“Tại công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình Tinh Nguyệt, phó tổng giám đốc bộ phận truyền thông mạng lưới Internet, cùng ngày việc đạo diễn và dựng phim chuyên mục “Tụ quang” Tần Cảnh bị tai nạn xe cộ, đã thông báo kết quả xử lý của ban lãnh đạo cấp cao Tinh Nguyệt đối với tai tiếng video tình dục của An Nham Tập Vi Lam ——
Tạm thời cách chức Tần Cảnh ở mọi chức vụ quản lý tại Tinh Nguyệt, kế hoạch công tác trong tương lai sau khi Tần Cảnh trở lại công ty sẽ được tính sau…”
Tần Cảnh cũng không quá để ý, về sau về công ty ra sao, cô sớm đã có tính toán.
Trước giờ cơm chiều, cô quyết định về phòng cũ thu thập vài thứ, tỉ như nhật kí, hay ảnh chụp linh tinh, để hiểu rõ chút quan hệ của cô với mọi người xung quanh. Quần áo không mang gì cả, cô vốn không thích ăn diện.
Lúc thu thập đóng đồ, không ngờ cô nhìn thấy rất nhiều ảnh của Doãn Thiên Dã với Tần Cảnh, thậm chí, từ tiểu học đến tận đại học đều có, khả ái, đơn thuần, hồ đồ, non nớt, ngây ngô, tươi sáng, soái khí, mỹ lệ, có hình…
Trên những tấm ảnh đó, khuôn mặt của hai đứa trẻ dần thay đổi, nhưng nụ cười thuần khiết vui vẻ lại không thay đổi.
Từ cái nhìn của một người ngoài mà nói, Tần Cảnh không có hứng thú, tùy ý rút một tấm, còn lại toàn bộ đá lại vào gầm giường.
Lúc xuống lầu ăn cơm, cô nghe có người đang nói chuyện về con người cặn bã trong hình.
Tần Chính mang Tần Cảnh về nhà rồi, vẫn ở trong phòng gọi điện thoại, lúc ra vừa vặn ăn cơm, vừa ngồi vào bàn liền hỏi: “Con với An Nham chia tay?”
Tần Cảnh đầu đũa đang chuẩn bị gắp miếng móng giò liền ngừng ở giữa không trung, “Ân” một tiếng.
Bên kia Tập Vi Lam so với cô còn khẩn trương hơn, lập tức nói: “Ba, tấm ảnh đó là hình chỉnh sửa!”
“Có chuyện gì cơ?” Tần Chính vẻ mặt nghi ngờ.
Tập Quyên liếc mắt ra hiệu. Vi Lam này mới ý thức đến có mẹ cô ta ở đây, ba ba chắc là chưa thấy qua tấm ảnh, vội lấp liếm: “Ách, con nghe lầm!”
May là Tần Chính không để ý, lại nói với Tần Cảnh: “Doãn bá bá của con vẫn hi vọng con có thể thay ông ấy quản Thiên Dã!”
Tần Cảnh cắn đũa, 囧 rầu rĩ, lầu bầu: “Con cũng chẳng là gì của hắn, việc gì đến lượt con quan tâm?”
“Dù nói thế nào, các con cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, còn từng có quan hệ!” Tần Chính và Doãn Tùng là đồng đội cũ, tình huynh đệ không phải người bình thường có thể so được. Hơn nữa, lúc trước, quả thực ông rất vừa lòng tiểu tử Doãn Thiên Dã đó.
Tần Cảnh có chút bất lực : “Ba, chẳng qua là ba không biết, Doãn Thiên Dã hắn hiện tại thành người thế nào!”
“Ba đương nhiên biết nó hiện tại là như thế nào!” Tần Chính buông đũa xuống, nhăn mày, “Nó trước kia rất tốt, nếu không phải vì con bỏ nó, cùng tiểu tử hỗn đản An Nham đó bỏ chạy, nó đã không bị kích thích thành như bây giờ! Cảnh nhi, nó thành như vậy, con có trách nhiệm rát lớn! Bởi vì chuyện này, suốt một thời gian dài ta không gặp Doãn bá bá của con đều không dám ngẩng đầu lên, con biết không!”
Tần Cảnh nghẹn họng nhìn trân trối.
Con bỏ hắn? Trong tiểu thuyết rõ ràng là hắn cùng Tập Vi Lam dây dưa rồi bỏ con mới đúng?
Cô bất động thanh sắc (không gây tiếng động) lườm Vi Lam một cái, cô ta vẫn đang thoải mái nhàn nhã ăn cơm, làm như thể mình không liên quan, bộ dáng không thẹn với lương tâm.
Trong lòng cô rất ấm ức, không có chứng cớ, nói cái gì cũng không có tác dụng. Hơn nữa, nếu không xem tiểu thuyết, Tần Cảnh bây giờ chắc cũng không hay biết gì, không biết vì sao Doãn Thiên Dã bỗng nhiên đá cô.
Quả nhiên cặn bã!
Tần Cảnh căm giận, đá Tần Cảnh lại còn nói là Tần Cảnh đá hắn!
Tập Vi Lam cũng thật là, có thể giả vờ như vậy! Nếu không phải sợ ba ba tức giận, chắc hẳn cô ta cố ý tố cáo chuyện Tần Cảnh rồi vui sướng thắng lợi.
Tần Cảnh cứng lưỡi, rầu rĩ ăn cơm.
Tần Chính thấy cô không nói chuyện, lại kìm giọng, nói: “Cảnh nhi ạ, tất cả những người đàn ông ưu tú đều là do người phụ nữ dạy dỗ tạo nên, vốn trên đời không có người đàn ông nào trời sinh tốt đẹp. Như ba con đây, ngày xưa không phải cũng là tiểu tử lông bông sao, nếu không có mẹ con, ba cũng không có thành công hôm nay!”
Tần Cảnh không đoán được một người đàn ông thành công như Tần ba ba lại nói được những lời như vậy, có chút rung động.
Nhưng sau một lúc lâu, cô vẫn là thấy ngột ngạt, con cũng biết người phụ nữ không cùng người đàn ông đi qua mưa gió cũng không có tư cách hưởng thụ sự ưu tú của người kia, nhưng là, Doãn Thiên Dã với con thì có cái quan hệ khỉ gì!
Ta về sau có muốn dạy dỗ đàn ông thì cũng không phải dạy dỗ hắn!
“Ba nói vậy, có phải là muốn con có quan hệ gì với hắn?”
Tập Vi Lam cười cười, khuyên nhủ: “Tần Cảnh, ba ba không phải nói muốn chị với hắn thế nào, dù nói sao thì nói, bạn bè sai lầm, không phải cần khuyên nhủ sao? Chị với Doãn Thiên Dã cũng nhau lớn lên, không phải người yêu cũng là bạn bè a! Hai người liệu có ai hiểu mình bằng người kia đâu, có lẽ anh ấy lại thực sự nghe lời chị?”
Tần Cảnh hừ một tiếng, trong lòng nghĩ hiện tại ngươi ngược lại hiểu được vậy là đem đàn ông cặn bã đẩy hết sang mang tai họa cho ta
“Vi Lam nói đúng, dù sao, nó trước kia cũng chỉ nghe con!” Tần Chính than thở, chậm rãi nói, “Doãn bá bá của con cũng không có cách nào. Ông ấy còn nói, nếu con giúp ông ấy, ông ấy sẽ cho con 5% cổ phần Doãn thị!”
Tiếng nói vừa dứt, Tần Cảnh lập tức mắt sáng lên, Tập Vi Lam đột nhiên ngẩn ra.
Doãn thị, con rồng lớn nhất ngành giải trí trong nước!
Tần Cảnh mắt sáng lấp lánh: trải rộng cả nước các nơi hơn 300 tuyến bệnh viện, 10 xưởng phim và đài truyền hình, hơn 50 nhà mạng truyền thông, còn không nói các loại phương tiện giải trí khác.
Lại có thể mạnh như vậy!
Ảnh con xe nhà chị đây