Chương 1: Tân hôn đậu hũ
Mọi người ở Vân Châu thành đều nói Tạ Thanh Kiều mệnh tốt, ngay cả cha bài bạc phải tự mình trả nợ thế mà chuyện xui xẻo này cũng có thể bị tú cầu của tài thần nương nương nện vào đầu, cứ thế lên đại kiệu 8 người khiêng mang tới đại viện Đường gia, gả cho con trai thứ ba Đường gia đại tài là Đường Hạo Dương.
Bạn hỏi Đường gia là tài chủ như thế nào? Không chút khoa trương nào có thể nói 10 hiệu đồ cổ có 8 hiệu đều là nhà của đó, còn dư lại hai nhà kia còn phải xem sắc mặt Đường gia mà làm việc.
“Cái cô nương tên Tạ Thanh Kiều này là chắc do tổ tiên phù hộ gả vào Đường phủ! Nhưng chuyện này bất kể là chuyện tốt hay là chuyện xấu cũng phải nói ra nguyên do của nó, lão tiểu nhị ta hôm nay liền nói cho mọi người một chút về chuyện này!” Người hầu ở trà lâu vỗ mõ, dưới đài liên tục lắng nghe.
Nha đầu nghèo gả vào phủ nhà giàu, chim sẻ biến thành phượng hoàng. Bất kể là ở tại triều đại nào đều là tin tức giải trí kình bạo. Lại thêm đang thời thái bình thịnh thế, đương kim hoàng đế chăm lo việc nước, những người làm quan mỗi người cần cù chăm chỉ, ngay cả việc trên đường cái đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng cũng không có người dám trình diễn. Các lão bách tính mỗi ngày trừ ăn cơm ngủ ra, còn lại là có người đem con gà chọi, đem lồng chim đi dạo ở ngoài, nếu không phát huy đến nơi để giải trí tinh thần nhất định là sẽ đem người ta nín hỏng.
“Tạ Thanh Kiều là thuở nhỏ mất mẹ, phụ thân Tạ Cửu ham bài bạc thành tính phải dựa vào một gian bán đậu hũ của con gái để nuôi sống gia đình. Khoan hãy nói cửa hàng đậu hũ nhà cô ấy làm ăn rất thịnh vượng, chỗ đó bán thật chỉ là đậu hũ!”
Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau nở nụ cười: cũng không phải là bán đậu hũ sao, nên mọi người đều hướng về phía Tây Thi đậu hũ kia.
“Tạ lão đầu là 10 lần đánh bạc, 9 lần thua!”
Tạ Thanh Kiều bán đậu hũ rao chục lần, tiếng rao động lòng người nghe vào là mê, liền liên tục kiến tiểu nhị đang rót nước trà nghe đến dừng tay lại việc đang làm.
“Tạ Thanh Kiều là hủy đi thành đông chận tường tây thế nhưng nợ cha đánh bạc giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, càng lăn càng lớn. Nhưng vào lúc này…. tiếng lão tiểu nhị nói chuyển dừng một cái:
“Không may là… người của Đường phủ cao cao tại thượng thế nhưng đến…Không chỉ có vì Tạ Cửu trả sạch nợ đánh bạc, còn nói cho hắn chuyện hôn lễ của khuê nữ. Đối tượng hôn sự không phải là người khác mà chính là tam gia Đường gia – Đường Hạo Dương!”
“Nương nương… ta muốn ăn!”
Trên lầu hai bên cạnh bàn gần lan can có 1 nam tử ngồi một minh răng trắng tinh, nam tử kia lớn lên nhuận như ngọc, khóe mắt trời sinh có ý cười như hoa đào tháng ba sáng lạn. Nam tử không ngừng đưa tay lại cầm điểm tâm hoa quế cao trên bàn, lại bị một bên cô gái bực mình bắt lấy tay đối với hắn trợn mắt nhìn, rồi hắn sợ, ngượng ngùng thu tay lại khóe mắt thế nhưng chảy nước mắt.
“Vị Đường Tam công tử này, thật là thần bí. Bất quá chúng ta có thể từ 2 người Đường gia là Đường đại thiếu gia, và nhị thiếu gia thấy được. Nhị vị thiếu gia này đều là nhân trung long phượng, thi từ ca phú, cưỡi ngựa kiếm không gì không tinh thông. Có huynh trưởng làm tấm gương như vậy nghĩ đến Đường Tam thiếu gia nhất định sẽ không kém! Mọi người liền nghĩ Đường gia kia rốt cuộc là tại sao phải lấy Tạ Thanh Kiều nghèo hai bàn trắng chứ nhỉ?”
“Nương nương… nhân trung long phượng là có ý gì? Là cánh gà mới ra ngoài sao?”
Người bị gọi là nương nương là 1 cô gái trẻ trắng mắt liếc hắn một cái, trực tiếp cầm hoa quế cao ngăn chặn miệng của hắn:
“Còn hỏi lần nữa thì lần sau không mang theo chàng đi chơi!”
Câu đe dọa này hiển nhiên là có tác dụng, nam tử kia nhai lấy hoa quế cao trong miệng muốn nói lại thôi.
“Nghe nói Đường Tam thiếu gia kia thuở nhỏ thân thể yếu, dù cho dùng là tổ yến, vây cá, mọi thứ thập toàn đại bổ đều không có tác dụng. Nhiều năm như vậy bồi bổ thân thể mà Đường Tam gia vẫn như cũ bị bệnh. Lại nói có một ngày, lão phu nhân Đường gia đi miếu Quan Âm cầu xin Bồ Tát phù hộ cho Tôn nhi của mình. Trụ trì miếu Quan Âm nhìn bát tự Đường Tam gia nói bát tự này chếch âm, nếu có cô gái sinh ngày dương lịch 5 tháng 5 thì cưới về xung hỉ, thân thể Đường Tam gia sau này nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp! Cái này… các vị khách quan chắc cần phải đoán được Tạ Thanh Kiều này đúng là người tốt số kia!”
” Dương lịch mồng 5 tháng…”
Tạ Thanh Kiều mắt nhìn nam tử bên cạnh bẻ ngón tay, trong miệng không ngừng nhắc tới. Đây là Đường Gia Tam Thiếu thần bí trong miệng mấy người kia – – Đường Hạo Dương, tướng công của Tạ Thanh Kiều nàng sao?
Nàng cũng không nên mang Đường Hạo Dương đi ra ngoài dạo phố, cái gì là bị tú cầu của tài thần nương nương đập trúng… cái gì là Đường Tam gia thần bí đều là nói bậy!
Mỗi khi nhớ tới đêm động phòng hoa chúc hỗn loạn đó, Tạ Thanh Kiều vẫn như cũ cảm thấy chính mình từ khi sáu tuổi bắt đầu kiếp sống mười năm bán đậu hũ luyện tập thân thể lòng dạ cứng rắn đều không nhằm nhò gi!
“Nương, nương nương…. đi chậm một chút, dính.”
Tạ Thanh Kiều tai như điếc, lôi kéo Đường Hạo Dương ý đi lên phía trước.
Đêm đó, nàng quy củ ngồi ở bên cạnh hỉ sàng, cùng những người trong trà khách kia đồng dạng vì vận may của mình mà nhận thấy cảm khái. Trong phòng nến đỏ long phượng cháy đang đượm, nàng lòng tràn đầy mong đợi chờ đến Đường Hạo Dương vén khăn voan đỏ.
Một lát sau, cửa ngoài truyền tới một hồi huyên náo. Cửa hỉ phòng bị lực mạnh đẩy ra, một đám người vây quanh chú rể đi tới cửa, đem chú rể đẩy mạnh vào động phòng, sau đó cười ha ha đóng cửa phòng.
Tạ Thanh Kiều có chút khẩn trương.
Từ khi xuyên qua nhập vào thân thể đứa bé này, đến khi nhận biết được mình có 1 người cha là một ma bài bạc, 6 tuổi liền bắt đầu bán đậu hũ duy trì lấy cuộc sống nghèo khó, nàng cũng biết không có tự do yêu liền kết hôn nàng cũng không nói gì. Chỉ hy vọng lão thiên gia cho nàng một tướng công có thể ở đời kiếp được nàng đời này cũng liền không có yêu cầu gì.
Trắng xanh một tiếng, khăn voan màu đỏ bị người ta nhấc lên, Tạ Thanh Kiều cảm thấy thế giới trở nên sáng ngời. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua tướng công đang hướng mình đi tới là bạn cả đời.
Hắn mặt mày mang theo nụ cười nhìn mình, tóc dài màu đen giữa túm buộc 1 ngọc quan, phần tóc khác thì như tơ lụa xõa trên bả vai, một thân hỉ phục màu đỏ thẫm có vẻ nhu tình vô hạn. Liền trong nháy mắt kia, Tạ Thanh Kiều cảm giác mình còn không có bị lão thiên gia vứt bỏ!
Đường Hạo Dương cười khanh khách nhìn Tạ Thanh Kiều. Cúi người xuống, cùng nàng mặt đối mặt, mắt vừa ý ôn nhu nói:
“Nương tử!”
Tạ Thanh Kiều vừa nghe, lại xấu hổ đỏ mặt vội vàng cúi đầu, nhưng cũng nhỏ giọng đáp lại:
“Tướng công!”
“Nương tử!” Hắn lại mỉm cười hô.
Tạ Thanh Kiều chỉ cảm giác mình mặt muốn bốc hỏa:
“Dạ, tướng công!”
“Nương tử nương tử nương tử!”
Tạ Thanh Kiều nháy mắt mấy cái, tướng công này sao lại hưng phấn như thế ? Tiện đà đáy lòng hồi hộp, vội vàng ngẩng đầu lên, trước mắt trống rỗng.
Nhưng cảnh tượng cách đó không xa lại làm nàng cả kinh hận không thể cầm miếng đậu hũ đâm đầu chết luôn thôi!
Trước một khắc Đường Hạo Dương còn nhiệt tình như lửa, giờ khắc này lại vui mừng hớn hở ngồi ở cởi quần áo!
“Này… tướng công?”
Tạ Thanh Kiều cảm giác mình là đang nằm mơ, dè dặt dời bước qua, vừa vặng nhìn thấy Đường Hạo Dương nâng lên đầu, cùng với ánh mắt đang xin hãy cởi áo ra. Tướng công nàng lại nôn nóng như vậy sao?
“Này… tướng công, chàng đang làm cái gì thế? “
Tạ Thanh Kiều cảm giác mình trải qua nhiều việc như vậy sau, năng lực đả kích là càng cao, đúng là nàng đánh giá thấp sinh lực của Đường Hạo Dương.
“Di, không phải là vào hết động phòng sau có thể đi chơi sao? Bọn tiểu Lâm Tử chờ ta thật lâu đó. Ai nha, y phục này quá khó nhìn, ta phải đổi về bộ đồ ta hay mặc.”
“…”
Ngày hôm đó nàng với trời sinh bồi dưỡng đối kháng, hiệp đầu tiên đã bại hoàn toàn!
Tạ Thanh Kiều từ trong cơn chấn kinh dần dần khôi phục lại, một tia một tia dự cảm xấu đang dâng lên trong lòng. Nàng hướng cửa phòng lặng lẽ đi tới, dè dặt nhìn Đường Hạo Dương nhẹ tiếng gọi khẽ:
“Đường Hạo Dương?”
Đường Hạo Dương tiếp tục cùng y phục phấn đấu, đúng rồi… giầy cũng phải đổi.
Tạ Thanh Kiều lại gọi một tiếng. Lần này Đường Hạo Dương cuối cùng ngẩng đầu lên, đối với Tạ Thanh Kiều nghi hoặc không thôi, ánh mắt trong suốt giống như một đứa bé con.
Tạ Thanh Kiều trước kia vẫn cho là con mắt hài tử tinh khiết là đẹp nhất trên thế gian nhưng bây giờ.. nàng cảm thấy đây là ánh mắt kinh khủng nhất trên thế giới, đặc biệt là là xuất hiện ở một người nam nhân hai mươi tuổi thân cao bảy thước!
Tạ Thanh Kiều rốt cục chịu không nổi, đột nhiên đẩy cửa ra muốn thoát đi cái phòng cưới hoang đường này! Mới vừa nhấc chân ra đã nhìn thấy đại phu nhân Đường gia mang theo hai đội nha hoàn gia đinh cầm đèn lồng màu đỏ nhất tề đứng ở ngoài cửa, hù dọa nàng liền như vậy cứng đờ tư thế nhấc chân.
“Đại, đại phu… phu nhân” Tạ Thanh Kiều đôi môi run run vài cái, cuối cùng hóa thành một cái nụ cười bình yên:
“An khang!”
Đột nhiên lại khép lại cửa phòng.
“Thanh Kiều, đừng trách cha. Cha thật sự là bị bức không có biện pháp. Xuân Hương các lão ma ma kia nói chỉ cần con đi hát khúc, mỗi lần liền cho năm lượng bạc, năm lượng bạc đó…”
Tháng một trước, lời Tạ lão đầu nói còn quanh quẩn ở bên tai nàng, có lẽ gả cho một kẻ ngốc còn hơn là đi tới thanh lâu.
Tạ Thanh Kiều đã không nhớ rõ mình là như thế nào qua đêm tân hôn, hình như là nhìn ngọn nến ngồi một đêm, lại hình như là cùng Đường Hạo Dương chơi côn trùng bay cả đêm. Bất quá này đều không quan trọng, màn kịch chân chính là nàng như thế nào đẩy lấy thân phận Đường tam thiếu phu nhân tại trong nhà cao cửa rộng mà sống sót.
“Nương nương, nương nương…”
“Nói lại lần nữa thiếp xem! Là nương tử, không phải là nương nương! Mẹ chàng không phải là đêm tân hôn đã dạy chàng rồi sao? “
Đường Hạo Dương bị nàng rống nhút nhát, lập tức cảm thấy ủy khuất không thôi.
“Này..này…” Tạ Thanh Kiều lông mày không khỏi nhảy lên:
“Chàng không phải là muốn khóc đi. Đại ca, đại huynh đệ, đại gia, chàng…chàng….chàng đừng khóc nữa!”
Đường Hạo Dương trong mắt nước mắt càng chảy càng nhiều, rất có xu thế vỡ đê! Đang lúc Tạ Thanh Kiều không biết thế nào thì một giọng ôn hòa tức thời vang lên:
“Khóc ăn kẹo ngọt sẽ thành kẹo cay đó.”
Lời này hiển nhiên rất có tác dụng, Tạ Thanh Kiều thở phào, nàng không cần quay đầu lại cũng biết người đó là ai.
Nếu như nói tại nàng kiếp sống mười năm bán đậu hũ có cái gì đáng giá khen, chính là dùng một chén đậu hoa cứu trạng nguyên đương triều sắp chết đói, tuyệt đối là sự kiện đánh dấu mốc son chói lòe trong lịch sử sống của nàng !
Đương thời trạng nguyên lang không còn là trạng nguyên, chỉ là tú tài tên là Lâm Mặc, hơn nữa còn là cái bản ý không muốn làm quan chỉ là bị người trong nhà bức tới chuyện thi công danh làm tú tài lười.
Đợi bảng vàng công bố ra ngày đó, xem thấy tên của mình thẳng tắp trên cột cao nhất một khắc kia, Lâm Mặc đã rớt nửa cái cằm. Tiện đà nghe nói lý do là: Lâm Mặc văn chương từ “Như người uống nước ấm lạnh tự biết” nói tới “Ai thiếu ai hạnh phúc” lấy ra chỉ số dân chúng ấm no, gần sát dân sinh làm đương kim hoàng đế mừng rỡ không thôi, đó là tinh thần đáng khen! Lâm Mặc nhìn xong lại nửa cái cái cằm kia cũng nắm không được.
Đối với lần này, Tạ Thanh Kiều chỉ tổng kết một câu nói:
“Đây là một niên đại nhân viên công vụ rất khan hiếm!”
“Muội còn không chuẩn bị trở về Đường phủ sao?”
Lâm Mặc một câu nói này đã đánh thức Tạ Thanh Kiều.
Không xong, nàng đã mang theo Đường Hạo Dương ra cửa đã hai canh giờ, hiện tại trong Đường phủ sợ là đã gà bay chó sủa. Còn chưa kịp cùng Lâm Mặc cáo từ, Tạ Thanh Kiều lôi kéo Đường Hạo Dương liền hướng phủ chạy về.
Quả nhiên, vừa vào trong phủ một hồi rãnh áp thấp làm cho khí lưu di chuyển liên tiếp đánh tới. Đường đại phu nhân, nhị phu nhân cùng tam phu nhân ngồi đủ ở trong đại đường.
Tạ Thanh Kiều gắng bình tĩnh, sửa lại dung nhan đầu tiên hướng đại phu nhân chúc phúc, lại hướng phía nhị phu nhân chúc phúc, đối với tam phu nhân khẽ thấp đầu. Lễ nghi là đủ sống, chậm rãi ngẩng đầu lên – – không biết chờ đợi nàng rốt cuộc là Tam Anh chiến Lữ Bố, hay là hội chơi mạt chược ba thiếu một chân.
Mọi người ở Vân Châu thành đều nói Tạ Thanh Kiều mệnh tốt, ngay cả cha bài bạc phải tự mình trả nợ thế mà chuyện xui xẻo này cũng có thể bị tú cầu của tài thần nương nương nện vào đầu, cứ thế lên đại kiệu 8 người khiêng mang tới đại viện Đường gia, gả cho con trai thứ ba Đường gia đại tài là Đường Hạo Dương.
Bạn hỏi Đường gia là tài chủ như thế nào? Không chút khoa trương nào có thể nói 10 hiệu đồ cổ có 8 hiệu đều là nhà của đó, còn dư lại hai nhà kia còn phải xem sắc mặt Đường gia mà làm việc.
“Cái cô nương tên Tạ Thanh Kiều này là chắc do tổ tiên phù hộ gả vào Đường phủ! Nhưng chuyện này bất kể là chuyện tốt hay là chuyện xấu cũng phải nói ra nguyên do của nó, lão tiểu nhị ta hôm nay liền nói cho mọi người một chút về chuyện này!” Người hầu ở trà lâu vỗ mõ, dưới đài liên tục lắng nghe.
Nha đầu nghèo gả vào phủ nhà giàu, chim sẻ biến thành phượng hoàng. Bất kể là ở tại triều đại nào đều là tin tức giải trí kình bạo. Lại thêm đang thời thái bình thịnh thế, đương kim hoàng đế chăm lo việc nước, những người làm quan mỗi người cần cù chăm chỉ, ngay cả việc trên đường cái đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng cũng không có người dám trình diễn. Các lão bách tính mỗi ngày trừ ăn cơm ngủ ra, còn lại là có người đem con gà chọi, đem lồng chim đi dạo ở ngoài, nếu không phát huy đến nơi để giải trí tinh thần nhất định là sẽ đem người ta nín hỏng.
“Tạ Thanh Kiều là thuở nhỏ mất mẹ, phụ thân Tạ Cửu ham bài bạc thành tính phải dựa vào một gian bán đậu hũ của con gái để nuôi sống gia đình. Khoan hãy nói cửa hàng đậu hũ nhà cô ấy làm ăn rất thịnh vượng, chỗ đó bán thật chỉ là đậu hũ!”
Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau nở nụ cười: cũng không phải là bán đậu hũ sao, nên mọi người đều hướng về phía Tây Thi đậu hũ kia.
“Tạ lão đầu là 10 lần đánh bạc, 9 lần thua!”
Tạ Thanh Kiều bán đậu hũ rao chục lần, tiếng rao động lòng người nghe vào là mê, liền liên tục kiến tiểu nhị đang rót nước trà nghe đến dừng tay lại việc đang làm.
“Tạ Thanh Kiều là hủy đi thành đông chận tường tây thế nhưng nợ cha đánh bạc giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, càng lăn càng lớn. Nhưng vào lúc này…. tiếng lão tiểu nhị nói chuyển dừng một cái:
“Không may là… người của Đường phủ cao cao tại thượng thế nhưng đến…Không chỉ có vì Tạ Cửu trả sạch nợ đánh bạc, còn nói cho hắn chuyện hôn lễ của khuê nữ. Đối tượng hôn sự không phải là người khác mà chính là tam gia Đường gia – Đường Hạo Dương!”
“Nương nương… ta muốn ăn!”
Trên lầu hai bên cạnh bàn gần lan can có 1 nam tử ngồi một minh răng trắng tinh, nam tử kia lớn lên nhuận như ngọc, khóe mắt trời sinh có ý cười như hoa đào tháng ba sáng lạn. Nam tử không ngừng đưa tay lại cầm điểm tâm hoa quế cao trên bàn, lại bị một bên cô gái bực mình bắt lấy tay đối với hắn trợn mắt nhìn, rồi hắn sợ, ngượng ngùng thu tay lại khóe mắt thế nhưng chảy nước mắt.
“Vị Đường Tam công tử này, thật là thần bí. Bất quá chúng ta có thể từ 2 người Đường gia là Đường đại thiếu gia, và nhị thiếu gia thấy được. Nhị vị thiếu gia này đều là nhân trung long phượng, thi từ ca phú, cưỡi ngựa kiếm không gì không tinh thông. Có huynh trưởng làm tấm gương như vậy nghĩ đến Đường Tam thiếu gia nhất định sẽ không kém! Mọi người liền nghĩ Đường gia kia rốt cuộc là tại sao phải lấy Tạ Thanh Kiều nghèo hai bàn trắng chứ nhỉ?”
“Nương nương… nhân trung long phượng là có ý gì? Là cánh gà mới ra ngoài sao?”
Người bị gọi là nương nương là 1 cô gái trẻ trắng mắt liếc hắn một cái, trực tiếp cầm hoa quế cao ngăn chặn miệng của hắn:
“Còn hỏi lần nữa thì lần sau không mang theo chàng đi chơi!”
Câu đe dọa này hiển nhiên là có tác dụng, nam tử kia nhai lấy hoa quế cao trong miệng muốn nói lại thôi.
“Nghe nói Đường Tam thiếu gia kia thuở nhỏ thân thể yếu, dù cho dùng là tổ yến, vây cá, mọi thứ thập toàn đại bổ đều không có tác dụng. Nhiều năm như vậy bồi bổ thân thể mà Đường Tam gia vẫn như cũ bị bệnh. Lại nói có một ngày, lão phu nhân Đường gia đi miếu Quan Âm cầu xin Bồ Tát phù hộ cho Tôn nhi của mình. Trụ trì miếu Quan Âm nhìn bát tự Đường Tam gia nói bát tự này chếch âm, nếu có cô gái sinh ngày dương lịch 5 tháng 5 thì cưới về xung hỉ, thân thể Đường Tam gia sau này nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp! Cái này… các vị khách quan chắc cần phải đoán được Tạ Thanh Kiều này đúng là người tốt số kia!”
” Dương lịch mồng 5 tháng…”
Tạ Thanh Kiều mắt nhìn nam tử bên cạnh bẻ ngón tay, trong miệng không ngừng nhắc tới. Đây là Đường Gia Tam Thiếu thần bí trong miệng mấy người kia – – Đường Hạo Dương, tướng công của Tạ Thanh Kiều nàng sao?
Nàng cũng không nên mang Đường Hạo Dương đi ra ngoài dạo phố, cái gì là bị tú cầu của tài thần nương nương đập trúng… cái gì là Đường Tam gia thần bí đều là nói bậy!
Mỗi khi nhớ tới đêm động phòng hoa chúc hỗn loạn đó, Tạ Thanh Kiều vẫn như cũ cảm thấy chính mình từ khi sáu tuổi bắt đầu kiếp sống mười năm bán đậu hũ luyện tập thân thể lòng dạ cứng rắn đều không nhằm nhò gi!
“Nương, nương nương…. đi chậm một chút, dính.”
Tạ Thanh Kiều tai như điếc, lôi kéo Đường Hạo Dương ý đi lên phía trước.
Đêm đó, nàng quy củ ngồi ở bên cạnh hỉ sàng, cùng những người trong trà khách kia đồng dạng vì vận may của mình mà nhận thấy cảm khái. Trong phòng nến đỏ long phượng cháy đang đượm, nàng lòng tràn đầy mong đợi chờ đến Đường Hạo Dương vén khăn voan đỏ.
Một lát sau, cửa ngoài truyền tới một hồi huyên náo. Cửa hỉ phòng bị lực mạnh đẩy ra, một đám người vây quanh chú rể đi tới cửa, đem chú rể đẩy mạnh vào động phòng, sau đó cười ha ha đóng cửa phòng.
Tạ Thanh Kiều có chút khẩn trương.
Từ khi xuyên qua nhập vào thân thể đứa bé này, đến khi nhận biết được mình có 1 người cha là một ma bài bạc, 6 tuổi liền bắt đầu bán đậu hũ duy trì lấy cuộc sống nghèo khó, nàng cũng biết không có tự do yêu liền kết hôn nàng cũng không nói gì. Chỉ hy vọng lão thiên gia cho nàng một tướng công có thể ở đời kiếp được nàng đời này cũng liền không có yêu cầu gì.
Trắng xanh một tiếng, khăn voan màu đỏ bị người ta nhấc lên, Tạ Thanh Kiều cảm thấy thế giới trở nên sáng ngời. Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua tướng công đang hướng mình đi tới là bạn cả đời.
Hắn mặt mày mang theo nụ cười nhìn mình, tóc dài màu đen giữa túm buộc 1 ngọc quan, phần tóc khác thì như tơ lụa xõa trên bả vai, một thân hỉ phục màu đỏ thẫm có vẻ nhu tình vô hạn. Liền trong nháy mắt kia, Tạ Thanh Kiều cảm giác mình còn không có bị lão thiên gia vứt bỏ!
Đường Hạo Dương cười khanh khách nhìn Tạ Thanh Kiều. Cúi người xuống, cùng nàng mặt đối mặt, mắt vừa ý ôn nhu nói:
“Nương tử!”
Tạ Thanh Kiều vừa nghe, lại xấu hổ đỏ mặt vội vàng cúi đầu, nhưng cũng nhỏ giọng đáp lại:
“Tướng công!”
“Nương tử!” Hắn lại mỉm cười hô.
Tạ Thanh Kiều chỉ cảm giác mình mặt muốn bốc hỏa:
“Dạ, tướng công!”
“Nương tử nương tử nương tử!”
Tạ Thanh Kiều nháy mắt mấy cái, tướng công này sao lại hưng phấn như thế ? Tiện đà đáy lòng hồi hộp, vội vàng ngẩng đầu lên, trước mắt trống rỗng.
Nhưng cảnh tượng cách đó không xa lại làm nàng cả kinh hận không thể cầm miếng đậu hũ đâm đầu chết luôn thôi!
Trước một khắc Đường Hạo Dương còn nhiệt tình như lửa, giờ khắc này lại vui mừng hớn hở ngồi ở cởi quần áo!
“Này… tướng công?”
Tạ Thanh Kiều cảm giác mình là đang nằm mơ, dè dặt dời bước qua, vừa vặng nhìn thấy Đường Hạo Dương nâng lên đầu, cùng với ánh mắt đang xin hãy cởi áo ra. Tướng công nàng lại nôn nóng như vậy sao?
“Này… tướng công, chàng đang làm cái gì thế? “
Tạ Thanh Kiều cảm giác mình trải qua nhiều việc như vậy sau, năng lực đả kích là càng cao, đúng là nàng đánh giá thấp sinh lực của Đường Hạo Dương.
“Di, không phải là vào hết động phòng sau có thể đi chơi sao? Bọn tiểu Lâm Tử chờ ta thật lâu đó. Ai nha, y phục này quá khó nhìn, ta phải đổi về bộ đồ ta hay mặc.”
“…”
Ngày hôm đó nàng với trời sinh bồi dưỡng đối kháng, hiệp đầu tiên đã bại hoàn toàn!
Tạ Thanh Kiều từ trong cơn chấn kinh dần dần khôi phục lại, một tia một tia dự cảm xấu đang dâng lên trong lòng. Nàng hướng cửa phòng lặng lẽ đi tới, dè dặt nhìn Đường Hạo Dương nhẹ tiếng gọi khẽ:
“Đường Hạo Dương?”
Đường Hạo Dương tiếp tục cùng y phục phấn đấu, đúng rồi… giầy cũng phải đổi.
Tạ Thanh Kiều lại gọi một tiếng. Lần này Đường Hạo Dương cuối cùng ngẩng đầu lên, đối với Tạ Thanh Kiều nghi hoặc không thôi, ánh mắt trong suốt giống như một đứa bé con.
Tạ Thanh Kiều trước kia vẫn cho là con mắt hài tử tinh khiết là đẹp nhất trên thế gian nhưng bây giờ.. nàng cảm thấy đây là ánh mắt kinh khủng nhất trên thế giới, đặc biệt là là xuất hiện ở một người nam nhân hai mươi tuổi thân cao bảy thước!
Tạ Thanh Kiều rốt cục chịu không nổi, đột nhiên đẩy cửa ra muốn thoát đi cái phòng cưới hoang đường này! Mới vừa nhấc chân ra đã nhìn thấy đại phu nhân Đường gia mang theo hai đội nha hoàn gia đinh cầm đèn lồng màu đỏ nhất tề đứng ở ngoài cửa, hù dọa nàng liền như vậy cứng đờ tư thế nhấc chân.
“Đại, đại phu… phu nhân” Tạ Thanh Kiều đôi môi run run vài cái, cuối cùng hóa thành một cái nụ cười bình yên:
“An khang!”
Đột nhiên lại khép lại cửa phòng.
“Thanh Kiều, đừng trách cha. Cha thật sự là bị bức không có biện pháp. Xuân Hương các lão ma ma kia nói chỉ cần con đi hát khúc, mỗi lần liền cho năm lượng bạc, năm lượng bạc đó…”
Tháng một trước, lời Tạ lão đầu nói còn quanh quẩn ở bên tai nàng, có lẽ gả cho một kẻ ngốc còn hơn là đi tới thanh lâu.
Tạ Thanh Kiều đã không nhớ rõ mình là như thế nào qua đêm tân hôn, hình như là nhìn ngọn nến ngồi một đêm, lại hình như là cùng Đường Hạo Dương chơi côn trùng bay cả đêm. Bất quá này đều không quan trọng, màn kịch chân chính là nàng như thế nào đẩy lấy thân phận Đường tam thiếu phu nhân tại trong nhà cao cửa rộng mà sống sót.
“Nương nương, nương nương…”
“Nói lại lần nữa thiếp xem! Là nương tử, không phải là nương nương! Mẹ chàng không phải là đêm tân hôn đã dạy chàng rồi sao? “
Đường Hạo Dương bị nàng rống nhút nhát, lập tức cảm thấy ủy khuất không thôi.
“Này..này…” Tạ Thanh Kiều lông mày không khỏi nhảy lên:
“Chàng không phải là muốn khóc đi. Đại ca, đại huynh đệ, đại gia, chàng…chàng….chàng đừng khóc nữa!”
Đường Hạo Dương trong mắt nước mắt càng chảy càng nhiều, rất có xu thế vỡ đê! Đang lúc Tạ Thanh Kiều không biết thế nào thì một giọng ôn hòa tức thời vang lên:
“Khóc ăn kẹo ngọt sẽ thành kẹo cay đó.”
Lời này hiển nhiên rất có tác dụng, Tạ Thanh Kiều thở phào, nàng không cần quay đầu lại cũng biết người đó là ai.
Nếu như nói tại nàng kiếp sống mười năm bán đậu hũ có cái gì đáng giá khen, chính là dùng một chén đậu hoa cứu trạng nguyên đương triều sắp chết đói, tuyệt đối là sự kiện đánh dấu mốc son chói lòe trong lịch sử sống của nàng !
Đương thời trạng nguyên lang không còn là trạng nguyên, chỉ là tú tài tên là Lâm Mặc, hơn nữa còn là cái bản ý không muốn làm quan chỉ là bị người trong nhà bức tới chuyện thi công danh làm tú tài lười.
Đợi bảng vàng công bố ra ngày đó, xem thấy tên của mình thẳng tắp trên cột cao nhất một khắc kia, Lâm Mặc đã rớt nửa cái cằm. Tiện đà nghe nói lý do là: Lâm Mặc văn chương từ “Như người uống nước ấm lạnh tự biết” nói tới “Ai thiếu ai hạnh phúc” lấy ra chỉ số dân chúng ấm no, gần sát dân sinh làm đương kim hoàng đế mừng rỡ không thôi, đó là tinh thần đáng khen! Lâm Mặc nhìn xong lại nửa cái cái cằm kia cũng nắm không được.
Đối với lần này, Tạ Thanh Kiều chỉ tổng kết một câu nói:
“Đây là một niên đại nhân viên công vụ rất khan hiếm!”
“Muội còn không chuẩn bị trở về Đường phủ sao?”
Lâm Mặc một câu nói này đã đánh thức Tạ Thanh Kiều.
Không xong, nàng đã mang theo Đường Hạo Dương ra cửa đã hai canh giờ, hiện tại trong Đường phủ sợ là đã gà bay chó sủa. Còn chưa kịp cùng Lâm Mặc cáo từ, Tạ Thanh Kiều lôi kéo Đường Hạo Dương liền hướng phủ chạy về.
Quả nhiên, vừa vào trong phủ một hồi rãnh áp thấp làm cho khí lưu di chuyển liên tiếp đánh tới. Đường đại phu nhân, nhị phu nhân cùng tam phu nhân ngồi đủ ở trong đại đường.
Tạ Thanh Kiều gắng bình tĩnh, sửa lại dung nhan đầu tiên hướng đại phu nhân chúc phúc, lại hướng phía nhị phu nhân chúc phúc, đối với tam phu nhân khẽ thấp đầu. Lễ nghi là đủ sống, chậm rãi ngẩng đầu lên – – không biết chờ đợi nàng rốt cuộc là Tam Anh chiến Lữ Bố, hay là hội chơi mạt chược ba thiếu một chân.