Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 30

“họ chọn cả Duy và Khánh”

 

-sao cơ

 

“anh không nghĩ chỉ đơn giản là 1 truyền thuyết, có người đang muốn hại các em”

 

-khi nào anh về

 

“mai anh sẽ có mặt ở đó, thôi em ngủ đi”

 

-vâng

 

***

 

-Huyết Vương chọn cả Duy và Khánh

 

-cái gì_Jan hốt hoảng – chuyện này liên quan gì tới họ

 

-một cái bẫy_nó khẩy

 

-không xong rồi, vậy chuyện mày là Tuyết Đen

 

-phải công khai

 

Nó điềm tĩnh đến lạ thường

 

-sẽ có bạo loạn xảy ra và mày cũng sẽ gặp nguy hiểm

 

-tin ở tao

 

Jan đành gật đầu trước ý định của nó

 

Sáng hôm sau mình Jan tới trường còn nó trở về nhà vì vết thương còn khá nặng. Jan bắt gặp bọn hắn ở cổng trường

 

-nhỏ kia đâu_hắn hỏi Jan

 

-nó mệt nên nằm ở nhà_Jan ngập ngừng dấu tụi hắn

 

-hỏi vậy thôi làm gì căng thẳng vậy_Khánh đem ánh nhìn dò xét nhìn Jan. (Jan không biết nói dối)

 

-do tôi đang đau bụng_ “ngu rồi bụng liên quan gì, hixx” jan cúi gằm mặt xuống đi thẳng nhưng bị hắn với Khánh níu lại

 

-thật chứ

 

-à ờ thật đương nhiên là Jan không bị thương_biết mình bị hớ Jan tự cốc đầu mình

 

-bị thương lí do_hắn nắm chặt tay đang nắm vai Jan

 

-a đau

 

-xin lỗi_hắn thả lỏng tay hơn

 

Khánh khó chịu nhìn cảnh này liền gạt nhẹ tay hắn ra

 

-Ji bị thương lí do tại sao_Khánh nói

 

Jan cắn răng đành phải kể lại mọi chuyện và đưa bọn hắn về nhà nó

 

Ở nhà nó, nó đang suy nghĩ về Huyết Vương “sao lại trùng hợp như vậy” đang tập trung suy nghĩ thì

 

RẦM!!! Cửa phòng nó bị đạp đổ xuống rơi cả bản lề

 

Mặt Jan đằng đằng sát khí không biết ai dám to gan phá cửa nó như vậy ngước lên đã thấy hắn cùng Khánh bước đến trước nó, núp ngoài cửa thập thò nhìn vô là Jan

 

Nó thở dài nhìn Jan “tác phẩm của mày cả phải không” Jan hối lỗi gật đầu

 

-bị thương sao không chịu nói_hắn nhìn nó giận giữ

 

Nó liếc mắt nhìn Jan “có cần phải thật thà kể hết vậy không” lắc đầu ngán ngẩm

 

-do tôi lúc đó không thấy đau_ “hix, nói ngu rồi, mình còn ngu hơn nhỏ jan nữa”

 

-cô nói dối thông minh thật đấy_hắn cười mỉa mai mặc dù trong lòng đang lo lắng

 

-anh cần cần móc tôi vậy đâu_nó chẵng thèm đoái hoài gì nữa đắp chăn ngủ tiếp

 

-cô_hắn tức vì bị cho ăn “bơ” đùng đùng nổi giận bỏ ra ngoài. đúng là làm ơn mắc oán

 

Quân bước vô nhà đã thấy hắn hùng hổ bước ra chưa biết chuyện gì đành đến hỏi Khánh và Jan

 

-chuyện gì vậy

 

-em không biết_Jan lắc đầu

 

-tao cũng vậy_Khánh nhún vai

 

Quân nhìn sang phía Jan thấy mặt cô vẫn tươi tỉnh như ngày nào

 

-anh 2_nó lật chăn chạy xuống

 

Oạch!!! nó té cái rầm vì chân cuốn vào tấm chăn.

 

-hixx đau quá nó ôm vết thương

 

-có sao không_Quân lại gần bế nó lên giường lại, nhíu mày nhìn nó

 

-vết thương này

 

Khánh với Jan thấy nguy hiểm đang rình rập bỏ ra ngoài để mình nó chịu trận (đúng là bạn tốt có khác)

 

Nó rụt rè trả lời

 

-là vì &^*(^%^$^&%&^&&_nó đành kể lại mọi chuyện.Quân ôm bụng cười sặc sụa

 

-gì vậy em gái anh bị thương mà vui vậy sao

 

-à không phải là chuyện khác, thì ra thằng Duy giận giữ bỏ đi vì..._nói đến đây Quân im bặt nhìn hắn đang đứng dựa cửa

 

-vì sao_tiếng hắn nhẹ bẫng nhưng lại khiến người ta rùng mình

 

-đúng rồi á 2, vì sao

 

Quân cười trừ

 

-à là vì em quá ngốc để bị thương làm mọi người lo lắng lại còn dấu diếm nữa Duy nghĩ cho mọi người nên mới tức giận bỏ đi, đúng không Duy_Quân cố tìm ra câu trả lời hợp lí nhất “mình thông minh quá đi mất hà hà” Quân cười thầm.

back top