Chương 104: Tứ gia gặp thích khách
Dận Chân vẫn cứ bận rộn việc của mình như thế, là rồng thần thấy đầu mà không đuôi, ngay cả Trung thu chàng khá muộn mới trở về, mọi người cùng nhau ăn cơm, trong Tứ phủ không có ai dám hé miệng nói nửa chữ. Những ngày Vân Yên trong phủ trôi qua rất bình lặng, cũng không tham dự vào bất cứ lời đồn đại nào, bởi vì nàng biết đây không phải là tin đồn, mà là sự thật.
Dận Chân không ở trong phủ, Vân Yên đương nhiên tự mình đến phòng cơm ăn cơm, va chạm với các hạ nhân khác cũng nhiều hơn so với các năm trước. Những năm gần đây, tuổi trẻ cũng đã qua đi, nàng không chỉ là một nô tài bình thường, vì thế có không ít người ghen tị với nàng, thế nhưng chỉ là trò cười sau lưng của một số kẻ “có tâm” mà thôi.
Tiểu Thích và Vân Yên dần dần thân với nhau hơn, thân thiện nhưng rất có lễ độ. Bình thường khi từ nhà ăn trở về, Vân Yên thường chăm sóc hoa cỏ một lúc. Nàng hay nhổ cỏ trong vườn, sửa sang lại giàn hoa, chăm sóc chậu sen quan âm.
Nhưng trong những ngày này, trắc phúc tấn Lý thị ở viện phía Tây Bắc ngược lại không giữ được bình tĩnh, đại nha hoàn Thanh Hoài trong phòng nàng ta khi gặp Vân Yên trong nhà ăn hay giả bộ vô ý hỏi thăm tình hình của Tứ gia. Vân Yên chỉ hờ hững đáp lại, cũng không nói nhiều. Thu Hạnh đứng bên cạnh hừ nói cô ta chẳng qua chỉ là một nô tài, cô ta thì biết cái gì. Vân Yên nghe xong mỉm cười, gật đầu. Người bên cạnh cũng không tiện hỏi thêm điều gì.
Vân Yên là một người như vậy, người khác đối xử với nàng tốt, nàng sẽ cảm thấy biết ơn. Người khác đối xử với nàng không tốt, nàng cũng cảm thấy bình thường.
Ban đêm, Dận Chân gần canh ba mới quay trở về. Vân Yên ra mở cửa, chàng dùng hết sức ôm nàng, hôn lên trán nàng nói, chờ mấy công việc gần đây xong ta sẽ đưa nàng đến lâm viên mới chơi vài ngày, kiến trúc chính ở đó xây cũng gần xong rồi.
Vân Yên có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên bờ vai chàng, một hương thơm thật lạ lùng, dường như trộn lẫn với cả mùi gỉ sắt, không nói lên thành lời.
Đích phúc tấn Na Lạp thị sau khi sẩy thai vẫn chưa khỏe lại, nhiều chuyện lớn trong phủ đều do trắc phúc tấn Lý thị thay mặt thu xếp, con trai dưới gối nàng ta nhiều nhất, nhưng chuyện Dận Chân bên ngoài có mỹ nhân tuyệt sắc, hiển nhiên rất khó để nàng ta không làm như không có chuyện gì.
Trong ánh nắng còn sót lại hoa quế sắp rơi đầy sân, một mình Vân Yên trong sân đứng trên băng ghế hái hoa quế, chỉ là phía sau nàng không có bóng hình của Dận Chân. Khi Vân Yên cẩn thận bước xuống ghế, cầm chiếc khăn tay bọc đầy hoa quế vào phòng chuẩn bị rửa sạch, bên ngoài viện bỗng nhiên vang lên tiếng Tiểu Ngụy Tử gọi nàng.
Nàng đặt chiếc khăn bọc hoa quế trên tay xuống bàn, tay còn chưa kịp rửa đã chạy ra khỏi phòng.
Tiểu Ngụy Tử nói, trong nhà bếp có một ít củ ấu xanh vẫn còn tươi, làm thành bánh. Trắc phúc tấn Lý thị đặc biệt sai người đưa đến cho Tứ Nghi Đường, để buổi tối Tứ gia trở về thì nếm thử.
Vân Yên gật đầu nói vậy để tôi đi lấy. Đi qua chiếc cầu cong cong chưa được hai bước thì thấy Tiểu Thích đang đi về phía nàng. Y ngẩng đầu nhìn Vân Yên, nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Hai người dừng lại ôn hòa nói chuyện hai câu, Vân Yên nói đang đi lấy điểm tâm, Tiểu Thích bảo cô đừng lấy nữa, tôi mang đến tận cửa viện cho. Vân Yên nói không sao đâu, cũng không nặng lắm.
Đang nói chuyện, thì phía sau bỗng có một tiếng cười cất lên...
Trắc phúc tấn Lý thị mặc áo choàng ngắn thêu bằng sợi tơ đồng, đôi mắt sáng ngời lanh lợi được nha hoàn Thanh Hoàn dìu đi, bước chân chầm chậm thướt tha.
Vân Yên và Tiểu Thích vội vàng cung kính hành lễ.
Trắc phúc tấn Lý thị nhìn hai người bọn họ, nâng bàn tay đeo nhẫn mắt mèo lên:
- Đi qua tiện vào nhìn, Tứ gia vẫn chưa về sao?
Vân Yên vâng một tiếng trả lời lại.
Ánh mắt Lý thị dừng lại trên người Vân Yên, một cô gái ăn mặc trang điểm rất bình thường nhưng nét mặt lại bình tĩnh.
- Thời gian trôi qua nhanh thật, Vân Yên năm nay hai mươi rồi nhỉ?
Vân Yên không hiểu ý nàng ta, chỉ cung kính đáp vâng.
Lý thị dường như nhẹ nhàng ngửi bầu không khí:
- Hương quế thơm ngọt ngào thật đấy, Vân Yên nhỉ?
Vân Yên đáp:
- Bẩm trắc phúc tấn, có thể do nô tì vừa bước ra từ tán hoa quế trong viện nên vô ý lẫn mùi vào.
Lý thị nhướng mày mỉm cười:
- Hoa quế trong Tứ Nghi Đường quả nhiên là hoa thơm nhất trong phủ. Tuyết Vận vẫn luôn nói những thứ hoa khác không thơm bằng, ngươi hái một ít hoa quế tặng cách cách được không?
Vân Yên nghe thấy kính cẩn vâng một tiếng, nói sẽ lập tức về viện lấy. Lý thị liền vịn tay nha hoàn xoay người từ từ rời khỏi. Vân Yên thấy bóng lưng nàng ta khuất dần mới thở phào một hơi, nghĩ xem ra đành phải đưa hoa quế đến viện phía đông bắc rồi.
Vân Yên và Tiểu Thích cáo từ với nhau, rồi cầm lấy hộp điểm tâm đi vào viện. Nàng cẩn thận gạt một nửa hoa quế vào chiếc khăn mới rồi gói lại, sau đó ra khỏi Tứ Nghi Đường, đi về phía tây bắc.
Vân Yên rất lâu rồi chưa bước chân vào viện phía tây bắc này, mấy năm trước vào đây là khi nàng vẫn u mê chưa biết gì, bị Thu Hạnh hãm hại, tận mắt nhìn thấy Lý thị và Dận Chân thân mật giữa ban ngày, suýt nữa thì không giữ nổi mạng sống. Mấy năm sau, Dận Chân ra ngoài sủng hạnh mấy vị mỹ nữ tuyệt sắc mới mẻ, nàng lại cầm khăn tay với nỗi sợ hãi vẫn còn một lần nữa bước vào mảnh sân nhỏ này, quả thật không thể không nói ông trời đang trêu đùa nàng mà.
Vân Yên xốc lại hoàn toàn tinh thần, dè dặt bước vào viện. Tiểu nha hoàn đứng trước cửa thông báo một tiếng, rồi dẫn Vân Yên vào. Lý thị đang ngồi trong tiền sảnh uống trà, nhìn tiểu a ca Hoằng Vân, Hoằng Thì đang chơi đùa với nhau.
Vân Yên hành lễ với Lý thị, Thanh Hoàn tiến lên nhận lấy khăn tay bọc hoa quế từ tay Vân Yên rồi xoay người đi, định đưa cho đại cách cách Tuyết Vận. Vân Yên thở nhẹ ra một hơi, chuẩn bị cáo lui, nhưng Lý thị lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói không vội, ở lại nói chuyện với ta một lát đi.
Lý thị ôm Hoằng Vân thơm một cái, rồi đưa thằng bé cho Thu Hạnh, bảo nàng ta đưa hai tiểu a ca về phòng nghỉ ngơi.
Nàng uống một hớp trà, dùng khăn tay tao nhã lau khóe miệng:
- Cơ thể gia dạo này có chỗ nào không khỏe không?
Trong lòng Vân Yên hiểu ra, vị trắc phúc tấn này quả nhiên muốn nghe ngóng tình hình gần đây của gia, nàng đành phải “binh đến tướng chặn, nước dâng đê ngăn”, cung kính trả lời một tiếng vẫn khỏe.
Đôi mắt xinh đẹp của Lý thị sáng ngời, nàng ta sờ khuyên tai của mình:
- Ta nghe hạ nhân nói, hiện trong phủ đang xì xào gia bên ngoài quen một mĩ nhân mới, cũng không thấy gia đưa vào phủ, khiến ta vô cùng hiếu kỳ.
Ngừng lại một lát, ánh mắt chiếu thẳng vào Vân Yên đang cụp mắt xuống.
- Lần trước ra ngoài... hai người ở trên đường, có quen ai không?
Vân Yên dường như không ngạc nhiên lắm, nét mặt vẫn bình thản, đáp lại:
- Công vụ bên ngoài của Tứ gia bận rộn, phải gặp rất nhiều người, nô tỳ cả ngày chỉ ở trong phòng, những chuyện khác nô tỳ không biết ạ.
Lý thị nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng, ngược lại nhướng mày nở nụ cười:
- Trước đây, ta không nhìn ra một nô tài như ngươi khá có tiền đồ đấy, mấy năm nay ở bên gia không thay đổi chút nào.
Vân Yên ngẩn người, không biết nàng ta nói vậy là có ý gì, vội vàng thưa không dám.
Nét mặt vừa rồi của Lý thị tan biến, cúi đầu cười nhìn đầu ngón tay trắng ngần của mình:
- Hôm nay tâm trạng ta không tệ, trước đây, ta rất không thích ngươi. Hiện giờ thấy ngươi, lại biết tại sao gia chọn ngươi làm nô tỳ ở Tứ Nghi Đường rồi.
Trong lòng Vân Yên hiểu ý nàng ta là gì, chẳng qua muốn nói nàng dù thế nào thì cũng chỉ là một nô tài thấp kém, có trung thành son sắt hơn nữa thì vĩnh viễn cũng không được đường đường chính chính xuất đầu lộ diện.
Lý thị lại thở dài, thương hại nhìn Vân Yên đang cúi thấp đầu, bộ quần áo hạ nhân giản dị càng khiến cơ thể nàng thêm gầy gò nhỏ bé.
- Kể ra, nếu ngươi chịu trang điểm thì nhan sắc cũng không đến nỗi nào, dầu rằng thân phận như vậy, nhưng trong những năm qua lại không phải như thế. Nói cho cùng, Tứ gia vẫn chỉ coi trọng một mình ngươi.
Vân Yên nghe nàng ta nói vậy, hàng mi hơi run lên, nhưng vẫn khom người bình tĩnh nói:
- Nô tì vốn xuất thân ti tiện, có thể làm nô tài trong Tứ phủ đã là ân huệ trời ban, từ trước đến nay không dám có suy nghĩ hão huyền nào.
Lý thị nhìn nàng một lúc lâu, rồi bất chợt mỉm cười.
- Nói chuyện với ngươi, ta phát hiện ra ngươi quả thật là kẻ không khiến người ta ghét nổi. Ngươi không nhà không chỗ dựa, cũng có chỗ đáng thương. Tuổi tác ngươi hiện giờ không còn trẻ trung gì nữa, đợi sau này lớn tuổi rồi thì phải ra ngoài, ta có thể làm chủ tác hợp ngươi với một gã sai vặt khỏe mạnh.
Vân Yên nghe thấy, vội vàng nói không dám, xuất thân nô tì ti tiện không xứng với ai, nếu như nhận được ân điển của chủ tử, sau khi được thả ra có thể sống yên bình đến cuối đời, thì nô tỳ vô cùng cảm tạ.
Lý thị nhếch môi cười:
- Không phải vừa rồi ta thấy Tiểu Thích phòng bếp rất thích ngươi sao?
Trong lòng Vân Yên sợ hãi, vội vàng nói:
- Xin trắc phúc tấn đừng làm vậy, Tiểu Thích và nô tì chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần mà thôi. Nô tì có lẽ còn lớn tuổi hơn hắn, hơn nữa hắn chắc đã lập gia đình rồi.
Lý thị nghe xong, nói:
- Ồ? Vậy thì gọi hắn ta đến đây hỏi, tuổi tác lớn hơn không phải là chuyện gì lớn, mà cho dù có gia đình thì cũng không thành vấn đề, dù sao hắn cũng là nô bộc ở kỳ Tương Bạch, tuy ngươi mang tiện tịch, nếu như thật sự thích hắn, ngươi vào đó làm thiếp cũng được, không thua thiệt gì cho ngươi.
Nàng ta nói xong sai hạ nhân bên ngoài phòng gọi Tiểu Thích đến. Trong lòng Vân Yên rét run, thật sự gọi trời trời không thấu, kêu đất đất không linh. Mi đã nghe thấy nàng ta nói chưa, có câu nào không hợp lý không?
Sắc trời bên ngoài cửa sổ dần tối. Tiểu Thích nhanh chóng đi tới, đứng bên cạnh Vân Yên thỉnh an trắc phúc tấn Lý thị.
Lý thị uống một hớp trà, cười:
- Xem ra quả thật rất xứng đôi đấy. Tiểu Thích, ngươi đã lập gia đình chưa?
Tiểu Thích ngơ ngác, vội vàng nói, hồi bẩm trắc phúc tấn, nô tài chưa ạ.
Lý thị chỉ vào Vân Yên.
- Nếu như sau này ra khỏi phủ rồi, ngươi thấy Vân Yên thế nào?
Vân Yên thầm cầu khẩn y kiên quyết từ chối chuyện này.
Tiểu Thích hiển nhiên rất bất ngờ, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Lý thị, sợ làm mất lòng nàng ta, cũng không hề nói câu phản bác hay không bằng lòng.
- Thưa trắc phúc tấn, Vân Yên chỉ là một nô tài ti tiện mà thôi, tuổi tác lại lớn, thật sự tự biết không xứng với ai. Đa tạ ân điển của trắc phúc tấn, nhưng ân điển này nô tỳ quả thật không nhận nổi, kính xin trắc phúc tấn khoan dung để sau này tính sau.
Vân Yên đương nhiên biết không nên không nể mặt nàng ta trước mọi người, nhưng lại không thể không kiên quyết từ chối chuyện này, sau lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Quả nhiên Lý thị cau mày, lạnh lùng nói:
- Ta thật sự không hiểu tại sao ngươi không biết điều như thế, hay là làm nô tỳ trong thư phòng gia rồi nên coi thường chỗ của ta?
Vân Yên vội vàng dập đầu nói nô tỳ không dám. Tiểu Thích cũng hồi hồn, quỳ bên cạnh nói, trắc phúc tấn nguôi giận, Vân Yên không phải là người như thế.
Trong giây phút căng thẳng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ở viện sát bên. Lý thị không bình tĩnh hỏi xảy ra chuyện gì.
Thu Hạnh vén rèm lên hoảng hốt vào bẩm báo:
- Chủ tử, xảy ra chuyện lớn rồi.
Lý thị nói:
- Ngươi hoảng loạn cái gì, mau nói ra xem nào.
Thu Hạnh nói liền một mạch, Tứ gia đêm hôm nay trở về khá sớm, vừa mới đến cửa, bỗng nhiên gặp phải mấy tên thích khách to gan. Tứ gia và thích khách đánh nhau ở cửa, mấy tên thích khách này võ nghệ rất cao cường. Trong đó có một tên rắp tâm muốn lấy mạng Tứ gia, ngực gã đã bị trúng một nhát kiếm của gia, nhưng cũng làm cánh tay gia bị thương, bị gia lột mặt nạ xuống, thế mà lại là một cô gái.
Thu Hạnh nói đến đây thì ngừng lại một lát, rồi tiếp tục nói, hơn nữa nữ thích khách đó xinh đẹp động lòng người!
Vân Yên vô cùng nóng ruôt, trong đầu chỉ còn lại một câu “nhưng cũng làm cánh tay gia bị thương.”
Quả nhiên Lý thị lo lắng đứng dậy nói:
- Ngươi còn quan tâm đẹp hay không đẹp sao, rốt cuộc Tứ gia thế nào rồi? Còn không mau đưa ta ra xem sao.
Thu Hạnh vội vàng dìu Lý thị, nói:
- Chủ tử đừng nóng vội, bên ngoài đang thu dọn tàn cuộc, binh lính Bát phủ bên cạnh và phủ chúng ta đều bao vây cả rồi, mấy tên thích khách đó có kẻ chết kẻ chạy. Còn nữ thích khách bị đâm máu chảy đầm đìa, Tứ gia hạ lệnh bắt ả vào tử ngục, hình như ả ta và gia có quen biết...
Lý thị đi tới cửa, nghe thấy câu này bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên hỏi:
- Sao nói thế?
Thu Hạnh hít vào một hơi, nói:
- Nhiều người đều nghe thấy, khi ả bị bắt lại thì khóc gọi tên húy của gia nói gia sao đối xử với ả như thế...”
Nàng ta nói với giọng điệu như đang buôn chuyện, dừng lại ở đúng chỗ hay.
Lý thị ngừng lại, hừ một tiếng rồi nói:
- Gia hiện giờ thế nào rồi? Mau dìu ta đến chỗ gia.
Vân Yên và Tiểu Thích vẫn quỳ dưới đất, dường như đã bị trắc phúc tấn Lý thị lãng quên. Lòng Vân Yên nóng như lửa đốt, không muốn ở lại chỗ này, nàng bất chấp chuẩn bị đứng lên chạy ra ngoài.
Nàng vịn đầu gối tê rần vừa mới chạy đến cửa, thì thấy bóng lưng trắc phúc tấn và Thu Hạnh vẫn đứng trước cửa viện, run giọng nói:
- Gia...
Mắt Vân Yên nhìn thẳng về phía trước, trái tim cũng co thắt lại...
Dận Chân vẫn cứ bận rộn việc của mình như thế, là rồng thần thấy đầu mà không đuôi, ngay cả Trung thu chàng khá muộn mới trở về, mọi người cùng nhau ăn cơm, trong Tứ phủ không có ai dám hé miệng nói nửa chữ. Những ngày Vân Yên trong phủ trôi qua rất bình lặng, cũng không tham dự vào bất cứ lời đồn đại nào, bởi vì nàng biết đây không phải là tin đồn, mà là sự thật.
Dận Chân không ở trong phủ, Vân Yên đương nhiên tự mình đến phòng cơm ăn cơm, va chạm với các hạ nhân khác cũng nhiều hơn so với các năm trước. Những năm gần đây, tuổi trẻ cũng đã qua đi, nàng không chỉ là một nô tài bình thường, vì thế có không ít người ghen tị với nàng, thế nhưng chỉ là trò cười sau lưng của một số kẻ “có tâm” mà thôi.
Tiểu Thích và Vân Yên dần dần thân với nhau hơn, thân thiện nhưng rất có lễ độ. Bình thường khi từ nhà ăn trở về, Vân Yên thường chăm sóc hoa cỏ một lúc. Nàng hay nhổ cỏ trong vườn, sửa sang lại giàn hoa, chăm sóc chậu sen quan âm.
Nhưng trong những ngày này, trắc phúc tấn Lý thị ở viện phía Tây Bắc ngược lại không giữ được bình tĩnh, đại nha hoàn Thanh Hoài trong phòng nàng ta khi gặp Vân Yên trong nhà ăn hay giả bộ vô ý hỏi thăm tình hình của Tứ gia. Vân Yên chỉ hờ hững đáp lại, cũng không nói nhiều. Thu Hạnh đứng bên cạnh hừ nói cô ta chẳng qua chỉ là một nô tài, cô ta thì biết cái gì. Vân Yên nghe xong mỉm cười, gật đầu. Người bên cạnh cũng không tiện hỏi thêm điều gì.
Vân Yên là một người như vậy, người khác đối xử với nàng tốt, nàng sẽ cảm thấy biết ơn. Người khác đối xử với nàng không tốt, nàng cũng cảm thấy bình thường.
Ban đêm, Dận Chân gần canh ba mới quay trở về. Vân Yên ra mở cửa, chàng dùng hết sức ôm nàng, hôn lên trán nàng nói, chờ mấy công việc gần đây xong ta sẽ đưa nàng đến lâm viên mới chơi vài ngày, kiến trúc chính ở đó xây cũng gần xong rồi.
Vân Yên có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên bờ vai chàng, một hương thơm thật lạ lùng, dường như trộn lẫn với cả mùi gỉ sắt, không nói lên thành lời.
Đích phúc tấn Na Lạp thị sau khi sẩy thai vẫn chưa khỏe lại, nhiều chuyện lớn trong phủ đều do trắc phúc tấn Lý thị thay mặt thu xếp, con trai dưới gối nàng ta nhiều nhất, nhưng chuyện Dận Chân bên ngoài có mỹ nhân tuyệt sắc, hiển nhiên rất khó để nàng ta không làm như không có chuyện gì.
Trong ánh nắng còn sót lại hoa quế sắp rơi đầy sân, một mình Vân Yên trong sân đứng trên băng ghế hái hoa quế, chỉ là phía sau nàng không có bóng hình của Dận Chân. Khi Vân Yên cẩn thận bước xuống ghế, cầm chiếc khăn tay bọc đầy hoa quế vào phòng chuẩn bị rửa sạch, bên ngoài viện bỗng nhiên vang lên tiếng Tiểu Ngụy Tử gọi nàng.
Nàng đặt chiếc khăn bọc hoa quế trên tay xuống bàn, tay còn chưa kịp rửa đã chạy ra khỏi phòng.
Tiểu Ngụy Tử nói, trong nhà bếp có một ít củ ấu xanh vẫn còn tươi, làm thành bánh. Trắc phúc tấn Lý thị đặc biệt sai người đưa đến cho Tứ Nghi Đường, để buổi tối Tứ gia trở về thì nếm thử.
Vân Yên gật đầu nói vậy để tôi đi lấy. Đi qua chiếc cầu cong cong chưa được hai bước thì thấy Tiểu Thích đang đi về phía nàng. Y ngẩng đầu nhìn Vân Yên, nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Hai người dừng lại ôn hòa nói chuyện hai câu, Vân Yên nói đang đi lấy điểm tâm, Tiểu Thích bảo cô đừng lấy nữa, tôi mang đến tận cửa viện cho. Vân Yên nói không sao đâu, cũng không nặng lắm.
Đang nói chuyện, thì phía sau bỗng có một tiếng cười cất lên...
Trắc phúc tấn Lý thị mặc áo choàng ngắn thêu bằng sợi tơ đồng, đôi mắt sáng ngời lanh lợi được nha hoàn Thanh Hoàn dìu đi, bước chân chầm chậm thướt tha.
Vân Yên và Tiểu Thích vội vàng cung kính hành lễ.
Trắc phúc tấn Lý thị nhìn hai người bọn họ, nâng bàn tay đeo nhẫn mắt mèo lên:
- Đi qua tiện vào nhìn, Tứ gia vẫn chưa về sao?
Vân Yên vâng một tiếng trả lời lại.
Ánh mắt Lý thị dừng lại trên người Vân Yên, một cô gái ăn mặc trang điểm rất bình thường nhưng nét mặt lại bình tĩnh.
- Thời gian trôi qua nhanh thật, Vân Yên năm nay hai mươi rồi nhỉ?
Vân Yên không hiểu ý nàng ta, chỉ cung kính đáp vâng.
Lý thị dường như nhẹ nhàng ngửi bầu không khí:
- Hương quế thơm ngọt ngào thật đấy, Vân Yên nhỉ?
Vân Yên đáp:
- Bẩm trắc phúc tấn, có thể do nô tì vừa bước ra từ tán hoa quế trong viện nên vô ý lẫn mùi vào.
Lý thị nhướng mày mỉm cười:
- Hoa quế trong Tứ Nghi Đường quả nhiên là hoa thơm nhất trong phủ. Tuyết Vận vẫn luôn nói những thứ hoa khác không thơm bằng, ngươi hái một ít hoa quế tặng cách cách được không?
Vân Yên nghe thấy kính cẩn vâng một tiếng, nói sẽ lập tức về viện lấy. Lý thị liền vịn tay nha hoàn xoay người từ từ rời khỏi. Vân Yên thấy bóng lưng nàng ta khuất dần mới thở phào một hơi, nghĩ xem ra đành phải đưa hoa quế đến viện phía đông bắc rồi.
Vân Yên và Tiểu Thích cáo từ với nhau, rồi cầm lấy hộp điểm tâm đi vào viện. Nàng cẩn thận gạt một nửa hoa quế vào chiếc khăn mới rồi gói lại, sau đó ra khỏi Tứ Nghi Đường, đi về phía tây bắc.
Vân Yên rất lâu rồi chưa bước chân vào viện phía tây bắc này, mấy năm trước vào đây là khi nàng vẫn u mê chưa biết gì, bị Thu Hạnh hãm hại, tận mắt nhìn thấy Lý thị và Dận Chân thân mật giữa ban ngày, suýt nữa thì không giữ nổi mạng sống. Mấy năm sau, Dận Chân ra ngoài sủng hạnh mấy vị mỹ nữ tuyệt sắc mới mẻ, nàng lại cầm khăn tay với nỗi sợ hãi vẫn còn một lần nữa bước vào mảnh sân nhỏ này, quả thật không thể không nói ông trời đang trêu đùa nàng mà.
Vân Yên xốc lại hoàn toàn tinh thần, dè dặt bước vào viện. Tiểu nha hoàn đứng trước cửa thông báo một tiếng, rồi dẫn Vân Yên vào. Lý thị đang ngồi trong tiền sảnh uống trà, nhìn tiểu a ca Hoằng Vân, Hoằng Thì đang chơi đùa với nhau.
Vân Yên hành lễ với Lý thị, Thanh Hoàn tiến lên nhận lấy khăn tay bọc hoa quế từ tay Vân Yên rồi xoay người đi, định đưa cho đại cách cách Tuyết Vận. Vân Yên thở nhẹ ra một hơi, chuẩn bị cáo lui, nhưng Lý thị lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói không vội, ở lại nói chuyện với ta một lát đi.
Lý thị ôm Hoằng Vân thơm một cái, rồi đưa thằng bé cho Thu Hạnh, bảo nàng ta đưa hai tiểu a ca về phòng nghỉ ngơi.
Nàng uống một hớp trà, dùng khăn tay tao nhã lau khóe miệng:
- Cơ thể gia dạo này có chỗ nào không khỏe không?
Trong lòng Vân Yên hiểu ra, vị trắc phúc tấn này quả nhiên muốn nghe ngóng tình hình gần đây của gia, nàng đành phải “binh đến tướng chặn, nước dâng đê ngăn”, cung kính trả lời một tiếng vẫn khỏe.
Đôi mắt xinh đẹp của Lý thị sáng ngời, nàng ta sờ khuyên tai của mình:
- Ta nghe hạ nhân nói, hiện trong phủ đang xì xào gia bên ngoài quen một mĩ nhân mới, cũng không thấy gia đưa vào phủ, khiến ta vô cùng hiếu kỳ.
Ngừng lại một lát, ánh mắt chiếu thẳng vào Vân Yên đang cụp mắt xuống.
- Lần trước ra ngoài... hai người ở trên đường, có quen ai không?
Vân Yên dường như không ngạc nhiên lắm, nét mặt vẫn bình thản, đáp lại:
- Công vụ bên ngoài của Tứ gia bận rộn, phải gặp rất nhiều người, nô tỳ cả ngày chỉ ở trong phòng, những chuyện khác nô tỳ không biết ạ.
Lý thị nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng, ngược lại nhướng mày nở nụ cười:
- Trước đây, ta không nhìn ra một nô tài như ngươi khá có tiền đồ đấy, mấy năm nay ở bên gia không thay đổi chút nào.
Vân Yên ngẩn người, không biết nàng ta nói vậy là có ý gì, vội vàng thưa không dám.
Nét mặt vừa rồi của Lý thị tan biến, cúi đầu cười nhìn đầu ngón tay trắng ngần của mình:
- Hôm nay tâm trạng ta không tệ, trước đây, ta rất không thích ngươi. Hiện giờ thấy ngươi, lại biết tại sao gia chọn ngươi làm nô tỳ ở Tứ Nghi Đường rồi.
Trong lòng Vân Yên hiểu ý nàng ta là gì, chẳng qua muốn nói nàng dù thế nào thì cũng chỉ là một nô tài thấp kém, có trung thành son sắt hơn nữa thì vĩnh viễn cũng không được đường đường chính chính xuất đầu lộ diện.
Lý thị lại thở dài, thương hại nhìn Vân Yên đang cúi thấp đầu, bộ quần áo hạ nhân giản dị càng khiến cơ thể nàng thêm gầy gò nhỏ bé.
- Kể ra, nếu ngươi chịu trang điểm thì nhan sắc cũng không đến nỗi nào, dầu rằng thân phận như vậy, nhưng trong những năm qua lại không phải như thế. Nói cho cùng, Tứ gia vẫn chỉ coi trọng một mình ngươi.
Vân Yên nghe nàng ta nói vậy, hàng mi hơi run lên, nhưng vẫn khom người bình tĩnh nói:
- Nô tì vốn xuất thân ti tiện, có thể làm nô tài trong Tứ phủ đã là ân huệ trời ban, từ trước đến nay không dám có suy nghĩ hão huyền nào.
Lý thị nhìn nàng một lúc lâu, rồi bất chợt mỉm cười.
- Nói chuyện với ngươi, ta phát hiện ra ngươi quả thật là kẻ không khiến người ta ghét nổi. Ngươi không nhà không chỗ dựa, cũng có chỗ đáng thương. Tuổi tác ngươi hiện giờ không còn trẻ trung gì nữa, đợi sau này lớn tuổi rồi thì phải ra ngoài, ta có thể làm chủ tác hợp ngươi với một gã sai vặt khỏe mạnh.
Vân Yên nghe thấy, vội vàng nói không dám, xuất thân nô tì ti tiện không xứng với ai, nếu như nhận được ân điển của chủ tử, sau khi được thả ra có thể sống yên bình đến cuối đời, thì nô tỳ vô cùng cảm tạ.
Lý thị nhếch môi cười:
- Không phải vừa rồi ta thấy Tiểu Thích phòng bếp rất thích ngươi sao?
Trong lòng Vân Yên sợ hãi, vội vàng nói:
- Xin trắc phúc tấn đừng làm vậy, Tiểu Thích và nô tì chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần mà thôi. Nô tì có lẽ còn lớn tuổi hơn hắn, hơn nữa hắn chắc đã lập gia đình rồi.
Lý thị nghe xong, nói:
- Ồ? Vậy thì gọi hắn ta đến đây hỏi, tuổi tác lớn hơn không phải là chuyện gì lớn, mà cho dù có gia đình thì cũng không thành vấn đề, dù sao hắn cũng là nô bộc ở kỳ Tương Bạch, tuy ngươi mang tiện tịch, nếu như thật sự thích hắn, ngươi vào đó làm thiếp cũng được, không thua thiệt gì cho ngươi.
Nàng ta nói xong sai hạ nhân bên ngoài phòng gọi Tiểu Thích đến. Trong lòng Vân Yên rét run, thật sự gọi trời trời không thấu, kêu đất đất không linh. Mi đã nghe thấy nàng ta nói chưa, có câu nào không hợp lý không?
Sắc trời bên ngoài cửa sổ dần tối. Tiểu Thích nhanh chóng đi tới, đứng bên cạnh Vân Yên thỉnh an trắc phúc tấn Lý thị.
Lý thị uống một hớp trà, cười:
- Xem ra quả thật rất xứng đôi đấy. Tiểu Thích, ngươi đã lập gia đình chưa?
Tiểu Thích ngơ ngác, vội vàng nói, hồi bẩm trắc phúc tấn, nô tài chưa ạ.
Lý thị chỉ vào Vân Yên.
- Nếu như sau này ra khỏi phủ rồi, ngươi thấy Vân Yên thế nào?
Vân Yên thầm cầu khẩn y kiên quyết từ chối chuyện này.
Tiểu Thích hiển nhiên rất bất ngờ, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Lý thị, sợ làm mất lòng nàng ta, cũng không hề nói câu phản bác hay không bằng lòng.
- Thưa trắc phúc tấn, Vân Yên chỉ là một nô tài ti tiện mà thôi, tuổi tác lại lớn, thật sự tự biết không xứng với ai. Đa tạ ân điển của trắc phúc tấn, nhưng ân điển này nô tỳ quả thật không nhận nổi, kính xin trắc phúc tấn khoan dung để sau này tính sau.
Vân Yên đương nhiên biết không nên không nể mặt nàng ta trước mọi người, nhưng lại không thể không kiên quyết từ chối chuyện này, sau lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Quả nhiên Lý thị cau mày, lạnh lùng nói:
- Ta thật sự không hiểu tại sao ngươi không biết điều như thế, hay là làm nô tỳ trong thư phòng gia rồi nên coi thường chỗ của ta?
Vân Yên vội vàng dập đầu nói nô tỳ không dám. Tiểu Thích cũng hồi hồn, quỳ bên cạnh nói, trắc phúc tấn nguôi giận, Vân Yên không phải là người như thế.
Trong giây phút căng thẳng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ở viện sát bên. Lý thị không bình tĩnh hỏi xảy ra chuyện gì.
Thu Hạnh vén rèm lên hoảng hốt vào bẩm báo:
- Chủ tử, xảy ra chuyện lớn rồi.
Lý thị nói:
- Ngươi hoảng loạn cái gì, mau nói ra xem nào.
Thu Hạnh nói liền một mạch, Tứ gia đêm hôm nay trở về khá sớm, vừa mới đến cửa, bỗng nhiên gặp phải mấy tên thích khách to gan. Tứ gia và thích khách đánh nhau ở cửa, mấy tên thích khách này võ nghệ rất cao cường. Trong đó có một tên rắp tâm muốn lấy mạng Tứ gia, ngực gã đã bị trúng một nhát kiếm của gia, nhưng cũng làm cánh tay gia bị thương, bị gia lột mặt nạ xuống, thế mà lại là một cô gái.
Thu Hạnh nói đến đây thì ngừng lại một lát, rồi tiếp tục nói, hơn nữa nữ thích khách đó xinh đẹp động lòng người!
Vân Yên vô cùng nóng ruôt, trong đầu chỉ còn lại một câu “nhưng cũng làm cánh tay gia bị thương.”
Quả nhiên Lý thị lo lắng đứng dậy nói:
- Ngươi còn quan tâm đẹp hay không đẹp sao, rốt cuộc Tứ gia thế nào rồi? Còn không mau đưa ta ra xem sao.
Thu Hạnh vội vàng dìu Lý thị, nói:
- Chủ tử đừng nóng vội, bên ngoài đang thu dọn tàn cuộc, binh lính Bát phủ bên cạnh và phủ chúng ta đều bao vây cả rồi, mấy tên thích khách đó có kẻ chết kẻ chạy. Còn nữ thích khách bị đâm máu chảy đầm đìa, Tứ gia hạ lệnh bắt ả vào tử ngục, hình như ả ta và gia có quen biết...
Lý thị đi tới cửa, nghe thấy câu này bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên hỏi:
- Sao nói thế?
Thu Hạnh hít vào một hơi, nói:
- Nhiều người đều nghe thấy, khi ả bị bắt lại thì khóc gọi tên húy của gia nói gia sao đối xử với ả như thế...”
Nàng ta nói với giọng điệu như đang buôn chuyện, dừng lại ở đúng chỗ hay.
Lý thị ngừng lại, hừ một tiếng rồi nói:
- Gia hiện giờ thế nào rồi? Mau dìu ta đến chỗ gia.
Vân Yên và Tiểu Thích vẫn quỳ dưới đất, dường như đã bị trắc phúc tấn Lý thị lãng quên. Lòng Vân Yên nóng như lửa đốt, không muốn ở lại chỗ này, nàng bất chấp chuẩn bị đứng lên chạy ra ngoài.
Nàng vịn đầu gối tê rần vừa mới chạy đến cửa, thì thấy bóng lưng trắc phúc tấn và Thu Hạnh vẫn đứng trước cửa viện, run giọng nói:
- Gia...
Mắt Vân Yên nhìn thẳng về phía trước, trái tim cũng co thắt lại...