Mẹ Tiêu nằm trên giường, đầu óc vẫn còn mơ hồ, không biết mình đang ở đâu, gặp ai cũng chỉ biết cười, mà đến khi nhìn thấy Tô Na, trong mắt lại có vài tia tỉnh táo.
Hy vọng của bà bấy lâu nay, nên cho dù có bệnh nặng, tâm trí có không tỉnh táo, bà vẫn có gì đó nhớ đến cô con dâu này.
Tô Na vội mỉm cười, nhưng nhìn đến gương mặt tiều tụy của mẹ Tiêu, khóe mắt cay cay, nghẹn ngào gọi: “Mẹ….”
Mẹ Tiêu nâng tay lên, Tô Na vội vàng ngồi xuống bên cạnh, ngoan ngoãn như chú chó nhỏ, vừa khóc vừa nói: “Mẹ sao rồi? Sao lại bệnh đến thế này? Con, con nên sớm về chăm mẹ….”
Bàn tay yếu ớt muốn vuốt ve khuôn mặt cô, khóe môi mẹ Tiêu rúm ró, muốn nở một nụ cười mà không nổi.
Tô Na luống cuống lau nước mắt, cố gắng cười mà nước mắt vẫn chảy ra: “Mẹ xem, con phơi nắng nhiều lại đen đi rồi…..”
Tiêu Thế đứng bên cạnh, tay nắm chặt, khẽ ho một tiếng.
Mắt Tô Na khẽ liếc về sau, cũng nuốt nước bọt, khẽ ho một tiếng, sau đó khẩn trương cầm tay mẹ Tiêu đặt lên bụng cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ sờ xem, ở đây có cháu mẹ đó….”
Đôi mắt mẹ Tiêu sáng lên.
Sống mũi Tô Na lại bắt đầu cay cay, cô nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ xem nên đặt tên cháu mẹ là gì?”
Ba người về nhà của Tô Mạch Ngôn. Dọc đường đi, Tô Na chỉ khóc, bờ vai nhỏ rung rung, ngón tay run rẩy nắm chặt tay Tiêu Thế, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Sao lại thế chứ….” – Cô nức nở – “Vốn đang khỏe mạnh, sao giờ ngay cả nói cũng không thể….”
Tiêu Thế thủy chung trầm mặc, bao nhiêu thứ muốn nói cuồn cuộn trong lòng, nhưng mà không thể nói gì.
Nghĩ đến mẹ hé miệng với Tô Na, lại chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô nức nở, y cảm thấy trong lòng đau như cắt.
Trong mắt con cái, cha mẹ luôn luôn là một sự tồn tại cao lớn, cho dù họ có già đi chăng nữa. Nhưng lần này thì khác, nhìn mẹ ở trước mặt mình cười ngây ngô như một đứa bé mới sinh (mình nghĩ là khóc mới đúng, nhưng tác giả viết thế nào thì mình giữ nguyên), muốn nói mà không thể nói được.
Tô Na vừa giúp mẹ Tiêu lau nước mắt vừa nói: “Mẹ, sao mẹ lại khóc…. Sao lại khóc….” – Một bên cũng không nhịn được lau nước mắt.
Tiêu Thế nhắm mắt, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, tay vô thức bị Tô Na nắm chặt.
Lấy chìa khóa, mở cửa phòng, Tô Mạch Ngôn là người đầu tiên đi vào, sau đó liền ngẩn người ra.
Tô Na đứng ở cửa với Tiêu Thế một lúc không thấy hắn có phản ứng, nhịn không được chọc chọc lưng hắn: “Cha? Cha lại thất thần gì thế?”
Đầu ngón tay chỉ chạm nhẹ, thế nhưng lại khiến hắn nhảy lên như bị điện giật.
Tô Mạch Ngôn đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn cô: “Con ở ngoài chờ một lát.”
Sau đó một tay đẩy hai người ra ngoài, nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
“…….”
“………..”
Tiêu Thế và Tô Na khó hiểu liếc nhau, y nhíu nhíu mày, trực tiếp bước lên gõ cửa: “Mạch Ngôn?”
Người bên trong không có động tĩnh.
Tô Mạch Ngôn nhanh chóng luống cuống dọn dẹp quần áo ở phòng khách.
Gel bôi trơn ở dưới nệm sô pha……
Dưới thảm có hai cái Durex, máy giặt một cái….
Còn có quần lót chữ T…….
Quần lót chữ T đâu rồi?!!!!!!!
Tô Mạch Ngôn chạy loạn trong nhà, đem một đống đồ dùng tình thú vứt hết vào phòng mình, sau đó chạy vội vào phòng Tiêu Thế, nhanh chóng nhảy lên giường, làm cho cái giường đã lâu không được sử dụng loạn lên.
Khi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, hắn trở lại phòng khách, phát hiện Tiêu Thế đã dùng khóa của y mở cửa vào, mà Tô Na thì đang dùng ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn hắn.
Tô Mạch Ngôn thở hổn hển, khụ một tiếng, nhíu mày nói: “Không phải bảo hai đứa ở ngoài sao?”
“Đến nhà mình rồi sao phải chờ?” – Tô Na chớp mắt, bước vào phòng, nhìn một lượt – “Oa, cha à, quản lý nhà mình quét dọn thật sạch sẽ.”
Tô Mạch Ngôn lại khụ một tiếng.
Tiêu Thế không được tự nhiên nhìn ra chỗ khác.
Tô Na thoải mái ngả người xuống sô pha, ôm gối, hé mắt nhìn Tiêu Thế: “Sao anh lại có chìa khóa ở đây?”
Trong lòng Tiêu Thế cả kinh, vừa định nói, thì bị Tô Mạch Ngôn giành mất: “Cậu ta ở đây vài ngày rồi.”
“…. A?” – Tô Na kinh ngạc, nhìn Tiêu Thế lại nhìn sang cha mình – “… Vì, vì sao?”
Li hôn rồi mà còn ở cùng bố vợ, không được thoải mái.
Tô Mạch Ngôn thản nhiên nhìn cô: “Ông Trần thích ở một mình.”
“À….”
Tô Na lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chú Trần quả thực không thích A Thế, lại không thể lúc nào cũng ở bệnh viện.
Thời gian đã không còn sớm, Tiêu Thế và Tô Mạch Ngôn hôm sau phải đi làm, mà Tô Na lại nói muốn sáng mai đến làm bạn với mẹ Tiêu, không khí nói chuyện của ba người nhất thời lâm vào tình huống xấu hổ. Tiêu Thế nhìn lên tường, nói: “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh dậy sớm chuẩn bị đồ ăn, khi nào em đi thì mang qua chỗ mẹ.”
Tô Na gật gật đầu, quen thuộc đi về phía phòng mình, ngáp dài nói: “Vâng, em cũng mệt quá….”
Một trận khóc nhiều như vậy, hai mắt cô đã sưng lên như hai quả đào.
Đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu: “Vậy anh ngủ ở đâu?”
Tiêu Thế đã định về phòng Tô Mạch Ngôn, nghe thấy vậy liền giật mình, nói qua loa: “Anh với Mạch Ngôn ngủ cùng.”
Tô Na nhíu mày: “…. Giường của cha em rất chật.”
“Không sao, nằm chen chúc một chút cũng được.”
Tô Na vẫn có vẻ không ủng hộ: “Nhưng mà….”
Đột nhiên âm thanh trầm trầm của Tô Mạch Ngôn vang lên: “Nhanh đi ngủ đi….”
Tô Na bĩu môi đi về phòng.
Tiêu Thế đi theo Tô Mạch Ngôn về phòng, vừa mở cửa, nhìn thấy đống đồ kia liền cười: “Vừa rồi anh không muốn chúng tôi vào là để dọn dẹp mấy thứ này?”
Tô Mạch Ngôn vuốt cằm, nới lỏng cravat: “Ừ.”
Tiêu Thế cười nói: “Kỳ thật là không cần đâu.”
Tô Mạch Ngôn thản nhiên nhìn y một cái: “Chẳng lẽ cậu định nói thẳng với con bé?”
“……”
Nụ cười tươi tắn của Tiêu Thế cứng đờ, y lắc lắc đầu.
Tô Mạch Ngôn mím môi, rũ mắt xuống: “Cho dù cậu có thể, tôi cũng không thể….”
Tiêu Thế im lặng một hồi, vươn tay ra cầm lấy tay hắn, nắm chặt: “Hôm nay… cảm ơn anh.”
Tô Mạch Ngôn im lặng nhéo nhéo tay hắn, sau đó buông ra, mở tủ, lấy cho hắn một bộ áo ngủ: “Đi tắm rửa đi, rồi ngủ sớm một chút.”
Chờ Tiêu Thế tắm xong thì Tô Mạch Ngôn đi tắm.
Khi hắn tắm rửa xong xuôi, đi ra, nhìn thấy Tiêu Thế mệt mỏi nằm trên giường, tay gác lên che mắt.
Ánh mắt hắn u ám, cũng nằm xuống giường, sau đó nhẹ nhàng tắt đèn đi.
Đàn ông không thể tùy tiện khóc, đó là chuyện vô cùng tổn thương đến tôn nghiêm của bản thân.
Nhưng có đôi khi, người ta không thể chịu đựng được nỗi đau quá lớn.
Trong bóng tối, cảm giác được nhịp thở lên xuống của y, giống như là một con thú bị thương, muốn khóc, nhưng vẫn phải cắn chặt răng mà chịu đựng.
Tô Mạch Ngôn lẳng lặng nghe.
Một lát sau, người nọ dường như không chịu nổi cảm giác khó chịu dày vò trong lòng, đột nhiên ôm lấy hắn từ phía sau.
Mặt chôn ở gáy hắn, có chút ướt át.
“Mẹ tôi, thực sự là bà không có được mấy năm hạnh phúc….” – Âm thanh của y khàn khàn – “Hồi trẻ cha tôi thích uống rượu, tính tình thì không tốt. Khi vừa mới lấy nhau, hai người ở cùng với bà ngoại tôi, chỉ cách có một bức tường. Vì thế ông ta ấn mẹ tôi xuống dưới chăn rồi đánh, kêu cũng không kêu được, khóc cũng không khóc được….”
“Có khi mẹ tôi mang tôi ra ngoài, hoặc trốn ở nhà dì tôi, hoặc là tá túc một đêm ở nhà trẻ của tôi, chúng tôi đều biết, chỉ cần trời sáng, là biết mình sống được thêm một ngày…. Có đôi khi không có nơi nào để đi, mẹ tôi lại không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật của bà, liền đưa ta đi tránh ở mái hiên nhà người ta, khóc thầm… Mùa đông phương bắc không giống ở đây, lạnh đến thấu xương, nhớ lại những năm tháng đó mà tôi vẫn có thể cảm thấy được răng va vào nhau lập cập…..”
“Tôi nhớ rõ lần đầu tiên mẹ phải nằm viện, là do bị cha tôi dùng ghế dựa đập vào đầu, mãi đến khi bà té xỉu mà không thèm dừng lại.”
Cảm nhận được Tô Mạch Ngôn xiết chặt bàn tay mình, y hít sâu một hơi: “Khi học cấp hai, sau một buổi học, tôi theo chú đi đến bệnh viện, nhìn thấy mẹ tôi dùng ánh mắt xa lạ nhìn tôi, dùng khuôn mặt xa lạ cười với tôi, dùng âm thanh xa lạ hỏi tôi, cháu là con nhà ai thế? Tôi nóng nảy, nói con là A Thế, là con trai mẹ đây, mẹ làm sao vậy? Bà phản ứng nửa ngày mới cười rộ lên với tôi, vươn tay xoa đầu ta, A Thế à, sao lại khóc thế con? Cha lại đánh mẹ? Tôi chạy tới chất vấn cha, nhận được hai cái tát. Khi tôi mang khuôn mặt sưng vù quay lại phòng bệnh, mẹ lại lần nữa hỏi tôi cháu là con nhà ai?”
Tiêu Thế cảm thấy như mình đang gặp lại một cơn ác mộng, khiến cho đầu óc y đau đớn, đã chôn giấu trong lòng nhiều năm như vậy, hôm nay, vì con người im lặng ở bên cạnh bồi mình này, nhịn không được muốn nói ra.
“Tình huống như thế giằng co suốt một tháng, mẹ mới có thể hồi phục được. Khi đó tôi mới hiểu, chuyện bị người thân yêu nhất vứt bỏ là chuyện đáng sợ đến mức nào… Về sau ông ta lại thiếu nợ, chạy trốn ra nước ngoài, hai người mới có thể ly hôn. Tuy chủ nợ không ngừng quấy nhiễu mẹ con chúng tôi, nhưng mà may mắn là có chú Trần ở đó.”
Tiêu Thế thở dài, âm thanh khàn khàn: “Kỳ thật tôi hiểu chú Trần. Mọi người đều nói, mẹ tôi chịu ủy khuất nhiều năm như vậy là vì tôi. Chú Trần ghét tôi là điều đương nhiên, ngay cả tôi cũng ghét chính bản thân mình…..”
“Tôi đã từng thề là nhất định phải làm cho mẹ hạnh phúc, nhưng thật không ngờ, hạnh phúc với bà lại gian nan như vậy.”
Sau đó Tiêu Thế lại nói tiếp về những khoảng thời gian lẻ loi của y. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy y có bất cứ điều gì bất mãn hay oán giận, càng không có chuyện nghe y trải lòng như thế.
Đây là lần đầu tiên.
Trước khi ly hôn, Tô Na luôn ở trước mặt hắn ca thán về chồng không thích bàn bạc với con bé, cho rằng y quá gia trưởng, kỳ thật là không phải.
Y chưa bao giờ chia sẻ với người khác, người khác vì y làm một chút, y sẽ nơm nớp lo sợ muốn hoàn trả lại.
Đó là ôn nhu mà chỉ riêng Tiêu Thế mới có, nhưng Tô Na lại vứt bỏ.
Sáng sớm hôm sau, ba người đều có vẻ không ngủ ngon.
Một đôi mắt sưng vù, hai đôi mắt gấu trúc ngồi trên bàn cơm, không ai muốn nói gì cả.
Tiêu Thế dậy rất sớm, nấu nướng một hồi, xếp gọn gàng vào cạp lồng, dặn Tô Na mang đi, khi nào ăn chỉ cần hâm nóng lại là được, còn lại thì để cho ba người ăn cũng được.
Tô Na đi sau Tiêu Thế, giống như lúc chưa ly hôn, y bưng một phần, cô bưng một phần.
Nhưng hiện tại khi đối mặt không còn là nụ cười ngọt ngào ngày xưa nữa.
Tô Na bưng đĩa cá tuyết nướng đặt lên bàn, Tô Mạch Ngôn và Tiêu Thế đã ngồi chỉnh tề trên bàn ăn.
Cô đặt đĩa xuống, ngồi xuống bên cạnh Tô Mạch Ngôn, đối diện với Tiêu Thế, đột nhiên cô lấy trong túi ra một đồ vật màu phấn hồng, có những hạt nhỏ trên thân, quơ quơ trước mặt bọn họ, tò mò hỏi: “Vừa mới tìm thấy ở bên cạnh lò nướng, đây là cái gì thế?”
Tiêu Thế mở to mắt nhìn thứ trong tay cô, bộp, dao nĩa trong tay rơi xuống bàn.
Trứng, trứng rung…. (chả biết có đúng k vì biết tên mỗi cái này J, bản QT gọi là khiêu đản, còn nguyên gốc nó là thế này跳蛋)
Tiêu Thế muốn tìm hố mà chui xuống, cái thứ này là lần trước Tô Mạch Ngôn mua về nghiên cứu, còn chưa kịp dùng đã tiện tay để ở phòng bếp, không ngờ lại bị Tô Na nhìn ra.
“Sao?”
Tô Na lắc lắc cái thứ kia, vật thể cao su phấn hồng đong đưa trước mặt họ.
Tiêu Thế nuốt nước bọt, mở miệng: “Cái đó…..”
Không được, cổ họng vẫn nghẹn.
Y vội cầm lấy cốc sữa uống một ngụm lớn.
“Không cần lộn xộn.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói, cầm lấy cái thứ trong tay Tô Na – “Đây là kẹo que.”
Nói xong mặt không đổi sắc nhét vào miệng.
Phụt…….
Nhìn khuôn miệng của hắn, Tiêu Thế phun cả sữa ra……
Hy vọng của bà bấy lâu nay, nên cho dù có bệnh nặng, tâm trí có không tỉnh táo, bà vẫn có gì đó nhớ đến cô con dâu này.
Tô Na vội mỉm cười, nhưng nhìn đến gương mặt tiều tụy của mẹ Tiêu, khóe mắt cay cay, nghẹn ngào gọi: “Mẹ….”
Mẹ Tiêu nâng tay lên, Tô Na vội vàng ngồi xuống bên cạnh, ngoan ngoãn như chú chó nhỏ, vừa khóc vừa nói: “Mẹ sao rồi? Sao lại bệnh đến thế này? Con, con nên sớm về chăm mẹ….”
Bàn tay yếu ớt muốn vuốt ve khuôn mặt cô, khóe môi mẹ Tiêu rúm ró, muốn nở một nụ cười mà không nổi.
Tô Na luống cuống lau nước mắt, cố gắng cười mà nước mắt vẫn chảy ra: “Mẹ xem, con phơi nắng nhiều lại đen đi rồi…..”
Tiêu Thế đứng bên cạnh, tay nắm chặt, khẽ ho một tiếng.
Mắt Tô Na khẽ liếc về sau, cũng nuốt nước bọt, khẽ ho một tiếng, sau đó khẩn trương cầm tay mẹ Tiêu đặt lên bụng cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ sờ xem, ở đây có cháu mẹ đó….”
Đôi mắt mẹ Tiêu sáng lên.
Sống mũi Tô Na lại bắt đầu cay cay, cô nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ xem nên đặt tên cháu mẹ là gì?”
Ba người về nhà của Tô Mạch Ngôn. Dọc đường đi, Tô Na chỉ khóc, bờ vai nhỏ rung rung, ngón tay run rẩy nắm chặt tay Tiêu Thế, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Sao lại thế chứ….” – Cô nức nở – “Vốn đang khỏe mạnh, sao giờ ngay cả nói cũng không thể….”
Tiêu Thế thủy chung trầm mặc, bao nhiêu thứ muốn nói cuồn cuộn trong lòng, nhưng mà không thể nói gì.
Nghĩ đến mẹ hé miệng với Tô Na, lại chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô nức nở, y cảm thấy trong lòng đau như cắt.
Trong mắt con cái, cha mẹ luôn luôn là một sự tồn tại cao lớn, cho dù họ có già đi chăng nữa. Nhưng lần này thì khác, nhìn mẹ ở trước mặt mình cười ngây ngô như một đứa bé mới sinh (mình nghĩ là khóc mới đúng, nhưng tác giả viết thế nào thì mình giữ nguyên), muốn nói mà không thể nói được.
Tô Na vừa giúp mẹ Tiêu lau nước mắt vừa nói: “Mẹ, sao mẹ lại khóc…. Sao lại khóc….” – Một bên cũng không nhịn được lau nước mắt.
Tiêu Thế nhắm mắt, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, tay vô thức bị Tô Na nắm chặt.
Lấy chìa khóa, mở cửa phòng, Tô Mạch Ngôn là người đầu tiên đi vào, sau đó liền ngẩn người ra.
Tô Na đứng ở cửa với Tiêu Thế một lúc không thấy hắn có phản ứng, nhịn không được chọc chọc lưng hắn: “Cha? Cha lại thất thần gì thế?”
Đầu ngón tay chỉ chạm nhẹ, thế nhưng lại khiến hắn nhảy lên như bị điện giật.
Tô Mạch Ngôn đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn cô: “Con ở ngoài chờ một lát.”
Sau đó một tay đẩy hai người ra ngoài, nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
“…….”
“………..”
Tiêu Thế và Tô Na khó hiểu liếc nhau, y nhíu nhíu mày, trực tiếp bước lên gõ cửa: “Mạch Ngôn?”
Người bên trong không có động tĩnh.
Tô Mạch Ngôn nhanh chóng luống cuống dọn dẹp quần áo ở phòng khách.
Gel bôi trơn ở dưới nệm sô pha……
Dưới thảm có hai cái Durex, máy giặt một cái….
Còn có quần lót chữ T…….
Quần lót chữ T đâu rồi?!!!!!!!
Tô Mạch Ngôn chạy loạn trong nhà, đem một đống đồ dùng tình thú vứt hết vào phòng mình, sau đó chạy vội vào phòng Tiêu Thế, nhanh chóng nhảy lên giường, làm cho cái giường đã lâu không được sử dụng loạn lên.
Khi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, hắn trở lại phòng khách, phát hiện Tiêu Thế đã dùng khóa của y mở cửa vào, mà Tô Na thì đang dùng ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn hắn.
Tô Mạch Ngôn thở hổn hển, khụ một tiếng, nhíu mày nói: “Không phải bảo hai đứa ở ngoài sao?”
“Đến nhà mình rồi sao phải chờ?” – Tô Na chớp mắt, bước vào phòng, nhìn một lượt – “Oa, cha à, quản lý nhà mình quét dọn thật sạch sẽ.”
Tô Mạch Ngôn lại khụ một tiếng.
Tiêu Thế không được tự nhiên nhìn ra chỗ khác.
Tô Na thoải mái ngả người xuống sô pha, ôm gối, hé mắt nhìn Tiêu Thế: “Sao anh lại có chìa khóa ở đây?”
Trong lòng Tiêu Thế cả kinh, vừa định nói, thì bị Tô Mạch Ngôn giành mất: “Cậu ta ở đây vài ngày rồi.”
“…. A?” – Tô Na kinh ngạc, nhìn Tiêu Thế lại nhìn sang cha mình – “… Vì, vì sao?”
Li hôn rồi mà còn ở cùng bố vợ, không được thoải mái.
Tô Mạch Ngôn thản nhiên nhìn cô: “Ông Trần thích ở một mình.”
“À….”
Tô Na lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chú Trần quả thực không thích A Thế, lại không thể lúc nào cũng ở bệnh viện.
Thời gian đã không còn sớm, Tiêu Thế và Tô Mạch Ngôn hôm sau phải đi làm, mà Tô Na lại nói muốn sáng mai đến làm bạn với mẹ Tiêu, không khí nói chuyện của ba người nhất thời lâm vào tình huống xấu hổ. Tiêu Thế nhìn lên tường, nói: “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh dậy sớm chuẩn bị đồ ăn, khi nào em đi thì mang qua chỗ mẹ.”
Tô Na gật gật đầu, quen thuộc đi về phía phòng mình, ngáp dài nói: “Vâng, em cũng mệt quá….”
Một trận khóc nhiều như vậy, hai mắt cô đã sưng lên như hai quả đào.
Đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu: “Vậy anh ngủ ở đâu?”
Tiêu Thế đã định về phòng Tô Mạch Ngôn, nghe thấy vậy liền giật mình, nói qua loa: “Anh với Mạch Ngôn ngủ cùng.”
Tô Na nhíu mày: “…. Giường của cha em rất chật.”
“Không sao, nằm chen chúc một chút cũng được.”
Tô Na vẫn có vẻ không ủng hộ: “Nhưng mà….”
Đột nhiên âm thanh trầm trầm của Tô Mạch Ngôn vang lên: “Nhanh đi ngủ đi….”
Tô Na bĩu môi đi về phòng.
Tiêu Thế đi theo Tô Mạch Ngôn về phòng, vừa mở cửa, nhìn thấy đống đồ kia liền cười: “Vừa rồi anh không muốn chúng tôi vào là để dọn dẹp mấy thứ này?”
Tô Mạch Ngôn vuốt cằm, nới lỏng cravat: “Ừ.”
Tiêu Thế cười nói: “Kỳ thật là không cần đâu.”
Tô Mạch Ngôn thản nhiên nhìn y một cái: “Chẳng lẽ cậu định nói thẳng với con bé?”
“……”
Nụ cười tươi tắn của Tiêu Thế cứng đờ, y lắc lắc đầu.
Tô Mạch Ngôn mím môi, rũ mắt xuống: “Cho dù cậu có thể, tôi cũng không thể….”
Tiêu Thế im lặng một hồi, vươn tay ra cầm lấy tay hắn, nắm chặt: “Hôm nay… cảm ơn anh.”
Tô Mạch Ngôn im lặng nhéo nhéo tay hắn, sau đó buông ra, mở tủ, lấy cho hắn một bộ áo ngủ: “Đi tắm rửa đi, rồi ngủ sớm một chút.”
Chờ Tiêu Thế tắm xong thì Tô Mạch Ngôn đi tắm.
Khi hắn tắm rửa xong xuôi, đi ra, nhìn thấy Tiêu Thế mệt mỏi nằm trên giường, tay gác lên che mắt.
Ánh mắt hắn u ám, cũng nằm xuống giường, sau đó nhẹ nhàng tắt đèn đi.
Đàn ông không thể tùy tiện khóc, đó là chuyện vô cùng tổn thương đến tôn nghiêm của bản thân.
Nhưng có đôi khi, người ta không thể chịu đựng được nỗi đau quá lớn.
Trong bóng tối, cảm giác được nhịp thở lên xuống của y, giống như là một con thú bị thương, muốn khóc, nhưng vẫn phải cắn chặt răng mà chịu đựng.
Tô Mạch Ngôn lẳng lặng nghe.
Một lát sau, người nọ dường như không chịu nổi cảm giác khó chịu dày vò trong lòng, đột nhiên ôm lấy hắn từ phía sau.
Mặt chôn ở gáy hắn, có chút ướt át.
“Mẹ tôi, thực sự là bà không có được mấy năm hạnh phúc….” – Âm thanh của y khàn khàn – “Hồi trẻ cha tôi thích uống rượu, tính tình thì không tốt. Khi vừa mới lấy nhau, hai người ở cùng với bà ngoại tôi, chỉ cách có một bức tường. Vì thế ông ta ấn mẹ tôi xuống dưới chăn rồi đánh, kêu cũng không kêu được, khóc cũng không khóc được….”
“Có khi mẹ tôi mang tôi ra ngoài, hoặc trốn ở nhà dì tôi, hoặc là tá túc một đêm ở nhà trẻ của tôi, chúng tôi đều biết, chỉ cần trời sáng, là biết mình sống được thêm một ngày…. Có đôi khi không có nơi nào để đi, mẹ tôi lại không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật của bà, liền đưa ta đi tránh ở mái hiên nhà người ta, khóc thầm… Mùa đông phương bắc không giống ở đây, lạnh đến thấu xương, nhớ lại những năm tháng đó mà tôi vẫn có thể cảm thấy được răng va vào nhau lập cập…..”
“Tôi nhớ rõ lần đầu tiên mẹ phải nằm viện, là do bị cha tôi dùng ghế dựa đập vào đầu, mãi đến khi bà té xỉu mà không thèm dừng lại.”
Cảm nhận được Tô Mạch Ngôn xiết chặt bàn tay mình, y hít sâu một hơi: “Khi học cấp hai, sau một buổi học, tôi theo chú đi đến bệnh viện, nhìn thấy mẹ tôi dùng ánh mắt xa lạ nhìn tôi, dùng khuôn mặt xa lạ cười với tôi, dùng âm thanh xa lạ hỏi tôi, cháu là con nhà ai thế? Tôi nóng nảy, nói con là A Thế, là con trai mẹ đây, mẹ làm sao vậy? Bà phản ứng nửa ngày mới cười rộ lên với tôi, vươn tay xoa đầu ta, A Thế à, sao lại khóc thế con? Cha lại đánh mẹ? Tôi chạy tới chất vấn cha, nhận được hai cái tát. Khi tôi mang khuôn mặt sưng vù quay lại phòng bệnh, mẹ lại lần nữa hỏi tôi cháu là con nhà ai?”
Tiêu Thế cảm thấy như mình đang gặp lại một cơn ác mộng, khiến cho đầu óc y đau đớn, đã chôn giấu trong lòng nhiều năm như vậy, hôm nay, vì con người im lặng ở bên cạnh bồi mình này, nhịn không được muốn nói ra.
“Tình huống như thế giằng co suốt một tháng, mẹ mới có thể hồi phục được. Khi đó tôi mới hiểu, chuyện bị người thân yêu nhất vứt bỏ là chuyện đáng sợ đến mức nào… Về sau ông ta lại thiếu nợ, chạy trốn ra nước ngoài, hai người mới có thể ly hôn. Tuy chủ nợ không ngừng quấy nhiễu mẹ con chúng tôi, nhưng mà may mắn là có chú Trần ở đó.”
Tiêu Thế thở dài, âm thanh khàn khàn: “Kỳ thật tôi hiểu chú Trần. Mọi người đều nói, mẹ tôi chịu ủy khuất nhiều năm như vậy là vì tôi. Chú Trần ghét tôi là điều đương nhiên, ngay cả tôi cũng ghét chính bản thân mình…..”
“Tôi đã từng thề là nhất định phải làm cho mẹ hạnh phúc, nhưng thật không ngờ, hạnh phúc với bà lại gian nan như vậy.”
Sau đó Tiêu Thế lại nói tiếp về những khoảng thời gian lẻ loi của y. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy y có bất cứ điều gì bất mãn hay oán giận, càng không có chuyện nghe y trải lòng như thế.
Đây là lần đầu tiên.
Trước khi ly hôn, Tô Na luôn ở trước mặt hắn ca thán về chồng không thích bàn bạc với con bé, cho rằng y quá gia trưởng, kỳ thật là không phải.
Y chưa bao giờ chia sẻ với người khác, người khác vì y làm một chút, y sẽ nơm nớp lo sợ muốn hoàn trả lại.
Đó là ôn nhu mà chỉ riêng Tiêu Thế mới có, nhưng Tô Na lại vứt bỏ.
Sáng sớm hôm sau, ba người đều có vẻ không ngủ ngon.
Một đôi mắt sưng vù, hai đôi mắt gấu trúc ngồi trên bàn cơm, không ai muốn nói gì cả.
Tiêu Thế dậy rất sớm, nấu nướng một hồi, xếp gọn gàng vào cạp lồng, dặn Tô Na mang đi, khi nào ăn chỉ cần hâm nóng lại là được, còn lại thì để cho ba người ăn cũng được.
Tô Na đi sau Tiêu Thế, giống như lúc chưa ly hôn, y bưng một phần, cô bưng một phần.
Nhưng hiện tại khi đối mặt không còn là nụ cười ngọt ngào ngày xưa nữa.
Tô Na bưng đĩa cá tuyết nướng đặt lên bàn, Tô Mạch Ngôn và Tiêu Thế đã ngồi chỉnh tề trên bàn ăn.
Cô đặt đĩa xuống, ngồi xuống bên cạnh Tô Mạch Ngôn, đối diện với Tiêu Thế, đột nhiên cô lấy trong túi ra một đồ vật màu phấn hồng, có những hạt nhỏ trên thân, quơ quơ trước mặt bọn họ, tò mò hỏi: “Vừa mới tìm thấy ở bên cạnh lò nướng, đây là cái gì thế?”
Tiêu Thế mở to mắt nhìn thứ trong tay cô, bộp, dao nĩa trong tay rơi xuống bàn.
Trứng, trứng rung…. (chả biết có đúng k vì biết tên mỗi cái này J, bản QT gọi là khiêu đản, còn nguyên gốc nó là thế này跳蛋)
Tiêu Thế muốn tìm hố mà chui xuống, cái thứ này là lần trước Tô Mạch Ngôn mua về nghiên cứu, còn chưa kịp dùng đã tiện tay để ở phòng bếp, không ngờ lại bị Tô Na nhìn ra.
“Sao?”
Tô Na lắc lắc cái thứ kia, vật thể cao su phấn hồng đong đưa trước mặt họ.
Tiêu Thế nuốt nước bọt, mở miệng: “Cái đó…..”
Không được, cổ họng vẫn nghẹn.
Y vội cầm lấy cốc sữa uống một ngụm lớn.
“Không cần lộn xộn.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói, cầm lấy cái thứ trong tay Tô Na – “Đây là kẹo que.”
Nói xong mặt không đổi sắc nhét vào miệng.
Phụt…….
Nhìn khuôn miệng của hắn, Tiêu Thế phun cả sữa ra……