Chương 149: Hạnh phúc tột cùng
Vân Yên nằm trên giường mơ mơ hồ hồ không nghe rõ được hết, màn đã bị Dận Chân khép kín, chỉ có cổ tay được lộ ra ngoài, ngón tay lạ lẫm chạm lên cổ tay nàng một lúc mới rời khỏi, một bàn tay rộng lớn quen thuộc khác để lại tay nàng vào chăn, sau đó bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân khe khẽ, hình như họ ra khỏi phòng ngủ đến thư phòng.
Vân Yên buồn ngủ đến nỗi mí mắt không nhấc lên được, không muốn nhúc nhích gì cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, ngay cả sức lực để trở người cũng không có. Đường xá vất vả, đã lâu rồi nàng chưa ngủ một giấc say sưa, không mộng mị như vậy. Khi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã mơ hồ nhìn thấy một bóng hình ngồi bên giường, không biết chàng đã ngồi đó bao lâu, làm nàng giật mình.
Vân Yên nheo mắt mới thích ứng được ánh sáng trong phòng, định giơ tay trái lên thì nhận ra ngón tay của mình dược người ngồi bên giường nắm chặt, đành phải đưa mu tay trái lên che miệng ngáp một cái, dịu dàng hỏi:
- Đang nghĩ gì vậy?
Dận Chân chậm rãi quay mặt sang, sau khi rời khỏi bóng tối, ngũ quan tuấn tú khắc sâu trên đường nét khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn. Đôi đồng tử đen tuyền được mạ một lớp màu vàng nhạt mờ ảo trong ánh hoàng hôn còn sót lại, chàng cứ nhìn Vân Yên như thế, ánh mắt không hề di chuyển.
Vân Yên ngẩn người, sống với chàng mười mấy năm nay, nàng chưa từng thấy nét mặt Dận Chân như thế, ngay cả trong đêm bị giam ấy cũng không hề có, trong lòng không khỏi lúng túng ngơ ngác.
Trái tim bỗng nhiên đập mạnh một nhịp, nàng bất chợt hiểu ra có lẽ mình bị... trái tim như rơi xuống đáy vực, mệt mỏi và đau đớn. Trong nháy mắt, suy nghĩ quẩn quanh. Trong chuyện này, điều khó chống cự lại nhất chính là vận mệnh.
Vân Yên cố gắng đè nén lại cơn run rẩy nơi đáy lòng, tay trái hơi nắm lấy đệm giường ngồi dậy, khóe môi nhếch lên thành một đường cong mềm mại:
- Đại phu nói gì, chàng không muốn nói, thì đừng nói.
Gương mặt Dận Chân như vừa mới tỉnh dậy sau giấc mơ dài, biểu cảm kỳ lạ hiếm thấy, hai tay đỡ lấy người Vân Yên, hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở miệng nói:
- Không, nàng chắc chắn phải nghe.
Vân Yên hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, từ đầu đến cuối luôn dịu dàng nhìn chàng.
Dận Chân bỗng ôm lấy nàng, kéo cả người nàng vào lồng ngực mình, giọng nói trầm thấp mang theo sự run rẩy khó nhận thấy.
- Vân Yên, chúng ta có con rồi!
Vân Yên ngây ngốc, hoàn toàn ngây ngốc. Trong vô thức trái tim như từ đáy vực bay lên chín tầng mây, con ư?
Nàng không biết mình đã ngẩn người bao lâu. Dận Chân vỗ nhẹ má nàng, gọi tên nàng hết lần này đến lần khác, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Trong mắt chàng là vùng biển mênh mông, con sóng cuồn cuộn cuốn theo tình cảm mãnh liệt nhất. Lòng bàn tay nóng hổi dịu dàng đặt lên bụng nàng, cách lớp áo thu mỏng truyền hơi ấm vào trong, dường như còn hơi run run. Nàng không bao giờ biết được rằng, cảm xúc khi chàng nghe đại phu nói trong thư phòng, đâu còn là con người lạnh lùng hàng ngày nữa.
- Trời cao quả nhiên không bạc với Ái Tân Giác La Dận Chân ta...
Ánh mắt Vân Yên cũng nhìn theo bàn tay đang đặt trên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của mình, bàn tay siết chặt tay áo móng ngựa của chàng trong vô thức, ngập ngừng một lúc lâu mà không thốt được thành lời, nước mắt không hề báo trước bỗng nhiên trào lên, không biết là vui hay buồn.
- Chúng ta... có con rồi thật sao?
Dận Chân thấy Vân Yên bất ngờ khóc như đứa trẻ, vội vàng không ngừng lau nước mắt cho nàng, để đầu nàng đặt lên cổ mình, hai người cứ ôm chặt nhau như vậy.
- Thật không thể thật hơn! Hỉ mạch một tháng rồi, nhưng do sức khỏe nàng yếu, mạch tượng vẫn chưa rõ ràng, đại phu nói phải nghỉ ngơi nhiều.
Vân Yên bật khóc òa lên, nước mắt rơi xuống tí tách, ướt đẫm hoa văn hình rồng trên vạt áo bả vai chàng, mắt của con rồng màu vàng nhạt cũng bị nhuốm ướt. Dận Chân chỉ ôm chặt nàng, để mặc nàng khóc, cằm gác lên bờ vai nhỏ bé của nàng, lặng lẽ không nói gì, nhưng không thể che giấu được sự xúc động hiện rõ trên mặt.
Một lúc sau, Vân Yên dần bình tĩnh trở lại, sự tàn khốc của hiện thực quay trở lại đầu nàng, giống như hai lưỡi kiếm sắc bén cứa vào lòng nàng đến đau đớn. Con của họ nếu sinh ra trong hoàng gia sẽ mang danh có người mẹ nô tỳ mang tội tịch, nếu rời xa hoàng gia, cũng sẽ phải rời xa người cha. Nhưng giữa họ, Vân Yên biết lựa chọn thế nào?
Sự thật đã sớm biết trước kia, mới đầu Vân Yên còn dùng nó làm lý do để an ủi chuyện mình khó mang thai, nhưng đứa trẻ ngoài ý muốn bất ngờ đến đây, giống như núi Thái Sơn mọc trên đất bằng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng vùi đầu vào cổ Dận Chân, nghẹn ngào đứt quãng:
- Nhưng... làm sao đây...
Dận Chân chậm rãi buông nàng ra, như đã biết nàng muốn nói gì.
- Bây giờ nàng không cần nghĩ gì hết, chỉ cần dưỡng thai thật tốt. Đây là con của chúng ta, tất cả bận tâm hãy giao cho ta.
Chàng ngừng lại, rồi đè thấp giọng nói tiếp:
- Dù thế nào, gia đình ba người chúng ta sẽ không xa nhau, ta chắc chắn sẽ cho con mọi điều tốt nhất. Ra sao chăng nữa, chỉ cần nàng và con khỏe mạnh, dù cuối cùng quyết định thế nào, tất nhiên do nàng gật đầu bằng lòng, tin ta chứ?
Vân Yên ngẩng đầu nhìn chàng, cuối cùng gật đầu, nước mắt tràn mi. Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi của chàng, trái tim nàng đã bình an đến lạ thường. Báu vật của họ đã đến gõ cửa, tuy nàng không hề chuẩn bị gì, nhưng sẽ không có lựa chọn khác. Nàng sẽ bảo vệ con thật tốt, và tin tưởng cha của con mình.
Sắc màu hoàng hôn chưa bao giờ đẹp đến vậy.
Trong ánh vàng còn sót lại là cái ôm viên mãn của gia đình, là niềm vui sướng đến tràn bờ mi.
- Hóa ra... chàng đã ngồi đó nghĩ lâu như thế...
Vân Yên chun mũi lúng búng nói.
Dận Chân ho khẽ một tiếng, sườn mặt vẫn còn chút sắc đỏ khả nghi, giống như ảo giác vụt mất trong thoáng qua.
- Ta đang nghĩ tên con.
Vân Yên bật cười khanh khách:
- Nghĩ sớm vậy, còn chưa biết là con trai hay con gái mà.
Dận Chân kề má xuống, tay vuốt ve bụng nàng, nét mặt nghiêm túc, nhưng nơi đáy mắt hiện lên ý cười ấm áp:
- Cho nên ta đã nghĩ ra hai cái tên.
Vân Yên lại nở nụ cười, khuôn mặt thanh tú mịn màng trắng ngần, tỏa ra ánh sáng của người mẹ, rực rỡ như viên ngọc, đẹp đến nao lòng.
Hai người nhẹ nhàng nói chuyện, nàng một câu chàng một câu như đôi vợ chồng bình thường khác. Tính toán thời gian, đứa bé có lẽ có từ lúc hai người sống ở Sư Tử Viên. Dận Chân nghĩ đến quãng đường tái ngoại vất vả, lại còn những bữa tiệc toàn hươu nai, sau lưng liền lạnh run.
Bữa tối, những món ăn trên bàn đều được nấu theo lời dặn của đại phu, thanh đạm nhưng giàu dinh dưỡng. Người Vân Yên mệt mỏi, khẩu vị cũng không có, chỉ ăn một ít rau dưa trái cây và trứng gà nấu đậu phụ, nhưng không uống những thứ như thuốc an thai, nói cứ thuận theo tự nhiên, Dận Chân cũng thuận theo nàng. Vân Yên sợ cứ như vậy Dận Chân cũng không ăn nổi, bèn bảo chàng ăn riệng, nhưng chàng không đồng ý. Người nào đó hăng hái, ngay cả rau xanh đậu phụ cũng ăn ngon miệng.
Ăn cơm xong, ngay cả xuống giường tự do hoạt động chàng cũng không cho, nôn nóng bế nàng về giường nghỉ ngơi. Buổi tối tắt đèn đi ngủ sớm, Dận Chân ôm Vân Yên từ phía sau, kéo nàng vào lòng mình, bàn tay lớn luồn vào mép áo, nhẹ nhàng phủ lên chiếc bụng nhỏ bằng phẳng mịn màng, giống như trong lòng bàn tay chính là báu vật của họ.
Vân Yên nằm trên giường trong bóng tối, hoàn toàn cảm nhận được nhịp tim của người phía sau và lòng bàn tay trên bụng mình, nàng chưa từng trải qua niềm hạnh phúc gia đình như vậy.
Không đến mấy ngày, Dận Chân từ bên ngoài về, vừa bế Vân Yên vào phòng vừa hỏi nàng có nhớ đứa bé và ông già mình đã cứu khi trên đường tới Sơn Đông cứu trợ thiên tai không.
Câu hỏi của chàng khiến Vân Yên sửng sốt, rồi cẩn thận suy nghĩ lại, sau đó mỉm cười ôm cổ chàng nói nhớ.
Dận Chân hôn trán nàng, đặt nàng lên sập, rồi gọi Tiểu Thuận Tử.
Một lát sau, Tiểu Thuận Tử dẫn một nha đầu khoảng mười ba mười bốn tuổi vào, quần áo trên người cô bé đã được thay sạch sẽ, khuôn mặt tròn như trăng rằm, đôi mắt to tròn vẫn còn nét ngây thơ nhưng vẫn mang theo sự lanh lợi của cô gái vùng Sơn Đông, cô bé hành đại lễ cúi đầu lạy sát đất:
- Tiểu Huệ và ông nội mấy năm nay luôn mang ơn Vương gia và phu nhân, sau này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân.
Vân Yên nhổm người dậy, nghiêng đầu không hiểu mà nhìn Dận Chân, Dận Chân giơ tay cho phép nha đầu đứng lên.
- Muốn tạ ơn thì phải tạ ơn vị “tiểu ca ca” này năm đó đã cứu ngươi, sau này nàng chính là chủ nhân của ngươi, chỉ cần ngươi dốc lòng hầu hạ, thế là đủ rồi.
Tiểu nha đầu vô cùng lanh lợi, đáp vâng một tiếng vang dội, đôi mắt tròn xoe vẫn còn ngây thơ luôn tìm cơ hội nhìn Vân Yên, nhưng không ngờ bị Vân Yên bắt gặp.
Vân Yên nở nụ cười, vẫy tay bảo cô bé đến gần. Tiểu nha đầu hơi sợ Dận Chân, cuối cùng vẫn bước tới.
Vân Yên hòa nhã nói:
- Em tên là Tiểu Huệ à? Mấy năm không gặp lớn hơn nhiều rồi, ông nội em vẫn khỏe chứ?
Tiểu nha đầu gật đầu, ngập ngừng nói:
- Bẩm phu nhân, nô tỳ tên là Tiểu Huệ, năm bốn mươi bốn đê Hoàng Hà bị vỡ, trong nhà chỉ còn lại nô tỳ và ông nội... may mắn được phu nhân và Vương gia cứu giúp... sau đó ông nội cũng qua đời... thị vệ của Vương gia đi cứu tế thì nhặt được nô tỳ... liền đưa nô tỳ đến sơn trang của phủ vương gia ở Tế Nam làm tạp dịch, nô tỳ mới có thể sống sót, ấm no không phải lo.
Vân Yên nghe xong, không khỏi nhớ tới tình cảnh tiêu điều của vùng ngập lụt sông Hoàng Hà năm ấy, trong lòng cảm thấy đau thương, không biết do cô bé ấy giống nàng một thân một mình, hay do biết vận mệnh như thế mà không thể làm gì được.
Vân Yên mỉm cười chậm rãi nắm lấy tay cô bé, nhẹ nhàng nói:
- Còn sống là tốt, ông nội chắc chắn sẽ rất vui vì em.
Tiểu Huệ không ngờ nàng lại nắm tay mình, cảm thấy giọng nói nàng thật dịu dàng và tay nàng thật ấm áp, mắt bỗng nhiên cay xè, nhìn thật nhếch nhác.
Dận Chân ho khẽ một tiếng bảo Tiểu Thuận Tử dẫn Tiểu Huệ xuống, sau này sắp xếp cô bé làm việc ở phòng bên cạnh, chuyên phụ trách hầu hạ phu nhân. Tiểu Huệ nhanh nhẹn lui ra, nhưng vẫn nhìn Vân Yên.
Vân Yên cười nói:
- Đi xuống thu dọn trước đi.
Lúc này Tiểu Huệ mới yên tâm đi xuống với Tiểu Thuận Tử.
Dận Chân khoanh tay bế ngang Vân Yên lên, vừa đi về phía giường, vừa giả bộ kêu:
- Nói cho cùng vẫn là phu nhân có sức quyến rũ lớn, dù là bé trai hay bé gái đều răm rắp nghe lời.
Vân Yên được chàng đặt lên giường, trách móc nhìn chàng một cái, biết chàng lại pha trò:
- Thật ra đâu cần đặc biệt tìm người...
Dận Chân thong dong đặt ngón tay mảnh khảnh của nàng lên môi mình, cắn nhẹ một cái.
- Cũng không có gì, nếu là người ngoài thì cũng thôi, tiểu nha đầu của nàng cũng không phải là đặc biệt gì, dù sao cũng do chúng ta năm ấy cứu được, lại lớn lên trong sơn trang của ta, tính cách nhân phẩm đều tốt. Sức khỏe của nàng không tốt, mấy tháng nữa cơ thể nặng nề hơn, nếu như ta không có ở nhà, thì càng cần một nha hoàn trung thành chăm sóc cho nàng.
Vân Yên thấy câu nào chàng nói cũng có lý, trong lòng vô cùng cảm động. Dận Chân cúi người xuống cười, đôi môi mỏng đặt một nụ hôn lên bụng nhỏ của nàng.
Mấy tháng đầu mang thai là thời kỳ nguy hiểm nhất. Dận Chân đương tuổi sung mãn nhất, hai người hàng đêm lại ngủ cùng nhau. Trừ lúc kinh nguyệt, thì phần lớn các đêm đều thân mật. Nhưng Vân Yên mới mang thai, hơn nữa sức khỏe rất yếu, đại phu lại đặc biệt dặn dò, Dận Chân càng thêm cẩn thận, không dám đụng chạm, hàng đêm chỉ ôm nàng trong ngực và ngủ, khi có dục vọng, cũng chỉ cố gắng kiềm chế.
Vân Yên nằm trên giường mơ mơ hồ hồ không nghe rõ được hết, màn đã bị Dận Chân khép kín, chỉ có cổ tay được lộ ra ngoài, ngón tay lạ lẫm chạm lên cổ tay nàng một lúc mới rời khỏi, một bàn tay rộng lớn quen thuộc khác để lại tay nàng vào chăn, sau đó bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân khe khẽ, hình như họ ra khỏi phòng ngủ đến thư phòng.
Vân Yên buồn ngủ đến nỗi mí mắt không nhấc lên được, không muốn nhúc nhích gì cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, ngay cả sức lực để trở người cũng không có. Đường xá vất vả, đã lâu rồi nàng chưa ngủ một giấc say sưa, không mộng mị như vậy. Khi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã mơ hồ nhìn thấy một bóng hình ngồi bên giường, không biết chàng đã ngồi đó bao lâu, làm nàng giật mình.
Vân Yên nheo mắt mới thích ứng được ánh sáng trong phòng, định giơ tay trái lên thì nhận ra ngón tay của mình dược người ngồi bên giường nắm chặt, đành phải đưa mu tay trái lên che miệng ngáp một cái, dịu dàng hỏi:
- Đang nghĩ gì vậy?
Dận Chân chậm rãi quay mặt sang, sau khi rời khỏi bóng tối, ngũ quan tuấn tú khắc sâu trên đường nét khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn. Đôi đồng tử đen tuyền được mạ một lớp màu vàng nhạt mờ ảo trong ánh hoàng hôn còn sót lại, chàng cứ nhìn Vân Yên như thế, ánh mắt không hề di chuyển.
Vân Yên ngẩn người, sống với chàng mười mấy năm nay, nàng chưa từng thấy nét mặt Dận Chân như thế, ngay cả trong đêm bị giam ấy cũng không hề có, trong lòng không khỏi lúng túng ngơ ngác.
Trái tim bỗng nhiên đập mạnh một nhịp, nàng bất chợt hiểu ra có lẽ mình bị... trái tim như rơi xuống đáy vực, mệt mỏi và đau đớn. Trong nháy mắt, suy nghĩ quẩn quanh. Trong chuyện này, điều khó chống cự lại nhất chính là vận mệnh.
Vân Yên cố gắng đè nén lại cơn run rẩy nơi đáy lòng, tay trái hơi nắm lấy đệm giường ngồi dậy, khóe môi nhếch lên thành một đường cong mềm mại:
- Đại phu nói gì, chàng không muốn nói, thì đừng nói.
Gương mặt Dận Chân như vừa mới tỉnh dậy sau giấc mơ dài, biểu cảm kỳ lạ hiếm thấy, hai tay đỡ lấy người Vân Yên, hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở miệng nói:
- Không, nàng chắc chắn phải nghe.
Vân Yên hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, từ đầu đến cuối luôn dịu dàng nhìn chàng.
Dận Chân bỗng ôm lấy nàng, kéo cả người nàng vào lồng ngực mình, giọng nói trầm thấp mang theo sự run rẩy khó nhận thấy.
- Vân Yên, chúng ta có con rồi!
Vân Yên ngây ngốc, hoàn toàn ngây ngốc. Trong vô thức trái tim như từ đáy vực bay lên chín tầng mây, con ư?
Nàng không biết mình đã ngẩn người bao lâu. Dận Chân vỗ nhẹ má nàng, gọi tên nàng hết lần này đến lần khác, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Trong mắt chàng là vùng biển mênh mông, con sóng cuồn cuộn cuốn theo tình cảm mãnh liệt nhất. Lòng bàn tay nóng hổi dịu dàng đặt lên bụng nàng, cách lớp áo thu mỏng truyền hơi ấm vào trong, dường như còn hơi run run. Nàng không bao giờ biết được rằng, cảm xúc khi chàng nghe đại phu nói trong thư phòng, đâu còn là con người lạnh lùng hàng ngày nữa.
- Trời cao quả nhiên không bạc với Ái Tân Giác La Dận Chân ta...
Ánh mắt Vân Yên cũng nhìn theo bàn tay đang đặt trên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của mình, bàn tay siết chặt tay áo móng ngựa của chàng trong vô thức, ngập ngừng một lúc lâu mà không thốt được thành lời, nước mắt không hề báo trước bỗng nhiên trào lên, không biết là vui hay buồn.
- Chúng ta... có con rồi thật sao?
Dận Chân thấy Vân Yên bất ngờ khóc như đứa trẻ, vội vàng không ngừng lau nước mắt cho nàng, để đầu nàng đặt lên cổ mình, hai người cứ ôm chặt nhau như vậy.
- Thật không thể thật hơn! Hỉ mạch một tháng rồi, nhưng do sức khỏe nàng yếu, mạch tượng vẫn chưa rõ ràng, đại phu nói phải nghỉ ngơi nhiều.
Vân Yên bật khóc òa lên, nước mắt rơi xuống tí tách, ướt đẫm hoa văn hình rồng trên vạt áo bả vai chàng, mắt của con rồng màu vàng nhạt cũng bị nhuốm ướt. Dận Chân chỉ ôm chặt nàng, để mặc nàng khóc, cằm gác lên bờ vai nhỏ bé của nàng, lặng lẽ không nói gì, nhưng không thể che giấu được sự xúc động hiện rõ trên mặt.
Một lúc sau, Vân Yên dần bình tĩnh trở lại, sự tàn khốc của hiện thực quay trở lại đầu nàng, giống như hai lưỡi kiếm sắc bén cứa vào lòng nàng đến đau đớn. Con của họ nếu sinh ra trong hoàng gia sẽ mang danh có người mẹ nô tỳ mang tội tịch, nếu rời xa hoàng gia, cũng sẽ phải rời xa người cha. Nhưng giữa họ, Vân Yên biết lựa chọn thế nào?
Sự thật đã sớm biết trước kia, mới đầu Vân Yên còn dùng nó làm lý do để an ủi chuyện mình khó mang thai, nhưng đứa trẻ ngoài ý muốn bất ngờ đến đây, giống như núi Thái Sơn mọc trên đất bằng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng vùi đầu vào cổ Dận Chân, nghẹn ngào đứt quãng:
- Nhưng... làm sao đây...
Dận Chân chậm rãi buông nàng ra, như đã biết nàng muốn nói gì.
- Bây giờ nàng không cần nghĩ gì hết, chỉ cần dưỡng thai thật tốt. Đây là con của chúng ta, tất cả bận tâm hãy giao cho ta.
Chàng ngừng lại, rồi đè thấp giọng nói tiếp:
- Dù thế nào, gia đình ba người chúng ta sẽ không xa nhau, ta chắc chắn sẽ cho con mọi điều tốt nhất. Ra sao chăng nữa, chỉ cần nàng và con khỏe mạnh, dù cuối cùng quyết định thế nào, tất nhiên do nàng gật đầu bằng lòng, tin ta chứ?
Vân Yên ngẩng đầu nhìn chàng, cuối cùng gật đầu, nước mắt tràn mi. Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi của chàng, trái tim nàng đã bình an đến lạ thường. Báu vật của họ đã đến gõ cửa, tuy nàng không hề chuẩn bị gì, nhưng sẽ không có lựa chọn khác. Nàng sẽ bảo vệ con thật tốt, và tin tưởng cha của con mình.
Sắc màu hoàng hôn chưa bao giờ đẹp đến vậy.
Trong ánh vàng còn sót lại là cái ôm viên mãn của gia đình, là niềm vui sướng đến tràn bờ mi.
- Hóa ra... chàng đã ngồi đó nghĩ lâu như thế...
Vân Yên chun mũi lúng búng nói.
Dận Chân ho khẽ một tiếng, sườn mặt vẫn còn chút sắc đỏ khả nghi, giống như ảo giác vụt mất trong thoáng qua.
- Ta đang nghĩ tên con.
Vân Yên bật cười khanh khách:
- Nghĩ sớm vậy, còn chưa biết là con trai hay con gái mà.
Dận Chân kề má xuống, tay vuốt ve bụng nàng, nét mặt nghiêm túc, nhưng nơi đáy mắt hiện lên ý cười ấm áp:
- Cho nên ta đã nghĩ ra hai cái tên.
Vân Yên lại nở nụ cười, khuôn mặt thanh tú mịn màng trắng ngần, tỏa ra ánh sáng của người mẹ, rực rỡ như viên ngọc, đẹp đến nao lòng.
Hai người nhẹ nhàng nói chuyện, nàng một câu chàng một câu như đôi vợ chồng bình thường khác. Tính toán thời gian, đứa bé có lẽ có từ lúc hai người sống ở Sư Tử Viên. Dận Chân nghĩ đến quãng đường tái ngoại vất vả, lại còn những bữa tiệc toàn hươu nai, sau lưng liền lạnh run.
Bữa tối, những món ăn trên bàn đều được nấu theo lời dặn của đại phu, thanh đạm nhưng giàu dinh dưỡng. Người Vân Yên mệt mỏi, khẩu vị cũng không có, chỉ ăn một ít rau dưa trái cây và trứng gà nấu đậu phụ, nhưng không uống những thứ như thuốc an thai, nói cứ thuận theo tự nhiên, Dận Chân cũng thuận theo nàng. Vân Yên sợ cứ như vậy Dận Chân cũng không ăn nổi, bèn bảo chàng ăn riệng, nhưng chàng không đồng ý. Người nào đó hăng hái, ngay cả rau xanh đậu phụ cũng ăn ngon miệng.
Ăn cơm xong, ngay cả xuống giường tự do hoạt động chàng cũng không cho, nôn nóng bế nàng về giường nghỉ ngơi. Buổi tối tắt đèn đi ngủ sớm, Dận Chân ôm Vân Yên từ phía sau, kéo nàng vào lòng mình, bàn tay lớn luồn vào mép áo, nhẹ nhàng phủ lên chiếc bụng nhỏ bằng phẳng mịn màng, giống như trong lòng bàn tay chính là báu vật của họ.
Vân Yên nằm trên giường trong bóng tối, hoàn toàn cảm nhận được nhịp tim của người phía sau và lòng bàn tay trên bụng mình, nàng chưa từng trải qua niềm hạnh phúc gia đình như vậy.
Không đến mấy ngày, Dận Chân từ bên ngoài về, vừa bế Vân Yên vào phòng vừa hỏi nàng có nhớ đứa bé và ông già mình đã cứu khi trên đường tới Sơn Đông cứu trợ thiên tai không.
Câu hỏi của chàng khiến Vân Yên sửng sốt, rồi cẩn thận suy nghĩ lại, sau đó mỉm cười ôm cổ chàng nói nhớ.
Dận Chân hôn trán nàng, đặt nàng lên sập, rồi gọi Tiểu Thuận Tử.
Một lát sau, Tiểu Thuận Tử dẫn một nha đầu khoảng mười ba mười bốn tuổi vào, quần áo trên người cô bé đã được thay sạch sẽ, khuôn mặt tròn như trăng rằm, đôi mắt to tròn vẫn còn nét ngây thơ nhưng vẫn mang theo sự lanh lợi của cô gái vùng Sơn Đông, cô bé hành đại lễ cúi đầu lạy sát đất:
- Tiểu Huệ và ông nội mấy năm nay luôn mang ơn Vương gia và phu nhân, sau này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân.
Vân Yên nhổm người dậy, nghiêng đầu không hiểu mà nhìn Dận Chân, Dận Chân giơ tay cho phép nha đầu đứng lên.
- Muốn tạ ơn thì phải tạ ơn vị “tiểu ca ca” này năm đó đã cứu ngươi, sau này nàng chính là chủ nhân của ngươi, chỉ cần ngươi dốc lòng hầu hạ, thế là đủ rồi.
Tiểu nha đầu vô cùng lanh lợi, đáp vâng một tiếng vang dội, đôi mắt tròn xoe vẫn còn ngây thơ luôn tìm cơ hội nhìn Vân Yên, nhưng không ngờ bị Vân Yên bắt gặp.
Vân Yên nở nụ cười, vẫy tay bảo cô bé đến gần. Tiểu nha đầu hơi sợ Dận Chân, cuối cùng vẫn bước tới.
Vân Yên hòa nhã nói:
- Em tên là Tiểu Huệ à? Mấy năm không gặp lớn hơn nhiều rồi, ông nội em vẫn khỏe chứ?
Tiểu nha đầu gật đầu, ngập ngừng nói:
- Bẩm phu nhân, nô tỳ tên là Tiểu Huệ, năm bốn mươi bốn đê Hoàng Hà bị vỡ, trong nhà chỉ còn lại nô tỳ và ông nội... may mắn được phu nhân và Vương gia cứu giúp... sau đó ông nội cũng qua đời... thị vệ của Vương gia đi cứu tế thì nhặt được nô tỳ... liền đưa nô tỳ đến sơn trang của phủ vương gia ở Tế Nam làm tạp dịch, nô tỳ mới có thể sống sót, ấm no không phải lo.
Vân Yên nghe xong, không khỏi nhớ tới tình cảnh tiêu điều của vùng ngập lụt sông Hoàng Hà năm ấy, trong lòng cảm thấy đau thương, không biết do cô bé ấy giống nàng một thân một mình, hay do biết vận mệnh như thế mà không thể làm gì được.
Vân Yên mỉm cười chậm rãi nắm lấy tay cô bé, nhẹ nhàng nói:
- Còn sống là tốt, ông nội chắc chắn sẽ rất vui vì em.
Tiểu Huệ không ngờ nàng lại nắm tay mình, cảm thấy giọng nói nàng thật dịu dàng và tay nàng thật ấm áp, mắt bỗng nhiên cay xè, nhìn thật nhếch nhác.
Dận Chân ho khẽ một tiếng bảo Tiểu Thuận Tử dẫn Tiểu Huệ xuống, sau này sắp xếp cô bé làm việc ở phòng bên cạnh, chuyên phụ trách hầu hạ phu nhân. Tiểu Huệ nhanh nhẹn lui ra, nhưng vẫn nhìn Vân Yên.
Vân Yên cười nói:
- Đi xuống thu dọn trước đi.
Lúc này Tiểu Huệ mới yên tâm đi xuống với Tiểu Thuận Tử.
Dận Chân khoanh tay bế ngang Vân Yên lên, vừa đi về phía giường, vừa giả bộ kêu:
- Nói cho cùng vẫn là phu nhân có sức quyến rũ lớn, dù là bé trai hay bé gái đều răm rắp nghe lời.
Vân Yên được chàng đặt lên giường, trách móc nhìn chàng một cái, biết chàng lại pha trò:
- Thật ra đâu cần đặc biệt tìm người...
Dận Chân thong dong đặt ngón tay mảnh khảnh của nàng lên môi mình, cắn nhẹ một cái.
- Cũng không có gì, nếu là người ngoài thì cũng thôi, tiểu nha đầu của nàng cũng không phải là đặc biệt gì, dù sao cũng do chúng ta năm ấy cứu được, lại lớn lên trong sơn trang của ta, tính cách nhân phẩm đều tốt. Sức khỏe của nàng không tốt, mấy tháng nữa cơ thể nặng nề hơn, nếu như ta không có ở nhà, thì càng cần một nha hoàn trung thành chăm sóc cho nàng.
Vân Yên thấy câu nào chàng nói cũng có lý, trong lòng vô cùng cảm động. Dận Chân cúi người xuống cười, đôi môi mỏng đặt một nụ hôn lên bụng nhỏ của nàng.
Mấy tháng đầu mang thai là thời kỳ nguy hiểm nhất. Dận Chân đương tuổi sung mãn nhất, hai người hàng đêm lại ngủ cùng nhau. Trừ lúc kinh nguyệt, thì phần lớn các đêm đều thân mật. Nhưng Vân Yên mới mang thai, hơn nữa sức khỏe rất yếu, đại phu lại đặc biệt dặn dò, Dận Chân càng thêm cẩn thận, không dám đụng chạm, hàng đêm chỉ ôm nàng trong ngực và ngủ, khi có dục vọng, cũng chỉ cố gắng kiềm chế.