Bị ép buộc trong toilet gần hai giờ mới được ra, thế nên cả buổi chiều Tô Mạch Ngôn luôn trong trạng thái buồn ngủ.
Nữ thư ký nhìn Ma Vương đại nhân cầm bút đang viết đột nhiên cúi đầu, sau đó giật mình bật dậy, sau đó lại gục xuống, lại bật lên…..
Sợ đến mức lông mi tí nữa thì chọc xuống mũi.
“Trưởng phòng….” – Nữ thư ký nhịn không được đến gần, lo lắng hỏi – “Nếu mệt thì ngài nên về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn?”
Chóp mũi Tô Mạch Ngôn đã sắp chạm đến mặt bàn, bị đẩy nhẹ, liền đập thẳng mặt xuống bàn, đau đến choáng váng, mới đột nhiên bừng tỉnh.
Mơ màng nhìn xung quanh, thật vất vả mới nhìn đến đôi môi hồng nhuận của cô thư ký, từ đầu mũi truyền đến cảm giác đau đớn, hắn cố gắng trấn tĩnh nói: “Không có việc gì.”
“………..”
Nữ thư ký囧 nhìn cái mũi đỏ bừng của hắn, cú đập mạnh như thế, mà hắn vẫn có thể chống đỡ!
Khuôn mặt Tô Mạch Ngôn không chút đổi sắc nói: “Cho tôi tách cà phê, cảm ơn.”
Cô thư kí chậm rãi thu hồi lại ánh mắt đồng tình, xoay người ra ngoài lấy cho Đại Ma Vương một tách cà phê.
Đồng tình cái chết tiệt gì chứ, quả nhiên là không dùng được, không dùng được ~~~
Bởi vì thánh mẫu đều muốn ngược!
Cạch, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Ma Vương Đại nhân nhanh chóng vứt bút máy, che mũi, nước mắt chảy ra.
Đau chết mất!!!
Vẻ mặt thống khổ chưa lộ ra được một nửa, cửa lại bật mở.
Thanh nhiên cao lớn bưng một khay đồ ăn vào, cười cười đặt lên bàn làm việc của hắn. Chén sứ viền vàng đầy cà phê sữa, bên cạnh là đĩa điểm tâm nhìn rất đẹp mắt.
Tô Mạch Ngôn thở dài, xoa xoa mi tâm mệt mỏi, thản nhiên nói: “Tôi muốn cà phê.”
“Là cà phê đó.” – Tiêu Thế cười tủm tỉm – “Đặc biệt pha chế.”
Vừa nói, Tiêu Thế vừa kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh hắn. Nhìn thấy cái mũi đáng thương đỏ hồng, y nhíu mày: “Làm sao thế?”
Tô Mạch Ngôn nhịn không được dịch dịch mông, hiện tại cứ nhìn thấy người kia là hoa cúc lại ẩn ẩn đau, thuận miệng nói: “…. Đụng phải.”
Tiêu Thế nháy mắt mấy cái: “Gặp trở ngại?”
“…. Cái bàn.”
Tiêu Thế nhìn nhìn mũi hắn, lại nhìn mặt bàn, không biết nói gì hơn: “Công việc nhiều vậy sao, đến mức vừa làm vừa ngủ gật?”
Tô Mạch Ngôn cầm một tập tài liệu, giơ cho y xem độ dày: “Của hôm nay đây.”
“………..”
Tiêu Thế sờ sờ mũi, đột nhiên có cảm giác mình như là trai bao, không có việc gì làm, để cho người ta nuôi, đã thế còn phiền phức.
Thở dài, y vươn tay qua, nhẹ nhàng ấn ấn lên eo người kia: “Đau không?”
“Không việc gì….” – Ngoài miệng nói thế, nhưng đôi lông mày nhíu lại đã bán đứng hắn.
Tiêu Thế lắc đầu, cười khổ tiếp tục mat-xa eo cho hắn: “Không cần cậy mạnh, có cảm thấy thế nào cũng phải nói cho ta biết.”
Tô Mạch Ngôn im lặng, nghiêng đầu nhìn vào mắt y. Thanh niên nghiêm túc xoa xoa eo cho hắn, tóc mái hơi dài, hơi hơi che khuất mắt y: “Na Na….”
Tiêu Thế cũng không ngẩng đầu: “Ừ, sao?”
Tô Mạch Ngôn cúi đầu không nhìn y: “Không biết có thể giấu đến bao lâu.”
“………….”
Cảm giác được động tác của Tiêu Thế đột nhiên thay đổi, Tô Mạch Ngôn cúi mặt: “Tôi có chút lo lắng.”
Tiêu Thế không dừng ta, nhưng cũng không nói gì.
Hiện tại có lẽ vẫn có thể giấu diếm, vậy tiếp theo thì thế nào?
Đến khi mẹ qua đời rồi thì sao…. Bọn họ còn lý do gì để ở cùng nhau? Chả lẽ lại phải tách ra, sau đó lén lút Tô Na mà yêu đương?
Văn phòng im lặng, mãi sau Tiêu Thế mới lên tiếng: “Trước hết… Cứ giấu chuyện đã.”
Tô Mạch Ngôn mím môi: “…..Ừ.”
Nhưng mà tục ngữ đã nói: “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra*.”
(*Nguyên văn là: Không gió nào không vượt được tường, không xà nhà nào thắt cổ được dây – 没有不透风的墙, 没有不能上吊的梁)
Tiêu Thế cảm thấy bản thân có lẽ nên thắt cổ.
Chuẩn bị tan tầm, Tô Na cuối cùng không chịu được, gọi điện thoại đến công ty tìm hai người.
Vừa mới nhấc máy, bên kia đã tùy tiện nói: “Cha, tìm A Thế.”
Tô Mạch Ngôn nhíu mày: “Tìm cậu ấy làm gì?”
“A…” – Tô Na ấp úng – “Không có gì… Chỉ là có chút việc…. Cha đưa máy cho anh ý đi!”
Tô Mạch Ngôn thở dài, ấn số máy nội bộ.
Thanh âm Tiêu Thế bên kia tryền đến: “Mạch Ngôn?”
“Na Na tìm.”
Tô Mạch Ngôn mặt không đổi sắc, cúp điện thoại.
Kỳ thật Tô Na cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là đã lâu không thoải mái, muốn ra ngoài đi chơi, mà lúc này lại là thời gian làm việc, nên cũng không có bạn bè nào rỗi rãi ở N thành.
Khi dạo phố vô tình quen biết một cô bạn, lập tức nghĩ đến việc kéo Tiêu Thế đến.
Thật giống như khi hai người còn yêu nhau.
Tiêu Thế cau mày đi theo hai cô nữ sinh liên miệng líu ríu. Móng tay Tô Na vô số lần kéo tay y, lại bị y khéo léo gỡ ra, lại bám vào.
Nam cao lớn anh tuấn, nữ xinh đẹp đáng yêu.
Vô luận là nhìn ở góc độ nào, đều rất xứng đôi.
Biểu tình không thoải mái trên mặt y trong mắt người khác đều là chiều chuộng bất đắc dĩ.
Tô Na kéo tay cô bạn kia, nhỏ giọng nói: “Thế nào, là thụ đúng không?”
“A…” – Nữ sinh đỏ mặt trộm ngắm Tiêu Thế, sợ đối phương phát hiện, vội vàng quay lại – “Mình thấy rất hoàn hảo….”
Tô Na nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô bạn, tỏ vẻ không thích: “Sao cậu lại đỏ mặt?”
Cô bạn khẽ ho: “Đại khái là anh cậu rất đẹp trai.”
Khó chịu trong lòng Tô Na càng lúc càng lớn, quay đầu nhìn Tiêu Thế có vẻ không kiên nhẫn, lôi kéo tay y, cả người cũng dựa sát vào, nói với cô bạn: “… Cậu nhìn đi. Có muốn mình giới thiệu không?”
Nói là thế, nhưng trong lòng thì đang bốc mùi chua.
Tâm tư con gái thường tinh tế, thấy biểu tình của Tô Na không được thoải mái, vội vàng cười hai tiếng: “Làm sao có thể thế được.”
Tô Na nhìn nhìn, cười gượng hai tiếng nói: “Vì **đại thần, chúng ta vẫn nên buông tha tình cảm cá nhân thì hơn.”
Tiêu Thế lại gỡ tay Tô Na khỏi tay mình, hai tay đút túi quần, bụng đã kêu gào đình công.
Hai cô gái kia vẫn còn đang thảo luận rôm rả xem nên ăn gì, muốn ăn gì, đã gần nửa tiếng rồi mà chưa quyết định được.
Tiêu Thế thở dài quay đầu nhìn một vòng chợ đêm, đột nhiên thấy một bóng người lóe lên ở quán ăn gần đấy.
“A…” – Tiêu Thế nhìn chằm chằm quán ăn kia, lên tiếng ngắt lời hai cô gái đang thảo luận.
“Sao?” – Hai người đột nhiên quay lại – “Thế nào?”
Tay Tiêu Thế đặt lên bụng, cười đến ôn hòa: “Anh có chút đói, bằng không đến đó ăn đi.”
Theo hướng tay y chỉ, ánh mắt hai người nhìn đến quán ăn cách đó không xa – Du Ký * – Hình như là một quán bán đồ chiên.
(*Du Ký: Nguyên văn (喻记生煎) mình không biết nên để thế nào, vì các quán ăn của Trung Quốc thường được đặt tên là X ký – nghĩa là quán ăn của ông chủ họ X, nhưng ở đây còn hai chữ phía sau, 生煎có nghĩa là đồ chiên, mình nghĩ mãi không ra cái tên nào hợp nên chỉ để là Du Ký thôi.)
Quán rất đông khách, đẩy cửa bước vào, thấy cả quán gần như là kín chỗ.
Hai cô gái đến giữ chỗ, Tiêu Thế đến quầy, nói với nhân viên quán: “Một phần miến tiết vịt, một phần cơm rang thịt lợn nướng dứa kiểu Quảng Đông, một phần mì tôm khô, thêm ba phần tôm thịt viên rán.
“Rượu nước gì không?”
“Hai Coca, một nước khoáng.”
“Tám mươi sáu đồng.”
“………..”
Lúc Tiêu Thế cúi đầu trả tiền, nhìn ông chủ đứng ở quầy thu ngân thật lâu không nói gì.
Cầm một trăm đồng trong tay, ông chủ mặt không thay đổi nhìn y: “Là cậu à.”
“………” – Tiêu Thế không nói gì nhìn khuôn mặt quen thuộc kia – “Sao bác lại ở đây?”
Ông chủ nhanh chóng tìm mười bốn đồng tiền lẻ nhét vào tay y, thanh âm không hề gợn sóng: “Lái xe không thể có nghề phụ sao?”
Tiêu Thế cảm thấy mỗi lần mình gặp người này thì bản thân lại thêm ngu ngốc, vội vàng xấu hổ giải thích: “Ặc, đương nhiên là không phải…. Nhưng sao lại đi bán sinh tiên….”
“Vậy thì bán cái gì?” – Ông chủ nhíu mày – “Bánh xe sao?”
“…………..”
“Bán bánh xe, cậu có thể ăn sao?”
“………..”
Tiêu Thế thống khổ che mặt, chính mình cầm đá đập chân mình -_-|||
Nữ thư ký nhìn Ma Vương đại nhân cầm bút đang viết đột nhiên cúi đầu, sau đó giật mình bật dậy, sau đó lại gục xuống, lại bật lên…..
Sợ đến mức lông mi tí nữa thì chọc xuống mũi.
“Trưởng phòng….” – Nữ thư ký nhịn không được đến gần, lo lắng hỏi – “Nếu mệt thì ngài nên về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn?”
Chóp mũi Tô Mạch Ngôn đã sắp chạm đến mặt bàn, bị đẩy nhẹ, liền đập thẳng mặt xuống bàn, đau đến choáng váng, mới đột nhiên bừng tỉnh.
Mơ màng nhìn xung quanh, thật vất vả mới nhìn đến đôi môi hồng nhuận của cô thư ký, từ đầu mũi truyền đến cảm giác đau đớn, hắn cố gắng trấn tĩnh nói: “Không có việc gì.”
“………..”
Nữ thư ký囧 nhìn cái mũi đỏ bừng của hắn, cú đập mạnh như thế, mà hắn vẫn có thể chống đỡ!
Khuôn mặt Tô Mạch Ngôn không chút đổi sắc nói: “Cho tôi tách cà phê, cảm ơn.”
Cô thư kí chậm rãi thu hồi lại ánh mắt đồng tình, xoay người ra ngoài lấy cho Đại Ma Vương một tách cà phê.
Đồng tình cái chết tiệt gì chứ, quả nhiên là không dùng được, không dùng được ~~~
Bởi vì thánh mẫu đều muốn ngược!
Cạch, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Ma Vương Đại nhân nhanh chóng vứt bút máy, che mũi, nước mắt chảy ra.
Đau chết mất!!!
Vẻ mặt thống khổ chưa lộ ra được một nửa, cửa lại bật mở.
Thanh nhiên cao lớn bưng một khay đồ ăn vào, cười cười đặt lên bàn làm việc của hắn. Chén sứ viền vàng đầy cà phê sữa, bên cạnh là đĩa điểm tâm nhìn rất đẹp mắt.
Tô Mạch Ngôn thở dài, xoa xoa mi tâm mệt mỏi, thản nhiên nói: “Tôi muốn cà phê.”
“Là cà phê đó.” – Tiêu Thế cười tủm tỉm – “Đặc biệt pha chế.”
Vừa nói, Tiêu Thế vừa kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh hắn. Nhìn thấy cái mũi đáng thương đỏ hồng, y nhíu mày: “Làm sao thế?”
Tô Mạch Ngôn nhịn không được dịch dịch mông, hiện tại cứ nhìn thấy người kia là hoa cúc lại ẩn ẩn đau, thuận miệng nói: “…. Đụng phải.”
Tiêu Thế nháy mắt mấy cái: “Gặp trở ngại?”
“…. Cái bàn.”
Tiêu Thế nhìn nhìn mũi hắn, lại nhìn mặt bàn, không biết nói gì hơn: “Công việc nhiều vậy sao, đến mức vừa làm vừa ngủ gật?”
Tô Mạch Ngôn cầm một tập tài liệu, giơ cho y xem độ dày: “Của hôm nay đây.”
“………..”
Tiêu Thế sờ sờ mũi, đột nhiên có cảm giác mình như là trai bao, không có việc gì làm, để cho người ta nuôi, đã thế còn phiền phức.
Thở dài, y vươn tay qua, nhẹ nhàng ấn ấn lên eo người kia: “Đau không?”
“Không việc gì….” – Ngoài miệng nói thế, nhưng đôi lông mày nhíu lại đã bán đứng hắn.
Tiêu Thế lắc đầu, cười khổ tiếp tục mat-xa eo cho hắn: “Không cần cậy mạnh, có cảm thấy thế nào cũng phải nói cho ta biết.”
Tô Mạch Ngôn im lặng, nghiêng đầu nhìn vào mắt y. Thanh niên nghiêm túc xoa xoa eo cho hắn, tóc mái hơi dài, hơi hơi che khuất mắt y: “Na Na….”
Tiêu Thế cũng không ngẩng đầu: “Ừ, sao?”
Tô Mạch Ngôn cúi đầu không nhìn y: “Không biết có thể giấu đến bao lâu.”
“………….”
Cảm giác được động tác của Tiêu Thế đột nhiên thay đổi, Tô Mạch Ngôn cúi mặt: “Tôi có chút lo lắng.”
Tiêu Thế không dừng ta, nhưng cũng không nói gì.
Hiện tại có lẽ vẫn có thể giấu diếm, vậy tiếp theo thì thế nào?
Đến khi mẹ qua đời rồi thì sao…. Bọn họ còn lý do gì để ở cùng nhau? Chả lẽ lại phải tách ra, sau đó lén lút Tô Na mà yêu đương?
Văn phòng im lặng, mãi sau Tiêu Thế mới lên tiếng: “Trước hết… Cứ giấu chuyện đã.”
Tô Mạch Ngôn mím môi: “…..Ừ.”
Nhưng mà tục ngữ đã nói: “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra*.”
(*Nguyên văn là: Không gió nào không vượt được tường, không xà nhà nào thắt cổ được dây – 没有不透风的墙, 没有不能上吊的梁)
Tiêu Thế cảm thấy bản thân có lẽ nên thắt cổ.
Chuẩn bị tan tầm, Tô Na cuối cùng không chịu được, gọi điện thoại đến công ty tìm hai người.
Vừa mới nhấc máy, bên kia đã tùy tiện nói: “Cha, tìm A Thế.”
Tô Mạch Ngôn nhíu mày: “Tìm cậu ấy làm gì?”
“A…” – Tô Na ấp úng – “Không có gì… Chỉ là có chút việc…. Cha đưa máy cho anh ý đi!”
Tô Mạch Ngôn thở dài, ấn số máy nội bộ.
Thanh âm Tiêu Thế bên kia tryền đến: “Mạch Ngôn?”
“Na Na tìm.”
Tô Mạch Ngôn mặt không đổi sắc, cúp điện thoại.
Kỳ thật Tô Na cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là đã lâu không thoải mái, muốn ra ngoài đi chơi, mà lúc này lại là thời gian làm việc, nên cũng không có bạn bè nào rỗi rãi ở N thành.
Khi dạo phố vô tình quen biết một cô bạn, lập tức nghĩ đến việc kéo Tiêu Thế đến.
Thật giống như khi hai người còn yêu nhau.
Tiêu Thế cau mày đi theo hai cô nữ sinh liên miệng líu ríu. Móng tay Tô Na vô số lần kéo tay y, lại bị y khéo léo gỡ ra, lại bám vào.
Nam cao lớn anh tuấn, nữ xinh đẹp đáng yêu.
Vô luận là nhìn ở góc độ nào, đều rất xứng đôi.
Biểu tình không thoải mái trên mặt y trong mắt người khác đều là chiều chuộng bất đắc dĩ.
Tô Na kéo tay cô bạn kia, nhỏ giọng nói: “Thế nào, là thụ đúng không?”
“A…” – Nữ sinh đỏ mặt trộm ngắm Tiêu Thế, sợ đối phương phát hiện, vội vàng quay lại – “Mình thấy rất hoàn hảo….”
Tô Na nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô bạn, tỏ vẻ không thích: “Sao cậu lại đỏ mặt?”
Cô bạn khẽ ho: “Đại khái là anh cậu rất đẹp trai.”
Khó chịu trong lòng Tô Na càng lúc càng lớn, quay đầu nhìn Tiêu Thế có vẻ không kiên nhẫn, lôi kéo tay y, cả người cũng dựa sát vào, nói với cô bạn: “… Cậu nhìn đi. Có muốn mình giới thiệu không?”
Nói là thế, nhưng trong lòng thì đang bốc mùi chua.
Tâm tư con gái thường tinh tế, thấy biểu tình của Tô Na không được thoải mái, vội vàng cười hai tiếng: “Làm sao có thể thế được.”
Tô Na nhìn nhìn, cười gượng hai tiếng nói: “Vì **đại thần, chúng ta vẫn nên buông tha tình cảm cá nhân thì hơn.”
Tiêu Thế lại gỡ tay Tô Na khỏi tay mình, hai tay đút túi quần, bụng đã kêu gào đình công.
Hai cô gái kia vẫn còn đang thảo luận rôm rả xem nên ăn gì, muốn ăn gì, đã gần nửa tiếng rồi mà chưa quyết định được.
Tiêu Thế thở dài quay đầu nhìn một vòng chợ đêm, đột nhiên thấy một bóng người lóe lên ở quán ăn gần đấy.
“A…” – Tiêu Thế nhìn chằm chằm quán ăn kia, lên tiếng ngắt lời hai cô gái đang thảo luận.
“Sao?” – Hai người đột nhiên quay lại – “Thế nào?”
Tay Tiêu Thế đặt lên bụng, cười đến ôn hòa: “Anh có chút đói, bằng không đến đó ăn đi.”
Theo hướng tay y chỉ, ánh mắt hai người nhìn đến quán ăn cách đó không xa – Du Ký * – Hình như là một quán bán đồ chiên.
(*Du Ký: Nguyên văn (喻记生煎) mình không biết nên để thế nào, vì các quán ăn của Trung Quốc thường được đặt tên là X ký – nghĩa là quán ăn của ông chủ họ X, nhưng ở đây còn hai chữ phía sau, 生煎có nghĩa là đồ chiên, mình nghĩ mãi không ra cái tên nào hợp nên chỉ để là Du Ký thôi.)
Quán rất đông khách, đẩy cửa bước vào, thấy cả quán gần như là kín chỗ.
Hai cô gái đến giữ chỗ, Tiêu Thế đến quầy, nói với nhân viên quán: “Một phần miến tiết vịt, một phần cơm rang thịt lợn nướng dứa kiểu Quảng Đông, một phần mì tôm khô, thêm ba phần tôm thịt viên rán.
“Rượu nước gì không?”
“Hai Coca, một nước khoáng.”
“Tám mươi sáu đồng.”
“………..”
Lúc Tiêu Thế cúi đầu trả tiền, nhìn ông chủ đứng ở quầy thu ngân thật lâu không nói gì.
Cầm một trăm đồng trong tay, ông chủ mặt không thay đổi nhìn y: “Là cậu à.”
“………” – Tiêu Thế không nói gì nhìn khuôn mặt quen thuộc kia – “Sao bác lại ở đây?”
Ông chủ nhanh chóng tìm mười bốn đồng tiền lẻ nhét vào tay y, thanh âm không hề gợn sóng: “Lái xe không thể có nghề phụ sao?”
Tiêu Thế cảm thấy mỗi lần mình gặp người này thì bản thân lại thêm ngu ngốc, vội vàng xấu hổ giải thích: “Ặc, đương nhiên là không phải…. Nhưng sao lại đi bán sinh tiên….”
“Vậy thì bán cái gì?” – Ông chủ nhíu mày – “Bánh xe sao?”
“…………..”
“Bán bánh xe, cậu có thể ăn sao?”
“………..”
Tiêu Thế thống khổ che mặt, chính mình cầm đá đập chân mình -_-|||