Chương 188: Lời thề cuối cùng
Sướng Xuân Viên Bắc Kinh, thư phòng Thanh Khê.
Vân Yên ăn mặc mỏng manh quỳ trên tấm thảm trước long sàng, sống lưng nhỏ bé thẳng tắp, bờ môi hơi tái đi, lặng lẽ rũ mắt xuống, ánh nến chiếu rọi lên đôi tay mảnh khảnh trắng xanh đặt trên đầu gối, chiếc nhẫn mắt phượng hồng ngọc trên tay trái toả sáng rực rỡ.
Làn khói mềm mại lượn lờ từ chiếc lư hương bằng đồng chạm rồng nạm vàng được đặt bên bàn, căn phòng bao phủ bởi long diên hương (1).
Khang Hi với mái tóc hoa râm, mặc áo trong màu vàng đắp chăn tựa người trên sập, khuôn mặt võ vàng vì bệnh tật, chỉ có đôi mắt từng trải luôn nhìn thấu suy nghĩ người khác vẫn minh mẫn, và cả khí chất tôn quý của hoàng đế khiến người người kính sợ vẫn như ngày nào.
- Ngươi đi theo lão Tứ gần hai mươi bốn năm rồi nhỉ?
Giọng nói ông ta ồm ồm, vang vọng khắp noãn các yên tĩnh.
Người Vân Yên cứng đờ, giọng nói hơi gượng gạo, nàng cụp mắt xuống cung kính trả lời:
- Hồi bẩm hoàng thượng, đúng là sắp hai mươi tư năm rồi ạ.
Khang Hi chậm rãi nói:
- Ngươi nói xem, trong vòng một nén hương (2) liệu Tứ A Ca có xông vào cung không?
Sống lưng Vân Yên bây giờ lạnh run, nàng lập tức ngước mắt lên, nhưng chợt khựng lại, vì không thể nhìn thẳng vào long nhan, nàng biết ông ta sẽ không cho phép nàng đáp lại bốn chữ "Nô tài không biết."
- Bẩm hoàng thượng, nô tài cho rằng sẽ không.
Giọng nàng hơi run rẩy, nhưng câu trả lời rất chắc chắn.
Khang Hi lại nói:
- Thứ trẫm và ngươi đánh cuộc là hậu vị dưới một người trên vạn người, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ hẵng trả lời.
Vân Yên quên mất rằng không thể nhìn thẳng vào Khang Hi, nàng sững sờ nhìn vị hoàng đế danh tiếng tuổi đã bảy mươi này, hậu vị? Thì có liên quan gì tới nàng, nàng đang nghe lầm sao, nhưng rồi nàng bỗng hiểu ra điều gì. Chỉ trong chớp mắt, suy nghĩ thay đổi dao động, rồi nàng lại nhanh chóng cụp mắt xuống.
- Nô tài cho rằng sẽ không, nhưng Ung Thân Vương luôn đặt chữ hiếu lên đầu, dù có đến Sướng Xuân Viên cũng là vì lo lắng cho long thể bệ hạ.
Khang Hi chợt híp mắt hỏi:
- Ngươi biết chiếc nhẫn trên tay mình là của ai không?
Vân Yên giật mình hít vào một hơi, cảm thấy ông ta chuyển đề tài quá nhanh, ánh mắt nàng rơi lên chiếc nhẫn mắt phượng hồng ngọc trên tay trái, bàn tay đặt trên đầu gối cũng cứng đờ.
- Bẩm hoàng thượng, là của Hiếu Ý hoàng hậu quá cố.
Khang Hi thở hắt ra, chầm chậm nhắm mắt lại, tựa người vào chiếc gối sau lưng, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, cả người hiện rõ vẻ mệt mỏi, không còn là một hoàng đế Khang Hi hăm hở mà Vân Yên gặp hai mươi năm trước.
Trong đường nét già cỗi của ông ta mang theo bóng hình Dận Chân, khiến Vân Yên vừa cảm thấy quen thuộc lại lại lạ lẫm, trong lòng hoảng sợ nhưng không hiểu sao có cả xót xa.
Vân Yên thấy ông ta không nói gì thêm như sắp ngủ thiếp đi, muốn thở mạnh mà cũng không dám, chân tay nàng đã tê rần, chỉ dựa vào ý chí để quỳ tiếp.
- Thuở nhỏ trai gái vô tư, lúc tám tuổi trẫm đã tặng nó cho bà ấy, nói rằng sau này sẽ lấy bà ấy làm vợ.
Giọng nói khàn khàn bỗng nhiên vang lên trong noãn các, Khang Hi vẫn khép mắt, nhưng lại làm Vân Yên hoảng hốt.
- Hai mươi tuổi, trẫm lấy Hách Xá Lý về làm hậu, bà ấy chưa xuất giá. Hai mươi tư tuổi, trẫm đón bà ấy vào cung làm quý phi, rồi đến Hoàng quý phi, ngày cuối cùng trong cuộc đời bà ấy, thì trở thành Hoàng hậu Đại Thanh. Bà ấy không phải là hoàng hậu đầu tiên, nhưng là hoàng hậu cuối cùng.
Vân Yên nín thở nghe vị hoàng đế với mái tóc hoa râm ở bên kia cuộc đời kể về câu chuyện xa xôi, câu chữ ông ta nói rất đơn giản, nhưng không uỷ mị, làm nàng rung động hơn bao giờ hết. Tất cả những gì ông ta chưa nói, nàng đều hiểu.
Khang Hi, người đàn ông thích hợp nhất làm hoàng đế trong lịch sử vì ân sủng mưa móc không thiên vị ai, hoá ra đằng sau ấy, cũng có một câu chuyện đơn thuần như vậy.
Cuộc đời của người phụ nữ được nhắc tới lác đác trên đầu ngón tay. Hai mươi tư tuổi, ở thời đại này, không thể tưởng tượng nổi.
Giang sơn và phụ nữ, ông ta đã lựa chọn cái đầu tiên, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành lời hứa ấy, đón bà ấy về để vĩnh viễn không chia xa. Bà trở thành vợ ông, không phải là người đầu tiên, nhưng là người sau cùng, cũng là người duy nhất ông tự mình hứa hẹn.
Chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay tái xanh mảnh khảnh của Vân Yên bỗng làm nàng cảm thấy nặng tựa ngàn cân.
Không rõ từ lúc nào, màn đêm bắt đầu buông tuyết xuống, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm Khang Hi thứ sáu mươi mốt, hoa tuyết rơi trên quần áo, mái tóc của người vội vã thúc ngựa trong đêm, như nhuộm trắng ngọn tóc chàng.
Ung Thân vương Dận Chân phi ngựa như điên xông vào Sướng Xuân Viên ở ngoại ô tây bắc kinh thành, mặc tuyết đẫm áo mà nhảy xuống ngựa.
Dưới bó đuốc của binh lính trước cửa, chàng mặc cổn phục thân vương chỉnh tề, phía dưới chiếc mũ mùa đông nặng nề là đôi mắt chim ưng sâu đen lạnh lẽo, chàng nắm chặt chiếc nhẫn trong tay áo, người khác có thể nhìn ra chàng đang kiềm chế tâm trạng mình.
Thống lĩnh bộ binh Long Khoa Đa đang chờ ở bên ngoài, thấy Ung Thân Vương Dận Chân xuống ngựa, hai người nhìn nhau trong giây lát.
Long Khoa Đa nghiêm nghị hành lễ:
- Xin mời Ung Thân Vương, Vạn Tuế Gia đã chờ rất lâu rồi ạ.
Ung Thân Vương Dận Chân gật đầu, giọng trầm xuống:
- Phiền cữu cữu (cậu) dẫn đường.
Binh lính hai bên lập tức nhấc vũ khí lên, để hai người vào.
Thống lĩnh bộ binh Long Khoa Đa và Ung Thân vương Dận Chân cùng nhau bước vào Sướng Xuân Viên trong màn tuyết đầu mùa, đi thẳng đến thư phòng Thanh Khê trên con đường phía đông.
Trên đường không có ai, Dận Chân nghiêng đầu đè thấp giọng hỏi:
- Cữu cữu, cô gái ấy hiện giờ đang ở đâu?
Long Khoa Đa trả lời:
- Thư phòng Thanh Khê.
Ung Thân Vương Dận Chân không nói gì thêm, nét mặt u ám khó đoán, bước chân càng nhanh hơn, hoàn toàn không quan tâm đôi giày dưới chân ướt nhẹp, đi mà như chạy.
Đến trước cửa thư phòng Thanh Khê, Long Khoa Đa đột nhiên đưa tay ra kéo chàng lại:
- Tứ A Ca, nàng ta là?
Dận Chân ngước mắt lên nhìn ông ta, nói:
- Chính là người ngươi nhìn thấy, không nhận lầm đâu.
Long Khoa Đa thả tay ra, Dận Chân sải bước lớn đến chỗ thị vệ canh gác trước cửa thư phòng Thanh Khê:
- Tình hình thánh thượng thế nào? Bổn vương từ trai sở đến đây thăm ngài.
Lời nói vừa dứt, một người từ đằng sau cánh cửa chậm rãi bước ra, là vị đại thái giám Nguỵ Châu rất thân thiết với Khang Hi. Trong mấy năm gần đây, vị thái giám tổng quản hầu hạ Khang Hi từ bé Lương Cửu Công có liên quan đến đảng Bát gia, dần dần mất đi sự sủng ái của vua, nhưng tình cảm nhiều năm vẫn còn đó. Còn Nguỵ Châu trở thành người thân cận mới bên cạnh ông ta.
Nguỵ Châu đến trước cửa, khom người cung kính nói:
- Xin mời Ung Thân Vương.
Ung Thân Vương Dận Chân sửng sốt, nheo mắt trầm ngâm hồi lâu không nói gì, đưa tay chỉnh lại mũ mão rồi mới nhấc chân đi theo ông ta vào phòng.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng sàn sạt khe khẽ khi giầy giẫm lên thảm. Ung Thân Vương Dận Chân đi theo đại thái giám Nguỵ Châu qua sảnh ngoài, từng bước đến trước cửa noãn các.
Ánh sáng vàng ấm áp lọt qua khe cửa, bên trong hình như có người đang nói chuyện...
Giọng nói của Khang Hi rất khàn, vẫn mang theo sự uy nghiêm khiến người khác kính nể, thậm chí còn có phần... thân thiết?
- Ngươi thua... nó tới rồi.
Trong phòng rất ấm áp, nhưng kì lạ thay chàng lại cảm thấy rét run, Vân Yên nắm chặt vải quần trên gối, chậm chạp ngước đầu lên. Cánh cửa trước mắt thong thả mở ra... dáng người cao lớn thẳng tắp của Ung Thân Vương Dận Chân xuất hiện.
Ánh mắt họ giao nhau trong không trung, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi mà dài tựa như cả thế kỉ.
Không cần nói gì cả.
Dận Chân sải bước lớn tới, quỳ xuống bên cạnh Vân Yên, trước sập Khang Hi đang nằm, không nói gì, chỉ dập đầu thật mạnh.
Cả thế giới yên tĩnh lại, không ai thốt ra lời nào.
Khang Hi chậm rãi nheo đôi mắt từng trải, nhìn hai người đang quỳ phía dưới, một lúc sau mới từ tốn mở miệng:
- Lão Tứ, vừa rồi trẫm và nàng ta đánh cuộc...
- Trẫm nói rằng, Tứ A Ca sẽ xông vào Sướng Xuân Viên trong vòng một nén hương... Nàng ta nói, ngươi sẽ không... Hiện giờ, ngươi nói trẫm có nên vui vì mình đã thắng không?
Nét mặt Ung Thân Vương Dận Chân nghiêm nghị, trong phút chốc hiểu ra tất cả, chàng cắn chặt răng, từ từ ưỡn thẳng lưng nhìn vào mắt Khang Hi, giọng nói vô cùng trầm khàn.
- Tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không thoát khỏi con mắt Hoàng a mã, nhi thần dám làm thì dám chịu, xin Hoàng a mã trách tội!
Khang Hi nói:
- Trăm năm sau dưới suối vàng ta mới biết, sau khi đăng cơ ngươi sẽ thay danh đổi phận biến nàng ta thành hoàng hậu, có lẽ cũng không phải chuyện kì lạ gì nhỉ?
Vân Yên thảng thốt, ngước mắt lên nhìn cha con họ, hai đời đế vương Khang Ung trong sử sách, chủ đề nghiêm túc như vậy mà khi hai người quyền cao chức trọng nói ra lại nhẹ bẫng như không.
Dận Chân mím môi, đôi tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, đôi mắt hằn lên tia máu vì nhiều đêm thức trắng.
- Hoàng a mã!
Sự im lặng thừa nhận của Dận Chân làm Vân Yên hoàn toàn kinh hãi, hơn hai mươi năm bên nhau chàng chưa từng nhắc tới chuyện đăng cơ hay lập hậu. Nếu như Dận Chân làm hoàng đế, Hoàng hậu đáng lẽ ra phải là Đích phúc tấn Na Lạp thị! Đây là chuyện chắc chắn!
Vân Yên buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, nhưng đôi tay đặt trên đầu gối đang run rẩy.
Khang Hi khép mắt bắt đầu lên cơn ho, càng ho càng dữ.
Ung Thân Vương Dận Chân lập tức đứng lên, nâng ống nhổ bằng vàng dưới chân sập lên, vừa giúp ông ta vỗ lưng, vừa lo lắng kêu:
- Hoàng a mã!
Vân Yên không dám đứng lên, cũng bò tới, thấy Khang Hi đã nhổ đờm xong, bèn rút chiếc khăn của mình ra theo thói quen. Nàng chợt nghĩ hoàng đế chắc chắn sẽ không dùng khăn của người khác, nhớ lại động tác vừa rồi mà sau lưng nàng lạnh buốt, định rụt tay lại. Ai ngờ Khang Hi bỗng nhiên đưa tay nhận lấy chiếc khăn.
Khang Hi dần dần ổn định lại, dùng khăn của Vân Yên lau khoé miệng, ánh mắt rời đến khuôn mặt Ung Thân Vương Dận Chân.
- Ngươi sợ trẫm trước khi lâm chung sẽ ban chết cho nàng ta sao? Trong mắt các ngươi, trẫm là người cha như vậy ư, càng ngày càng già, cay nghiệt lạnh lùng.
Dận Chân đặt ống nhổ xuống, vẫn quỳ trước sập, ngước đôi mắt đỏ au nhìn Khang Hi.
- Không, trong lòng nhi thần, Hoàng a mã là đế quân nghìn đời, lưu danh sử sách.
Khang Hi chợt nói:
- Thứ vừa rồi trẫm và nàng ta cược, là ngôi Hoàng hậu.
Ung Thân Vương Dận Chân lặng thinh.
Khang Hi nói tiếp:
- Rõ ràng nàng ta biết khả năng ngươi đến rất lớn, nhưng vẫn nói không, cố ý muốn thua trẫm. Ngươi nói xem, có phải nàng ta gạt trẫm không?
Dận Chân hoảng hốt, nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của Vân Yên.
- Hoàng a mã!
Cả người Vân Yên run lên, cúi người xuống dập đầu thật mạnh, lặng lẽ đáp:
- Nô tỳ tự biết mình mang tội tịch ở Ninh Cổ Tháp, đi theo Tứ A Ca đã hai mươi năm có dư, chưa từng tơ tưởng tới ngôi hoàng hậu, cũng vĩnh viễn không thể ngồi lên ngôi hoàng hậu, xin Hoàng thượng minh giám.
Từng câu từng chữ đều từ tận đáy lòng, nàng không dám thắng Khang Hi, cũng không thể thắng được Khang Hi, càng không muốn thắng Khang Hi. Trừ phi, nàng thật sự muốn chết. Ván cược này, nàng có thể thắng sao?
Hiếu Ý hoàng hậu cuối cùng trở thành Hoàng hậu Đại Thanh, dù chỉ trong một ngày, bởi vì bà có sẵn xuất thân cao quý, bà là em họ của Khang Hi. Nếu đổi lại là Lương phi mẹ ruột của Bát A Ca Dận Tự, thì đến cuối vẫn là "Tiện nữ Tân Giả Khố", hoàng hậu vương triều Đại Thanh sao có thể là một người phụ nữ có xuất thân nô tịch?
Nhưng nàng thật sự không ngờ, Dận Chân lại nghiêm túc nghĩ tới việc trao nàng danh phận người vợ được vạn người công nhận.
Khang Hi nói:
- Nếu ngươi có, ngươi đã không quỳ ở đây.
Ông ta lại bắt đầu ho, càng ho càng dữ dội, Dận Chân định gọi thái y tới, nhưng Khang Hi cản lại, ông ta xua tay rồi tựa vào cánh tay Dận Chân, ánh mắt đục ngầu, gắng gượng nói tiếp:
- Lão Tứ à, con lầm rồi, nếu trẫm muốn giết nàng ta, sẽ không chờ tới lúc này. Con dám đưa chiếc nhẫn của Hoàng ngạch nương... chiếc nhẫn quý giá nhất thế gian vào tay một nô tài tội tịch, không phải muốn nói với trẫm rằng, nàng ta là ai sao?
Ung Thân Vương Dận Chân nắm lấy bàn tay lành lạnh của Khang Hi, dập đầu xuống thành giường, đáp:
- Nhi thần tạ ơn hoàng phụ!
Khang Hi nói rành rọt từng câu từng chữ:
- Nàng ta là nô tài của con, con muốn thì có thể để nàng ta bên mình suốt đời, nhưng nàng ta không thể làm Hoàng hậu Đại Thanh, tuyệt đối không thể! Năm thứ năm mươi bảy trẫm đã chuẩn bị xong di chiếu, hôm nay đã có thể điền tên con vào. Nhưng trước đó, trẫm muốn nghe chính miệng con đồng ý, sau này sẽ cần chính yêu dân, bảo vệ vững chắc giang sơn Đại Thanh ta, còn nàng ta... vĩnh viễn không được làm hoàng hậu.
Dận Chân nắm chặt tay Khang Hi, trầm mặc nghiêng đầu, nhưng nét mặt mất mát.
Đêm an tĩnh, mỗi giây trôi qua như con thú dữ gặm nhấm linh hồn.
Lòng Vân Yên nóng như lửa đốt, một tay nắm chặt lấy bàn tay chàng buông thõng dưới giường, bàn tay ấy gần như sắp co giật.
Cuối cùng Ung Thân Vương mở miệng, giọng nói trầm khàn nghiêm túc.
- Hôm nay nhi thần, Ái Tân Giác La Dận Chân lập lời thề với trời cao, sau này sẽ kế thừa đế vị, ngày đêm ráng sức, cần chính yêu dân, bảo vệ vững chắc giang sơn xã tắc Đại Thanh... Còn Vân Yên vĩnh viễn không được lập làm hoàng hậu.
Khang Hi chậm rãi khép mắt lại, thở dài một hơi, như vô cùng mệt mỏi.
Chàng lặng lẽ nói:
- Hoàng a mã..
Khang Hi hơi nhấc mí mắt lên:
- Trẫm không bảo nàng ta tháo nhẫn ra, đã là câu trả lời tốt nhất cho các con rồi, cũng là lời giải thích thỏa đáng nhất cho Hoàng ngạch nương con.
Ông ta ngừng lại, vất vả cởi chuỗi tràng Phật Tinh Nguyệt Bồ Đề trên cổ tay xuống, mở mắt ra vẫy tay với Vân Yên, chỉ nói bốn chữ:
- Thủy chung như một.
Vân Yên tạ ơn, cung kính nhận lấy chuỗi tràng Phật, trong đầu vang vọng bốn chữ cuối cùng vị Hoàng đế ấy trao cho nàng, còn Khang Hi mệt mỏi nhắm mắt lại.
- Được rồi, trẫm mệt rồi, con đưa nàng ta đi đi... Long Khoa Đa sắp đưa bọn lão Tam tới rồi.
Ung Thân Vương Dận Chân kính cẩn chỉnh lại chăn cho Khang Hi, cùng Vân Yên dập đầu cáo lui, Vân Yên cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, định đứng lên, thì nhận ra tay chân đã tê rần, suýt nữa ngã làm kinh động tới thánh thượng, mồ hôi trộm lại tuôn ra như mưa.
Nàng chưa kịp ngã, Dận Chân đã bế nửa người nàng lên. Khang Hi tựa như ngủ say, không mở mắt.
Vân Yên được Dận Chân bế ra ngoài, sảnh ngoài trong tầm mắt là một thế giới khác, còn chân tay nàng đang run rẩy, cả người không còn chút sức lực nào, vẻ bình tĩnh đè nén khi quỳ trước Khang Hi cũng hoàn toàn biến mất, nàng nằm trọn trong lồng ngực vững chãi của chàng.
Nàng luôn hiểu mưu tính của Khang Hi, dù nàng không biết hoá ra phía sau chiếc nhẫn trên ngón tay mình còn có một câu chuyện như vậy.
Nàng nắm chặt vạt áo trước ngực Dận Chân, ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng, hai người ôm chầm lấy nhau cùng thở gấp gáp.
Trong khe nứt đáng sợ khi hai vương triều hoàng kim chuyển giao, Vân Yên đã giữ lại được tính mạng nhỏ bé của mình, cũng mất đi cơ hội vốn không thuộc về mình.
- HẾT CHƯƠNG 188 -
.............................
(1) Long diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền. (2) Một nén hương: khoảng 30 phút.
Sướng Xuân Viên Bắc Kinh, thư phòng Thanh Khê.
Vân Yên ăn mặc mỏng manh quỳ trên tấm thảm trước long sàng, sống lưng nhỏ bé thẳng tắp, bờ môi hơi tái đi, lặng lẽ rũ mắt xuống, ánh nến chiếu rọi lên đôi tay mảnh khảnh trắng xanh đặt trên đầu gối, chiếc nhẫn mắt phượng hồng ngọc trên tay trái toả sáng rực rỡ.
Làn khói mềm mại lượn lờ từ chiếc lư hương bằng đồng chạm rồng nạm vàng được đặt bên bàn, căn phòng bao phủ bởi long diên hương (1).
Khang Hi với mái tóc hoa râm, mặc áo trong màu vàng đắp chăn tựa người trên sập, khuôn mặt võ vàng vì bệnh tật, chỉ có đôi mắt từng trải luôn nhìn thấu suy nghĩ người khác vẫn minh mẫn, và cả khí chất tôn quý của hoàng đế khiến người người kính sợ vẫn như ngày nào.
- Ngươi đi theo lão Tứ gần hai mươi bốn năm rồi nhỉ?
Giọng nói ông ta ồm ồm, vang vọng khắp noãn các yên tĩnh.
Người Vân Yên cứng đờ, giọng nói hơi gượng gạo, nàng cụp mắt xuống cung kính trả lời:
- Hồi bẩm hoàng thượng, đúng là sắp hai mươi tư năm rồi ạ.
Khang Hi chậm rãi nói:
- Ngươi nói xem, trong vòng một nén hương (2) liệu Tứ A Ca có xông vào cung không?
Sống lưng Vân Yên bây giờ lạnh run, nàng lập tức ngước mắt lên, nhưng chợt khựng lại, vì không thể nhìn thẳng vào long nhan, nàng biết ông ta sẽ không cho phép nàng đáp lại bốn chữ "Nô tài không biết."
- Bẩm hoàng thượng, nô tài cho rằng sẽ không.
Giọng nàng hơi run rẩy, nhưng câu trả lời rất chắc chắn.
Khang Hi lại nói:
- Thứ trẫm và ngươi đánh cuộc là hậu vị dưới một người trên vạn người, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ hẵng trả lời.
Vân Yên quên mất rằng không thể nhìn thẳng vào Khang Hi, nàng sững sờ nhìn vị hoàng đế danh tiếng tuổi đã bảy mươi này, hậu vị? Thì có liên quan gì tới nàng, nàng đang nghe lầm sao, nhưng rồi nàng bỗng hiểu ra điều gì. Chỉ trong chớp mắt, suy nghĩ thay đổi dao động, rồi nàng lại nhanh chóng cụp mắt xuống.
- Nô tài cho rằng sẽ không, nhưng Ung Thân Vương luôn đặt chữ hiếu lên đầu, dù có đến Sướng Xuân Viên cũng là vì lo lắng cho long thể bệ hạ.
Khang Hi chợt híp mắt hỏi:
- Ngươi biết chiếc nhẫn trên tay mình là của ai không?
Vân Yên giật mình hít vào một hơi, cảm thấy ông ta chuyển đề tài quá nhanh, ánh mắt nàng rơi lên chiếc nhẫn mắt phượng hồng ngọc trên tay trái, bàn tay đặt trên đầu gối cũng cứng đờ.
- Bẩm hoàng thượng, là của Hiếu Ý hoàng hậu quá cố.
Khang Hi thở hắt ra, chầm chậm nhắm mắt lại, tựa người vào chiếc gối sau lưng, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, cả người hiện rõ vẻ mệt mỏi, không còn là một hoàng đế Khang Hi hăm hở mà Vân Yên gặp hai mươi năm trước.
Trong đường nét già cỗi của ông ta mang theo bóng hình Dận Chân, khiến Vân Yên vừa cảm thấy quen thuộc lại lại lạ lẫm, trong lòng hoảng sợ nhưng không hiểu sao có cả xót xa.
Vân Yên thấy ông ta không nói gì thêm như sắp ngủ thiếp đi, muốn thở mạnh mà cũng không dám, chân tay nàng đã tê rần, chỉ dựa vào ý chí để quỳ tiếp.
- Thuở nhỏ trai gái vô tư, lúc tám tuổi trẫm đã tặng nó cho bà ấy, nói rằng sau này sẽ lấy bà ấy làm vợ.
Giọng nói khàn khàn bỗng nhiên vang lên trong noãn các, Khang Hi vẫn khép mắt, nhưng lại làm Vân Yên hoảng hốt.
- Hai mươi tuổi, trẫm lấy Hách Xá Lý về làm hậu, bà ấy chưa xuất giá. Hai mươi tư tuổi, trẫm đón bà ấy vào cung làm quý phi, rồi đến Hoàng quý phi, ngày cuối cùng trong cuộc đời bà ấy, thì trở thành Hoàng hậu Đại Thanh. Bà ấy không phải là hoàng hậu đầu tiên, nhưng là hoàng hậu cuối cùng.
Vân Yên nín thở nghe vị hoàng đế với mái tóc hoa râm ở bên kia cuộc đời kể về câu chuyện xa xôi, câu chữ ông ta nói rất đơn giản, nhưng không uỷ mị, làm nàng rung động hơn bao giờ hết. Tất cả những gì ông ta chưa nói, nàng đều hiểu.
Khang Hi, người đàn ông thích hợp nhất làm hoàng đế trong lịch sử vì ân sủng mưa móc không thiên vị ai, hoá ra đằng sau ấy, cũng có một câu chuyện đơn thuần như vậy.
Cuộc đời của người phụ nữ được nhắc tới lác đác trên đầu ngón tay. Hai mươi tư tuổi, ở thời đại này, không thể tưởng tượng nổi.
Giang sơn và phụ nữ, ông ta đã lựa chọn cái đầu tiên, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành lời hứa ấy, đón bà ấy về để vĩnh viễn không chia xa. Bà trở thành vợ ông, không phải là người đầu tiên, nhưng là người sau cùng, cũng là người duy nhất ông tự mình hứa hẹn.
Chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay tái xanh mảnh khảnh của Vân Yên bỗng làm nàng cảm thấy nặng tựa ngàn cân.
Không rõ từ lúc nào, màn đêm bắt đầu buông tuyết xuống, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm Khang Hi thứ sáu mươi mốt, hoa tuyết rơi trên quần áo, mái tóc của người vội vã thúc ngựa trong đêm, như nhuộm trắng ngọn tóc chàng.
Ung Thân vương Dận Chân phi ngựa như điên xông vào Sướng Xuân Viên ở ngoại ô tây bắc kinh thành, mặc tuyết đẫm áo mà nhảy xuống ngựa.
Dưới bó đuốc của binh lính trước cửa, chàng mặc cổn phục thân vương chỉnh tề, phía dưới chiếc mũ mùa đông nặng nề là đôi mắt chim ưng sâu đen lạnh lẽo, chàng nắm chặt chiếc nhẫn trong tay áo, người khác có thể nhìn ra chàng đang kiềm chế tâm trạng mình.
Thống lĩnh bộ binh Long Khoa Đa đang chờ ở bên ngoài, thấy Ung Thân Vương Dận Chân xuống ngựa, hai người nhìn nhau trong giây lát.
Long Khoa Đa nghiêm nghị hành lễ:
- Xin mời Ung Thân Vương, Vạn Tuế Gia đã chờ rất lâu rồi ạ.
Ung Thân Vương Dận Chân gật đầu, giọng trầm xuống:
- Phiền cữu cữu (cậu) dẫn đường.
Binh lính hai bên lập tức nhấc vũ khí lên, để hai người vào.
Thống lĩnh bộ binh Long Khoa Đa và Ung Thân vương Dận Chân cùng nhau bước vào Sướng Xuân Viên trong màn tuyết đầu mùa, đi thẳng đến thư phòng Thanh Khê trên con đường phía đông.
Trên đường không có ai, Dận Chân nghiêng đầu đè thấp giọng hỏi:
- Cữu cữu, cô gái ấy hiện giờ đang ở đâu?
Long Khoa Đa trả lời:
- Thư phòng Thanh Khê.
Ung Thân Vương Dận Chân không nói gì thêm, nét mặt u ám khó đoán, bước chân càng nhanh hơn, hoàn toàn không quan tâm đôi giày dưới chân ướt nhẹp, đi mà như chạy.
Đến trước cửa thư phòng Thanh Khê, Long Khoa Đa đột nhiên đưa tay ra kéo chàng lại:
- Tứ A Ca, nàng ta là?
Dận Chân ngước mắt lên nhìn ông ta, nói:
- Chính là người ngươi nhìn thấy, không nhận lầm đâu.
Long Khoa Đa thả tay ra, Dận Chân sải bước lớn đến chỗ thị vệ canh gác trước cửa thư phòng Thanh Khê:
- Tình hình thánh thượng thế nào? Bổn vương từ trai sở đến đây thăm ngài.
Lời nói vừa dứt, một người từ đằng sau cánh cửa chậm rãi bước ra, là vị đại thái giám Nguỵ Châu rất thân thiết với Khang Hi. Trong mấy năm gần đây, vị thái giám tổng quản hầu hạ Khang Hi từ bé Lương Cửu Công có liên quan đến đảng Bát gia, dần dần mất đi sự sủng ái của vua, nhưng tình cảm nhiều năm vẫn còn đó. Còn Nguỵ Châu trở thành người thân cận mới bên cạnh ông ta.
Nguỵ Châu đến trước cửa, khom người cung kính nói:
- Xin mời Ung Thân Vương.
Ung Thân Vương Dận Chân sửng sốt, nheo mắt trầm ngâm hồi lâu không nói gì, đưa tay chỉnh lại mũ mão rồi mới nhấc chân đi theo ông ta vào phòng.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng sàn sạt khe khẽ khi giầy giẫm lên thảm. Ung Thân Vương Dận Chân đi theo đại thái giám Nguỵ Châu qua sảnh ngoài, từng bước đến trước cửa noãn các.
Ánh sáng vàng ấm áp lọt qua khe cửa, bên trong hình như có người đang nói chuyện...
Giọng nói của Khang Hi rất khàn, vẫn mang theo sự uy nghiêm khiến người khác kính nể, thậm chí còn có phần... thân thiết?
- Ngươi thua... nó tới rồi.
Trong phòng rất ấm áp, nhưng kì lạ thay chàng lại cảm thấy rét run, Vân Yên nắm chặt vải quần trên gối, chậm chạp ngước đầu lên. Cánh cửa trước mắt thong thả mở ra... dáng người cao lớn thẳng tắp của Ung Thân Vương Dận Chân xuất hiện.
Ánh mắt họ giao nhau trong không trung, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi mà dài tựa như cả thế kỉ.
Không cần nói gì cả.
Dận Chân sải bước lớn tới, quỳ xuống bên cạnh Vân Yên, trước sập Khang Hi đang nằm, không nói gì, chỉ dập đầu thật mạnh.
Cả thế giới yên tĩnh lại, không ai thốt ra lời nào.
Khang Hi chậm rãi nheo đôi mắt từng trải, nhìn hai người đang quỳ phía dưới, một lúc sau mới từ tốn mở miệng:
- Lão Tứ, vừa rồi trẫm và nàng ta đánh cuộc...
- Trẫm nói rằng, Tứ A Ca sẽ xông vào Sướng Xuân Viên trong vòng một nén hương... Nàng ta nói, ngươi sẽ không... Hiện giờ, ngươi nói trẫm có nên vui vì mình đã thắng không?
Nét mặt Ung Thân Vương Dận Chân nghiêm nghị, trong phút chốc hiểu ra tất cả, chàng cắn chặt răng, từ từ ưỡn thẳng lưng nhìn vào mắt Khang Hi, giọng nói vô cùng trầm khàn.
- Tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không thoát khỏi con mắt Hoàng a mã, nhi thần dám làm thì dám chịu, xin Hoàng a mã trách tội!
Khang Hi nói:
- Trăm năm sau dưới suối vàng ta mới biết, sau khi đăng cơ ngươi sẽ thay danh đổi phận biến nàng ta thành hoàng hậu, có lẽ cũng không phải chuyện kì lạ gì nhỉ?
Vân Yên thảng thốt, ngước mắt lên nhìn cha con họ, hai đời đế vương Khang Ung trong sử sách, chủ đề nghiêm túc như vậy mà khi hai người quyền cao chức trọng nói ra lại nhẹ bẫng như không.
Dận Chân mím môi, đôi tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, đôi mắt hằn lên tia máu vì nhiều đêm thức trắng.
- Hoàng a mã!
Sự im lặng thừa nhận của Dận Chân làm Vân Yên hoàn toàn kinh hãi, hơn hai mươi năm bên nhau chàng chưa từng nhắc tới chuyện đăng cơ hay lập hậu. Nếu như Dận Chân làm hoàng đế, Hoàng hậu đáng lẽ ra phải là Đích phúc tấn Na Lạp thị! Đây là chuyện chắc chắn!
Vân Yên buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, nhưng đôi tay đặt trên đầu gối đang run rẩy.
Khang Hi khép mắt bắt đầu lên cơn ho, càng ho càng dữ.
Ung Thân Vương Dận Chân lập tức đứng lên, nâng ống nhổ bằng vàng dưới chân sập lên, vừa giúp ông ta vỗ lưng, vừa lo lắng kêu:
- Hoàng a mã!
Vân Yên không dám đứng lên, cũng bò tới, thấy Khang Hi đã nhổ đờm xong, bèn rút chiếc khăn của mình ra theo thói quen. Nàng chợt nghĩ hoàng đế chắc chắn sẽ không dùng khăn của người khác, nhớ lại động tác vừa rồi mà sau lưng nàng lạnh buốt, định rụt tay lại. Ai ngờ Khang Hi bỗng nhiên đưa tay nhận lấy chiếc khăn.
Khang Hi dần dần ổn định lại, dùng khăn của Vân Yên lau khoé miệng, ánh mắt rời đến khuôn mặt Ung Thân Vương Dận Chân.
- Ngươi sợ trẫm trước khi lâm chung sẽ ban chết cho nàng ta sao? Trong mắt các ngươi, trẫm là người cha như vậy ư, càng ngày càng già, cay nghiệt lạnh lùng.
Dận Chân đặt ống nhổ xuống, vẫn quỳ trước sập, ngước đôi mắt đỏ au nhìn Khang Hi.
- Không, trong lòng nhi thần, Hoàng a mã là đế quân nghìn đời, lưu danh sử sách.
Khang Hi chợt nói:
- Thứ vừa rồi trẫm và nàng ta cược, là ngôi Hoàng hậu.
Ung Thân Vương Dận Chân lặng thinh.
Khang Hi nói tiếp:
- Rõ ràng nàng ta biết khả năng ngươi đến rất lớn, nhưng vẫn nói không, cố ý muốn thua trẫm. Ngươi nói xem, có phải nàng ta gạt trẫm không?
Dận Chân hoảng hốt, nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của Vân Yên.
- Hoàng a mã!
Cả người Vân Yên run lên, cúi người xuống dập đầu thật mạnh, lặng lẽ đáp:
- Nô tỳ tự biết mình mang tội tịch ở Ninh Cổ Tháp, đi theo Tứ A Ca đã hai mươi năm có dư, chưa từng tơ tưởng tới ngôi hoàng hậu, cũng vĩnh viễn không thể ngồi lên ngôi hoàng hậu, xin Hoàng thượng minh giám.
Từng câu từng chữ đều từ tận đáy lòng, nàng không dám thắng Khang Hi, cũng không thể thắng được Khang Hi, càng không muốn thắng Khang Hi. Trừ phi, nàng thật sự muốn chết. Ván cược này, nàng có thể thắng sao?
Hiếu Ý hoàng hậu cuối cùng trở thành Hoàng hậu Đại Thanh, dù chỉ trong một ngày, bởi vì bà có sẵn xuất thân cao quý, bà là em họ của Khang Hi. Nếu đổi lại là Lương phi mẹ ruột của Bát A Ca Dận Tự, thì đến cuối vẫn là "Tiện nữ Tân Giả Khố", hoàng hậu vương triều Đại Thanh sao có thể là một người phụ nữ có xuất thân nô tịch?
Nhưng nàng thật sự không ngờ, Dận Chân lại nghiêm túc nghĩ tới việc trao nàng danh phận người vợ được vạn người công nhận.
Khang Hi nói:
- Nếu ngươi có, ngươi đã không quỳ ở đây.
Ông ta lại bắt đầu ho, càng ho càng dữ dội, Dận Chân định gọi thái y tới, nhưng Khang Hi cản lại, ông ta xua tay rồi tựa vào cánh tay Dận Chân, ánh mắt đục ngầu, gắng gượng nói tiếp:
- Lão Tứ à, con lầm rồi, nếu trẫm muốn giết nàng ta, sẽ không chờ tới lúc này. Con dám đưa chiếc nhẫn của Hoàng ngạch nương... chiếc nhẫn quý giá nhất thế gian vào tay một nô tài tội tịch, không phải muốn nói với trẫm rằng, nàng ta là ai sao?
Ung Thân Vương Dận Chân nắm lấy bàn tay lành lạnh của Khang Hi, dập đầu xuống thành giường, đáp:
- Nhi thần tạ ơn hoàng phụ!
Khang Hi nói rành rọt từng câu từng chữ:
- Nàng ta là nô tài của con, con muốn thì có thể để nàng ta bên mình suốt đời, nhưng nàng ta không thể làm Hoàng hậu Đại Thanh, tuyệt đối không thể! Năm thứ năm mươi bảy trẫm đã chuẩn bị xong di chiếu, hôm nay đã có thể điền tên con vào. Nhưng trước đó, trẫm muốn nghe chính miệng con đồng ý, sau này sẽ cần chính yêu dân, bảo vệ vững chắc giang sơn Đại Thanh ta, còn nàng ta... vĩnh viễn không được làm hoàng hậu.
Dận Chân nắm chặt tay Khang Hi, trầm mặc nghiêng đầu, nhưng nét mặt mất mát.
Đêm an tĩnh, mỗi giây trôi qua như con thú dữ gặm nhấm linh hồn.
Lòng Vân Yên nóng như lửa đốt, một tay nắm chặt lấy bàn tay chàng buông thõng dưới giường, bàn tay ấy gần như sắp co giật.
Cuối cùng Ung Thân Vương mở miệng, giọng nói trầm khàn nghiêm túc.
- Hôm nay nhi thần, Ái Tân Giác La Dận Chân lập lời thề với trời cao, sau này sẽ kế thừa đế vị, ngày đêm ráng sức, cần chính yêu dân, bảo vệ vững chắc giang sơn xã tắc Đại Thanh... Còn Vân Yên vĩnh viễn không được lập làm hoàng hậu.
Khang Hi chậm rãi khép mắt lại, thở dài một hơi, như vô cùng mệt mỏi.
Chàng lặng lẽ nói:
- Hoàng a mã..
Khang Hi hơi nhấc mí mắt lên:
- Trẫm không bảo nàng ta tháo nhẫn ra, đã là câu trả lời tốt nhất cho các con rồi, cũng là lời giải thích thỏa đáng nhất cho Hoàng ngạch nương con.
Ông ta ngừng lại, vất vả cởi chuỗi tràng Phật Tinh Nguyệt Bồ Đề trên cổ tay xuống, mở mắt ra vẫy tay với Vân Yên, chỉ nói bốn chữ:
- Thủy chung như một.
Vân Yên tạ ơn, cung kính nhận lấy chuỗi tràng Phật, trong đầu vang vọng bốn chữ cuối cùng vị Hoàng đế ấy trao cho nàng, còn Khang Hi mệt mỏi nhắm mắt lại.
- Được rồi, trẫm mệt rồi, con đưa nàng ta đi đi... Long Khoa Đa sắp đưa bọn lão Tam tới rồi.
Ung Thân Vương Dận Chân kính cẩn chỉnh lại chăn cho Khang Hi, cùng Vân Yên dập đầu cáo lui, Vân Yên cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, định đứng lên, thì nhận ra tay chân đã tê rần, suýt nữa ngã làm kinh động tới thánh thượng, mồ hôi trộm lại tuôn ra như mưa.
Nàng chưa kịp ngã, Dận Chân đã bế nửa người nàng lên. Khang Hi tựa như ngủ say, không mở mắt.
Vân Yên được Dận Chân bế ra ngoài, sảnh ngoài trong tầm mắt là một thế giới khác, còn chân tay nàng đang run rẩy, cả người không còn chút sức lực nào, vẻ bình tĩnh đè nén khi quỳ trước Khang Hi cũng hoàn toàn biến mất, nàng nằm trọn trong lồng ngực vững chãi của chàng.
Nàng luôn hiểu mưu tính của Khang Hi, dù nàng không biết hoá ra phía sau chiếc nhẫn trên ngón tay mình còn có một câu chuyện như vậy.
Nàng nắm chặt vạt áo trước ngực Dận Chân, ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng, hai người ôm chầm lấy nhau cùng thở gấp gáp.
Trong khe nứt đáng sợ khi hai vương triều hoàng kim chuyển giao, Vân Yên đã giữ lại được tính mạng nhỏ bé của mình, cũng mất đi cơ hội vốn không thuộc về mình.
- HẾT CHƯƠNG 188 -
.............................
(1) Long diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền. (2) Một nén hương: khoảng 30 phút.