Nữ Phụ, Hôm Nay Phải Rời Đi

Chương 5

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

Sau đó tất cả các hành vi gây rối của tôi, chính bản thân tôi cảm thấy đã vượt quá mức chịu đựng mình, nhưng giới hạn chịu đựng của anh bị tôi kéo dài đến tận chân trời.

Anh chính là người như vậy, dựa theo những gì miêu tả trong sách: lạnh lùng - chủ nghĩa đại nam tử - một lòng hướng đến công việc.

Tôi tự vỗ đầu mình một cái, nếu tôi can thiệp vào công việc của anh, anh nhất định sẽ đuổi tôi đi.

Vì vậy, vào một ngày nọ, khi anh vội vã chuẩn bị đi họp, tôi cố tình ngăn anh lại ngang ngược lại: "Đừng đi."

Nhưng anh lại sờ trán tôi và quan tâm hỏi: "Em bị sao vậy?"

Tôi vẫn ổn

Nhưng tôi vẫn bướng bỉnh nói: "Vẫn ổn, nhưng anh không được phép đi. Hôm nay không được phép đi, anh không được phép đi vào ngày mai, ngày kia cũng như vậy!"

Anh không chút đắn đo lôi điện thoại ra gọi cho thư ký: "Chuyển cuộc họp sang hình thức video."1

Sau đó, thực sự không phải đi nữa.

Tôi: "......"

Tôi không thể tránh khỏi sự nuông chiều không có ranh giới của anh.

Ở trong sách, anh đúng đã bị Tạ Kiều Kiều làm cho cảm động, cuối cùng mới đồng ý đính hôn với Tạ Kiều Kiều, bởi vì Tạ Kiều Kiều luôn ngoan ngoãn và không đối nghịch với anh sao?

Vì sao tôi ngang ngược vô lý như vậy nhưng anh vẫn sống chết không chịu từ bỏ tôi?

Và, tôi không biết liệu do tôi bị ảo tưởng, sau một khoảng thời gian ở bên cạnh anh, tôi luôn cảm giác anh rất nuông chiều tôi.

Giống như anh đã quen với việc tôi thi thoảng tùy hứng.

Nguyên chủ thích hoa hồng, nhưng anh luôn tặng tôi hoa huệ.3

Đó là loài hoa yêu thích của tôi.

Nguyên chủ thích món đồ hàng hiệu, nhưng anh chưa bao giờ tặng tôi mấy món đồ đó, ngược lại còn dẫn tôi đi vòng quanh thành phố để xem một buổi hòa nhạc.

Phong cách nhóm nhạc đó thực sự rất đúng gu của tôi.

Tất nhiên về điều này, tôi nghĩ rằng anh keo kiệt, không muốn mua tặng tôi những món đồ đắt tiền!

Có rất nhiều chi tiết khác...

Hai người chúng tôi ngồi trên sofa trừng mắt nhìn nhau, sau đó anh có đi vệ sinh để gọi điện thoại cho Trần Ý. Cái tên lăng băm Trần Ý nói, đây là biểu hiện của việc tôi không có cảm giác an toàn.

Cố Trình Tiềm lại nghe theo, vì muốn tạo cho tôi cảm giác an toàn, quyết định gạt bỏ công việc sang một bên, ở bên cạnh tôi suốt một tuần trời.

Cuối cùng, bởi vì tôi không thể chịu đựng được nữa, đành phải lên tiếng: "Cố tổng, nếu anh không có mặt ở công ty trong một thời gian dài như vậy, công ty sẽ gặp vấn đề đấy!!!"

Anh nói: "Nếu bởi vì anh không xuất hiện ở công ty trong suốt 1 tuần, công ty gặp vấn đề. Mấy nhân tài anh thuê để trưng hết à?"

Tôi: "......"

Tôi cạn lời rồi.

Tôi cam chịu thừa nhận.

Vào giây phút này, tôi chua chát nghĩ, đến lúc tôi thừa nhận rằng mình đã thích anh.

Nhưng bây giờ Lâm Nguyệt Bạch đã quay trở về, tôi không bao giờ chịu thừa nhận số phận.

Nếu không thể giở trò với Cố Trình Tiêm được nhưng tôi tin chắc chắn sẽ rất hiệu quả đối với mẹ Cố.

Tôi quyết định nói chuyện rõ ràng với mẹ Cố, để bà tìm cách giúp tôi thoát khỏi Cố Trình Tiềm.

Tôi ngẩng đầu, nở nụ cười, đang định lên tiếng, chỉ cần dì giúp chỉ trong đêm nay biến mất trước mặt con trai dì ấy, nhưng bà ấy lại lên tiếng trước.

"Nghe nói lần trước Nguyệt Bạch ở trong bữa tiệc gây khó dễ cho cháu?"

Tôi: "??"

A, đúng, trong giới quý phu nhân không có chuyện gì có thể che dấu, với lại lúc ấy Lâm Nguyệt Bạch gây khó dễ tôi trước mặt bao nhiêu người.

Tôi nói: "Không phải, Nguyệt Bạch nói đó chỉ là một trò đùa."

Đùa chứ, ngàn lần không thể để Lâm Nguyệt Bạch phá hủy hình tượng trong mắt mẹ Cố, phải để mẹ Cố nghĩ rằng Lâm Nguyệt Bạch mới chính là con dâu tương lai của bà ấy. Bà ấy mới có thể giúp tôi.

Kết quả là, tôi đang cố gắng giải thích bà ấy hiệu, bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hài lòng.

Tôi: "!!!?"

Không ổn rồi...

Tôi nói, "Dì ơi, lần trước dì muốn con rời...".

Tôi còn chưa dứt lời, Cố Trình Tiềm đã quay trở lại.

Tôi: "......"

Chờ đã, tại sao anh quay về nhanh như vậy?

Mẹ Cố cũng kinh ngạc vì tốc độ của anh, hỏi: "Không phải mẹ dặn con đưa Nguyệt Bạch về sao? Hôm nay con bé không lái xe theo."

Cố Trình Tiềm trả lời rất hiện nhiên: "Con đã gọi xe taxi cho cô ấy, còn đưa cô ấy lên xe."

Tôi: "......"

Logic quá quỷ gì vậy

Cố Trình Tiềm: "Mẹ, chúng ta đi về trước."1

Nói xong, liền kéo tôi đi theo.

Tôi: "......"

Hôm nay lại là một ngày tuyệt vọng.

Đã lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.

Cuối tuần sau, tôi lại gặp Lâm Nguyệt Bạch ở nhà mẹ Cố, lần này cô ấy không nói những lời chọc giận mẹ Cố, mà toàn bộ quá trình lại giống như cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, vui vẻ nói chuyện với mẹ Cố.

Chỉ là thi thoảng lại quay sang lườm tôi một cái, khi mẹ Cố nhìn sang, lại tiếp tục đóng giả bộ dạng dịu dàng.

Tôi chẳng có tâm trạng đối đầu với cô ấy, những việc làm trước kia của "tôi" đúng là không thể phủ nhận được. Nên lựa chọn chỗ ngồi cách xa cô ấy nhất, giả bộ không nhìn thấy cái ánh mắt khiêu khích của cô ấy.

Nhưng tôi không chịu đựng việc cô ấy tìm đến tôi gây sự.

Lúc mẹ Cố đi lên lầu, Cố Trình Tiềm đi ra ngoài nhận điện thoại, cô ấy đứng chặn tôi cầu thang, nhìn lên lầu chắc chắn mẹ Cố không đi xuống.

Giọng điệu chua ngoa nói: "Tạ Kiều Kiều, chuỗi ngày đắc ý của cô sắp chấm dứt rồi. Dì Cố rất thích tôi, tôi mới con dâu tương lai tốt nhất trong lòng bà ấy."

Tôi: "......"

Cô ấy: "Trong khoảng thời gian này, tôi ngày ngày đến gặp dì Cố, bà ấy nhất định giúp tôi tìm cách đuổi cô đi.."

Tôi "......"

Tôi chân thành cảm ơn cô, tôi ao ước điều này đã lâu.

Cô giễu cợt nói: "Đến lúc đó tôi không cần trở thành kẻ ác độc, A Trình sẽ không ghét bảo tôi. Hừ, muốn người đàn ông tôi hả, cô còn non lắm."

Tôi: "......"

Cô ấy còn định nói tiếp, nhưng mẹ Cố kèm sắc mặt đen xì xuất hiện ở cầu thang.1

Đúng là cái chết tuyệt vọng.

Tôi sử dụng ngón chân để lấy tặng căn hộ ba phòng ngủ cùng một phòng khách cho cô ấy.

Có lẽ không ngờ mẹ Cố cũng có mặt ở đó, vẻ mặt hoảng hốt: "Dì Cố...".

Đúng lúc này, Cố Trình Tiềm đã kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, nhìn vẻ mặt đặc sắc của ba người phụ nữ, nói: "Mẹ, công ty tạm thời có chút việc, con muốn đi đến công ty một chuyến."

Lâm Nguyệt Bạch lập tức nói theo: "Cháu có chút việc bận, phải đi trước"

back top