Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 57

Sau 1 hồi im lặng, Jan cũng cất tiếng

 

-mày cũng biết chọn bài đó chứ, làm tao buồn theo rồi_Jan nửa đùa nửa trách

 

-hôm nay trăng đẹp thật_nó không muốn trả lời câu hỏi kia, ngả người năm xuống. Nó không muốn cả 2 phải buồn

 

Jan hiểu nó, cũng không nhắc chuyện kia nữa ngẩng mặt lên trời ngắm sao không khí lại trở về sự im lặng vốn có

 

Có tiếng bước chân nó cùng Jan không ai nói ai nhìn nhau,

 

Nhậtt Hạ từ từ bước tới đi cạnh là Quỳnh

 

-2 chị có muốn đi đến hồ Cảnh Yên với tụi em không_NH cười hiền_Nghe nói hồ Cảnh Yên có nước rất ngọt và trong, ai uống được nước ở hồ sẽ gặp rất nhiều may mắn, 2 chị đi chứ

 

-thầy Thịnh đã nói không được đến đó

 

Jan nhìn NH, có vẻ không thích đi

 

-sợ sao_Quỳnh cười khẩy

 

-có gì phải sợ

 

4 cô gái bước đi trong màn đêm tối, phải đi qua 1 bãi tha ma nhỏ mới đến được, tất nhiên là với trời tối ai cũng phải thấy chút sợ đặc biệt là nó, tay toát hết mồ hôi chân hơi run nhưng vẫn cố bước đi cho tự nhiên nhất. Gió thổi nhè nhẹ nhưng đủ làm nó rùng mình, Jan ngược lại rất hứng thú với nhưng thứ mới lạ đi với nó không phải ý tưởng quá tồi.

 

-thấy có gì lạ không_nó khẽ nói nhưng đủ 4 người nghe

 

-có gì đâu_Quỳnh nhún vai trả lời

 

-nhìn lại đi_NH sợ hãi ôm lấy tay Quỳnh giọng run run

 

Giờ nhìn lại tất cả ngôi mộ ở đây đều được thắp nhang đầy đủ và có cả hoa tươi ở trên, điều phải nói là ở đây không hề có người dân vậy ai là người thắp nhang cho họ đặc biệt là hương nhang vẫn thoag thoảng đâu đây vài que nhang vẫn chưa cháy hết.

 

Sắc mặt cả 4 thay đổi trở nên tái hẳn ra trông rất khó coi. Không khí xung quanh nặng nề , tưởng chừng như đặc quánh.

 

Nó mặc dù đang rất run nhưng vẫn cố nói

 

-ra khỏi chỗ này

 

Gió thổi vào tán lá cây, lá rụng xuống xào xạc trong màn đêm tĩnh mịch nghe thấy tiếng động ghê rợn 4 đứa vắt chân lên cổ ra sức chạy, từ đó tụi nó mới hiểu rõ được câu “chạy như ma đuổi”

 

Nghe tiếng gọi ý ới đằng sau nó mới dừng lại, vẫn chưa hoàn hồn tim nó vẫn đang đập rộn ràng thì ra nó là người chạy đầu tiên và cũng là người sợ nhất

 

Jan đã quá quen với tốc độ chạy của nó nên bình thường vấn đề là Quỳnh với NH chạy muốn hụt hơi phía sau, chân muốn rã rời.

 

-im lặng chút_nghe tiếng Jan Q với NH im bặt (sao nghe lời v, chuyện lạ)

 

Gruw...Gruw!!!!!!!

 

-tiếng con gì vậy_NH ngây ngô hỏi

 

-cô nghe thấy tiếng con gấu bao giờ chưa_nó trả lời

 

-đừng đùa ở đây làm gì có gấu_Quỳnh cười cợt trên sự suy đoán của nó.

 

-tôi khuyên cô nên đứng im nếu chưa muốn chết_Jan nhìn ra sau Quỳnh

 

-gì chứ_Quỳnh vẫn đang cười quay ra sau miệng không ngậm lại được, tay chân cứng đờ mọi hoạt động của cơ thể như ngừng trệ.

 

-tìm cây cao nhất chắc nhất trèo lên_dứt câu nó với Jan đã trèo tót lên cây mặc cho NH với Q đang đứng như trời trồng bên dưới, gấu thì càng ngày càng tiến tới gần Quỳnh, NH đã bắt đầu trèo lên cái cây mà nó đã có bên trên

 

-cứu với_NH kêu tham thiết bên dưới, nó định không giúp nhưng lại thôi giơ tay kéo Nh lên trên

 

-nay cô điên à còn không mau trèo lên_Jan giận giữ nói Quỳnh

 

-tôi...tôi_Quỳnh run run_không biết trèo

 

Jan xém rớt xuống do sock, lớn bằng từng này mà không biết trèo cây

 

-lên đây_Jan nhảy xuống đỡ Q lên dằn vặt mãi với cành cây vẫn không sao lên được

 

-á được rồi_Q hét lên sung sướng nhưng chợt nhớ ra những gì cô tính toán để hại Jan và nó, gấu đang phía trước còn gì tiện lợi hơn nữa “cô đừng trách tôi” Q thầm nghĩ rồi dùng chân đạp thẳng vào sau gáy Jan, mất đà đang leo được nửa cây Jan rớt thẳng xuống đất

 

-chúa ơi!!!!!!!!!!!! cứu con

 

Bịch!!!!!!!!!!!!!

 

Gruw!!!

 

-Jan cẩn thận_nó bẻ cây nhảy xuống dùng cây đập vào lưng con gấu đánh lạc hướng nhanh chân chạy vào phía rừng, sức người sao so sánh bằng sức gấu không lâu nó kiệt sức chạy zíc zắc đánh lạc hướng nhưng người mất sức là nó. Trên người lại không mang 1 thứ gì để tự vệ, nó toan trèo lên cây nhưng không kịp chú gấu đã ngay sau lưng, móng vuốt sắc nhọn có vẻ vẫn chưa trưởng thành nên gấu cao hơn nó hơn 1 cái đầu nhưng để đánh bại không phải dễ.

back top