Gần đây công tác hàng ngày của Hãn Kiện có thể cơ bản chia thành ba việc lớn – Bị con sói non kia sửa lưng, ra sức phản kháng, lại bị sửa thảm hại hơn.
Gã cảm thấy cuộc sống từ trước tới giờ đúng là chưa bao giờ phong phú đến thế -_-|||
Ngay cả căn gác xép nhỏ của gã cũng bị tên kia chiếm đóng, nghe nói là huynh trưởng trong nhà đuổi cậu ta đi, thế nên cậu ta đến quấn quýt lấy mình xin ngủ nhờ.
Mặc kệ?
Được, gọi điện cho các tiểu đệ của cậu đến mà thương lượng.
Không được sao?
Vậy anh xem tôi nên xử lý bức ảnh này thế nào?
Điện thoại độ nét cao, ảnh rất rõ ràng, một vật gì đó tròn tròn, trơn nhẵn, trắng nõn…… Quả đào?
Không, là mông.
Trên cánh mông còn có một dấu đỏ, càng làm nổi bật làn da trắng muốt.
Đúng vậy.
Đây chính là cái mông quý giá của đồng chí thẳng nam Hãn Kiện.
“Mẹ nó!” – Hãn Kiện mặc áo sơ mi hoa quần đùi la ó, mang theo bình rượu ra bờ sông, nhìn về phía dòng nước cuồn cuộn chảy mà gào lên – “Sạch sẽ?! Không cho ngủ giường?! Vậy sao cậu không lấy màng nilon mà bọc cả cửa lại?!”
……….
Mấy người đi dạo buổi tối hoảng sợ nhìn về phía gã.
Có người nào đó nhẹ nhàng giật lấy cái chén trong tay gã.
Hãn Kiện vung tay: “Thừa dịp lão tử ngủ chụp trộm mông! Còn xứng là quân tử sao? Đồ tiểu nhân !”
…….
Đôi mắt kia đen lại, bàn tay vươn ra chọc chọc cái mông giờ đã được quần đùi che đậy của gã.
Người kia bắt đầu uống hết nửa bình rượu còn lại.
“Khí lực lớn vậy sao? Cũng không phải là thủy thủ Popeye mỗi ngày phải đi cứu Oliver, dùng sức mạnh như vậy làm gì?!” – Hãn Kiện mắng đến miệng khô lưỡi khô, mặt sông vẫn âm trầm như cũ, trong lòng gã đầy thê lương, vươn tay mò bình rượu.
Không còn gì.
Cúi đầu nhìn lại, không khỏi bùng nổ: “Mẹ nó! Mới có vài giây mà đã uống hết rồi?!”
Nam nhân một thân tây trang giày da dựa vào bên cạnh Hãn Kiện, vỏ chai ngổn ngang, trong đó có cả chai Hồng Tửu 82 mà gã tiện tay cầm theo……..
Phi! Lấy đồ của người khác mà cũng có thể thoải mái như thế?
Tiểu Vương Bát dê con kia khiến mình bị tẩy não rồi!
Nam nhân ngồi ở vị trí khuất sáng, không nhìn rõ mặt, nhưng có thể cảm giác được hắn nhíu mày, đưa tay móc ví: “Tôi vẫn còn.”
Ân, may mà không uống rượu.
Hãn Kiện thả lỏng một chút, nhưng mà kia là chai rượu hảo hạng, chính mình uống cũng còn tiếc nữa là cho một tên chả quen biết gì.
Nhưng một giây sau, gã lạnh hết cả người.
Nam nhân bình tĩnh lấy ra tấm thẻ nhét vào tay gã, nghiêm túc nói: “Tôi không có tiền lẻ, cậu cầm lấy đi quét đi.”
“…….”
Hãn Kiện đơ người.
Chờ mãi không thấy người kia có phản ứng, nam nhân có chút không kiên nhẫn, mím môi rút danh thiếp ra: “Cho cậu cái này nữa.”
Ngài có cho bao nhiêu cũng không đền bù được đâu!
Hãn Kiện khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay.
Tô Mạch Ngôn.
……….
Nam nhân cúi đầu nhìn ví tiền, ánh mắt nghiêm túc nhìn tấm danh thiếp lắc lư trên tay, giống như đang phân vân xem có nên đưa thêm cho đối phương không.
Hãn Kiện khó khăn bước đến, nhìn kĩ khuôn mặt người kia, sau đó run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Thế. “Này, honey……”
Sau khi Tô Mạch Ngôn rời đi, Tiêu Thế có chút bất an, vẫn nghĩ là loại chuyện này nên chủ động thẳng thắn thì tốt hơn, nếu như nhạc phụ đại nhân không có ý tứ này, y mở miệng ra nói thì lại có vẻ nhiều chuyện, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại y vẫn thấy An Duệ không tốt lành gì…..
Tô Na nhìn bộ dáng nhấp nhổm của y, liền hỏi y có phải bị trĩ không.
Tiêu Thế trừng mắt nhìn nàng: “Làm gì có?”
Tô Na mím môi cười, ôm tay y: “Người ta vẫn nói mười người đàn ông thì chín người trĩ, chồng à, em không cười đâu, anh cứ thừa nhận đi.”
Hai vợ chồng đùa đùa nháo nháo ôm nhau.
Sau đó điện thoại vang lên, âm thanh hề hề của Hãn Kiện lúc tối thế này làm người ta có cảm giác muốn đấm y một cái. “Honey…… Vợ bé của mày nguy hiểm, mau đến cứu……….”
“Cái gì?!” – Tiêu Thế bật dậy, Tô Na nằm trong lòng y tí nữa thì rớt xuống đất, Tiêu Thế căng thẳng kéo cô về, mặt không giấu nổi lo lắng – “Hắn đang ở đâu? Sao lại thế?”
Đã nói tên An Duệ kia không phải là thứ tốt đẹp gì mà!
Ngày đó khi rời khỏi văn phòng của Tô Mạch Ngôn, y đã nghĩ, nếu như cam tâm tình nguyện sao có thể đánh đối phương như thế được?!
Tô Na ghé tai lại muốn nghe, lại bị Tiêu Thế đẩy ra, nhớ vị trí sau đó liền đứng dậy mặc áo khoác.
“Anh ra ngoài một chút, về nhanh thôi. Ngoan, ở nhà chờ anh nhé.”
Tô Na kinh ngạc: “Sao? Có chuyện gì thế?”
Tiêu Thế mỉm cười hôn lên má cô: “Không sao đâu, chỉ là Mạch Ngôn có vài chuyện cần anh giúp, anh sẽ về cùng hắn.”
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại.
“……. Thật là.” – Tô Na ngồi trong phòng khách, xoa lên má nơi vừa được hôn, lấy chiếc túi đặt ở dưới bàn ra, rủ mắt xuống – “Khó có lúc mình lấy được dũng khí để đối diện với anh ấy.”
Sau khi kết hôn, phần lớn tiền lương của Tiêu Thế đều dùng để mua đồ đạc trong nhà, chi phí sinh hoạt, còn một phần là gửi về cho mẹ, thế nên đến giờ vẫn chưa mua được xe, nếu mà có chuyện gì quan trọng thì quả là bất tiện.
Mãi mà vẫn không bắt được chiếc taxi nào, lòng Tiêu Thế như có lửa đốt, âm thầm quyết định sau này nhất định phải mua xe.
Vất vả mãi mới bắt được xe, Tiêu Thế lao lên báo địa chỉ. “Bác tài, nhanh một chút.”
Lái xe đờ đẫn quay đầu.
Khuôn mặt quen thuộc kia làm sắc mặt Tiêu Thế đen đi một nửa.
Thấy đối phương giơ tay, y vội vàng làm động tác dừng lại: “Cháu biết rồi, muốn nhanh thì bay đi đúng không? Được rồi, bác muốn đi thế nào thì tùy bác.”
Lái xe vẫn chấp nhất lấy tay chỉ về phía sau, Tiêu Thế bất đắc dĩ quay đầu.
Lần này vẫn là chữ đỏ, nhưng nội dung thay đổi: Im lặng rồi đi.
Tiêu Thế 囧囧 quay đầu lên: ………….
Vèo
Xe như UFO phóng trong bóng đêm mờ mịt.
Nhưng mà ngay khi Tiêu Thế cưỡi UFO hỏa tốc đến, Tô Mạch Ngôn đã không còn dây dưa cùng Hãn Kiện.
Nhạc phụ đại nhân lạnh lùng cau có đem toàn bộ danh thiếp nhét vào tay Hãn Kiện: “Tất cả cho cậu.”
Hãn Kiện hắc tuyến nhìn đống danh thiếp trong tay: “Ngài thật ghê gớm.”
“Đúng.” – Tô Mạch Ngôn nghiêm túc gật đầu – “Nợ tiền thì phải trả.”
“……….”
Thấy Hãn Kiện không nói gì, Tô Mạch Ngôn vừa lòng, đi về phía đường, còn vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”
Tạm biệt?
Nói giỡn sao, nhìn bộ dáng bình tĩnh của người này, không thấy cảnh đưa tiền kia, ai có thể bảo hắn uống say chứ? Giờ hắn có giết người đốt nhà thì cũng chả ai để ý….. Hãn Kiện càng nghĩ càng thấy sợ, liền kéo người kia lại: “Không được đi!”
Nhạc phụ đại nhân mất hứng, nhíu mày nói: “Không đủ tiền sao?”
Đương nhiên không đủ!
Hãn Kiện khẽ cắn môi, tròng mắt đảo một vòng, cười hì hì nói: “Đủ! Một cái thẻ là đủ dùng, nhưng mà ngài không có tiền mặt sao?”
Tất cả các thủ đoạn dỗ dành trẻ con đều đã được áp dụng.
Hãn Kiện trong lòng đã muốn điên lên rồi, nhưng bên ngoài vẫn phải mềm mại nói: “Tôi không thể lợi dụng ngài được, chúng ta ngồi đây một lát, chờ bạn tôi đến…..”
“Thiếu bao nhiêu? Tôi trả thay anh ấy.” – Đột nhiên có tiếng nói ở phía sau vang lên.
Hãn Kiện cũng không quay đầu lại: “Rượu vang Laffey, không nhiều lắm, một vạn sáu trăm.”
“Được thôi.”
Tiếng đếm tiền xoàn xoạt, lập tức một tập lãnh tụ hồng sắc đập vào tay Hãn Kiện, tiếng nói trong trẻo mang theo ý cười: “Ông chủ, kinh doanh của ngài phát triển đến cả đây rồi sao?”
Hãn Kiện lặng người, ngẩng đầu, nhìn thấy ngay khách quen của quán – An sắc lang đang đứng trước mặt mình, còn có hai người áo mũ chỉnh tề đứng bên cạnh.
Một nam nhân vẻ mặt bình tĩnh cầm tiền nhét vào tay gã, khóe môi nhếch lên một chút lộ rõ cảm giác khó chịu: “Cầm!”
Mà An Duệ không để ý đến chuyện đó, đi tới bên người Tô Mạch Ngôn, mỉm cười nói: “Trưởng phòng, thật khéo, ở đây cũng có thể gặp nhau.”
Gã cảm thấy cuộc sống từ trước tới giờ đúng là chưa bao giờ phong phú đến thế -_-|||
Ngay cả căn gác xép nhỏ của gã cũng bị tên kia chiếm đóng, nghe nói là huynh trưởng trong nhà đuổi cậu ta đi, thế nên cậu ta đến quấn quýt lấy mình xin ngủ nhờ.
Mặc kệ?
Được, gọi điện cho các tiểu đệ của cậu đến mà thương lượng.
Không được sao?
Vậy anh xem tôi nên xử lý bức ảnh này thế nào?
Điện thoại độ nét cao, ảnh rất rõ ràng, một vật gì đó tròn tròn, trơn nhẵn, trắng nõn…… Quả đào?
Không, là mông.
Trên cánh mông còn có một dấu đỏ, càng làm nổi bật làn da trắng muốt.
Đúng vậy.
Đây chính là cái mông quý giá của đồng chí thẳng nam Hãn Kiện.
“Mẹ nó!” – Hãn Kiện mặc áo sơ mi hoa quần đùi la ó, mang theo bình rượu ra bờ sông, nhìn về phía dòng nước cuồn cuộn chảy mà gào lên – “Sạch sẽ?! Không cho ngủ giường?! Vậy sao cậu không lấy màng nilon mà bọc cả cửa lại?!”
……….
Mấy người đi dạo buổi tối hoảng sợ nhìn về phía gã.
Có người nào đó nhẹ nhàng giật lấy cái chén trong tay gã.
Hãn Kiện vung tay: “Thừa dịp lão tử ngủ chụp trộm mông! Còn xứng là quân tử sao? Đồ tiểu nhân !”
…….
Đôi mắt kia đen lại, bàn tay vươn ra chọc chọc cái mông giờ đã được quần đùi che đậy của gã.
Người kia bắt đầu uống hết nửa bình rượu còn lại.
“Khí lực lớn vậy sao? Cũng không phải là thủy thủ Popeye mỗi ngày phải đi cứu Oliver, dùng sức mạnh như vậy làm gì?!” – Hãn Kiện mắng đến miệng khô lưỡi khô, mặt sông vẫn âm trầm như cũ, trong lòng gã đầy thê lương, vươn tay mò bình rượu.
Không còn gì.
Cúi đầu nhìn lại, không khỏi bùng nổ: “Mẹ nó! Mới có vài giây mà đã uống hết rồi?!”
Nam nhân một thân tây trang giày da dựa vào bên cạnh Hãn Kiện, vỏ chai ngổn ngang, trong đó có cả chai Hồng Tửu 82 mà gã tiện tay cầm theo……..
Phi! Lấy đồ của người khác mà cũng có thể thoải mái như thế?
Tiểu Vương Bát dê con kia khiến mình bị tẩy não rồi!
Nam nhân ngồi ở vị trí khuất sáng, không nhìn rõ mặt, nhưng có thể cảm giác được hắn nhíu mày, đưa tay móc ví: “Tôi vẫn còn.”
Ân, may mà không uống rượu.
Hãn Kiện thả lỏng một chút, nhưng mà kia là chai rượu hảo hạng, chính mình uống cũng còn tiếc nữa là cho một tên chả quen biết gì.
Nhưng một giây sau, gã lạnh hết cả người.
Nam nhân bình tĩnh lấy ra tấm thẻ nhét vào tay gã, nghiêm túc nói: “Tôi không có tiền lẻ, cậu cầm lấy đi quét đi.”
“…….”
Hãn Kiện đơ người.
Chờ mãi không thấy người kia có phản ứng, nam nhân có chút không kiên nhẫn, mím môi rút danh thiếp ra: “Cho cậu cái này nữa.”
Ngài có cho bao nhiêu cũng không đền bù được đâu!
Hãn Kiện khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay.
Tô Mạch Ngôn.
……….
Nam nhân cúi đầu nhìn ví tiền, ánh mắt nghiêm túc nhìn tấm danh thiếp lắc lư trên tay, giống như đang phân vân xem có nên đưa thêm cho đối phương không.
Hãn Kiện khó khăn bước đến, nhìn kĩ khuôn mặt người kia, sau đó run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Thế. “Này, honey……”
Sau khi Tô Mạch Ngôn rời đi, Tiêu Thế có chút bất an, vẫn nghĩ là loại chuyện này nên chủ động thẳng thắn thì tốt hơn, nếu như nhạc phụ đại nhân không có ý tứ này, y mở miệng ra nói thì lại có vẻ nhiều chuyện, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại y vẫn thấy An Duệ không tốt lành gì…..
Tô Na nhìn bộ dáng nhấp nhổm của y, liền hỏi y có phải bị trĩ không.
Tiêu Thế trừng mắt nhìn nàng: “Làm gì có?”
Tô Na mím môi cười, ôm tay y: “Người ta vẫn nói mười người đàn ông thì chín người trĩ, chồng à, em không cười đâu, anh cứ thừa nhận đi.”
Hai vợ chồng đùa đùa nháo nháo ôm nhau.
Sau đó điện thoại vang lên, âm thanh hề hề của Hãn Kiện lúc tối thế này làm người ta có cảm giác muốn đấm y một cái. “Honey…… Vợ bé của mày nguy hiểm, mau đến cứu……….”
“Cái gì?!” – Tiêu Thế bật dậy, Tô Na nằm trong lòng y tí nữa thì rớt xuống đất, Tiêu Thế căng thẳng kéo cô về, mặt không giấu nổi lo lắng – “Hắn đang ở đâu? Sao lại thế?”
Đã nói tên An Duệ kia không phải là thứ tốt đẹp gì mà!
Ngày đó khi rời khỏi văn phòng của Tô Mạch Ngôn, y đã nghĩ, nếu như cam tâm tình nguyện sao có thể đánh đối phương như thế được?!
Tô Na ghé tai lại muốn nghe, lại bị Tiêu Thế đẩy ra, nhớ vị trí sau đó liền đứng dậy mặc áo khoác.
“Anh ra ngoài một chút, về nhanh thôi. Ngoan, ở nhà chờ anh nhé.”
Tô Na kinh ngạc: “Sao? Có chuyện gì thế?”
Tiêu Thế mỉm cười hôn lên má cô: “Không sao đâu, chỉ là Mạch Ngôn có vài chuyện cần anh giúp, anh sẽ về cùng hắn.”
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại.
“……. Thật là.” – Tô Na ngồi trong phòng khách, xoa lên má nơi vừa được hôn, lấy chiếc túi đặt ở dưới bàn ra, rủ mắt xuống – “Khó có lúc mình lấy được dũng khí để đối diện với anh ấy.”
Sau khi kết hôn, phần lớn tiền lương của Tiêu Thế đều dùng để mua đồ đạc trong nhà, chi phí sinh hoạt, còn một phần là gửi về cho mẹ, thế nên đến giờ vẫn chưa mua được xe, nếu mà có chuyện gì quan trọng thì quả là bất tiện.
Mãi mà vẫn không bắt được chiếc taxi nào, lòng Tiêu Thế như có lửa đốt, âm thầm quyết định sau này nhất định phải mua xe.
Vất vả mãi mới bắt được xe, Tiêu Thế lao lên báo địa chỉ. “Bác tài, nhanh một chút.”
Lái xe đờ đẫn quay đầu.
Khuôn mặt quen thuộc kia làm sắc mặt Tiêu Thế đen đi một nửa.
Thấy đối phương giơ tay, y vội vàng làm động tác dừng lại: “Cháu biết rồi, muốn nhanh thì bay đi đúng không? Được rồi, bác muốn đi thế nào thì tùy bác.”
Lái xe vẫn chấp nhất lấy tay chỉ về phía sau, Tiêu Thế bất đắc dĩ quay đầu.
Lần này vẫn là chữ đỏ, nhưng nội dung thay đổi: Im lặng rồi đi.
Tiêu Thế 囧囧 quay đầu lên: ………….
Vèo
Xe như UFO phóng trong bóng đêm mờ mịt.
Nhưng mà ngay khi Tiêu Thế cưỡi UFO hỏa tốc đến, Tô Mạch Ngôn đã không còn dây dưa cùng Hãn Kiện.
Nhạc phụ đại nhân lạnh lùng cau có đem toàn bộ danh thiếp nhét vào tay Hãn Kiện: “Tất cả cho cậu.”
Hãn Kiện hắc tuyến nhìn đống danh thiếp trong tay: “Ngài thật ghê gớm.”
“Đúng.” – Tô Mạch Ngôn nghiêm túc gật đầu – “Nợ tiền thì phải trả.”
“……….”
Thấy Hãn Kiện không nói gì, Tô Mạch Ngôn vừa lòng, đi về phía đường, còn vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”
Tạm biệt?
Nói giỡn sao, nhìn bộ dáng bình tĩnh của người này, không thấy cảnh đưa tiền kia, ai có thể bảo hắn uống say chứ? Giờ hắn có giết người đốt nhà thì cũng chả ai để ý….. Hãn Kiện càng nghĩ càng thấy sợ, liền kéo người kia lại: “Không được đi!”
Nhạc phụ đại nhân mất hứng, nhíu mày nói: “Không đủ tiền sao?”
Đương nhiên không đủ!
Hãn Kiện khẽ cắn môi, tròng mắt đảo một vòng, cười hì hì nói: “Đủ! Một cái thẻ là đủ dùng, nhưng mà ngài không có tiền mặt sao?”
Tất cả các thủ đoạn dỗ dành trẻ con đều đã được áp dụng.
Hãn Kiện trong lòng đã muốn điên lên rồi, nhưng bên ngoài vẫn phải mềm mại nói: “Tôi không thể lợi dụng ngài được, chúng ta ngồi đây một lát, chờ bạn tôi đến…..”
“Thiếu bao nhiêu? Tôi trả thay anh ấy.” – Đột nhiên có tiếng nói ở phía sau vang lên.
Hãn Kiện cũng không quay đầu lại: “Rượu vang Laffey, không nhiều lắm, một vạn sáu trăm.”
“Được thôi.”
Tiếng đếm tiền xoàn xoạt, lập tức một tập lãnh tụ hồng sắc đập vào tay Hãn Kiện, tiếng nói trong trẻo mang theo ý cười: “Ông chủ, kinh doanh của ngài phát triển đến cả đây rồi sao?”
Hãn Kiện lặng người, ngẩng đầu, nhìn thấy ngay khách quen của quán – An sắc lang đang đứng trước mặt mình, còn có hai người áo mũ chỉnh tề đứng bên cạnh.
Một nam nhân vẻ mặt bình tĩnh cầm tiền nhét vào tay gã, khóe môi nhếch lên một chút lộ rõ cảm giác khó chịu: “Cầm!”
Mà An Duệ không để ý đến chuyện đó, đi tới bên người Tô Mạch Ngôn, mỉm cười nói: “Trưởng phòng, thật khéo, ở đây cũng có thể gặp nhau.”