Chương 119: Quấn quýt bên nhau
Vân Yên không biết mình ngủ bao lâu mới tỉnh lại, cảm thấy mình đang được đút nước thuốc âm ấm. Cảm xúc trên môi quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Nàng khẽ hừ một tiếng, khi mở mắt thì hơi choáng váng, rồi dần dần nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời, anh tuấn trước mặt mình.
Dận Chân tự tay đút xong một thìa canh nhân sâm, thấy nàng mở mắt, liền cúi người dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lên gò má mềm mại của nàng:
- Tỉnh rồi à?
Vân Yên vừa mới tỉnh ngơ ngác vẫn chưa hồi hồn, trên người mặc chiếc áo màu xanh lơ rộng thùng thình của Dận Chân, nhìn giống như con thú nhỏ ngốc nghếch.
Trên người chàng mặc quần áo trong màu vàng, khuôn mặt và thần sắc trầm tĩnh phấn chấn đến kì lạ, rõ ràng tâm trạng chàng đang rất tốt. Chàng đặt cái bát lên chiếc bàn nhỏ đầu giường, đến gần bên giường nhẹ nhàng ôm nàng dậy.
Vân Yên mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhớ đến cảnh tượng khi ở trong thùng tắm, thật sự nàng không biết là mơ hay thật, cũng không biết rốt cuộc mình đã tỉnh thật hay chưa, nhưng cơn đau như xé da xé thịt ở chân rất rõ ràng, và còn thấy cả mát lạnh.
Đôi mày thanh tú của nàng cau vào, trong đôi mắt trong suốt vẫn còn đọng lại nước mắt. Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau ở chân, hình như sưng lên rất to, cơn đau vô hình không kiềm chế được đang không ngừng hành hạ. Dận Chân trước mắt dần trở nên rõ ràng, nàng vừa xấu hổ vừa mất mặt quay đầu sang chỗ khác.
Chỉ là một động tác đáng yêu vô tình, nhưng Dận Chân lại vừa rung động vừa thương yêu. Bàn tay chàng vuốt ve từ sau eo nàng xuống, giọng nói không giấu sự dịu dàng:
- Còn đau nữa không?
Vân Yên cảm thấy tay chàng càng lúc càng càn rỡ, nghĩ rằng chàng lại muốn bèn nhắc nhở một tiếng, sợ đến mức sắp khóc, vội vàng đẩy ngực chàng ra.
- Chàng đừng...
Dận Chân không nói gì nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt Vân Yên đỏ lựng.
Đây là lần đầu tiên hai người tỉnh táo nhìn nhau sau đêm động phòng, họ trao cho nhau ánh mắt thân thiết khắc sâu trong xương cốt, họ thật sự đã trở thành vợ chồng rồi.
Dận Chân chậm rãi ôm nàng vào lòng mình, yên lặng xoa nhẹ gáy nàng và mái tóc mềm mại dài đến eo.
Vân Yên vùi đầu vào bờ vai ấm áp của chàng, lần đầu làm vợ người ta, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với chuyện giường chiếu. Sự thân thiết giữa hai người sau bao nhiêu năm bên nhau sáng chiều đã trở nên quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Gò má nàng chạm lên chất vải mềm mại, trong lòng lặng lẽ cảm thấy yên bình sau bao khó khăn chìm nổi.
Dận Chân nhẹ nhàng buông nàng ra, hôn lên trán nàng, hỏi:
- Dùng thuốc rồi còn cảm thấy đau nữa không?
Vân Yên bỗng chốc mê man nhìn chàng, Dận Chân lại cất tiếng cười, trong đôi mắt sáng ngời:
- Nàng cứ ngủ mê mệt như thế, đút nàng uống nước ăn cơm nàng cũng không nhớ, đút nước uống thuốc thì nàng khẽ hừ một tiếng như con mèo con...
Vân Yên xấu hổ khôn cùng, hận không thể bịt mồm chàng lại. Người này sao lại xấu xa như vậy chứ? Không phải là chàng...
Dận Chân thấy hai má nàng đỏ rần, cái miệng nhỏ thì trề ra, bèn cúi đầu sáp lại hôn lên đấy, trêu chọc nàng:
- Ngốc à, ta là tướng công nàng mà.
Vân Yên nghe thấy lời này, trái tim nóng lên, giận chàng cũng không giận nổi nữa. Chân đau nhức nhưng lại có cảm giác mát lạnh dễ chịu, dường như cơn đau đã đỡ đi nhiều, tuy đau nhưng nàng vẫn có thể chịu đựng được. Nghĩ đến những động tác của chàng khi nàng ngủ say, lại thấy ngượng ngùng vô cùng.
- Đói chưa? Sức khỏe nàng hơi yếu, ta đút nàng ăn nhiều lần cũng không được bao nhiêu, đành để nàng ngậm miếng sâm, bón nàng ít canh sâm. Ta đã bảo người chuẩn bị sẵn cơm chờ nàng tỉnh lại, dậy ăn một chút nhé?
Dận Chân nói, ngón tay cái dịu dàng sờ thùy tai của nàng.
Vân Yên đang đói sắp chết, nhưng tinh thần lại khá ổn, có lẽ là do tác dụng của canh sâm. Nàng gật đầu muốn ngồi dậy, nhưng đau như kim châm muối xát, nàng cắn môi, nước mắt đã vòng quanh hốc mắt.
Dận Chân vội vàng dìu nàng dậy, không để nàng cử động, bàn tay nhẹ nhàng đỡ sau eo, đau lòng khôn xiết.
- Để ta bế nàng, nàng đừng cử động lung tung, cẩn thận lại đau.
Khuôn mặt Vân Yên hơi ửng đỏ, yên lặng chịu đựng đau mỏi, dựa vào ngực chàng. Chàng dịu dàng bế nàng lên đi ra sảnh ngoài.
Trên trước bàn nhỏ trong sảnh ngoài đã bày các món ăn đầy màu sắc, Dận Chân nhẹ nhàng để nàng ngồi trên chiếc sập, còn kê một chiếc gối mềm sau lưng nàng. Rồi lấy cho nàng đồ dùng để rửa mặt đã được chuẩn bị trước. Vân Yên nhận lấy chiếc khăn, vội nói để thiếp tự làm. Rửa xong thì nàng súc miệng, mới cảm thấy khoan khoái thoải mái.
Dận Chân ngồi bên cạnh, gắp cho nàng một cái bánh bột ngô trắng phau. Nào có người phụ nữ nào được gia hầu hạ như vậy? Vân Yên cũng không quen để chàng làm vậy, vội vàng gắp lên nói để mình tự ăn, rồi bỏ vào mồm. Dận Chân mỉm cười cũng gắp một miếng bánh bột ngô lớn cho vào mồm mình, hương vị trong miệng vô cùng ngọt ngào.
Dận Chân không ngừng gắp thức ăn cho nàng, Vân Yên cũng gắp lại cho chàng. Nét mặt tĩnh lặng của hai người vô cùng hòa hợp với nhau, dường như họ đã là vợ chồng nhiều năm.
Sống cả hai đời nhưng Vân Yên chưa bao giờ ăn nhiều đến vậy, khi đặt đũa xuống nàng vẫn nhớ tới một chuyện quan trọng mà luôn canh cánh trong lòng. Nàng hơi do dự nhìn chàng, nói nhỏ:
- Mấy ngày nay chàng không lên triều, là đóng cửa xin nghỉ sao?
Nàng chắc chắn sẽ không cho rằng chàng vô cớ xin nghỉ là để thành thân động phòng, e rằng thế cục trong triều đã...
Dận Chân không ngạc nhiên lắm với câu hỏi của nàng, giơ tay chạm nhẹ lên chóp mũi Vân Yên, mỉm cười nói:
- Có người vợ như vậy, chồng còn cầu gì hơn? Vi phu đã xin nghỉ đóng cửa thanh tu, khoảng thời gian này đều ở nhà không tham gia chính sự. Hơn nữa, tân hôn đang độ thắm nồng, đôi ta cầm sắt hài hòa, không phải vẹn cả đôi bên sao?
Vân Yên nghe xong những lời chàng nói, cũng hiểu được ý nghĩ trong đó. Nghe đến câu cuối cùng chàng nói đùa, hơi đỏ mặt quở trách chàng. Bỗng nhiên nhớ đến Thập Tam A Ca Dận Tường cũng bị giam, không biết sau đó ra sao, tâm trạng chùng xuống.
- Còn... Thập Tam gia...
Sắc mặt Dận Chân chậm rãi biến mất, từ từ nắm lấy tay nàng.
- Ừm, cậu ấy vẫn ở trong đấy, lệnh vua khó trái. Nhưng ta đã sắp xếp người trong đó chăm sóc cho cậu ấy rồi, cũng đang chuẩn bị một vài việc. Lúc này không nhẫn nại, tất làm hỏng chuyện lớn, thêm một khoảng thời gian nữa, hoặc chờ thánh thượng khai ân thả ra.
Vân Yên nhìn nét mặt chàng, có thể nhận ra đêm đó chàng bí mật xuống xe là vì Dận Tường, sau khi nghe tin nàng mất tích chắc hẳn phải chịu rất nhiều đả kích và đau khổ, trong lòng vô cùng đau xót. Cánh tay mảnh khảnh của nàng chủ động vòng qua vai chàng, chàng cũng lặng lẽ ôm chặt nàng vào lòng.
- Dận Chân, từ đêm đó đến hôm nay, giống như một giấc mơ vậy.
Dận Chân ừ một tiếng, nhẹ nhàng vén gọn những sợi tóc dính bên má nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Điều hạnh phúc là chúng ta vẫn ở bên nhau. Nàng hãy nhớ, sau này dù ta mang thân phận gì, ta vẫn là tướng công của nàng, nàng vẫn là vợ của ta. Bất kì chuyện gì cũng không thể thay đổi được điều này.
Vân Yên nghe xong, hốc mắt đỏ hoe, cắn môi gật đầu.
Dận Chân dịu dàng bế nàng lên, đi vào phòng trong, nhẹ nhàng đặt nàng xuống chiếc giường lớn, đắp chăn lên, nói:
- Nàng ngủ đi, cẩn thận người lại đau.
Sau đó tự mình cởi áo, cầm thư tín công văn từ phòng ngoài vào, trèo lên giường, ngồi cạnh Vân Yên, người dựa vào đầu giường.
Vân Yên nằm bên cạnh Dận Chân, người rúc trong tấm chăn, một bàn tay được chàng nắm chặt. Tuy chân vẫn còn hơi đau, nhưng nàng không quen nằm trên giường ngủ nghỉ lúc ban ngày, hơn nữa nàng nhớ đến đống lộn xộn trong hỉ phòng, phải nhanh chóng đi thu dọn mới được.
Nàng dựa người vào gối, chần chờ một hồi lâu. Chớp chớp mắt nhìn Dận Chân đang yên tĩnh ngồi bên cạnh, cắn môi ậm ờ nói nhỏ:
- Thiếp nhớ ra... muốn đi...
Dận Chân nhướn mày nghiêng đầu nhìn nàng, chậm rãi nói:
- Nàng đi không nổi đâu.
Mặt Vân Yên đỏ rực, nàng đẩy eo chàng ra.
Dận Chân cong môi lên, nhỏ giọng dỗ nàng:
- Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt nằm thêm một canh giờ đi, lát nữa bế nàng ra sân ngồi một lúc.
Vân Yên gật đầu trước, rồi lập tức lắc đầu, nói:
- Ra sân lại có người khác nhìn.
Dận Chân buồn cười, cúi đầu nâng cằm nàng lên.
- Người khác ở chỗ nào? Nô tài của ta sao có thể không biết thân phận của nàng?
Vân Yên sửng sốt, khuôn mặt có phần lúng túng.
- Thiếp... muốn tới phòng đó, ừm, thu dọn một chút...
Dận Chân cuối cùng bật cười thành tiếng.
- Hóa ra là muốn tới nơi đó... đừng lo, ta không để người ngoài vào thu dọn đâu. Khi nàng ngủ ta đã dọn dẹp qua rồi. Nàng nghe lời ta ngoan ngoãn ngủ đi, nếu không...
Chàng thong thả dừng lời, chậm rãi nhìn nàng. Mặt Vân Yên nhanh chóng đỏ rực như tôm luộc, lập tức nhắm lại lại, tự động im bặt đi ngủ.
Ánh mắt Dận Chân chứa ý cười dừng lại trên khuôn mặt ngủ yên của nàng, quay đầu đi, trở về với sắc mặt trầm tĩnh đọc thư tín trong tay...
“Ngày hai mươi tám tháng chín, thánh thượng đột nhiên triệu Bát bối lặc Dận Tự đến cung Càn Thanh hỏi chuyện về Phế Thái tử, Lăng Phổ, Trương Minh Đức..., sau đó nói: Sau khi Thái tử bị phế, Dận Thì từng tâu rằng Dận Tự rất tốt. Đạo nghĩa Xuân Thu, thân làm thần tử không được phản nghịch, nếu phản nghịch tức phạm tội chết. Người ngồi ngôi báu, há có thể là kẻ gian nhòm ngó tùy tiện. Dận Tự ngoài mặt ôn hòa nhưng bên trong lại gian xảo, lòng mang tham vọng, trẫm biết rất rõ. Các vây cánh sớm câu kết lại với nhau, mưu hại Dận Nhưng, nay sự việc đã bại lộ. Lệnh tống giam Dận Tự, giao cho bên nghị chính thẩm tra xử lý.”
Cửu A Ca Dận Đường cùng với Thập Tứ A Ca Dận Trinh mang theo thuốc độc vào can gián, Dận Trinh tâu rằng: “Bát ca tuyệt đối không có lòng ấy, chúng thần xin bảo đảm.” Thánh thượng trách mắng: “Hai người các ngươi trông mong nó làm Hoàng Thái tử, sau này đăng cơ, phong các ngươi là thân vương đúng không? Ý các ngươi là các ngươi có nghĩa khí, ta thấy đúng là nghĩa khí Lương Sơn Bạc (1)” Lời nói lỗ mãng của Dận Trinh đã động chạm đến thánh thượng, khiến thánh thượng nổi giận, rút đao muốn chém chết Dận Trinh. May mắn Ngũ A Ca Dận Kỳ quỳ xuống khuyên ngăn, Cửu A Ca Dận Đường dập đầu cầu xin, thánh thượng mới nguôi giận, lệnh cho các hoàng tử đưa Dận Trinh ra ngoài đánh hai mươi roi, đuổi khỏi cung.
Chàng chậm rãi khép thư lại, nét mặt bình tĩnh nhìn không thấu biểu cảm. Một phần thông suốt, một phần khuây khỏa, dường như còn mang theo cả nỗi thương cảm không thể nói ra, nhưng lại không hề ngạc nhiên.
Chàng gấp thư lại, đặt vào trong cái tủ nhỏ. Từ từ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt yên tĩnh đang say ngủ của Vân Yên bên cạnh, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nàng đặt vào trong chăn, hơi khom người xuống cúi thấp đầu tạo thành tư thế thoải mái để có thể nhìn rõ gò má nàng. Ánh mắt xa xăm nhìn phía ngoài cửa sổ, đi vào thế giới của mình. Cả căn phòng vô cùng tĩnh mịch.
Khi tỉnh dậy trời cũng đã về chiều, bầu trời quang đãng. Vân Yên cảm thấy chỗ chân đau đã đỡ hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn. Dận Chân ôm nàng ngồi dậy, sau đó tự mình đi lấy áo trong bắt đầu mặc vào.
Tay Vân Yên chống lên giường, gắng gượng quỳ xuống kéo vạt áo chàng đến gần. Dận Chân dựa vào mép giường, Vân Yên giơ tay giúp chàng nhẹ nhàng cài cúc áo ngoài. Chàng yên lặng nhìn nàng, bàn tay to lớn nâng bờ eo mảnh khảnh của nàng lên một cách tự nhiên, nàng cứ vậy mà cài cúc áo cho chàng.
Khóe môi Dận Chân hơi cong lên mỉm cười, đỡ nàng nói:
- Được rồi, để ta tự làm tiếp. Cẩn thận quỳ lâu chân lại đau.
Vân Yên lắc đầu nói không sao, dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho chàng, vuốt phẳng vai áo không nhiễm chút bụi.
Khi tầm mắt hai người đối diện với nhau, Dận Chân bỗng nhiên dùng sức nâng eo nàng lên, cúi người xuống hôn lên môi nàng. Vân Yên trở tay không kịp, chỉ có thể ôm lấy cổ chàng, hơi hé môi ra, hai mắt nhắm hờ trằn trọc hôn lại chàng, môi lưỡi giao nhau.
Dận Chân chậm rãi đặt nàng xuống đệm giường phía sau, nụ hôn triền miên nhưng dịu dàng.
Nụ hôn từ từ dừng lại, Dận Chân thân mật cọ chóp mũi mình lên chóp mũi nàng, nói hổn hển:
- Dù mới là tân hôn, nhưng ta cảm thấy chúng ta đã thành thân lâu lắm rồi.
Vân Yên ngẩn người, mái tóc dài đen xõa trên tấm đệm mềm mại, khóe miệng hơi cong lên, lười biếng nói:
- Hai người ở bên nhau càng lâu càng dễ chán ngán.
Dận Chân nghe xong, khóe môi giật giật. Bàn tay lớn trượt xuống sau eo nàng, nhéo mông mềm một cái trừng phạt, hừ một tiếng và nói:
- Nàng thấy ta có chán ngán không?
Vân Yên kêu lên một tiếng “ôi” vì đau, Dận Chân lại chầm chậm xoa mông nàng.
Vân Yên đỏ mặt đẩy chàng ra, chàng lại nhìn nàng chằm chặp. Vân Yên đành phải giơ hai tay lên, vuốt nhẹ gò má anh tuấn của chàng. Dận Chân sửng sốt, nàng mỉm cười nói:
- Bởi vì, trong lòng chúng ta luôn có nhau.
Dận Chân nhìn Vân Yên, chỉ có thể hôn nàng thật sâu.
Hai người thân mật thủ thỉ bên tai nhau, chàng cận kề quấn quýt một hồi lâu mới bế nàng lên. Vân Yên nhìn chiếc áo trong rộng thùng thình của chàng trên người mình, liền nói muốn xuống giường đến gian phòng nhỏ của mình thay quần áo. Dận Chân nhéo mặt nàng, nói, tân nương à, vi phu đương nhiên đã chuẩn chị quần áo mới cho nàng rồi.
Dận Chân đứng dậy vào phòng hỉ lấy quần áo, cuối cùng mang ra một chồng dầy. Xanh lơ, xanh nhạt, vàng nhạt, hồng phấn, xanh tím, xanh trắng... tất cả đều lấy sắc tím làm gốc, đường thêu tay tinh xảo thướt tha. Mỗi bộ đều cầu kì trang nhã, khiến người nhìn thích không muốn rời tay. Không chỉ có áo dài quần lụa, ngay cả yếm, quần áo mặc trong đều có một bộ.
Vân Yên sờ bộ quần áo, ngẩng đầu lên nhìn chàng:
- Đều là chàng thiết kế sao?
Dận Chân nhếch khóe miệng:
- Nàng thử xem có vừa hay không, trong rương gỗ lớn màu đỏ trong phòng vẫn còn đấy.
Vân Yên gật đầu nhìn quần áo trên giường, rồi lại nhìn chàng.
Dận Chân cười nói:
- Nàng mặc bộ nào cũng đẹp cả, mặc bộ vàng nhạt đi, giống như chú gà con lông xù.
Khuôn mặt Vân Yên hơi đỏ lên, nàng quay đầu về nói nhỏ:
- Không phải, thiếp định nói, thiếp muốn thay quần áo.
Dận Chân khẽ cười, cúi người thì thầm bên tai nàng:
- Ta là tướng công nàng mà.
Cổ Vân Yên đã đỏ rần, vô cùng thẹn thùng.
- Chàng ra ngoài đi, nếu không lát nữa lại...
Dận Chân biết nàng nghĩ gì, hôn lên thùy tai nàng, dịu dàng nói:
- Vậy ta quay lưng lại là được rồi.
Dận Chân đứng dậy, thay nàng kéo màn của chiếc giường lớn xuống, quay lưng lại đứng cạnh cửa sổ.
Vân Yên thấy chàng kéo màn xuống rồi quay lưng đi, cũng quay người lại, bắt đầu cởi áo trong mà chàng mặc cho lúc trước. Bầu ngực mềm mại trực tiếp lộ ra, còn cả vết sẹo chi chít, xung quanh nụ hoa đỏ tươi yếu ớt có một vết sưng đỏ. Khuôn mặt nàng lại nóng rực, người này không thèm mặc yếm đã mặc luôn áo trong cho nàng rồi.
Nàng cầm bộ quần áo màu vàng nhạt mà chàng nói lên, bắt đầu mặc từng món vào. Khi mặc đến quần, chân run lên vì vẫn còn hơi đau. Nàng vén màn lên gắng gượng xuống giường, Dận Chân như cảm nhận được, quay người lại đỡ nàng xuống.
Dận Chân nhìn mái tóc nàng xõa trên vai, bộ quần áo màu vàng nhạt càng làm khí sắc nàng tốt hơn, khuôn mặt thanh tú trắng nõn tỏa ánh sáng rực rỡ, càng nhìn càng giống một chú chim nhỏ lông xù, vô cùng đáng yêu.
Chàng hôn lên trán nàng, rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo mảnh khảnh đỡ nàng đứng lên.
Vân Yên cảm thấy vừa đau vừa mỏi, mồ hôi lạnh đã chảy ra.
Môi nàng cũng trắng bệch, hít một hơi thật sâu ngăn không cho mình bật ra tiếng rên rỉ.
Dận Chân nhìn sắc mặt nàng, sau đó bế ngang nàng lên đi ra ngoài sân.
Vân Yên đã ở trong phòng nghỉ ngơi vài ngày, bỗng nhiên nhìn thấy bầu trời bên ngoài, tâm trạng sáng sủa hẳn lên.
Bầu trời buổi chiều trong xanh, ánh nắng chiếu xuống ấm áp, không hề thấy lạnh.
Hai người nắm chặt tay nhau ngồi dưới cây ngô đồng, đắm chìm trong ánh nắng, nhìn nhau và mỉm cười.
(1) Nghĩa khí Lương Sơn Bạc: Ý Khang Hi nói Cửu A Ca và Thập Tứ A Ca chỉ biết đến trung nghĩa, mà cái gọi là trung nghĩa này còn mang theo tính cách thổ phỉ, danh bất chính, ngôn bất thuận, quên mất điều quan trọng là phải hiếu thuận với cha mẹ, trung thành với vua.
Vân Yên không biết mình ngủ bao lâu mới tỉnh lại, cảm thấy mình đang được đút nước thuốc âm ấm. Cảm xúc trên môi quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Nàng khẽ hừ một tiếng, khi mở mắt thì hơi choáng váng, rồi dần dần nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời, anh tuấn trước mặt mình.
Dận Chân tự tay đút xong một thìa canh nhân sâm, thấy nàng mở mắt, liền cúi người dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lên gò má mềm mại của nàng:
- Tỉnh rồi à?
Vân Yên vừa mới tỉnh ngơ ngác vẫn chưa hồi hồn, trên người mặc chiếc áo màu xanh lơ rộng thùng thình của Dận Chân, nhìn giống như con thú nhỏ ngốc nghếch.
Trên người chàng mặc quần áo trong màu vàng, khuôn mặt và thần sắc trầm tĩnh phấn chấn đến kì lạ, rõ ràng tâm trạng chàng đang rất tốt. Chàng đặt cái bát lên chiếc bàn nhỏ đầu giường, đến gần bên giường nhẹ nhàng ôm nàng dậy.
Vân Yên mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhớ đến cảnh tượng khi ở trong thùng tắm, thật sự nàng không biết là mơ hay thật, cũng không biết rốt cuộc mình đã tỉnh thật hay chưa, nhưng cơn đau như xé da xé thịt ở chân rất rõ ràng, và còn thấy cả mát lạnh.
Đôi mày thanh tú của nàng cau vào, trong đôi mắt trong suốt vẫn còn đọng lại nước mắt. Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau ở chân, hình như sưng lên rất to, cơn đau vô hình không kiềm chế được đang không ngừng hành hạ. Dận Chân trước mắt dần trở nên rõ ràng, nàng vừa xấu hổ vừa mất mặt quay đầu sang chỗ khác.
Chỉ là một động tác đáng yêu vô tình, nhưng Dận Chân lại vừa rung động vừa thương yêu. Bàn tay chàng vuốt ve từ sau eo nàng xuống, giọng nói không giấu sự dịu dàng:
- Còn đau nữa không?
Vân Yên cảm thấy tay chàng càng lúc càng càn rỡ, nghĩ rằng chàng lại muốn bèn nhắc nhở một tiếng, sợ đến mức sắp khóc, vội vàng đẩy ngực chàng ra.
- Chàng đừng...
Dận Chân không nói gì nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt Vân Yên đỏ lựng.
Đây là lần đầu tiên hai người tỉnh táo nhìn nhau sau đêm động phòng, họ trao cho nhau ánh mắt thân thiết khắc sâu trong xương cốt, họ thật sự đã trở thành vợ chồng rồi.
Dận Chân chậm rãi ôm nàng vào lòng mình, yên lặng xoa nhẹ gáy nàng và mái tóc mềm mại dài đến eo.
Vân Yên vùi đầu vào bờ vai ấm áp của chàng, lần đầu làm vợ người ta, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với chuyện giường chiếu. Sự thân thiết giữa hai người sau bao nhiêu năm bên nhau sáng chiều đã trở nên quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Gò má nàng chạm lên chất vải mềm mại, trong lòng lặng lẽ cảm thấy yên bình sau bao khó khăn chìm nổi.
Dận Chân nhẹ nhàng buông nàng ra, hôn lên trán nàng, hỏi:
- Dùng thuốc rồi còn cảm thấy đau nữa không?
Vân Yên bỗng chốc mê man nhìn chàng, Dận Chân lại cất tiếng cười, trong đôi mắt sáng ngời:
- Nàng cứ ngủ mê mệt như thế, đút nàng uống nước ăn cơm nàng cũng không nhớ, đút nước uống thuốc thì nàng khẽ hừ một tiếng như con mèo con...
Vân Yên xấu hổ khôn cùng, hận không thể bịt mồm chàng lại. Người này sao lại xấu xa như vậy chứ? Không phải là chàng...
Dận Chân thấy hai má nàng đỏ rần, cái miệng nhỏ thì trề ra, bèn cúi đầu sáp lại hôn lên đấy, trêu chọc nàng:
- Ngốc à, ta là tướng công nàng mà.
Vân Yên nghe thấy lời này, trái tim nóng lên, giận chàng cũng không giận nổi nữa. Chân đau nhức nhưng lại có cảm giác mát lạnh dễ chịu, dường như cơn đau đã đỡ đi nhiều, tuy đau nhưng nàng vẫn có thể chịu đựng được. Nghĩ đến những động tác của chàng khi nàng ngủ say, lại thấy ngượng ngùng vô cùng.
- Đói chưa? Sức khỏe nàng hơi yếu, ta đút nàng ăn nhiều lần cũng không được bao nhiêu, đành để nàng ngậm miếng sâm, bón nàng ít canh sâm. Ta đã bảo người chuẩn bị sẵn cơm chờ nàng tỉnh lại, dậy ăn một chút nhé?
Dận Chân nói, ngón tay cái dịu dàng sờ thùy tai của nàng.
Vân Yên đang đói sắp chết, nhưng tinh thần lại khá ổn, có lẽ là do tác dụng của canh sâm. Nàng gật đầu muốn ngồi dậy, nhưng đau như kim châm muối xát, nàng cắn môi, nước mắt đã vòng quanh hốc mắt.
Dận Chân vội vàng dìu nàng dậy, không để nàng cử động, bàn tay nhẹ nhàng đỡ sau eo, đau lòng khôn xiết.
- Để ta bế nàng, nàng đừng cử động lung tung, cẩn thận lại đau.
Khuôn mặt Vân Yên hơi ửng đỏ, yên lặng chịu đựng đau mỏi, dựa vào ngực chàng. Chàng dịu dàng bế nàng lên đi ra sảnh ngoài.
Trên trước bàn nhỏ trong sảnh ngoài đã bày các món ăn đầy màu sắc, Dận Chân nhẹ nhàng để nàng ngồi trên chiếc sập, còn kê một chiếc gối mềm sau lưng nàng. Rồi lấy cho nàng đồ dùng để rửa mặt đã được chuẩn bị trước. Vân Yên nhận lấy chiếc khăn, vội nói để thiếp tự làm. Rửa xong thì nàng súc miệng, mới cảm thấy khoan khoái thoải mái.
Dận Chân ngồi bên cạnh, gắp cho nàng một cái bánh bột ngô trắng phau. Nào có người phụ nữ nào được gia hầu hạ như vậy? Vân Yên cũng không quen để chàng làm vậy, vội vàng gắp lên nói để mình tự ăn, rồi bỏ vào mồm. Dận Chân mỉm cười cũng gắp một miếng bánh bột ngô lớn cho vào mồm mình, hương vị trong miệng vô cùng ngọt ngào.
Dận Chân không ngừng gắp thức ăn cho nàng, Vân Yên cũng gắp lại cho chàng. Nét mặt tĩnh lặng của hai người vô cùng hòa hợp với nhau, dường như họ đã là vợ chồng nhiều năm.
Sống cả hai đời nhưng Vân Yên chưa bao giờ ăn nhiều đến vậy, khi đặt đũa xuống nàng vẫn nhớ tới một chuyện quan trọng mà luôn canh cánh trong lòng. Nàng hơi do dự nhìn chàng, nói nhỏ:
- Mấy ngày nay chàng không lên triều, là đóng cửa xin nghỉ sao?
Nàng chắc chắn sẽ không cho rằng chàng vô cớ xin nghỉ là để thành thân động phòng, e rằng thế cục trong triều đã...
Dận Chân không ngạc nhiên lắm với câu hỏi của nàng, giơ tay chạm nhẹ lên chóp mũi Vân Yên, mỉm cười nói:
- Có người vợ như vậy, chồng còn cầu gì hơn? Vi phu đã xin nghỉ đóng cửa thanh tu, khoảng thời gian này đều ở nhà không tham gia chính sự. Hơn nữa, tân hôn đang độ thắm nồng, đôi ta cầm sắt hài hòa, không phải vẹn cả đôi bên sao?
Vân Yên nghe xong những lời chàng nói, cũng hiểu được ý nghĩ trong đó. Nghe đến câu cuối cùng chàng nói đùa, hơi đỏ mặt quở trách chàng. Bỗng nhiên nhớ đến Thập Tam A Ca Dận Tường cũng bị giam, không biết sau đó ra sao, tâm trạng chùng xuống.
- Còn... Thập Tam gia...
Sắc mặt Dận Chân chậm rãi biến mất, từ từ nắm lấy tay nàng.
- Ừm, cậu ấy vẫn ở trong đấy, lệnh vua khó trái. Nhưng ta đã sắp xếp người trong đó chăm sóc cho cậu ấy rồi, cũng đang chuẩn bị một vài việc. Lúc này không nhẫn nại, tất làm hỏng chuyện lớn, thêm một khoảng thời gian nữa, hoặc chờ thánh thượng khai ân thả ra.
Vân Yên nhìn nét mặt chàng, có thể nhận ra đêm đó chàng bí mật xuống xe là vì Dận Tường, sau khi nghe tin nàng mất tích chắc hẳn phải chịu rất nhiều đả kích và đau khổ, trong lòng vô cùng đau xót. Cánh tay mảnh khảnh của nàng chủ động vòng qua vai chàng, chàng cũng lặng lẽ ôm chặt nàng vào lòng.
- Dận Chân, từ đêm đó đến hôm nay, giống như một giấc mơ vậy.
Dận Chân ừ một tiếng, nhẹ nhàng vén gọn những sợi tóc dính bên má nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Điều hạnh phúc là chúng ta vẫn ở bên nhau. Nàng hãy nhớ, sau này dù ta mang thân phận gì, ta vẫn là tướng công của nàng, nàng vẫn là vợ của ta. Bất kì chuyện gì cũng không thể thay đổi được điều này.
Vân Yên nghe xong, hốc mắt đỏ hoe, cắn môi gật đầu.
Dận Chân dịu dàng bế nàng lên, đi vào phòng trong, nhẹ nhàng đặt nàng xuống chiếc giường lớn, đắp chăn lên, nói:
- Nàng ngủ đi, cẩn thận người lại đau.
Sau đó tự mình cởi áo, cầm thư tín công văn từ phòng ngoài vào, trèo lên giường, ngồi cạnh Vân Yên, người dựa vào đầu giường.
Vân Yên nằm bên cạnh Dận Chân, người rúc trong tấm chăn, một bàn tay được chàng nắm chặt. Tuy chân vẫn còn hơi đau, nhưng nàng không quen nằm trên giường ngủ nghỉ lúc ban ngày, hơn nữa nàng nhớ đến đống lộn xộn trong hỉ phòng, phải nhanh chóng đi thu dọn mới được.
Nàng dựa người vào gối, chần chờ một hồi lâu. Chớp chớp mắt nhìn Dận Chân đang yên tĩnh ngồi bên cạnh, cắn môi ậm ờ nói nhỏ:
- Thiếp nhớ ra... muốn đi...
Dận Chân nhướn mày nghiêng đầu nhìn nàng, chậm rãi nói:
- Nàng đi không nổi đâu.
Mặt Vân Yên đỏ rực, nàng đẩy eo chàng ra.
Dận Chân cong môi lên, nhỏ giọng dỗ nàng:
- Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt nằm thêm một canh giờ đi, lát nữa bế nàng ra sân ngồi một lúc.
Vân Yên gật đầu trước, rồi lập tức lắc đầu, nói:
- Ra sân lại có người khác nhìn.
Dận Chân buồn cười, cúi đầu nâng cằm nàng lên.
- Người khác ở chỗ nào? Nô tài của ta sao có thể không biết thân phận của nàng?
Vân Yên sửng sốt, khuôn mặt có phần lúng túng.
- Thiếp... muốn tới phòng đó, ừm, thu dọn một chút...
Dận Chân cuối cùng bật cười thành tiếng.
- Hóa ra là muốn tới nơi đó... đừng lo, ta không để người ngoài vào thu dọn đâu. Khi nàng ngủ ta đã dọn dẹp qua rồi. Nàng nghe lời ta ngoan ngoãn ngủ đi, nếu không...
Chàng thong thả dừng lời, chậm rãi nhìn nàng. Mặt Vân Yên nhanh chóng đỏ rực như tôm luộc, lập tức nhắm lại lại, tự động im bặt đi ngủ.
Ánh mắt Dận Chân chứa ý cười dừng lại trên khuôn mặt ngủ yên của nàng, quay đầu đi, trở về với sắc mặt trầm tĩnh đọc thư tín trong tay...
“Ngày hai mươi tám tháng chín, thánh thượng đột nhiên triệu Bát bối lặc Dận Tự đến cung Càn Thanh hỏi chuyện về Phế Thái tử, Lăng Phổ, Trương Minh Đức..., sau đó nói: Sau khi Thái tử bị phế, Dận Thì từng tâu rằng Dận Tự rất tốt. Đạo nghĩa Xuân Thu, thân làm thần tử không được phản nghịch, nếu phản nghịch tức phạm tội chết. Người ngồi ngôi báu, há có thể là kẻ gian nhòm ngó tùy tiện. Dận Tự ngoài mặt ôn hòa nhưng bên trong lại gian xảo, lòng mang tham vọng, trẫm biết rất rõ. Các vây cánh sớm câu kết lại với nhau, mưu hại Dận Nhưng, nay sự việc đã bại lộ. Lệnh tống giam Dận Tự, giao cho bên nghị chính thẩm tra xử lý.”
Cửu A Ca Dận Đường cùng với Thập Tứ A Ca Dận Trinh mang theo thuốc độc vào can gián, Dận Trinh tâu rằng: “Bát ca tuyệt đối không có lòng ấy, chúng thần xin bảo đảm.” Thánh thượng trách mắng: “Hai người các ngươi trông mong nó làm Hoàng Thái tử, sau này đăng cơ, phong các ngươi là thân vương đúng không? Ý các ngươi là các ngươi có nghĩa khí, ta thấy đúng là nghĩa khí Lương Sơn Bạc (1)” Lời nói lỗ mãng của Dận Trinh đã động chạm đến thánh thượng, khiến thánh thượng nổi giận, rút đao muốn chém chết Dận Trinh. May mắn Ngũ A Ca Dận Kỳ quỳ xuống khuyên ngăn, Cửu A Ca Dận Đường dập đầu cầu xin, thánh thượng mới nguôi giận, lệnh cho các hoàng tử đưa Dận Trinh ra ngoài đánh hai mươi roi, đuổi khỏi cung.
Chàng chậm rãi khép thư lại, nét mặt bình tĩnh nhìn không thấu biểu cảm. Một phần thông suốt, một phần khuây khỏa, dường như còn mang theo cả nỗi thương cảm không thể nói ra, nhưng lại không hề ngạc nhiên.
Chàng gấp thư lại, đặt vào trong cái tủ nhỏ. Từ từ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt yên tĩnh đang say ngủ của Vân Yên bên cạnh, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nàng đặt vào trong chăn, hơi khom người xuống cúi thấp đầu tạo thành tư thế thoải mái để có thể nhìn rõ gò má nàng. Ánh mắt xa xăm nhìn phía ngoài cửa sổ, đi vào thế giới của mình. Cả căn phòng vô cùng tĩnh mịch.
Khi tỉnh dậy trời cũng đã về chiều, bầu trời quang đãng. Vân Yên cảm thấy chỗ chân đau đã đỡ hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn. Dận Chân ôm nàng ngồi dậy, sau đó tự mình đi lấy áo trong bắt đầu mặc vào.
Tay Vân Yên chống lên giường, gắng gượng quỳ xuống kéo vạt áo chàng đến gần. Dận Chân dựa vào mép giường, Vân Yên giơ tay giúp chàng nhẹ nhàng cài cúc áo ngoài. Chàng yên lặng nhìn nàng, bàn tay to lớn nâng bờ eo mảnh khảnh của nàng lên một cách tự nhiên, nàng cứ vậy mà cài cúc áo cho chàng.
Khóe môi Dận Chân hơi cong lên mỉm cười, đỡ nàng nói:
- Được rồi, để ta tự làm tiếp. Cẩn thận quỳ lâu chân lại đau.
Vân Yên lắc đầu nói không sao, dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho chàng, vuốt phẳng vai áo không nhiễm chút bụi.
Khi tầm mắt hai người đối diện với nhau, Dận Chân bỗng nhiên dùng sức nâng eo nàng lên, cúi người xuống hôn lên môi nàng. Vân Yên trở tay không kịp, chỉ có thể ôm lấy cổ chàng, hơi hé môi ra, hai mắt nhắm hờ trằn trọc hôn lại chàng, môi lưỡi giao nhau.
Dận Chân chậm rãi đặt nàng xuống đệm giường phía sau, nụ hôn triền miên nhưng dịu dàng.
Nụ hôn từ từ dừng lại, Dận Chân thân mật cọ chóp mũi mình lên chóp mũi nàng, nói hổn hển:
- Dù mới là tân hôn, nhưng ta cảm thấy chúng ta đã thành thân lâu lắm rồi.
Vân Yên ngẩn người, mái tóc dài đen xõa trên tấm đệm mềm mại, khóe miệng hơi cong lên, lười biếng nói:
- Hai người ở bên nhau càng lâu càng dễ chán ngán.
Dận Chân nghe xong, khóe môi giật giật. Bàn tay lớn trượt xuống sau eo nàng, nhéo mông mềm một cái trừng phạt, hừ một tiếng và nói:
- Nàng thấy ta có chán ngán không?
Vân Yên kêu lên một tiếng “ôi” vì đau, Dận Chân lại chầm chậm xoa mông nàng.
Vân Yên đỏ mặt đẩy chàng ra, chàng lại nhìn nàng chằm chặp. Vân Yên đành phải giơ hai tay lên, vuốt nhẹ gò má anh tuấn của chàng. Dận Chân sửng sốt, nàng mỉm cười nói:
- Bởi vì, trong lòng chúng ta luôn có nhau.
Dận Chân nhìn Vân Yên, chỉ có thể hôn nàng thật sâu.
Hai người thân mật thủ thỉ bên tai nhau, chàng cận kề quấn quýt một hồi lâu mới bế nàng lên. Vân Yên nhìn chiếc áo trong rộng thùng thình của chàng trên người mình, liền nói muốn xuống giường đến gian phòng nhỏ của mình thay quần áo. Dận Chân nhéo mặt nàng, nói, tân nương à, vi phu đương nhiên đã chuẩn chị quần áo mới cho nàng rồi.
Dận Chân đứng dậy vào phòng hỉ lấy quần áo, cuối cùng mang ra một chồng dầy. Xanh lơ, xanh nhạt, vàng nhạt, hồng phấn, xanh tím, xanh trắng... tất cả đều lấy sắc tím làm gốc, đường thêu tay tinh xảo thướt tha. Mỗi bộ đều cầu kì trang nhã, khiến người nhìn thích không muốn rời tay. Không chỉ có áo dài quần lụa, ngay cả yếm, quần áo mặc trong đều có một bộ.
Vân Yên sờ bộ quần áo, ngẩng đầu lên nhìn chàng:
- Đều là chàng thiết kế sao?
Dận Chân nhếch khóe miệng:
- Nàng thử xem có vừa hay không, trong rương gỗ lớn màu đỏ trong phòng vẫn còn đấy.
Vân Yên gật đầu nhìn quần áo trên giường, rồi lại nhìn chàng.
Dận Chân cười nói:
- Nàng mặc bộ nào cũng đẹp cả, mặc bộ vàng nhạt đi, giống như chú gà con lông xù.
Khuôn mặt Vân Yên hơi đỏ lên, nàng quay đầu về nói nhỏ:
- Không phải, thiếp định nói, thiếp muốn thay quần áo.
Dận Chân khẽ cười, cúi người thì thầm bên tai nàng:
- Ta là tướng công nàng mà.
Cổ Vân Yên đã đỏ rần, vô cùng thẹn thùng.
- Chàng ra ngoài đi, nếu không lát nữa lại...
Dận Chân biết nàng nghĩ gì, hôn lên thùy tai nàng, dịu dàng nói:
- Vậy ta quay lưng lại là được rồi.
Dận Chân đứng dậy, thay nàng kéo màn của chiếc giường lớn xuống, quay lưng lại đứng cạnh cửa sổ.
Vân Yên thấy chàng kéo màn xuống rồi quay lưng đi, cũng quay người lại, bắt đầu cởi áo trong mà chàng mặc cho lúc trước. Bầu ngực mềm mại trực tiếp lộ ra, còn cả vết sẹo chi chít, xung quanh nụ hoa đỏ tươi yếu ớt có một vết sưng đỏ. Khuôn mặt nàng lại nóng rực, người này không thèm mặc yếm đã mặc luôn áo trong cho nàng rồi.
Nàng cầm bộ quần áo màu vàng nhạt mà chàng nói lên, bắt đầu mặc từng món vào. Khi mặc đến quần, chân run lên vì vẫn còn hơi đau. Nàng vén màn lên gắng gượng xuống giường, Dận Chân như cảm nhận được, quay người lại đỡ nàng xuống.
Dận Chân nhìn mái tóc nàng xõa trên vai, bộ quần áo màu vàng nhạt càng làm khí sắc nàng tốt hơn, khuôn mặt thanh tú trắng nõn tỏa ánh sáng rực rỡ, càng nhìn càng giống một chú chim nhỏ lông xù, vô cùng đáng yêu.
Chàng hôn lên trán nàng, rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo mảnh khảnh đỡ nàng đứng lên.
Vân Yên cảm thấy vừa đau vừa mỏi, mồ hôi lạnh đã chảy ra.
Môi nàng cũng trắng bệch, hít một hơi thật sâu ngăn không cho mình bật ra tiếng rên rỉ.
Dận Chân nhìn sắc mặt nàng, sau đó bế ngang nàng lên đi ra ngoài sân.
Vân Yên đã ở trong phòng nghỉ ngơi vài ngày, bỗng nhiên nhìn thấy bầu trời bên ngoài, tâm trạng sáng sủa hẳn lên.
Bầu trời buổi chiều trong xanh, ánh nắng chiếu xuống ấm áp, không hề thấy lạnh.
Hai người nắm chặt tay nhau ngồi dưới cây ngô đồng, đắm chìm trong ánh nắng, nhìn nhau và mỉm cười.
(1) Nghĩa khí Lương Sơn Bạc: Ý Khang Hi nói Cửu A Ca và Thập Tứ A Ca chỉ biết đến trung nghĩa, mà cái gọi là trung nghĩa này còn mang theo tính cách thổ phỉ, danh bất chính, ngôn bất thuận, quên mất điều quan trọng là phải hiếu thuận với cha mẹ, trung thành với vua.