Thời gian ở chung còn lại đột nhiên có chút khó khăn.
Tô Mạch Ngôn thông minh nửa đời người, nhưng gặp chuyện tình cảm thì lại vô cùng trì độn. Hơn nữa, mỗi lần đối mặt với thanh niên kia, cảm xúc cứ quay vòng vòng, hắn trở nên giống như học sinh tiểu học vậy.
Câu nói kia rốt cuộc là có ý tứ gì, là vô tình hay hữu ý, hắn nghĩ muốn nát óc mà không ra, chỉ cảm thấy trong lòng lộn xộn, thực phiền muộn.
Khó có được một buổi hẹn hò, vậy mà lại đi quá xa so với tưởng tượng của bản thân.
Kỳ thật hắn không dám mơ ước khi vòng quay lên đến đỉnh sẽ cùng đối phương hôn môi, thầm nghĩ có lẽ mình sẽ làm bộ lơ đãng, vươn tay chạm vào tay y, một chút ấm áp là tốt rồi…. Bản thân đã già rồi, sống không lâu bằng người ta, cho nên cũng không dám kì vọng được cùng nhau cả đời.
Thân mật tiếp xúc qua đi, hạnh phúc cũng chấm dứt.
Không cần nhiều như vậy, nửa đời người là đủ.
Người già đi, sẽ học được thế nào là đủ.
Nhưng chính cái hôm đầy hàm xúc kia, lại làm cho hắn trở nên rối loạn.
Hắn len lén nhìn bóng hai người bị mặt trời kéo dài, rõ ràng đều là cao lớn, lại không có người biết, chính mình đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
Vì nếu không khom người như vậy, sợ sẽ không đuổi kịp được bước chân của người kia.
Không còn tâm trạng chơi mấy trò khác, hai người trầm mặc ra khỏi khu vui chơi, cảm thụ được thời gian trôi qua, Tiêu Thế cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng mà, lại không có chủ đề gì để nói.
Không ngờ, nhạc phụ vốn kiệm lời… Ặc, phải là cựu nhạc phụ đã mở miệng.
“Na… Nghe nói.” – Tô Na tựa hồ là cái tên cấm kỵ, Tô Mạch Ngôn cẩn thận không động tới, nhíu mày nói – “Cậu không làm việc ở Nguyên Thần nữa?”
“Vâng.” – Tiêu Thế cười khổ - “Lúc đó tôi không muốn ngài lo lắng, nên không nói.”
Tô Mạch Ngôn từ chối cho ý kiến: “Cần giúp gì không?”
“Tôi……” – Tiêu Thế khẩn trương, vừa định nói sẽ đến công ty hắn phỏng vấn, lại dừng lại, không muốn đối phương thêm phiền toái vì chuyện này, chỉ cười lắc đầu – “Có mấy khách sạn đã gọi tôi tới phỏng vấn, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tô Mạch Ngôn thản nhiên hạ mắt: “……. Vậy là tốt rồi.”
Bên ngoài cổng khu vui chơi là một mảng tiêu điều, Tiêu Thế nhìn mặt trời chiều dần dần hạ xuống, một ngày cứ thế trôi qua, nhưng lại có chút không muốn buông tha.
Trời vẫn chưa tối hẳn, không biết nên làm gì mới tốt.
Lẳng lặng bước hai bước, y trầm giọng nói: “Về nhà sao?”
Tô Mạch Ngôn vẫn cúi đầu, không nhìn y: “Được.”
“……..”
Tiêu Thế mím môi, đột nhiên nói: “Tôi mời ngài đi uống một chén?”
Bước chân Tô Mạch Ngôn chậm lại, con ngươi sâu thẳm ngước lên, lẳng lặng nhìn y: “Được.”
Chưa bao giờ có một đêm thanh thản mà ấm ám như thế.
Có lẽ chung quy lại vẫn là do tình cảm không đủ sâu sắc.
Uống được hai chén, mang theo hơi thở đã hơi có mùi rượu về nhà, đối thoại của hai người vẫn nho nhã lễ độ như cũ.
“Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
“Cậu cũng thế, ngủ ngon.”
Sau đó Tô Mạch Ngôn mặt không thay đổi rời khỏi, chỉ để lại Tiêu Thế đứng chơ vơ giữa phòng khách, nhìn nơi mình đã ở.
Là một điểm dừng chân không quá quan trọng.
Tô Mạch Ngôn giống như bình thường vào phòng, hắn không muốn nhìn thấy cảnh đối phương thu dọn đồ đạc rời đi.
Cảm giác chua xót ở dạ dày dần lan đến cả trái tim.
Giống như là mộng du cầm quần áo ngủ đến phòng tắm, nhìn vào gương, cũng không hiểu bản thân mình muốn gì, ngây ngốc.
Bên trong gương, khuôn mặt nghiêm cẩn bình thường hôm nay sao có vẻ uất ức.
Trước khi hai người kia kết hôn, đã không biết bao lần hắn cầu trời khấn phật, với tính tình của Na Na, có lẽ một ngày nào đó hai người sẽ chia tay.
Nhưng vẫn đợi cho hai người kết hôn, lại qua nửa năm, mới có thể lấy được một chút dũng khí, đưa người mình thích về bên cạnh.
Vốn vẫn nghĩ, chỉ cần nhìn thấy y là tốt rồi.
Nay hai người đã ly hôn, chính mình lại trở nên sợ bóng sợ gió.
Cho dù tách ra cũng tốt, chỉ cần đã từng có quan hệ thế này, sẽ không có biện pháp coi như không có chuyện gì.
Ngược lại, ngay cả lý do để ở chung cũng không có.
Tiêu Thế cũng không vội vàng chuẩn bị hành lý, những đồ lớn đã chuyển dần về nhà, giờ chỉ còn một ít quần áo lặt vặt.
Còn có chính là chiếc giường hiệu Victoria của y và Tô Na, y cũng không muốn giữ.
Tửu lượng của Tiêu Thế không bằng Tô Mạch Ngôn, uống một chút đã hơi hơi choáng váng, mùi rượu cũng nồng đậm hơn, liền cầm quần áo ngủ, định đến phòng tắm của Tô Mạch Ngôn, nhờ hắn tắm rửa cho.
Ai bảo hiện tại y là Dương Quá chứ? (một tay ko xài đc)
Vận mệnh nói, Tiêu Thế nếu có gì không hay ho, khẳng định là có liên quan đến nhạc phụ đại nhân.
Tỷ như hiện tại.
Vô cùng quen thuộc bước vào phòng ngủ, chạy đên cửa phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
Tiêu Thế không nghĩ ngợi nhiều, liền đẩy cửa ra: “Mạch Ngôn, giúp ta kì lưng……”
Hơi nước nóng đập vào mặt.
Quần áo khô ráo trong tay rơi xuống, Tiêu Thế chân tay luống cuống đứng ở cửa, dại ra nhìn chằm chằm người bên trong.
Dưới dòng nước của vòi hoa sen là thân thể trắng nõn. Từ góc độ của y chỉ nhìn thấy tấm lưng gầy, nhưng bóng loáng rắn chắc, hơi nước bốc lên làm tăng thêm vẻ mờ ảo.
Đầu hơi ngửa về sau, cắn răng, còn có động tác cổ tay, khiến y ngay lập tức hiểu đối phương đang làm gì.
Tô Mạch Ngôn….. đang tự.an.ủi.
Trái tim bỗng nhiên đập kịch liệt như có người đánh trống, Tiêu Thế vô thức nắm lấy tay phải.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn tự an ủi, tuyệt đối là lần đầu tiên.
Lần trước…. Chỉ dùng để sờ -_-|||
Thấy cửa phòng bật mở, Tiêu Thế đứng ngoài cửa, Tô Mạch Ngôn hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, bối rối đưa tay ra sau giấu đi, lại bày ra thứ đang hừng hực phấn chấn, muốn che đi lão điểu, lại thấy tư thế đó rất quái dị, trong lúc nhất thời lại cảm thấy nơi đó trướng hơn.
Lại, lại quên khóa cửa sao?
Trên mặt Tô Mạch Ngôn hiện ra một chút ảo não.
Tiêu Thế xấu hổ đứng ngoài cửa, ánh mắt không tự chủ được nhìn từ trên xuống dưới, mới đột nhiên tỉnh ngộ, vội quay mặt đi: “A, thật có lỗi….”
Thật có lỗi cái rắm!
Đều là nam nhân, nhìn nhau trần truồng cũng không mất cái gì.
…….
Nhưng mà vẫn cảm thấy không thích hợp.
Y bối rối làm cho Tô Mạch Ngôn trấn tính lại, ánh mắt đảo đến đám quần áo của đối phương rơi dưới chân, nhíu mày nói: “Quần áo ướt rồi.”
“Vâng, ướt rồi, ướt rồi……”
Trong nháy mắt, Tiêu Thế bắt đầu nói năng lộn xộn.
Nói đến ướt cái đầu tiên mà y nghĩ đến là khí quan đang đứng thẳng của người kia, dưới ngón tay phiến tình của y ma sát đến phun trào ra chất lỏng ẩm ướt…..
Mẹ nó! Quá dụ hoặc!
Tiêu Thế vỗ vỗ trán, cúi đầu không nhìn hắn, cứng ngắc nói: “Tôi, tôi ra ngoài trước, ngài tiếp tục….”
Tiếp tục, tiếp tục cái gì?
Tiếp tục làm nốt?
Tô Mạch Ngôn mặt không thay đổi trừng mắt nhìn y.
Tiêu Thế khóc không ra nước mắt, hận không thể tự vả miệng mình.
Dao phay ơi dao phay, mày ở đâu rồi?!
Y muốn chém chính mình!
Chật vật xoay người, muốn đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng mà ngón tay vừa chạm đến cửa, thì cảm thấy cửa phòng tắm đột nhiên lùi xa, cổ tay bị kéo lại, thân thể đụng vào vách tường, cửa sập lại.
Chỉ trong nháy mắt.
Tầm nhìn của Tiêu Thế bị nước ấm từ vòi hoa sen cản trở, lưng chạm trên tường thấy ẩn ẩn đau.
Có lẽ là do tay bị thương, nên khí lực của Tô Mạch Ngôn mới mạnh như vậy, tựa người vào tường nhìn y, trông có vẻ rất nguy hiểm.
Mắt Tiêu Thế liếc nhìn cánh tay mình bị thương, nghĩ rằng, may mà đã bọc lại rồi.
“Không phải muốn kì lưng sao?” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói, chậm rãi thả lỏng, tay nắm lấy bả vai đối phương, xoay người sang chỗ khác – “Cởi quần áo.”
“…….”
Biểu tình của Tiêu Thế lúc này rất vặn vẹo, cảm giác như kiểu ác bá cường thưởng dân nữ vậy.
Ác bá lấy roi chống nạnh cười vang: “Cởi quần áo ra! Không cởi sao? Được lắm được lắm! Muốn gia đây tìm vài tên thân thể cường tráng đến áp ngài?”
Tiêu Thế lạnh hết cả người.
Thân phận hoàn toàn sai lầm, tên ác bá kia tuyệt đối là Hãn Kiện -_-|||
Tô Mạch Ngôn có chút dao động, xoay người nhìn Tiêu Thế còn ngốc lăng không khỏi nhíu mày: “Làm sao thế?”
“A, không có gì.”
Ánh mắt đối phương thản nhiên như thế làm cho Tiêu Thế cảm thấy mình trở nên xấu xa, rồi cũng thoải mái cởi áo.
Hai ba phát là quần áo đã cởi xong.
Ngón tay ẩm ướt của hắn cầm chiếc khăn mặt mềm mại chà lên tấm lưng rắn chắc của y, đột nhiên y thấy có một cảm giác tê tê, xúc cảm từ đầu ngón tay lan ra toàn thân. Tiêu Thế nuốt nước miếng, kiên trì bỏ qua cái loại cảm xúc khác thường này của bản thân.
Mùi thơm ngát của sữa tắm đọng lại trên làn da.
Động tác khi nhẹ nhàng khi mạnh mẽ.
Tiêu Thế nhịn không được sẽ nhớ đến buổi tối hôm đó, ngón tay của mình bị ai đó cầm lấy, để cho nó chạm đến địa phương kia.
Cổ họng đột nhiên thấy khô nóng, giống như là đã lâu rồi vẫn chưa được uống nước.
“Được rồi.” – Tô Mạch Ngôn buông khăn tắm, không biết có phải là ảo giác không, nhưng Tiêu Thế thấy giọng hắn có chút khàn khàn – “Xả nước là được.”
“…… Cảm ơn.”
Nước từ vòi sen nhẹ nhàng chảy trên người, Tiêu Thế không kịp đề phòng, nhắm mắt, khàn tiếng nói: “Nước….. lạnh thêm một chút.”
Bàn tay xương xương vươn tới, nhẹ nhàng xoay van nước.
Nước hơi lạnh, khiến cho thân thể y đang xôn xao cũng bình ổn lại.
Nhưng vẫn nóng.
“Lạnh thêm chút nữa.”
Bàn tay kia do dự một lát: “Sẽ cảm lạnh.”
Tiêu Thế một tay vuốt mái tóc đen ướt nhẹp, mệt mỏi nhắm mắt: “……. Nóng quá.”
“……….”
Một lúc lâu, không thấy nước lạnh đi.
Tiêu Thế nhịn không được mở mắt ra: “Mạch……”
Đột nhiên cảm thấy trên cằm mình có gì đó ẩm ướt ấm nóng, Tiêu Thế mở to mắt, khuôn mặt đối phương rất gần, hai mắt nhắm nghiền, trán nhăn lại, có vẻ như nơm nớp lo sợ.
Cánh môi không mềm mại bằng môi con gái, đang nằm trên cằm y, muốn di chuyển, nhưng lại sợ hãi.
Mang theo một chút hèn mọn mà chính bản thân cũng không thể phát hiện, cọ xát khóe môi.
“….. Tôi giúp cậu….” – Âm thanh khàn khàn của đối phương cố gắng duy trì bình thường, muốn che giấu một chút lúng túng – “Nhắm mắt lại.”
Không biết khi nào, hạ thể y đã có phản ứng, nóng rực, to lớn đến không ngờ.
Đầu Tiêu Thế oanh một tiếng, giống như có thứ gì đó vốn không bị phá vỡ, trong nháy mắt bị đập tan, chấn động mãnh liệt, làm cho y không còn ý thức được gì nữa.
Chỉ cảm nhận được, những ngón tay xinh đẹp kia, chậm rãi quấn quanh hạ thân mình.
Tô Mạch Ngôn thông minh nửa đời người, nhưng gặp chuyện tình cảm thì lại vô cùng trì độn. Hơn nữa, mỗi lần đối mặt với thanh niên kia, cảm xúc cứ quay vòng vòng, hắn trở nên giống như học sinh tiểu học vậy.
Câu nói kia rốt cuộc là có ý tứ gì, là vô tình hay hữu ý, hắn nghĩ muốn nát óc mà không ra, chỉ cảm thấy trong lòng lộn xộn, thực phiền muộn.
Khó có được một buổi hẹn hò, vậy mà lại đi quá xa so với tưởng tượng của bản thân.
Kỳ thật hắn không dám mơ ước khi vòng quay lên đến đỉnh sẽ cùng đối phương hôn môi, thầm nghĩ có lẽ mình sẽ làm bộ lơ đãng, vươn tay chạm vào tay y, một chút ấm áp là tốt rồi…. Bản thân đã già rồi, sống không lâu bằng người ta, cho nên cũng không dám kì vọng được cùng nhau cả đời.
Thân mật tiếp xúc qua đi, hạnh phúc cũng chấm dứt.
Không cần nhiều như vậy, nửa đời người là đủ.
Người già đi, sẽ học được thế nào là đủ.
Nhưng chính cái hôm đầy hàm xúc kia, lại làm cho hắn trở nên rối loạn.
Hắn len lén nhìn bóng hai người bị mặt trời kéo dài, rõ ràng đều là cao lớn, lại không có người biết, chính mình đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
Vì nếu không khom người như vậy, sợ sẽ không đuổi kịp được bước chân của người kia.
Không còn tâm trạng chơi mấy trò khác, hai người trầm mặc ra khỏi khu vui chơi, cảm thụ được thời gian trôi qua, Tiêu Thế cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng mà, lại không có chủ đề gì để nói.
Không ngờ, nhạc phụ vốn kiệm lời… Ặc, phải là cựu nhạc phụ đã mở miệng.
“Na… Nghe nói.” – Tô Na tựa hồ là cái tên cấm kỵ, Tô Mạch Ngôn cẩn thận không động tới, nhíu mày nói – “Cậu không làm việc ở Nguyên Thần nữa?”
“Vâng.” – Tiêu Thế cười khổ - “Lúc đó tôi không muốn ngài lo lắng, nên không nói.”
Tô Mạch Ngôn từ chối cho ý kiến: “Cần giúp gì không?”
“Tôi……” – Tiêu Thế khẩn trương, vừa định nói sẽ đến công ty hắn phỏng vấn, lại dừng lại, không muốn đối phương thêm phiền toái vì chuyện này, chỉ cười lắc đầu – “Có mấy khách sạn đã gọi tôi tới phỏng vấn, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tô Mạch Ngôn thản nhiên hạ mắt: “……. Vậy là tốt rồi.”
Bên ngoài cổng khu vui chơi là một mảng tiêu điều, Tiêu Thế nhìn mặt trời chiều dần dần hạ xuống, một ngày cứ thế trôi qua, nhưng lại có chút không muốn buông tha.
Trời vẫn chưa tối hẳn, không biết nên làm gì mới tốt.
Lẳng lặng bước hai bước, y trầm giọng nói: “Về nhà sao?”
Tô Mạch Ngôn vẫn cúi đầu, không nhìn y: “Được.”
“……..”
Tiêu Thế mím môi, đột nhiên nói: “Tôi mời ngài đi uống một chén?”
Bước chân Tô Mạch Ngôn chậm lại, con ngươi sâu thẳm ngước lên, lẳng lặng nhìn y: “Được.”
Chưa bao giờ có một đêm thanh thản mà ấm ám như thế.
Có lẽ chung quy lại vẫn là do tình cảm không đủ sâu sắc.
Uống được hai chén, mang theo hơi thở đã hơi có mùi rượu về nhà, đối thoại của hai người vẫn nho nhã lễ độ như cũ.
“Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
“Cậu cũng thế, ngủ ngon.”
Sau đó Tô Mạch Ngôn mặt không thay đổi rời khỏi, chỉ để lại Tiêu Thế đứng chơ vơ giữa phòng khách, nhìn nơi mình đã ở.
Là một điểm dừng chân không quá quan trọng.
Tô Mạch Ngôn giống như bình thường vào phòng, hắn không muốn nhìn thấy cảnh đối phương thu dọn đồ đạc rời đi.
Cảm giác chua xót ở dạ dày dần lan đến cả trái tim.
Giống như là mộng du cầm quần áo ngủ đến phòng tắm, nhìn vào gương, cũng không hiểu bản thân mình muốn gì, ngây ngốc.
Bên trong gương, khuôn mặt nghiêm cẩn bình thường hôm nay sao có vẻ uất ức.
Trước khi hai người kia kết hôn, đã không biết bao lần hắn cầu trời khấn phật, với tính tình của Na Na, có lẽ một ngày nào đó hai người sẽ chia tay.
Nhưng vẫn đợi cho hai người kết hôn, lại qua nửa năm, mới có thể lấy được một chút dũng khí, đưa người mình thích về bên cạnh.
Vốn vẫn nghĩ, chỉ cần nhìn thấy y là tốt rồi.
Nay hai người đã ly hôn, chính mình lại trở nên sợ bóng sợ gió.
Cho dù tách ra cũng tốt, chỉ cần đã từng có quan hệ thế này, sẽ không có biện pháp coi như không có chuyện gì.
Ngược lại, ngay cả lý do để ở chung cũng không có.
Tiêu Thế cũng không vội vàng chuẩn bị hành lý, những đồ lớn đã chuyển dần về nhà, giờ chỉ còn một ít quần áo lặt vặt.
Còn có chính là chiếc giường hiệu Victoria của y và Tô Na, y cũng không muốn giữ.
Tửu lượng của Tiêu Thế không bằng Tô Mạch Ngôn, uống một chút đã hơi hơi choáng váng, mùi rượu cũng nồng đậm hơn, liền cầm quần áo ngủ, định đến phòng tắm của Tô Mạch Ngôn, nhờ hắn tắm rửa cho.
Ai bảo hiện tại y là Dương Quá chứ? (một tay ko xài đc)
Vận mệnh nói, Tiêu Thế nếu có gì không hay ho, khẳng định là có liên quan đến nhạc phụ đại nhân.
Tỷ như hiện tại.
Vô cùng quen thuộc bước vào phòng ngủ, chạy đên cửa phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
Tiêu Thế không nghĩ ngợi nhiều, liền đẩy cửa ra: “Mạch Ngôn, giúp ta kì lưng……”
Hơi nước nóng đập vào mặt.
Quần áo khô ráo trong tay rơi xuống, Tiêu Thế chân tay luống cuống đứng ở cửa, dại ra nhìn chằm chằm người bên trong.
Dưới dòng nước của vòi hoa sen là thân thể trắng nõn. Từ góc độ của y chỉ nhìn thấy tấm lưng gầy, nhưng bóng loáng rắn chắc, hơi nước bốc lên làm tăng thêm vẻ mờ ảo.
Đầu hơi ngửa về sau, cắn răng, còn có động tác cổ tay, khiến y ngay lập tức hiểu đối phương đang làm gì.
Tô Mạch Ngôn….. đang tự.an.ủi.
Trái tim bỗng nhiên đập kịch liệt như có người đánh trống, Tiêu Thế vô thức nắm lấy tay phải.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn tự an ủi, tuyệt đối là lần đầu tiên.
Lần trước…. Chỉ dùng để sờ -_-|||
Thấy cửa phòng bật mở, Tiêu Thế đứng ngoài cửa, Tô Mạch Ngôn hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, bối rối đưa tay ra sau giấu đi, lại bày ra thứ đang hừng hực phấn chấn, muốn che đi lão điểu, lại thấy tư thế đó rất quái dị, trong lúc nhất thời lại cảm thấy nơi đó trướng hơn.
Lại, lại quên khóa cửa sao?
Trên mặt Tô Mạch Ngôn hiện ra một chút ảo não.
Tiêu Thế xấu hổ đứng ngoài cửa, ánh mắt không tự chủ được nhìn từ trên xuống dưới, mới đột nhiên tỉnh ngộ, vội quay mặt đi: “A, thật có lỗi….”
Thật có lỗi cái rắm!
Đều là nam nhân, nhìn nhau trần truồng cũng không mất cái gì.
…….
Nhưng mà vẫn cảm thấy không thích hợp.
Y bối rối làm cho Tô Mạch Ngôn trấn tính lại, ánh mắt đảo đến đám quần áo của đối phương rơi dưới chân, nhíu mày nói: “Quần áo ướt rồi.”
“Vâng, ướt rồi, ướt rồi……”
Trong nháy mắt, Tiêu Thế bắt đầu nói năng lộn xộn.
Nói đến ướt cái đầu tiên mà y nghĩ đến là khí quan đang đứng thẳng của người kia, dưới ngón tay phiến tình của y ma sát đến phun trào ra chất lỏng ẩm ướt…..
Mẹ nó! Quá dụ hoặc!
Tiêu Thế vỗ vỗ trán, cúi đầu không nhìn hắn, cứng ngắc nói: “Tôi, tôi ra ngoài trước, ngài tiếp tục….”
Tiếp tục, tiếp tục cái gì?
Tiếp tục làm nốt?
Tô Mạch Ngôn mặt không thay đổi trừng mắt nhìn y.
Tiêu Thế khóc không ra nước mắt, hận không thể tự vả miệng mình.
Dao phay ơi dao phay, mày ở đâu rồi?!
Y muốn chém chính mình!
Chật vật xoay người, muốn đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng mà ngón tay vừa chạm đến cửa, thì cảm thấy cửa phòng tắm đột nhiên lùi xa, cổ tay bị kéo lại, thân thể đụng vào vách tường, cửa sập lại.
Chỉ trong nháy mắt.
Tầm nhìn của Tiêu Thế bị nước ấm từ vòi hoa sen cản trở, lưng chạm trên tường thấy ẩn ẩn đau.
Có lẽ là do tay bị thương, nên khí lực của Tô Mạch Ngôn mới mạnh như vậy, tựa người vào tường nhìn y, trông có vẻ rất nguy hiểm.
Mắt Tiêu Thế liếc nhìn cánh tay mình bị thương, nghĩ rằng, may mà đã bọc lại rồi.
“Không phải muốn kì lưng sao?” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói, chậm rãi thả lỏng, tay nắm lấy bả vai đối phương, xoay người sang chỗ khác – “Cởi quần áo.”
“…….”
Biểu tình của Tiêu Thế lúc này rất vặn vẹo, cảm giác như kiểu ác bá cường thưởng dân nữ vậy.
Ác bá lấy roi chống nạnh cười vang: “Cởi quần áo ra! Không cởi sao? Được lắm được lắm! Muốn gia đây tìm vài tên thân thể cường tráng đến áp ngài?”
Tiêu Thế lạnh hết cả người.
Thân phận hoàn toàn sai lầm, tên ác bá kia tuyệt đối là Hãn Kiện -_-|||
Tô Mạch Ngôn có chút dao động, xoay người nhìn Tiêu Thế còn ngốc lăng không khỏi nhíu mày: “Làm sao thế?”
“A, không có gì.”
Ánh mắt đối phương thản nhiên như thế làm cho Tiêu Thế cảm thấy mình trở nên xấu xa, rồi cũng thoải mái cởi áo.
Hai ba phát là quần áo đã cởi xong.
Ngón tay ẩm ướt của hắn cầm chiếc khăn mặt mềm mại chà lên tấm lưng rắn chắc của y, đột nhiên y thấy có một cảm giác tê tê, xúc cảm từ đầu ngón tay lan ra toàn thân. Tiêu Thế nuốt nước miếng, kiên trì bỏ qua cái loại cảm xúc khác thường này của bản thân.
Mùi thơm ngát của sữa tắm đọng lại trên làn da.
Động tác khi nhẹ nhàng khi mạnh mẽ.
Tiêu Thế nhịn không được sẽ nhớ đến buổi tối hôm đó, ngón tay của mình bị ai đó cầm lấy, để cho nó chạm đến địa phương kia.
Cổ họng đột nhiên thấy khô nóng, giống như là đã lâu rồi vẫn chưa được uống nước.
“Được rồi.” – Tô Mạch Ngôn buông khăn tắm, không biết có phải là ảo giác không, nhưng Tiêu Thế thấy giọng hắn có chút khàn khàn – “Xả nước là được.”
“…… Cảm ơn.”
Nước từ vòi sen nhẹ nhàng chảy trên người, Tiêu Thế không kịp đề phòng, nhắm mắt, khàn tiếng nói: “Nước….. lạnh thêm một chút.”
Bàn tay xương xương vươn tới, nhẹ nhàng xoay van nước.
Nước hơi lạnh, khiến cho thân thể y đang xôn xao cũng bình ổn lại.
Nhưng vẫn nóng.
“Lạnh thêm chút nữa.”
Bàn tay kia do dự một lát: “Sẽ cảm lạnh.”
Tiêu Thế một tay vuốt mái tóc đen ướt nhẹp, mệt mỏi nhắm mắt: “……. Nóng quá.”
“……….”
Một lúc lâu, không thấy nước lạnh đi.
Tiêu Thế nhịn không được mở mắt ra: “Mạch……”
Đột nhiên cảm thấy trên cằm mình có gì đó ẩm ướt ấm nóng, Tiêu Thế mở to mắt, khuôn mặt đối phương rất gần, hai mắt nhắm nghiền, trán nhăn lại, có vẻ như nơm nớp lo sợ.
Cánh môi không mềm mại bằng môi con gái, đang nằm trên cằm y, muốn di chuyển, nhưng lại sợ hãi.
Mang theo một chút hèn mọn mà chính bản thân cũng không thể phát hiện, cọ xát khóe môi.
“….. Tôi giúp cậu….” – Âm thanh khàn khàn của đối phương cố gắng duy trì bình thường, muốn che giấu một chút lúng túng – “Nhắm mắt lại.”
Không biết khi nào, hạ thể y đã có phản ứng, nóng rực, to lớn đến không ngờ.
Đầu Tiêu Thế oanh một tiếng, giống như có thứ gì đó vốn không bị phá vỡ, trong nháy mắt bị đập tan, chấn động mãnh liệt, làm cho y không còn ý thức được gì nữa.
Chỉ cảm nhận được, những ngón tay xinh đẹp kia, chậm rãi quấn quanh hạ thân mình.