Làm một người đàn ông, khó.
Làm một người đàn ông tốt yêu thương vợ, đã khó lại còn khó hơn.
Làm một người đàn ông tuyên bố rằng yêu vợ lại bị bố vợ bắt gian tại trận……
Tiêu Thế thầm nghĩ, mình nên chuẩn bị tìm cái chết đi là vừa -_-|||
Ba người đứng bất động trước cửa nhà hàng, bày ra một thế trận giằng co vô cùng quỷ dị.
Ánh mắt Tiêu Thế mờ mịt nhìn về phía nhạc phụ nhà mình, cảm giác được sự phẫn nộ vô cùng lớn, nhất thời khủng hoảng, không nói được cậu nào, chỉ còn cách im lặng chờ chết.
Tô Mạch Ngôn lúc này, càng giống một tảng băng lớn….
Tiêu Thế bị khí thế của hắn làm cho choáng váng.
Cái tên không biết xấu hổ kia còn bám dính trên cổ y, mặt dán vào tai y, ánh mắt như hoa đào liếc về phía bản mặt đen thui của Tô Mạch Ngôn, còn giả vờ ngây thơ hỏi: “Bảo bối à, hắn ta là ai vậy? Có lẽ nào anh lén lút đi tìm người mới?”
Tô Mạch Ngôn lạnh lùng quét mắt về phía Tiêu Thế: “Tôi muốn một lời giải thích.”
“Không phải như ngài nghĩ đâu.” – Tiêu Thế gian nan nói, âm thanh lí nhí khó nghe – “Cậu ta là người hay nói đùa.”
Tiện nhân trừng mắt lên: “Không phải thế, tôi rất nghiêm túc…”
“…”
Ác linh cút đi!!!!
Tên tiện nhân chết tiệt kia! Ta muốn tìm đạo sĩ thu phục hắn ta đi!!!!!!
Tiêu Thế khóc không ra nước mắt: “Mạch Ngôn, ngài tin tưởng ta……”
Tô Mạch Ngôn trầm ngâm, nếu như không thấy được những đường gân xanh nổi đầy trên trán hắn, có lẽ Tiêu Thế đã tin rằng hắn tin lý do mình đưa ra.
“Tốt.”
Tiêu Thế cúi gầm mặt, nghe được đối phương nói thế.
Giọng nói trầm trầm mang theo một chút tức giận, y gần như đang chờ đối phương sẽ giận dữ mà mắng chửi mình, sau đó đợi hắn nguôi giận có thể giải thích.
Nhưng mà mãi lâu sau, vẫn không thấy người ta nói gì.
“A Thế, ngây ngốc ở đó làm gì? Người đã đi rồi còn đâu.”
Tiêu Thế run người, quay đầu lại, thấy Hãn Kiện bày ra tư thế thiên kiều bá mị tựa vào cửa nhà hàng, vẻ mặt cười đê tiện.
Tô Mạch Ngôn không nói gì mà cứ thế rời đi.
Khi y khôi phục lại tinh thần, bóng dáng cao gầy của đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hãn Kiện tò mò tiến đến, tựa lên vai y như kiểu người không xương: “Người anh em, đó là ai thế? Nhìn rất quen mắt.”
“……”
Tiêu Thế chậm rãi quay đầu.
Hãn Kiện nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Tiêu Thế, sợ hãi run run nói: “Tiêu Lang đáng ghét, nhìn như vậy, người ta không theo đâu ~~~”
“Tên họ Tiện kia!” – Tiêu Thế tức giận gầm lên.
Hãn Kiện sợ hãi run run: “A?”
Tiêu Thế hít một hơi, gằn từng chữ một: “Nếu như vợ tao mà bỏ đi, tao sẽ ném mày đến Etiophia làm ngưu lang miễn phí!”
……
Hãn Kiện hóa đá.
Uy hiếp xong, Tiêu Thế vội vàng chạy theo bóng dáng phía xa của Tô Mạch Ngôn: “Mạch Ngôn, ngài nghe ta giải thích đã……..”
“Kháo! Mày mới là họ Tiện! Cả nhà mày đều là họ Tiện!”
Hãn Kiện nửa ngày mới khôi phục lại, tức tối chửi với theo một câu, nhìn bạn tốt cuống quýt chạy đi, chân trái vấp chân phải suýt ngã, vuốt cằm nghi ngờ: “Vợ? Vợ nó không phải là Na Na sao? Tự dưng sao lại thành nam nhân rồi……”
Như vậy có thể thấy được, tiếng Trung quả là bác đại tinh thâm.
Cùng một câu, nhưng trong các hoàn cảnh khác nhau, có thể hiểu theo một nghĩa hoàn toàn khác….
Nếu vợ tao bỏ đi….
Thời gian rất gấp, Tiêu Thế không rảnh để giải thích, nhưng kỳ thật câu nói kia về mặt nghĩa thì đúng là thế.
Nếu nhạc phụ tao tức giận, nói chuyện này tới Na Na, Na Na tức giận đòi ly hôn với tao, tao thề sẽ thiến mày rồi đá đến Ethiophia làm nam kỹ.
Mà Hãn Kiện lại giải thích thành:
Mày xem, hành động của mày làm vợ tao hiểu lầm rồi, nếu tao mà không dỗ được vợ, thì tao sẽ thiến mày rồi ném đến Ethiophia làm nam kỹ ~
Cái này không đơn giản chỉ là ngữ khí cùng câu chữ khác biệt, câu nói này còn khiến cho Tiêu Thế sau này phải khổ sở.
Hãn Kiện cảm thấy bản thân mình cũng không hề tiện như mọi người vẫn nói, gã chỉ là có chút tham lợi mà thôi.
Vì đạt được mục đích, gã có thể bán cả trinh tiết của cây hoa cúc, da mặt gã vốn đã dày rồi, cái hắn muốn chính là kết quả đạt được, ngay cả mất mặt còn chịu được thì những thứ khác có là gì.
Bất quá cũng cần phải chứng thực một chuyện, gã tuy tiện thật, nhưng vẫn là thẳng nam.
Hơn nữa, gã vốn cũng nghĩ rằng, Tiêu Thế là thẳng nam.
Nhưng hiện tại nhìn bạn tốt đuổi theo một nam nhân hơn ba mươi tuổi, gã đột nhiên thấy có chút hoài nghi: “Tiêu Thế… Liệu có phải là cong không?”
Tiêu Thế đuổi theo Tô Mạch Ngôn đến hai dãy phố, cuối cùng đến quảng trường trung tâm…. Thì mất dấu.
Y không thể hiểu nổi, một nam nhân đã hơn bốn mươi, cho dù có bảo dưỡng tốt thế nào, chăm chỉ tập thể hình, thì cũng không thể so sánh với một thanh niên phơi phới như y chứ?
Nói toạc ra vẫn là mình dạo này yếu đi rồi.
Tiêu Thế vẫn mặc đồng phục đầu bếp, thu hút không ít ánh nhìn tò mò của mọi người trên đường, y ủ rũ quay về nhà hàng, trong đầu lúc này vô số ý nghĩ đang rối ren.
Tô Mạch Ngôn chắc chắn là đang rất tức giận, không biết sẽ xử lý mình thế nào?
Còn câu kia nữa – “Tốt lắm!” – rốt cuộc là có ý gì??
Tốt lắm, cậu dám ngoại tình? Chờ ly hôn đi!
Tốt lắm, cậu còn quen với nam nhân bên ngoài? Chờ ly hôn đi!
Tốt lắm, cậu còn dám nói dối? Chờ ly hôn đi!
ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM!!!!!!!!!!!
Giữa ban ngày ban mặt, Tiêu Thế ngồi xổm ở ven đường, ôm đầu khóc không ra nước mắt, ta không muốn ly hôn đâu !!!!!!!!!
Cửa kính nhà hàng mở ra, tiếng chuông leng keng vang lên vui tươi.
Tiêu Thế uể oải bước vào, liền cảm giác có gì đó không thích hợp.
Mấy đồng nghiệp bình thường hỗn loạn, giờ đang chăm chú tận lực làm việc, chả giống bình thường chút nào.
Như kiểu là một đám khỉ đang học đứng thẳng lên để đi vậy.
Tiêu Thế nhíu mày, nhìn bốn xung quanh, cảm giác như kiểu đang đứng giữa một phiên đàm phán của xã hội đen vậy.
Đáng tiếc không đợi y nhìn đủ một vòng, đối tượng đàm phán cũng đã từ phòng bếp đi ra.
“Cậu đi đâu?” – Nam nhân nhã nhặn tuấn tú cau mày đi đến trước mặt y – “Đang thời gian làm việc, không có sự đồng ý của quản lý mà dám tự ý ra ngoài?”
Tiêu Thế nhìn xuống, hơi cúi đầu: “Tổng giám Lục.”
Lục Kính Triết là tổng giám được mời từ nước ngoài về, Tiêu Thế gặp hắn không nhiều, chỉ có vài lần, nhưng y có cảm giác được hắn không thích mình….. hoặc có thể nói là khinh thường.
Trên quan điểm nấu nướng cũng đã có tranh chấp, không có cách nào để giải hòa, mà Tiêu Thế cũng lười hòa giải.
Lục Kính Triết đẩy gọng kính, lạnh giọng hỏi: “Nghe nói cậu còn tự ý khoản đãi người thân trong thời gian làm việc.”
“Hóa đơn đã thanh toán rồi, một đồng cũng không thiếu.” – Tiêu Thế mỉm cười nói – “Tiền phạt cũng đã tự giác nộp rồi.”
Quản lý ở nhà hàng rất nghiêm, không thể trong giờ làm việc mà lợi dụng chức quyền để khoản đãi người thân chính là một trong số các quy định.
Tô Mạch Ngôn không biết quy định này, cho nên mới hẹn gặp ở Nguyên Thần, nhưng Tiêu Thế thân là đầu bếp cũng đã nắm rõ.
Cho nên y đã trả tiền trước, mới có thể yên tâm mà bồi nhạc phụ ăn cơm.
Lục Kính Triết liếc mắt nhìn y: “Cậu cũng nhớ rõ đấy chứ.”
Tiêu Thế cười nói: “Đây là chức trách của một đầu bếp trưởng.”
“Hừ.” – Lục Kính Triết kéo kéo khóe miệng, chậm rãi nói – “Vậy quy định mười mày nhà hàng là gì, cậu cũng nhớ rõ chứ?”
Quy định thứ mười bảy:
Món ăn chưa qua kiểm tra đánh giá mà đã đưa vào phục vụ, nhân viên nấu món ăn đó sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hậu quả của sự việc.
Con ngươi ôn thuận của Tiêu Thế hiện lên một tia kinh ngạc: “Có khách hàng nào không hài lòng về đồ ăn sao?”
Lục Kính Triết cười lạnh.
Tiểu Trương cúi đầu đi đến bên cạnh Tiêu Thế, ghé tai y thì thầm: “Lão đại, bàn người khách Ba Lan kia không phải nói muốn ăn bánh bao đặc biệt…. kết quả là đứa nhỏ nhà người ta không chịu ăn, một chút liền ói ra.
Năm nay N thành vô cùng náo nhiệt, vì tổ chức gian hàng Ba Lan, lần đầu tiên giới thiệu bánh bao đặc biệt, để phục vụ cho nhu cầu của khách hàng, nên đã làm một số thực đơn theo kiểu Ba Lan, điều này khiến Tiêu Thế đã phải đắn đo không ít.
Tiêu Thế nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Không phải chỉ có hai người sao? Đứa nhỏ ở đâu ra?”
“Đứa bé ba tuổi, Hương Hương không báo cáo.”
Tiêu Thế nhìn về phía Hương Hương, chỉ thấy cô cúi đầu, tai đỏ ửng lên.
Lục Kính Triết còn trào phúng: “Nhà hàng của chúng ta đang ở thời điểm mấu chốt để đạt được danh hiệu năm sao, nếu chỉ vì một sự cố nhỏ mà ảnh hưởng, tôi xem cậu sẽ giải quyết thế nào.”
“Đây là trách nhiệm của tôi.” – Tiêu Thế thở dài, nói với Lục Kính Triết – “Cho phép tôi được bồi thường thiệt hại.”
Làm một người đàn ông tốt yêu thương vợ, đã khó lại còn khó hơn.
Làm một người đàn ông tuyên bố rằng yêu vợ lại bị bố vợ bắt gian tại trận……
Tiêu Thế thầm nghĩ, mình nên chuẩn bị tìm cái chết đi là vừa -_-|||
Ba người đứng bất động trước cửa nhà hàng, bày ra một thế trận giằng co vô cùng quỷ dị.
Ánh mắt Tiêu Thế mờ mịt nhìn về phía nhạc phụ nhà mình, cảm giác được sự phẫn nộ vô cùng lớn, nhất thời khủng hoảng, không nói được cậu nào, chỉ còn cách im lặng chờ chết.
Tô Mạch Ngôn lúc này, càng giống một tảng băng lớn….
Tiêu Thế bị khí thế của hắn làm cho choáng váng.
Cái tên không biết xấu hổ kia còn bám dính trên cổ y, mặt dán vào tai y, ánh mắt như hoa đào liếc về phía bản mặt đen thui của Tô Mạch Ngôn, còn giả vờ ngây thơ hỏi: “Bảo bối à, hắn ta là ai vậy? Có lẽ nào anh lén lút đi tìm người mới?”
Tô Mạch Ngôn lạnh lùng quét mắt về phía Tiêu Thế: “Tôi muốn một lời giải thích.”
“Không phải như ngài nghĩ đâu.” – Tiêu Thế gian nan nói, âm thanh lí nhí khó nghe – “Cậu ta là người hay nói đùa.”
Tiện nhân trừng mắt lên: “Không phải thế, tôi rất nghiêm túc…”
“…”
Ác linh cút đi!!!!
Tên tiện nhân chết tiệt kia! Ta muốn tìm đạo sĩ thu phục hắn ta đi!!!!!!
Tiêu Thế khóc không ra nước mắt: “Mạch Ngôn, ngài tin tưởng ta……”
Tô Mạch Ngôn trầm ngâm, nếu như không thấy được những đường gân xanh nổi đầy trên trán hắn, có lẽ Tiêu Thế đã tin rằng hắn tin lý do mình đưa ra.
“Tốt.”
Tiêu Thế cúi gầm mặt, nghe được đối phương nói thế.
Giọng nói trầm trầm mang theo một chút tức giận, y gần như đang chờ đối phương sẽ giận dữ mà mắng chửi mình, sau đó đợi hắn nguôi giận có thể giải thích.
Nhưng mà mãi lâu sau, vẫn không thấy người ta nói gì.
“A Thế, ngây ngốc ở đó làm gì? Người đã đi rồi còn đâu.”
Tiêu Thế run người, quay đầu lại, thấy Hãn Kiện bày ra tư thế thiên kiều bá mị tựa vào cửa nhà hàng, vẻ mặt cười đê tiện.
Tô Mạch Ngôn không nói gì mà cứ thế rời đi.
Khi y khôi phục lại tinh thần, bóng dáng cao gầy của đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hãn Kiện tò mò tiến đến, tựa lên vai y như kiểu người không xương: “Người anh em, đó là ai thế? Nhìn rất quen mắt.”
“……”
Tiêu Thế chậm rãi quay đầu.
Hãn Kiện nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Tiêu Thế, sợ hãi run run nói: “Tiêu Lang đáng ghét, nhìn như vậy, người ta không theo đâu ~~~”
“Tên họ Tiện kia!” – Tiêu Thế tức giận gầm lên.
Hãn Kiện sợ hãi run run: “A?”
Tiêu Thế hít một hơi, gằn từng chữ một: “Nếu như vợ tao mà bỏ đi, tao sẽ ném mày đến Etiophia làm ngưu lang miễn phí!”
……
Hãn Kiện hóa đá.
Uy hiếp xong, Tiêu Thế vội vàng chạy theo bóng dáng phía xa của Tô Mạch Ngôn: “Mạch Ngôn, ngài nghe ta giải thích đã……..”
“Kháo! Mày mới là họ Tiện! Cả nhà mày đều là họ Tiện!”
Hãn Kiện nửa ngày mới khôi phục lại, tức tối chửi với theo một câu, nhìn bạn tốt cuống quýt chạy đi, chân trái vấp chân phải suýt ngã, vuốt cằm nghi ngờ: “Vợ? Vợ nó không phải là Na Na sao? Tự dưng sao lại thành nam nhân rồi……”
Như vậy có thể thấy được, tiếng Trung quả là bác đại tinh thâm.
Cùng một câu, nhưng trong các hoàn cảnh khác nhau, có thể hiểu theo một nghĩa hoàn toàn khác….
Nếu vợ tao bỏ đi….
Thời gian rất gấp, Tiêu Thế không rảnh để giải thích, nhưng kỳ thật câu nói kia về mặt nghĩa thì đúng là thế.
Nếu nhạc phụ tao tức giận, nói chuyện này tới Na Na, Na Na tức giận đòi ly hôn với tao, tao thề sẽ thiến mày rồi đá đến Ethiophia làm nam kỹ.
Mà Hãn Kiện lại giải thích thành:
Mày xem, hành động của mày làm vợ tao hiểu lầm rồi, nếu tao mà không dỗ được vợ, thì tao sẽ thiến mày rồi ném đến Ethiophia làm nam kỹ ~
Cái này không đơn giản chỉ là ngữ khí cùng câu chữ khác biệt, câu nói này còn khiến cho Tiêu Thế sau này phải khổ sở.
Hãn Kiện cảm thấy bản thân mình cũng không hề tiện như mọi người vẫn nói, gã chỉ là có chút tham lợi mà thôi.
Vì đạt được mục đích, gã có thể bán cả trinh tiết của cây hoa cúc, da mặt gã vốn đã dày rồi, cái hắn muốn chính là kết quả đạt được, ngay cả mất mặt còn chịu được thì những thứ khác có là gì.
Bất quá cũng cần phải chứng thực một chuyện, gã tuy tiện thật, nhưng vẫn là thẳng nam.
Hơn nữa, gã vốn cũng nghĩ rằng, Tiêu Thế là thẳng nam.
Nhưng hiện tại nhìn bạn tốt đuổi theo một nam nhân hơn ba mươi tuổi, gã đột nhiên thấy có chút hoài nghi: “Tiêu Thế… Liệu có phải là cong không?”
Tiêu Thế đuổi theo Tô Mạch Ngôn đến hai dãy phố, cuối cùng đến quảng trường trung tâm…. Thì mất dấu.
Y không thể hiểu nổi, một nam nhân đã hơn bốn mươi, cho dù có bảo dưỡng tốt thế nào, chăm chỉ tập thể hình, thì cũng không thể so sánh với một thanh niên phơi phới như y chứ?
Nói toạc ra vẫn là mình dạo này yếu đi rồi.
Tiêu Thế vẫn mặc đồng phục đầu bếp, thu hút không ít ánh nhìn tò mò của mọi người trên đường, y ủ rũ quay về nhà hàng, trong đầu lúc này vô số ý nghĩ đang rối ren.
Tô Mạch Ngôn chắc chắn là đang rất tức giận, không biết sẽ xử lý mình thế nào?
Còn câu kia nữa – “Tốt lắm!” – rốt cuộc là có ý gì??
Tốt lắm, cậu dám ngoại tình? Chờ ly hôn đi!
Tốt lắm, cậu còn quen với nam nhân bên ngoài? Chờ ly hôn đi!
Tốt lắm, cậu còn dám nói dối? Chờ ly hôn đi!
ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM!!!!!!!!!!!
Giữa ban ngày ban mặt, Tiêu Thế ngồi xổm ở ven đường, ôm đầu khóc không ra nước mắt, ta không muốn ly hôn đâu !!!!!!!!!
Cửa kính nhà hàng mở ra, tiếng chuông leng keng vang lên vui tươi.
Tiêu Thế uể oải bước vào, liền cảm giác có gì đó không thích hợp.
Mấy đồng nghiệp bình thường hỗn loạn, giờ đang chăm chú tận lực làm việc, chả giống bình thường chút nào.
Như kiểu là một đám khỉ đang học đứng thẳng lên để đi vậy.
Tiêu Thế nhíu mày, nhìn bốn xung quanh, cảm giác như kiểu đang đứng giữa một phiên đàm phán của xã hội đen vậy.
Đáng tiếc không đợi y nhìn đủ một vòng, đối tượng đàm phán cũng đã từ phòng bếp đi ra.
“Cậu đi đâu?” – Nam nhân nhã nhặn tuấn tú cau mày đi đến trước mặt y – “Đang thời gian làm việc, không có sự đồng ý của quản lý mà dám tự ý ra ngoài?”
Tiêu Thế nhìn xuống, hơi cúi đầu: “Tổng giám Lục.”
Lục Kính Triết là tổng giám được mời từ nước ngoài về, Tiêu Thế gặp hắn không nhiều, chỉ có vài lần, nhưng y có cảm giác được hắn không thích mình….. hoặc có thể nói là khinh thường.
Trên quan điểm nấu nướng cũng đã có tranh chấp, không có cách nào để giải hòa, mà Tiêu Thế cũng lười hòa giải.
Lục Kính Triết đẩy gọng kính, lạnh giọng hỏi: “Nghe nói cậu còn tự ý khoản đãi người thân trong thời gian làm việc.”
“Hóa đơn đã thanh toán rồi, một đồng cũng không thiếu.” – Tiêu Thế mỉm cười nói – “Tiền phạt cũng đã tự giác nộp rồi.”
Quản lý ở nhà hàng rất nghiêm, không thể trong giờ làm việc mà lợi dụng chức quyền để khoản đãi người thân chính là một trong số các quy định.
Tô Mạch Ngôn không biết quy định này, cho nên mới hẹn gặp ở Nguyên Thần, nhưng Tiêu Thế thân là đầu bếp cũng đã nắm rõ.
Cho nên y đã trả tiền trước, mới có thể yên tâm mà bồi nhạc phụ ăn cơm.
Lục Kính Triết liếc mắt nhìn y: “Cậu cũng nhớ rõ đấy chứ.”
Tiêu Thế cười nói: “Đây là chức trách của một đầu bếp trưởng.”
“Hừ.” – Lục Kính Triết kéo kéo khóe miệng, chậm rãi nói – “Vậy quy định mười mày nhà hàng là gì, cậu cũng nhớ rõ chứ?”
Quy định thứ mười bảy:
Món ăn chưa qua kiểm tra đánh giá mà đã đưa vào phục vụ, nhân viên nấu món ăn đó sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hậu quả của sự việc.
Con ngươi ôn thuận của Tiêu Thế hiện lên một tia kinh ngạc: “Có khách hàng nào không hài lòng về đồ ăn sao?”
Lục Kính Triết cười lạnh.
Tiểu Trương cúi đầu đi đến bên cạnh Tiêu Thế, ghé tai y thì thầm: “Lão đại, bàn người khách Ba Lan kia không phải nói muốn ăn bánh bao đặc biệt…. kết quả là đứa nhỏ nhà người ta không chịu ăn, một chút liền ói ra.
Năm nay N thành vô cùng náo nhiệt, vì tổ chức gian hàng Ba Lan, lần đầu tiên giới thiệu bánh bao đặc biệt, để phục vụ cho nhu cầu của khách hàng, nên đã làm một số thực đơn theo kiểu Ba Lan, điều này khiến Tiêu Thế đã phải đắn đo không ít.
Tiêu Thế nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Không phải chỉ có hai người sao? Đứa nhỏ ở đâu ra?”
“Đứa bé ba tuổi, Hương Hương không báo cáo.”
Tiêu Thế nhìn về phía Hương Hương, chỉ thấy cô cúi đầu, tai đỏ ửng lên.
Lục Kính Triết còn trào phúng: “Nhà hàng của chúng ta đang ở thời điểm mấu chốt để đạt được danh hiệu năm sao, nếu chỉ vì một sự cố nhỏ mà ảnh hưởng, tôi xem cậu sẽ giải quyết thế nào.”
“Đây là trách nhiệm của tôi.” – Tiêu Thế thở dài, nói với Lục Kính Triết – “Cho phép tôi được bồi thường thiệt hại.”