Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi

Chương 87

 CHAP 87:

 

Sau một đêm dài nghĩ về những thứ đã qua, hắn đã cân nhắc những gì mình phải làm và những gì cậu nên từ bỏ.

 

Cốc!!! Cốc!!!

 

-anh vào được không_hắn đứng bên ngoài gõ cửa nhưng gọi mãi cũng chẳng có tiếng NH đáp lại, linh cảm có chuyện chẳng lành hắn vội mở cửa ra

 

Đảo mắt một vòng quanh phòng, không thấy người đâu

 

-Nhật Hạ em ở đâu_chợt nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm không suy nghĩ nhiều đẩy cửa ra, hắn sững người trước mặt hắn là khuôn mặt tái nhợt đi của NH, trên tay còn nhiều vết cắt chi chít của dao lam máu loang dần trong nước tạo thành màu đỏ nhạt sóng sánh mùi tanh nồng của máu. Và còn nữa dưới sàn là lọ thuốc ngủ những viên thuốc trắng nhỏ vương vãi trên tay NH còn vài viên thuốc, mắt nhắm nghiền

 

*Bệnh viện:

 

Nơi đây chắc sẽ trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn, Jan, Quân, BA và Khánh mất. Ra vào đây chắc hơn cả chục lần và lần nào cũng muốn làm cho người ta sợ hãi

 

NH đã được đưa cấp cứu ngay sau khi hắn phát hiện ra nhưng không ngờ tại bệnh viện Jan và BA cũng đang trong cơn nguy kịch đương nhiên cả 3 chàng đang rất sợ hãi với những gì đang xảy ra, những người con gái của họ đều đang nguy kịch không biết sống chết ra sao (tính cả nó)

 

---

 

Trở lại đêm qua, sau khi tiễn nó ra khỏi sân bay tụi Jan ra về trong đầu vẫn không thoát được sự hoảng loạn.

 

Vì an toàn nên tất cả đã quyết định bắt taxi ra về

 

-em với chị BA ra đây chút, hai người về trước đi

 

-để anh/ox đi cùng_Khánh cùng Quân đồng thanh

 

-không, bọn em muốn đi hóng gió một chút mọi người yên tâm_Jan gượng cười

 

Cuối cùng thì hai anh cũng đồng ý, nhưng trong lòng không khỏi có những bất an nhưng không ngờ nỗi bất an ấy lại xảy ra thật chiếc taxi chở Jan và BA đã gặp tai nạn người tài xế tắt thở ngay lúc đó còn BA và Jan đang trong thời gian nguy kịch

 

---

 

Chuyện là vậy không hiểu sao tất cả sự bất hạnh đau đớn đều xảy ra với tụi hắn, hỡi ông trời sao lại quá bất công

 

Mỗi người một nơi trong lòng thấp thỏm lo lắng đi qua đi lại, cả bệnh viện xì xào bàn tán một phần vì toàn mĩ nam xuất hiện ở đây một phần vì họ đã quá quen với những gương mặt này

 

Chờ đợi từng giờ từng phút như một thế kỉ đang trôi

 

6 tiếng sau

 

-ai là người nhà bệnh nhân Phan Bảo Anh_bác sĩ lau đi giọt mồ hôi còn vương trên khuôn mặt

 

-là tôi, cô ấy sao rồi bác sĩ_Quân vội vàng chạy đến

 

-bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, xương bả vai bị gãy đã được ghép lại nhưng chắc xe mất khá lâu để phục hồi, tay trái và chân phải bị rạn xương nhẹ...do tinh thần vẫn chưa ổn định có thể thời gian tới chưa thể tỉnh

 

Quân thở phào nhẹ nhõm, cậu cứ ngỡ đã mất BA rồi nhưng vẫn đau lòng lắm, cậu vẫn chưa được vào thăm chỉ đứng bên ngoài nhìn vô qua lớp kính BA nằm đó trên người toàn băng trắng mắt nhắm nghiền tim cậu đau quặn lên, nó đã vậy giờ lại là BA cậu biết phải làm sao.

 

Cùng lúc đó

 

-ai là người nhà bệnh nhân Hàn Nguyễn Nhật Hạ

 

-là tôi cô ấy sao rồi_trên gương mặt hắn thể hiện rõ sự lo lắng, cậu không dám gọi cho ba mẹ NH sao có thể xảy ra chuyện này sau ngày cưới chưa đầy một ngày

 

-tôi có thể hỏi cậu là gì của bệnh nhân Nhật Hạ không

 

-tôi là chồng cô ấy

 

Bác sĩ nhíu mày nhìn anh chàng điển trai trước mặt rồi trầm ngâm nói

 

-tôi không hiểu sao cô gái ấy lại tự sát trong khi trong người còn một hài nhi chưa thành hình người mới có 1 tuần như vậy, vợ cậu đã sảy thai_hắn như không thể tin vào tai mình nữa, vì cậu mà một sinh linh nhỏ bé đã qua đời sao, nhưng cậu đủ tỉnh táo để hỏi tình hình NH hiện tại

 

-hiện tại cô gái ấy đã tỉnh nhưng không nói chuyện với một ai, chỉ nhìn về một hướng nhất định, cậu nên vào

 

Nghe lời bác sĩ hắn bước vào, Nh như người vô hồn nằm im trên giường trắng toát lạnh lẽo mắt hướng ra cửa sổ nhìn lên bầu trời xa xăm kia. Nhìn vết thương trên tay cô đã được băng bó cẩn thận cậu nghĩ về đứa bé... đứa con của cậu.

 

-anh xin lỗi Nhật Hạ

 

Hắn chỉ biết nói vậy, đúng như những gì hắn nói đêm đó “từ giờ hắn chỉ biết nói xin lỗi cô thôi”. NH không đáp, vẫn lẳng lặng như vậy không nói không rằng cũng không khóc, cô là một người mẹ không tốt một người mẹ không thể bảo vệ đứa con của mình nói trắng ra chính cô đã giết đứa bé, cô không đáng để sống, cô có lỗi...có lỗi với đời.

 

Cảm xúc của hắn và Quân là vậy nhưng ở một nơi gần đó, một chàng trai khác vẫn đi qua đi lại tay run lên từng hồi là Khánh đúng là cậu ấy, đã 8 tiếng trôi qua vẫn không có động tĩnh gì ca mổ vẫn đang tiến hành còn Khánh vẫn là việc của mình là đi qua đi lại và cầu nguyện.

 

1 tiếng

 

2 tiếng nữa

 

Tinhhh~

 

Cửa bật mở

 

-ai là người nhà bệnh nhân

 

-là tôi, anh mau vào phòng xét nghiệm máu bệnh viện không đủ nhóm máu AB gấp lắm rồi anh nhanh lên

 

Khánh vội vàng đi ngay không quên gọi cho Quân cùng xét nghiệm nhưng kết quả cũng chỉ là không hợp, ba mẹ Jan đã đi công tác không về kịp, hi vọng gần như đã vụt tắt đi Khánh thẫn thờ tựa người vào tường Jan sẽ chết sao??? 

back top