Lúc này, Tô Mạch Ngôn thẹn quá hóa giận, cả ngày nhốt mình trong văn phòng, ngoài thư kí ra thì không gặp ai hết, khiến cho không khí cả phòng như là đang ở địa ngục vậy.
Tiêu Thế cũng không vội. Y ngồi ở chỗ làm việc của mình, nhìn qua cửa kính thấy khuôn mặt người kia đang chăm chú làm việc….. bỗng chốc biến thành con thỏ -_-|||
“Phì.”
Tiêu Thế không nhịn được, bật cười, chợt nghe thấy bên kia rầm một tiếng.
Xong đời.
Cái này mới thật sự là xù lông đây, ngay cả mặt cũng không thèm nhìn.
Tiêu Thế thật sự là dở khóc dở cười, vừa nghẹn cười vừa đi gõ cánh cửa kia lần thứ mười bảy trong buổi sáng hôm nay: “Trưởng phòng?”
Bên trong không ai để ý đến y.
“Mạch Ngôn?”
Âm thanh lạnh băng của nam nhân truyền đến, mang theo một chút không thể giết người vì quá xấu hổ: “Làm việc đi.”
“…….”
Tiêu Thế thở dài, đang muốn nói gì nữa, thì thư kí đã đưa bản kế hoạch các món ăn hôm nay sẽ thử nghiệm, vì thế y không thể qua loa được, đành phải đi làm việc.
Phòng kế hoạch chia thành hai ban, tổ phát triển nghiên cứu có bảy người, ba gian phòng làm việc.
Tiêu Thế đi theo mấy người, cũng không thân quen lắm, cho nên chọn một gian phòng riêng đi vào.
Không nghĩ tới là bên trong có người.
Lục Kính Triết mặc đồ đầu bếp trắng toát, cặp kính trễ xuống mũi, cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu món ăn, động tác cực kì cẩn trọng, tất cả đều là những nguyên liệu mới mẻ.
Nhìn thấy Tiêu Thế đứng ở cửa, thản nhiên liếc mắt một cái, vuốt cằm nói: “Tôi sắp xong rồi.”
Tiêu Thế cười cười: “Không vội.”
Bởi vì muốn tạo ra một nhà hàng với phong cách ấm áp, cho nên các món mới được nghiên cứu một cách toàn diện, từ món Trung Quốc đến món Âu, ngay cả các loại đồ ăn nhanh cũng có, chủ yếu không phải tập trung vào các món chế biến phức tạp, là là hướng tới khẩu vị rộng rãi.
Ở phương diện này Tiêu Thế rất có thiên phú, cho nên khi đến xin việc ở Nguyên Thần, cho dù y chưa có bằng đầu bếp cao cấp, nhưng vẫn được nhận vào làm.
Khẩu vị hướng theo số đông, đương nhiên là việc kinh doanh sẽ tốt rồi.
Mà Lục Kính Triết lại không giống thế.
Về trù nghệ thì không nói, nhưng mà bất kì loại chứng từ hay giấy chứng nhận nào của anh ta đều cao hơn Tiêu Thế. Nhưng anh ta được đào tạo một cách bài bản theo kiểu châu Âu, cho dù có sáng tạo thêm, cũng không thể đem hương vị chân chính dung hợp vào.
Ngay cả khẩu vị của một gia đình cũng có khác nhau.
Chính vì thế, khi trước ở Nguyên Thần, anh ta luôn không vừa mắt với Tiêu Thế. Đã quen với phương pháp lựa chọn nguyên liệu quy củ để nấu nướng, giờ nhìn thấy kiểu tùy tiện phối hợp của Tiêu Thế, cảm thấy không quy củ, không thể chấp nhận được.
Đại thể là như kiểu trong tiểu thuyết võ hiệp, võ lâm chính phái nhìn thấy tà phái du hiệp, cười nhạt.
Cho nên, công việc này được phân cho Tiêu Thế, với anh ta mà nói, kỳ thật là vạn phần gian nan.
Tiêu Thế nhìn anh ta nhíu mày, thầm nghĩ. Loại chuyện này, chính y cũng không hiểu…. Sao lại từ bỏ công việc tổng giám đốc Nguyên Thần, chạy đến bên này chứ?
“Khỏe mạnh……” – Lục Kính Triết đột nhiên mở miệng, thanh âm qua lớp khẩu trang có vẻ khó chịu.
Tiêu Thế hơi run: “Sao?”
Lục Kính Triết đem món ăn vừa nấu cẩn thận trang trí, sau đó bỏ khẩu trang xuống, nhìn y: “Tôi nhớ rõ cậu nấu cơm chưa bao giờ thêm bột canh gà, nói là không tốt.”
“Đúng.” – Tiêu Thế cười cười – “Mì chính, bột canh gà, mấy thứ kiểu đó không bao giờ cho vào.”
Lục Kính Triết bưng đồ ăn đi được hai bước, đột nhiên cười nói: “Cậu đúng là thanh thực.”
Tiêu Thế nhíu mày nhìn anh ta.
“Ban 1 và Ban 2 là đối thủ cạnh tranh, có một số việc, tôi hỏi cậu không cần thiết phải trả lời.”
Nói xong liền rời đi, Tiêu Thế nhìn theo bóng dáng anh ta, cười cười lắc đầu.
Là một người yêu nấu nướng, cho dù là nấu bất kể món gì, đều cho thêm một chút tâm tư cẩn thận của bản thân đi vào.
Lại nói thêm, người khác nhau, dùng lửa khác nhau, gia vị khác nhau, nguyên liệu nấu ăn khác nhau, nấu ra đồ ăn khác nhau cũng thế.
Sao phải lo lắng?
Tiêu Thế với bản kế hoạch nửa ngày, đau đầu.
Thịt cuốn hạt tiêu đen kiểu ý.
Thực ra y không hề bài xích cơm tây, nhưng mà món ăn này thoạt nhìn…. Tuy rằng là đủ sang trọng, nhưng để cho trẻ con ăn, thật sự là khiêu chiến cực hạn của cả tâm lý lẫn sinh lý.
Vậy mà còn muốn thêm ba loại hạt tiêu tương, một loại tiêu xay?!
Tiêu Thế không nói gì nhìn thực đơn, cầm lấy bút trên bàn, bắt đầu sửa chữa trên diện rộng.
Kem chua từ mơ và lê….. thêm nước chanh? Sửa!
Cà-ri sốt nướng? Sửa!
Dưa hấu chưng tỏi???? Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
………
Phòng làm việc đột nhiên lu bu lên.
Tô Mạch Ngôn ngồi trong phòng làm việc, lòng thì âm u đến mức sắp mọc nấm.
Hắn gõ gõ trên máy tính vài chữ, lại nhịn không được nhìn xuống giữa hai chân mình, lộ ra sắc mặt buồn rầu.
Khi nào…. Mới có thể dài ra được chứ? -_-|||
Cô thư kí bưng tách cà phê, cẩn thận đặt lên bàn hắn, nói: “Trưởng phòng, mẫu thức hăn hôm nay đã chuẩn bị tốt, hiện tại có thể đến lấy chứ?”
Lực chú ý của lão nam nhân còn đặt ở cái vật thể trụi lủi giữa hai chân mình, lòng tính toán xem có nên đi mua thuốc mọc… này nọ về không, thế nên vô thức gật đầu: “Được.”
Cô thư kí nhìn hắn một cái, hồ nghi đi ra cửa, nghĩ rằng, chẳng lẽ trên mặt đất có tiền sao?
Sau khi thư kí rời đi, cũng không đóng cửa lại, thanh niên nhanh chóng bưng món ăn hoàn thành đi vào.
Tô Mạch Ngôn vừa nghe thấy tiếng bước chân kia, cả người cứng lại, da đầu tê dại theo phản xạ có điều kiện, mím môi cúi đầu, không thèm để ý đến y.
Tiêu Thế đặt món ăn đã hoàn thành một bên, đứng trước mặt hắn, cười: “Đây là món ăn đã hoàn thành, có thay đổi một chút, mời ngài nếm thử?”
Tô Mạch Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, cầm lấy dao nĩa, tùy tiện lấy một viên chocolate có phủ kem quế đưa vào miệng.
Hờ hững nhai.
“Thế nào?” – Tiêu Thế tháo găng tay ra để một bên, bất động thanh sắc tới gần – “Có đúng với mô tả trong bản kế hoạch không?”
Lão nam nhân nuốt xuống, thuận miệng “Ừ.” một tiếng, chuyển sang thử món cà ri.
Tiêu Thế nhìn bộ dáng vừa dỗi vừa cố tỏ ra bình tĩnh của hắn mà cười thầm, nhịn không được hỏi: “Nếm thử cái kia xem.”
Món thứ ba là thịt cuốn vàng óng ánh, mở nắp ra, mùi thơm đậm đà và màu trắng của nước sốt tấn công khứu giác và thị giác, khiến người ta phải chảy nước miếng.
Tô Mạch Ngôn vẫn ăn như cũ, mặt không có chút biểu cảm nào.
Tiêu Thế hết cách, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thịt cuốn hạt tiêu đen và pho mát chắc vẫn còn kém phải không?”
Dĩa ăn dừng lại.
Tô Mạch Ngôn không nuốt xuống, trầm lặng quay sang nhìn y, miệng còn căng phồng, há mồm muốn nói lại không thể nói.
Tiêu Thế cười khổ: “Vẫn còn giận à?”
“………”
Tiêu Thế thành khẩn nói: “Kì thật… Cũng không phải là buồn cười lắm.”
“………..”
Tiêu Thế sờ mũi: “Chỉ là ta thấy giật mình mà thôi, nhìn đẹp lắm….”
Răng rắc.
Lão nam nhân mặt không đổi sắc bẻ gẫy bút.
Lão thỏ xù lông quả là không dễ dỗ dành.
Tiêu Thế cảm thán vài lần, bắt đầu vắt óc tự hỏi…. Bình thường khi anh ấy giận dỗi, làm thế nào để dỗ dành nhỉ?
Suy nghĩ một hồi, Tiêu Thế đột nhiên “A” một tiếng.
Tô Mạch Ngôn cau mày nhìn y: “Cái gì?”
Tiêu Thế xấu hổ cười cười: “Không có gì.”
Làm sao có thể là không có gì?!
Vì sao mỗi lần đều là XXOO để trấn an!
Chả lẽ bản chất của mình vốn là cầm thú?
Tiêu Thế đáng thương hoàn toàn không có ý thức được, kì thật mỗi lần làm, đều là do con thỏ chủ động phát xuân.
Y nhìn sườn mặt Tô Mạch Ngôn.
Ánh mắt trong suốt trắng đen rõ ràng, mũi thẳng, khóe môi nhếch lên, nhưng mà có lẽ do tuổi tác, có vẻ nghiêm khắc một chút.
Nhưng kì thật, khi động tình, khóe mắt lúng liếng mê người, môi khẽ nhếch lên, nhìn được đầu lưỡi hồng phấn mềm mại bên trong, còn có âm thanh rên rỉ mỗi lần va chạm.
Nếu phương pháp này là hữu hiệu nhất, vậy thì, thử làm thôi.
Nghĩ thế, một tay y vươn đến, giữ cằm người kia, hôn.
Đôi mắt mở to kinh ngạc, Tô Mạch Ngôn bị hôn bất ngờ, không biết nên làm thế nào, cơ thể cương lên.
Thanh niên khẽ cắn cắn môi dưới của hắn, bình thường khi hắn thả lỏng, để nụ hôn đi sâu hơn, cảm giác thực phấn khích.
Dần dần có chút động tình, đầu lưỡi không an phận đẩy răng nanh đối phương, bắt đầu có ý đồ xâm nhập.
Tô Mạch Ngôn có chút choáng váng, sau khi bị đối phương khiêu khích thì buông vũ khí đầu hàng, lúc này mới ý thức được đây là văn phòng, còn chưa kịp tức giận, cũng đã hé miệng ra.
Nụ hôn không thể khống chế được nữa.
Đầu lưỡi kịch liệt dây dưa, nước bọt tràn ra hai bên khóe môi, thanh niên theo dấu vết ướt át hôn đến nơi cổ mẫn cảm, vành tai, bàn tay cũng không an phận bắt đầu thăm dò bên trong quần áo đối phương, tìm kiếm nhũ tiêm nhỏ nhắn mẫn cảm.
Động tác vô cùng khiêu khích.
Qua hơi thở gấp gáp âu yếm lẫn nhau, qua loa cởi bỏ dây lưng, tiến vào bên trong, cách lớp quần lót mà vuốt ve khí quan của đối phương, thanh niên vừa hôn sâu, vừa dùng sức bế người kia đặt lên bàn làm việc.
Động tác mạnh mẽ đặt lên quần hắn, bắt lấy.
“Nghe điện thoai, không nghe, mày là tiện nhân, nghe, mày là tiện nhân trong đám tiện nhân, mau nghe điện thoại nào, tiện nhân ~ khẩu kiệt khẩu kiệt khẩu kiệt ~”
Tiếng chuông di động đặc biệt dành riêng cho Hãn Kiện vang lên, động tác của Tô Mạch Ngôn cứng đờ, ánh mắt khôi phục một chút thanh tỉnh.
Nhưng mà thanh niên không thèm để ý, vẫn tiếp tục vừa hôn vừa cởi quần lót của hắn, bàn tay không ngừng xoa nắn mông hắn, lực đạo đôi lúc làm hắn phát đau.
“Này?”
“……..”
Thanh âm sát phong cảnh đột nhiên truyền đến, hai người đồng thời cứng đờ.
Tô Mạch Ngôn yên lặng lấy di động đưa cho y….
Động tác vừa rồi rất kịch liệt, không ngờ là ấn vào nút nghe.
Tiêu Thế nghiến răng nghiến lợi nghe điện thoại, hít sâu một hơi, tức giận nói: “Sao lại là mày?! Sao lại luôn là mày! Sao luôn là mày thế hả?!”
Hãn Kiện ở đầu kia khó hiểu: “Tao, tao thì làm sao? Sao lại không thể là tao? Không phải là tao thì mày nghĩ là ai?”
Tiêu Thế cúi đầu văng tục: “Nói chuyện gì?”
Hãn Kiện im lặng một chút, cười hì hì: “Đêm nay gia cao hứng, mời mày đi ăn cơm.”
“Không đi!”
Rầm.
Tiêu Thế cúp điện thoại, tháo pin, quay sang nhìn Tô Mạch Ngôn cười có lỗi: “Này…. Chúng ta tiếp tục?”
Tiêu Thế cũng không vội. Y ngồi ở chỗ làm việc của mình, nhìn qua cửa kính thấy khuôn mặt người kia đang chăm chú làm việc….. bỗng chốc biến thành con thỏ -_-|||
“Phì.”
Tiêu Thế không nhịn được, bật cười, chợt nghe thấy bên kia rầm một tiếng.
Xong đời.
Cái này mới thật sự là xù lông đây, ngay cả mặt cũng không thèm nhìn.
Tiêu Thế thật sự là dở khóc dở cười, vừa nghẹn cười vừa đi gõ cánh cửa kia lần thứ mười bảy trong buổi sáng hôm nay: “Trưởng phòng?”
Bên trong không ai để ý đến y.
“Mạch Ngôn?”
Âm thanh lạnh băng của nam nhân truyền đến, mang theo một chút không thể giết người vì quá xấu hổ: “Làm việc đi.”
“…….”
Tiêu Thế thở dài, đang muốn nói gì nữa, thì thư kí đã đưa bản kế hoạch các món ăn hôm nay sẽ thử nghiệm, vì thế y không thể qua loa được, đành phải đi làm việc.
Phòng kế hoạch chia thành hai ban, tổ phát triển nghiên cứu có bảy người, ba gian phòng làm việc.
Tiêu Thế đi theo mấy người, cũng không thân quen lắm, cho nên chọn một gian phòng riêng đi vào.
Không nghĩ tới là bên trong có người.
Lục Kính Triết mặc đồ đầu bếp trắng toát, cặp kính trễ xuống mũi, cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu món ăn, động tác cực kì cẩn trọng, tất cả đều là những nguyên liệu mới mẻ.
Nhìn thấy Tiêu Thế đứng ở cửa, thản nhiên liếc mắt một cái, vuốt cằm nói: “Tôi sắp xong rồi.”
Tiêu Thế cười cười: “Không vội.”
Bởi vì muốn tạo ra một nhà hàng với phong cách ấm áp, cho nên các món mới được nghiên cứu một cách toàn diện, từ món Trung Quốc đến món Âu, ngay cả các loại đồ ăn nhanh cũng có, chủ yếu không phải tập trung vào các món chế biến phức tạp, là là hướng tới khẩu vị rộng rãi.
Ở phương diện này Tiêu Thế rất có thiên phú, cho nên khi đến xin việc ở Nguyên Thần, cho dù y chưa có bằng đầu bếp cao cấp, nhưng vẫn được nhận vào làm.
Khẩu vị hướng theo số đông, đương nhiên là việc kinh doanh sẽ tốt rồi.
Mà Lục Kính Triết lại không giống thế.
Về trù nghệ thì không nói, nhưng mà bất kì loại chứng từ hay giấy chứng nhận nào của anh ta đều cao hơn Tiêu Thế. Nhưng anh ta được đào tạo một cách bài bản theo kiểu châu Âu, cho dù có sáng tạo thêm, cũng không thể đem hương vị chân chính dung hợp vào.
Ngay cả khẩu vị của một gia đình cũng có khác nhau.
Chính vì thế, khi trước ở Nguyên Thần, anh ta luôn không vừa mắt với Tiêu Thế. Đã quen với phương pháp lựa chọn nguyên liệu quy củ để nấu nướng, giờ nhìn thấy kiểu tùy tiện phối hợp của Tiêu Thế, cảm thấy không quy củ, không thể chấp nhận được.
Đại thể là như kiểu trong tiểu thuyết võ hiệp, võ lâm chính phái nhìn thấy tà phái du hiệp, cười nhạt.
Cho nên, công việc này được phân cho Tiêu Thế, với anh ta mà nói, kỳ thật là vạn phần gian nan.
Tiêu Thế nhìn anh ta nhíu mày, thầm nghĩ. Loại chuyện này, chính y cũng không hiểu…. Sao lại từ bỏ công việc tổng giám đốc Nguyên Thần, chạy đến bên này chứ?
“Khỏe mạnh……” – Lục Kính Triết đột nhiên mở miệng, thanh âm qua lớp khẩu trang có vẻ khó chịu.
Tiêu Thế hơi run: “Sao?”
Lục Kính Triết đem món ăn vừa nấu cẩn thận trang trí, sau đó bỏ khẩu trang xuống, nhìn y: “Tôi nhớ rõ cậu nấu cơm chưa bao giờ thêm bột canh gà, nói là không tốt.”
“Đúng.” – Tiêu Thế cười cười – “Mì chính, bột canh gà, mấy thứ kiểu đó không bao giờ cho vào.”
Lục Kính Triết bưng đồ ăn đi được hai bước, đột nhiên cười nói: “Cậu đúng là thanh thực.”
Tiêu Thế nhíu mày nhìn anh ta.
“Ban 1 và Ban 2 là đối thủ cạnh tranh, có một số việc, tôi hỏi cậu không cần thiết phải trả lời.”
Nói xong liền rời đi, Tiêu Thế nhìn theo bóng dáng anh ta, cười cười lắc đầu.
Là một người yêu nấu nướng, cho dù là nấu bất kể món gì, đều cho thêm một chút tâm tư cẩn thận của bản thân đi vào.
Lại nói thêm, người khác nhau, dùng lửa khác nhau, gia vị khác nhau, nguyên liệu nấu ăn khác nhau, nấu ra đồ ăn khác nhau cũng thế.
Sao phải lo lắng?
Tiêu Thế với bản kế hoạch nửa ngày, đau đầu.
Thịt cuốn hạt tiêu đen kiểu ý.
Thực ra y không hề bài xích cơm tây, nhưng mà món ăn này thoạt nhìn…. Tuy rằng là đủ sang trọng, nhưng để cho trẻ con ăn, thật sự là khiêu chiến cực hạn của cả tâm lý lẫn sinh lý.
Vậy mà còn muốn thêm ba loại hạt tiêu tương, một loại tiêu xay?!
Tiêu Thế không nói gì nhìn thực đơn, cầm lấy bút trên bàn, bắt đầu sửa chữa trên diện rộng.
Kem chua từ mơ và lê….. thêm nước chanh? Sửa!
Cà-ri sốt nướng? Sửa!
Dưa hấu chưng tỏi???? Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
………
Phòng làm việc đột nhiên lu bu lên.
Tô Mạch Ngôn ngồi trong phòng làm việc, lòng thì âm u đến mức sắp mọc nấm.
Hắn gõ gõ trên máy tính vài chữ, lại nhịn không được nhìn xuống giữa hai chân mình, lộ ra sắc mặt buồn rầu.
Khi nào…. Mới có thể dài ra được chứ? -_-|||
Cô thư kí bưng tách cà phê, cẩn thận đặt lên bàn hắn, nói: “Trưởng phòng, mẫu thức hăn hôm nay đã chuẩn bị tốt, hiện tại có thể đến lấy chứ?”
Lực chú ý của lão nam nhân còn đặt ở cái vật thể trụi lủi giữa hai chân mình, lòng tính toán xem có nên đi mua thuốc mọc… này nọ về không, thế nên vô thức gật đầu: “Được.”
Cô thư kí nhìn hắn một cái, hồ nghi đi ra cửa, nghĩ rằng, chẳng lẽ trên mặt đất có tiền sao?
Sau khi thư kí rời đi, cũng không đóng cửa lại, thanh niên nhanh chóng bưng món ăn hoàn thành đi vào.
Tô Mạch Ngôn vừa nghe thấy tiếng bước chân kia, cả người cứng lại, da đầu tê dại theo phản xạ có điều kiện, mím môi cúi đầu, không thèm để ý đến y.
Tiêu Thế đặt món ăn đã hoàn thành một bên, đứng trước mặt hắn, cười: “Đây là món ăn đã hoàn thành, có thay đổi một chút, mời ngài nếm thử?”
Tô Mạch Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, cầm lấy dao nĩa, tùy tiện lấy một viên chocolate có phủ kem quế đưa vào miệng.
Hờ hững nhai.
“Thế nào?” – Tiêu Thế tháo găng tay ra để một bên, bất động thanh sắc tới gần – “Có đúng với mô tả trong bản kế hoạch không?”
Lão nam nhân nuốt xuống, thuận miệng “Ừ.” một tiếng, chuyển sang thử món cà ri.
Tiêu Thế nhìn bộ dáng vừa dỗi vừa cố tỏ ra bình tĩnh của hắn mà cười thầm, nhịn không được hỏi: “Nếm thử cái kia xem.”
Món thứ ba là thịt cuốn vàng óng ánh, mở nắp ra, mùi thơm đậm đà và màu trắng của nước sốt tấn công khứu giác và thị giác, khiến người ta phải chảy nước miếng.
Tô Mạch Ngôn vẫn ăn như cũ, mặt không có chút biểu cảm nào.
Tiêu Thế hết cách, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thịt cuốn hạt tiêu đen và pho mát chắc vẫn còn kém phải không?”
Dĩa ăn dừng lại.
Tô Mạch Ngôn không nuốt xuống, trầm lặng quay sang nhìn y, miệng còn căng phồng, há mồm muốn nói lại không thể nói.
Tiêu Thế cười khổ: “Vẫn còn giận à?”
“………”
Tiêu Thế thành khẩn nói: “Kì thật… Cũng không phải là buồn cười lắm.”
“………..”
Tiêu Thế sờ mũi: “Chỉ là ta thấy giật mình mà thôi, nhìn đẹp lắm….”
Răng rắc.
Lão nam nhân mặt không đổi sắc bẻ gẫy bút.
Lão thỏ xù lông quả là không dễ dỗ dành.
Tiêu Thế cảm thán vài lần, bắt đầu vắt óc tự hỏi…. Bình thường khi anh ấy giận dỗi, làm thế nào để dỗ dành nhỉ?
Suy nghĩ một hồi, Tiêu Thế đột nhiên “A” một tiếng.
Tô Mạch Ngôn cau mày nhìn y: “Cái gì?”
Tiêu Thế xấu hổ cười cười: “Không có gì.”
Làm sao có thể là không có gì?!
Vì sao mỗi lần đều là XXOO để trấn an!
Chả lẽ bản chất của mình vốn là cầm thú?
Tiêu Thế đáng thương hoàn toàn không có ý thức được, kì thật mỗi lần làm, đều là do con thỏ chủ động phát xuân.
Y nhìn sườn mặt Tô Mạch Ngôn.
Ánh mắt trong suốt trắng đen rõ ràng, mũi thẳng, khóe môi nhếch lên, nhưng mà có lẽ do tuổi tác, có vẻ nghiêm khắc một chút.
Nhưng kì thật, khi động tình, khóe mắt lúng liếng mê người, môi khẽ nhếch lên, nhìn được đầu lưỡi hồng phấn mềm mại bên trong, còn có âm thanh rên rỉ mỗi lần va chạm.
Nếu phương pháp này là hữu hiệu nhất, vậy thì, thử làm thôi.
Nghĩ thế, một tay y vươn đến, giữ cằm người kia, hôn.
Đôi mắt mở to kinh ngạc, Tô Mạch Ngôn bị hôn bất ngờ, không biết nên làm thế nào, cơ thể cương lên.
Thanh niên khẽ cắn cắn môi dưới của hắn, bình thường khi hắn thả lỏng, để nụ hôn đi sâu hơn, cảm giác thực phấn khích.
Dần dần có chút động tình, đầu lưỡi không an phận đẩy răng nanh đối phương, bắt đầu có ý đồ xâm nhập.
Tô Mạch Ngôn có chút choáng váng, sau khi bị đối phương khiêu khích thì buông vũ khí đầu hàng, lúc này mới ý thức được đây là văn phòng, còn chưa kịp tức giận, cũng đã hé miệng ra.
Nụ hôn không thể khống chế được nữa.
Đầu lưỡi kịch liệt dây dưa, nước bọt tràn ra hai bên khóe môi, thanh niên theo dấu vết ướt át hôn đến nơi cổ mẫn cảm, vành tai, bàn tay cũng không an phận bắt đầu thăm dò bên trong quần áo đối phương, tìm kiếm nhũ tiêm nhỏ nhắn mẫn cảm.
Động tác vô cùng khiêu khích.
Qua hơi thở gấp gáp âu yếm lẫn nhau, qua loa cởi bỏ dây lưng, tiến vào bên trong, cách lớp quần lót mà vuốt ve khí quan của đối phương, thanh niên vừa hôn sâu, vừa dùng sức bế người kia đặt lên bàn làm việc.
Động tác mạnh mẽ đặt lên quần hắn, bắt lấy.
“Nghe điện thoai, không nghe, mày là tiện nhân, nghe, mày là tiện nhân trong đám tiện nhân, mau nghe điện thoại nào, tiện nhân ~ khẩu kiệt khẩu kiệt khẩu kiệt ~”
Tiếng chuông di động đặc biệt dành riêng cho Hãn Kiện vang lên, động tác của Tô Mạch Ngôn cứng đờ, ánh mắt khôi phục một chút thanh tỉnh.
Nhưng mà thanh niên không thèm để ý, vẫn tiếp tục vừa hôn vừa cởi quần lót của hắn, bàn tay không ngừng xoa nắn mông hắn, lực đạo đôi lúc làm hắn phát đau.
“Này?”
“……..”
Thanh âm sát phong cảnh đột nhiên truyền đến, hai người đồng thời cứng đờ.
Tô Mạch Ngôn yên lặng lấy di động đưa cho y….
Động tác vừa rồi rất kịch liệt, không ngờ là ấn vào nút nghe.
Tiêu Thế nghiến răng nghiến lợi nghe điện thoại, hít sâu một hơi, tức giận nói: “Sao lại là mày?! Sao lại luôn là mày! Sao luôn là mày thế hả?!”
Hãn Kiện ở đầu kia khó hiểu: “Tao, tao thì làm sao? Sao lại không thể là tao? Không phải là tao thì mày nghĩ là ai?”
Tiêu Thế cúi đầu văng tục: “Nói chuyện gì?”
Hãn Kiện im lặng một chút, cười hì hì: “Đêm nay gia cao hứng, mời mày đi ăn cơm.”
“Không đi!”
Rầm.
Tiêu Thế cúp điện thoại, tháo pin, quay sang nhìn Tô Mạch Ngôn cười có lỗi: “Này…. Chúng ta tiếp tục?”